Ở Trước Mặt Boss Mạt Thế Xoát Thẻ 363 Ngày

Chương 10: Chương 10

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 10: Chương 10

Edit: Kuro

Beta: Ka

Trương Tri Âm nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Đầu tiên là lưng chạm đất, hình ảnh cuối cùng hắn thấy là bầy tang thi dữ tợn xúm lại, mắt tối sầm lại, mất đi ý thức.

Đây cũng là lần cuối hắn nhìn thấy Lý Thủy Phong.

Hắn sẽ không bao giờ biết được, sau khi hắn ngất đi, xung quanh thân bỗng hiện lên một quầng đen, bao quanh bốn phía như bảo hộ.

Một giây sau, quầng đen bay lên trời, tan ra, khiến tất cả các tang thi trong nháy mắt hóa thành tro.

Nằm một mình trên đất như ngủ say.

Còn có một người yên lặng nhìn hắn.

Người kia xuất hiện tại đây, nhìn người nằm trên mặt đất, điềm tĩnh.

Cẩn thận bước lên phía trước, đứng trước Trương Tri Âm, bình tĩnh nhìn hắn. Qua một lúc, người kia khom lưng, duỗi ra một ngón tay chọc lên gò má hắn, liền lập tức thu hồi như bị điện giật.

Đem ngón tay vừa đụng vào giơ lên trước mặt, nhìn kỹ, có một suy nghĩ phảng phất, nhẹ nhàng quỳ gối xuống, mở hai tay ra ôm Trương Tri Âm vào trong lòng.

Ân Niệm lặng lẽ nhìn người trong nằm trong tay mình, ánh mắt ôn nhu.

Bây giờ không ai tin hắn chính là người đã tạo ra đại nạn như tận thế này.

Hắn dùng mũi mình cọ lên hai má Trương Tri Âm, sau đó tiếp tục dùng môi của mình ấn lên đôi môi mềm mại kia. Trong nháy mắt ánh mắt hắn trở nên mơ hồ xa xăm.

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

Có chút ngơ ngẩn, hắn ngẩng đầu lên, cắn một cái trên cổ Trương Tri Âm.

Hai người bên nhau đã lâu, Boss cũng khá cảm thấy hài lòng, cảm thấy nơi này không được đẹp cho lắm, vì vậy trực tiếp đem người trong tay chậm rãi đi về phía trước, chỉ sau ba bước, ba người cùng biến mất như chưa từng xuất hiện.

Trong (Minh Thiên), y sĩ tự đem chính mình ra thử nghiệm, từ đó có toàn hệ dị năng đẳng cấp.

Không gian cũng vậy.

Ân Niệm ôm Trương Tri Âm tới một thung lũng xanh tươi, trước kia, nơi này cũng có thể coi là thắng cảnh.

Nếu Trương Tri Âm tỉnh dậy sẽ nhận ra nơi này chính là Tuyệt Long Cốc trong game, luôn có nhiều quái, nhiều chủng loại, tinh hạch rơi xuống phong phú, luôn quét mới. Nhưng nơi này lại ít có người lui tới, bởi vì quái ở đây quá mạnh, càng đi sâu vào càng mạnh hơn nữa.

Hắn bước vào trong cốc như vào chỗ không người, sinh vật nhận biết được khí của hắn liền tự động lui lại nhường đường.

Ân Niệm đem Trương Tri Âm đến một sơn động an toàn, thu xếp đầy đủ. Hang núi này tang thi rất ít, hơn nữa chúng chưa bao giờ vào động này. Điều này cũng không phải kì lạ, bởi trong game động này chính là Tuyệt Long Cốc – điểm hồi sinh, trong vòng bán kính 50 mét là khu vực an toàn, nơi này cũng như vậy.

Hắn cúi đầu, từng bước dò xét cơ thể người đang hôn mê, lúc này chú ý tới cánh tay cùng trên đùi Tri Âm mang vết thương.

Hắn chưa bị thương bao giờ, đối với cái này cũng không có cảm giác gì, trong đầu chỉ nghĩ đến việc cứu người kia, cảm giác nhìn rất đau.

Tri Âm có phải rất đau? Nghĩ đến đây, cặp mắt trước kia không biểu lộ tia cảm xúc nào chợt đượm buồn.

Ân Niêm rút ra một viên ngọc bạch quang, hắn đưa tay đặt lên vết thương lớn trên đùi Trương Tri Âm, vết thương nhanh chóng lành lại, da thịt lại mịn màng như lúc ban đầu.

Lại lướt tay lên vết thương trên cánh tay Trương Tri Âm, đang định đặt xuống lại chợt do dự, viên ngọc trong nháy mắt đã biến mất.

Quần áo Trương tri Âm đã bị xé rách tả tơi, vết thương trên tay chảy máu hồng nhạt giống màu da.

So với vết thương trên đùi thì vết thương ở đây rất nhẹ.

Ân Niệm lại ngơ ngác, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng liếm vết thương kia – thông tin đại khái cho biết, nếu thân nhau cũng sẽ dùng hình thức này mà chữa thương.

