50.1: Nắm lấy tay anh
Ngải Tử Lam đang miên man suy nghĩ, giữa lúc vô thức, Đoàn Hồng Huyên đã cúi người xuống, càng lúc càng gần cô, hơi thở nam tính nồng hậu bao trùm lấy cô.
Đoàn Hồng Huyên nhẹ nhàng lại gần bên tai Ngải Tử Lam, ngón tay thon dài khẽ nâng cằm cô lên, trong lúc tóc tai chạm vào nhau, vành tai trắng nõn mềm mại hơi ửng hồng, Đoàn Hồng Huyên nhướn nhướn mày, lông mày như hoa, môi mỏng gợi cảm khẽ mím, cười cười liếc Ngải Tử Lam, giọng nói mê hoặc vang lên bên tai cô.
“Tỉnh chưa? Ăn cơm thôi.”
Ngải Tử Lam mặt đỏ bừng chân tay có chút luống cuống, nhẹ nhàng tránh sự đụng chạm của hắn, khuôn mặt nhỏ cúi gằm, giọng lí nhí: “Biết rồi.”
Món ngon bày trước mặt, cảm giác càng thêm đói.
Thấy Ngải Tử Lam dáng vẻ có chút mệt mỏi, Đoàn Hồng Huyên cũng không trêu chọc cô nữa, khẽ nói: “Không vội, thay quần áo trước đã.”
Ngải Tử Lam gật gật đầu, một bộ thẹn thùng, hơi cúi đầu rời khỏi Đoàn Hồng Huyên, mở vali ở bên. Bên trong vali đều là quần áo mà trợ lý Lý đã chuẩn bị cho vợ chồng Đoàn Thị mấy ngày này.
Ngải Tử Lam mở vali ra mới phát hiện, quần áo của mình đều là váy liền áo rất đẹp, các loại kiểu dáng, phong cách khác nhau, đầy màu sắc, giống như muốn biến cô thành một hoa tiên tử vậy. Trừ những bộ đồ này ra thì không có bất cứ quần áo nào khác.
Không còn cách nào, Ngải Tử Lam đành tùy ý chọn từ trong đó ra một chiếc váy liền áo màu xanh, rồi vào phòng tắm thay.
Thay đồ xong, Ngải Tử Lam có chút ngập ngừng đi tới đi lui. Chiếc váy liền áo này chất liệu rất là tốt, vừa nhìn liền biết rất là mắc tiền. Cô mặc không quen, sợ khi cử động sẽ làm hư hại chỗ nào đó.
Quả không hổ danh là vợ mình. Thật xinh đẹp. Đoàn Hồng Huyên ngắm nhìn Ngải Tử Lam trong chiếc váy liền áo trang nhã, tự đáy lòng cảm thán tự hào.
“Tử Lam, một lát nữa bên dưới sẽ có rất nhiều người, em khoác tay anh trước đi.” Đoàn Hồng Huyên một mặt lạnh lùng thản nhiên ra lệnh, giọng điệu không thể từ chối.
Cô cũng đã lớn rồi, còn sợ đi lạc nữa sao?
Ngải Tử Lam có chút không phục, cô không phải đứa trẻ lên 3, chỉ dẩu dẩu miệng, làm ra bộ không nghe thấy gì.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Khoác tay anh.” Đoàn Hồng Huyên lại lạnh lùng ra lệnh lại một lần, lông mày nhíu chặt, rất là không vui, trong ánh mắt là cơn giận dữ đáng sợ.
“Không cần thiết.” Ngải Tử Lam một bộ không tình nguyện nói. Cô đúng là không muốn thật, lẽ nào như này không được hay sao, huống hồ Đoàn Hồng Huyên chỉ là chồng của cô, không phải là chủ nhân, cô hà cớ gì mà cái gì cũng phải nghe theo lời anh ta chứ.
Ngải Tử Lam là người gì chứ, dù thế nào cũng giữ vững chủ ý, nếu cô không muốn, thì không ai có thể ép cô được.
Ai ngờ, Đoàn Hồng Huyên không thèm để ý tới cô, trực tiếp đi lên trước, nắm lấy tay cô, không quan tâm hướng về phía cửa mà đi.
“Này….” Ngải Tử Lam bị nắm tay đến đau, không nhịn nổi khẽ kêu lên, “Anh làm em đau đấy.”
“Em kêu anh là gì?” Đoàn Hồng Huyên nghe một tiếng “này” cảm thấy vô cùng chói tai, sắc mặt lạnh xuống, nhưng lực trên tay bất giác buông lỏng.
Ngải Tử Lam không nói gì nữa, nhưng để mặc cho Đoàn Hồng Huyên nắm.
Đột nhiên không thấy có tiếng vang lên, Đoàn Hồng Huyên nghi ngờ quay đầu lại, chỉ thấy chiếc miệng nhỏ phụng phịu của Ngải Tử Lam, trên mặt tràn đầy sự không cam tâm.
“Lêu. Cô nàng bé nhỏ.” Đoàn Hồng Huyên không nhịn nổi cười giễu một tiếng, ác ố cười, không chút nể nang.
Cô nàng bé nhỏ, bị dắt tay, sao giống như chịu lấy một sự ấm ức cực đại vậy. Rõ ràng lần trước hôn môi còn rất thú vị kia mà.
