Cầu Bại – 求败
Tác giả: Thừa Phong Ngự Kiếm – 乘风御剑
QUYỂN I – NGUYỆT THẦN
Chương 22: Bát Cực kiếm khí
Dịch giả: Thiệu Cảnh
Biên tập: Airin
Nguồn: Tàng Thư Viện
Bát Cực.
Bát Cực kiếm khí gồm có bốn cảnh giới, lần lượt từ thấp đến cao.
Cảnh giới đầu tiên là Nhất Khí Sơ Thủy.
Cảnh giới thứ hai là Nhị Phán Hồng Mông.
Công nguyên, thời đại mạt pháp thiên địa nguyên khí không còn, Vân Hi đã ngưng tụ được Nhất Khí trong cơ thể, luyện đến cực hạn cảnh giới đầu tiên của Bát Cực kiếm khí. Nhưng sau đó lại giậm chân tại chỗ vì không thể hấp thu thiên địa nguyên khí để đạt đến Tiên Thiên, rồi chuyển hóa nguyên khí trong cơ thể từ hậu thiên sang tiên thiên để luyện thành cảnh giới thứ hai của Bát Cực kiếm khí. Quá trình biến đổi thành Nhị Phán Hồng Mông diễn ra một cách chậm chạp nên không thể đột phá, kể cả đến khi đã chết vẫn ngừng lại ở cảnh giới Nhất Khí Sơ Thủy.
Đây chính là mối hận lớn nhất trong đời hắn.
Nhưng mười mấy năm dậm chân chỗ không thể đột phá lại khiến nền tảng của hắn tại cảnh giới này rất vững chắc.
Sau khi hắn trở về nhà rồi treo một tấm bảng “miễn làm phiền” lên cửa, phương pháp ngưng tụ Nhất Khí Sơ Thủy – cảnh giới thứ nhất của Bát Cực kiếm khí bắt đầu hiện lên trong lòng.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Vù!”
Chân khí của võ giả cấp bốn trong cơ thể ngay lập tức dâng lên cuồn cuộn.
Nhất Khí Sơ Thủy.
Chính là tia nguyên khí tinh thuần nhất khi trời đất mới hình thành.
Còn gọi là tiên thiên tinh khí, tiên thiên thai tức.
Đó chính là tia nguyên khí duy trì sự sống của thai nhi trong bụng mẹ.
Trong quá trình con người lớn lên, tia nguyên khí này không ngừng hấp thu khí hậu thiên nên mờ nhạt dần. Nhưng việc Vân Hi đang làm hiện giờ chính là dẫn tia tiên thiên tinh khí này ra, dùng tiên thiên tinh khí tinh thuần nhất trong đời người để luyện thành kiếm mang của Bát Cực kiếm khí.
Luyện tinh hóa khí.
Luyện tinh hoa của tiên thiên thành Bát Cực kiếm khí.
Sau khi chân khí không tính là mạnh mẽ trong cơ thể bị rút hết, các ký ức liên quan đến cảnh giới đầu tiên của Bát Cực kiếm khí hiện lên rõ ràng trong đầu hắn giống như hình ảnh của một bộ phim.
Trong khi chân khí được luyện hóa, tinh khí trong cơ thể chảy ào ào ra từ khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể, không ngừng được sàng lọc, không ngừng được tinh luyện. Các tạp chất hậu thiên dần dần được ép ra ngoài dưới sự luyện hóa của chân khí. Toàn bộ tinh khí ngày càng lấp lánh, ngày càng trong suốt.
Tinh khí chính là gốc rễ của sự sống.
Một lượng lớn tinh khí bị luyện hóa khiến sắc mặt Vân Hi lập tức trắng bệch, mồ hôi to bằng hạt đậu từ trên trán chảy xuống. Nhất là lúc này, hắn phải dùng hết trăm phần trăm tinh thần để khống chế tiên thiên tinh khí ẩn chứa trong tinh khí do chân khí luyện hóa mà thành, không được mảy may phân tâm. Nếu không, chỉ cần hơi sơ suất sẽ khiến cho tiên thiên tinh khí mỏng manh bị luyện hóa mất. Khi đó, hắn muốn ngưng tụ Bát Cực kiếm khí lần nữa sẽ vô cùng khó khăn.
