Sài Nhân đã ngồi trên sofa hơn hai tiếng đồng hồ, trợ lý thỉnh thoảng liếc mắt quan sát sắc mặt Sài Nhân, thấy thân thể cô không nhúc nhích có tư thế muốn ngồi đến thiên trường địa cửu.
Trợ lý cảm thấy đau đầu.
Hai tiếng trước, cô nhận được điện thoại bảo cô đi đón người còn buồn bực, chẳng phải nói đi ăn khuya sao, sao lại ở trong phòng của Vương lão sư.
Nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng của Sài Nhân, cô cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đành ngoan ngoãn xách túi xách, đỡ Sài Nhân trở về.
Sau khi trở về thì cứ ngồi như vậy, biểu cảm khó đoán, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trợ lý ngồi ở đầu bên kia sofa, nhỏ giọng nói:
“Nhân Nhân, cô có muốn đi nghỉ ngơi không?”
Bình thường đến giờ này cô đã sớm đi ngủ để da đẹp, hôm nay ở đâu cũng kỳ lạ.
Sài Nhân quay đầu nhìn trợ lý:
“Chị đi ngủ trước đi.”
Trợ lý ôm gối:
“Vậy cô…”
Sắc mặt của Sài Nhân vẫn như bình thường:
“Em ngồi đây một chút.”
Trợ lý chép miệng, ôm quyết tâm kiên trì ngồi cùng Sài Nhân trên sofa, không bao lâu thì ngủ quên.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Sài Nhân nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ ở bên cạnh truyền tới bèn quay đầu qua xem, sắc mặt cam chịu, thở dài trong lòng: Cô vẫn chưa nghĩ ra!!!
Rốt cuộc tại sao Vương Hải Ninh nhìn ra được cô đang diễn?
Không chỉ vạch mặt cô ngay tại chỗ mà còn đuổi cô ra cửa, còn cứng rắn bỏ lại một câu: Diễn riết nghiện?
Nghiện con khỉ!
Nếu không phải cô ấy cứng đầu cứng cổ, nước đổ đầu vịt thì cô cần gì diễn cho mệt!
Sài Nhân càng nghĩ càng đau đầu, tay xoa xoa huyệt thái dương, ngồi trên sofa quá lâu chỉ khẽ nhúc nhích thắt lưng liền đau xót, cô đau đến nhe răng trợn mắt, hốc mắt cũng ứa nước mắt, bên tai còn phải nghe tiếng ngáy của trợ lý, cô giận thật sự!
Trong lúc oán khí của Sài Nhân ngút trời thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, cô không thèm nhìn liền nghe điện thoại:
“A lô.”
Giọng nói bên kia điện thoại vì quá kích động mà biến giọng:
“Nhân Nhân, em xem trực tiếp chưa? Ánh bình minh vào vòng trong rồi!”
Sài Nhân sửng sốt, cô cúi đầu nhìn về phía điện thoại, hôm nay bận rộn đầu óc quay cuồng nên đã quên mất chuyện công bố đề cử điện ảnh, cũng không ngờ lại được vào vòng trong!
Có lẽ cô không có quá nhiều niềm tin vào Ánh bình minh, lúc trước nghe nói Lâm Đạo đem bộ phim này đi xét duyệt trên mạng đa phần đều không xem trọng, hầu như toàn phản đối, lúc đó cô bận rộn các hoạt động nên không quá để ý chuyện trên mạng.
Nhưng bây giờ, không ngờ lại lọt vào vòng trong!
Sài Nhân kích động ở trên sofa nhảy dựng lên!
Cư dân mạng cũng như nhân viên đoàn phim Ánh bình minh cũng kích động như cô vậy.
– DM!!! Ánh bình minh lọt vào vòng trong rồi! Làm thế nào nữ thần của tôi luôn luôn tạo ra kỳ tích vậy!
– Vào vòng trong rồi, hơn nữa còn có hai hạng mục đề cử! OMG! Tôi kích động quá, chẳng biết nên nói gì nữa!
– A a a a a a a ngây ra đó làm gì! Quẩy mạnh lên! Cũng đã ba năm từ lần đề cử Berlin trước đây!
– Tôi phải khen đạo diễn Lâm Nghị Sâm! Thiên tài! Sao phi thường vậy chứ!
