Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!

Chương 158:

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 158:

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!
Tôi Mang Thai Con Của Vai Ác

Chương 158:

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 158:

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!
Cha Tổng Tài Bị Mẹ Bỏ Rơi

Chương 158:

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 158:

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!
Đích Thê Tại Thượng

Chương 158

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 158
Kỳ Huyên thấy Cố Thanh Trúc sảng khoái uống cạn ly thứ hai, trong lòng mừng thầm, cầm bầu rượu rót ly thứ ba cho Cố Thanh Trúc, nâng chén nói:

“Trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy rất có lỗi với nàng, đồng thời cũng cực kỳ biết ơn nàng. Sau khi bị đày đến Mạc Bắc, nếu không phải có nàng ở bên cạnh ta, ta chắc chắn sẽ gục ngã không thể gượng dậy nổi. Ly rượu này ta kính nàng.” Kỳ Huyên ngửa đầu uống cạn.

Cố Thanh Trúc cúi đầu nhìn chén rượu trong tay nàng, không động đậy. Kỳ Huyên thúc giục: “Nàng uống đi.”

Cố Thanh Trúc để chén rượu xuống, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Kỳ Huyên, nhìn chăm chăm tới mức Kỳ Huyên chột dạ, lúc này nàng mới nói: “Đừng tưởng ta không biết ngươi đang có âm mưu gì.”

Nói xong, Cố Thanh Trúc liền đứng dậy, Kỳ Huyên vội vàng giữ nàng lại, nói: “Đừng đừng đừng, khó khăn lắm hai chúng ta mới ngồi xuống cùng uống một chén, đừng nên mất hứng mới phải.”

Kỳ Huyên cười ngốc nghếch, đối với việc âm mưu gian xảo của mình bị Cố Thanh Trúc vạch trần hoàn toàn không có chút ngại ngùng. Cố Thanh Trúc hừ lạnh, mắng: “Đừng lãng phí rượu của mẫu thân ta, buông tay ra.”

Kỳ Huyên càng nắm chặt, đẩy ghế của mình dịch về phía Cố Thanh Trúc, tỉ tê: “Sao có thể lãng phí được. Rượu này là mẫu thân để dành cho chúng ta uống mà.”

Thấy Cố Thanh Trúc không dao động, Kỳ Huyên lại tự mình rót một ly, nhượng bộ:

“Được rồi được rồi, nàng không muốn uống thì thôi, để ta uống. Nàng nhìn ta uống là được rồi phải không nào? Hôm nay ta rất vui, nàng xem hai chúng ta phối hợp nhịp nhàng khăng khít như vậy, làm được một chuyện lớn, ta đã dự tính từ lâu rồi, sau khi thành công nhất định phải cùng nàng uống rượu ăn mừng.”

Kỳ Huyên đem hết lý do trình bày đàng hoàng.

Cố Thanh Trúc lườm chàng: “Mục đích của ngươi là uống rượu ăn mừng sao?”

Đã uống hai ly rượu, Cố Thanh Trúc bắt đầu cảm thấy cả người nóng lên. Nàng không thường uống rượu, tửu lượng đương nhiên cũng không tốt, Kỳ Huyên đúng là “lòng dạ Tư Mã Chiêu đến người qua đường còn biết”*.

* Chú thích: Ý nói mưu đồ lộ ra quá rõ ràng.

Kỳ Huyên “đánh chết cũng không chịu khai”, giơ tay lên trời thề thốt: “Ta thề, những điều ta nói đều là thật. Ta thật sự muốn cùng nàng uống rượu ăn mừng, tuyệt đối không có ý nghĩ nào khác. Nếu ta nói dối, trời phạt ta mười năm không thể uống rượu.”

Đầu Cố Thanh Trúc hơi choáng váng, không còn sức lực đâu mà tranh cãi với Kỳ Huyên, chỉ buông một câu: “Dù cho có uống rượu, ta cũng không làm chuyện hoang đường, ngươi từ bỏ ý định này đi.”