Nghe thấy tiếng cười giễu cùng lời châm chọc của Đoàn Hồng Huyên, Ngải Tử Lam càng thêm tức giận, lập tức dùng lực ra sức lắc lắc tay, ngại chi sức lực nữ nhi trời sinh đã không thể sánh với nam giới, cô lắc hồi lâu cũng không cách nào thoát ra được, đành hậm hực nói: “Hừ.”
Đang khi hai người một lôi một gỡ, hai người rất nhanh đã tới nhà hàng của khách sạn.
Đây là một nhà hàng có phong cảnh rất đặc biệt, người quả nhiên rất đông, người tới người lui, rất là náo nhiệt. Chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ rất dễ dàng đi lạc, lại là nơi xa lạ không quen, tuyệt đại đa số là người nước ngoài, thỉnh thoảng mới trông thấy mấy Hoa kiều, Ngải Tử Lam cũng có chút sợ, sự giãy giụa cũng theo đó mà nhẹ đi.
Đoàn Hồng Huyên và Ngải Tử Lam tìm một góc ít người ngồi xuống. Đáng tiếc, trời sinh ra đã là tiêu điểm, hai người vừa mới ngồi xuống, đã thu hút vô số người lại gần.
“Beautiful girl.” Đột nhiên, tốp 3 tốp 5 những nam thanh niên mặc quần áo hip hop, đi tới trước bàn, không che giấu lời khen ngợi Ngải Tử Lam.
“Thanks.” Đột nhiên nhận được lời khen, Ngải Tử Lam có chút ngạc nhiên, vẫn là lịch sự đáp lời. Đồng thời thầm thán phục sự can đảm của những người này, trước khuôn mặt lạnh như băng của Đoàn Hồng Huyên mà vẫn dám lại.
Editor: May
Bảo mẫu ôm Chúc Chúc xuống dưới, Chúc Chúc vừa uống sữa xong trong miệng còn ngậm núm vú cao su, mở to một đôi mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy Diệp Trăn, quơ chân múa tay lên, còn chưa biết nói, chỉ biết há to miệng phát ra âm thanh a a, sáng sớm đã sức sống mười phần.
Núm vú cao su ngậm trong miệng vẫn là bảo mẫu cố ý cho bé, nếu không vừa không chú ý liền nhét tay vào trong miệng, ăn đến tay đều ướt dầm dề nước miếng, còn vô tội cười ha ha với bạn, rất giống con trai ngốc nhà địa chủ.
“Chúc Chúc, tới, mẹ ôm một cái.” Diệp Trăn ôm bé con, vừa đùa với Chúc Chúc vừa hỏi bảo mẫu tình huống của Chúc Chúc, “Đêm qua Chúc Chúc dậy mấy lần, uống sữa mấy lần? Có khóc không?”
Bảo mẫu nhà họ Lục đều là chuyên nghiệp làm hết phận sự, trả lời từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ: “Phu nhân, cô yên tâm, tôi giữ nhiều đứa bé như vậy, Chúc Chúc là đứa bé ngoan nhất tôi từng thấy, buổi tối dậy hai lần, uống sữa hai lần đổi tã một lần, chỉ khóc một lần, tôi vừa xuất hiện, bé lập tức không khóc.”
“Hóa ra Chúc Chúc nhà chúng ta là một bé ngoan,” Diệp Trăn ôm Chúc Chúc, nhìn bảo mẫu kia, “Chị vất vả rồi, đi nghỉ ngơi trước đi, hôm nay để tôi chăm sóc Chúc Chúc.”
Bảo mẫu cười cười, “Đâu có, đều là nên làm.”
Diệp Trăn nắm tay nhỏ của Chúc Chúc, nhưng vừa rồi Chúc Chúc chỉ để ý cô một chút, sau đó liền tập trung toàn bộ tinh lực vào núm vú cao su ngoài miệng, tập trung tinh thần mút lên, không cho Diệp Trăn một chút mặt mũi.
Chúc Chúc sinh ra cũng đã hơn một tháng, ở dưới nuôi nấng của bảo mẫu người hầu trong nhà và Lục phu nhân, lớn lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, gương mặt có béo đô đô của trẻ con, ôm ở trên tay cũng nặng hơn không ít, thành một tiểu mập mạp ngoại trừ ăn chính là ngủ.
“Tiểu mập mạp, con phải lớn thật xinh đẹp, con xem mẹ lớn lên đẹp như vậy, ba con…… Cũng tạm được, ngàn vạn không thể lãng phí gien ba mẹ, biết không?”
Chúc Chúc không để ý cô, mí mắt hạ xuống, ngậm núm vú cao su liền ngủ.
“Phu nhân, đưa đứa bé cho tôi đi.” Dì Nguyệt nhỏ giọng nói.
“Không cần, tôi ôm thêm một lát, không mệt.”
Vừa nói xong, ngoài biệt thự có người đi vào, nói khẽ với Diệp Trăn: “Phu nhân, ngoài cửa có người tìm, cô ta nói cô ta tên Diệp Tình, là chị ruột của cô.”
Nghe được tên Diệp Tình, Diệp Trăn hơi sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Đã bao lâu không có gặp qua Diệp Tình? Liên hệ giữa cô và Diệp Tình, hình như là ở một tháng trước, lúc cô mới vừa sinh con xong, ở bệnh viện nhận được tin nhắc chúc mừng kia.
“Chị ta tới làm gì?”