– Tôi thì muốn khen KHổng Hi Nhan và Sài Nhân, còn có Viên ảnh đế của tôi nữa! Hey, quẩy lên!
– Đêm nay, đã định trước là một đêm không ngủ.
Vốn dĩ hôn lễ của Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu sẽ chiếm giữ trang thông tin của giới giải trí nhưng lúc này đã bị thay thế, tất cả tuần san giải trí kể cả tập san tin tức cũng thay đổi tiêu đề: Ánh bình minh vào vòng trong, Ánh bình minh nhận được đề cử cao quý ở mục điện ảnh Berlin.
Tất cả nhân viên truyền thông đều ở lại tăng ca để kịp tiêu đề tin tức ngày mai. Weibo, diễn đàn náo nhiệt sôi nổi, tin tức tràn ngập khắp nơi, đêm nay cư dân mạng dường như không cần nghỉ ngơi, tận hưởng niềm vui trắng đêm.
Ngày hôm sau trời tờ mờ sáng, đầu đề và tiêu đề đều đưa tin, cũng có tin trêu Khổng Hi Nhan là song hỷ lâm môn.
Khổng Hi Nhan tất nhiên biết bộ phim lọt vào vòng trong.
Tối hôm qua Đồng Duyệt, Phó Thu, Lâm Nghị Sâm lần lượt gọi điện thoại cho cô, sau đó Sài Nhân cũng gửi tin nhắn cho cô, Trì Vãn Chiếu không còn nhịn được tắt tiếng điện thoại của cô, cuối cùng ôm cô không làm gì cả, mặc cho ở trong lòng cô ấy hưng phấn giữa đêm giữa hôm.
Ngày hôm sau hai người mang theo quầng thâm mắt nhàn nhạt xuất hiện, mọi người đều bày ra vẻ mặt họ thừa hiểu.
Khổng Hi Nhan muốn cười lại phải nghẹn lại, cuối cùng mượn cớ gọi điện thoại đi ra ngoài.
Cô gọi cho Đồng Duyệt.
Ban đầu Đồng Duyệt đã đẩy hoạt động trong hai tháng để cô an tâm làm cô dâu, nhưng Ánh bình minh tiến vào vòng trong làm rối tung kế hoạch của các cô, liên hoan phim nhất định sẽ đi tham gia, còn một tháng nữa, tối hôm qua Khổng Hi Nhan đã thương lượng với Trì Vãn Chiếu, sau khi hôn lễ ở A quốc xong xuôi cô sẽ trực tiếp đi tham gia liên hoan phim, chờ liên hoan phim kết thúc sẽ trở về hưởng tuần trăng mật.
Thời gian cũng không có mâu thuẫn, Trì Vãn Chiếu cũng biết để cô hoàn toàn buông bỏ công việc là không thể nào nên ngầm đồng ý với ý kiến của cô.
Mà phía Đồng Duyệt càng không có ý kiến, vốn dĩ cô còn lo lắng Khổng Hi Nhan bởi vì chuyện hôn lễ không có cách nào tham gia liên hoan phim, bây giờ nghe được sắp xếp của cô liền thở phào, rốt cuộc cũng không bị tình yêu làm cho đầu óc mụ mị.
Nhưng nếu Khổng Hi Nhan bị tình yêu làm cho đầu óc mụ mị thì chính cô cũng không có cách nào.
Nói cho cùng Khổng Hi Nhan vẫn là bà chủ của cô.
Khổng Hi Nhan thấy cô lo lắng thì cười nói:
“Cám ơn Đồng tỷ.”
Đồng Duyệt khá bất ngờ:
“Hi Nhan, là do chính em đã làm rất tốt.”
Khổng Hi Nhan cười cười, nói đôi lời với Đồng Duyệt sau đó cúp máy.
Cúp máy xong, cô ngước mắt lên, nhìn thấy Vương Hải Ninh ở cách đó không xa đang ngồi trên ghế ngẩn người, cô đi tới, ngồi xuống bên cạnh Vương Hải Ninh, hỏi:
“Hải Ninh?”
Vương Hải Ninh Ừ một tiếng, nhìn cô hỏi:
“Em ra ngoài khi nào vậy.”
