Mẫu Thân Xấu Xa Là Thần Y

Chương 59: Chương 59:

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 59: Chương 59:

CHƯƠNG 59: TÂM TƯ THIẾU CHỦ
Edit: Lan Anh
Sự tình lần này có thể nói là tai bay vạ gió, Du Phong không trách Du Uyển, mà ngược lại tự trách bản thân mình, nếu như hắn không đi mua bánh hành thì lúc Du Uyển bị giam vào đại lao vẫn có hắn đồng hành.
Một cô nương gia, đột nhiên bị một đám quan sai bắt đến địa phương kia, ít nhiều gì cũng sẽ sợ hãi a?
Nhưng khi Du Phong nhìn qua hướng Du Uyển thì phát hiện nha đầu này không  hề có chút biểu hiện nào của việc sống sót sau tai nạn… hơn nửa còn mang theo nụ cười nhạt.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện này cũng không phải chuyện vui sướng gì, không phải là muội muội mình ngồi tù ngồi đến ngốc luôn chứ?
“A Uyển, A Uyển.” Du Phong thấp thỏm gọi hai tiếng, mới đưa Du Uyển đang trong trạng thái hư không về.
Xe ngựa lắc lư lắc lư, ngọn đèn dầu chớp tắt chớp tắt.
Tâm tình Du Uyển không tệ mà quay đầu lại cười với hắn một tiếng: “Đại ca, có chuyện gì sao?”
“Lời này là huynh hỏi muội mới đúng, có phải muội ở trong đại lao chịu ủy khuất gì không?” Du Phong hỏi.
Du Uyển lắc đầu: “Không có a.”
Xác thực không có, người của phủ Thiếu Chủ đến kịp lúc, ca ca của Nhan Như Ngọc còn chưa kịp thẩm vấn nàng thì đã được cứu ra khỏi đại lao.
Đương nhiên nàng biết rõ Du Phong đang lo lắng cái gì, bản thân mình lại lộ ra bộ dạng vui vẻ không có chút nào là đã trải qua tai ương trong lao ngục.

Nàng là đang nghĩ đến ba tiểu gia hỏa, mềm mại ngọt ngào, thực sự là khiến người ta yêu thích.

Du Phong vốn muốn truy cứu đến cùng nhưng bỗng nhiên nhớ tới chuyện khác, nghiêm mặt nói: “A Uyển, chỗ vải kia của chúng ta đâu? Không phải còn ở Kinh Triệu phủ chứ? Vậy bây giờ thừa dịp chưa ra khỏi Kinh thành, chúng ta tới đó lấy về! Người đã được thả, không lẽ vải cũng không thả!”
“Vải…” Du Uyển đảo tròng mắt, vuốt vuốt nếp uốn của ống tay áo, “Không có ở Kinh Triệu phủ đâu.”
“Vậy ở đâu?”
“Phủ Thiếu Chủ.”
Du Uyển vừa bước lên xe ngựa nên cũng không biết hành động phía sau của Vạn thúc, không thấy nhưng không có nghĩa là nàng không đoán được, Kinh Triệu Doãn đứng trước mặt Yến Cửu Triêu nói lớn cũng không dám nói, nàng là được Yến thiếu chủ mang đi, tất nhiên ông ta sẽ không dám giữ đồ của nàng, số vải đó tám phần là đang nằm ở phủ Thiếu Chủ.
“Vậy sao vừa rồi muội không mang ra?” Du Phong nhức đầu nói, “Không lẽ muội quên đó chứ?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dĩ nhiên nàng không có quên, vốn nàng đang định hỏi thì trong đầu xuất hiện hình ảnh của ba tiểu bánh bao kia, lời đến miệng nàng cũng nuốt xuống.
Du Uyển cười cười: “Không sao, ngày khác muội tới cầm về sau cũng được.”
Du Phong lộ vẻ u oán giống Du Tùng: “Lại muốn đi phủ Thiếu Chủ a…”
….
Một bên khác, chủ tớ Yến Cửu Triêu cũng đang nói đến chuyện vải vóc này.
Nhưng Vạn thúc không phải là người bắt đầu câu chuyện.

Vạn thúc đã sớm nhớ đến việc trả vải lại, hôm đó ở Bạch phủ gặp cậu bé nhà quê đó không ngờ lại là đệ đệ của Du cô nương, nói đến cũng là duyên phận, một đụng hai, hai đụng ba đều gặp Du cô nương hoặc người bên cạnh.

