Màn đêm buông xuống thành thị, đây là buổi tối thứ ba Đường Tâm Lạc dọn ra khỏi nhà họ Lục.
Đường Tâm Lạc đã ăn cơm chiều xong, ôm gối ngồi trên sô pha xem TV.
Vú Trương ở trong phòng bếp cùng với người hầu bận rộn.
Biệt thư to như vậy lại có cảm giác trống rỗng.
Đường Tâm Lạc ôm gối cưỡng ép chính mình áp chế cảm xúc chua xót nơi đáy lòng.
Cái loại cảm giác vắng vẻ này cuối cùng là vì sao?
Dọn ra khỏi nhà họ Lục đã ba ngày.
Nam nhân theo dự đoán sẽ không thuận lợi buông tha vậy mà cũng chưa xuất hiện qua một lần.
A….
Khóe miệng nhỏ gợi lên ý cười trào phúng, Đường Tâm Lạc, mày sao còn nghĩ đến nam nhân kia nữa.
Anh ta vốn dĩ không thật lòng với mày đâu.
Chẳng lẽ mày còn trông cậy anh ta sẽ bỏ qua thân phận của mình mà đến dỗ dành mày sao?
Áp chế cảm xúc nơi đáy lòng, Đường Tâm Lạc nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ.
Dịu dàng nói nhỏ với bảo bảo trong bụng: “Con ngoan, từ nay về sau cũng chỉ còn hai mẹ con chúng ta. Con yên tâm, mẹ sẽ bảo vệ con….”
Đêm đó Đường Tâm Lạc nghỉ ngơi sớm, chưa đến 10 giờ đã tắm rồi lên giường ngủ.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
11 giờ 25 phút, cửa lớn biệt thự bị mở ra.
“Thiếu gia, mau vào đi….” Vú Trương đè thấp âm lượng, vẫy tay với Lục Dục Thần ngoài cửa.
Nam nhân nhanh chóng đi vào.
Hai bảo tiêu canh giữ bên trong nhìn thấy Lục Dục Thần thì cúi đầu chào.
Khụ, nhiệm vụ của bọn họ là chặn lại người không liên quan.
Đương nhiên Lục gia không nằm trong phạm vi ‘người không liên quan’ này.
Lục Dục Thần đi vào biệt thự, đây vẫn là lần đầu anh đến nhà cũ của Đường gia.
Đánh giá vài lần, anh nhẹ giọng hỏi vú Trương: “Thiếu phu nhân ngủ lúc nào vậy?”
“Khoảng một tiếng trước.” Vú Trương nhẹ nhàng đóng cửa lại, trên mặt lộ ra thấp thỏm: “Thiếu gia, cậu đứng trước giường nhìn là được rồi. Cậu đừng đánh thức thiếu phu nhân nha, nếu không cô ấy tỉnh lại sẽ giận chó đánh mèo tôi mất…..”
Bà thân mang trọng trách, còn muốn chăm sóc cho thân thể của thiếu phu nhân, tuyệt đối không thể bị đuổi đi.
Lục Dục Thần ánh mắt lạnh lùng, nhưng biết nỗi khổ của Việt Trạch nên ngữ khí vẫn chậm lại.
“Bà yên tâm, tôi biết rồi. Dù Tâm Lạc có tỉnh cũng không biết là bà để tôi vào.”
Vú Trương nghe vậy mặt già cũng kéo lên.
Thiếu gia đây là chuẩn bị đánh thức thiếu phu nhân?
Thiếu gia muốn làm gì vậy?
*
Lục Dục Thần ở phòng khách tắm rồi thay áo ngủ, liền không ngượng ngùng chút nào đi về phía phòng ngủ của Đường Tâm Lạc.
Ba ngày nay thật sự quá khó khăn.
Anh đêm nay cố ý gọi cho Vú Trương, nói muốn đến đây nhìn Đường Tâm Lạc.
Trên thực tế đã làm tốt chuẩn bị ‘Trường kỳ kháng chiến’.
Anh nghĩ thông rồi, lời Mạnh Trạch nói đều vô nghĩa.
Tâm Lạc vốn là vợ của mình, chồng cùng vợ ở chung với nhau là chuyện đương nhiên.
Anh vì sao phải tránh cô, cho cô cái gì mà thích ứng nhảm nhí đó?
Tiểu Lạc không có ký ức, vậy thì anh lại lần nữa cưng chiều cô, đối tốt với cô.
Cô có thể thích Lục Dục Thần lần thứ nhất cũng có thể thích Lục Dục Thần lần thứ hai.
Đi đến trước cửa phòng ngủ, nghĩ thông suốt rồi nên Lục Dục Thần thản nhiên mở cửa đi vào.
*
Trong phòng tối đen như cũ.
Người phụ nữ trên giường cũng ngủ ngon như bình thường.