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

Kỳ Huyên buông chén rượu trong tay, bất đắc dĩ thở dài: “Thanh Trúc, nàng thực sự định cả đời không cùng ta viên phòng sao?”

Giọng điệu lộ rõ sự không thể tin, thế nhưng câu trả lời của Cố Thanh Trúc lại khiến chàng không thể không tin. Nàng gật đầu hai cái, đáp: “Đúng vậy. Ngươi chịu không nổi phải không? Vẫn còn hai con đường, bỏ ta hoặc là nạp thiếp.”

Kỳ Huyên nhìn Cố Thanh Trúc chằm chằm, vừa rồi đã uống liền một lúc ba ly rượu, hơn nữa khoảng thời gian qua chàng mệt chết đi được, tuy đã được nghỉ ngơi hai ngày nhưng tơ máu trong mắt còn chưa tan hết, đôi mắt thoạt nhìn hơi đáng sợ. Cố Thanh Trúc quay đi, tay cầm đũa, gắp một miếng thức ăn chuẩn bị ăn. Ai ngờ nàng vừa mới gắp lên đến miệng thì tay đã bị ai kia nắm lấy, sau đó người kia bướng bỉnh kéo tay Cố Thanh Trúc, để chiếc đũa gắp thức ăn vào miệng mình rồi im lặng nhìn Cố Thanh Trúc chằm chằm.

“Ta nói cho nàng biết, nàng cũng nhân lúc còn sớm mà từ bỏ ý định này đi. Ta tuyệt đối không bỏ nàng, cũng không nạp thiếp.”

Sự nghiêm túc của Kỳ Huyên khiến Cố Thanh Trúc cảm thấy bất lực, giật tay mình trở về, tức giận nói: “Ta đây không giúp được ngươi đâu, tự nhịn đi. Lần sau đừng giở thủ đoạn ấu trĩ này nữa.”

Nói xong, Cố Thanh Trúc định đứng lên nhưng lại bị Kỳ Huyên tóm lấy lần nữa. Chàng hít một hơi thật sâu, trầm ngâm một lúc rồi nói:

“Được rồi, không uống rượu nữa. Ăn cơm, ăn cơm là được chứ gì.”

Cố Thanh Trúc nghe được sự bất đắc dĩ trong giọng nói của chàng, vẻ mặt “hung thần ác sát” giống như chỉ cần nàng lắc đầu, chàng lập tức sẽ thay đổi ý định. Cuối cùng, nàng mềm lòng ngồi xuống, yên tĩnh ăn cơm.

Kỳ Huyên khẽ thở dài thất vọng, vì mưu kế thất bại trong gang tấc mà nuối tiếc, vì vị phu nhân quá sức thông minh này của mình mà hối hận. Biết thế đã đổi thành cái ly lớn hơn…

Chàng gắp một miếng bánh táo đỏ đưa đến bên miệng Cố Thanh Trúc, ánh mắt nàng đảo từ miếng bánh táo đến mặt Kỳ Huyên, thấy chàng tỏ rõ sự bất mãn, nàng vẫn quả quyết lắc đầu: “Ta tự gắp.”

Tự gắp… Ý là không phải ta không ăn mà là ta không ăn đồ ngươi gắp. Hai điều này khác hẳn nhau.

Kỳ Huyên nhìn nàng, nhíu mày hỏi: “Ghét bỏ ta sao?”

Cố Thanh Trúc cảm thấy đêm nay Kỳ Huyên cực kỳ thích gây sự vô cớ, vẻ mặt rõ là khó chịu do âm mưu bị phá hỏng. Nhớ lại lúc trước chàng ở phòng ăn viện chính cùng Kỳ Chính Dương uống không ít rượu*, nhìn bộ dạng này có vẻ say rồi.

