Kiều Hề sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu óc choáng váng, cổ họng khô khốc, cô mở mắt ra, nhắm lại rồi lại cẩn thận mở ra.
“Anh… sao anh lại ở đây?”
Buổi sáng ngay khi cô mở mắt ra, cô phát hiện Cố Duy Viễn đang nằm bên cạnh mình, Kiều Hề vừa mừng vừa ngạc nhiên, nhưng sắc mặt lại ngơ ngác và căng thẳng.
“À, sáng nay không có tiết học.”
Kiều Hề đỏ mặt, đây không phải điều cô muốn hỏi, sau đêm đó hai người không có tiếp xúc thân mật, Cố Duy Viễn hai ngày nay đều bận rộn với một dự án học tập.
Để tránh cho ba mẹ cô nghi ngờ, Kiều Hề đã yêu cầu anh làm việc trong phòng, khi anh làm việc xong, Kiều Hề đã ngủ say, khi cô tỉnh dậy vào buổi sáng thì Cố Duy Viễn đã rời đi.
Vì vậy, sáng nay khi cô mở mắt ra nhìn thấy Cố Duy Viễn cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng không thôi.
Cố Duy Viễn có vẻ rất mệt nên ôm cô rồi lại ngủ, khi Kiều Hề tỉnh dậy lần nữa, Cố Duy Viễn đã tiến tới và hôn lên trán cô.
Anh nói “ Kiều Hề, tối nay có bữa tiệc, em cùng đi với anh nhé”
6 giờ 30 tối, Kiều Hi theo Cố Duy Viễn đi tới một quán lẩu, trong một phòng lớn có hơn chục người ngồi, trong đó có một số người Kiều Hề quen biết, đều là đồng nghiệp của Cố Duy Viễn
Cố Duy Viễn kéo Kiều Hề ngồi xuống hai chiếc ghế duy nhất còn sót lại, sau đó nắm tay cô, chiếc nhẫn trên tay hai người đều khiến mọi người lóa mắt.
“Tôi kết hôn rồi. Đây là vợ tôi, Kiều Hề.”