Cầu Bại

Chương 22: 21

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 22: 21

Cầu Bại – 求败

Tác giả: Thừa Phong Ngự Kiếm – 乘风御剑

QUYỂN I – NGUYỆT THẦN

Chương 21: Ra đi

Dịch giả: Thiệu Cảnh

Biên tập: Airin

Nguồn: Tàng Thư Viện

“Huân chương Vinh Quang ba sao?”

“Ta không nghe nhầm chứ? Vừa rồi, Đông Nhược Tuyết nói dùng danh nghĩa huân chương Vinh Quang ba sao của Đông gia để thách đấu Thân Li Li? Một thành phố cấp ba như thành Tinh Diệu thì huân chương Vinh Quang ba sao đã là huân chương cấp cao nhất rồi. Vinh dự của người nắm giữ huân chương chỉ kém mấy vị nguyên lão Tiên Thiên mật cảnh và thành chủ thôi đó!”

“Xì! Nói thật dễ nghe. Huân chương Vinh Quang ba sao gì chứ! Cái huân chương đó là của cha hắn, trước tuổi trưởng thành bọn họ có thừa kế được hay không cũng là một vấn đề. Cho dù có thừa kế được đi chăng nữa thì theo quy định của luật pháp quốc gia, huân chương đó sẽ bị giảm xuống một sao trở thành huân chương Vinh Quang hai sao thôi!”

“Huân chương hai sao… cũng rất lợi hại đó, nói là ngàn người mới có một cũng không quá đáng!”

“Không ngờ, ngay cả huân chương Vinh Quang của gia tộc mà Đông Nhược Tuyết cũng dám lấy ra, bây giờ thì lớn chuyện rồi!”

“Không biết Hứa Tông sẽ ứng phó ra sao!”

Tiếng thảo luận của các học viên lần lượt vang lên, đồng thời cũng nói hộ những suy nghĩ trong lòng Hứa Tông lúc này.

Hắn cảm thấy chuyện này dần trở nên khó giải quyết.

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

Hắn vốn chỉ định đánh bại Đông Nhược Tuyết để chứng minh cho học viện thấy hắn có thực lực để trở thành học viên tinh anh, được học viện chú trọng bồi dưỡng. Thế nhưng, hắn không ngờ mọi chuyện lại đi quá xa, Đông Nhược Tuyết cố tình làm ầm ĩ đến mức liên quan đến vinh quang của gia tộc. Nhất thời, trong lòng hắn đã có ý nghĩ lùi bước.

Suy cho cùng, nếu hắn thật sự chấp nhận thách đấu thì dù thắng hay thua, giữa hai bên đã không còn là thù hận bình thường nữa mà sẽ trở thành thù hận truyền kiếp giữa gia tộc. Tuy còn chưa đến mức ‘ngươi sống ta chết’ nhưng cũng không kém bao nhiêu.

“Đông Nhược Tuyết, bồ như vậy cũng hơi…”

“Hừ, Đông Phương, chúng ta đi!”

Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Hứa Tông, Đông Nhược Tuyết cũng không muốn ép buộc thêm nữa, bèn hừ khẽ một tiếng rồi dẫn Đông Phương đi ra khỏi lầu Tổng Hợp.

“Đáng ghét!”

Nhìn thấy Hứa Tông bị huân chương Vinh Quang từ miệng Đông Nhược Tuyết dọa cho ngẩn ra, Thân Li Li quyết không chịu bỏ qua nên vội vàng ra mặt.

“Chỉ biết lấy vinh quang của người lớn trong nhà ra làm chỗ dựa, có bản lĩnh gì chứ!”

Bước chân đang rời đi của Đông Nhược Tuyết bỗng ngừng lại: “Thân Li Li, ngươi còn chưa chịu ngưng phải không?”

“Hừ, ta chỉ nói sự thật, nếu ngươi có bản lĩnh thì đừng lấy vinh quang của cha ngươi…”

“Không nhờ vinh quang của cha ta sao? Ý của ngươi là muốn đấu một một với ta? Muốn thách đấu à?”

“Tất nhiên không phải, ta nói học trưởng Hứa và…”

Thân Li Li còn chưa nói xong, Đông Nhược Tuyết đã cắt ngang một cách trắng trợn, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta, nói rõ từng câu từng chữ: “Ngươi có thể nhờ người khác, vì sao ta không thể? Một là chấp nhận thách đấu, hai là cút đi!”