* Chú thích: Tác giả lại nhầm rồi.

Miếng bánh táo vẫn ở bên miệng, Cố Thanh Trúc nghĩ nhiều thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, liền há miệng cắn một miếng nhỏ bánh táo Kỳ Huyên đang bón. Hai mắt Kỳ Huyên sáng lên, vẻ mặt sầm sì cuối cùng cũng thả lỏng hơn một chút, khóe miệng nhếch lên, đưa nốt miếng bánh táo Cố Thanh Trúc vừa ăn dở vào miệng, vẻ mặt thỏa mãn kia làm Cố Thanh Trúc tê dại cả người.

Kiếp trước ngay cả trong mơ nàng cũng mơ Kỳ Huyên yêu mình, thế nhưng dù nàng có vất vả gian lao bao nhiêu, trải qua nhiều khổ đau trắc trở đến thế nào, Kỳ Huyên cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái. Năm năm ở Mạc Bắc đã khiến nàng hoàn toàn từ bỏ, chỉ có điều sau khi sống lại, hai người lại như cá và nước, không cách nào rời nhau được. Mật mã là tên loại rượu Cố Thanh Trúc uống lần đầu tiên ở Mạc Bắc. Có lẽ đúng như lời Kỳ Huyên đã nói, chàng nảy sinh tình cảm với nàng, thậm chí là yêu nàng, nhưng lần này lại đến lượt Cố Thanh Trúc không thể vượt qua khúc mắc trong lòng, muốn giữ khoảng cách với chàng, không muốn tiếp tục chìm đắm.

Cảm giác này thật kỳ quái.

Là do nàng thật sự không còn cảm giác với Kỳ Huyên hay là vì vẫn còn muốn trả thù chàng đây? Ngay chính bản thân Cố Thanh Trúc cũng không phân rõ được rốt cuộc là vì cái gì.

“Thanh Trúc.” Kỳ Huyên nghiêm trang gọi tên nàng.

Cố Thanh Trúc quay đầu nhìn chàng, hỏi: “Cái gì?”

Kỳ Huyên từ từ áp mặt lại gần Cố Thanh Trúc, thì thầm: “Hôn một cái đi.”

Cố Thanh Trúc: “……”

Nàng tức giận nhanh chóng quay đi, không muốn để ý đến tên vô lại này nữa.

Ngón tay Kỳ Huyên lại tóm chặt lấy ống tay áo nàng, nhẹ nhàng kéo kéo: “Thanh Trúc, ta không làm gì khác đâu, chỉ hôn một chút thôi.”

“Không được, mơ cũng đừng mơ.” Cố Thanh Trúc lạnh lùng từ chối.

Kỳ Huyên không nhụt chí, nài nỉ: “Thanh Trúc…” Giọng điệu nỉ non muốn tan thành nước, lần này Cố Thanh Trúc có thể kết luận rằng Kỳ Huyên chắc chắn đã uống say rồi, dù chưa say nhưng cũng cách sự say xỉn không cỏn xa nữa.

“Nàng biết cảm giác nhìn được mà không ăn được là như thế nào không? Giống như ta chịu đói ba ngày ba đêm, không có gì bỏ vào bụng, đột nhiên lại thấy một miếng thịt vừa to vừa ngon, rất muốn ăn nhưng thịt lại không cho ta ăn, cứ co chân chạy trốn khắp nơi đã đành lại còn dùng mùi hương dụ dỗ ta. Con người có làm bằng sắt đá cũng chịu không nổi, nàng nói có phải hay không?”

Kỳ Huyên lè nhà lè nhè ngụy biện, Cố Thanh Trúc càng nghe càng ức chế. Cái gì mà miếng thịt vừa to vừa ngon cơ? Không dùng cái gì khác hay ho để miêu tả được à? Tên này đến khen người ta cũng không biết khen, đáng đời.

