51.1: Đỡ hơn chưa
Ngải Tử Lam bị anh ta lôi đi nên có chút hơi bực bội, đành đem ánh mắt và tâm can trút hết lên mỹ thực trước mặt, càng ra sức ăn, dường như không hề đem lời nói của Đoàn Hồng Huyên cho vào lỗ tai.
Đoàn Hồng Huyên thấy Ngải Tử Lam như vậy, mắt sáng lên, ánh mắt lạnh lùng mà thâm sâu, cho rằng cô là vẫn còn đang giận vì hắn làm đau tay cô ban nãy.
“Khụ khụ.” Hậu quả của một trận ăn điên cuồng là đây, Ngải Tử Lam miệng ho một trận, vô cùng khó chịu.
Sớm đã dự liệu điều này, Đoàn Hồng Huyên mặt lạnh không nói không rằng đưa tới một ly nước cam ép mát lạnh.
Thật tâm lý. Ngải Tử Lam trong lòng cảm thấy ấm áp, không chút ngần ngại liền vội nhận lấy đồ uống “lầm bầm làu bàu” mà uống, vừa thầm nghĩ trong lòng, mặc dù anh ta tâm lý thật, nhưng thủ phạm ban đầu chẳng phải chính là anh ta đó sao. Nếu anh ta không tiến tới quá gần, cô đã chẳng hoảng loạn mà ăn miếng to như thế, cũng sẽ không bị sặc như này. Như vậy chỉ được tính là lấy công tạ lỗi mà thôi.
“Đã đỡ hơn chưa?” Đoàn Hồng Huyên không hề biết trong đầu Ngải Tử Lam đang nghĩ những gì, vẫn đang nhẹ nhàng từng chút một vỗ vỗ sau lưng Ngải Tử Lam, trông thấy bộ dạng khó chịu của cô mà lòng hắn cũng không hề dễ chịu chút nào, không ngừng hỏi han.
Vừa vỗ lưng, vừa uống nước,Ngải Tử Lam cảm thấy dễ chịu nhiều rồi, khẽ đáp: “Đỡ nhiều rồi.”
“Sao lại không nghe lời vậy?”Đoàn Hồng Huyên mặt lạnh khẽ la, thần sắc thật đáng sợ, giống như là một người cha đang giáo huấn đứa con nhỏ về cái tội ăn kẹo vậy.
Mặc dù đã không sao rồi, nhưng hắn vẫn phải dạy dỗ cô một chút. Giả sử nhỡ sau này lại không nghe lời, lại khiến người người khác lo lắng thì sao. Như vậy đâu có được.
“………”Ngải Tử Lam không nói gì, có điều khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ủy khuất, long mày nhíu chặt lại, bặm miệng lại, bộ dạng vô cùng ủy khuất lại không cách nào nói ra được.
Thấy Ngải Tử Lam như vậy, Đoàn Hồng Huyên lập tức mềm lòng, đâu nỡ lòng nào tiếp tục la cô nữa, chỉ muốn ôm chặt lấy cô vào lòng, khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng hơi dừng lại, lại không biết nên làm như thế nào để an ủi Ngải Tử Lam, đành hơi liếm môi mỏng, giọng khô khốc mà dỗ dành: “Bỏ đi, muốn ăn thì ăn đi.”
Giọng điệu đầy bất lực, giống như là không cách nào ngăn lại sự thèm ăn của Ngải Tử Lam vậy.
“Phụt.” Ngải Tử Lam vốn vẫn còn ủy khuất buồn bực, nghe thấy lời này từ cửa miệng Đoàn Hồng Huyên, ngay lập tức liền bị lời của hắn chọc cho cười rồi, mỉm cười rạng rỡ, một đôi mắt đẹp mê người híp lại, đâu còn chỗ cho sự buồn bực nữa.
“Ngải Tử Lam, ngoan ngoan.” Đoàn Hồng Huyên lạnh lung liếc nhìn cô, có chút cưng chiều, có chút bất lực, giọng ôn hòa mà cảnh cáo, căn bản không khiến người khác cảm thấy có chút uy hiếp nào.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Đoàn Hồng Huyên, anh cũng nên ăn nhiều một chút.” Quả nhiên, Ngải Tử Lam không hề để bụng, ngược lại còn ngước lên khuyên Đoàn Hồng Huyên. Dù sao thì nãy giờ vẫn luôn chỉ có mình Ngải Tử Lam ăn, nghĩ tới phần lớn thức ăn trên bản đều là do cô ăn cả, Ngải Tử Lam vẫn là cảm thấy có chút ngại.
Há liệu, Đoàn Hồng Huyên thấy rõ được cách nghĩ của cô, nói luôn: “Em yên tâm ăn đi, anh bây giờ không đói.”
Được thôi, nếu anh ta đã nói như vậy, cũng không cách nào miễn cưỡng. Ngải Tử Lam cau mày, tiếp tục chăm chỉ ăn, món ăn kỳ lạ này quả thực rất là ngon.
Nếu có điều duy nhất khiến Ngải Tử lam lo lắng, thì đó chính là, với cách ăn như này khi trở về sẽ tăng thêm bao nhiêu cân thịt.
Ngải Tử lam vẫn rất quan tâm đến vóc dáng, huống hồ cô bây giờ than là phu nhân tổng tài tập đoàn Đoàn Thị, lại là vị tân hôn thê của Đoàn Hồng Huyên, thì càng cần phải chú ý đến thân thể, đến hình tượng, không thể làm mất mặt Đoàn Thị được. Cũng may, dáng người cô vốn thon thả mảnh mai, cứ coi như mập lên một chút thì cũng không tới đâu.