“Không biết, cô ta không có nói, phu nhân, cần tôi đuổi cô ta đi không?”
Phần lớn người hầu nhà họ Lục đều hiểu rõ chút tính cách của người nhà họ Diệp, Lục phu nhân và Lục Bắc Xuyên cũng từng nói qua, nếu người nhà họ Diệp tới, phải nói với bọn họ một tiếng.
Chỉ bằng xem Diệp Trăn trong lúc mang thai mà nhà họ Diệp chỉ gọi tới mấy cuộc gọi ít ỏi, đó cũng không phải gia đình tốt.
Diệp Trăn suy tư một lát, lấy tính cách thanh cao kia của Diệp Tình, không có chuyện lớn, phỏng chừng cũng sẽ không dễ dàng tới cửa thăm.
“Để chị ta vào đi.”
“Vâng.”
Diệp Trăn giao Chúc Chúc cho bảo mẫu, kêu bảo mẫu mang đi phòng trẻ con trên lầu nghỉ ngơi, cô ngồi ở phòng khách chờ Diệp Tình.
Không bao lâu, người hầu dẫn Diệp Tình đi vào.
Editor: May
Giọng nói của Điền Bảo Bảo cũng làm Lâm Dật cảm thấy ngoài ý muốn, anh bỗng dưng ngẩn ra, nhìn thấy một đứa bé bay nhanh mà về phía mình, bừng tỉnh ngộ đạo, hóa ra mình bất tri bất giác liền chạy xe đến nơi này. Anh vẫn luôn ở công ty tăng ca, thẳng đến vừa rồi mới tan tầm. Công việc hợp tác với vương thất Tây Ban Nha rốt cuộc gõ định, ngày mai liền triển khai quy mô lớn công việc liên quan. Nhưng anh tạm thời còn chưa có tuyên bố với bên ngoài, ý đồ đạt thành hợp tác cũng là chuyện mới phát sinh. Trong lòng anh tuy rằng có cảm giác thành tựu, nhưng lại cảm thấy mất mát. Không biết nên chia sẻ tin tức cực kỳ tốt này với ai, lại không có dự đoán được chính mình lại lái xe liền tới nơi này.
Cùng lúc đó, anh cũng nhớ tới trở về từ Milan đã có mấy ngày rồi, nhưng anh và Điền Kỳ Kỳ lại chưa từng nói qua một câu. Chẳng lẽ cô thật sự còn đang tức giận vì chuyện ngày đó?
“Chú Lâm, sao chú lại tới đây?” Nhìn thân ảnh nho nhỏ của Điền Bảo Bảo chạy như bay đến, trong lòng anh bỗng nhiên cảm thấy tràn đầy. Xuống xe, liền một phen bế Điền Bảo Bảo lên, “Nha, có phải tiểu gia hỏa lại lớn thêm không?” Lâm Dật ước lượng trọng lượng của bé, ngữ khí là yêu thương chưa từng có.
“Có thể đi. Hiện tại là giai đoạn thân thể con phát triển mà! Chú Lâm là tới thăm con, hay là tìm mami con có việc a?” Điền Bảo Bảo càng ngày càng cảm thấy Lâm Dật thực đáng tin cậy. Nếu phát triển theo xu thế này, chỉ sợ mami thực mau liền sẽ bị thu phục.
Ngược lại, Điền Kỳ Kỳ lại ăn vạ trên xe Dịch Thần không chịu đi xuống. Vừa thấy được Lâm Dật, liền làm cô nhớ tới không chịu nổi ở Milan. Anh khinh thường cô, anh nhục nhã cô như vậy, cô không có rộng lượng, cô không làm được không canh cánh trong lòng.
“Kỳ Kỳ, người kia là Lâm Dật tổng giám đốc tập đoàn Điền Lâm đi, thủ trưởng của em?” Dịch Thần thoáng phân biệt một chút, tuy rằng hai công ty có lui tới hợp tác, nhưng bọn họ lại thật sự không có tiếp xúc trực tiếp gì. Huống hồ Lâm Dật làm việc phách lối, nhưng làm người lại cực kỳ khiêm tốn, cho nên lần trước ở sân bay anh cũng không có trực tiếp nhận ra anh ta.
Nhưng Đỗ tổng cũng không có ý làm khó Tần Mộc Mộc, nếu ả nói có một người tiến cử cho hắn, vậy thì gặp thử một chút.
“Tên Giản Đường. Là người của bộ phận pr. Cô ta thật sự rất mê tiền” Tần Mộc Mộc một mực nhấn mạnh điểm ‘rất mê tiền’ của Giản Đường, Đỗ tổng hứng thú “Cô nói thử, sao cô ta mê tiền như thế nào?”
Cái nhãn hiệu của một người, viết ‘rất mê tiền’, vậy người này ngược lại có chút ý nghĩa.
Lão giang hồ như Đỗ tổng, đạo lý này rất hiểu.
Mấy thương nhân Nhật Bản, mặc dù cũng có thể nghe hiểu một chút tiếng Trung, nhưng cũng chỉ là những từ đơn giản, trao đổi giống như Đỗ tổng cùng Tần Mộc Mộc bây giờ, chưa hẳn có thể theo kịp tiết tấu.
Nhưng bọn họ cũng nghe được mấy chữ ‘người đàn bà rất mê tiền’ này.
Nhất thời, gợi lên hứng thú.
