Anh có muốn làm điều gì đó… thú vị không.
Đây là chính xác là một sự ám chỉ ái muội.
Điều thú vị, nó là gì? Phó Dư Hạc không khó tưởng tượng, từ lúc Thẩm Dịch
đột nhiên cúi người hôn anh tiết tấu của anh đã đi theo Thẩm Dịch, lúc
này lồng ngực nhịp tim hỗn loạn.
Để che đậy sự hỗn loạn của mình mà rơi vào thế hạ phong, anh kéo khóe môi hỏi Thẩm Dịch: “Một điều thú vị? Làm em sao?”
Lời nói thẳng thắn thường khơi dậy sự ngượng ngùng của Thẩm Dịch ở tuổi này nhưng Thẩm Dịch thì không có ngượng ngùng như vậy.
“Không phải chúng ta đã ngủ nhiều lần rồi à?” Thẩm Dịch nói “Từ tháng trước… ưm…”
Miệng hắn bị Phó Dư Hạc che lại.
Phó Dư Hạc giật giật quai hàm nhìn vào đôi mắt lộ ra duy nhất của Thẩm
Dịch, sạch sẽ nhanh nhẹn nhưng cũng xảo quyệt với ý đồ xấu xa, giống như một con cáo nhỏ thông minh chuyên đi gạt người.
Khuôn mặt của Thẩm Dịch rất nhỏ, đây là kết luận mà Phó Dư Hạc đạt được khi anh lấy lòng bàn tay che nửa dưới khuôn mặt của hắn.
Đôi môi ấm áp dưới lòng bàn tay anh rất mềm mại, hơi thở nóng như lửa đốt,
dưới sự bao bọc kín đáo của lòng bàn tay anh dường như đang dần nóng
lên, làn da trên khuôn mặt hắn nhẵn nhụi, nhìn gần còn có thể thấy lông
tơ.
Hắn không nhúc nhích chỉ để Phó Dư Hạc che miệng mình, ánh
mắt nhìn chăm chú, trong con ngươi đen nhánh của hắn hiện lên hình ảnh
Phó Dư Hạc.
Khi hắn định thần lại Phó Dư Hạc đột ngột rút tay, vì ngăn cản Thẩm Dịch nói ra những điều không nên nói anh dùng lực mạnh
đến mức trên mặt Thẩm Dịch để lại vài dấu tay, như thể đang âm thầm buộc tội Phó Dư Hạc bạo hành rồi vô cớ thêm vài phần sắc tình khiến mọi
người muốn để lại nhiều dấu ấn hơn.
Thẩm Dịch: “Anh, anh đang chột dạ sao?”
Bọn họ quả thật có ngủ, cũng không đơn thuần như vậy, nhưng bọn họ cũng không ngủ đến cuối cùng.
Phó Dư Hạc không nhìn thẳng vào hắn mà chỉ nhìn từ khóe mắt nói: “Em không biết xấu hổ sao?”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Sao anh lại ngại?” Thẩm Dịch nói “Đối mặt với dục vọng của chính mình thực đáng xấu hổ sao? Anh ——chẳng lẽ anh không nghĩ tới?”
Mặc dù Phó Dư Hạc không muốn thừa nhận nhưng anh thực sự đã nghĩ về điều
đó, đó là lúc trước nhưng khi ấy anh chỉ có một ý tưởng mơ hồ không cụ
thể.
Trực tiếp đối mặt với dục vọng cũng không có gì đáng xấu hổ
nhưng Phó Dư Hạc không muốn thảo luận chủ đề riêng tư này với Thẩm Dịch ở đây.
“Tôi có chút ngạc nhiên là em có nhận thức về chuyện này.” Phó Dư Hạc nghiêng người né tránh câu hỏi kia.
Giống ở tuổi này của Thẩm Dịch, hẳn là biết chuyện tình dục như thế nào, đối
với chuyện này có chút tò mò và dụ hoặc nhưng đồng thời cũng xấu hổ khi
mở miệng nói.
Ví dụ như phản ứng của Phó Trừng.
Lần trước chỉ phát hiện ra một bức thư tình Phó Trừng có thể đỏ mặt.
Tuy nhiên Thẩm Dịch dường như bẩm sinh đã không biết đến từ “ngượng ngùng”, ngày thường làm một số việc thành thục lão luyện mà về phương diện khác lại ngoài ý muốn thực thuần khiết.
“Nhận thức… từ lúc anh hôn
em là em đã có.” Thẩm Dịch nói: “Mặc dù lúc đó em không nghĩ tới việc
làm chuyện đó với anh nhưng dù sao có một số việc con người không thể
kiểm soát được, chỉ là giống như lần trước anh lừa em đem về nhà, để em
giúp anh cho—”
Thẩm Dịch lại bị bịt miệng.