Chỉ là, Đoàn Hồng Huyên là chồng của cô, cô có lẽ vẫn phải lo lắng một chút, rằng nếu mình mập lên rồi, thì liệu anh ta có vứt bỏ mình không?
Nghĩ tới đây, Ngải Tử Lam không biết vì cớ gì mà cảm thấy có chút chột dạ, len lén liếc Đoàn Hồng Huyên, lại phát hiện Đoàn Hồng Huyên đang nhìn chăm chú về phía trước, vọng theo ánh mắt của anh ta nhìn đi, lại trông thấy một mỹ nhân mắt xanh tóc vàng, mông ngực gợi cảm, ăn mặc hoa hòe hoa sói đang tiến về phía bàn này.
Ngải Tử Lam trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành, trước khi cô gái đến gần, liền sinh ra một địch ý nhẹ khó hiểu.
Quả nhiên, mỹ nhân tóc vàng nóng bỏng ưu nhã mà đi tới, một đôi mắt to màu xanh ngọc như viên kim cương lộng lẫy trần trụi, nhìn chằm chằm vào Đoàn Hồng Huyên, sự hứng thú nồng đậm không chút nào che giấu, một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, giống như không hề trông thấy Ngải Tử Lam nơi này vậy.
“Hey, how are you?” Cô gái chậm rãi mở miệng, tràn đầy sự nhiệt tình, đôi mắt đó giờ không hề rời khỏi trên người Đoàn Hồng Huyên, trong giọng nói trong trẻo mang theo một tia từ tính gợi cảm.
Thực hiển nhiên, Đoàn Hồng Huyên trong mắt cô gái này đã trở thành con mồi nhất định phải có được.
Editor: May
Diệp Tình lấy ra một chồng tư liệu từ trong túi, đưa tới trước mặt Diệp Trăn.
Diệp Trăn không có xem, nhìn mấy hàng chữ lớn thô bạo trên trang bìa, “Đây là cái gì?”
“Em biết đó, hiện tại chị ở giới giải trí, giới giải trí có gió thổi cỏ lay gì, chị rõ ràng nhất, gần đây mơ hồ nghe được một ít lời đồn về em, mặc kệ nói như thế nào chị là chị em, người ngoài truyền như vậy, nhà họ Diệp không thể tránh khỏi bị liên lụy.”
Diệp Trăn nhíu mày, trong lòng đương nhiên biết Diệp Tình đang ba hoa chích chòe, mục đích khẳng định không đơn thuần, nhưng vẫn là mở những tư liệu cô ta mang đến.
“Em có thể không biết, những tin đồn này ở giới giải trí truyền đến ồn ào huyên náo, một truyền mười mười truyền trăm, hiện tại nhắc tới em, ai không biết em là tiểu tam chen chân giữa Lục Bắc Xuyên và Thẩm Vi Nhân? Một ít tuần san tòa soạn nhỏ lén lút đăng cọ lưu lượng, không dám tuyên dương bốn phía.”
Diệp Trăn lật xem tư liệu Diệp Tình mang đến, đúng như lời Diệp Tình, hiện giờ lời nói cô là tiểu tam chen chân giữa Lục Bắc Xuyên và Thẩm Vi Nhân đã như quả cầu tuyết càng tích càng lớn, người biết đến cũng càng ngày càng nhiều, nhưng đều là chút nhàn ngôn toái ngữ không thành quy mô, thành quy mô ước chừng chính là bát quái đăng trên những tạp chí Diệp Tình mang đến.
Bát quái đắp nặn Lục Bắc Xuyên và Thẩm Vi Nhân thành thanh mai trúc mã vô tư, từ nhỏ tình cảm thâm hậu thề non hẹn biển, bởi vì Thẩm Vi Nhân lập chí muốn dốc sức làm ở giới giải trí, không lấy danh hiệu ảnh hậu thề không bỏ qua, Lục Bắc Xuyên si tâm không thay đổi vừa chờ chính là thật nhiều năm, rốt cuộc chờ được lúc sự nghiệp Thẩm Vi Nhân có chút khởi sắc, danh hiệu ảnh hậu dễ như trở bàn tay, nhưng Lục Bắc Xuyên lại bị con gái của một nhà giàu mới nổi hố rồi.
Không chỉ chuốc say Lục Bắc Xuyên ở khách sạn, phát sinh quan hệ với anh, còn có mang thai con của Lục Bắc Xuyên, tới áp chế nhà họ Lục, gả vào hào môn.
Một đôi tình nhân số khổ bởi vậy mà bỏ qua cả đời.
Không ít diễn đàn bát quái tích cực đưa tin nóng, lấy đề tài cô bé lọ lem gả vào hào môn hấp dẫn tròng mắt, trí mạng nhất là giống thật mà là giả, chữ mơ mơ hồ hồ dễ dàng làm người tin tưởng nhất, ở dưới người có tâm dẫn đường, quần chúng vây xem bát quái sôi nổi giữ kín không nói ra, đáy lòng đều tin tưởng tính chân thật của tin nóng này.
Diệp Trăn cười cười, tùy tay lật xem những tư liệu này, ném ở trên bàn trà, tựa hồ cũng không để ý, “Cho nên thế nào?”
“Chẳng lẽ em không lo lắng Thẩm Vi Nhân kia sao?”
