Xung quanh tối om, cây cối kêu lao xao trong gió, từng làn gió lạnh lẽo thổi qua, mang theo vẻ xác xơ tiêu điều, âm thanh của côn trùng không ngừng réo rắt như tiếng chuông kéo dài.
Virus quét qua, mọi người như đang đặt chân trên ranh giới sinh tử, lệch một chút, có thể là sinh, cũng có thể là tử, không ai dám lơ là, chỉ có thể gắng hết sức mà thôi.
Phương Mộc Tĩnh lấy trong vali một bộ đồ, thay ra sau đó lấy ít nước rửa mặt cho tỉnh táo.
Cô ra bàn, ngồi xuống, vơ lấy ấm trà rót một ly ừng ực uống. Lâu rồi cô chưa trải qua cảm giác mệt mỏi như vậy, không phải là cơ thể chịu không nổi, mà là tinh thần kiệt quệ, đó là cảm giác run rẩy sợ hãi từ sâu trong linh hồn.
Cố Vạn Tinh bên ngoài đi vào, trên người vẫn còn mặc áo bảo hộ, ngồi bên cạnh cô:
“Có người chết không?”
Cô trầm mặc, lát sau mới gật đầu:
“Có.”
Có người chết là chuyện không tránh khỏi. Người chết có cả bà cụ hôm nay cô đưa về. Bà cụ đã già, lại nhiễm virus, khả năng sống là không cao, cô đã đoán trước được, nhưng khi nhìn thấy bà lão hô hấp yếu dần, trong tay cô vẫn còn cầm dao phẫu thuật, nhưng chỉ có thể nhìn sinh mạng của bà lão từ từ hao mòn, cuối cùng là dừng hẳn.
Cuộc đời con người, cả đời vất vả, cuối cùng cũng không có một cái chết trọn vẹn.
Những người được cứu sống đã được chuyển về bệnh viện, nằm trong phòng hồi sức, qua được cơn nguy kịch.
“Em không sao chứ?” Cố Vạn Tinh hỏi, không phải là việc có người chết, mà là vì tình trạng sức khỏe của cô.
Cô bật cười, xoa ly nước:
“Em có thể có việc gì chứ.”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Cố Vạn Tinh nhìn cô, lát sau mới gật đầu, dặn dò vài câu sau đó đứng dậy rời đi.
Cô uống thêm một ly trà, rồi cũng đứng dậy. Định tiến vào phòng ngủ thì một cơn váng đầu ập tới. Phương Mộc Tĩnh đưa tay vội nắm mép bàn, đôi mắt theo bản năng nhắm chặt lại, huyết sắc trên mặt nhanh chóng rút đi, tái nhợt, mồ hôi lạnh cũng thấm ra, ướt cả vùng trán.
Cô hô hấp có chút dồn dập, lồng ngực phập phồng lại mang theo chút đau nhói.
Khoảng 5 phút sau cô mới trở lại bình thường, hít sâu một hơi, bàn tay chậm rãi buông mép bàn ra, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi, hằn vết đỏ.
Đầu dường như còn vang lên âm thanh ‘oong oong’.
Cô ngẩn người, sau đó cười khổ.
…..
Sáng hôm sau, mọi người đều thức dậy rất sớm. Cơ hồ mọi người chỉ ngủ khoảng ba đến bốn tiếng.
Phương Mộc Tĩnh nhìn đồng hồ, 3 giờ sáng.
Bên ngoài tối lạnh, tiếng côn trùng kêu vang, nơi đây nhiều cây nên có phần lạnh lẽo, gió sáng sớm lướt qua, cắt da thịt lại mang theo chút ẩm ướt tanh hôi, khiến người khác thầm run rẩy.
Xe cảnh sát và cứu thương liên tục rời đi rồi lại dừng lại ở lối vào, gấp rút bao trùm cả khu vực.
Bác sĩ nhanh chóng chuyển bệnh nhân vào phòng phẫu thuật.