Hắn chớp chớp mắt.
Lừa hắn về nhà lời này nói ra khiến Phó Dư Hạc có chút buồn cười lại có
chút đau đầu, chỉ cần không cẩn thận một chút Thẩm Dịch có thể lỡ miệng
lôi chuyện cũ ra, anh cảm thấy ở chỗ này nói chuyện vẫn là quá nguy
hiểm, cuộc trò chuyện của hai người luôn không trong sáng như vậy.
Nhưng nhắc tới chuyện này lúc đầu, Phó Dư Hạc vẫn là có chút ngứa răng “Em không phải rất sảng khoái sao?”
Thẩm Dịch: “Ừm, ừm”
“Anh! Thẩm Dịch! Sao còn chưa vào?” Phó Trừng ở trong phòng khách lớn tiếng hỏi.
“Đến đây.” Phó Dư Hạc buông Thẩm Dịch ra “Đừng nói nhảm trước mặt Phó Trừng.”
“Được.” Thẩm Dịch ngoan ngoãn gật đầu như một con chó ngao Tây Tạng đã thuần phục”Yênngoa, em biết có chừng mực.”
Tốt lắm, Phó Dư Hạc bắt đầu lo lắng.
“Sao giờ cậu mới vào?” Phó Trừng hỏi Thẩm Dịch.
Vết đỏ trên mặt Thẩm Dịch vẫn chưa mờ đi, nhợt nhạt nếu không nhìn kỹ sẽ
không nhìn ra là cái gì, hơn nữa hắn luôn miệng nói nguyên nhân: “Cặp
sách của tôi có khóa kéo bị mắc vào áo, anh trai cậu giúp tôi sửa nó.”
“Ồ.” Phó Trừng không nghi ngờ gì “Cậu bỏ quá nhiều táo vào cặp, những hộp giấy nhỏ đó lát nữa cậu có muốn lấy lại không?”
Ba người trước sau đi trên cầu thang, đi sau cùng là Phó Dư Hạc, anh lắng
nghe cuộc trò chuyện giữa hai người và nhìn vào chiếc cặp học sinh căng
phồng của Thẩm Dịch. Trước đây anh đã nhận thấy chiếc cặp đầy bất thường nhưng anh không nghĩ nhiều về nó.
Thẩm Dịch và Phó Trừng trò chuyện đi vào phòng của Phó Trừng, Phó Dư Hạc đi vào thư phòng.
“Này, hôm nay anh trai tôi lại mang đồ ngọt tới.” Sau khi vào cửa, Phó Trừng
nhìn thấy chiếc túi quen thuộc trên bàn, “Anh trai tôi khoảng thời gian
này làm sao vậy…”
“Không ngon sao?” Thẩm Dịch thuần thục ngồi xuống sô pha.
“Không.” Phó Trừng cười nói: “Chỉ là… cảm giác như đã rất lâu rồi không được đối xử như vậy từ khi còn rất nhỏ…”
Phó Trừng cảm thấy anh trai mình gần đây thân thiện hơn rất nhiều, anh
thường xuyên mua đồ ăn ngon cho cậu khiến cậu có cảm giác như được quay
về lúc còn rất nhỏ, trước khi cha mẹ qua đời mặc dù anh trai có trầm
lặng nhưng anh ấy cũng không khó đoán như bây giờ, anh cũng giống như
một người anh bình thường đưa cậu đi chơi và mua cho cậu những món ăn
ngon.
Cậu cảm thán vài câu, Thẩm Dịch ngồi sang một bên nghiêm
túc nghe cậu nói, hai tay chống lên bàn cằm chống lên mu bàn tay “Thật
sao? Bây giờ nhìn anh cậu vẫn đối xử với cậu như lúc trước mà.”
Phó Trừng có chút kinh ngạc “Anh ấy như thế à? Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ cảm thấy anh rất…”
Cậu nhất thời không nghĩ ra được tính từ gì “Dù sao cũng khó tiếp cận, nhìn không giống người có thể làm những việc như vậy.”
Đánh giá từ ngoại hình và khí chất của anh, anh trai cậu thực dễ làm người
khác trong lòng run sợ không dám nhìn thẳng vào anh. Ngay cả Phó Trừng
cũng sẽ vô thức lo lắng khi đối mặt với anh.
“Anh của cậu…”
Thẩm Dịch dừng một chút trong đầu hiện lên khuôn mặt của Phó Dư Hạc, suy nghĩ một chút “Dù sao anh ấy đối với cậu rất tốt.” Rất dễ thương, nhìn
như một con mèo đang giận muốn sờ đầu nhưng Phó Dư Hạc chắc chắn sẽ
không cho sờ, anh có hơi keo kiệt.
