Mạ ở ruộng nước mấy ngày liền bắt đầu mọc rễ, nhìn rất khả quan. Viên Hạo cũng rất cao hứng, mỗi ngày đều mang theo An Bình cùng An Tâm loay hoay một lúc, mấy con gà con cũng lớn hơn rất nhiều, phỏng chừng là cũng hơn một cân, có lẽ là qua một tháng nữa cũng có thể ăn được rồi. Chỉ là hiện tại đồ ăn của chúng nó ít đi rất nhiều, hiện tại Viên Hạo chỉ cón cách tận lực cho chúng nó ăn nhiều rau hơn, một chút thóc cùng lúa mạch, cậu muốn đợi đến thời điểm chúng đẻ trứng mới cho ăn. Cũng may lúc trước cậu đào dất, cũng đào được rất nhiều giun, có thể cho chúng nó làm điểm tâm.
“Mấy cây thổ kim trứng này có thể thu hoạch được rồi.” An Tâm nhìn mấy cây thổ kim trứng chiếm hơn nửa mẫu, cảm thấy không cần để chúng tiếp tục sinh trưởng nữa.
“Vậy thì đào đi.” Viên Hạo cũng rất muốn biết được bao nhiêu thổ kim trứng. Đồ ăn trong nhà đã sắp hết, nếu như không phải có mấy cây dưa chuột kia, có lẽ bọn họ đã sớm chết đói, bất quá thân dưa cũng bắt đầu khô vàng, cũng không tiếp tục nở hoa nữa, xem như một mùa này đã kết thúc rồi. Hiện tại cậu cũng chỉ còn mấy quả già, là chuẩn bị lưu lại làm giống, còn lại cũng chỉ là mấy quả cũng không thể lớn hơn được nữa. nếu như thổ kim trứng thu hoạch được nhiều, liền lại có thêm đồ để ăn.
An Tâm nhắm mắt lại, trong lòng đọc thầm vài câu, chính là hi vọng thổ kim trứng thu hoạch được nhiều một chút rồi mới dùng sức nhổ lên dây leo của thổ kim trứng.
“Oa, thật là nhiều a.” An Bình cũng hô lên. Trên rễ nhổ ra mọc đầy thổ kim trứng, đại khái cũng phải đến hơn nửa cân, quả nhỏ nhất cũng lớn hơn so với trứng gà, so với thổ kim trứng tốt nhất bọn họ từng gặp thì lớn hơn rất nhiều.
Ba người cười híp mắt đêm mấy cây thổ kim trứng nhổ lên hết, lấy xuống thổ kim trứng trên rễ, lại lấy xẻng nhỏ ra, chôn thổ kim trứng vào bên trong dất. Đừng thấy chỉ có mấy cây nhưng thu hoạch cũng không nhỏ, có thể chất đầy cả năm thùng lớn, phỏng chừng cũng hơn 100 cân. Kỳ thực nếu như đây là khoai tây, thu hoạch khẳng định cũng không nhiều như vậy, những cây thổ kim trứng này thời gian ghép vào cũng không thích hợp, nếu như vào thời điểm thích hợp, thu hoạch sẽ nhiều hơn vài lần. Nhìn thấy thổ kim trứng lớn như vậy, An Tâm cùng An Bình cười đến trên mặt nở đầy hoa, nhìn chúng nó cũng như là nhìn thấy trân châu vậy.
“Nếu như đem bán, chắc chắn giá sẽ rất cao.” An Tâm tiện tay cầm một củ thổ kim trứng lớn, ở trong tay ước lượng một chút, cực kì cao hứng. Thổ kim trứng này sinh trưởng rất tốt, nhìn qua đều cảm thấy nộn nộn.
“Ân, nếu thế ngày mai đem bán một ít đi, trong nhà không còn đồ gì để ăn.” Viên Hạo vừa nghe có thể bán được giá cao, đương nhiên hi vọng có thể đổi những đồ ăn khác, bảy mươi cân ba người bọn họ cũng không ăn được bao nhiêu, nhưng nếu đổi thành dịch dinh dưỡng thì thời gian sẽ dài hơn, ba người bọn họ cũng không cần phải đói bụng.