Ông bị mùi của bánh hành với thịt viên làm cho mê muội, quên luôn việc trả lại số vải kia cho Du cô nương.
Vạn thúc nói ra: “Vải vẫn còn trong phủ, để ngày mai tôi cho người đem đi trả.”
Ở nha môn có ghi chép lại địa chỉ, Du cô nương ở trấn Liên Hoa, thôn Liên Hoa, chỉ cần ra roi thúc ngựa là có thể đến trong vòng một canh giờ.
“Nhưng Thiếu chủ hỏi việc này làm gì?”
So với số vải này thì Vạn thúc càng hiếu kỳ tại sao Yến Cửu Triêu lại hỏi chuyện này, sao Thiếu chủ không hỏi việc này thông qua mấy tên sai sử, chẳng lẽ lần này ông làm lạc tiểu công tử, làm cho thiếu chủ bất mãn, bắt đầu hoài nghi khả năng làm việc của ông?
Nội tâm Vạn thúc nhận lấy một vạn điểm kinh hãi!
“Thiếu chủ, tôi…”
Yến Cửu Triêu nhàn nhạt cắt ngang lời: “Nàng ấy biết rõ đồ còn ở phủ Thiếu Chủ sao?”
Vạn thúc sững sờ há to miệng, ông không rõ ràng lắm trả lời: “Có lẽ, buổi chiều nàng đứng ở trong sân, hắn là sẽ thấy cái rương chuyển vào phòng Thiếu chủ.”
Vạn thúc không có đoán được toàn bộ nhưng cũng đoán được tám chín phần, Du Uyển mặc dù không thấy nhưng vẫn đoán ra.
Yến Cửu Triêu lạnh lùng hừ một cái: “Nàng ta đã biết mà không yêu cầu trả đồ lại, cứ như vậy mà đi?”
Vạn thúc cảm thấy trong lời nói của Yến Cửu Triêu có hàm ý.

Quả nhiên không đợi Vạn thúc trả lời, hắn đã tự mở miệng giải đáp: “Bản thiếu chủ để cho nàng đến phủ Thiếu Chủ, nàng liền ngoan ngoãn đi theo, nghe lời như vậy, ngay cả lời mẫu thân của ta cũng không nghe, sau đó lại cố ý để quên đồ vật ở phòng của bản thiếu chủ…”
Yến Cửu Triêu híp híp mắt nói tiếp: “Vừa nghe đầu bếp xin nghỉ, ngay lập tức xung phong làm cơm, chỉ có mình bản thiếu chủ ăn cơm, có cần làm nhiều như vậy sao?”
Oan quá oan, nàng làm cho cả tiểu viện cùng ăn!
Vạn thúc cảm thấy trong lòng sao đắng quá, một bàn mỹ thực đều bị ngài ăn sạch, là bởi vì ngài cho rằng đó là cơm tối của mình ngài sao…
Yến Cửu Triêu nhẹ nhàng đi đến trước cửa sổ, nhìn mai vàng nở rộ trong tiểu viện, ý vị thâm trường nói: “Còn đối với tiểu nhi tử của bản thiếu chủ coi như con ruột….”
Thiếu chủ, rốt cuộc ngài muốn biểu đạt cái gì?
Yến Cửu Triêu lại cười lạnh: “Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra trong hồ lô của nàng ấy đang bán thuốc gì sao?”
“Hồ lô… bán thuốc trong hồ lô?” Vạn thúc ngây ngẩn cả người.
Thiếu chủ không phải là đang hoài nghi Du cô nương có dụng ý khác chứ?
Mặc dù ông với Du cô nương tiếp xúc không sâu, nhưng ông cảm giác được nàng ấy không phải là mật thám của bất kỳ thế lực nào, cũng không phải là loại người chuyên đi nịnh nọt, hoặc đám tiểu nhân chuyên đi nịnh bợ mấy nhà quyền quý.
Vạn thúc đang muốn nói Yến Cửu Triêu có lẽ đã hiểu làm, ai ngờ tiểu gia hỏa đang ngủ yên bên phòng bên kia, một tay cầm một cái bánh bao lớn, một tay nắm lấy đuôi Tiểu Tuyết Hồ đang buồn ngủ, một đường khập khễnh khập khễnh kéo nó  vào nhà.
Cơ hồ cùng thời khắc đó, Yến Cửu Triêu một mặt vân đạm phong kinh mở miệng: “Nàng rõ ràng là coi trọng bản thiếu chủ, chỉ vì muốn ở bên cạnh bản thiếu chủ, mà giở đủ thủ đoạn cũng không tiếc!”
Vạn thúc mặt đầy hắc tuyến: “…”
Tiểu bánh bao một mặt mộng bức: “….”
Tiểu Tuyết Hồ đang ngủ gật cũng bị dọa tỉnh: “…”