Thầm nghĩ như vậy, Cố Thanh Trúc nhíu mày, muốn kéo ống tay áo mình ra khỏi tay Kỳ Huyên nhưng vừa kéo xong, Kỳ Huyên lại tóm chặt hơn, sức kéo càng mạnh.

“Thanh Trúc, nàng có nghe ta nói gì không?” Kỳ Huyên lay lay ống tay áo Cố Thanh Trúc vài cái, dùng giọng điệu nhõng nhẽo nói chuyện với nàng, khiến Cố Thanh Trúc suýt chút nữa ói hết chỗ thức ăn vừa ăn. Kỳ Huyên không chỉ làm nũng mà còn học theo mấy trò chớp mắt nhướng mày tỏ vẻ đáng yêu, thiếu điều tựa vào cửa sổ vẫy khăn tay mời gọi khách.

Cố Thanh Trúc bất lực thở dài: “Nếu ngươi muốn ăn thịt thì cứ ăn đi, quấn lấy ta cũng vô dụng thôi. Ngươi uống say rồi, buông tay ra đi.”

Kỳ Huyên cãi lại: “Ta say chỗ nào? Ta không có sau. Đầu óc ta vô cùng tỉnh táo, ta chỉ muốn hôn một chút thôi. Thanh Trúc… Hôn một chút đi mà…”

Kỳ Huyên thấy kéo ống tay áo vô dụng, dứt khoát duỗi thẳng hai tay, ôm lấy cả người Cố Thanh Trúc vào lòng, chí ít là vẫn còn tôn trọng nàng, không ôm rồi hôn luôn. Cố Thanh Trúc nhìn chằm chằm khuôn mặt Kỳ Huyên, cẩn thận đánh giá xem chàng say thật hay là giả vờ say. Nếu là say thật, năm đó ở quân doanh nàng từng chứng kiến tửu lượng của Kỳ Huyên, không đến mức ngàn ly không say nhưng ít nhất cũng phải trăm ly không say. Thế nhưng nhìn chàng lúc này lại không giống như đang giả vờ.

Không lẽ vì uống kết hợp nhiều loại rượu? Khi ở đại sảnh viện chính uống rượu trắng, giờ uống rượu hoa điêu, hai loại kết hợp sẽ tác dụng gấp bội sao?

Cố Thanh Trúc thất thần suy nghĩ trong chốc lát, khi hoàn hồn lại đã thấy Kỳ Huyên chu mỏ, sắp hôn lên mặt nàng tới nơi, nàng sợ tới mức hét lên một tiếng: “Á! Ngươi!”

Cố Thanh Trúc vươn tay chặn lại Kỳ Huyên đang say đến điên, tay chân hơi luống cuống, nói: “Kỳ Huyên, ngươi say thật rồi, đừng có ôm ta, buông ra.”

Kỳ Huyên không nghe, Cố Thanh Trúc dùng tay bịt miệng chàng, chàng liền cắn ngón tay nàng, không chút ngoan ngoãn nghe lời. Lòng bàn tay Cố Thanh Trúc bị ai đó cắn cắn đến phát ngứa, lại dính đầy nước bọt, nàng chỉ còn cách bỏ dạy, lau tay lên vạt váy, khi vừa ngẩng đầu định mắng Kỳ Huyên mấy câu, không biết từ lúc nào một bàn tay của Kỳ Huyên đã lén lút vòng ra sau đầu nàng, vừa kéo vừa đè, muốn áp nàng lại gần mình.

Cố Thanh Trúc đứng không vững, bị Kỳ Huyên dùng lực mạnh kéo về phía trước, ngã vào lòng chàng.

Hai đôi môi chạm nhau tạo thành một nụ hôn. Quanh mũi đều là mùi rượu nồng nặc trên người chàng, thậm chí miệng còn cảm nhận được dư vị ngọt ngào của bánh táo, Cố Thanh Trúc ban đầu còn kháng cự nhưng sau đó lại ngoan ngoãn quy thuận. Cả người nàng mềm như bún, sau gáy còn bị bàn tay của người kia dùng sức ấn chặt, như thể muốn nhập cả người nàng vào người chàng.