Cho dù tinh thần của hắn có thể sánh ngang những cao thủ Tiên Thiên mật cảnh thông thường, nhưng khi vận công với cường độ cao như hiện tại, Vân Hi vẫn có cảm giác mình như ngọn đèn hết dầu.
Tinh, Khí, Thần trong cơ thể đều bị tiêu hao đến cực hạn.
Đúng lúc này, giữa sinh mệnh tinh khí sắp bị luyện hóa hết bỗng nhiên xuất hiện một tia năng lượng yếu ớt. Tia năng lượng này tinh khiết như ngọc lưu ly, lại giống như bảo vật lấp lánh nhất giữa trời đất. Trong nháy mắt, khí tức nó tỏa ra đã làm cho toàn bộ cơ bắp, toàn bộ kinh mạch, toàn bộ tế bào trong cơ thể Vân Hi khôi phục hoàn toàn. Hơn nữa, cơ thể hắn còn có chiều hướng tôi luyện thêm lần nữa.
“Tiên thiên tinh khí!”
Lúc này, tinh thần của Vân Hi vốn đã cực kỳ mệt mỏi bỗng bùng phát mạnh mẽ như hồi quang phản chiếu. Dưới sự dẫn dắt của thần thức, toàn bộ tia tiên thiên tinh khí dung hợp hoàn toàn với một luồng chân khí tinh khiết mà hắn đã chuẩn bị sẵn.
Trong khi hai luồng nguyên khí dung hợp với nhau, cảm giác huyết nhục tương liên, khí tức tương tiếp kỳ diệu bỗng trào dâng trong đầu hắn.
Nhưng Vân Hi biết đây chỉ là ảo giác. Tuy hiện giờ tiên thiên tinh khí và chân khí trong cơ thể dung hợp với nhau nhưng vẫn không thể xem như Bát Cực kiếm khí thực sự, chỉ có thể xem là Bát Cực chân khí. Chỉ đến khi nào hắn ngưng tụ ra kiếm ý, đưa kiếm ý của bản thân vào trong tia chân khí này để chân khí ẩn chứa “ý chí” vô địch của kiếm, lúc này mới có thể xem như ngưng tụ kiếm khí thành công, trở thành Bát Cực kiếm khí – chỗ dựa của hắn để đứng trên thế gian.
“Kiếm thể, kiếm khí, kiếm ý, ba kiếm hợp nhất mới là kiếm đạo chân chính! Bây giờ ta đã có được kiếm thể và kiếm khí, chỉ còn thiếu một thanh kiếm vừa tay để ngưng tụ kiếm ý.”
Tuy nghĩ vậy nhưng Vân Hi vẫn nhắm chặt mắt, điều dưỡng cơ thể.
Hao tổn tinh thần và tinh khí dẫn đến sự tổn thất vô cùng lớn đối với cơ thể. Hắn phải nhanh chóng điều dưỡng để cơ thể hoàn toàn hồi phục.
…
Lần điều tức này kéo dài cả một buổi chiều, đến khi ngoài cửa vang lên một loạt tiếng gõ cửa, Vân Hi mới đành phải ngưng điều tức.
Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối mịt, có lẽ đã chín giờ đêm.
Vì tiêu hao tinh khí nên bụng cực kì đói, hắn cũng không tiếp tục tu luyện mà bước xuống giường ra mở cửa.
Bên ngoài cửa, Đông Nhược Tuyết vẫn giữ nguyên tư thế gõ cửa trong khi Triệu Uyển Quân vừa ngồi trên sofa xem TV vừa nhìn về hướng này!
Khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch, bộ dạng yếu ớt của Vân Hi lúc mở cửa, Đông Nhược Tuyết bị dọa nhảy dựng: “Đông Phương, anh… sắc mặt anh sao khó coi vậy…”
“Thế à?”
Vân Hi lên tiếng trả lời.
Đây là kết quả sau khi điều dưỡng cả một buổi chiều và nửa buổi tối, nếu không, hắn có thể bước xuống giường hay không cũng là một vấn đề.
