Chương 505
“Vâng.” Cô lên tiếng, sau khi nói chuyện với Chiêm Gia Linh và Tiểu Tống, cùng với Tiêu Mặc Ngôn song song rời đi.
Nhìn qua hai người này, Chiêm Gia Linh như có điều gì suy nghĩ.
Từ lúc đầu nhìn thấy Tiêu Mặc Ngôn, đến anh bây giờ, anh thay đổi ngày càng có vị tình yêu. Mặc dù đây chỉ là ở bên cạnh Trương Bảo Ngọc mới có biến hóa. Nhưng mà, đối với người như anh, đúng là khó được.
Dương Châu Kiệt đi ra, nói chuyện Tiêu Mặc Ngôn rời đi cho hai người, còn nói: “Đúng rồi, lễ giáng sinh này, Tiêu thiếu gia và Bảo Ngọc sẽ cử hành hôn lễ, tất cả mọi người chuẩn bị phong bì cho tốt đó.”
Chiêm Gia Linh khẽ giật mình: “Tháng này?”
“Ừ, vốn đã nói là đúng lễ Giáng Sinh chỉ là Bảo Ngọc khi đó xảy ra chút chuyện, cũng may không ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn họ.” Dương Châu Kiệt nói qua thì ánh mắt như có như không liếc về phía Chiêm Gia Linh, cố ý hắng giọng: “Kỳ thật, chỉ cần có thể tìm được người trong lòng, thì đây là một việc vô cùng may mắn! Nếu như là tôi, cũng muốn nhanh chóng cưới cô ấy.”
Chiếm Gia Linh đang sắp xếp đồ đạc, ngay cả nhìn cũng không nhìn anh ta, cầm túi da bước đi: “Tôi đi trước, ngày mai gặp.”
Trơ mắt nhìn cô đi ra ngoài, Dương Châu Kiệt thở dài một tiếng, uể oải nói: “Rốt cuộc cô ấy có nghe hiểu không vậy?”
Tiểu Tống tắt máy vi tính: “Phó trợ lý Dương, đừng nói trợ lý Chiêm nghe không hiểu, mà ngay cả tôi cũng không rõ đâu! Cầu xin anh chỉ rõ một chút phải làm cái gì? Nhìn anh suốt ngày mày qua mắt lại với những người đẹp bộ phần PR, ai biết là anh thích người nào chứ?”
Dương Châu Kiệt giận: “Tôi nào có! Những cái kia đều là quan hệ đồng nghiệp vô cùng thuần khiết!”
“Lời này của anh nên giải thích với trợ lý Chiêm.” Tiểu Tống cười hì hì hai tiếng, cũng tránh người.
Dương Châu Kiệt cũng không kịp hờn dỗi, cầm một chồng tài liệu, về lại chỗ ngồi, nhận mệnh xem từ đầu đến cuối.
Tiêu Mặc Ngôn và Bảo Ngọc về đường Hằng Nguyên, thấy chiếc xe của Vy Hiên dưới lầu. Biết là cô đã đến đây, Bảo Ngọc rất vui vẻ, bước nhanh vào thang máy, sau khi đến tầng 39, đẩy cửa liền nhìn thấy Vy Hiên. Cô ấy đang đi theo bên người Thạch, không ngừng truy vấn: “Hải Thiên Đường xây dựng tổng bộ ở thành phố A, mục đích là vì cái gì? Muốn độc bá kinh tế ở đây? Hay là nhìn trúng điều kiện giao thông bốn phía phát đạt tiện lợi ở đây?”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Thạch đang ngồi chồm hổm trên đất, dùng trang bị dò xét tìm kiếm cái gì trên mặt đất, căn bản là mắt điếc tai ngơ với lời cô ấy nói.
Vy Hiên chưa từ bỏ ý định, phát huy tinh thần tích cực tiến thủ của người làm báo, không có ý định cứ như vậy buông ta cho anh ta: “Trên đường có tin tức nói, Hải Thiên Đường và điện Quần Ma vẫn luôn có chút qua lại, là bởi vì sao chứ? Tổ chức như điện Quần Ma, gần đây là sao? Vậy tại sao, trước đó đối phó với Mãnh Hổ thì các người lại muốn hợp tác chứ?”
Thạch không đếm xỉa đến cô ta, tiếp tục cầm tay làm việc, cho đến khi vào đến góc tường, con số trên thiết bị thăm dò trên tay bắt đầu thay đổi, mà lại càng lúc càng lớn. Sau khi anh ta làm dấu hiệu ở đây xong, lại tiếp tục tìm kiếm chỗ phát nổ tiếp theo. Đây là một loại số liệu thông qua phương thức khoa học tính toán ra, có thể tìm được vị trí chôn bom chính xác trong phòng.
Không cần quá nhiều, chỉ có hai ba quả là được rồi, có thể trực tiếp phá hủy năm tầng. Giống như tổng bộ Hải Thiên Đường, cái này đối với bọn họ mà, là sau khi tất cả thiết bị điện tử mất đi hiệu lực, có thể khởi động bước tự hủy cuối cùng.