“Ngươi…”

“Ngươi còn dám nói thêm một chữ, ta sẽ xem như ngươi chấp nhận lời thách đấu của ta. Có lẽ ta đánh không lại Hứa Tông, nhưng ngươi thì…”

Thân Li Li há miệng, không muốn cứ như vậy mà rút lui. Cô còn muốn nói thêm vài câu để vặn lại nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đông Nhược Tuyết, trong lòng tự nhiên phát run, một cảm giác yếu đuối dâng lên từ sâu trong lòng, trong nháy mắt đã lan ra mọi ngóc ngách trong cơ thể. Lúc này, những lời chua ngoa muốn nói có làm thế nào cũng không ra khỏi miệng được.

Thân Li Li không dám nói thêm, Đông Nhược Tuyết cũng không thèm lãng phí thời gian với cô ta nên sải chân bước về phía văn phòng của chủ nhiệm lớp năm ba trong ánh mắt ngạc nhiên, khâm phục hoặc khinh thường của toàn bộ học viên có mặt ở quanh đó.

“Thách đấu! Thách đấu! Chỉ có kẻ không biết xấu hổ mới lấy vinh quang của gia tộc ra nói chuyện. Chuyện này không bỏ qua dễ dàng vậy đâu. Ngươi đã thích thách đấu như vậy… yên tâm đi, ba ngày sau ta sẽ làm ngươi hài lòng. Trong bữa tiệc sinh nhật của chị Hàm, ta sẽ khiến ngươi mất hết vinh quang của gia tộc!”

Vì chuyện vừa xảy ra, tâm tình vui vẻ vì Vân Hi đã trở thành Võ giả cấp bốn của Đông Nhược Tuyết cũng bị phá hỏng. Trên đường đến văn phòng chủ nhiệm, bầu không khí hơi nặng nề, ngay cả một người vui vẻ hoạt bát hay nói như Triệu Uyển Quân cũng phải im lặng.

Thấy Triệu Uyển Quân và Đông Nhược Tuyết hơi buồn bã không vui, Vân Hi im lặng một lúc, cuối cùng mới chầm chậm nói: “Xin lỗi, làm phiền các em rồi!”

Triệu Uyển Quân nhếch môi tỏ ra hơi bất bình cho Đông Nhược Tuyết, nói: “Lúc này anh biết nói chuyện rồi à, khi nãy Tiểu Tuyết cãi nhau với tên kia sao không thấy anh lộ mặt? Tốt xấu gì anh cũng là anh trai đó, thấy em gái mình bị người ta ức hiếp sao có thể thờ ơ thế được?!”

“Nơi này là học viện Tinh Diệu!”

“Học viện Tinh Diệu thì sao?”

“Học viện Tinh Diệu cấm giết người!”

“Ơ…”

“Được rồi, Uyển Quân, đừng nói nữa! Ta thấy, nếu ổng thật sự ra mặt thì chắc chắc mọi chuyện sẽ hỏng bét. Dù sao thì mọi chuyện đã được giải quyết, cũng chẳng có chuyện gì lớn lắm! Bỏ đi!”

Triệu Uyển Quân gật đầu liên tục: “Mình cũng nghĩ vậy!”

Đông Nhược Tuyết lặng lẽ đi phía trước, khi đến cửa văn phòng chủ nhiệm mới đột nhiên nói nhỏ một câu: “Xin lỗi anh Đông Phương. Lúc ở Nguyệt Thần giới, bọn em đã trách lầm anh…”

“Không sao!”

Vân Hi lắc đầu.

Hắn hoàn toàn không để chuyện này trong lòng.

“Ha, Đông Phương, em thấy bây giờ anh đã có chút khí phách của đàn ông rồi!”

Người nói câu này chắc chắn là Triệu Uyển Quân.

“Khí phách của đàn ông?”

“Đúng vậy! Không so đo từng li từng tí, rộng lượng, phong độ, nhường nhịn phụ nữ. Đó đều là những phẩm chất mà đàn ông phải có!”

Vân Hi: “…”

Một lát sau, Đông Nhược Tuyết đột nhiên hỏi: “Đông Phương… chiêu Liệt Không Cửu Kích lúc nãy anh dùng để đánh bại Lý Phi có phải tự anh nghiên cứu được khi đọc sách không, hay là… được người khác dạy cho?”