Loại phương pháp này nhân gian không ai biết, nhưng với Boss lại có hiệu quả – nơi đầu lưỡi lướt qua, vết thương nhanh chóng khép lại, Ân Niệm có thể tự do điều tiết dịch khiến cho việc chữa trị cũng không khó khắn.

Trương Tri Âm nhẹ nhàng động mi.

Ân Niệm nhìn hắn, lại cúi người xuống, hôn lên khóe môi hắn.

_____________________

Trương Tri Ẩm lúc tỉnh dậy liền phát hiện ra mình ở một sơn động xa lạ không một bóng người.

Vừa nãy lại có một giấc mơ kỳ quái… Mơ thấy Boss hôn mình?

Trương Tri Âm đứng lên, thấy cả người đau đớn thế nhưng vết thương đã khép lại, chỉ là trang phục rách nát thảm thương. Trang bị hư tổn rất nhiều.

Xem ra là hắn đã chết, đến điểm hồi sinh được sống lại.

Nhưng đây là chỗ nào của điểm hồi sinh?

Trương Tri Âm đi vòng quanh sơn động hai vòng, cảm thấy không ổn, ra ngoài đứng ở cửa động, ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, xa xa có tiếng soàn soạt về hướng mình mang theo hào quang đủ loại dị năng, lệ rơi đầy mặt: Nơi đây là Tuyệt Long Cốc? Trong game level 50 đến 70 mới vào được nơi này, mình bây giờ cùng lắm là level 11 – 12, ở nơi này sẽ lại chết mất sao?

Còn có Lý Thủy Phong…

Trong mắt Trương Tri Âm lần đầu tiên có tia thù hận.

Hắn sống hơn hai mươi năm chưa bao giờ nghiêm túc thế, lần này chắc chắn hắn sẽ không tha thứ. Một ngày nào đó nhất định bắt hắn phải trả giá lớn.

Còn chưa biết chuyện gì, đột nhiên cơn buồn ngủ kéo tới, Trương Tri Âm roi vào mê man.

Lúc tỉnh lại nhìn thấy xung quanh giường chiếu quen thuộc, rõ ràng đã đến giờ hắn trở lại.

Giờ nghỉ trưa, Trương Tri Âm không kìm lòng được mà bật (Minh Thiên) xem xét, mở dữ liệu.

Vị trí của hắn hiện tại vẫn là trong nội dung game phần đầu, nửa năm sau phục hung, các đại căn cứ từ từ thành lập. Nhận lấy sức mạnh, nội bộ bắt đầu mâu thuẫn, hao tổn vũ khí nghiêm trọng, sức mạnh suy yếu. Cuối cùng đành hòa giải, thành lập liên minh thống nhất Vân Thiên. Thế nhưng tổ chức vẫn phân tán, tranh đấu ngầm. Cho đến khi tang thi sức mạnh nhân lên, công lực Boss tăng cường, áp lực to lướn, Vân Thiên mới dần dần trở nên đoàn kết chặt chẽ.

Có một hoạt động chính [ Bỏ phiếu đại tướng ngươi yêu thích nhất]

Trương Tri Âm nhanh chóng bỏ cho Boss một phiếu, kiểm tra bảng xếp hạng phát hiện Lý Thủy Phong xếp hạng cũng không thấp, đứng thứ tám.

Hắn nhất thời tức giận, nhanh chóng viết ý nghĩ rồi gửi lên diễn đàn.

Đề mục là (Vạch trần bộ mặt thật của NPC Lý Thủy Phong), bên trong ghi: trong nhiệm vụ, tiểu đội bị tiêu diệt, Lý Thủy Phong ham muốn hệ nhị dị năng hãm hại đồng đội, đem báu vật giấu cho riêng mình.

Bình luận rất nhiều, đầu tiên là nói lý luận rất tốt, không biết là việc gì, hay là đi làm nhiệm vụ? Còn có người hỏi làm sao nhận nhiệm vụ này, thưởng như thế nào…

Mọi người chơi trong (Minh Thiên) thấy bài viết khó mà tin nổi.

“Dữ liệu có sai sót? Làm sao nhiệm vụ này lại lộ rồi?” Tổ trưởng cảm thấy kỳ lạ “Nhanh tìm đội kỹ thuật hỏi xem sự tình thế nào”

Bọn họ đúng là có thiết kế một nhiệm vụ phụ ẩn giấu trong nhiệm vụ [Liên minh ngụy công tử ], người chơi sau khi hoàn thành nhiệm vụ vạch trần Lý Thủy Phong, liên minh cần người có triển vọng như vạy, hỏi người chơi có muốn ở lại nhậm chức. Bởi vậy người chơi có thể căn cứ vào công trạng đảm nhiệm chức vụ khác nhau, thậm chí trở thành thủ lĩnh, dẫn dắt quân đánh đỏ Boss, phục hưng nhân loại.

Bộ kỹ thuật đương nhiên không gặp sự cố, nhiệm vụ ngụy công tử chưa từng có ai làm qua.

Trương Tri Âm vẫn không biết gì, về nhà vẫn tiếp tục chơi game.