Tần Mộc Mộc đem những chuyện kia của Giản Đường, thuộc như lòng bàn tay, không hề giấu giếm nói toàn bộ với Đỗ tổng:
“Tôi với Giản Đường là bạn cùng phòng. Cô ta thật sự rất mê tiền, mê tiền đến mức chuyện gì cũng có thể làm, Đỗ tổng, nếu như muốn nhìn biểu diễn kích thích, tìm cô ta là đúng rồi. Đừng nói là biểu diễn người chết đuối trong nước, cô ta còn từng biểu diễn thứ so với cái này càng có triển vọng khó khăn hơn”
“Phải không? Cô còn chưa nói, cô ta đã biểu diễn những gì”
“Giản Đường cô ta vì tiền mà có thể nằm trên đất vẫy đuôi xin xỏ, Đỗ tổng, tôi nói cái này cũng không phải bịa đặt gì, thật sự có chuyện này. Chính là cô ta nằm trên đất, học chó bò, một bên vẫy đuôi nhặt tiền. Chuyện này, toàn bộ Đông Hoàng chúng tôi đều biết. Cho nên Đỗ tổng, biểu diễn này của ông, diễn viên thích hợp nhất là Giản Đường không sai”
Đỗ tổng cười ha hả một tiếng “Vậy thì gặp một chút, A Bưu, cậu đi mời người đến đây”
Tần Mộc Mộc vội vàng cúi đầu, thở phào nhẹ nhõm, chỉ là nghĩ đến lát nữa Giản Đường được đưa đến, răng cắn chặt vào môi, đáy mắt có chút do dự, nhưng một khắc sau, cô như trút được gánh nặng… Cũng không phải biễu diễn chết người gì, lại nói, khách hàng không phải đã nói rồi sao, chỉ cần ở đó 3 phút thôi, sẽ có người kéo cô ta ra ngoài.
Nói ra… Mình cũng không tính là hại cô ta, Giản Đường cô ta hẳn còn phải cảm ơn mình, giúp cô ta đặt được cơ hội kiếm 100 vạn.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Đỗ tổng nhìn cô gái trước mắt, mày nhíu lại “Quá xấu”
Tần Mộc Mộc kinh hồn bạt vía, chỉ có hai chữ liền khiến cô khẩn trương lên.
Từ trước đến nay chưa bao giờ hy vọng tướng mạo của Giản Động có thể nhìn thuận mắt như bây giờ.
Nếu như Đỗ tổng ngại Giản Đường xấu xí thì không phải người cuối cùng xui xẻo vẫn là mình sao?
Tần Mộc Mộc dè dặt trộm nhìn đồ đựng trong suốt hình chữ nhật kia, nước bên trong đã cao hơn một thước, vội vàng nói với Đỗ tổng “Tiên sinh đừng nhìn bề ngoài, Giản Đường tỷ cô ấy nhất định có thể biễu diễn tốt”
Giản Đường mặc dù mới tới một lúc, nhưng nghe Đỗ tổng cùng nói chuyện Tần Mộc Mộc, đã hiểu rồi, hôm nay tại đây biễu diễn, lại là một trận Hồng Môn yến.
Đỗ tổng bán tín bán nghi nhìn Giản Đường “Cô ta nói thật sao?”
Bả vai Giản Đường hơi run lên, ngày hôm nay, thế mà lại nghe được hai lần những lời này —— Cô ta nói thật sao?
Cô cười, không nhìn Đỗ tổng, nhưng nghiêng đầu nhìn về phía Tần Mộc Mộc, ánh mắt kia, lại khiến cho Tần Mộc Mộc có cảm giác quẫn bách khi bị nhìn thấu, mặt nóng lên không dám nhìn thẳng Giản Đường.
“Đây là chuyện tốt, phí biểu diễn là 100 vạn đó” Tần Mộc Mộc cứng cổ, sức không đủ nói, Giản Đường im lặng nghiêng đầu về… Chuyện đã tốt như vậy, Tần Mộc Mộc, sao cô không bằng lòng?
Lông mi rũ xuống chớp chớp, lần này, ngẩng đầu lên, chậm rãi hướng về phía Đỗ tổng nói “200 vạn”
————————————————————
Trải qua một hỏi thăm hỏi, tiểu Trình nói “bọn chúng nói bọn chúng cũng không biết, chỉ là cảm thấy nơi này sắp không ở được nữa”.
Nam Thiệu Hàn suy nghĩ, thuộc hạ của hắn đã rà soát kĩ càng, chắc chắn không thể nào có nguy hiểm được. Tô Mặc cũng không quá để ý vấn đề này, chỉ cần tiểu Trình ăn toàn là được. Cuối cùng một nhà ba người bình an đi ra khỏi hầm rắn.
Vừa thấy người ra Bạch Phong liền xông lên “chủ nhân”. Nam Thiệu Hàn lên tiếng “rà soát lại tất cả một lần nữa”. Bạch Phong thấy ba người đều an toàn liền thở phào nhẹ nhõm sau đó nhận lệnh “vâng”.
___________________________________
“Chủ nhân, thuộc hạ đã cho người kiểm tra kỹ, không phát hiện có sự nguy hiểm nào” Bạch Phong nói.
Tô Mặc nhìn tiểu Trình đang ngủ say trên giường nhăn mày suy nghĩ, chẳng lẽ lời nói của những con rắn đó chỉ là sự tưởng tượng của tiểu Trình. Như vậy con trai của bọn họ cũng quá ngốc rồi a, chẳng có tí di chuyền nào từ cô và Nam Thiệu Hàn cả.