“Tốt.” An Tâm nói, bắt tay chọn một chút củ muốn giữ lại làm giống, còn lại thổ kim trứng to thì mang đi bán, để lại những củ nhỏ cùng bị sứt mẻ đưa cho An Bình cầm đi rửa sạch làm bữa tối.
Viên Hạo đem tất cả dây leo dưa chuột cuốn lên hết, ba quả già cũng hái xuống, lấy hạt bên trong ra, phơi khô để làm giống. Bữa tối hôm nay rất phong phú, mỗi người được một bát thổ kim trứng to, đương nhiên bát của Viên Hạo thì đặc biệt hơn một chút, mấy quả dưa chuột già kia cũng không lãng phí, An Tâm cùng An Bình chia nhau ăn, dưa chuột để lại làm giống tuyệt đối ăn không ngon, Viên Hạo không ăn, nhưng An Tâm cùng An Bình lại ăn say sưa ngon lành, Viên Hạo nhìn mà trong lòng chua xót. Nếu không phải là đồ ăn không đủ, bọn họ cũng không phải ăn những thứ này. Ngay cả đống là thổ kim trứng kia, An Bình cũng chọn nhưng là lớn nộn nộn giữ lại để ăn.
Lần đầu tiên ăn thổ kim trứng mình trồng, Viên Hạo chậm rãi thưởng thức, sau khi ăn mấy miếng, rốt cục vẫn cảm thấy vật này ăn vẫn rất là ngon miệng, xem ra cây cối mọc ra ở nơi này ăn ngon hơn những chỗ khác, cứ như vậy, cậu đối với lượng lớn thổ kim trứng mọc ở đây cảm thấy rất hứng thú.
An Tâm cùng An Bình cũng chậm rãi thưởng thức từng chút, sau mấy miếng, hai mắt của bọn họ cũng sáng hơn một ít, “Thật sự là so với thổ kim trứng trước đây chúng em ăn thì ngon hơn rất nhiều. Nhìn hình dáng lớn vậy nhưng mùi vị cũng tốt hơn nhiều, em còn sợ lớn quá nên ăn không ngon a.” An Tâm cực kì hài lòng.
Viên Hạo cũng gật gù, nói: “Thổ kim trứng này so với lúc mua thì ăn ngon hơn một chút, cảm giác cũng tươi hơn.”
“Đúng vậy, có thể thấy nơi này trồng thổ kim trứng không chỉ thu hoạch được nhiều, mà cũng ăn ngon hơn.” An Bình đối với mảnh đất này càng ngày càng xem trọng.
Biết được cũng không còn dưa chuột có thể ăn, An Tâm cùng An Bình tiéc hận nhìn mảnh đất trống này, An Bình chỉ vào mấy quả dưa chuột cuối cùng nói, “Cũng mang ra bán đi, có thể bán rẻ hơn một chút, tổng cộng chắc cũng được hơn một ngàn ngân tệ.” Lời của hắn Viên Hạo nghe cũng tán thành, trong thời gian này mỗi ngày đều ăn dưa chuột, bọn họ cũng chán rồi, có thể bán thêm được ít tiền cũng tốt hơn không.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Ngày thứ hai, An Bình liền dậy sớm làm điểm tâm, cho Viên Hạo một bát đầy thổ kim trứng, hắn cùng An Tâm cũng ăn khá nhiều lá thổ kim trứng. Sau khi ăn xong liền nhấc khoảng ba mươi cân thổ kim trứng cùng số dưa chuột còn lại lên, chuẩn bị mang ra ngoài.
Vẫn đi không khách như lần trước, lần này ba người bọn họ cùng đi. Nhưng An Bình cùng An Tâm phân chia nhau công việc, An Bình cầm một ngàn ngân tệ dư lại lần trước đi cục cảnh sát nhận thi thể, hắn không dám để An Tâm cùng Viên Hạo đi cùng, để ngừa vạn nhất, xử lý chuyện hậu sự của ba người bọn họ cũng chỉ được An Bình đi làm.