“Ai… anh Đông Phương, sao lâu như vậy mới mở cửa? Bọn em đang đợi anh dạy Liệt Không Cửu Kích nè!”
Vân Hi vừa bước ra, Triệu Uyện Quân vội vã chạy tới, bỏ cả bộ phim thần tượng đang chiếu trên TV.
Nhưng sau khi thấy vẻ mặt Vân Hi hơi mệt mỏi, cô lo lắng hỏi: “Anh sao vậy? Chẳng lẽ bị thương à? Hay là bị cảm?”
Vân Hi lắc đầu.
“Không phải bị thương, cũng không bị cảm, vậy sao nhìn anh có vẻ mệt mỏi thế này…” Sau khi phát huy trí tưởng tượng vô cùng phong phú của mình, sắc mặt của Triệu Uyển Quân bỗng trở nên hơi kỳ lạ: “Vừa rồi anh lâu như vậy mới mở cửa, giờ lại nhìn có vẻ mệt mỏi như thế… chắc không phải là…”
“Là sao?”
Vân Hi tỏ vẻ nghi ngờ.
“Uyển Quân!”
Khuôn mặt Đông Nhược Tuyết ửng đỏ nhìn thật mê người, giọng nói pha chút trách móc: “Đầu óc bạn toàn nghĩ đâu đâu! Đi làm việc của mình đi!”
“Hì hì, người ta đùa thôi mà!”
Triệu Uyển Quân lè lưỡi, trông rất đáng yêu, sau đó nhanh chân chạy đi tiếp tục xem TV.
“Đông Phương, anh vẫn chưa ăn cơm tối phải không? Để em đi hâm nóng thức ăn!”
“Được”
Vân Hi cũng không suy nghĩ nhiều mà đi đến bàn ăn ở góc phòng khách, gắp từng miếng thức ăn lớn cho vào miệng.
Vì Tinh, Thần, Khí của hắn tiêu hao quá độ, bây giờ cần phải bổ sung nên hắn cũng không ăn một cách chậm rãi, từ tốn như trước đây. Hai chén cơm do Đông Nhược Tuyết để phần đã bị hắn tiêu diệt sạch sẽ.
“Vẫn chưa no à? Em, em đi nấu thêm!”
Vân Hi chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn chịu thua cái bụng đang đói nên chỉ có thể gật đầu. Sau đó, hắn lại nghĩ dù sao cũng lỡ làm phiền Đông Nhược Tuyết rồi nên dứt khoát bổ sung thêm một câu: “Nấu nhiều một chút!”
“…”
…
Một tiếng sau.
Lúc này, Triệu Uyển Quân đã không còn xem ti vi, đôi mắt xinh xắn nhìn chằm chằm vào Vân Hi. Thấy hắn liên tục tiêu diệt hết chén này đến chén khác, trong mắt cô ngập tràn sự kinh ngạc không thể tin nổi.
Đến khi Vân Hi tiêu diệt xong chén cơm thứ bảy rồi đặt chén xuống, cô mới hét lên chói tai: “Trời ơi, anh Đông Phương, Tiểu Tuyết ngược đãi anh hả?! Mấy ngày nay bạn ấy không cho anh ăn cơm phải không? Chẳng lẽ từ khi em đi, bạn ấy không cho anh ăn cơm, bỏ đói đến tận bây giờ á? Không đúng, hôm qua em còn thấy anh ăn cơm mà…”
“Uyển Quân, đừng nói lung tung!” Đông Nhược Tuyết nói một câu, sau đó lại nhìn Vân Hi, đánh giá qua vẻ ngoài: “Nếu ta không nhìn nhầm thì do tu luyện quá sức nên anh Đông Phương mới đói bụng như vậy đó!”
Vân Hi gật đầu.
Sau khi năng lượng trong thức ăn bổ sung được phần nào tinh khí trong cơ thể, sắc mặt hắn cuối cùng đã hơi hồi phục.