Vừa nghe vậy, Triệu Uyển Quân lập tức trở nên hứng thú: “Đúng vậy, đúng vậy! Vừa rồi anh thi triển chiêu Liệt Không Cửu Kích đó rất lợi hại, rất đẹp mắt. Bộ chiến kỹ đánh ra liền mạch, lưu loát như nước chảy mây trôi, đẹp đến ngẩn người! Theo em thấy, nếu anh có thể đánh một hơi hết trọn bộ Liệt Không Cửu Kích này, đừng nói là Võ giả cấp bốn như Lý Phi mà ngay cả những Võ giả cấp năm cũng đỡ không nổi!”

“Anh dựa theo giải thích về chiêu thức trong sách, sau đó căn cứ vào kinh nghiệm của bản thân mà rút ra kết luận!”

Đông Nhược Tuyết gật đầu.

“Tự mình nghiên cứu à, Đông Phương, anh trở nên lợi hại như thế từ bao giờ vậy?”

“…”

“Tốt quá! Đông Phương, hiểu lầm đã được hóa giải, anh cũng tha thứ bọn em rồi! Hơn nữa, phương pháp thi triển Liệt Không Cửu Kích độc môn này cũng không phải do người khác dạy, bản quyền hoàn toàn thuộc về anh. Vậy anh có thể dạy cho bọn em không? Ơ, không đúng, không đúng, phải là dạy cho Tiểu Tuyết, dạy cho một mình Tiểu Tuyết là được. Lúc trước, Tiểu Tuyết suýt chút nữa trùng kích thành công tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới, lấy được quyền hạn một sao rồi. Nếu bây giờ, anh dạy bạn ấy cách sử dụng Liệt Thiên Cửu Kích thì bạn ấy chắc chắn sẽ trùng kích thành công.”

Vân Hi nhìn Triệu Uyển Quân rồi lại nhìn Đông Nhược Tuyết đang mong đợi nhưng ngại nói ra rồi khẽ gật đầu: “Tất nhiên là có thể. Bộ chiến kỹ này cũng không thần kỳ như trong tưởng tượng của các em, chỉ cần nắm vững một vài kỹ xảo phát lực và cách khống chế lực đặc biệt, sau đó luyện tập một thời gian cho thuần thục là được. Buổi chiều đợi các em tan học, anh sẽ dạy riêng cho các em”

“Chờ đã! Chờ đã! Đông Phương, anh nói ‘các em’ sao? Bao gồm cả em trong đó phải không?”

Vân Hi gật đầu.

“Yeah yeah! Tốt quá! Đông Phương, đi rừng Dạ Huyết một chuyến, anh ấy thật sự đã thay đổi rất nhiều.”

Đông Nhược Tuyết cũng gật đầu đồng ý.

Mấy hôm nay ở cùng Vân Hi, cô phát hiện Vân Hi đã thay đổi, hơn nữa còn vì vậy mà vui mừng rất lâu. Chỉ vì chuyện xảy ra trong Nguyệt Thần giới nên cô lại lần nữa thất vọng về anh cô, hai người tiếp tục chiến tranh lạnh. Bây giờ Vân Hi đã dùng thực tế để chứng minh lí luận trước đây của hắn, hóa giải hiểu lầm giữa hai người. Khúc mắc giữa hai người tự nhiên biến mất hoàn toàn. Ấn tượng về Vân Hi trong lòng cô đang từ từ thay đổi, phát triển theo chiều hướng tích cực.

Nhìn gương mặt xinh xắn mang theo chút ngây thơ của Đông Nhược Tuyết vì một câu nói của hắn mà lộ ra nụ cười rạng rỡ từ tận đáy lòng, trong lòng Vân Hi khẽ thở dài: “Đông Phương… ngươi có một cô em gái thật tốt… nhưng… đáng tiếc…”

Tuy thủ tục tạm nghỉ học để rèn luyện hơi phiền phức nhưng với sự kiên quyết của Đông Nhược Tuyết và Vân Hi, cuối cùng đã làm xong.

Tuy học viện Tinh Diệu quản lý nghiêm ngặt nhưng dù sao nó cũng chỉ là trường học, không phải gia tộc hay môn phái nắm quyền sinh sát của mọi thành viên trong đó nên tất nhiên không thể hạn chế toàn bộ tự do của các học viên.