Viên Hạo cùng An Tâm vừa xuất hiện ở chợ, nhân viên quản lý liền đến nhiệt tình hoan nghênh, “Các cậu lần này mang theo bao nhiêu dưa chuột?” Nhân viên nhìn túi bọn họ mang theo, rõ ràng đồ vật so với lần trước nhiều hơn rất nhiều.
“Chúng tôi muốn trước tiên đi giám định một chút thổ kim trứng này, dưa chuột có rất ít. An Tâm nói, tay cầm một túi thổ kim trứng đi tới.
“Oa, thổ kim trứng lớn như vậy, tôi vẫn là lần đầu tiên thấy a.”
“Kết quả giám định, thổ kim trứng mới vô cùng cao cấp, kiến nghị giá bán 50 ngân tệ một cân.” Cơ khí làm ra kết luận, Viên Hạo cùng An Tâm đều thập phần vui vẻ, cái giá này so với thổ kim trứng thông thường cao hơn gấp ba, bình thường chỉ bán 30 ngân tệ một cân. Nhân viên cũng đối với thổ kim trứng siêu to, lại dinh dưỡng hơn thổ kim trứng thông thường này cảm thấy hứng thú, nhìn xung quanh, đều không nỡ mang ra ngoài. Nói thật, thổ kim trứng lớn như vậy, giám định lại cao cấp như thế, vẫn là lần đầu tiên thấy a. thời đại này đất đai khô cằn, hoa mầu trồng được cũng không quá tốt, thổ kim trứng có thể lớn như vậy vẫn là rất hấp dẫn người ta, dù sao sản lượng tăng cao, thu vào cũng nhiều hơn.
Lần này, Lý Ích cùng Dương Phi chạy đến nhanh hơn, An Tâm cùng Viên Hạo bị nhân viên lưu lại phòng làm việc một lúc, hai người liền trực tiếp đi vào.
Hai người rõ ràng là đồng thời nhận được tin tức, hầu như là đồng thời chen vào cửa, dáng vẻ của Dương Phi vẫn như trước cười híp mắt, hướng về phía An Tâm bắn quang nhãn, trực tiếp nói: “Các cậu dẫn theo bao nhiêu thứ tốt đến? Tôi đều mua hết.”
“Đồ vật các cậu mang tới, tôi mua hết.” Lý Ích cũng đồng thời nói. Hai người này nhìn thấy nhau đều ngứa mắt, sau khi nói xong, Lý Ích nhìn chằm chằm Viên Hạo, mà Dương Phi thì nhìn chằm chằm An Tâm.
Cho nên An Tâm cùng Viên Hạo căn bản là không có đi bán ngoài chợ liền ở ngay trong phòng làm việc bán hết cho hai người kia. Để cho công bằng, đương nhiên là mỗi người một nửa. nhưng đố mặt với hai người có tiền này, Viên Hạo cùng An Tâm đều không nương tay, hơn ba mươi cân thổ kim trứng, bán với giá hai ngàn ngân tệ, số lẻ số dưa cái gì, bọn họ đều làm tròn hết, nếu không thì cũng bốn bỏ lên năm. Ngược lại hai người kia cũng không để ý chút tiền lẻ như vậy. Mà dưa chuột vốn muốn bán rẻ hơn một chút, cũng trực tiếp bán theo giá lần trước, tổng cộng thu vào hơn 3200 ngân tệ, so với dự tính thì thu thêm được hơn 200 ngân tệ. Hơn nữa cũng không cần ra chợ bán từng chút một, nhanh chóng thanh toán xong, trên chợ căn bản là không ai biết bọn họ lại mang đến đồ vật, đối với thổ kim trứng cực kì cao cấp cũng không gây được tiếng vang lớn. Dù sao thì Viên Hạo cùng An Tâm đều hi vọng không ai biết hành tung của bọn họ, vì vậy mà cũng để ý việc này.