Thẩm Dịch không biết trong đầu mình khi vuốt râu hổ là có ý nghĩ nguy hiểm gì.
Phó Trừng gật đầu đồng ý với lời nói của Thẩm Dịch, cậu lấy đồ ngọt ra khỏi túi “Cậu muốn cái nào?”
Thẩm Dịch chỉ chỉ “Pancake Xoài.”
Phó Trừng đặt bánh trước mặt hắn.
“Anh trai cậu đã từng đánh nhau chưa?” Thẩm Dịch vừa mở hộp vừa hỏi, Phó Dư Hạc từ miệng Phó Trừng có cảm giác khác hẳn.
“Đã đánh nhau.” Phó Trừng nói “Tôi đã thấy anh trai tôi đánh nhau một lần…”
Đánh đập rất tàn nhẫn.
Sau lần đó suýt nữa làm cậu đối với anh trai có bóng ma tâm lý, sau lại để
dỗ dành cậu anh một tay cầm đồng phục học sinh một tay dắt cậu đi mua
bánh ngọt nhỏ trấn an cậu, khi đó Phó Trừng chỉ có tám tuổi anh trai
mười lăm tuổi, gia đình vẫn còn hạnh phúc bên nhau.
“Anh trai tôi trước kia tính tình không tốt lắm.” Phó Trừng nói.
Thẩm Dịch: “Hiện tại cũng không tốt lắm.”
Phó Trừng: “Cậu không sợ anh trai tôi nghe thấy à.”
“Nhà cậu cách âm rất tốt.” Thẩm Dịch tựa khen nói.
Phù Trừng: “Làm sao cậu biết?”
Thẩm Dịch dừng một chút “Nhìn thoáng qua liền có thể biết.”
Phó Trừng: “… Cũng có thể.”
Bất quá chỉ là cảm thấy kỳ quái.
Một giờ sau Phó Trừng hoàn toàn đắm chìm trong nghiên cứu của mình trên bàn học, điện thoại di động của Thẩm Dịch hết pin muốn mượn bộ sạc của anh, thấy cậu còn đang tập trung bên kia hắn rời khỏi phòng mà không gây ra
tiếng động.. Truyện Mỹ Thực
Hắn dựa vào bức tường ngoài cửa để gửi tin nhắn.
[ Thẩm Dịch: Anh, anh ở đâu? ]
[Phó Dư Hạc: Phòng ngủ. 】
Không đến một phút Thẩm Dịch đã đến cửa phòng ngủ của Phó Dư Hạc, vừa giơ tay định gõ cửa, cửa phòng ngủ không khóa mở ra một khe hở, hắn đẩy cửa
vào.
Phó Dư Hạc đang ngồi dang rộng hai chân trên ghế sô pha cơ
thể khom về phía trước, trên bàn cà phê để notebook đang trò chuyện
video với ai đó về chi tiết công việc của mình. Thẩm Dịch vừa bước vào
cửa hắn nghe thấy tiếng người đó báo cáo công việc của mình.
Nghe thấy tiếng hắn vào cửa Phó Dư Hạc tranh thủ liếc nhìn hắn, Thẩm Dịch
vòng qua máy ảnh của notebook đi đến phía đối diện của bàn cà phê, kéo
ra một chiếc đệm ngồi xuống ôm mặt vào lòng tay nhìn Phó Dư Hạc với khóe môi nhếch lên.
Phó Dư Hạc: “…”
Anh tập trung ánh mắt vào chiếc notebook nhưng sự chú ý của anh lại bị phân tâm bởi người đang nhìn chằm chằm vào anh.
Anh làm việc hơi bị phân tán, thỉnh thoảng trả lời, kết thúc cuộc gọi video sau mười phút.
“Có chuyện gì vậy?” anh hỏi.
Thẩm Dịch giơ điện thoại trong tay lên lắc lắc “Anh, có cục sạc không? Điện thoại của em hết pin rồi.”
“Ở trong ngăn kéo, em tự lấy đi.” Phó Dư Hạc hất cằm chỉ hướng cái bàn bên kia.
Thẩm Dịch tìm thấy bộ sạc, sạc điện thoại, sau đó quay lại hỏi Phó Dư Hạc: “Em có thể mượn máy tính của anh không?”
“Để làm gì?” Phó Dư Hạc hỏi.
Thẩm Dịch: “Học.”
Phó Dư Hạc cố ý nói: “Mật khẩu là sinh nhật của tôi.”
“Ồ.” Thẩm Dịch không hỏi anh sinh nhật là ngày nào, hắn nhớ rất rõ ràng.
Điều này khiến Phó Dư Hạc thoải mái hơn rất nhiều.