Sau khi làm xong thủ tục để tạm nghỉ học rèn luyện, Vân Hi chia tay Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân. Bây giờ hắn là người tự do nhưng Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân cần phải đến lớp đúng giờ, nếu không sẽ bị trừ điểm, ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng. Đó sẽ là một cú sốc lớn đối với hai người bọn họ.

Ra khỏi học viện, bước chân của Vân Hi đi thẳng đến một cửa hàng gần đó.

Đó là một cửa hàng chuyên bán vũ khí, áo giáp và dụng cụ.

Là một kiếm khách, kiếm chính là sinh mạng thứ hai của hắn.

Hai tay trống trơn đã gần một tháng, ngay cả một thanh kiếm vừa tay cũng không có. Đây là điều không được phép xảy ra đối với một người luôn lấy nguyên tắc của kiếm khách làm chuẩn mực cho bản thân như Vân Hi. Việc hắn cần làm hiện này chính là tìm một thanh kiếm vừa tay, có thể ngưng luyện kiếm hồn, rèn luyện kiếm ý.

.

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!
Đấu La Chi Chung Cực Chiến Thần

Chương 22: Đi tới Nặc Đinh Thành!

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 22: Đi tới Nặc Đinh Thành!

Tiểu Nữ Hài da thịt trắng hơn tuyết, tuyệt sắc dung nhan, năm, sáu tuổi, Tiêu Quyết biết, nàng sau khi lớn lên nhất định là trên Đại Lục cao cấp nhất mỹ nhân.Trong mắt của nàng lộ ra thần sắc kiên nghị, đối mặt một con trăm năm Phệ Lang Thú không chút nào không sợ, thân thể nho nhỏ bắn lên, hướng về Phệ Lang Thú cấp xạ mà đi, chủy thủ trong tay hướng dưới đâm.Chỉ thấy nàng một đao chém xuống Phệ Lang Thú đầu.Thân thể nho nhỏ bên trong dĩ nhiên bùng nổ ra mạnh mẽ như vậy sức mạnh, Tiêu Quyết cũng không từ có chút cảm thấy kinh ngạc.Mặc dù đối với với mình tới nói, bạch năm Hồn Thú ngàn năm Hồn Thú căn bản không trị số nhấc lên, thế nhưng đối với cái khác người bình thường tới nói, năm, sáu tuổi hài tử muốn cùng trăm năm Hồn Thú Chiến Đấu, căn bản không khả năng!Coi như là đối mặt mười năm Hồn Thú khả năng đều có chút miễn cưỡng, chớ nói chi là dễ như ăn cháo chém xuống một con trăm năm Hồn Thú đầu lâu.Tiểu Nữ Hài trên mặt lộ ra lãnh đạm vẻ mặt, mặc dù nàng giết chết trăm năm Hồn Thú, trên mặt nhưng không có chút nào gợn sóng, đây đối với nàng tới nói phảng phất là một cái tập mãi thành quen chuyện.Lúc này, Tiểu Nữ Hài phảng phất phát hiện Tiêu Quyết tồn tại.Chủy thủ trong tay bỗng nhiên hướng về Tiêu Quyết bay tới, Tiêu Quyết vội vã nghiêng đầu, tránh thoát dao găm ám sát.”Còn nhỏ tuổi dử dội như vậy, nhưng là không ai thèm lấy ơ!” Tiêu Quyết chậm rãi từ bên trong vùng rừng rậm đi ra, mỉm cười nhìn Tiểu Nữ Hài.”Ngươi là ai? Muốn làm gì?” Tiểu Nữ Hài lạnh lùng hỏi.”Ta mới muốn hỏi ngươi sao, ngươi tới chúng ta Tinh Đấu Đại Sâm Lâm có mục đích gì?” Tiêu Quyết nhàn nhạt hỏi.Tiểu Nữ Hài lạnh lùng trắng Tiêu Quyết một chút, sau đó chạm đích liền muốn rời đi.Lúc này, Tiêu Quyết bóng người hơi động, lập tức đi tới trước mặt nàng.”Ngươi dùng dao găm ám sát ta, ngươi không chuẩn bị xin lỗi liền muốn rời đi sao?” Tiêu Quyết ngăn cản Tiểu Nữ Hài hỏi.