Trong game Y vẫn lạnh lùng, vẫn ở Phòng phẩm vật bỏ hoang.

Trương Tri Âm nghĩ đến giấc mơ ngọt ngào kia.

Hắn nở nụ cười, chỉ đạo nhân vật tiến lên, mãi đến khi cùng Boss đan vào nhau, dùng con chuột, liên tiếp dùng động tác “Ôm” cùng “Hôn môi”

Lần này điều chỉnh góc độ rất tốt, hôn lên mặt y.

Trương Tri Âm cười cười, đánh chữ nói: “Ngươi biết không, ta mơ thấy ngươi hôn ta”

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!
Tiểu Thiếp Vương Phủ

Chương 10: Chương 10

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 10: Chương 10

“Ừm.

” Mai Tố Tố ngoan ngoãn gật đầu, dường như thật sự mệt rồi, nàng còn khẽ ngáp một cái, nàng cọ cọ mặt lên vòm ng ực rắn chắc của nam nhân, sau đó nhắm mắt lại.

Nhưng sau lưng nàng cũng cảm thấy lạnh lẽo.

Liệu Trầm Ngạn Thanh có đưa gì đó cho “Mai Tố Tố” không?Hắn quả thực đã đưa nàng một vật, đó là một khối hồng ngọc có hoa văn rồng, được bảo quản rất tốt, hắn nói đừng cho người khác biết, thật ra như vậy cũng không thể đổ lỗi cho Trầm Ngạn Thanh, nói hắn bất công được, có thể hắn thật sự đã sớm biết trước, rằng Mai Tố Tố là người duy nhất có khả năng sống sót về sau.

Tính tình của Lâm Ấu Vi kia như vậy, nếu không có Tấn vương, chỉ sợ nàng ấy thà chết chứ không làm kĩ nữ, nếu thật sự vào giáo phường, Lâm gia cũng không để nàng ấy sống sót.

Nhưng Mai Tố Tố không giống vậy, nàng là thiếp, nếu Mai gia thật sự muốn cứu nàng, nàng vẫn có thể sống sót.

Ngọc bội được nguyên chủ giấu trong yếm, Mai Tố Tố cho rằng như vậy có chút lộ liễu, vì thế nàng liền giấu trong mái tóc giả.

Nàng chắc chắn sẽ không nói, càng không thể tiết lộ cho Tấn vương, thứ này vừa nhìn đã biết là thứ nguy hiểm, nói không chừng nàng vừa nói ra đã bị gi3t chết để bịt miệng, như vậy thật sự quá thảm.

Tấn vương đã đi từ sáng sớm, trước khi đi chống lại ánh mắt dục ngữ còn nghênh của Mai Tố Tố, tựa hồ cảm thấy không nói gì thì có chút băn khoăn.

Hắn là người đa nghi, sợ Mai Tố Tố nhớ tới câu hỏi tối hôm qua trước khi đi ngủ trong lòng sinh cảnh giác, dừng một chút, thuận miệng nói một câu: “Rảnh rỗi thì đi thăm Lâm thị đi.

”Lâm thị chính là chính thê Lâm Ấu Vi của Thẩm Ngạn Thanh, hắn xưng hô là Lâm thị, ngược lại nghe giống như nữ nhân của hắn vậy.

Được rồi, đó là nữ nhân của hắn.

Nhưng đại ca, ngươi để cho ta đến thăm Lâm thị, không sợ hai người bọn họ nháo lên sao?Nhưng nàng vẫn phải bày tỏ thái độ, Mai Tố Tố phảng phất không cảm thấy có chỗ nào không đúng, còn cảm kích nhìn Tấn Vương: “Vương gia, ngài yên tâm, nếu ngài có thể tiếp tục để thiếp thân ở lại trong phủ, thiếp thân cam đoan sẽ không bao giờ phạm sai lầm tương tự nữa, về sau sẽ sống chung với tỷ tỷ thật tốt, không chọc ngài tức giận.

”Nói xong còn có chút lấy lòng cười cười: “Hôm nay thiếp liền đi xin lỗi tỷ tỷ, cầu xin tỷ tỷ tha thứ cho thiếp.

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

”Về phần người ta có tiếp nhận hay không, thì không liên quan đến nàng.

Kỳ thực Tấn vương nói xong liền hối hận, nhưng vừa nghĩ lại cảm thấy hắn không thể quá tốt với nữ nhân này, tuy rằng không tới tiểu viện này vài ngày, nhưng cũng nhìn ra nữ nhân này đang hếch mũi lên mặt, vì thế liền không nói cái gì nữa.

“Tùy ngươi.

“Hắn bỏ lại một câu rồi rời đi.

Mai Tố Tố trong mắt tràn đầy tình ý nhìn theo người rời đi, mấy người đã đi xa, còn làm bộ cảm thán nha hoàn bên cạnh một câu: “Tấn vương điện hạ quả thật là anh tuấn tiêu sái, đến bóng lưng đi đường cũng đặc biệt mê người.