“Công pháp nào kỳ lạ thế này, tu luyện xong lại đói đến thế? Mỗi lần đói lại phải ăn cơm… như vậy… liệu có béo lên không? Béo lên sao có thể chiến đấu với ma thú và người khác? Chẳng lẽ dùng thân thể húc đối thủ? Nhưng thân hình của ma thú rất lớn nha, ưu thế bẩm sinh của bọn chúng con người không thể so sánh được…”
Khóe miệng của Vân Hi giật giật…
Hắn không thể theo kịp trí tưởng tượng bay bổng của cô bé…
Một lúc sau, dường như hắn nghĩ ra gì đó nên hỏi Đông Nhược Tuyết: “Đúng rồi, trong nhà có vũ khí nào còn dùng được không?
“Em tưởng anh quên rồi chứ!”
“Gì?”
“Vũ khí chứ gì!”
Nói xong, giọng nói của Đông Nhược Tuyết hơi ngập ngừng: “Lúc anh trở về từ rừng Dạ Huyết, vật dụng trên người hoặc mất đi hoặc hư hỏng gần hết rồi. Chỉ có một thứ được anh liều chết đem về, lúc hôn mê cũng không hề buông tay.”
“Lúc hôn mê cũng không hề buông tay? Là vật gì?”
“Anh đợi chút!” Đông Nhược Tuyết nói xong bèn đi vào nhà kho tìm kiếm một lúc mới đem một vật dài được quấn trong tấm rèm cửa cũ kỹ ra, sau đó đặt lên bàn rồi mở tấm rèm cửa ra.
“Một thanh kiếm gỉ!”
.
Chương 23::
“Bệ hạ, lão thần có một sách, nhưng an thiên hạ!”
Trên triều đình văn võ bá quan lỗ tai dựng lên.
Kia mắt nhỏ lập tức nhìn sang.
Bọn hắn đều ở trong lòng reo hò:
“Cứu tinh rốt cục xuất hiện!”
Chỉ có An quốc công Trương Tầm.
Sắc mặt kia… Có vẻ như nhai sinh mướp đắng.
“Lâm Khúc cẩu tặc!”
“Ta cũng không tin, ngươi cẩu tặc kia có thể có so ta tốt hơn sách lược!”
Thiên Ninh Nữ Đế ngược lại là mỉm cười.
“Trộm tâm” kế hoạch cuối cùng cũng bắt đầu!
“Nói.” Nàng rất phối hợp địa đáp lại.
Lâm Khúc cũng không có lập tức nói ra phương pháp.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Hắn nhưng là ghi nhớ lấy Nữ Đế bệ hạ phân phó.
Lấy phương thức của mình, nói ra phong thần kế sách.
Đã như vậy.
Hắn liền phải kết hợp thân phận của mình, diễn dịch cái này phong thần kế sách.
“Lão thần khẩn cầu Nữ Đế bệ hạ, cho phép lão thần không nói văn nhã, bằng vào chúng ta lão binh góc độ, tới nói ra cái này sách lược.”
“Chuẩn!” Như thế bên trên đạo Trấn Quốc Công, Thiên Ninh Nữ Đế đương nhiên là cho phép.
“Tạ Nữ Đế bệ hạ!”
“Ta chính là cái lão binh, không hiểu quá nhiều cong cong thẳng thẳng.”
“Bốn nước cựu địa, ta chỉ hiểu một cái phương pháp: Giống mang tân binh, cùng lão binh dung hợp lại cùng nhau.”
“Nhưng bây giờ xem ra, cái này chính sách là không được.”
“Vậy liền dựa theo quân doanh quy củ tới.”
“Đánh trận người chết, nên làm cái gì?”
“Viết công tích, lập mộ phần bái tế a!”
“Dựa theo bọn hắn sa trường công lao, còn phải sau khi chết truy phong quân hàm!”
Lâm Khúc nói đến đây, bỗng nhiên hướng Thiên Ninh Nữ Đế cúi người chào nói:
“Nữ Đế bệ hạ, ngươi cảm thấy lão thần nói, có đạo lý hay không?”
“Rất có đạo lý.”
Thiên Ninh Nữ Đế nghe xong.
Rất nhanh liền hiểu được Lâm Khúc phương pháp.
Nàng cũng không thể không trong lòng tán thưởng một câu.
Cái này lão binh cao.
Thật là có một bộ.
Lại có thể sắp chết cá ướp muối phong thần kế sách.