Đêm thật dài.
Xe ngựa tới thôn Liên Hoa thì trời đã tối như mực, lúc này đã qua nửa đêm, người trong thôn đều đã ngủ, cả thôn đều yên tĩnh đến lạ thường.
Du Phong nhảy xuống xe ngựa, đưa tay đỡ Du Uyển xuống.
Du Uyển cũng không vào nhà gấp mà mở hầu bao ra, lấy ra hai trăm tiền đồng đưa cho phu xe, “Cuối năm rồi, vất vả cho ngài.”
Nguyên bản là trước khi trời tối phu xe phải đánh xe ngựa về trấn để trả xe , sự tình chậm trễ, lại hại phu xe nơm nớp lo sợ mà bôn ba cả một ngày, nhưng ông ấy từ đầu đến cuối không phàn nàn câu nào, Du Uyển cảm thấy nên gửi ông ấy vài đồng vì đã khổ cực cả ngày hôm nay.
Phu xe cũng không từ chối, vui mừng nhận lấy.
Du Phong nhìn mấy đồng tiền trĩu nặng kia, muốn nói lại thôi.
Sau khi phu xe đánh xe ngựa đi, Du Phong mới đau lòng mở miệng: “Làm sao cho nhiều như vậy?”
Du Uyển mặt vui cười nói: “Về nhà thôi, đại ca.”
“Muội nha!” Du Phong thở dài.

Du Phong đưa Du Uyển trở về trước.
Nhưng không ngờ là đã nửa đêm nhưng trước cửa nhà Du Uyển lại có một người đang đứng.
Đó là một nam tử trẻ tuổi, mặc một bộ TSm màu trắng, một thân ngọc thụ lâm phong, mặt mày tuấn tú, có vẻ hắn đang chờ người, trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất của người đọc sách.
Cái người này không ai xa lạ, chính là vị hôn phu không biết xấu hổ của Du Uyển – Triệu Hằng.
Cửu ca: Vị hôn phu? Hahaha, Du Uyển đã coi trọng ta thì làm sao ngươi có cửa?

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!
Trọng Sinh Trở Thành Phu Nhân Của Hàn Thiếu

Chương 59: Chương 59

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 59: Chương 59

Suốt cả tuần nay Sở Diệu Linh không hề nhìn thấy bóng dáng của Lãnh Phong đâu cả, không phải lúc nào cũng bám dính, làm trò cho cô vui hay sao.

.

Không biết có chuyện gì xảy ra với Lãnh Phong hay không, Sở Diệu Linh đến tìm bác quản gia mới biết cả tuần nay Lãnh Phong luôn đi sớm về muộn, khi cô chưa thức thì Lãnh Phong đã đến công ty, đến tối khuya thì mới quay về.

.

Sở Diệu Linh lo lắng Lãnh Phong có gặp phải chuyện gì hay không, định đến tập đoàn Lãnh Thị tìm Lãnh Phong, thì điện thoại trong túi xách của cô lại vang lên đúng lúc.

.

Sở Diệu Linh nhìn dãy số quen thuộc, mĩm cười dịu dàng mà bắt máy, giọng nói nhẹ nhàng vang lên!
_Ngọc Nhi, mình nghe đây, hôm nay không đi làm hay sao mà rảnh rỗi gọi điện cho mình vậy.

.

!
_Ừm, hôm nay mình bị ba mẹ bắt đi xem mắt nên không đi làm, mình đang ngồi ở quán cà phê đợi anh ta đây, buồn chán nên điện tám chuyện cùng cậu vậy.

.

!!
Ngọc Nhi giọng điệu chán nản nói với cô!
_Vậy à, cậu cũng nên mở lòng với người ta một chút, biết đâu cả hai sẽ thành duyên cũng nên, mau mau cho mình ăn cưới, haha.