Lần phẫu thuật trước, bọn họ đều chọn những người lớn tuổi, thời gian nhiễm bệnh lâu hơn người khác để tránh xảy ra tình trạng xấu, nên lần này, đa phần là những người trẻ tuổi hơn, thời gian nhiễm bệnh ít hơn nên phẫu thuật không có người tử vong.
Sau khi ca cuối cùng hoàn thành thì đã gần 8 giờ sáng, mặt ai cũng thấm vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt ai cũng hiện lên sự vui vẻ nhẹ nhõm.
Họ tháo khẩu trang, nhìn nhau cười.
Ánh nắng chiếu xuyên qua tán cây dát lên người họ màu vàng rực rỡ, như vầng hào quanh không thể che lấp.
Không sao rồi.
Bọn họ thành công rồi, không để ai khác nhiễm bệnh, họ đã chặn được virus trước khi để chúng lan nhiễm vào cộng đồng.
Xe cấp cứu đã đến đưa những bệnh nhân đó về bệnh viện chăm sóc.
Phương Mộc Tĩnh sắc mặt hơi tái dựa vào một cái cây, hơi nhắm mắt.
Cô cảm thấy mình có chút không ổn rồi.
Hôm nay phẫu thuật cô lại có khoảnh khắc đuối sức, ngay cả dao phẫu thuật cũng suýt rơi xuống.
Vừa ra khỏi phòng thì đất trời đều đen xám, lốm đốm sao nhỏ. Đầu và ngực đau đến nứt ra, nhưng cô vẫn muốn chống đỡ.
Không ai biết cô làm sao nhịn được, ngoài mặt cô nghiêm túc làm việc không ai nhìn ra khác thường, thậm chí bọn họ còn nghĩ rằng, Trưởng khoa của bọn họ dù đã tiếp xúc nhưng lại không nhiễm virus.
Hôm nay có bác sĩ khuyên cô đi nghỉ ngơi, nhưng cô chỉ lắc đầu từ chối.
Cố Vạn Tinh bận tối tăm, hai người cũng chẳng thấy mặt đối phương, nếu không dù cô giả vờ thế nào cũng không thoát khỏi đôi mắt tinh tường của anh.
Bây giờ khi mọi việc đã xong cô mới thấy mình đã yếu như vậy.
Áp lưng vào cây, Phương Mộc Tĩnh liên tục hít sâu, cô nhìn phòng phẫu thuật đằng xa, thầm nghĩ, chẳng mấy chốc cô lại sẽ vào đó, chỉ là với thân phận bệnh nhân. Đang nghĩ ngợi lung tung, có người đi lại, nói với cô:
“Bác sĩ Phương, có người muốn gặp cô.”
Cô mở mắt, hơi nhướng mày, gật đầu nói cảm ơn sau đó đi ra.
Người đàn ông nhìn cô gái đang tiến lại. Trên người cô đang mặc đồ phẫu thuật, trên đó còn dính máu, sắc mặt nghiêm túc lãnh đạm.
Hắn chưa từng thấy dáng vẻ này của cô.
Lạnh nhạt xa cách, lại có vẻ tự tin kiêu ngạo.
Bầu trời xanh thẳm phía xa, cứ như đang làm nền cho cô.
Cô gái dừng bước, nhìn người đàn ông trước mắt, khuôn mặt vẫn lãnh đạm lạnh lùng:
Cô lên tiếng:
“Hàn tổng tìm tôi?”
Hàn Đông Đường nhìn cô, lát sau trầm giọng:
“Sao em lại ở đây?”
Cô hơi nhếch môi, giọng điệu không nghe ra cảm xúc:
“Sao tôi lại không thể ở đây?”
Hàn Đông Đường nhíu mày, lộ vẻ không vui:
“Chỗ này đang có virus.”
Khi nghe nói cô ở đây, trời mới biết hắn đã lo như thế nào.
Cô bật cười, không cảm xúc nhìn hắn:
“Tôi là bác sĩ, nơi đây đang có virus nguy hiểm, tôi ở đây thì có vấn đề gì. Vả lại, tôi ở đây thì liên quan gì đến anh, hay nói cách khác, anh có tư cách gì mà quản tôi?”