Lấy quân doanh quản lý phương thức hiện ra ra.
Kể từ đó.
Cái kia đáng chết cá ướp muối tất nhiên không phát hiện được cái gì.
Nàng “Trộm tâm” kế hoạch.
Cũng sắp hoàn mỹ thành công.
Thế nhưng là…
Thiên Ninh Nữ Đế còn đánh giá thấp cái này cá ướp muối…..
Lâm Ung ngẩng đầu nhìn Trấn Quốc Công.
Trong lòng của hắn tán thưởng:
【 ai u, Nhị thúc cái này sách lược, không tệ úc! 】
【 truy phong quân hàm, cùng phong thần rất giống a! 】
【 nếu như có thể để bốn nước những anh hùng cùng một chỗ truy phong, vậy liền hoàn thành phá sản bản phong thần. 】
【 vẫn là chúng ta già Lâm gia đáng tin cậy a! 】
Nghe cái này cá ướp muối tiếng lòng.
Thiên Ninh Nữ Đế trong nháy mắt này.
Bỗng nhiên có một loại làm tặc bị phát hiện cảm giác.
Lòng của nàng, vậy mà khẩn trương….
Kia xinh đẹp vô song gương mặt, cũng là hơi ửng đỏ!
Nàng tựa như là trốn ở nơi hẻo lánh tiểu tặc.
Kia trong lòng đang không ngừng cầu nguyện, chính chủ không có trông thấy nàng!
Thiên Ninh Nữ Đế có chút xấu hổ.
Thậm chí không dám lẳng lặng ngắm lấy Lâm Ung.
Hiện tại là “Trộm tâm” kế hoạch thời khắc mấu chốt.
Cũng không thể bị cái này đáng chết cá ướp muối, nhìn ra cái gì…..
Mà đang ngồi văn võ bá quan.
Bị Lâm Khúc như thế nhấc lên.
Rất nhiều người đều đem phương hướng, nghĩ đến tế bái phương diện kia đi.
Trương Tầm trong nội tâm, cũng hiện lên rất nhiều suy nghĩ:
“Đối bốn nước những anh hùng tế bái, để bọn hắn biết ta Đại Chu rộng nhân cùng tán thành??”
“Ừm! Cái này đích xác là một cái thu mua lòng người biện pháp tốt. Nhưng muốn bọn hắn triệt để không phản kháng, thậm chí tán thành Đại Chu, cái kia còn kém xa.”
Vị này An quốc công tâm bên trong cười lạnh.
Thế nhưng là.
Đương Lâm Khúc nói tiếp sau.
Hắn liền không cười được…
“Hiện tại Đại Chu thống nhất, cũng nên đem Đại Chu tất cả hi sinh những anh hùng, tất cả đều luận công hành thưởng.”
“Nhưng lần này, chúng ta dứt khoát chơi lớn một chút.”
“Không chỉ truy phong quân hàm, còn muốn cho bọn hắn tất cả đều truy phong là Đại Chu chiến thần!”
“Tựa như bách quan nói, không còn phân chia bốn nước bách tính.”
“Bốn quốc chi địa anh hùng, cũng nên truy phong là Đại Chu chiến thần!”
“Vì thế, chúng ta còn muốn thành lập Chiến Thần Bảng, ”
“Cần phải cam đoan ta Đại Chu đế quốc anh hùng, xếp tại hàng đầu, dùng cái này một mực chưởng khống Đại Chu Chiến Thần Bảng chính thống địa vị!”
“Có nhiều như vậy Đại Chu chiến thần, chúng ta hoàn toàn có thể thêm gần một bước.”
“Thành lập chính Đại Chu chiến thần thần thoại!”
“Chúng ta muốn cáo tri thiên hạ, ta Đại Chu là thuận theo thiên mệnh, nhất thống Nam Châu!”
“Có này thiên mệnh gia thân, ai còn dám phản kháng ta Đại Chu chính thống??”
Lâm Khúc lần nữa hướng Thiên Ninh Nữ Đế, một gối quỵ xuống:
“Lão thần cả gan khẩn cầu Nữ Đế bệ hạ, đem Thiên Uyên Đại Đế liệt ra tại ta Đại Chu Chiến Thần Bảng đứng đầu!”