.

!
Sở Diệu Linh dùng giọng điệu bỡn cợt mà châm chọc Ngọc Nhi!
_Cậu có phải là bạn của mình không vậy, mình sẽ giận cậu luôn, không thèm nói chuyện với cậu đâu.

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

.

!!
_Mình xin lỗi, cậu đừng giận mình chỉ đùa thôi.

.

!
_Mà Tiểu Linh này, cậu đã hay tin gì chưa vậy.

.

!!
Sở Diệu Linh không hiểu cái tin mà Ngọc Nhi muốn nói là chuyện gì, suốt cả tuần nay cô không bước ra khỏi Lãnh gia, cũng không mở máy điện thoại nên không hề hay biết chuyện bên ngoài.

.

_Tin gì vậy, cậu mau nói mình biết đi.

.

!
_Cậu không biết chuyện chồng cậu Hàn tổng mở họp báo tuyên bố rằng nếu ai dám hợp tác với Lãnh Thị, trong vòng một ngày công ty họ sẽ lập tức phá sản ngay.

.

!!
_Không biết Lãnh Thị đã đắt tội gì với Hàn tổng nữa, cậu là vợ anh ta mà không hay biết gì à.

.

!!
Giữa Cô và anh xảy ra chuyện gì, Ngọc Nhi không hề hay biết, cứ nghĩ hai người vẫn còn sống chung nên mới định hỏi cô.

.

Cả tuần nay Sở Diệu Linh không hay biết gì về những việc Hàn Hạo Dương đã làm, từ việc đến Lãnh gia đòi người bất thành sau đó là đến chuyện gây khó dễ cho Lãnh Thị!
Kiều Mẩn Hi ngẫm nghĩ một lúc, mới hiểu rõ chắc chắn là vì cô nên anh mới không ngừng gây khó dễ cho Lãnh Phong!
Ngọc Nhi chuyên tâm nói chuyện với Sở Diệu Linh lại không để ý đến người bàn bên cạnh, Hàn Hạo Dương đang ngồi bên bàn kế bên đợi Tiểu Nhu đến thì vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người!
Suốt cả tuần nay tìm mọi cách liên lạc với cô đều không được, hôm nay lại gặp Ngọc Nhi ở đây đúng là trời đang giúp anh gặp được cô mà.

.

Không nói không rằng bước đến bên cạnh Ngọc Nhi, giật lấy điện thoại trên tay Ngọc Nhi mà nói với Sở Diệu Linh.

.

_Em cũng to gan lắm, dám trốn khỏi tôi để chạy đến bên cạnh tên Lãnh Phong kia.

.

!
Cả hai cô gái đều trợn tròn mắt kinh ngạc, trong khi Ngọc Nhi chưa hiểu chuyện gì, thì Sở Diệu Linh đã lấy lại bình tĩnh mà lên tiếng đáp lại.

.

_Chuyện của tôi, chẳng còn liên quan gì đến anh cả, bây giờ bên cạnh anh đã có Lâm tiểu thư, vậy nên xin anh đừng làm phiền tôi nữa.

.

!!
_Vả lại Lãnh Phong không hề liên quan gì đến chuyện của chúng ta, anh đừng kéo anh ấy vào.

.

!!
_Đã gọi nhau thân mật như vậy rồi à.

.

!
Hàn Hạo Dương cười giễu cợt mà nói.

.

_Vậy nếu em không muốn tôi làm khó hắn, thì nhanh chóng ra đây gặp tôi ngay.

.

!
_Hàn tổng giữa hai chúng ta chẳng có quan hệ gì cả, cũng chẳng có chuyện gì để nói xin anh đừng làm phiền tôi nữa.

.

!!
_Đơn ly hôn tôi cũng đã kí, vậy nên bây giờ giữa hai người chúng ta chẳng còn chuyện gì để mà gặp nhau nữa.

.

!!
_*Đơn ly hôn tôi đã xé nát, vậy nên trên luật pháp em vẫn còn là vợ của tôi.

.

!
_Nếu em không chịu ra đây gặp tôi, tôi sẽ làm cho em phải hối hận, vì đã dám xem thường lời nói của tôi.

.

!
_Tùy anh, Hàn Hạo Dương tôi hận anh, đừng bao giờ làm phiền tôi nữa*.

