Cầu Bại

Chương 19: 18

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 19: 18

Cầu Bại – 求败

Tác giả: Thừa Phong Ngự Kiếm – 乘风御剑

QUYỂN I – NGUYỆT THẦN

Chương 18: Sân đấu tập

Dịch giả: Thiệu Cảnh

Biên tập: Oll

Nguồn: Tàng Thư Viện

“Quên rồi á?”

Đông Phương Tuyết không thể tin nổi!

Anh ta lại quên những lời của Lục Tiểu Hàm sao? Nếu như trước đây, hẳn anh phải cân nhắc, đắn đo, suy nghĩ ý nghĩa sâu xa của từng câu từng chữ mới dám nói. Vậy mà, bây giờ anh ta lại nói mình quên rồi ?

Chẳng lẽ, vì trải qua một hồi biến cố nguy hiểm đến tính mạng trong rừng Dạ Huyết nên anh ta đã thay đổi, quyết tâm không theo đuổi Lục Tiểu Hàm nữa?

Trong khi Đông Nhược Tuyết đang đánh giá tính thực tế của phán đoán này thì bên tai đã vang lên giọng nói của Vân Hi!

“Đông Nhược Tuyết, anh có chuyện cần phải nói rõ với em…”

“Chuyện gì anh?”

“Trước khi nói ra chuyện này, em hứa phải giữ bình tĩnh đấy!”

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

“Yên tâm, em rất bình tĩnh, nói đi!”

“Anh muốn nghỉ học!”

“Nghỉ học, ừ…”

Lúc mới nghe, Đông Nhược Tuyết còn chưa có phản ứng gì. Nhưng sau khoảnh khắc, trên gương mặt xinh xắn của cô lập tức được phủ lên tầng sương lạnh: “Anh nói gì!? Anh nói lại lần nữa nghe!”

Vân Hi mang vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Anh muốn nghỉ học!”

“Anh nói thật hả!”

“Ây… Đông Phương, hôm nay anh… anh sao thế?”

Vân Hi không để ý đến Triệu Uyển Quân mà gật đầu khẳng định với Đông Nhược Tuyết!

Đôi mắt long lanh của Đông Nhược Tuyết nhìn chằm chằm vào Vân Hi mà không hề chớp, một lát sau mới nghiến răng gằn từng chữ: “Không! Thể! Được!”

Vân Hi lắc đầu: “Anh cảm thấy ở trường chẳng có gì để học cả! Ở lại chỉ tốn thời gian!”

“Tốn thời gian! Tốn cái đầu anh á! Học viện Tinh Diệu đại diện cho vinh quang của thành Tinh Diệu, đội ngũ giáo viên trong học viện được xem như những người giỏi nhất. Học viên ở những nơi khác suy nghĩ muốn sức đầu mẻ trán, tìm cách được học trong học viện còn chẳng được. Vậy mà anh, bản thân là học viên của học viện, không những không lấy đó làm vinh dự lại muốn nghỉ học. Không được! Không được! Em tuyệt đối không cho phép!”

“Tiểu Tuyết, bồ đừng kích động, đừng nổi giận! Chắc anh Đông Phương chỉ nói đùa thôi, không phải thật đâu!” Nói xong, Triệu Uyển Quân lại quay sang nói nhanh với Vân Hi: “Đông Phương, anh còn không mau rút lại những lời vừa rồi đi! Thấy Tiểu Tuyết tức giận như vậy, anh vui lắm sao!?”

“Không ngờ những lời vừa rồi lại khiến em tức giận như vậy, anh xin lỗi! Nhưng mỗi ngày, cứ đúng giờ lại đến học viện, nghe những bài giảng máy móc… Anh cảm thấy, đó không phải là điều anh muốn! Võ giả, phải được rèn luyện trong chiến đấu, để bản thân đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết mới mong trưởng thành nhanh chóng! Bảo kiếm sắc nhọn do mài luyện mà thành! Nếu không có áp lực, không trải nghiệm thì làm sao có thể trưởng thành, trở thành một Võ giả chân chính!”