Nam Thiệu Hàn im lặng một lúc rồi lên tiếng “chuẩn bị kỹ càng, đợi tôi ra lệnh liền rời đi”.
Bạch Phong gật đầu “dạ” sau đó rời đi.
Người vừa ra khỏi phòng Tô Mặc liền lên tiếng “em còn tưởng thằng bé có siêu năng lực nữa chứ, thằng bé cũng quá kém cõi rồi a, anh không chê chứ?”
Nam Thiệu Hàn ôm cô vào lòng “chỉ cần do em sinh ra là được, đều là bảo bối của anh”.
Tô Mặc vô cũng hài lòng với câu trả lời này, nếu Nam Thiệu Hàn dám nói một câu không thích cô liền ôm con trai đánh hắn một trận. Mặc dù từ khi có lại ký ức khiến tính cách thay đổi, cô không còn dịu dàng yêu thương tiểu Trình như lúc trước nhưng mà thằng bé vẫn là bảo bối của cô đấy.
“Sáng mai anh đến bàn giao lô hàng cho Hình Kiêu sau đó chúng ta sẽ quay về Mỹ” Nam Thiệu Hàn trầm giọng nói.
“Thăm ba mẹ sao?” Tô Mặc thắc mắc, bình thường sau khi đi bàn việc liền nhanh chóng quay về bản doanh, lần này sao lại có tâm trạng như vậy chứ.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Nam Thiệu Hàn gật đầu “ừm”.
______________________________________
“Chết tiệt, bọn chúng lại có thể dễ dàng thoát khỏi như vậy” Hoàng Tôn tức giận đập bàn khi nghe thuộc hạ báo cáo.
Cô gái ngồi bên cạnh tức giận nói “tại sao ông không báo việc này với tôi trước khi hành động”.
Hoàng Tôn nói “tôi cũng không cần báo với cô tất cả mọi việc, chúng ta là quan hệ hợp tác, chỉ cần tiêu diệt Nam Thiệu Hàn là được, chẳng lẽ cô còn mục đích khác?”
Cô gái bên cạnh dịu lại “ông làm như vậy là bức dây động rừng, được rồi tạm thời ông đừng hành động, ông cứ chuyện tâm vào việc giải quyết mấy lão già đang chống tôi đi, còn chuyện này tôi sẽ cho người hành động”.
Hoàng Tôn hơi bất ngờ hỏi “có người của cô ở đó?”.
Cô gái gật đầu “một người có địa vị rất cao”
Hoàng Tôn nghe vậy liền vui vẻ gật đầu “được, tân bộ trưởng đúng là tuổi trẻ tài cao, tôi đợi tin vui từ cô”.
______________________________________
Sáng sớm Tô Mặc mở mắt ra, nhìn đồng hồ mới hơn sáu giờ nhưng người bên cạnh đã rời đi, biết chắc là Nam Thiệu Hàn đã đi bàn việc nên cô cũng không lo lắng. Cô hôn nhẹ lên má tiểu Trình còn đang ngủ say sau đó buồn chán mà mở máy tính lên. Một tin báo hiện lên màn hình là cùng một địa chỉ ngày hôm qua, Tô Mặc đọc nội dung bên trong, khoé môi cô nhẹ nhàng nhếch lên. Cô hôn lên trán tiểu Trình một lần rồi nhẹ nhàng nói “tạm biệt con trai, hẹn gặp lại”.
Tô Mặc đẩy cửa đi ra, bên ngoài là Hắc Tĩnh cũng một số thuộc hạ đang canh giữ. Họ đồng loạt cung kính “chủ mẫu”.
Tô Mặc gật đầu sau đó nói với Hắc Tĩnh, tôi đến trường đua ngựa xem xét một lát, canh giữ cho cẩn thận vào.
Vì ở trường đua còn rất nhiều thuộc hạ đang điều tra dấu vết ngày hôm qua nên Hắc Tĩnh cũng không lo lắng Tô Mặc sẽ gặp nguy hiểm, anh gật đầu “vâng”.
Tô Mặc mĩm cười, cô nhẹ nhàng rời đi và biến mất trong làng sương sớm.
___________________________________
Chúc mọi người đọc chuyện vui vẻ nhé.
Sau khi đọc chuyện mọi người đừng quên:
– Like truyện nếu thấy hay.
– Cmt góp ý cho Vũ có thêm nhiều ý tưởng nè.
– Vote truyện để ủng hộ truyện.
– Và cuối cùng là theo dõi Vũ nhé.
Chân thành cảm ơn mọi người!
CHƯƠNG 98
Nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Mặc Ngôn, tim cô run lên, ánh mắt sắc bén tựa dao găm ấy, khiến người ta không thể che dấu được bất kỳ điều gì. Cô mấp máy môi một lúc, những lời vừa định nói ra đều trôi tuột xuống cổ mất rồi.
Tiêu Mặc Ngôn ngẩng đầu lên, khi thấy người đang đi đến, sự lạnh lùng của anh liền giảm xuống, thay vào đó là sự chăm sóc dịu dàng của anh đối với một người duy nhất hiện ra. Sự thay đổi nhanh chóng này khiến Đỗ Thu Nghi cảm thấy không kịp trở tay, cô vô thức quay đầu lại, thấy Bảo Ngọc đang đi đến.