“Vy Hiên” Bảo Ngọc đi vào phòng khách mỉm cười nói: “Phó chủ biên đại nhân, công việc không bận sao? Sao lại có thời gian rảnh đến đây?”
Chương 505:
Hai người lại ngủ một giấc, giấc ngủ này kéo dài đến chiều, Mạc Tuân thấy chóp mũi ngứa ngáy, thay vì mở mắt ra, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, cà cà quai hàm rắn chắc lên gò má mềm mại cô: “Tỉnh rồi à? Ngủ thêm chút đi.”
Hàm dưới anh mọc lún phú râu, cà cô đau, Lê Hương ở trong lòng anh cười khanh khách tránh: “Mạc tiên sinh, đừng ngủ nữa, đã chiều rồi, mặt trời xuống núi luôn rồi đấy.”
Mạc Tuân lúc này mới mở mắt ra, quả thực sự đã xế chiều, hơn hai mươi năm trong cuộc đời anh đừng nói ngủ thẳng buổi chiều, ngay cả một giấc ngủ thẳng cũng chưa từng có.
Lê Hương ngoan mềm dựa vào ngực anh: “Mạc tiên sinh,anh có phải… quá mệt không?”
Mạc Tuân siết chặt cánh tay, lực đạo lớn hận không thể siết chặt vòng eo thon nhỏ khó khăn lắm mới nắm chặt của cô: “Mạc phu nhân, chẳng lẽ anh chưa cho em ăn no, có muốn anh chứng minh cho em thấy thể lực của anh không?”
Lê Hương nhanh chóng giơ hai tay đầu hàng: “Mạc tiên sinh, em sai rồi, anh tha cho em đi, bây giờ cơ thể em như vỡ ra vậy, cần nghỉ ngơi.”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Thể lực anh cô đã trải nghiệm được, dù là cô chủ động trêu chọc anh, nhưng thể lực anh tốt đến gần như biến thái.
Mạc Tuân thấy khuôn mặt tuyệt sắc lớn chừng bàn tay của cô nhăn lại, phía dưới mắt còn có quằng thâm, dáng vẻ xin tha thực sự rất đáng thương, anh cong môi: “Bây giờ mới biết xin tha, không phải lá gan em lớn lắm sao?”
Lê Hương tinh nghịch nháy mắt, kiêu ngạo nâng lên chiếc cằm xinh xắn : “Mạc tiên sinh, anh phải nhớ kỹ, là em bóc tem anhl”
Mi tâm anh khí của Mạc Tuân khẽ chau lại: “Mạc phu nhân, em vì sao cứ luôn cướp lời thoại của anh, lời này nên là anh nói mới đúng.”
“Em mặc kệ, Mạc tiên sinh, người ta nói đàn ông sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ người phụ nữ đầu tiên của mình, anh phải vĩnh viễn nhớ kỹ em, không được quên em đâu đó.”
Mạc Tuân đưa tay ngắt véo mặt cô: “Lời này của em sao là lạ, Mạc phu nhân, có phải em có chuyện gì gạt anh không?”
Anh như là đã nhận ra cái gì, đôi mắt hẹp híp lại, quan sát cô.
Lê Hương hơi buồn, cô rũ mi: “Tầm vài ngày nữa chúng ta sẽ chia tay, trong quãng đời dài đằng đãng này, về sau sẽ có cô gái khác xuất hiện trong sinh mệnh anh, dần dần thay thế được vị trí em, để anh thưởng thức yêu thích, chỉ cần nghĩ đến Mạc tiên sinh em đã dạy tốt như vậy, phải chắp tay nhường cho người khác, em rất không vui.”
Anh ở Đế Đô còn có một vị hôn thê, đợi anh trỏ về, không những có thể kế thừa tài sản còn có người đẹp kề bên, cuộc sống mãn nguyện như vậy hẳn anh sẽ rất nhanh quên đi cô nhỉ?
Mạc Tuân thu lại ánh mắt, hóa ra là cô nói chuyện chia xa này, tuần trăng mật này chỉ có năm ngày, hiện tại cũng qua hai ngày rồi, sự dịu dàng của cô có thể lập tức ném anh lên tầng mây, quên đi tất cả những gì của thế giới bên ngoài.
“Lê Hương, trừ em ra, anh sẽ không có người khác “
Anh sẽ cói Lê Hương không nói ra, anh dỗ ngon dỗ ngọt vẫn làm cô rất hưởng thụ, gương mặt ủ dột liền hóa trong xanh: “Mạc tiên sinh, chúng ta rời giường thôi! Tối rồi ngủ tiếp.”
Hai người đứng lên rửa mặt, Mạc Tuân thay quần áo, lúc đi ra đã thấy Lê Hương đang dọn drap giường xóc xéch, trên giường nở rộ một đóa huyết mai.
Lê Hương da mặt mỏng, drap giường như vậy không thể đưa cho máy thím giặt, cô muốn tự mình giặt.
Mạc Tuân đi tới, từ phía sau ôm lấy cô, bàn tay to đặt trên bụng bằng phẳng cô: “Lê Hương, có muốn…
uống thuốc tránh thai không em?”