“Ta chưa bao giờ sẽ cùng bất luận người nào xin lỗi!” Tiểu Nữ Hài lạnh lùng nói rằng.Tiêu Quyết không nghĩ tới cái này tóc vàng nữ hài dĩ nhiên là một băng sơn mỹ nhân.Thanh thuần trên mặt mọc ra một đôi trong suốt con mắt, nhưng cùng nàng băng hàn thái độ hoàn toàn không phù hợp.Tiêu Quyết không nghĩ tới hiện tại thời gian này tiết điểm dĩ nhiên sẽ có người hướng về Tinh Đấu Đại Sâm Lâm chạy vừa, hơn nữa còn là một cô bé chạy đến sâu như vậy địa phương.Tiểu Nữ Hài nói xong, trực tiếp lướt qua Tiêu Quyết liền rời đi.Tiêu Quyết cũng không tiếp tục ngăn cản cái này lạnh lùng Tiểu Nữ Hài, hắn có điều khá là kỳ quái thôi, tại sao ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm bên trong sẽ xuất hiện một xinh đẹp như vậy nhân loại đứa nhỏ.Có điều Tiêu Quyết hiện tại quan trọng nhất là tu luyện, hắn tìm một chỗ bắt đầu nhập định tu luyện, hắn mở ra Chung Cực Chi Thư, bắt đầu tu luyện ‘ Tân Sinh ’ nội dung, thế nhưng là có rất nhiều tri thức hết sức trúc trắc khó hiểu, thường thường dẫn đến hắn không cách nào nữa tiếp tục nữa.Tiêu Quyết đem những vấn đề này nói cho Thiên Thanh Ngưu Mãng nghe, Thiên Thanh Ngưu Mãng tuy rằng so với Titan Cự Vượn muốn thông minh rất nhiều, thế nhưng hắn kỳ thực cũng là một mù chữ, cũng không thể trợ giúp Tiêu Quyết giải quyết vấn đề.Tiêu Quyết lại Tu Luyện mấy ngày, mấy ngày nay, hắn lại đang Tinh Đấu Đại Sâm Lâm bên trong nhìn thấy mấy lần cái kia kỳ quái nữ hài, trải qua lần trước ăn quả đắng, Tiêu Quyết cũng không có không có chuyện gì tìm việc, hắn cũng không có đi tới chào hỏi.Thế nhưng Tiêu Quyết phát hiện một chuyện đùa, cô bé kia hình như là lạc đường giống như vậy, một mực bên trong vùng rừng rậm chuyển.Lẽ nào nàng đúng là lạc đường?Tiêu Quyết trong lúc lơ đãng nghĩ đến, có điều nàng thái độ lạnh nhạt như vậy, nàng mê không lạc đường mắc mớ gì đến chính mình, Tiêu Quyết cũng không đi quản.Lại qua một ngày, Tiêu Quyết tu luyện vẫn không có cái gì tiến triển, bởi vì bên trong chạm tới nhiều lắm liên quan với Võ Hồn phương diện tri thức, vì lẽ đó nơi này căn bổn không có người hiểu.”Xem ra nên đi thế giới loài người !” Tiêu Quyết ở trong lòng yên lặng nói rằng.Vốn là hắn liền dự định đi thế giới loài người học tập Võ Hồn tri thức , chỉ là sau đó lại đã xảy ra công việc bề bộn như vậy, dẫn đến chuyện này không ngừng kéo sau.