.

Sở Diệu Linh nói xong thì tắt máy ngay không muốn nói thêm lời nào với anh, mặc cho Hàn Hạo Dương bây giờ đang cực kỳ tức giận!
Hàn Hạo Dương tức giận siết chặt chiếc điện thoại trong tay, sắc mặt trở nên lạnh lùng đến đáng sợ, chẳng nói chẳng rằng đập mạnh một cái xuống nền gạch!
Chiếc điện thoại lập tức vỡ tan tành, sau đó rời đi ngay trước sự kinh hãi của tất cả mọi người đang chứng kiến ở đây!
Đến khi Lâm Tiểu Nhu đến thì Hàn Hạo Dương đã đi mất, ả đã rất khó khăn để chống nạn đến đây gặp anh, nhưng chưa kịp nói gì thì anh đã đi mất!
Khiến ả vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn trầm trầm về phía xe.

.

_Nếu không phải vì muốn dựa dẫm vào quyền thế của anh, tôi sẽ không bao giờ đến gần anh đâu.

.

!
Lâm Tiểu Nhu tức giận hét lên!
Hàn Hạo Dương sau khi rời khỏi quán cà phê thì đến tập đoàn ngay, sau đó liền mở cuộc họp nội bộ, Hàn Hạo Dương muốn tất cả mọi người lên phương án trong vòng một tuần phải thu mua được tập đoàn Lãnh Thị ở thành phố A này!
Khiến toàn bộ nhân viên trong cuộc họp toát hết cả mồ hôi với sự lạnh lùng và lời nói tràn đầy sát khí của anh.

.

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!
Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 59: Chương 59

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 59: Chương 59

“Triệu tổng, nói thế nào đây nhỉ, chúng ta coi như cũng là bạn cũ, hôm nay gặp lại nhau trong cảnh này làm sao có thể không nâng ly mời anh một ly nhỉ? Ly này tôi uống hết, còn anh thì tuỳ tiện đi.”
Đương nhiên, anh ta không thể tuỳ tiện, gượng gạo cụng ly với tôi.

Mộ Tịch Nhiên cũng ngượng ngùng, còn Phoebe thì ngồi chơi với ly rượu rỗng trên tay.

Cảnh tượng này thực sự rất nực cười, Joan nhìn tôi đầy hâm mộ, đương nhiên anh ta không chịu được cái độ cay nồng của rượu trắng, chỉ có thể không ngừng gật đầu.

“Vưu, hết ly này cứ theo ý cô.”
Anh cho rằng tôi bằng lòng à, đồ ngu ngốc, không thấy rõ tình huống sao, uống đi, uống đến bò ra sàn luôn đi! Lúc này, Phoebe cầm ly rượu lên rót đầy rượu.
“Uống vui vẻ thế này, xem ra tôi cũng phải uống một ly.

Mọi người cùng nhau nâng ly, cầu cho lần hợp tác này của hai công ty sẽ thành công tốt đẹp.”
Đương nhiên, tất cả mọi người không dám lơ là.

Tôi đã uống liên tiếp ba ly rượu, xin hãy tha cho tôi, tôi không thể uống được nữa.

Làm sao biết được Phoebe không dễ đối phó như vậy, cô ấy ra hiệu cho Thư ký Đỗ đi ra ngoài.

Sau đó, một người phục vụ bước vào với một chai rượu vang đỏ Bordeaux.
Nhân viên phục vụ rất tỉnh, rót từng ly rượu, mẹ nó uống đủ thứ rượu, tiêu đời rồi! Phoebe là ai chứ? Ai có thể đọ được tửu lượng của cô ấy? Ở trên thương trường đấu đá không biết bao nhiêu năm, tôi là một tân binh nhỏ nào dám so? Chỉ thấy cô ấy bảo mọi người cầm ly lên, một lần nữa cạn ly.
Rượu uống được ba vòng, cuối cùng tôi chịu không nổi nữa, nhưng mà cũng quan tâm đến thể diện.

Lập tức chạy đến wc.

Tôi ôm cái bồn cầu mà nôn vào đó, nôn đến mức cảm thấy mật xanh cũng muốn nôn ra, sau đó tôi dựa vào tường, đi đến bồn rửa mặt để súc miệng, một người phụ nữ xuất hiện sau lưng tôi.