Cô hoảng hốt, vội vàng thu vẻ bối rối của mình lại, cười với Bảo Ngọc rồi thoải mái nói chuyện: “Bảo Ngọc, tớ và cậu Tiêu đang nói chuyện về cậu đấy.”
Bảo Ngọc vốn đang cười với Tiêu Mặc Ngôn, nhưng khi đến trước mặt Đỗ Thu Nghi, cô lại bất ngờ tát mạnh cô ta một cái, cái tát này nhanh đến mức cô ta còn chẳng kịp chuẩn bị gì.
Tiêu Mặc Ngôn nhướn mày, nhưng không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn cô với ánh mắt yêu chiều.
Đỗ Thu Nghi lập tức phản ứng lại, đưa tay che mặt rồi trừng mắt nhìn Bảo Ngọc với vẻ không thể tin nổi: “Bảo Ngọc, cậu…”
Bảo Ngọc tiến lên, nụ cười trên môi cô vẫn không hề thay đổi, vẻ diễm lệ không giảm đi chút nào, cô túm lấy vạt áo cô ta, nhấc cô ta ra khỏi ghế sofa rồi mỉm cười nói: “Đỗ Thu Nghi, tôi có thể dễ dàng tha thứ cho những việc mà cô làm sau lưng tôi, dù lớn hay nhỏ thì chỉ cần nó vẫn trong phạm vi tha thứ của tôi thì tôi sẽ chỉ coi cô là con muỗi mà không so đo nữa.”
Bảo Ngọc bây giờ như iến thành người khác, Đỗ Thu Nghi vừa ngạc nhiên vừa tức giận, cô ta há hốc miệng ra một lúc lâu mà vẫn không nói ra được câu nào.
“Nhưng mà điều cô không nên làm nhất đó là có ý đồ bất chính với anh ấy.” Bảo Ngọc nghiêng người về phía trước, đẩy cô ta về ghế sofa, ánh mắt u ám của cô rất đáng sợ: “Cũng may là anh ấy không sao, nếu không thì mọi chuyện không đơn giản chỉ là cái tát như vậy đâu.”
Nụ cười nhẹ của Tiêu Mặc Ngôn cũng chỉ vì cô mà xuất hiện.
Trên lầu, Bắc Khởi Hiên gõ cửa phòng của mẹ mình rồi mở cửa đi vào, thấy Kiều Nhã đang đứng trước cửa sổ, hẳn là bà đã thấy hai người đến rồi.
“Mẹ.”
Kiều Nhã quay đầu lại nhìn con trai, lông mày nhíu chặt: “Hiên, mẹ không quan tâm là con và Thu Nghi lén lút với nhau thế nào, nhưng con không được dẫn cô ta đến đây.”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Bắc Khởi Hiên nhíu mày lại, anh không thích thái độ của mẹ đối với Thu Nghi cho lắm, đi đến rồi nói với vẻ không quan tâm lắm: “Liên quan gì chứ?”
Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.
“Liên quan gì chứ?” Kiều Nhã cười lạnh một tiếng: “Với thân phận của con bây giờ, cô ta là người xứng đôi chắc? Hiên, mặc dù mẹ không muốn nói mấy câu này, nhưng con cũng tự hiểu trong lòng, chú Tiêu của con kỳ vọng vào con rất nhiều, sau này con cưới ai thì cũng phải được sự đồng ý của chú ấy. Cho nên, đây không phải là chỗ mà Thu Nghi nên đến!”
Kiều Nhã không hề chừa chút tình cảm nào mà nói trúng vào tim đen anh.
Bắc Khởi Hiên đứng cạnh mẹ mình, đút tay vào túi áo, nói khẽ: “Mẹ, dù sao thì Thu Nghi cũng là người mà mẹ chứng kiến trưởng thành từ bé đến lớn, mẹ cũng biết là con thích cô ấy, sao phải cay nghiệt như vậy chứ?”
“Chính vì vậy nên mẹ mới càng chắc chắn rằng con bé không hợp với con. Thích thì cứ thích, con muốn chơi thế nào mẹ không quan tâm, nhưng không thể cưới con bé!” Kiều Nhã buông tay xuống, tỏ vẻ không muốn tranh luận thêm: “Người tên Trương Bảo Ngọc ở dưới nhà kia, con hiểu được bao nhiêu?”
Nhắc đến cô, ánh mắt Bắc Khởi Hiên liền lóe lên một tia bất thường, bàn tay trong túi quần anh chầm chậm nắm chặt lại, nhưng giọng điệu vẫn không hề thay đổi: “Cô ấy là người mà Tiêu Mặc Ngôn thích.”
Kiều Nhã trầm ngâm một lát rồi nói: “Cô gái đó không đơn giản, có ảnh hưởng rất nhiều đến Tiêu Mặc Ngôn, chúng ta không thể lơ là được.”
Bắc Khởi Hiên khẽ nhếch mép: “Con cũng thấy sự thay đổi của anh ta khiến người khác bất ngờ thật đấy.”