“Hiện tại Lục Bắc Xuyên là chồng tôi, tôi tin tưởng chồng mình, cho nên, vì sao tôi phải lo lắng Thẩm Vi Nhân kia?”
Bộ dáng bình tĩnh giống như là thật sự tín nhiệm Lục Bắc Xuyên.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Diệp Tình hơi sửng sốt, không nghĩ tới như vậy cũng không thể kích thích cảm giác nguy cơ của Diệp Trăn, cô ta cắn môi, thấp giọng nói: “Em còn nhớ rõ năm trước lúc sinh nhật 50 tuổi của ba, Thẩm Vi Nhân cũng xuất hiện không?”
Diệp Trăn nhướng mày, ý bảo cô ta tiếp tục nói.
“Em cảm thấy lấy nhân mạch chị lúc đó, có thể nhận thức được nhân vật như Thẩm Vi Nhân sao?” Diệp Tình trầm giọng, khuôn mặt nghiêm túc, “Chị thành thật nói cho em biết, lúc trước là Thẩm Vi Nhân chủ động tìm chị, là cô ta chủ động mời chị, còn chủ động đề cập sinh nhật 50 tuổi của ba, cô ta là cố tình tiếp cận chị để tìm hiểu tin tức của em, cô ta là rắp tâm bất lương!”
Editor: May
Bốn người lập tức liền lâm vào trầm mặc, ban đêm bốn phía, ngọn đèn rõ ràng lưu loát, người đến người đi, nhìn tổ hợp tuấn nam mỹ nữ hơi có vẻ kỳ quái này, còn có hai chiếc xe nổi tiếng cực kỳ phong cách càng là làm người cảm thấy huyền nghi.
“Điền Kỳ Kỳ, tôi có việc muốn nói với cô.” Lâm Dật đột nhiên mở miệng đánh vỡ trầm mặc, trong giọng nói nghiêm trang của anh không hề có dấu vết nói dối, phù hợp tác phong ra tay không dấu vết của anh.
“Vậy đi lên nói đi.” Điền Bảo Bảo xem xét tình huống trước mắt, cảm thấy đây là một cơ hội tốt không thể bỏ lỡ, cũng liền bất chấp có thể tổn thương tâm chú Dịch Thần hay không, nãi thanh nãi khí đề nghị nói.
Lâm Dật nhìn Điền Kỳ Kỳ, đôi mắt ưng có vẻ cực kỳ thâm thúy, cũng cho thấy anh không có ý kiến, hoàn toàn xem ý tứ Điền Kỳ Kỳ.
Điền Kỳ Kỳ rất muốn bác bỏ ý của bé, hơn nữa cô cũng có dầy đủ lý do cự tuyệt, dù sao hiện tại không phải ở thời gian đi làm bình thường, nhưng lời nói đến bên miệng, cuối cùng cô lại không thể nói ra. Ngược lại xoay người mở miệng với Dịch Thần, “Anh Dịch Thần, bằng không anh đi về trước đi. Ngày hôm nay cảm ơn anh, cũng vất vả anh.” Cảm giác được có một ánh mắt mãnh liệt đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của mình, Điền Kỳ Kỳ cảm thấy đôi mắt anh quả thực chính là mắt xuyên thấu, cái gì cũng có thể bị anh nhìn thấu.
Lâm Dật không nghĩ tới quan hệ của Điền Kỳ Kỳ và Dịch Thần sẽ thân mật như vậy, từ xưng hô của cô liền hoàn toàn có thể thể hiện ra. Anh lạnh lùng dứng ở trong đêm tối, không hề phát biểu bất kỳ lời nào.
Dịch Thần vốn định nói gì đó, nhưng lại sợ Điền Kỳ Kỳ sẽ cảm thấy chính mình lòng dạ hẹp hòi, vì thế gật gật đầu, cũng không quan tâm Lâm Dật đang ở một bên, thân mật vỗ vỗ đầu Điền Kỳ Kỳ, “Vậy anh đi trước. Em và Bảo Bảo cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Động tác thân mật, lời nói thân mật như vậy, đều biểu hiện ra quan hệ bọn họ không tầm thường. Lâm Dật ở trong đêm đen lặng yên không một tiếng động nhíu nhíu mày.
“Xin hỏi Lâm tổng có chuyện quan trọng chuyện gì cần dặn dò?” Đợi Dịch Thần đi rồi, Điền Kỳ Kỳ xoay người đối diện Lâm Dật, rất có một bộ dáng việc công xử theo phép công. Ngược lại lại chuyển dời tầm mắt đến trên người Điền Bảo Bảo, “Bảo bối, mami ôm con.” Ngôn hành cử chỉ của Điền Kỳ Kỳ đều để lộ ra lãnh đạm với Lâm Dật, Lâm Dật không nhịn được chửi thầm, người phụ nữ thích ghi thù này.
Tại sao… Đã nói là ba phút mà?
Có lẽ, cô thật sự sắp chết rồi?
Người ta trước khi chết, có phải sẽ xuất hiện ảo giác hay không?
Hay là nói, đến chết, bóng người kia, cũng không ra khỏi tim cô?
Bất đắc dĩ cười… Tại sao! Trước khi chết, ảo giác cuối cùng xuất hiện, lại là hắn!
Thẩm Tư Cương!
Chớp mắt, cô hướng về bóng người ảo giác kia, giật giật môi, nhắm hai mắt.