Cẩn thận nghe còn có thể nghe ra tiếng hít thở của cô.
Cảm nhận hơi thở quen thuộc của Đường Tâm Lạc…..
Lục Dục Thần như say mê, không tự giác thả chậm bước chân, đi đến mép giường.
Tiểu Lạc……
Anh rất nhớ cô.
Chương 497
“Hả?” Nghê Thư nhíu mày, bất mãn liếc nhìn bọn chúng.
Tiểu Quỷ đụng đụng đại ca, thấp giọng: “Đại ca, hảo hán không chịu thiệt trước mặt, chúng ta tìm lão đại về trước quan trọng hơn!”
Mọi người đồng loạt gật đầu: “Ừ!”
Đại Quỷ hít một hơi sâu, cứng rắng gọi một tiếng: “Bà…Bà nội.” Gọi xong, gục đầu xuống, trên gương mặt đen thui, ửng lên một lớp đỏ ứng.
Đại ca cũng đã mở miệng, những người khác cũng đồng loạt gọi một tiếng: “Bà nội!”
“Ha ha, được, được, cũng ngoan~” Nghê Thư nhận sáu người cháu trai, tâm tình tối tăm hai ngày qua bị quét đi sạch sẽ.
Tam Quỷ không quên chính sự, vội vàng hỏi: “Ách, bà nội, lão đại của chúng tôi ở đâu?”
Tiểu Quỷ tiếp lời: “Đúng thế, bà bội, lần này chúng tôi đến là muốn tìm lão đại trở về!”
Tiếng “Bà nội” này một khi gọi ra khỏi miệng lần đầu, dần dần sẽ đột phá chướng ngại trong lòng, khiến càng ngày càng thuận. Đại Quỷ đứng bên cạnh, trừng mắt nhìn mấy đứa không có tiền đồ, phổi cũng sắp bị chọc giận muốn nổ tung!”
Nhìn thái độ bọn chúng cũng đủ thành khẩn, Nghê Thư hào phóng phất phất tay: “Đi theo tôi, tôi mang các người đi tìm anh ta!”
Tâm tình của cô không tệ, dù sao, mấy tiếng “bà nội” này của người ta cũng không thể nói không, dù sao cô cũng phải có dáng vẻ của trưởng bối đúng không? Nhưng mà cô cũng không xác định Thiên Ma còn ở đằng kia hay không. Hai hôm nay, anh vẫn không có xuất hiện, cô cũng không cố ý tên kia.
Vừa người, sáu con quỷ theo sát, Nghê Thư nhìn bọn chúng cả người ướt nhẹp, như là sáu con chuột lột. Bên ngoài nói thế nào cũng trời giá rét đóng băng, một bước còn đi ra, đã đông lạnh thành sáu que kem. Cô nhíu cặp mi thanh tú, gọi lão Vương đến: “Lão Vương, đi lấy sáu bộ quần áo bảo vệ đưa cho bọn họ thay.”
“Vâng, bà chủ.” Lão Vương đáp một tiếng, nhanh chóng để người đi vào khi lấy.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Không lâu sau, sáu bộ quần áo bảo vệ bày trên bàn. Nghê Thư giục: “Nhanh chóng thay đi!”
Sáu người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, do dự mà vẫn chậm rãi cởi bỏ áo quần ướt sũng trên người, đổi lại quần áo bảo vệ màu đen thống nhất của quán Bar…Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Từ xa có thể nhìn thấy, một người phụ nữ mặc tây trang trang điểm, cột tóc đuôi ngựa, mang theo sau người đàn ông thô lỗ đi từ trên cầu thang xuống, tất cả đều mặc đồ bảo vệ, nhìn lên trên giống như là sáu đại hộ pháp của bang hội, dính sát Nghê Thư, người bình thường không thể tiếp cận.
Nghê Thư lái chiếc Motor của cô, quay đầu lại liếc mắt nhìn sáu người sau lưng, cứ hai người một chiếc xe mát: “Đám cháu nội ngoan, theo sát đó!”
Sáu người đáp một tiếng, đi theo cô uy phong lẫm liệt lên đường lớn.
Đi đến khu bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, Nghê Thư dừng lại, nhìn tòa nhà được xây lên một nửa trước mắt, cô ngây ngẩn cả người.
Thì ra, tên kia thật sự có làm…
“Lão đại đâu?” Sáu con quỷ nóng nảy, nhìn chung quanh.
Nghê Thư không có lên tiếng, xuống xe, đi về nơi đó. Bốn phía tối om, trước viện còn có mấy chiếc xe công trình lớn, phía trước sáng lên một ngọn đèn mờ nhỏ.
Trước khi đi đến là tòa nhà nửa này, cô liếc mắt liền thấy được người ngủ trong góc.