Thẩm Dịch đi tới bên cạnh Phó Dư Hạc đột nhiên khom người xuống ghé sát môi
anh hít một hơi: “Anh, anh lại hút thuốc rồi.” Hơi thở nhẹ lướt qua mặt
Phó Dư Hạc, anh không trốn tránh mà khịt một cái nói: “Mũi chó.”
Không có mùi thuốc lá trong phòng, Phó Dư Hạc hút thuốc ngoài ban công.
Một giây sau đôi môi gần trong gang tấc của Thẩm Dịch dán lên, hương vị
giữa môi và răng ngọt ngào, hắn cạy hàm răng của Phó Dư Hạc ra trêu chọc chiếc lưỡi mềm mại ướt át của anh.
Lần này khác với nụ hôn trước hiên nhà, đó là một nụ hôn sâu ướt át, Phó Dư Hạc sẵn sàng tiếp nhận nụ hôn này, nó ngày càng trở nên mãnh liệt hơn, khi Thẩm Dịch lùi lại Phó
Dư Hạc liền ấn vào gáy hắn kéo dài nụ hôn.
Thẩm Dịch khác với
thanh niên liều lĩnh khi lần đầu tiên hôn nhau chỉ làm theo trực giác
của mình, hiện tại đã biết cách làm cho đối phương cảm thấy thoải mái,
đây là kinh nghiệm hắn từ từ học hỏi tích lũy mà có cho thầy giáo lão
luyện của hắn—người đã từng nói kỹ năng hôn của hắn rất kém.
Hơi
thở nóng như thiêu đốt, nhịp tim không cân bằng, không khí dường như
đang từng chút một bị tước đoạt, Phó Dư Hạc mí mắt cụp xuống lông mi run rẩy cảm giác mất khống chế lan tràn, anh để bản thân bị cảm giác khống
chế ăn mòn, mất kiểm soát không ngăn chặn được nó.
Trong phòng vang lên tiếng thở dốc trầm thấp hồi lâu mới lắng xuống.
…
Phó Dư Hạc nằm trên ghế sô pha giơ tay lên che mắt, đôi môi hồng hào hơi hé mở, mặt và vành tai ửng đỏ giống như bị bắt nạt quá nhiều có chút ủy
khuất, lúng túng.
Thẩm Dịch người đang ngồi bên ghế sô pha, ném khăn giấy vào thùng rác, ném trúng mục tiêu một cách hoàn hảo.
Phó Dư Hạc hơi di chuyển cánh tay nói với giọng lười biếng “Hai ngày nữa tôi sẽ đi công tác.”
“Bao lâu?” Thẩm Dịch quay đầu lại.
Phó Dư Hạc: “Khoảng nửa tháng.”
Thẩm Dịch: “Ồ, em hiểu rồi.”
Phó Dư Hạc vẫn chưa quên những thay đổi trước và sau của Thẩm Dịch khi trở
về từ chuyến công tác lần trước. Khi anh đề cập đến điều này Thẩm Dịch
suy nghĩ một chút nhếch miệng cười nói: “Bởi vì anh không quá quan tâm
em, rời đi cũng không có cùng em nhắc tới cái gì, em rất khó chịu.”
Thiếu niên cảm xúc đến rồi đi thật nhanh, lúc nói lại chuyện này trên mặt hắn không có chút ác cảm nào, không biết là thất vọng hay tức giận.
Hắn từ bỏ theo đuổi anh vì thất vọng? Thật không kiên nhẫn.
Thẩm Dịch không kiên nhẫn đi vào phòng tắm rửa tay trở lại ngồi ở trước sô
pha mở máy vi tính, Phó Dư Hạc ngồi một hồi sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.
Khi anh đi ra lần nữa nghe thấy một số âm thanh lạ, tiếng
thở hổn hển mơ hồ xen lẫn tiếng rên rỉ, anh dừng lại ở cửa gần như cho
rằng Thẩm Dịch vừa mới ghi âm, tiến đến phía sau Thẩm Dịch nhìn thấy màn hình máy tính sắc mặt anh thay đổi vì một khoảnh khắc.
“Em lấy máy tính của tôi chỉ để xem thứ này thôi à?” Anh hỏi với giọng điệu tinh tế.
Thẩm Dịch nghiêng đầu giải thích: “Điện thoại của em hết pin.”
Phó Dư Hạc tập trung vào những gì anh xem trong khi Thẩm Dịch tập trung vào lấy cái gì xem, hai người họ không nói về cùng một điểm.
“Muốn xem cùng nhau không?” Thẩm Dịch mời.
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, thanh âm trong phòng biến mất, chiếc máy
tính trước mặt Thẩm Dịch đã bị Phó Dư Hạc tắt đi, anh ngẩng đầu lên bắt
gặp đôi mắt sâu thẳm của Phó Dư Hạc.