Thẩm Tư Cương tuyệt không nghĩ tới, sau khi trở lại sẽ thấy một màn kinh tâm động phách như vậy!
Sắc mặt nghiêm nghị, nhặt bình rượu ở một bên, đập về phía đồ đựng trong suốt, đồ đựng kia nhưng thế mà không một chút sứt mẻ, nghiêng đầu về phía mấy vệ sĩ quát lên “Cứu người!”
Thẩm Nhất nhanh chóng kiểm tra đồ đựng một lần “Boss, nắp phía trên đồ đựng bị khoá lại, chìa khoá không biết tại sao căn bản không mở ra được”
Mắt Thẩm Tư Cương gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ chìm trong đồ đựng “Đập!”
Ra lệnh một tiếng, vệ sĩ hắn mang đến không ai dám lơ là, đồng loạt đập về phía đồ đựng, nhưng đồ đựng kia lại không chút hư hại gì, Thẩm Tư Cương quay mặt “Nói! Đồ đựng này mở như thế nào!”
Sắc mặt Đỗ tổng đã có chút trắng bệch “Đồ đựng này là Tiêu đại thiếu sai người đưa tới, tôi cũng không biết, Thẩm tổng, tôi thật sự là không biết, đây là địa bàn của cậu, nếu không tôi cũng không dám ở đây chơi loại này. . Tì𝓶 đọc 𝘵hê𝓶 𝘵ại ( T𝐫U𝓶 𝘵𝐫𝓊𝐲ệ𝒏﹒𝐯𝒏 )
Tôi thật sự không nghĩ tới lại xuất hiện bất ngờ như vậy, thời điểm đến 3 phút, tôi liền chuẩn bị cho người kéo cô ấy lên, không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Thế này, Thẩm tổng, địa bàn của cậu, người này cũng là của cậu, nếu như người xảy ra chuyện, tồi bồi thường tiền, bồi thường 1000 vạn cho người nhà cô gái này, lấy thêm 5000 vạn bồi thường cho Thẩm tổng”
Thẩm Tư Cương cười nhạt, cặp mắt đã đỏ ngầu, cực kỳ tức giận, không để ý đến Đỗ tổng, chạy đến phòng tắm cầm cây lau nhà ra, hướng về phía đồ đựng điên cuồng đập, đồ chứa này chất liệu đặc thù, không dễ dàng tuỳ tiện phá, Thẩm Tư Cương gắt gao cầm cây lau nhà, từng chút từng chút một đập xuống đồ đựng, dùng sức, tay cầm cây lau nhà tràn ra màu tươi.
“Boss, ngài nghỉ ngơi đi, chuyện này, tôi và Thẩm Nhị bọn họ làm” Thẩm Nhất nhìn dáng vẻ điên cuồng của Thẩm Tư Cương, trong lòng đột nhiên run lên, vội vàng đi ngăn Thẩm Tư Cương, lại bị Thẩm Tư Cương hất ra:
“Thẩm Nhất, cùng nhau đập cho tôi, Thẩm Nhị, gọi điện thoại cho Bạch Dục Hành ngay lập tức đến, Thẩm Tam, đi ra ngoài gọi người đến, đập cho tôi!”
Đỗ tổng run sợ trong lòng “Thẩm tổng, cần gì phải, chỉ là một người đàn bà…”
Thẩm Tư Cương đột nhiên quay đầu, mắt đỏ ngầu “Đỗ Lập Đàn, người của tôi, cậu dám chơi như vậy! Tôi thấy là cậu muốn tìm chết rồi! Tốt nhất cậu nên cầu nguyện cô ấy không sao, nếu không, cậu liền vĩnh viễn ở lại thành phố S đi!”
Cho dù lúc giận mắng Đỗ tổng, cây lau nhà trong tay Thẩm Tư Cương cũng không ngừng đập đồ đựng trong suốt.
Thẩm Tư Cương tựa như điên lên, điên cuồng đập vào đồ đựng.
Cách Đông Hoàng 5km, một chiếc xe thể thao maserati, dùng tốc độ 120km/h phóng qua, cửa kính xe cũng không hạ, gió từ ngoài cửa xe rít vào, tiếng gió vù vù, thổi vào thanh âm của người trong xe khiến nó nghe không rõ ràng lắm.
Mơ hồ, thanh âm do dự của tài xế nói “Tiêu tổng, sẽ không có chuyện gì chứ? Đồ đựng đó rất khó để phá, anh lại bảo tôi đổi chìa khoá đi, sẽ xảy ra án mạng mất.”
Một tiếng cười khẽ chìm ngập trong gió, lời tiếp theo lại rất rõ ràng:
“Xảy ra án mạng có liên quan đến tôi sao? Vô tình cầm nhầm chìa khoá cũng phạm pháp à? Người chơi trò biến thái đó là bọn mặt người dạ thú Đỗ Lập Đàn, nên lo lắng là hắn mới phải.”
__________________________________________
“Điều tra địa chỉ gửi đến” Nam Thiệu Hàn tức giận nói.
Bạch Phong và Hắc Tĩnh đồng loạt lên tiếng “dạ”.
Hắc Tĩnh rời đi, trong đầu nhớ lại bức hình, Tô Mặc bị trói cả tay chân đang trong tình trạng bất tỉnh, bên cạnh là vô số dụng cụ tra tấn. Anh thầm hối hận vì sau lúc đó lại để Tô Mặc rời đi một mình, nếu như Tô Mặc xảy ra chuyện gì thì anh không còn mặt mũi nào để nhìn chủ nhân nữa.