”Nàng đứng ở cửa, giơ tay vịn cánh cửa, tựa hồ có chút chịu không nổi, thân hình xinh đẹp yếu đuối tựa vào khung cửa, si ngốc nhìn, trong chốc lát còn chưa nỡ rời đi.

Nha hoàn Hoa Nùng cảm thấy, cũng khó trách vị chủ tử này được sủng ái, nhìn bộ dáng chân thật này, sợ là Vương gia cũng không nghĩ tới vị này thật sự để tâm.

.

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!
Biết Bao Giờ Ta Mới Có Thể Quay Về Bên Nhau

Chương 10: Chương 10

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 10: Chương 10

Anh nói vậy là ý gì? Em chẳng hề bịa chuyện, đây là những gì em muốn nói!
Lạc Lạc vội lau đi mấy giọt nước mắt đang lăn dài trên má mình, đứng dậy giải thích tất cả.

Nếu lần này chẳng tin nữa thì cô sẽ coi như tình cảm bấy lâu nay của cả hai đã chấm hết.
– Tôi nói vậy đấy thì sao? Bộ cô không hiểu à? Kịch bản quá tệ rồi đấy vợ à!
“Kịch bản” gì chứ? Rõ ràng đây chính là có người bày mưu tính kế để hãm hại mà? Hoá ra, kết hôn suốt ba năm nay đối với anh ấy chỉ vô nghĩa không quan trọng, dù biết rõ cô là người thế nào nhưng vẫn…!Lựa chọn không tin tưởng.
Hôn nhân ba năm đầy tình yêu thương và đến giây phút cuối cùng cũng chỉ nhận lấy những đau thương.

Vợ mình mà còn không tin tưởng vậy ai mới là kẻ anh thật sự tin đây? Là cô gái Hoàng Giai Nhiên kia sao?
Lúc thì cô tình cũ còn có lúc thì là Hoàng Giai Nhiên, rốt cuộc trong lòng anh ta đang có ai? Lựa chọn tưởng chừng đúng đắn lại trở thành một câu chuyện tình yêu vớ vẩn của một cô gái bị lừa gạt tình cảm suốt mấy năm trời qua.
– Em là vợ anh, tại sao anh không tin em? Chúng ta đã kết hôn với nhau lâu đến như vậy nhưng anh vẫn không tin em hay sao?
Lạc Lạc như muốn khóc cạn nước mắt, cứ ngỡ rằng anh sẽ là người duy nhất hiểu cũng như tin tưởng mình nhưng lại là người chất vấn mình nhiều nhất!

Minh Hạo tiến gần Lạc Lạc hơn nữa, đôi mắt này cũng quá tinh xảo rồi! Vừa nhìn thôi đã gây cho con người ta một cảm giác đầy thương nhớ, thì thử hỏi làm sao cô không bị rơi vào lưới tình này chứ!
– Cô nghĩ tôi thật sự yêu cô sao?
Không yêu vậy sao lại kết hôn với cô? Liệu một người có thể kết hôn với người mình chẳng có chút tình cảm yêu đương gì trong suốt ba năm trời ròng rã được sao? Lạc Lạc mỉm cười, lúc này đầu óc như loạng cả lên nên cô cứ cười lớn mặc kệ anh đang nói gì.

Cô vẫn xem đây như là một trò đùa thật hài hước làm sao.
– Anh cứ thích nói đùa!
Trong lúc nhất thời, Lạc Lạc khó lòng tin được mấy điều này nhưng đó chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
– Tôi không hề nói đùa, cô nhìn bộ dạng hiện giờ của tôi rất giống với đang nói đùa sao?
Vậy chẳng lẽ chuyện này là thật? Tất cả những hồi ức tốt đẹp của trước kia đều đang dần tan biến một cách vô hình không hiểu rõ lý do.

Tình yêu dành cho một người không có chút tình cảm gì dành cho mình bấy lâu nay, cũng khó diễn tả thế nhỉ?
Lạc Lạc đứng yên đó chẳng khác gì kẻ mất hồn.

Khuôn mặt, khí sắc, tất cả đều trở nên vô tri vô giác.

Ai trong tình cảnh khó xử thế này mà không như vậy.

Tưởng rằng sẽ được hạnh phúc đến hết cuộc đời và rồi cuộc đời này chỉ toàn chứa đựng nước mắt.
Không dừng lại ở đó, anh ta còn nói tiếp mấy câu khiến cho Lạc Lạc – cô đau khổ gấp trăm ngàn lần hiện tại.
– Từ giờ tôi không muốn thấy cái bản mặt cô ở trong nhà hay trước mặt tôi nữa, cút khỏi đây cùng với số tiền này và đừng bao giờ quay lại! Bao nhiêu năm qua tôi và cô phiền nhau như vậy cũng đủ lắm rồi, tôi và Giai Nhiên sẽ rất hạnh phúc cũng như biết ơn nếu như cô chịu chấp nhận mà rời khỏi thành phố này.
Bờ môi mỏng của Lạc Lạc bắt đầu khô lại, đến nổi muốn tróc cả da ra hết vậy!
Có thể chuyện anh không tin mình cô còn có thể xem xét lại mà cho qua nhưng lại còn đuổi cô ư? Chỉ vì một câu chuyện anh thấy từ đám phóng viên ở bên ngoài chụp rồi đăng lên báo, không hề biết chuyện thật hư bên trong ra sao…!Đây không còn là Lâm Minh Hạo mà Dương Lạc Lạc này từng quen biết nữa rồi, rốt cuộc điều gì đã thay đổi cả con người anh một cách chóng mặt thế này?