Hắn vốn định chờ sống lại Tiểu Vũ mụ mụ sau khi lại đi tới thế giới nhân loại, thế nhưng hiện tại e sợ không thể chờ đợi thêm nữa.Bởi vì hắn cần gấp tìm tới một …nhất hiểu Võ Hồn tri thức lão sư,Hay là chỉ có như vậy lão sư mới có thể làm cho hắn càng nhanh hơn lý giải những kia trúc trắc khó hiểu nội dung, mới có thể làm cho hắn tu luyện thành Chung Cực Chi Thư ‘ Tân Sinh ’ thiên.Hắn đem chuyện này cùng Đại Minh Nhị Minh cùng Tiểu Vũ nói một lần, cuối cùng bọn họ đồng ý Tiêu Quyết đi đến thế giới loài người, số một, Tiêu Quyết là nhân loại, vốn là nên sinh sống ở thế giới loài người, thứ hai, Tiểu Vũ mụ mụ cũng hi vọng Tiểu Vũ có thể học tập Nhân Loại văn hóa, đệ tam, chỉ có đến thế giới loài người, Tiêu Quyết mới có thể đột phá, mới có thể hoàn toàn phục sinh Tiểu Vũ mụ mụ.Vì lẽ đó bọn họ đồng ý Tiêu Quyết mang theo Tiểu Vũ đi đến thế giới nhân loại.Mà Tiểu Vũ mụ mụ có Đại Minh cùng Nhị Minh chăm sóc, vô cùng an toàn, căn bản không dùng lo lắng.Tiểu Vũ có chút bận tâm, bởi vì nàng chưa bao giờ đi qua thế giới loài người, hơn nữa từ khi Võ Hồn Điện đột kích sau khi, nàng cũng cảm giác Nhân Loại không có một người tốt, cho nên nàng không khỏi có chút bận tâm.Thế nhưng nàng biết, mẹ của nàng hi vọng nàng có thể tại thế giới loài người khỏe mạnh sống tiếp, cho nên nàng hay là muốn theo Tiêu Quyết cùng đi.Tiêu Quyết phảng phất xem hiểu Tiểu Vũ tâm tư, vuốt đầu nàng mỉm cười nói: “Tiểu Vũ ngươi yên tâm, ca ca sau đó sẽ không nếu để cho bất luận người nào bắt nạt ngươi!”Tiểu Vũ gật đầu, ở đây, nàng tin tưởng nhất chính là Tiêu Quyết ca ca .

Hai người thu thập một hồi, sau đó liền chuẩn bị xuất phát đi tới thế giới nhân loại, lần trước Tiểu Vũ mụ mụ cho Tiêu Quyết chỉ qua phương hướng, Tiêu Quyết biết đi tới Nặc Đinh Thành phương hướng.Tiêu Quyết mang theo Tiểu Vũ hướng về Nặc Đinh Thành đi đến, kỳ thực Tiêu Quyết đi tới Nặc Đinh Thành còn có một nguyên nhân khác, bởi vì ở Nặc Đinh Thành có một giỏi nhất trợ giúp người của hắn, cũng là trên mảnh đại lục này hiểu rõ nhất Võ Hồn người.Hắn chính là Đường Tam Sư Phụ —— Đại Sư!Nếu là mình có thể có được Đại Sư trợ giúp, tất cả vấn đề nhất định đều có thể giải quyết dễ dàng, hắn cũng có thể sớm một chút thành công đem Tân Sinh thiên tu luyện được, sớm một chút phục sinh Tiểu Vũ mụ mụ.Lúc này, Tiêu Quyết lần thứ hai gặp hắn từng ở bên trong vùng rừng rậm đã gặp vị kia mỹ lệ Tiểu Nữ Hài.Tiểu Nữ Hài lần này nổi giận đùng đùng ngăn chận Tiêu Quyết, đứng Tiêu Quyết trước mặt lạnh lùng hỏi: “Uy, ta hỏi ngươi, nơi này muốn như thế nào mới có thể đi ra ngoài!”Tiêu Quyết hơi kinh ngạc, cái này lạnh như băng Tiểu Nữ Hài dĩ nhiên sẽ chủ động nói chuyện với hắn.Trước nhiều lần gặp phải Tiêu Quyết đều không có để ý đến nàng, hiện tại nàng dĩ nhiên chủ động tìm Tiêu Quyết nói chuyện, hơn nữa nhìn dáng vẻ, nàng thật là lạc đường.Tiêu Quyết cười cợt nghi vấn nói: “Nha, ngươi sẽ cần ta trợ giúp?””Ngươi nếu như mang ta đi ra ngoài, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!” Tiểu Nữ Hài lạnh lùng nói rằng.Tiêu Quyết nhìn Tiểu Nữ Hài lạnh lẽo thái độ, cười nhạt nói: “Không biết, hơn nữa coi như ta biết, ta cũng sẽ không mang ngươi đi ra ngoài ! Ai cho ngươi trước đối với ta dử như vậy!””Ngươi!” Tiểu Nữ Hài có chút phẫn nộ.”Không mang theo sẽ không mang, ai hiếm có !” Tiểu Nữ Hài lạnh lùng nói một tiếng, quay đầu rời đi.Tiêu Quyết mang theo Tiểu Vũ tiếp tục hướng phía trước đi đến, lúc này hắn phát hiện Tiểu Nữ Hài dĩ nhiên lặng lẽ đi theo phía sau của bọn họ. . . . . .

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!