Khổng Hi Nhan lắc lắc điện thoại:
“Mới ra thôi, em gọi điện thoại, chị đang nghĩ gì đó?”
Vương Hải Ninh đỏ mặt, lắc đầu:
“Không có gì.”
Khổng Hi Nhan nhìn sắc mặt Vương Hải Ninh, có chút nghi ngờ, cô nhíu mày cũng không hỏi thêm, gió nhỏ thổi tới, Vương Hải Ninh đứng lên nói:
“Đi thôi, chúng ta cũng trở về đi.”
“Ừm.”
Khổng Hi Nhan theo cô đứng dậy, hai người cùng nhau trở về khách sạn.
Trong khách sạn mọi người đều ngồi sẵn, bên cạnh Trì Vãn Chiếu còn chỗ trống, Khổng Hi Nhan kéo Vương Hải Ninh đi tới, Vương Hải Ninh liếc mắt quan sát, cách Trì Vãn Chiếu hai chỗ là Sài Nhân, cô cụp mắt xuống:
“Chị ngồi bên kia.”
Cô đi về phía chỗ Trì Huyên, Khổng Hi Nhan không khỏi nghi ngờ, chỉ thấy Sài Nhân tức giận nhìn thoáng qua Vương Hải Ninh.
Vương Hải Ninh vẫn bình tĩnh, tự nhiên ngồi bên cạnh Trì Huyên.
Hai người thỉnh thoảng thì thầm với nhau, Sài Nhân cắn răng ăn điểm tâm.
Sau bữa ăn sáng, khách mời tản ra, Khổng Hi Nhan nói có quà muốn tặng cho Trì Vãn Chiếu nên kéo Trì Vãn Chiếu rời đi, lúc lên xe Trì Vãn Chiếu cười nói:
“Quà gì mà thần bí như vậy?”
Khổng Hi Nhan nắm lấy tay cô:
“Đến nơi chị sẽ biết.”
Trì Vãn Chiếu gật đầu:
“Được rồi.”
Lục Hàn lái xe, vòng nửa vòng lớn khắp thành phố B, tối hôm qua Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu gần như không ngủ, lúc này hai người dựa vào nhau ngủ bù, lúc đến nơi Lục Hàn nhỏ giọng gọi:
“Phu nhân.”
“Phu nhân, đến rồi.”
Khổng Hi Nhan mở mắt, mơ mơ màng màng, đến khi tầm mắt dần dần có tiêu điểm cô mới nhận ra dấu hiệu trước mặt:
“Đến nơi rồi?”
Lục Hàn hắng giọng, rất hiểu chuyện xuống xe.
Trong xe chỉ còn lại hai người, Khổng Hi Nhan nghiêng đầu nhìn Trì Vãn Chiếu, cô ấy vẫn đang ngủ say, hôm qua bận rộn cả ngày, buổi tối lại không ngủ, khẳng định mệt mỏi lắm, nghĩ đến đây cô liền không nỡ gọi Trì Vãn Chiếu dậy, đành dựa vào ghế ngồi nhìn chằm chằm cô ấy.
Mặt mày xinh đẹp, chóp mũi thanh tú, khuôn môi xinh xắn, đường nét viền ngũ quan hoàn mỹ.
Khổng Hi Nhan hân hoan trong lòng, Tiểu Vãn chỗ nào cũng đẹp.
Nếu sinh em bé.
Giống như Trì Vãn Chiếu.
Tuyệt vời biết bao.
Suy nghĩ đến điều này, cô sát đến bên tai Trì Vãn Chiếu, gọi:
“Tiểu Vãn.”
Trì Vãn Chiếu nhíu chặt mày, từ từ mở mắt ra, vừa mới tỉnh dậy nên giọng khàn khàn:
“Đến rồi sao?”
Khổng Hi Nhan chỉ về phía trước:
“Đến bệnh viện rồi.”
Trì Vãn Chiếu nhanh chóng ngoáy đầu lại nhìn Khổng Hi Nhan, mặt vô cùng kinh ngạc, Khổng Hi Nhan tiến tới ôm lấy Trì Vãn Chiếu, trong lòng Trì Vãn Chiếu làm nũng:
“Tiểu Vãn, chúng ta có em bé nha!”
……Hết chương 175……