“Thiên Uyên Đại Đế, chính là ta Đại Chu thần thoại tối cao chiến thần!”
Lâm Khúc nói đến dõng dạc, khí thế mười phần.
Trên triều đình văn võ bá quan đều là bị vị này Trấn Quốc Công, hung hăng chấn nhiếp tâm thần!
Tất cả mọi người bị hắn to lớn kế hoạch, rung động đầu rạp xuống đất.
“Phong thần kế sách, Đại Chu thần thoại!”
“Trấn Quốc Công này sách, diệu a!!”
“Dân chúng thích nghe nhất, chính là thần thoại. Lấy thần thoại thiên mệnh tuyên dương ta Đại Chu chính thống, còn có ai dám phản kháng??”
“Càng tuyệt diệu hơn chính là, kia Chiến Thần Bảng an bài.”
“Thiên Uyên Đại Đế làm mạnh nhất chiến thần, vậy ta Đại Chu chính là một mực nắm trong tay toàn bộ Chiến Thần Bảng!”
“Không, còn có càng diệu một bước!”
“Để bốn nước anh hùng cũng tiến vào Chiến Thần Bảng!”
“Như thế, bốn nước cựu địa bách tính, chắc chắn vui lòng phục tùng địa tán thành cùng truyền tụng ta Đại Chu chiến thần thần thoại!”
Thiên Ninh Nữ Đế cũng rất hài lòng.
Cái này Trấn Quốc Công chẳng những làm được yêu cầu của nàng.
Thậm chí còn tiến hơn một bước.
“Trẫm chuẩn!”
Thiên Ninh Nữ Đế thanh âm, vang vọng toàn bộ triều đình!
Bỗng nhiên, bách quan nhóm đều có một loại được cứu vớt cảm giác.
Tất cả mọi người đều khâm phục Trấn Quốc Công.
Còn có kia giống như thiên thần hạ phàm phong thần kế sách.
Trong lòng bọn họ, tràn đầy cảm kích.
Chỉ có hai người.
Tâm tình là cùng người khác không cần.
Đứng đó như lâu la An quốc công Trương Tầm.
Tái mặt đến quá phận.
Tựa như chanh trúng độc.
Chua chết được….
Mấu chốt là.
Cái này phong thần kế sách.
Hắn còn tìm không ra một điểm mao bệnh.
Cho dù có cái gì biệt khuất, cũng chỉ có thể kìm nén….
Còn có một mực ổ lấy Lâm Ung.
Cũng là không khỏi sợ hãi than.
【 không phải đâu, không phải đâu, không phải đâu??? 】
【 Nhị thúc vậy mà thật từ truy phong quân hàm, trực tiếp liên tưởng đến phong thần!! 】
【 sách lược của hắn, hoàn toàn cùng trong lòng ta phong thần giống nhau như đúc a! 】
【 quả nhiên, già Lâm gia chính là như thế ra sức! 】
【 Nhị thúc, bổng bổng! 】
Thiên Ninh Nữ Đế nghe được cái này tán thưởng tiếng lòng.
Tâm tình đó.
Cũng từ khẩn trương bên trong phóng xuất ra!
Nàng bỗng nhiên cảm giác, tặc kích thích a!
Ha ha ha!
Trẫm lần nữa thành công ăn cắp cá ướp muối tiếng lòng.
Cái kia đáng chết cá ướp muối, vẫn không có thể phát hiện trẫm!
Phong thần kế sách thả ra ngoài.
Chết cá ướp muối cũng không có phát hiện trẫm!
Còn có so đây càng chuyện kích thích sao?
Không có khả năng có.
Hiện tại Thiên Ninh Nữ Đế.
Giống như một cái trò chơi thắng lợi hài tử.
Trong lòng vô cùng vô cùng cao hứng.
Nàng nhìn phía dưới tay văn võ bá quan.
Hiện ra cực kỳ cường đại tự tin:
“Trấn Quốc Công phong thần kế sách, trẫm phi thường tán thành.”
“Chúng ái khanh, các ngươi đối với cái này chính sách, còn có cái gì ý kiến?”