“Cố ý?
Thẩm Dịch: “Cố ý cái gì?”
Phó Dư Hạc: “Còn giả bộ.”
Hắn từ khi vào cửa liền ám chỉ anh.
Đôi mắt của Thẩm Dịch rất rõ ràng: “Em giả bộ cái gì?”
“Em nói xem?”
“Anh à, anh đừng chơi trò đố chữ với em, em không hiểu.”
“Ồ.”
“Anh——”
Phó Dư Hạc chậm rãi ngồi xuống “Nếu không giả bộ liền nói đi, em xem cái này làm gì?”
“Học.” Thẩm Dịch rất tự nhiên nói.
Phó Dư Hạc đột nhiên nhớ đến “học tập” mà Thẩm Dịch đã nói khi hỏi mượn máy tính, anh dừng lại cười nhạo một tiếng, đó thực sự là học tập.
“Em thích học lắm sao?” Anh nói “Vậy thì hãy học thật chăm chỉ rồi kể cho tôi nghe những gì em đã học được.”
Thẩm Dịch đang khẩn trương về việc học của mình vào năm thứ ba trung học,
Phó Dư Hạc sẽ không chủ động làm phiền hầu hết thời gian của hắn, anh sẽ chỉ đợi hắn đến tìm mình, họ sẽ hôn nhau ngày càng điêu luyện hơn trong phòng làm việc phòng ngủ hay phòng tắm nhưng ranh giới cuối cùng vẫn
chưa được vượt qua.
“Đã rõ, Phó lão sư.” Thẩm Dịch lại mở máy
tính lên không thèm để ý Phó Dư Hạc–một người sống ngồi bên cạnh, quang minh chính đại xem video bị hạn chế độ tuổi.
Thẩm Dịch sờ túi, trong đó vẫn còn cây kẹo que cuối cùng vị dâu tây.
Phó Dư Hạc vốn muốn làm hắn khó xử nhưng hóa ra còn rất thoải mái thậm chí
còn ăn kẹo que, mùi thơm ngào ngạt đọng lại trong mũi, anh phát hiện
người xấu hổ không phải Thẩm Dịch mà là chính mình.
“Đang nghĩ gì vậy?” Anh thản nhiên hỏi.
Thẩm Dịch: “Chân của anh trông đẹp hơn của anh ta.”
Phó Dư Hạc: “…”
Thẩm Dịch: “Eo cũng nhỏ hơn và có cơ bắp—”
“Đủ rồi.” Hầu kết của Phó Dư Hạc lăn xuống, bị hắn nói mấy câu liền không
chịu được, nói những lời ái muội như vậy với giọng điệu trong sáng có
tính kích thích rất lớn. Anh vội vàng đứng dậy “Tôi có một số việc cần
giải quyết trong thư phòng, em có thể ở lại đây một mình.”
Thẩm Dịch trên mặt tràn đầy háo hức: “Không kiểm tra em sao?”
Phó Dư Hạc cười khẩy nghĩ rằng Thẩm Dịch cố tình làm điều đó, anh bỏ hắn lại không trả lời câu hỏi đó.
Thẩm Dịch không hiểu tại sao, nghe thấy tiếng đóng cửa hắn lẩm bẩm một mình: “Về sau kiểm tra cũng không sao.”
Vào đêm Bình An, khi Thẩm Dịch trở về hắn cầm theo một túi quả táo lớn
trong tay — do Phó Dư Hạc tặng để hắn bổ sung thêm vitamin.
Phó
Dư Hạc phải đi công tác hơn nửa tháng nên anh không thể về vào đêm giao
thừa, vào đêm trước đêm giao thừa anh đã gọi cho Phó Trừng, cậu cúp máy
mà không nói chuyện, gọi thêm một cuộc gọi nhỏ nữa cũng không nghe, đồ
vô tâm.
“Anh à!” Thẩm Dịch không tự chủ được kích động chào hỏi “Chào buổi tối.”
Thẩm Dịch dựa vào ban công của tòa nhà chung cư cao tầng ở khu cao cấp, chóp mũi bị gió lạnh làm cho hơi ửng đỏ cũng không vào phòng, ánh sáng trong phòng khách hắt ra chiếu sáng nửa người hắn.
Hắn nhìn bông tuyết bồng bềnh trong bầu trời đêm, khóe môi hơi nhếch lên.
Bầu trời đen kịt như bị màn che đậy, dưới lầu đèn đường hiu quạnh, bông
tuyết bay lả tả rơi trên mặt đất phủ một tầng tuyết mỏng, mấy ngày trước bắt đầu có tuyết rơi nhưng không nặng.