Diệp Vân cảm giác một chút, phát hiện mình Kim chi lực là 50%!Muốn muốn nắm giữ vạn vật chi kim, cần muốn đạt tới 100%, ý tứ cũng là lại giết một cái Vạn Vật cảnh chi kim tu luyện giả!”Quả nhiên cùng ta trước đó đoán một dạng, muốn muốn đạt tới Vạn Vật cảnh, cần muốn giết chết hai cái Vạn Vật cảnh cấp tồn tại!”Tỉ lệ rơi đồ không thể giúp lực chính mình đột phá Vạn Vật cảnh, Diệp Vân cũng không quan tâm, dù sao. . .Hắn hiện tại chỉ cần chuyên tâm bế quan, mười lăm ngày trong vòng, tất nhiên lĩnh ngộ vạn vật chi hỏa!Đến lúc đó, tự nhiên cũng là Vạn Vật cảnh!”Cái này cái thứ ba đồ vật, là cái gì?” Diệp Vân hiếu kỳ ấn mở.【 tên: Liều!Ghi chú: Trong truyền thuyết thần kỹ, ” liều đao đao ” một mảnh vụn, gom góp liều đao đao ba chữ to , có thể thu hoạch được chặt bất tử thần kỹ! 】Cái thứ ba đồ vật, chỉ là một chữ ” liều ” !”Gom góp liều đao đao ba chữ to , có thể thu hoạch được chặt bất tử Thần cấp? !”Diệp Vân đồng tử chấn động, bởi vì hắn thấy được chặt bất tử hiệu quả.Liều đao đao: Nắm giữ ” liều đao đao ” thần kỹ người, có thể miễn dịch hết thảy thương tổn!”Miễn dịch hết thảy thương tổn? ! Thế này thì quá mức rồi? ! Đây không phải vô địch sao?”Diệp Vân bị liều đao đao hiệu quả cho rung động đến.
“Mặt khác hai chữ đoán chừng cũng là dùng tỉ lệ rơi đồ giá trị mới có thể tuôn ra đến! Cũng liền hai chữ, không khó lắm bạo!”Diệp Vân trong lòng không khỏi có chút ước mơ, chính mình cầm tới chặt bất tử Thần cấp thời điểm, lại sẽ là uy phong bậc nào!Mà tại Diệp Vân chém giết Huyễn Linh Đại Đế trong nháy mắt, tây phương đại lục tất cả mọi người sôi trào!”Diệp Vân hắn thành công!””Quá đẹp rồi! Ngươi ở căn cứ thành phố thương tổn ta phụ mẫu, ta thì vượt ngang hải dương tới giết ngươi!””Đúng vậy a, lợi hại nhất, còn là hắn thành công!””Đúng! Mà lại Diệp Vân còn là một đối một chém giết Huyễn Linh Đại Đế!Chúng ta Lam Tinh ghi chép bên trong, lần thứ nhất có người một đối một chém giết Vạn Vật cảnh!””Đúng a! Trước đó Lâm Thiên Chi, đều là Đan đại nhân ở một bên kiềm chế!””Diệp Vân hắn sáng tạo lịch sử a. . .”… . . . . . Đông phương đại lục, Lâm Thiên Chi cũng là gương mặt cảm khái.”Một đối một, một mình chém giết Vạn Vật cảnh. . . Diệp Vân a, ngươi luôn luôn có thể vượt qua tưởng tượng của ta a!”Hít sâu một hơi, Lâm Thiên Chi lần nữa lắc đầu.”Ta là thật không nghĩ tới, cái thứ nhất chém giết Vạn Vật cảnh võ giả, lại là cái Tiên Thiên!
Tiểu tử này. . . Xác thực tương lai bất khả hạn lượng.Ta trước đó. . . Quá coi thường hắn.”Viêm Hoàng sơn phía trên, độc tự tu luyện Tiểu Thiên, tại thu đến tin tức này về sau, cũng choáng váng!”Diệp Vân đại ca trở về, thì chém giết một cái Vạn Vật cảnh? ! Cái này. . . Thật hay giả a?”Tiểu Thiên vội vàng thu thập một chút đồ vật, chuẩn bị đi bái phỏng Diệp Vân!… .Trong hải dương, mấy cái đại Thú Hoàng cũng rơi vào trầm tư.Trước đó Diệp Vân có thể cùng Đan đánh ngang, bọn họ cũng chẳng qua là cảm thấy đủ mạnh!Làm Diệp Vân đơn độc chém giết Vạn Vật cảnh thời điểm, bọn họ cũng không biết nói cái gì!Chém giết cùng đánh ngang, có thể là hoàn toàn hai loại khái niệm!