Từng chữ của cô như mảnh băng lạnh lẽo, lại sắc bén đâm vào lòng hắn.
Hắn mím môi, lồng ngực không ngừng nhói lên.
Hắn sai rồi, hắn thật sự sai rồi!
Lúc đó hắn không nên như vậy, không nên để cô chịu thương tổn lớn như vậy. Hắn rõ ràng biết rõ quá khứ của cô, từng nói rằng quá khứ đó sẽ không lặp lại lần nữa, nhưng hắn lại không làm được.
“Tiểu Tĩnh…”
Giọng nói hắn mềm xuống, lộ ra sự cam chịu. Cô cắt ngang:
“Hàn tổng, nơi này đang có virus, anh không nên ở đây.”
Cô ra hiệu cho cảnh sát mặc đồ bảo hộ tiến tới:
“Đừng để người khác lại gần khu vực này, nơi này đang có virus.”
Cảnh sát ngơ ngác, thuộc khử trùng đã xịt không biết bao nhiêu lần, những thứ có khả năng nhiễm virus cũng đã bị tiêu hủy, bệnh nhân được cứu, virus đâu ra.
Nhưng mà vị bác sĩ xinh đẹp này đã mở lời, cảnh sát liền tiến lên ngăn người lại.
“Mời ngài rời khỏi khu vực này.”
Tần Liên tiến lên, Hàn Đông Đường cũng giương ánh mắt lạnh lẽo, quanh thân vương vít luồn áp suất thấp khiến cảnh sát ngần ngại.
Cô nhíu mày, còn chưa kịp nói tiếp thì một trận ho ập tới.
“Khụ…khụ…khụ…”
Cô nhăn mặt, cổ họng dâng lên một con đau rát, cả người gập xuống.
Phương Mộc Tĩnh ngẩng đầu lên, bàn tay đỏ màu máu, khóe miệng cũng vương lại vết máu đỏ tươi.
Con ngươi Hàn Đông Đường co lại, sợ hãi tiến lên, lại bị cảnh sát ngăn lại, hắn tức giận, như con dã thú bị xổng chuồng, lạnh lẽo quát lớn:
“Cút!”
Cảnh sát kinh hãi, vội lui lại.
Khí tràng người đàn ông này quá lớn.
Phương Mộc Tĩnh nhìn hắn, nhưng chỉ thấy tàn ảnh mờ ảo, thân thể lảo đảo ngã về phía sau.
Hàn Đông Đường hoảng hốt, định đưa tay đỡ cô thì thân thể cô rơi vào vòng ôm của người khác.
Hắn tức giận lại lo lắng, đưa mắt nhìn lên.
“Tôi đã từng nói đừng để tôi thấy cậu xuất hiện bên cạnh Tiểu Tĩnh nữa.”
Cố Vạn Tinh lạnh giọng, ánh mắt nhìn hắn như nhìn kẻ thù.
“Cố Vạn Tinh!” Hắn gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu.
“Đưa Hàn tổng ra ngoài.”
Cố Vạn Tinh nói, sau đó bế bổng cô lên, đi vào trong, để lại Hàn Đông Đường trơ mắt đứng nhìn.
“Chuẩn bị phòng phẫu thuật.” Anh lạnh giọng, khuôn mặt điển trai đầy vẻ giận dữ.
Cô nằm trong ngực anh, mỉm cười yếu ớt:
“Anh ôm em, Sơ Ái thấy sẽ ghen đấy.”
Cố Vạn Tinh liếc cô, tức giận quát:
“Em câm miệng! Em nói mình không sao, đây là không sao của em à?! Đây là trách nhiệm của em đối với sức khỏe của mình sao?!”
Cô rụt đầu, đôi mắt mờ mịt:
“Vậy…khụ… phải nhờ Viện trưởng Cố rồi…”
Nói xong cô ngất đi, đôi môi khô nứt mím lại, lộ ra sự yếu ớt không giống như vừa rồi.
Cố Vạn Tinh hoảng hồn, vội bế cô nhanh đi vào phòng phẫu thuật đã chuẩn bị sẵn.
______