“Đang ở ngoài?” Đầu bên kia truyền đến giọng nói của Phó Dư Hạc, giọng nói nhẹ nhàng tùy ý tựa hồ còn có chút ấm áp.
Thẩm Dịch: “Ở đây đang có tuyết rơi, anh à, chỗ của anh có tuyết rơi không?”
Phó Dư Hạc kéo rèm khách sạn ra, bên ngoài không biết từ lúc nào tuyết bắt đầu rơi “Ừm, tuyết đang rơi.”
Điều này khiến Phó Dư Hạc sinh ra một tâm lý vi diệu, giống như cùng nhìn
tuyết rơi dù có ở nơi khác nhau, bầu không khí lãng mạn hơn, nhịp tim
xúc động trong một giây thực sự muốn ôm người ở đầu bên kia điện thoại – chỉ là một cái ôm đơn giản.
“Mọi chuyện vẫn ổn chứ?” Thẩm Dịch ở bên kia hỏi.
Phó Dư Hạc: “Ừ.”
Thẩm Dịch: “Anh, anh mau trở về đi, lâu quá không gặp em rất nhớ anh.”
Phó Dư Hạc hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nhả ra, anh rút ra một điếu thuốc đưa nó lên miệng, “Nhớ tôi?”
Anh khịt mũi lần nữa: “Tôi còn tưởng là em muốn cùng tôi làm việc khác?”
“Đều được.” Thẩm Dịch nói, lắng nghe âm thanh nhẹ của chiếc bật lửa bên kia hắn đoán rằng Phó Dư Hạc lại hút thuốc.
“Có gì làm phiền anh không?” hắn hỏi.
Phó Dư Hạc không nói gì im lặng trong giây lát.
Thực ra cũng không phải là chuyện gì phiền phức chỉ là có gì đó vướng bận trong lòng anh mà thôi.
Chiều nay——
Phó Dư Hạc mang theo Vương trợ lý đi gặp đối tác, hai bên nói chuyện xong
thì tách ra, trên đường về khách sạn Phó Dư Hạc tìm đến cửa hàng đồng hồ mà anh thường mua.
Cửa hàng được thắp sáng bằng những ngọn đèn
vàng ấm áp, trợ lý Vương hỏi anh có phải muốn mang đồng hồ về cho Phó
Trừng không, trợ lý Vương khá có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, trước
đây khi Phó Dư Hạc đi công tác anh thỉnh thoảng sẽ mang theo một thứ gì
đó cho Phó Trừng khi quay trở lại nhưng hiếm khi chọn thứ gì đó trực
tiếp.
Trợ lý Vương đề xuất một chiếc đồng hồ mới nói: “Cái này tương đối phù hợp với con trai ở độ tuổi của cậu ấy.”
Phó Dư Hạc mua nhưng không đi ngay, anh muốn thay đồng hồ, yêu cầu về đồng
hồ của anh không thay đổi nhiều nên người phục vụ trong tiệm đề cử mấy
cái tiêu biểu, sau khi xem xét một vài chiếc đồng hồ Phó Dư Hạc đã thích một chiếc đồng hồ đơn giản nhưng chi tiết tinh xảo, anh đặt mua hai
chiếc.
Trợ lý Vương lúc đó hơi khó hiểu: “Hai cái? Phó tổng còn mua cho ai nữa?”
Phó Dư Hạc nói “Ừ”.
Trợ lý Vương đã có bạn gái nên nhanh chóng đoán ra rằng anh mua chiếc đồng
hồ giống như vậy để làm quà cho người yêu của mình, anh ấy nói với Phó
Dư Hạc nếu anh mua nó cho bạn gái của mình thì chiếc đồng hồ đó không
phù hợp với phụ nữ, dây đeo mỏng hơn sẽ trông đẹp hơn.
Phó Dư Hạc liếc anh ta: “Tôi trông giống như là có bạn gái sao?”
Trợ lý Vương: “…”
Anh ta lập tức im lặng.
Đừng nói, tuy rằng anh ta chưa từng thấy Phó Dư Hạc có hứng thú với bất kỳ
nữ nhân nào nhưng trạng thái gần đây thật sự có chút giống nhau, mỗi
ngày đều tràn ngập gió xuân tựa hồ đã xảy ra chuyện tốt, thường xuyên rủ anh đi mua một số món tráng miệng để mang về nhà.
Trợ lý Vương từng đoán rằng Phó Dư Hạc đây là kim ốc tàng kiều (1).
(1) Dùng để chỉ ngôi nhà đẹp sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
Khác với sự xoắn xuýt trong mạch não của trợ lý Vương, sau khi Phó Dư Hạc
lấy được chiếc đồng hồ anh chỉ nghĩ đến việc khi nào Thẩm Dịch sẽ thổ lộ tình cảm với anh, nói thích anh hay là… Thẩm Dịch chỉ đơn giản là
thích mối quan hệ thể xác?