Bạch Phong nhanh chóng điều tra được vị trí “Chủ nhân, vị trí nằm ở phía đông ạ” nằm hướng ngược lại với nơi ở hiện tại của bọn họ.
“Chuẩn bị xuất phát” Nam Thiệu Hàn ra lệnh.
“Dạ” Bạch Phong quay người chuẩn bị rời đi.
Nam Thiệu Hàn lại đột nhiên lên tiếng “cho người nổ tung nơi này đi”.
Bạch Phong sửng sốt sau đó nhanh chóng rời đi, lão đại rốt cuộc đã tức giận đến cỡ nào vậy?.
___________________________________________
Ở một nơi khác
“Gửi ảnh cho ông ta rồi sao?” Tô Mặc cởi bỏ dây trói trên tay cười nói.
Cô gái bên cạnh gật đầu “lão ta đã mắc câu rồi, mà phải nói đến vị kia nhà cô, chơi lớn thật cho nổ tung cả một trung tâm đua ngựa lớn”.
Tô Mặc nhíu mày, chỉnh tần số liên lạc.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Đầu dây bên kia vừa kết nối liền lên tiếng “chủ mẫu?”.
Tô Mặc đáp “là tôi”.
Một giọng nói vội vàng “em có bị thương không?”
“Nam lão đại yên tâm, ở cùng tôi thì một sợi tóc của cô ấy cũng không mất đâu”
Nam Thiệu Hàn lạnh giọng “ai?”
Tô Mặc lên tiếng “là Senny, anh không cần lo lắng, em rất an toàn” lần trên máy bay cũng là có cô ấy giúp, Tô Mặc cũng rất bất ngờ về thân phận của Senny, trận thi đấu vệ sĩ lần do cô ấy còn ở phía sau lưng chờ có bảo vệ, lần này gặp cố ấy vậy mà lại là bộ trưởng bộ an ninh của thành phố Z.
Nam Thiệu Hàn cũng không quá nhớ rõ đó là ai nhưng chỉ cần Tô Mặc không sao là được.
Tô Mặc hỏi “anh cho nổ tung cả khu đó?”.
Nam Thiệu Hàn đáp “ừm”.
Lúc này Tô Mặc chợt nhớ ra cuộc trò chuyện của tiểu Trình và bầy rắn, cô nói “vậy tiểu Trình thực sự…”
Nam Thiệu Hàn nói “có thể là vậy”.
Con trai cô cũng quá ngầu đi, nhưng cô không ngờ tính tới tính lui, mối đe doạ của lũ rắn vậy mà lại là Nam Thiệu Hàn, thất sách rồi nha.
Senny bên cạnh lên tiếng “Nam lão đại, hiện tại Hoàng Tôn nghĩ rằng đã nắm thóp được anh, giờ chỉ chờ lão ra tay là chúng ta có thể tóm gọn, nhưng tạm thời phải ủy khuất Nam lão đại rời xa bảo bối của anh một thời gian haha”.
“Khụ, đừng giỡn…Nam Thiệu Hàn, anh phải chăm sóc tốt cho tiểu Trình đấy, em ngắt liên lạc đây” Tôi mặc nói.
Nam Thiệu Hàn lên tiếng “được, em phải cẩn thận”.
Tô Mặc ngắt liên lạc, Senny bên cạnh lên tiếng hỏi “tiểu Trình là đứa bé lúc đó sao?”.
Tô Mặc gật đầu “lần sau sẽ dẫn thằng bé đến cho cô gặp mặt”.
Senny nói “gen nhà cô, thằng bé chắc chắn rất đáng yêu, đợi khi nào gặp mặt phải cho tôi nhận làm con nuôi đấy”.
Con nuôi sao? Tô Mặc rơi vào trầm tư, trước kia cũng có một cô bé cũng đòi làm mẹ nuôi của con trai cô.
Thấy Tô Mặc không nói gì, Senny lên tiếng hỏi “không được sao?”.
“Không phải chuyện này, Senny, cô giúp tôi tìm một người đi” Senny là người ngoài sáng, việc tìm người chắc chắn sẽ dễ dàng hơn Nam Thiệu Hàn bọn họ.
Senny không biết gì nhưng vẫn gật đầu “được” chuyện tìm người cũng không phải chuyện gì quá khó khăn, chỉ cần người đó còn sống là được.
_______________________________________
Có ai xem truyện thì cmt cho Vũ thấy đi nào, chẳng thấy mọi người tương tác gì cả, hay là đã quên mất Vũ rồi:(
CHƯƠNG 100
Bắc Khởi Hiên nhíu mày rất chặt, cơ bắp trên người như căng lên, bất cứ lúc nào cũng có thể động vào là phát nổ. Cơn giận của anh ta không phải chỉ là vì Thu Nghi, vì Bảo Ngọc ngang ngược, mà còn bởi vì Tiêu Mặc Ngôn ngang nhiên đứng ra bảo vệ!
Anh lấy lập trường gì để che chở cho cô gái này đây? Dựa vào cái gì mà có thể bảo vệ được cô ấy?
Chỉ nghĩ vậy thôi mà Bắc Khởi Hiên đã cảm thấy lồ ng ngực mình như muốn nổ tung rồi, lửa giận cháy lên hừng hực.