“Hắn làm sao làm được?””Không biết. . .””Hoang Mạc, ngươi muốn báo thù, chỉ sợ có chút khó khăn.”Hoang Mạc Tử Thần vuốt càm, cũng là trầm tư.”Diệp Vân thực lực, rất mạnh, chỉ sợ ta cùng hắn một đối một, tối đa cũng cũng là đánh ngang a?Làm không tốt. . . Sẽ còn bị hắn làm thịt.””Chiến thuật của chúng ta, có thể muốn đổi một cái.” Hải Lạc Thú Hoàng lúc này nói chuyện.”Chống đỡ.” Còn lại Thú Hoàng đáp lại.Như thế, mấy cái đại Thú Hoàng bắt đầu một lần nữa thương lượng chiến thuật!Mà tại mấy cái Thú Hoàng bên cạnh, còn có một cái nhân loại, chính co quắp tại nơi hẻo lánh.Chính là Lý Xuân Minh.”Diệp Vân ngươi không chết, lại còn biến đến mạnh như vậy!” Lý Xuân Minh trong mắt tất cả đều là oán hận.”Ngươi cái này đáng chết bình dân, đều tại ngươi. . . Nếu như không có ngươi bảo vệ bọn hắn, Tinh Dị đại nhân đã sớm bắt bọn họ!Đến lúc đó, Lâm Diệu Tình bị bắt, thì là của ta! Đáng giận, đáng giận. . .Đều tại ngươi, là ngươi hủy ta hết thảy!”Chỉ là, vừa nghĩ tới Diệp Vân hiện tại cường đại, Lý Xuân Minh cũng là sợ run cả người.”Chờ xem, một ngày nào đó, một ngày nào đó ta cũng sẽ tiến vào Vạn Vật cảnh! Đáng giận a. . .”… … … . . . .Tại chém giết Huyễn Linh Đại Đế về sau, Diệp Vân cùng Đan nói chuyện phiếm một phen, chính là quay trở về đông phương đại lục.Tại thượng kinh căn cứ thành phố, Diệp Vân đi vào nhà mới của mình, cũng là hắn phụ mẫu hiện tại chỗ ở.Mở cửa tiến vào, liền nhìn đến phụ mẫu tại xem tivi, chuẩn xác mà nói. . . Là nhìn chính mình trước đó cùng Huyễn Linh Đại Đế chiến đấu!”Cha mẹ, ta trở về.” Diệp Vân nói ra.”Tiểu Vân, ngươi về đến rồi!” Tôn Tiểu Hoa lập tức vui vẻ đứng người lên.”Có điều, ta vẫn còn muốn nói ngươi hai câu! Thật sự là quá nguy hiểm!Ngươi làm sao đột nhiên liền đi tây phương đại lục a? Đại dương kia nhiều nguy hiểm a!””Tốt, tốt, ta đã biết.” Diệp Vân cũng không không kiên nhẫn, chỉ là vui vẻ cười!Hắn đã có năm tháng không có gặp cha mẹ mình, có thể lại nhìn thấy phụ mẫu, thật tâm tình rất tốt.”Đúng rồi, cha mẹ, thương thế của các ngươi triệt để khôi phục sao?” Diệp Vân lo lắng hỏi.”Đều là mấy tháng trước sự tình, có Lâm quán trưởng giúp đỡ, đã sớm triệt để khôi phục.” Diệp Đại Quân khoát tay áo.”Ngươi thì đừng lo lắng.””Ừm, được.” Diệp Vân nhẹ gật đầu.Sau đó suy nghĩ chờ mình luyện chế ra Linh Cốt đan, cho phụ mẫu cũng ăn chút, tốt cường thân kiện cốt!Sau đó, ba người lại rảnh rỗi hàn huyên một phen, đột nhiên!Chuông cửa vang lên.”Diệp Vân đại ca, là ta Tiểu Thiên! Còn có Lâm Diệu Tình cũng tới.” Tiểu Thiên thanh âm ở bên ngoài vang lên.”Há, là ta Viêm Hoàng sơn bằng hữu.” Diệp Vân cười cười, sau đó đứng người lên.”Đúng rồi, còn có bạn gái của ta.””Bạn gái?” Tôn Tiểu Hoa bọn họ đều là sững sờ.”Ngươi chừng nào thì. . .””Ta cùng Diệu Tình cùng một chỗ bị vây ở một gian mật thất, chậm rãi thì quen thuộc.” Diệp Vân nói ra.”Nguyên lai là dạng này.” Tôn Tiểu Hoa giật mình.”Cái kia, mau mau! Cho người ta mở cửa!””Ha ha, được.” Diệp Vân đứng dậy cho Tiểu Thiên cùng Lâm Diệu Tình mở cửa.Mấy người gặp mặt lại là nói chuyện phiếm chỉ chốc lát.Sau đó, Lâm Diệu Tình đem Diệp Vân hô ra khỏi phòng.”Thế nào?” Diệp Vân nghi ngờ nhìn về phía Lâm Diệu Tình.”Là phụ thân ta, hắn giống như có chuyện tìm ngươi.” Lâm Diệu Tình lắc đầu.”Ta cũng không biết là chuyện gì, hắn không có cùng ta nói tỉ mỉ.””Ồ? Lâm tổng quán trưởng sao?” Diệp Vân trầm ngâm.”Được, đợi lát nữa ta liền đi qua.”… … . . .Sau một tiếng, tại thượng kinh căn cứ thành phố Tinh Hà võ quán bên trong, Diệp Vân gặp được Lâm Thiên Chi.”Tổng quán trưởng tìm ta là chuyện gì?””Các ngươi bị vây ở mật thất bên trong đúng không? Diệu Tình đều nói với ta.” Lâm Thiên Chi nói ra.”Lúc đó ta đánh lui Tinh Dị Thú Hoàng về sau, liền quay trở lại gặp được Tiểu Thiên.Có Tiểu Thiên dẫn đường, ta cũng tiến nhập cái kia địa đạo.Sau đó, ta liền phát hiện cái kia vây khốn các ngươi mật thất, đáng tiếc ta không biết các ngươi ở bên trong, cũng không cách nào mở ra mật thất.Về sau, ta tiếp tục đi tới, tại thông đạo chỗ càng sâu, phát hiện chân chính vũ trụ di tích!Cái này di tích là có thể linh hoạt di động, ta liền đem dẫn tới Viêm Hoàng sơn.”