Cô bước nhanh đi qua, nhìn thấy Thiên Ma đang mặc một cái áo khoác ngoài màu xanh, hai tay ôm sát ngực, đầu dựa vào tưởng ngủ rất ngon. Đây đâu còn phong phạm của Đại Đương gia điện Quần Ma, không biết còn tưởng là kẻ lang thang đi ngang qua. Mặc dù khuôn mặt bị dấu sau râu ria cũng không thể che dấu sự mọi mệt tràn khắp khuôn mặt.
Chương 497:
“Để đó trước đi thíml”
“Vâng.”
Thím Châu đặt quần áo xuống.
Lúc này bên trong truyền đến tiếng hô của Lê Hương: “Thím Lý, sao thím lại giặt sạch quần áo của cháu rồi?”
Thím Lý đang cầm giẻ lau kính, thím ấy lau đến đâu là láng bóng đến đó, nghe vậy thím ấy vô cùng uất ức nhìn Lê Hương: “Tiểu thư Lê Hương, thím không có giặt mà, đồ lót của bọn cháu thím cũng không động vào.
Lê Hương gãi gãi đầu mình, mấy thím này luôn là như vậy, nấu mì thì chừa lại việc đun nước cho cô, giặt quần áo thì chừa lại nội y cho cô, có thế nào cũng sẽ chừa lại một chút rồi nói với cô, những việc này đều là do cô tự làm!
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Thím Lý!”
“Tiểu thư Lê Hương, cháu giận sao, chẳng lẽ cháu cảm thấy máy thím lớn tuỏi rồi, dọn dẹp không sạch sẽ nữa?”
Lê Hương: “…”
Mấy thím mỗi lần đều chơi cái chiêu này, a… cô lại thua rồi.
Mạc Tuân rửa xong chén đũa đi vào phòng, Lê Hương đã giặt xong đồ lót của cả hai, nội y tỏa ra hương thơm thoang thoảng, bóng người nhỏ mềm của cô đứng trên ban công, phơi đồ lót hai người lên.
Của anh là quần lót màu đen có vân, bên cạnh là của cô, màu hồng họa tiết hoạt hình chất liệu thoáng mát, dãy đồ lót theo làn gió khẽ đung đưa.
Đây đã là lần thứ hai cô giặt quần đồ lót cho anh.
Phơi xong, Lê Hương còn ngước mắt nhìn một chút, thấy nội y hai người phơi sát nhau, cô cảm thấy thời khắc này thật sự rất hạnh phúc, cô ngây ngô cong môi cười.
Cầm chậu lên rồi xoay người, Lê Hương liền thấy Mạc Tuân, anh rất sớm đã tới, dáng người cao lớn lười biếng dựa trên vách tường, đôi mắt nhuộm mấy phần ý cười dịu dàng nhìn cô, ánh mắt anh rất nóng bỏng, ẩn trong đó như có cả dung nham.
Vành tai trắng như tuyết Lê Hương chợt đỏ lên: “Mạc tiên sinh, sao anh lại bất lịch sự thế, vào phòng con gái cũng không biết gõ cửa sao?”
Mạc Tuân nhướng hàng mày kiếm anh khí, trong đuôi mắt hẹp dài tràn ra vài phần phong tình của người đàn ông trưởng thành: “Giờ mà em bàn chuyện lịch sự với anh à, vậy em vừa rồi nhìn quần lót anh cười ngốc như một bé khùng thì lịch sự hả?”
Lê Hương cảm thấy trước giờ cô chưa từng cãi thua ai, nhưng gặp phải người đàn ông này, cô đều không thắng được.
Thả chậu xuống, Lê Hương đứng ở bên giường long lanh nhìn anh, ngón tay trắng nõn vươn ra, ngoắc ngoắc anh: “Qua đây.”
Nơi này là khuê phòng chân chính của cô, cả căn phòng đều tản ra mùi hương thiếu nữ trong veo mềm mại trên người cô , lúc này cô gái thanh tú đứng cạnh giường, trong tròng mắt hàm chứ lấy ánh nước mùa xuân tan ra, gọi anh tới gần.
Mạc Tuân nhấc chân dài đi tới, thân hình cao lớn nhanh chóng phủ một cái bóng trước mặt cô: “Ngón tay câu ai đó, xem anh là chó nhỏ sai bảo hả?”
Hàm răng Lê Hương cắn lên đôi môi đỏ mọng, nhảy đến trong ngực anh, ôm lấy vòng eo hẹp của anh: “Mạc tiên sinh, vậy anh có muốn làm chú chó săn nhỏ của em không?”
Muốn.
Anh chính là chó săn nhỏ của cô.
Mạc Tuân khóa chặt khuôn mặt nhỏ bé đỏ hồng của cô vào đáy mắt mình, cất giọng khàn khàn từ tính: “Mạc phu nhân, anh nghi ngờ em đang quyến rũ anh, mặc dù anh không có chứng cứ.”