Tiêu Mặc Ngôn vẫn luôn giữ nụ cười mỉm, vừa là châm chọc lại có vẻ lạnh lùng, anh không lên tiếng không có nghĩa là anh không làm được. Rồng có vảy ngược, chạm vào nó cũng điên. Trương Bảo Ngọc chính là vảy ngược không ai được đụng vào của anh!
Thấy hai người không ai có ý định nhượng bộ, Kiều Nhã cũng hơi nóng nảy, thấy Bảo Ngọc còn thoải mái như chẳng có chuyện gì, bà vội vàng nói với cô: “Cô Chương à, tôi thấy nhất định chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi. Có lẽ Thu Nghi đang không khỏe, nên mới nói mê sảng, cô Chương được dạy dỗ đàng hoàng, sao có thể ra tay đánh người chứ?”
Vừa nói, bà quay đầu liếc nhìn Đỗ Thu Nghi, ý cảnh cáo rõ ràng: “Tôi nói không sai chứ, Thu Nghi?”
Đỗ Thu Nghi cắn răng, hai tay nắm chặt, cô ta không cam lòng, lồ ng ngực phập phồng kịch liệt. Nhưng mà, dù có không cam lòng, uất ức nhiều hơn nữa, trước mặt Kiều Nhã, cô cũng không dám lỗ m ãng hơn, cô im lặng khôn khéo cúi đầu: “Dì Kiều nói không sai, con… con bị hồ đồ rồi.”
“Sau này nói chuyện thì phải nghĩ rồi hẵng nói.” Kiều Nhã lạnh lùng nói thêm, sau đó bà cười nói với Bảo Ngọc: “Nếu đã là hiểu lầm thì chúng ta nên bảo hai anh em nó ngồi xuống làm hòa đi.”
Kiều Nhã thân là bà Tiêu, đã mở lời, ít nhất Bảo Ngọc vẫn phải nể mặt bà. Cô đi tới bên cạnh Tiêu Mặc Ngôn, nhẹ nhàng giật tay áo của anh: “Tiêu Mặc Ngôn, em hơi đói rồi.”
Tiêu Mặc Ngôn bỗng quay đầu lại, vẻ ngông cuồng lúc nãy không còn nữa, đôi mắt nhìn cô chăm chú: “Đợi anh.”
Nói xong, anh xoay người đi thẳng vào phòng bếp.
Bảo Ngọc cười híp mắt ngồi xuống, tựa lưng vào ghế sofa, mắt đầy tình ý nhìn bóng dáng người đàn ông rời đi. Hoá ra bầu không khí ngập mùi thuốc súng lại dễ dàng hoá giải chỉ bởi một câu kêu đói bụng của cô, Kiều Nhã thấy vậy lấy làm kinh ngạc, khiến bà cũng phải đánh giá lại Bảo Ngọc thêm mấy lần.
Đỗ Thu Nghi căm hận cắn môi, Trương Bảo Ngọc là một người phụ nữ thay đổi thất thường, tại sao lại có một người đàn ông đối xử tốt với cô ta như vậy?
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Mà Bắc Khởi Hiên đột nhiên bị Tiêu Mặc Ngôn bỏ lại, ánh mắt anh hung ác đến cực điểm. Không gì có thể khiến người ta phẫn nộ hơn cái sự coi thường của tên đó.
Kiều Nhã hồi tinh thần, bà khẽ cười một tiếng: “Cô Chương, phiền rồi.”
Bảo Ngọc hờ hững nhíu mày: “Tôi đói bụng thật.”
Bắc Khởi Hiên đột nhiên xoay người, đi tới trước mặt cô, hai tay để lên trên tay vịn ghế sô pha, anh cúi người, mập mờ nghiêng người về phía trước, sát cạnh tai cô: “1.5 tỷ kia thì có thể bỏ qua nhưng món nợ của Thu Nghi lần này tôi sẽ nhớ kỹ để đòi cho cô ấy.”
Ánh mắt của Bảo Ngọc đảo qua, yêu kiều cười khẽ: “Lãi thì tôi không gửi nhé.”
Giữa hai người dường như không có gì khác thường. Kiều Nhã chú ý tới, ánh mắt lóe lên vẻ nghi ngờ, nhưng lúc này đây bà ta thông minh tỏ ra như không nhìn thấy gì cả.
Bắc Khởi Hiên cười gằn, anh đứng dậy đi tới chỗ Thu Nghi, tay đưa lên xoa nửa bên mặt bị đánh sưng đỏ của cô ta, có thể thấy cái tát của Bảo Ngọc mạnh đến mức nào.
Người phụ nữ này đúng là ác độc.
Anh nhíu mày, giọng nói lại rất dịu dàng: “Để anh đi lấy túi chườm đá.”
Đỗ Thu Nghi ngoan ngoãn gật đầu, trông uất ức vô cùng, Kiều Nhã nhìn mà thấy phiền lòng nên xoay người lên lầu.