Trong lúc bất tri bất giác, Cố Thanh Trúc cảm thấy mình như đang trôi bồng bềnh trong mây. Nàng vốn đã hơi choáng váng, lại bị Kỳ Huyên trêu chọc như vậy càng thêm lạc lối, khi lấy lại tinh thần mới phát hiện không biết từ khi nào mình đã bị Kỳ Huyên bế lên giường.

Kỳ Huyên thân mật khẽ hôn lên tai nàng, hơi thở nóng rực phả vào vành tai nàng:

“Thanh Trúc, nàng say rồi.”

Năm chữ ngắn ngủn này khiến Cố Thanh Trúc nổi da gàn, nàng mắng: “Im, nói linh tinh. Ta không say, ngươi tránh ra đi.”

Giọng cười khàn khàn khe khẽ của Kỳ Huyên vang lên bên tai nàng, chan chứa sự yêu chiều: “Được rồi, nàng không say, cứ coi như ta say là được. Nàng say hay là ta say, chỉ cần có người say đều như nhau.” Nếu Cố Thanh Trúc say, chàng có thể “giậu đổ bìm leo”, nếu Kỳ Huyên say thì lại “mượn rượu làm càn”, kết quả cuối cùng cũng không khác nhau là mấy.

Đến lúc này Cố Thanh Trúc mới hiểu ra, tất cả vẻ mặt và cử chỉ của người này lúc nãy đều là giả vờ. Chàng nào có say, với tửu lượng của chàng có uống thêm mấy vò rượu nữa cũng chưa chắc đã say, căn bản chỉ đang làm trò trước mặt nàng thôi.

Thẹn quá hóa giận, Cố Thanh Trúc càng ra sức giãy giụa nhưng nàng “tay không tấc sắt”, có giãy thế giãy nữa cũng thoát không nổi “thiên la địa võng” của Kỳ Huyên. Thấy đai lưng bên eo sắp bị cởi ra, vạt áo cũng bị kéo, Kỳ Huyên lại cắn cắn cổ nàng, Cố Thanh Trúc luống cuống nhưng lại không làm gì được chàng. Ngay khi nàng đang nghĩ có lẽ hôm nay phải đầu hàng trước chàng, trong lòng nóng như lửa đốt thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa gấp gáp.

Kỳ Huyên bị phá quấy, hét vọng ra bên ngoài: “Cút…”

Lý Mâu Trinh kiên trì hét to: “Thế tử, mau mở cửa, Ích Thọ Cư truyền tin, lão phu nhân đột nhiên ngất xỉu.”

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!
Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 158

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 158

Chương 158

Cho dù nó chỉ là nhất thời đi nữa.

Bảo Ngọc trở về nhà rồi bước vào phòng mà không nói một lời nào, sau đó cô ngã gục xuống dưới giường.

Tiêu Mặc Ngôn….

Nghĩ đến anh, trái tim cô lại bắt đầu đau.

Tận mắt nhìn thấy đôi bàn tay nhuộm đầy máu của anh, tận tai nghe thấy Thạch nói những cỗ thi thể đó không được nguyên vẹn nữa…nhưng những thứ này còn không khiến cô sốc bằng những đau khổ mà anh đã phải trải qua lúc nhỏ.

Trong mắt mọi người thì Tiêu Mặc Ngôn không khác gì một tên thần kinh cả, nhưng có ai đã thật sự đi vào thế giới cô đơn của anh ấy chưa? Có ai thật sự là đang quan tâm anh ấy không?

Trái tim cô lại nhói lên rồi, nó khiến cô ngạt thở.