“Không được! Không được! Anh có nói gì đi nữa em cũng không đồng ý! Không trải qua rèn luyện giữa ranh giới sự sống và cái chết thì vĩnh viễn không thể trở thành một Võ giả chân chính, câu này em đồng ý! Nhưng chỉ những học viên đạt đến Võ giả cấp bốn mới được giáo viên dẫn ra ngoài thành rèn luyện! Bây giờ, anh chỉ mới là một Võ giả cấp ba, đừng nói đến chuyện rèn luyện giữa ranh giới sống chết, ngay cả việc ra khỏi thành Tinh Diệu cũng đã là chuyện rất nguy hiểm. Anh…”

Đông Nhược Tuyết còn muốn nói nữa nhưng câu tiếp theo của Vân Hi đã khiến cô nghẹn lại!

“Anh đạt tới Võ giả cấp bốn rồi!”

“Cấp bốn…”

“Võ giả cấp bốn á?” Ánh mắt của Triệu Uyển Quân ngay lập tức dừng lại trên người Vân Hi!

“Đông Phương… anh, anh vừa nói gì?”

“Bây giờ anh đã là Võ giả cấp bốn!”

“Võ giả cấp bốn… cấp bốn, anh trở thành Võ giả cấp bốn rồi hả?”

Vân Hi gật đầu!

Hắn vừa gật đầu, Đông Nhược Tuyết chẳng nói chẳng rằng kéo hắn đi thẳng đến lầu Tổng Hợp!

Vân Hi cũng không phản kháng, cứ để cô kéo đi đến tầng mười một – tầng tập luyện trong lầu Tổng Hợp!

Tầng tập luyện là nơi trống trải, rộng lớn. Trên nền nhà, ngoại trừ một số dụng cụ tập luyện cơ bản ra còn có bốn sân đấu tập được trang bị đầy đủ các thiết bị phục vụ cho việc đấu tập! Ở trên nền sân đấu tập có lót một lớp đệm giúp giảm bớt lực va chạm, cho dù có va đập mạnh xuống đất cũng khó gây ra vết thương chí mạng.

Lúc ba người đi đến tầng tập luyện, bốn sân đấu tập ở nơi này đều có người, hơn nữa đều là học viên ưu tú từ Võ giả cấp bốn trở lên. Trong đó, Tả Chân Chân mà Vân Hi đã từng gặp qua một lần đang ngồi bên cạnh một sân đấu tập, chỉ bảo gì đó cho hai nữ học viên đang so tài trên sân. Ngoài ra, còn có bảy tám học viên mang vẻ mặt kính nể đang đứng quanh đó, dường như đang lắng nghe những lí giải độc đáo của cô ta về các chiêu thức!

Nếu như trước đây, Đông Nhược Tuyết tất nhiên sẽ chạy ngay đến bên cạnh Tả Chân Chân, trở thành một trong số những học viên đang lắng nghe trước mắt. Nhưng bây giờ, những suy nghĩ trong đầu cô đã bị câu nói “anh đạt tới Võ giả cấp bốn rồi” của Vân Hi chiếm lĩnh hoàn toàn nên không để ý đến Tả Chân Chân mà đi thẳng đến một sân đấu tập khác, sau khi xem xét một lát mới bước lên!

“Ta cần sử dụng sân đấu tập này!”

Theo quy định của học viện, học viên chỉ có thể tập luyện ở sân đấu tập dành riêng cho lớp mình trong khoảng thời gian nhất định. Nếu lúc bình thường, muốn sử dụng sân đấu tập thì phải đến tầng mười một hoặc mười hai của lầu Tổng Hợp, dùng năng lực của mình để chiếm lấy một sân đấu tập. Sau khi chiếm được, bất cứ học viên nào cũng có thể thách đấu chủ nhân của sân đấu tập đó, kẻ thắng làm vua!

Học viên đang chiếm cứ sân đấu tập nhìn Đông Nhược Tuyết rồi nói: “Ta biết cô, Đông Nhược Tuyết! Nghe nói, cô là Võ giả cấp bốn bí ẩn nhất trong lớp 4-17A. Ngày thường, rất ít khi cô lộ ra thực lực chân chính trước mặt những học viên khác! Nhưng đến bây giờ, cô vẫn chưa tiến vào được tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới, lấy được quyền hạn một sao. Cô muốn thách đấu ta ư?”

Học viện Tinh Diệu tuy mấy chục ngàn học viên nhưng những học viên ưu tú từ cấp bốn trở lên lại chỉ có mấy trăm. Đông Nhược Tuyết là Võ giả cấp bốn, xem như có chút tiếng tăm trong số đó!