Đáng nhắc tới, cũng là Diệp Vân tại sau khi trở về, người một nhà lại chuyển về Nam Hạ căn cứ thành phố!Dùng Diệp Đại Quân lời nói của bọn họ, thì là sinh hoạt tập quán. Đồng dạng, Diệp Vân cũng là Nam Hạ căn cứ thành phố quán trưởng.Tự nhiên không thể ở lâu thượng kinh căn cứ thành phố.Mà Diệp Vân, tại trở lại Nam Hạ căn cứ thành phố về sau, liền một mực tại bế quan tu luyện.Ngày thứ hai, Lâm Thiên Chi thì phái người đưa tới Linh Cốt Đan cùng Linh Phách Đan.”Ăn trước Linh Cốt Đan Thí thử.”Diệp Vân ăn một viên Linh Cốt Đan, theo. . .Đùng đùng không dứt!Diệp Vân cảm giác xương cốt của mình tại nổ vang!”Khoa trương như vậy sao?”Diệp Vân nhịn không được đậu đen rau muống một câu…. … . . .Tại Diệp Vân phục dụng đan dược thời điểm, Thú tộc bên này cũng là chuẩn bị không sai biệt lắm.”Vậy cứ như vậy đi, chúng ta trước đi qua. . . Hấp dẫn Lâm Thiên Chi chú ý lực.””Ừm.” Hoang Mạc Tử Thần nhẹ gật đầu.
“Chỉ muốn các ngươi bên kia hành động thành công, ta liền sẽ đối Nam Hạ căn cứ thành phố xuất thủ!””Tốt! Hướng!” Một đám Thú Hoàng vung tay lên, hướng về lục địa tiến lên!Rất nhanh, Lâm Thiên Chi bên này, chính là nhận được tin tức.”Cái gì? Hải tộc bên trong ba cái Thú Hoàng, đều hướng về ta bên này chạy đến?Chuyện gì xảy ra?”Lâm Thiên Chi do dự một chút, đem tin tức này phát cho Diệp Vân.”Bất kể như thế nào, ta cũng muốn chuẩn bị nghênh chiến! Miễn cho xuất hiện cái gì tình huống ngoài ý muốn. . .”… . . .Diệp Vân bên này, hắn ăn 15 viên Linh Cốt Đan về sau, Linh Cốt Đan cơ bản không có hiệu quả.”Cùng Linh Phủ Đan không sai biệt lắm, 15 viên thì là cực hạn.Chuẩn bị một chút, ăn Linh Phách Đan đi.” Diệp Vân vừa dự định xuất ra Linh Phách Đan, liền nhận được Lâm Thiên Chi tin tức.”Tam đại hải tộc Thú Hoàng đồng thời xuất động? Làm cái gì? Muốn chết sao?Trên đất bằng, Lâm quán trưởng có thể phát huy toàn lực!Đồng thời, nếu như là ở căn cứ thành phố bên cạnh chiến đấu, Lâm tổng quán trưởng có thể mượn nhờ căn cứ thành phố trận pháp, gia trì chính mình chiến đấu lực.
Vạn Vật cảnh nhị trọng lại biến mạnh ngũ thành, ba người bọn hắn liên thủ đều muốn biến thành cá chạch a?”Nói là nói như vậy, nhưng Diệp Vân cũng không dám khinh thường, hắn thu thập một chút, liền đi ra phòng bế quan.”Lâm tổng quán trưởng, cần ta làm cái gì sao?” Diệp Vân Phi đến không trung, lúc này mới hồi phục Lâm Thiên Chi.”Muốn hiệp trợ ngươi, đánh lén bọn họ một đợt sao?””Không cần, ngươi tại Nam Hạ căn cứ thành phố, cẩn thận thứ tư Thú Hoàng Tinh Dị đánh lén ngươi.” Lâm Thiên Chi hồi phục Diệp Vân.”Nam Hạ căn cứ thành phố tại phương nam, khoảng cách hải dương tương đối gần, muốn đề phòng nhiều hơn.””Được, giao cho ta đi, ta sẽ tại Nam Hạ căn cứ thành phố trông coi.” Diệp Vân hồi phục tin tức.Kết thúc truyền tin về sau, Lâm Diệu Tình cũng là bay tới.Bởi vì Tôn Tiểu Hoa cực lực giữ lại, Lâm Diệu Tình chính là tại Diệp Vân nhà bọn hắn sát vách ở.Cũng không có trở về Viêm Hoàng sơn.
“Sự tình ta đều biết.” Lâm Diệu Tình bay đến Diệp Vân bên cạnh.”Cần ta hỗ trợ, cứ việc nói.”Lâm Diệu Tình tu luyện Sinh Mệnh Nguyên Điển, tuy nhiên chỉ có 1.9 cấp, nhưng cũng không thể khinh thường!Tăng thêm kiếm pháp Cực Băng, thực lực của nàng đại khái tiếp cận lúc trước cùng Tinh Dị đối bính lúc Diệp Vân.Không bằng Vạn Vật cảnh, nhưng cũng có thể giao thủ mấy hiệp.”Cũng không biết Thú tộc sẽ tới hay không Nam Hạ căn cứ thành phố.” Diệp Vân nhìn hướng chân trời.”Nếu như không đến, liền không sao, ngươi cũng không cần quá khẩn trương, cái kia nghỉ ngơi thì đi nghỉ ngơi đi.””Ừm, tốt.” Lâm Diệu Tình nhẹ gật đầu.Sau đó, hai người theo thì nhận được Lâm Thiên Chi tin tức.