Cố gắng không để nước mắt rơi nhưng dường như càng cố nó càng dễ rơi hơn nữa.

Nước mắt chảy dài trên hai gò má trắng mịn, nhìn thôi cũng muốn khóc theo một cách vô cớ rồi…
Trước phòng bệnh cũng có cả đám người nhiều chuyện đứng nghe chuyện bên trong thế nào.

Đúng là chuyện nhà lo còn chưa xong nhưng cứ thích nhảy vào lo chuyện bàn dân thiên hạ.
– Anh thật sự nghĩ em là người như vậy? Thật sự không muốn thấy mặt em nữa ư? Anh không muốn chào đón thành viên mới trong nhà cùng em…
Chưa để Lạc Lạc nói xong câu văn của mình, Minh Hạo quay gót bỏ đi một cách tàn nhẫn và vô cùng lạnh lùng.

Chẳng có gì để tâ m đến cảm xúc của cô vợ đáng thương này của mình, đơn giản vì trong lòng anh không có tình cảm với cô! Nếu đã thấy vậy thì cần gì phải quan tâm? Chỉ có điều là một mình cô bi lụy suốt bao năm qua đúng thật rất đáng thương.
Bảo sao, dù nhiều lần có ngụ ý kêu anh ra riêng nhưng vẫn có một câu trả lời duy nhất được lặp đi lặp lại.
Bà Ngọc An chậm rãi bước xuống giường bệnh mà khuôn mặt đầy sự hả hê, chắc hẳn nãy giờ cũng khiến cho bà ta cười no luôn rồi! Cái ngày này, không biết bà lão già này đợi từ bao lâu nữa cơ!
– Đấy, cuối cùng rồi thằng con khờ khạo của tôi cũng bỏ cô mà thôi! Uổng công nó yêu thương cô nhiều như thế nhưng rồi cô lại phản bội nó mà đi ăn nằm với một ông già đáng tuổi cha mình!
Không ai hiểu, trước giờ không ai hiểu được cảm xúc của cô cả! Tại sao chứ? Rõ ràng tất cả mọi việc không như mọi người đã nghĩ mà…
Ánh mắt vì khóc rất nhiều muốn mở không lên nữa rồi, thật thờ ơ làm sao.

Nước mắt cũng đã cạn kiệt vì chuyện không đáng!
Ba năm thanh xuân coi như chấm dứt tại đây vậy, đứa con này sẽ tự bản thân Lạc Lạc cô cố gắng nuôi dưỡng, không cần có ba nó làm gì nữa!
Tự hứa với lòng, có một ngày không xa anh sẽ hối hận với những gì hôm nay anh đã làm nên Lâm Minh Hạo ạ!
Lạc Lạc đứng dậy, lau sạch mấy giọt nước mắt đáng thương kia rồi đi thẳng ra ngoài phòng bệnh một cách vô hồn, không quan tâm lời bà Ngọc An chỉ chỉ trỏ trỏ nữa.

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

Nếu là lúc trước thì chắc sẽ bắt đầu khóc rồi suy nghĩ tiêu cực nhưng bây giờ thì không! Không ai sống cho mình thì tự mình sống cho mình vậy, cần gì sự thương hại từ ai.
Tâm can bảo bối của mẹ, hãy cố gắng cùng mẹ bước tiếp quãng đường trước mặt này nhé!

Vừa đi, tay Lạc Lạc vừa đặt lên bụng để cảm nhận sự tồn tại của đứa bé trong bụng mình hiện giờ ra sao, mấy câu nói mà ba dành cho mẹ nó chắc cũng đã nghe rõ được từng câu từng chữ nên sau này không cần dậy nó về ba nữa, nó cũng biết rằng người ba này vô cùng tồi tệ.
– Cố gắng lên Lạc Lạc!
Không một ai cạnh bên an ủi thì tự mình an ủi mình thôi, có gì đâu mà buồn rồi bắt đầu khóc lóc nè!.

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!
Hôn Nhân Bình Dị

Chương 10: Chương 10

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 10: Chương 10

Vu Khả ra khỏi công ty hắn, thẫn thờ đi trên đường.