Bảo Ngọc lại ngồi dậy, cô phải đi gặp anh! Cho dù anh có biến thành bộ dạng nào đi chăng nữa, anh im lặng hay anh tỉnh táo cũng được, cô phải đi gặp anh ấy! Để nói cho anh ấy biết, cho dù như thế nào đi nữa cô vẫn sẽ luôn ở bên cạnh anh, có chết cũng không rời!

Sau khi chào thím Đỗ, Bảo Ngọc bắt taxi đến Tây Sơn.

Sau một ngày dài mệt mỏi, màn đêm đã buông xuống, trời chiều vô tận đang ôm lấy bạt ngàn những vì sao.

Bảo Ngọc đến nhà Tiêu Mặc Ngôn, thím Trương nhìn thấy cô thì vội vã nói: “Cô Trương, cậu chủ về rồi.

“Thím Trương, con muốn gặp Tiêu Mặc Ngôn.”

“Được, tôi sẽ lên kêu cậu chủ, cô Trương à cô ngồi đây đợi lát nha.” Thím Trương rất nhiệt tình.

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

Ngồi trong phòng khách, Bảo Ngọc đột nhiên trở nên lo lắng đến nỗi lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi lạnh, thái độ của Tiêu Mặc Ngôn đối với cô bắt đầu khiến cô cảm thấy bất an.

Một lúc sau, thím Trương bước xuống từ cầu thang, sắc mặt trông có vẻ khó hiểu, bà bước tới rồi nói một cách áy náy: “Cô Trương à, cậu chủ đã nghỉ ngơi rồi.”

Đáy mắt Bảo Ngọc chợt lóe lên một tia mất mát, nhưng cô vẫn nở một nụ cười cảm kích với thím Trương: “Con biết rồi, vậy con về trước đây.”

Nhìn thấy vẻ thất vọng của Bảo Ngọc, thím Trương chợt thì thầm trong lòng, cậu chủ thương cô ấy hệt như báu vật trong tim mình vậy, sao lại vô duyên vô cớ nghe thấy cô ấy đến mà lại không hỏi không han vậy chứ! Không lẽ… đôi tình nhân này đang cãi nhau sao?

Nghĩ về điều này, đáy lòng thím Trương lại cảm thấy nhẹ nhõm, người trẻ tuổi mà, yêu nhau và cãi nhau cũng là chuyện bình thường mà thôi. Lúc bà tiễn Bảo Ngọc đi còn không quên an ủi cô: “Cô Trương à, cô đừng để bụng nha, ngày mai tôi sẽ kêu cậu chủ gọi điện cho cô.” Bảo Ngọc nở một nụ cười miễn cưỡng: “Cảm ơn thím.”

“Cô Trương, trễ như vậy rồi hay để tôi kêu tài xế đưa cô về nha.”

“Không cần đâu, ở đây không khí rất tốt nên con muốn đi dạo một mình một lát.” Trong giây phút cô quay người lại thì nụ cười trên gương mặt cô liền dần dần biến mất, cô cúi thấp đầu rồi đi xuống núi.

Gió lạnh ban đêm đập vào người cô, làn gió xuyên qua quần áo khiến cô lạnh đến thấu xương.

Bảo Ngọc siết chặt áo của mình, bây giờ là đầu tháng 11 rồi, cô trọng sinh đến kiếp này đã sắp được 1 tháng. Trong một tháng nay, toàn bộ tâm tư của cô dường như chỉ đặt vào Tiêu Mặc Ngôn, không nói đến sự áy náy và trách nhiệm mà cô ở bên cạnh anh ấy dường như đã trở thành một thói quen rồi, nhưng hôm nay cô mới phát hiện, trước giờ cô luôn nghĩ là mình đang bảo vệ anh ấy nhưng trên thực tế, là cô lại càng ỷ lại vào anh ấy nhiều hơn.

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 158

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 158

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 158:

 

Anh ta chậm rãi mở miệng: “Lấy q Thì ra anh ta biết nói chuyện.