Sau khoảng thời gian nóng nảy ban đầu
qua đi, Phó Dư Hạc dần dần cảm thấy có điều gì đó không ổn — mặc dù lúc
đầu anh rất vui khi duy trì mối quan hệ như này nhưng bây giờ anh không
muốn tiếp tục như vậy mãi mãi.
Trong phòng khách sạn, hai chiếc
hộp trên bàn cà phê được mở ra, bên trong là hai chiếc đồng hồ đeo tay
tinh xảo, Phó Dư Hạc ngồi trên ghế sô pha hút thuốc.
“Em có thích tuyết không?” Anh hỏi Thẩm Dịch ở đầu bên kia điện thoại.
Thẩm Dịch không để ý lắm đến việc anh đổi chủ đề đáp: “Bình thường ạ.”
Hắn đưa tay ra bông tuyết liền tan chảy trên đầu ngón tay, hắn nghĩ hình
như rất nhiều thứ đẹp đẽ đều tồn tại trong thời gian ngắn.
“Tuyết tan thì quá lạnh.” Thẩm Dịch nói.
Phó Dư Hạc: “Mặc thêm quần áo vào.”
Thẩm Dịch chờ đợi, sau đó nói với vẻ trách móc: “Hết chưa? Anh, anh thật keo kiệt, anh quan tâm đến em nhiều hơn đi.”
Phó Dư Hạc: “…”
Ngay khi anh nghe thấy nó liền biết thói đạo đức giả gián tiếp của Thẩm Dịch lại bùng phát, hắn luôn dùng biểu cảm và giọng điệu như vậy để cố tình
trêu chọc anh. Lúc đầu Phó Dư Hạc sẽ bị lừa nhưng bây giờ anh sẽ
không… Nhưng khó tránh khỏi anh vẫn có chút lơ đễnh như thể họ đang
trong thời kỳ mặn nồng của đôi lứa.
Kế hoạch cuộc sống của Phó Dư Hạc không bao gồm việc yêu nhưng bây giờ thì có thể.
Không có được đáp lại Thẩm Dịch cũng không có phiền muộn: “Anh đừng để bị cảm lạnh, mấy ngày nữa anh trở về em sẽ làm ấm giường cho anh.”
Phó Dư Hạc: “…”
Anh dựa vào trên sô pha vành tai có chút nóng lên, anh khẽ cười một tiếng, ngữ khí hơi khác nói: “Nhớ kỹ lời em nói.”
Không lâu sau Thẩm Dịch cúp điện thoại, đầu ngón tay có cảm giác lạnh lẽo,
hắn nhìn màn hình điện thoại di động trong một thời gian dài, những bông tuyết bay từ bên ngoài xuống màn hình di động của hắn hóa thành nước.
Cảm giác trống trải có vẻ hơi cô đơn.
Thẩm Dịch cảm thấy hắn thực sự nhớ Phó Dư Hạc mà hắn không cảm thấy như vậy khi Phó Dư Hạc đi công tác lần trước.
Hắn bỏ di động vào túi, vươn vai uể oải bước từ ban công về phòng, ngủ không được nên làm việc khác.
Đèn phòng tắm được bật lên, tiếng nước nhỏ giọt phát ra, nước ấm bắn tung
tóe trên gạch, hơi nước trắng xóa từ từ bốc lên, mái tóc đen của Thẩm
Dịch ướt sũng vuốt ra sau đầu, hắn ngửa đầu nước trượt từ quai hàm của
hắn chảy xuống đất dọc theo những đường cơ căng cứng.
Thật lâu sau hắn cúi đầu thở dốc một tiếng, chậm rãi mở mắt ra khẽ nhìn đầu ngón tay đỏ ửng đã được ngâm trong nước ấm.
Dường như không được a, khác với cảm giác mà Phó Dư Hạc mang lại cho hắn,
những gì còn lại sau việc đó chỉ là sự trống rỗng vô tận không thể thỏa
mãn.
…Thực sự muốn ôm ôm.
Vài phút sau hắn cười một tiếng trầm thấp, nỉ non nói: “Anh ơi, em nhớ anh lắm.”
…
Thứ tư.
Ngày đầu tiên của kỳ thi cuối cấp ba thời tiết càng lúc càng lạnh, bên ngoài gió thổi hiu hiu, khi chuông báo kết thúc môn thi cuối cùng vang lên
rất nhanh đã có học sinh lần lượt ra khỏi khuôn viên trường.
“Cậu có cảm thấy… bọn họ đang theo dõi chúng ta không?” Phó Trừng giật giật quần áo của Thẩm Dịch thấp giọng hỏi.