Vốn định đến gọi hắn đi ăn cơm, giờ lại một mình lang thang.
Tiếng còi xe khiến cô giật mình, quay lại thì thấy Vương Dịch Phong đang ở phía sau.
“Đến tìm Trình Diệp sao?” Anh lái xe đến gần cô, hạ cửa kính xuống, mỉm cười hỏi.
“Không phải!”
Cô mới không thèm đến tìm hắn, chẳng qua là rảnh rỗi đi dạo vào công ty hắn rồi để xảy ra chuyện đó thôi.
“Có muốn đi ăn trưa cùng anh không?”
“Không cần!” Vu Khả vẫn trả lời cộc cằn như vậy.
Vu Dịch Phong nhận ra được cô là đang tức giận trong lòng, khiến anh bất giác cười.
“Thịt nướng trước cổng trường vẫn còn mở đấy!”
Vu Khả ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt hắn.

Thời còn đi học, cô chẳng bao giờ ăn quán lề đường, duy chỉ có lúc quen anh, cô được anh dẫn đi ăn mấy quán lề đường.

Món ăn cô thích nhất có lẽ là thịt nướng ngoài cổng trường.
Không phải vì thịt nướng ngon nhất, mà vì bà chủ quán thịt nướng khen cô và anh đẹp đôi, nhất định sau này con của hai người sẽ là cực phẩm.
Nhưng bà không biết hai người không có tương lai.
“Hôm trước anh có ghé qua bác chủ quán có hỏi em, anh bảo mấy ngày nữa sẽ đưa em tới.

Em…!có muốn tới đó cùng anh không?” Vương Dịch Phong lại nói, ánh mắt rất chân thành.
Vu Khả gật đầu.

Dù sao đi cũng không mất gì với lại cô cũng nhớ hương vị xưa.

Trình Diệp có gái bên cạnh, việc gì cô không thể đi theo trai?
Nghĩ vậy, Vu Khả mở ghế lái phụ, leo lên xe anh ngồi.
“Chỉ ăn với anh một bữa thôi, tôi ăn hết tiền anh!”
Vương Dịch Phong cười, muốn đưa tay ra xoa đầu cô nhưng lại rụt lại.
Anh nhớ năm đó cô cũng nói như vậy rồi leo lên xe đạp của anh, cô nghịch ngợm, hoạt bát khiến anh không kìm được mà đưa tay xoa đầu cô.
Vu Dịch Phong nhìn qua gương chiếu hậu, Trình Diệp đang ở phía sau, ánh mắt nhìn chằm chằm vào xe anh.

Vu Dịch Phong nhếch môi, nhấn chân ga chạy.
Ánh mắt Trình Diệp hiện lên vẻ đau đớn, dõi theo xe của Vương Dịch Phong.
Hắn hối hận rồi, lại một lần nữa hắn đẩy cô ra xa hơn rồi.
Lúc biết cô đến, chẳng ai biết trong lòng hắn có bao nhiêu vui mừng, bao nhiêu hồi hộp.

Cô và hắn cưới nhau một năm cô chỉ đến tìm hắn vài lần khi đến nhà chính gặp ba mẹ mà thôi.

Nhưng lần này cô là tự nguyện đến, vậy mà hắn lại làm mọi chuyện rối tung lên.
Không phải hắn muốn như vậy nhưng mà nhìn thấy cô, mọi thứ hắn dự tính đều rối loạn lên.

Hắn chỉ muốn thử một chút, nhưng mọi chuyện không như hắn mong muốn.
Cô không hề ghen, cô không tức giận, trên mặt chỉ là dửng dưng, lạnh lùng.

Cô không làm lớn chuyện, cứ vậy mà rời đi, còn lên xe của Vương Dịch Phong.
Hắn thế mà lại tự tay dâng cô cho tình địch.

Năm đó cũng vậy, bây giờ cũng vậy…
Hắn chỉ là một kẻ ngốc, để lỡ người hắn yêu.
[…]
Vương Dịch Phong đưa Vu Khả tới quán quen cũ, vẫn vị trí đó, chỉ là đã khác đi nhiều rồi.
Cũng phải, cái gì cũng phải thay đổi cho kịp thời đại mà.
Chủ quán thấy hai người, nhận ra ngay, cười tít mắt đưa hai người vào bàn.
“Quý hoá quá, lâu rồi mới thấy cô đến đây.”
Vu Khả cười cười đáp lại.
“Vẫn như cũ nhá?”
“Vâng.”
Hôm nay ngày nghỉ, giờ cũng đã gần giờ trưa nên quán không quá đông khách.

Quán đã lớn hơn xưa rất nhiều, cũng nhiều nhân viên hơn nên bà chủ quán rảnh rỗi ngồi xuống nói chuyện với hai người.
“Sao rồi, cưới chưa?”
Vương Dịch Phong cười, lắc đầu.
“Bác à, con kết hôn rồi nhưng chú rể không phải là anh ấy.”
Bác chủ quán nghe vậy, nụ cười trên mặt biến mất.

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

Sao bà lại quên được nhỉ, có một ngày cô gái này đến, gọi món như cũ, bà còn tưởng cô đợi chàng trai đến nhưng đợi mãi đợi mãi chẳng thấy đâu.

Bà định tiến lại hỏi, chỉ thấy cô ăn mà khoé mắt đỏ hoe, cười tự giễu.
Hôm trước chàng trai này cũng đến đây, cũng ngồi ăn một mình.

Bà hỏi cô đâu, chàng trai bảo sẽ đưa cô đến.