 

Lê Hương vô cùng cảm tạ ôm lấy hộp mì, sau đó quay về chỗ của mình định xử lý hộp mì luôn.

 

Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại du dương vang lên, là điện thoại của Lê Hương.

 

Vẫn là điện thoại của Mạc tiên sinh gọi tới.

 

Lê Hương vội ấn phím nghe: “Alo, Mạc tiên sinh.”

 

Giọng nói trầm thấp từ tính của Mạc Tuân truyền tới, chỉ có hai chữ: “Ra đi.”

 

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

Anh bảo cô ra đi.

 

Chẳng lẽ… Hai mắt Lê Hương sáng lên, vội đặt đôi đũa trong tay xuống, nhanh chóng chạy ra ngoài.

 

Bên ngoài cổng viện nghiên cứu Xu Mật, Lê Hương nhìn thấy một chiếc xe Rolls-Royce sang trọng đỗ ở ven đường, là xe riêng của Mạc Tuân.

 

 

Mạc Tuân cơ hồ là trong nháy mắt ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của cô vào lòng.

 

Lê Hương đem khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cọ xát lên ngực anh, giống như một con mèo nhỏ đang làm nũng: “Mạc tiên sinh, sao vừa nãy anh lại tắt điện thoại của em, có phải anh sợ em sẽ an ủi, sẽ thương hại anh không?”

 

Hai người quen biết lâu như vậy, Mạc Tuân hiếm khi được hưởng thụ thời khắc cô chủ đông như này, đôi mắt trong suốt ngập nước của cô ngắng lên nhìn anh, Mạc Tuân khẽ mím môi lại: “Anh đã quên những điều vừa nói trong điện thoại rồi, em cũng quên Gia Lê Hương nhu thuận gật đầu: “Được, anh nói quên thì quên. Mạc tiên sinh, lời tiếp theo em nói thì anh không được quên đâu đấy. Em không phải muốn an ủi anh, cũng không muốn thương hại anh. Em chỉ muốn nói rằng sau này, em sẽ bảo vệ anh.”

 

Bàn tay rộng lớn của Mạc Tuân bóp vào chiếc eo mềm mại của cô: “Bảo vệ anh, em ư?”

 

“Mạc tiên sinh, anh đừng có xem thường em, bà nội, anh và em cũng là ba người, kể cả thiên tài y học em cũng không sợ, nếu bọn họ dám bắt nạt anh thì em nhất định sẽ bảo vệ cho anh.”

 

Mạc Tuân dùng sức kéo Lê Hương vào lòng, ôm thật chặt, nhiều năm về sau, anh vẫn không thể nào quên được buổi tối hôm đó, cô gái trong ngực nhỏ bé, mềm mại như thế, một chút lực công kích cũng không có, nhưng cô gái ấy lại nói với anh rằng, em sẽ bảo vệ anh.

 

Mạc Tuân khép hờ mắt, chậm rãi cong môi lên: “Được.”

 

Lê Hương cảm giác được anh đang dùng sức ôm chặt mình, hai cánh tay gắt gao siết chặt, sức lực kia tựa như hận không thể dung nhập cô vào bên trong máu thịt của anh vậy, cô khẽ nhón chân lên, hôn trộm vào một bên má anh.

 

Mạc Tuân cũng chủ động hôn lên môi cô, hơn nửa ngày sau mới chịu buông ra hỏi: “Có đói bụng không?”

 

Bị nhắc nhở như vậy, cái bụng nhỏ của Lê Hương lại bắt đầu kháng nghị, hộp mì cô mượn vẫn còn để trong phòng thuốc kìa.

 

Lúc này Mạc Tuân mở cửa ghế phụ, lấy ra một chiếc túi: “Anh đã kêu đầu bếp làm cho em một đĩa nấm xào bơ, và một phần bít tết, em mau ăn đi.”

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!