“Đúng thế!”

“Ha ha ha ha, được! Tuy việc bắt nạt một nữ học viên dường như hơi quá đáng! Nhưng trong bốn sân đấu tập, cô không chọn ba sân kia mà lại chọn sân của Lý Phi ta, rõ ràng là xem thường ta. Cô nghĩ rằng cô có thể thắng được ta sao?! Đã vậy, nếu như ta lùi bước há chẳng phải làm trò cười cho kẻ khác sao! Lên đi, để ta xem thử một trong mười Võ giả cấp bốn nổi tiếng nhất lớp 4-17A rốt cuộc có bản lĩnh gì!”

Đông Nhược Tuyết gật đầu, đang định bước lên sân đấu tập thì Vân Hi đã thi triển bộ pháp, bước nhanh hơn cô một bước.

“Em dẫn anh lên đây, chắc muốn xác nhận xem anh có phải là Võ giả cấp bốn hay không chứ gì?! Đã vậy, em cứ để anh lên đánh với tên đó một trận là biết ngay thôi!”

Hắn vừa nói xong, sắc mặt của Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân đều thay đổi!

“Anh điên à! Dù anh có đạt tới Võ giả cấp bốn thì chẳng qua, anh mới vừa lên cấp thôi. Còn tên đó đã có thực lực cấp bốn trung kỳ, ở cấp bậc này cũng đã nửa năm, lại sử dụng chiến kỹ khá thành thục nữa chứ. Ngay cả em, muốn thắng hắn cũng phải dùng hết trăm phần trăm tinh thần đó! Anh mà lên còn không phải tự chuốc lấy nhục sao? Tránh ra!”

Đông Phương lắc đầu: “Nếu anh thắng, em phải chấp nhận yêu cầu vừa rồi của anh. Nếu thua, anh sẽ yên phận ở lại học viện!”

“Anh…”

Trên gương mặt mịn màng của Đông Nhược Tuyết thoáng chút tức giận. Một lát sau, cô lạnh lùng thốt lên: “Là anh nói đó nhé!”

Vân Hi gật đầu rồi bước lên sân đấu tập!

Lý Phi đang đứng đợi trên sân đấu tập, thấy một tên vô danh lớp 3-22B bước lên chứ không phải là Đông Nhược Tuyết thì tức giận mắng: “Đông Nhược Tuyết, cô có ý gì, xem thường ta ư? Lại để tên nhóc Võ giả cấp ba lên thách đấu ta?”

“Học trưởng Lý, ta không hề có ý đó. Ta rất tin tưởng thực lực của học trưởng! Chẳng qua, chuyện này có liên quan đến ván cược giữa ta và anh ta nên người lên sân đấu tập sẽ là anh ta! Thực lực của anh ta mới đạt đến Võ giả cấp bốn, ta tin rằng học trưởng Lý sẽ thắng rất dễ dàng. Ta chỉ mong đến lúc đó, học trưởng hãy nương tay một chút…”

“Nương tay!? Hừ! Theo quy tắc của sân đấu tập, đã bước lên sân đấu tập thì chỉ cần không đánh chết hoặc tàn phế, còn lại muốn làm gì cũng đều được phép cả! Đầu tiên, cô không xem ta ra gì, trong bốn sân đấu tập lại chọn sân này của ta để thách đấu. Bây giờ, lại để một tên mới lên cấp bốn đánh với ta, rồi còn bảo ta nương tay, không phải buồn cười lắm sao? Cô chuẩn bị đến bệnh viện đặt giường cho tên nhóc này đi là vừa!”

“Ngươi… Lý Phi! Ta nói thẳng cho ngươi biết, ngươi đánh anh ta như thế nào một lát sau ta sẽ đánh ngươi như thế đó! Trừ khi từ nay về sau ngươi không đến sân đấu tập của lầu tổng hợp nữa! Ta nói được làm được!”

“Khoác lác không biết ngượng! Cô tưởng ta nể mặt cô ba phần, cô liền cảm thấy bản thân có bãn lĩnh lắm sao? Đông Nhược Tuyết, ta nói cho cô biết, ta không chỉ đánh anh trai cô trọng thương mà ngay cả cô, cũng như vậy!”

“Hừ, ngươi sẽ phải hối hận!”