Bà cứ tưởng hai người này có tương lai, hoá ra đã kết thúc lúc đó.
Bà để ý cặp đôi này không phải chỉ là xứng đôi vừa lứa, không phải vì thường xuyên đến đây, mà là vì hai người này kéo khách cho bà.
Quán của bà được nhiều khác là công cửa bọn họ, mấy cô gái cứ thích đến đây nhìn trộm chuyện tình, thích ăn “cẩu lương” nên cứ đến đây rình trộm suốt.
Bà cũng nghe loáng thoáng, cũng nhiều chuyện.

Phải tự thừa nhận, bà là người nhiều chuyện thật, nhưng bà cũng tiếc thay cho chuyện tình này.
Bà hỏi vài câu nữa rồi vào trong.

Vu Khả lặng lẽ ăn.

Vị hình như khác xưa rồi.

Hoặc là vẫn như vậy, chỉ là người ăn đã khác rồi.
Tại sao con người lại hay hoài niệm quá khứ nhỉ, tại sao lúc ở đây lòng cô lại có cảm giác rất lạ, chỉ là muốn khóc một chút.
“Chúng ta…”
“Vương Dịch Phong, chúng ta không thể nữa.

Thật sự không thể nữa rồi!”
Cô là người yêu hay không cũng đều rõ ràng.

Cô không hận anh lúc đó đã bỏ cô, cũng không muốn chất vấn anh, bởi đơn giản cô đã không còn tình cảm với anh nữa.
Người ta nói quên một người từng thích rất khó, nhưng cô lại khác.

Cô lạc quan, tự cao tự đại nên cô không cho phép bản thân vì một người khác mà đau lòng.
Khi anh đi đúng là cô rất buồn, nhưng một tuần sau đó cô đã không còn tiếc nuối gì anh nữa.

Có lẽ tình cảm của cô dành cho anh chưa sâu chẳng?
“Lần đó…”
“Tôi biết mọi chuyện.”
Vu Dịch Phong bị cô ngắt lời.

Cô đoán hết được những chuyện anh sắp nói, kể cả lí do anh dẫn cô tới đây.

Có lẽ cô chỉ muốn làm rõ mọi chuyện với anh.
Anh cười nhạt.

Cô biết rõ chuyện năm đó nhưng cô lại không chờ anh, anh nên trách cô sao? Không…!là anh sai rồi, là anh quá tin tưởng vào tình cảm của cô và cả tình yêu của hai người.
“Nếu đã là của nhau thì sẽ mãi là của nhau.

Nếu yêu nhau thật lòng thì sẽ không có thứ gì ngăn cản được.

Cho nên, chúng ta quen nhau cũng là do duyên, xa nhau cũng là do trời định, đừng bận tâm, đưng hoài niệm nữa.”
Lời này là cô nói với anh, cũng là nói với bản thân cô.
Cô và anh chấm dứt từ lâu rồi!.

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!
Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 10: Chương 10

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 10: Chương 10

Phoebe đột nhiên đến
Cuối cùng, chúng tôi không đấu lại rượu, ngã trên bàn.

Tôi mơ mơ màng màng cười.
“Soso à, lần này Đại Tráng về, cậu hãy ở bên cậu ta đi.

Lại chần chừ không quyết định, sợ chân ái cũng chạy mất.

Cái chân ái này rất khó gặp được.”
Tôi không thể nhớ mình đã về giường bằng cách nào.

Cũng không biết Soso đi lúc nào, chỉ có tấm danh thiếp kia lẳng lặng nằm trên bàn.
Sau khi tôi cầm danh thiếp lên và đọc lại cẩn thận, tôi cảm thấy như cuộc đời mình đã thực sự thay đổi.

Tôi lấy điện thoại ra, nhưng nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ, khi tên của Phoebe xuất hiện trước mặt tôi, tim tôi như lỡ một nhịp.

Thời gian biểu hiện là tối hôm qua, tôi có chút ngạc nhiên.
Tôi định gọi điện thoại để hỏi có chuyện gì, lại đột nhiên ý thức hôm nay là thứ hai, “Từ thứ hai đến thứ sáu, tốt nhất chúng ta không cần liên lạc với nhau.” Lời nói hờ hửng của Phoebe cứ văng vẳng bên tai tôi, nên tôi chọn nhắn tin để hỏi thăm.
[Có chuyện gì vậy?]
Nhưng mà khi nhìn thấy màn hình điện thoại tắt đi, đã hết pin.

Vì bị cồn quấy phá, đầu tôi đau muốn nứt ra.

Tôi cuộn mình trên ghế sô pha, châm một điếu thuốc, thuận tay cầm lấy quyển tiểu thuyết trên bàn.
Đọc kiểu gì cũng không đọc vào trong đầu, cho nên tôi ném cuốn tiểu thuyết sang một bên.

Tôi bật TV lên và thấy một tin tức, có lẽ là tin tức về việc khai trương một khách sạn 5 sao mới xây ở khu vực trung tâm thành phố.