【 Diệp Vân, Diệu Tình, tam đại Thú Hoàng sử dụng trận pháp, đem ta khốn trụ.Bất quá không cần nhưng tâm, thực lực bọn hắn không đủ, không đả thương được ta.Mà lại, bọn họ trận pháp là cố định, nhất định phải từ ba cái Thú Hoàng cùng một chỗ mới có thể thôi động, thiếu một cái đều không được!Chờ tại ba người bọn hắn giống như ta, đều bị nhốt rồi.Các ngươi bên kia phải cẩn thận nhiều hơn, dù sao bọn họ đem ta khốn ở không có bất kỳ cái gì ý nghĩa, trừ phi. . .Thú tộc chuẩn bị đối cái khác căn cứ thành phố xuất thủ, cho nên mới sẽ tạm thời vây khốn ta.Các ngươi nếu như gặp phải gánh không được ngoài ý muốn, cái phải nói với ta! Ta có hậu thủ. 】”Lâm tổng quán trưởng vậy mà bị nhốt rồi?” Diệp Vân hơi kinh ngạc.Những thứ này Thú tộc trận pháp, trước đó vẫn là áp chế Lâm Thiên Chi, bây giờ lại đều có thể Khốn Nhân.Lâm Diệu Tình vừa định nói chút gì, đột nhiên hai người biểu lộ đều là biến đổi!”Thật mạnh khí tức, là Vạn Vật cảnh.” Diệp Vân nhìn hướng chân trời.Hắn có thể cảm giác được, đối phương khí tức chính hướng về Nam Hạ căn cứ thành phố cấp tốc chạy đến!”Ngươi trước tại căn cứ thành phố bên trong chờ lấy, ta ra đi chiếu cố hắn!” Diệp Vân đối Lâm Diệu Tình nói ra.”Được.” Lâm Diệu Tình không nói thêm gì.”Nếu như không địch lại, cha ta còn có hậu thủ, không cần quá liều mạng.””Ừm.” Diệp Vân lên tiếng, theo thì hướng về căn cứ thành phố bên ngoài bay đi!… . . . . .Nam Hạ căn cứ thành phố bên ngoài, Diệp Vân Phi đến không trung, cũng nhìn thấy đối phương tin tức.【 tên: Hoang Mạc Tử ThầnThanh máu: 100%Đẳng cấp: Vạn Vật cảnh đệ nhất trọngPhẩm giai: Siêu cấp tinh anhCảnh giới: Vạn vật chi thổ tầng thứ nhấtGhi chú: Tử Vong hoang mạc chủ nhân, đi qua tu luyện tăng lên tới Vạn Vật cảnh! Hiện vì Thú tộc thứ năm Thú Hoàng! 】”Ừm? Hoang Mạc Tử Thần cũng thành Vạn Vật cảnh rồi?” Diệp Vân ánh mắt híp lại.Vốn là, hắn vẫn còn muốn tìm Hoang Mạc Tử Thần, không nghĩ tới. . . Hoang Mạc Tử Thần chính mình chạy đến. Mà lại, còn trở thành Vạn Vật cảnh!”Diệp Vân, ta chờ ngươi đã lâu.” Hoang Mạc Tử Thần nhìn chằm chằm Diệp Vân, cầm trong tay một cái trường côn.”Nhi tử ta Cẩu Đầu, cũng là chết tại trong tay của ngươi, ngươi còn nhớ đến?””Đương nhiên.” Diệp Vân quả quyết thừa nhận.”May mắn mà có ngươi nhi tử, ta nhiều lần biến nguy thành an.”Giết chết Cẩu Đầu tuôn ra phệ hồn thống kích, xác thực nhiều lần trợ giúp Diệp Vân.”Ồ?” Hoang Mạc Tử Thần nghe không hiểu câu nói này, nhưng là cười lạnh một tiếng.”Hôm nay, tất sát ngươi!””Hiện tại xuất hiện bốn cái Thú Hoàng.” Diệp Vân bốn phía xem chừng một phen.”Tinh Dị cái kia gia hỏa cái kia? Tại sao vẫn chưa ra? Ngươi một đối một, có thể không nhất định là đối thủ của ta.””Khặc khặc kiệt.” Tinh Dị thanh âm theo thổ địa bên trong truyền đến.”Chúng ta rất rõ ràng thực lực của ngươi, cho nên. . . Cố ý cải biến chiến thuật, hai chọi một tới giết ngươi!””Cố ý cải biến chiến thuật?” Diệp Vân như có điều suy nghĩ nhìn về phía hai người.”Vốn là, chúng ta là dự định bốn người liên thủ, vây giết Lâm Thiên Chi!” Tinh Dị cười quái dị một tiếng.”Một cái khác Thú Hoàng, liền đi cái khác căn cứ thành phố trắng trợn giết hại!Nhưng bây giờ, cân nhắc đến thực lực của ngươi, một đối một đủ để giết chết Vạn Vật cảnh võ giả, chúng ta cũng chỉ có thể phân ra hai cái Thú Hoàng tới đối phó ngươi!Đáng tiếc, đáng tiếc a! Ba người trận pháp, chỉ có thể vây khốn, không thể vây giết! Ai. . .””Góc độ nào đó tới nói, ngươi xem như cứu được Lâm Thiên Chi một mạng.” Hoang Mạc Tử Thần ở một bên chen lời lời nói.”Ồ? Dạng này a.” Diệp Vân cười cười, sau đó lấy ra trường thương của mình.”Cho nên, đối thủ của ta, thì là các ngươi hai cái?””Ha ha, năm tháng không gặp, ngươi vẫn là cuồng vọng như vậy!” Tinh Dị Thú Hoàng cười to lên.”Thì chúng ta hai cái? Chúng ta hai cái thế nhưng là Thú Hoàng! Ngươi một cái Tiên Thiên võ giả, cũng dám phách lối như vậy? !””Vậy liền đi thử một chút đi.” Diệp Vân dùng thương chỉ hướng hai cái Thú Hoàng!