Nói xong, Đông Nhược Tuyết nhìn Vân Hi, ngập ngừng một lúc mới cất giọng: “Nếu anh đánh không nổi thì nhận thua đi! Theo quy định của sân đấu tập, khi một bên nhận thua thì trận đấu sẽ kết thúc!”

Vân Hi khẽ gật đầu rồi bước lên sân đấu tập!

Đông Phương Tuyết và Lý Phi gây ra ồn ào lớn như vậy, những người ở trên ba sân đấu tập khác tất nhiên không thể không biết. Hơn nữa, chuyện Đông Phương vì theo đuổi Lục Tiểu Hàm mà tiến vào rừng Dạ Huyết rồi suýt chết trở về khiến bọn họ đều biết đến cái tên Đông Phương. Bây giờ, lại thấy hắn dám thách đấu Võ giả cấp bốn Lý Phi nên hầu hết mọi người có mặt ở lầu lầu mười một, bao gồm cả Tả Chân Chân đều dồn ánh mắt về hướng này!

.

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!
Kiếm Ý Của Ta Có Thể Vô Hạn Tăng Lên

Chương 19: Kiếm ý Lv 18[ cầu cất giữ! ]

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 19: Kiếm ý Lv 18[ cầu cất giữ! ]

“Tô đại nhân, trải qua thống kê, Lý gia sản nghiệp tổng giá trị ba mươi bảy vạn 5300 hai mươi lượng bạc trắng, trong đó hiện ngân mười hai vạn một ngàn một trăm lượng.”Bình Sơn thành chủ bạc đem thống kê xong số liệu nói ra.Lý gia trong đại viện, Bình Sơn thành từng cái thành viên trọng yếu hội tụ ở đây.Tri huyện Lưu có triển vọng, Trấn Võ ti thống lĩnh Trương Chí Vũ, cái khác đường đi Chưởng Binh sứ. . . .Hội tụ rất nhiều người.Nhân vật chính chỉ có một cái, đó chính là Tô Dương.Bây giờ Bình Sơn thành, Tô Dương ý kiến cái nhìn so bất luận cái gì một người đều muốn trọng yếu.”Ừm, không có có vấn đề.””Lý gia địa sản có thể tiến hành một lần nội bộ đấu giá, giá quy định có thể so giá thị trường thấp ba thành, nhưng chỉ có thể nội bộ cạnh tranh.””Nội bộ tiêu hao một lần sau lại ném ra bên ngoài bán cho cái khác tiểu thương.””Hiện ngân cứ dựa theo quy củ trước điểm.””Chư vị cảm thấy như thế nào?”Nhìn kỹ một lần sổ sách, xác định không có có vấn đề về sau, Tô Dương mở miệng đề ý.Mặc dù là đề ý, nhưng lại có ai có ý kiến?”Không có vấn đề. . .”

“Có thể, nghe Tô đại nhân an bài.”Liếc nhìn một vòng, không có thanh âm phản đối.Sự tình cứ như vậy định ra tới.Tô Dương đến bảy thành, hiện ngân điểm xuống tới, cũng có 84,000 bảy trăm bảy mươi hai bạc trắng.Phải biết, một trăm lượng bạc trắng đủ để một hộ người bình thường tiêu sái vượt qua một năm.Cái này hơn tám vạn hai, ở thời đại này chính là một khoản tiền lớn.Tô Dương trước thu vào, đằng sau hắn dự định xuất ra một thành phân cho dưới tay mình.Nói thế nào cũng là cùng chính mình lẫn vào, nên cho vẫn là phải cho.Cái này còn chỉ là đầu nhỏ, đầu to là Lý gia sản nghiệp , chờ toàn bộ bán sau khi rời khỏi đây, còn sẽ có một số tiền lớn tài.Hoàn thành chia cắt về sau, tiếp xuống thời gian liền tương đối bình thản.Tô Dương tại tu luyện.Xuân Phong đường võ tốt cũng tại tu luyện.Cái khác mấy cái đường phố đạo tắc là nhận Xuân Phong đường ảnh hưởng, bắt đầu xử lý vụ án, công việc lu bù lên.Toàn bộ Bình Sơn thành theo Lý gia rơi đài về sau, bao phủ trên bầu trời Bình Sơn thành vẻ lo lắng liền bị đuổi tản ra.Trương Hổ tại tu luyện mấy ngày sau thành công đột phá bát phẩm.