Tôi nhìn cô ấy, cô ấy cau mày nhìn tôi, lấy ra một ít khăn giấy đưa cho tôi.
“Uống không được nhiều, cớ sao phải lên mặt, tôi đưa em về.”
“Cô ra đây làm gì? Không cần lo cho tôi.”
Mộ Tịch Nhiên đưa tay ra đỡ lấy tôi.
“Phi Phàm, em đừng đối xử với tôi như thế, được không?”
“3 triệu, đã mua đứt hết tất cả.

Cô cảm thấy chúng ta còn quay lại như xưa được sao? Không thể nào, tôi nói rồi, mong cô đừng xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa, bây giờ chúng ta chỉ còn trên quan hệ công việc, mong cô đừng tới làm phiền tôi.”
“Phi Phàm, tôi và Triệu Thái An đã ly hôn.

Tôi không cần em vì tôi trả giá, chỉ mong em đừng hận tôi!”
“Vậy thì tôi chỉ có thể chúc mừng cô, còn chuyện khác, tôi không thoả mãn cô được.”
Tôi lạnh lùng cự tuyệt cô ấy, nào ngờ cô ấy mạnh dạn ôm chặt tôi.

Trời ạ, Phoebe lạnh lùng dựa vào khung cửa, không biết sao lại đứng đó.

Cô ấy nhìn tôi đầy hài hước.
“Hai người tiếp tục đi.”
Nói xong xoay người rời đi, tôi thoát ra khỏi Mộ Tịch Nhiên.
“Mộ Tịch Nhiên, tôi nói cho cô biết, chúng ta không thể.

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

Lam Phi Ý, là bạn gái của tôi.”
Tôi đẩy Mộ Tịch Nhiên sang một bên, chạy theo Phoebe, cũng đã tỉnh rượu khá nhiều, nhưng bây giờ tôi không rảnh lo chuyện đau đầu, bởi vì tôi muốn tìm Phoebe, muốn giải thích với cô ấy.
Tôi chạy đến trước mặt Phoebe, giữ chặt tay cô ấy.
“Chị nghe tôi giải thích, không phải như chị nghĩ.”
Cô ấy dừng bước chân lại, cũng không vứt tay tôi ra, mà dùng ánh mắt sắc bén nhìn tôi.
“Tôi chỉ tin những gì tôi thấy.”
“Chị đã nói, yêu cần phải có sự tin tưởng, những gì chị thấy không nói lên được điều gì hết.”
“Vương Phi Phàm, mong cô tự trọng.”
“Lam Phi Ý, mong chị tin tưởng tôi.”
“Buông tay.”
“Không buông.”
Không đợi tôi kịp phòng ngừa, thì tôi đã bị đám vệ sĩ của cô ấy áp trên mặt đất.

Tôi giãy giụa rống lên.
“Buông tôi ra.

Bọn khốn kiếp! Buông ra.”
Không biết tại sao, mỗi lúc tôi chật vật khó khăn lại luôn bị Triệu Thái An bắt gặp, anh ta có lẽ nghiện thuốc lá, một tay cầm điếu thuốc, một bên cúi người ngồi xổm xuống đất.
“Vương Phi Phàm, cô cảm thấy cô xứng với Lam đổng sao? Người ta chỉ chơi đùa với cô thôi, cô còn cho là thật.”
Tôi tức giận nhìn Triệu Thái An, anh ta cười đứng thẳng người dậy chỉnh cà vạt, từ trên cao ngạo mạn nhìn xuống tôi.

Tôi cảm giác bản thân đã chịu vũ nhục lớn chừng nào.

Lúc này, vệ sĩ của Phoebe thả tôi ra.

Tôi nhìn Phoebe đứng cách đó không xa.

Cô ấy đứng tại chỗ hờ hững nhìn Triệu Thái An xúc phạm tôi.
Tôi phủi bụi trên người, đi đến trước mặt Phoebe, bình tĩnh nói với cô ấy.
“Mỗi lúc vào thời điểm như thế này, cô đều đứng như vậy nhìn mọi thứ xảy ra, nhìn tôi bị người ta chế nhạo xúc phạm.

Tôi không nhìn ra được, cô yêu tôi.”
Hốc mắt tôi hồng hồng, hít một hơi, tôi không cam lòng nhìn cô ấy.

Cô ấy nhìn tôi rồi lại nhìn về phía sau tôi..

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!