Mấy chữ Kiệt Thế Trác Tuyệt đập vào mắt tôi.
Tôi đứng dậy đi vào phòng sách, lấy ra mấy quyển sách về tài chính marketing ra đọc.

Nếu không đọc chúng, tôi e rằng bản thân sẽ mất đi năng lực cầm chén hứng cháo để ăn.

Nhìn đống số liệu người ta cho là tẻ nhạt, nhưng tôi lại cảm thấy cực kỳ hưng phấn.
Lại một lần nữa nhận được điện thoại của Phoebe là vào buổi tối thứ sáu.

Trong thời gian này, tôi vẫn cư ngụ ở trong nhà, nhưng mà sẽ dậy sớm chạy bộ sau đó đến chợ mặc cả mua đồ ăn, nấu một nồi canh xương trong bếp để tự đãi bản thân và dành thời gian còn lại cho việc bổ sung kiến thức.Tất nhiên, tôi đã không nhận được một thông báo phỏng vấn cho Kiệt Thế Trác Tuyệt trong những ngày này.
Nằm trên giường vào ban đêm, trằn trọc, đầu óc tôi chỉ toàn là cảnh tượng Phoebe lần đầu tiên xuất hiện trước mặt tôi, tôi nghĩ, làm sao những người qua đường vội vã trong cuộc sống của tôi có thể khơi dậy những suy nghĩ không đáng có của tôi?
Nhận điện thoại, tôi cầm lòng không được mà gọi tên cô ấy.
“Phoebe.”
“Tôi đang ở dưới nhà cô.”
Phoebe đến quá đột ngột, khiến tôi trở tay không kịp, tôi vớ lấy chìa khóa và chạy xuống nhà mà không cần suy nghĩ.

Nhìn thân hình gầy gò thẳng tắp của Phoebe tựa vào chiếc Range Rover.

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

Tôi có thể cảm nhận ra cô ấy rất mệt, và tôi tự nhiên cầm lấy chiếc túi lớn của cô ấy.
“Mới tan sở sao? Trước đi lên lầu rồi nói.”
Phoebe dường như có chút không nguyện ý đi vào nhà tôi, đứng yên tại chỗ, trên người cô ấy vẫn là bộ trang phục công sở, bên trong là chiếc áo sơ mi chích eo màu xám, còn bên ngoài khoác một chiếc áo da mỏng, chiếc quần bút chì màu đen làm cho đôi chân cô ấy dài thêm, nhìn xuống đôi giày cao gót màu đen cao 10cm, khiến tôi hoảng sợ.
Tôi xoay người nhìn cô ấy, thuận tay nắm lấy tay cô ấy, cười một cái.
“Nhà của tôi tuy không sang trọng bằng nhà cô nhưng mà cũng coi như là có thể ở, tôi vừa mới nấu canh xong, cô coi như có số hưởng.”
Phoebe ngẩng đầu nhìn tôi, không nói lời nào, tôi coi như cô ấy cam chịu, cho nên dắt cô ấy đi về nhà tôi.

Nhà tôi cũng không tính là lớn, tầm 80m2, hai phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một phòng tắm, có một ban công nhỏ, một người ở còn dư.

Khoản tiền trả trước là tiền mẹ tôi để lại cho tôi, tôi đã làm việc chăm chỉ để kiếm tiền và trả tiền vay, có đôi lúc ba cũng sẽ trợ giúp, cuối cùng tôi cũng có một giấy chứng nhận bất động sản có tên tôi.
Tôi mở tủ giày ra và tìm thấy một đôi dép bông, giày cao gót luôn tạo cho người ta cảm giác xa cách, tôi không muốn cô ấy bị hành hạ trong chốc lát, nên tôi ngồi xổm và mang dép vào cho cô ấy.
“Cô có đói không? Tôi đi nấu cơm.

Cô cứ tự nhiên, trong tủ lạnh có đồ uống.”
Sau đó, tôi đi vào trong bếp, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Nghĩ lại, Phoebe có lẽ là người không thích uống mấy đồ uống có ga, cho nên tôi chạy đến phòng khách tìm trà.

Nhưng tôi thấy đang đứng ở trong phòng làm việc của tôi, sau khi pha trà xong tôi mang vào đó.
Cô ấy đưa lưng về phía tôi, cô ấy dựa vào bàn của tôi và nhìn vào kệ sách trên tường mà tôi tự hào nhất.

Số sách trên đó đều do bà ngoại làm nghề giáo để lại cho tôi.

Tất cả tuổi thơ của tôi đều được lấy từ bức tường sách này.

Có lẽ vì mẹ tôi mất sớm, sau đó bà tôi mất vì bạo bệnh, tôi cũng không lấy được một xu trong cái dòng họ kia, nhưng tôi tranh thủ lấy những cuốn sách đã ố vàng này.

Tôi ho nhẹ một tiếng.
“Khụ…!cô uống trà đi.”
Phoebe quay đầu lại nhìn tôi và tôi đặt trà lên bàn.

Đôi mắt cô ấy lại chuyển từ tách trà sang tôi.
“Cảm ơn.”.

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!