Cái này khiến Tô Dương thủ hạ cuối cùng là có một cái hơi người có thể dùng được.Về phần Tô Dương. . . . .Đoạn này thời gian sinh hoạt qua mười phần quy luật.Ban ngày luyện kiếm, ban đêm ngâm tắm thuốc.Đảo mắt thời gian đi vào tháng sáu mười ba ban đêm, ngày mai Tô Dương liền muốn xuất phát, tiến về quận thành.Khảo hạch thời gian là tháng sáu mười lăm, nhưng dù sao cũng phải sớm chuẩn bị, miễn cho chậm trễ.Bình Sơn thành cự ly quận thành có chút cự ly.Đi bộ ba ngày, ngồi cưỡi Thanh Phong mã chỉ cần ba canh giờ.Thanh Phong mã là một loại vào cửu phẩm yêu thú.Bình Sơn thành bên trong chỉ có Trấn Võ ti có phân phối.

Tô Dương tự nhiên có tư cách ngồi cưỡi.Đêm nay, Tô Dương như là thường ngày đồng dạng đi vào Hồi Xuân đường, đi vào quen thuộc hiệu thuốc.Chẳng qua là khi hắn thói quen chuẩn bị cởi áo nới dây lưng, tiến vào thùng thuốc bên trong lúc, lại đột nhiên phát hiện có chút không đúng.Ngày xưa đều là Lưu Tòng Thiện tại hiệu thuốc bên trong chuẩn bị, hôm nay lại đổi một người. . . . .Tô Dương vội vàng đem giải một nửa nút áo chụp trở về.Bất quá vẫn là bị xoay người Lưu Vũ Nhu nhìn thấy.Lưu Vũ Nhu bình tĩnh giải thích một câu.”Tô đại nhân không cần để ý, thầy thuốc trước mặt không có giới tính.”Thật sao?Tô Dương hơi nhả rãnh.”Lưu cô nương, hôm nay tại sao là ngươi tại cái này?””Là như vậy.” Lưu Vũ Nhu giải thích nói: “Một gia đình bên trong có người đột phát bệnh hiểm nghèo, gia gia của ta chạy tới cứu chữa, ta cũng đi theo gia gia học xong luyện dược thủ đoạn, thế là hôm nay là Tô đại nhân luyện chế tắm thuốc sự tình liền rơi xuống trên người của ta.””Cho nên. . . Tiếp xuống nửa đường mua thêm củi lửa cũng là để ta tới hoàn thành.”Gặp Lưu Vũ Nhu một bộ thuần thục bộ dáng, Tô Dương cũng không có suy nghĩ nhiều.”Dạng này a, không ngại, đại phu trong mắt không có giới tính, chỉ có như thế nào cải thiện thân thể, đã Lưu cô nương cũng là đại phu, vậy ta lại bắt đầu.”Nói Tô Dương liền lại lần nữa bắt đầu cởi áo nới dây lưng.Lưu Vũ Nhu thấy thế chỉ cảm giác trái tim phanh phanh trực nhảy, vội vàng nói: “Tô đại nhân, công tác chuẩn bị đã hoàn thành, ngài trước ngâm , đợi lát nữa ta lại đến mua thêm củi lửa!”Nói xong, Lưu Vũ Nhu vội vàng chạy ra ngoài.Nàng lại thế nào cho mình tẩy não, nhưng cuối cùng chưa nhân sự, tràng diện này nàng chỗ nào còn có thể bình tĩnh.Tô Dương khóe miệng nhịn không được giương lên: “Tiểu cô nương, còn chứa ông cụ non.”Dù nói thế nào một chút nên trải qua hắn vẫn là trải qua.Rút đi quần áo, tiến vào thùng thuốc bên trong.Sau đó thường cách một đoạn thời gian Lưu Vũ Nhu liền sẽ chạy vào mua thêm củi lửa.Sau đó nhanh chóng rời đi, cũng là tận chức tận trách.Đây hết thảy Tô Dương đều nhìn ở trong mắt.Đối với cái này, Tô Dương cũng không nhiều nghĩ, an tâm hấp thu dược lực.Các loại tắm thuốc kết thúc về sau, Tô Dương cũng là như thường lệ nói lời cảm tạ.”Hôm nay cám ơn Lưu cô nương. . . Không. . . Cám ơn Lưu đại phu.””Không cần cám ơn, không cần cám ơn.”Lưu Vũ Nhu liên tục khoát tay.Tô Dương cười cười, sau đó rời đi.”Hô. . .”Gặp Tô Dương đi xa, Lưu Vũ Nhu rốt cục không còn chính áp chế cảm xúc, thở ra một ngụm trùng điệp trọc khí, hốt hoảng trái tim nhỏ bắt đầu khôi phục lại bình tĩnh.Bất quá trong đầu vẫn là sẽ thỉnh thoảng tung ra Tô Dương tại thùng thuốc bên trong bộ dáng.Đáng tiếc chỉ có một cái đầu để lọt ở bên ngoài.Lại nói. . . Dưới nước dài cái gì dạng đây?. . .”Nha đầu, ngươi sững sờ tại cửa ra vào làm gì.”Lưu Tòng Thiện thảnh thơi thảnh thơi từ một bên đi ra, cười ha hả chính nhìn xem tôn nữ.”A? Gia gia ngươi trở về, trùng hợp như vậy. . . . .”Nỉ non một câu, Lưu Vũ Nhu lại tựa hồ nghĩ đến cái gì, trong nháy mắt phát điên.”A! Gia gia, ngươi có phải là cố ý hay không!””Già mà không kính, ta nắm chặt ngươi râu ria!””Ai ai ai. . . Làm gì vậy, gia gia thế nào lại là cố ý. . . .”Lưu Tòng Thiện thầm nghĩ: Ta kia là cố ý!. . . .Trải qua gần nửa tháng ngâm, thể chất của hắn đã được đến cực lớn tăng cường.Bây giờ thuốc này tắm đối với hắn tác dụng đã rất yếu.Đơn thuần huy kiếm, hắn hiện tại đã có thể làm được một ngày vung một vạn kiếm, thân thể còn không bị hao tổn tổn thương.Có thể nói là tăng lên cực lớn.Kiếm ý của hắn trải qua đoạn này thời gian huy kiếm cũng tăng lên tới Lv 18.【 Thiên Cần – Kiếm 】Kiếm ý: Lv 18 (12/ 18000)Kiếm chiêu: Tinh hỏa (Lv 15)Chúng sinh ý chí: 0Đáng tiếc chúng sinh ý chí không đủ, kiếm chiêu chỉ có thể đến Lv 15.Kiếm ý của hắn Lv 12 lúc liền có thể miểu sát lục phẩm.Bây giờ Lv 18, tương đương với cảnh giới gì hắn đã triệt để không có số.Từ cảm giác trên giảng, mỗi lần tăng lên một cấp kiếm ý, hắn trong đan điền kiếm ý đều sẽ lật mấy lần.Ngũ phẩm khẳng định không phải là đối thủ của hắn.Thực lực khẳng định là ngũ phẩm phía trên, về phần là tứ phẩm, vẫn là tứ phẩm phía trên. . .Hắn liền không có quá lớn nắm chắc.Nhưng ở trong lòng của hắn, hắn cảm thấy, tính cả kiếm chiêu, coi như không phải tứ phẩm phía trên, tứ phẩm hắn cũng có thể loạn giết.Hạ tam phẩm (9~7), chú ý lực cùng khí, trung tam phẩm (6~4), lĩnh ngộ ý cảnh, pha tạp tại chiêu thức bên trên, thượng tam phẩm (3~1), ý cảnh hoà vào chiêu thức.Đây là thông dụng thực lực tính ra cùng phạm trù.Thiên tài không ở trong đám này.Tô Dương cũng không ở trong đám này.Bất quá hắn cũng có thể tham khảo một chút.Hơi đánh giá chính một cái thực lực về sau, Tô Dương trầm ngâm nói: “Được rồi được rồi. . . Không thể làm tổng tuần tra sứ, liền làm cái tứ phương tuần tra sứ đương đương đi.”Tô Dương cảm thấy, chính mình hơi giảm xuống một chút xíu yêu cầu cũng không có việc gì.Tổng tuần tra sứ , chờ hắn thực lực đủ lại muốn một cái đương đương cũng được.Ở cái thế giới này, chức vị đều là hư, thực lực của mình mới là thật.Thực lực đầy đủ, muốn cái gì chức vị, Hoàng Đế còn dám không cho sao?19

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!