Lá của những cây si trên hai hàng vỉa hè trước cổng trường đã rụng gần hết chỉ còn cành đung đưa trong gió lạnh, sau giờ học tất cả những người ra vào cổng trường đều là học sinh.
Thẩm Dịch nghiêng đầu liếc mắt
nhìn về phía sau, mấy thanh niên xã hội tóc nhuộm đi theo bọn họ ở một
khoảng cách gần, vừa đi vừa hút thuốc.
“Trông quen quen.” Thẩm Dịch nói.
Phó Trừng: “Tháng trước ở quán net, quên rồi sao?”
Thẩm Dịch đột nhiên ý thức được, “A…”
Phó Trừng: “Bọn họ đi theo chúng ta làm gì?”
Cậu không nghĩ ra mình cùng Thẩm Dịch với bọn họ có ân oán gì, bình thường bọn họ cũng không tiếp xúc với những người này.
“Chúng ta đi xe đi.” Thẩm Dịch nói.
Phó Trừng: “…”
Thẩm Dịch cười: “Đi, đi trạm xe buýt.”
Ở đó có rất nhiều người.
Thẩm Dịch đã từng có kinh nghiệm bị theo dõi trước khi hắn chuyển nhà, nhưng kỹ năng theo dõi của những người đó không tốt lắm, họ liên tục nhìn
trộm hắn theo sát phía sau, Thẩm Dịch nhanh chóng phát hiện và ném họ ra xa.
Lần này… Thẩm Dịch liếc nhìn Phó Trừng, thân thể Phó Trừng không đủ sức chạy.
Phó Trừng theo sát Thẩm Dịch, bằng mắt thường cũng thấy cậu lộ ra vẻ lo lắng.
Xe buýt đến, bọn họ lên xe, những người đó cũng lên theo, trên xe không còn chỗ ngồi Thẩm Dịch đứng ở một bên gần cửa ra vào.
Cảnh vật bên ngoài cửa sổ mỗi lúc một xa dần, xe chạy đến trạm dừng báo cáo
mấy lần dừng lại, cuối cùng đến gần khu nhà của Thẩm Dịch, hai người
xuống xe, Thẩm Dịch nhanh chóng tăng tốc.
Khi bốn tên xã hội đen tóc nhuộm chen chúc xuống xe thì đã không thấy đâu, lúc đó Thẩm Dịch và Phó Trừng trốn sang một bên nhìn họ rời đi.
Phó Trừng tính tình
ôn hòa sẽ không gây sự, Thẩm Dịch trầm ngâm nhìn bóng lưng bọn họ rời
đi, sau khi loại bỏ trong đầu vài suy đoán đại khái đã có phương hướng.
Sau khi kỳ thi kết thúc vào ngày hôm sau Thẩm Dịch gặp lại bốn người đó,
đối phương không chút che giấu nhìn chằm chằm hắn, Thẩm Dịch biết hắn
đoán không sai những người này là tới tìm hắn. Hắn tìm cớ hôm nay tan
học đưa Phó Trừng đi, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, Phó Trừng
phải đợi mười phút mới ra được.
Thẩm Dịch lên xe buýt trước, bốn người theo sau hắn.
Gần khu chung cư của Thẩm Dịch có một sân bóng rổ bỏ hoang, hắn đã hiểu rất rõ về địa hình xung quanh khi mới chuyển đến. Thông thường, mọi người
thích chơi bóng rổ và cầu lông ở đó nhưng ít người đến đó hơn khi thời
tiết lạnh.
Bốn người kia đi theo đến đó suốt ngày hôm nay, nhìn
thấy Thẩm Dịch–người ngày hôm qua đã tránh mặt họ quay lại, đặt cặp
sách sang một bên kéo khóa áo khoác cười rạng rỡ với họ.
“Bọn mày theo dõi tao làm gì?”
“Chậc chậc, bị phát hiện rồi.” Trong bốn người, người đàn ông tóc vàng nói.
Thẩm Dịch: “Rõ ràng như vậy, khó có thể giả bộ không chú ý.”
Những lời này lộ ra khinh thường bọn họ, tóc vàng không vui nhìn hắn: “Mày nói chuyện thật đáng ăn đòn.”
“Thật sao?” Thẩm Dịch nói liếc nhìn họ “Tao dường như không biết chúng mày.”
“Thẩm Dịch phải không? Có người thuê bọn tao gây rắc rối cho mày. Nếu mày
ngoan ngoãn để các anh đánh, bọn tao cũng sẽ nói đỡ cho mày.”
” A… vậy thì đến đi.” Thẩm Dịch vui vẻ nói.
Bốn người hai mặt nhìn nhau, không biết hắn giở trò quỷ gì, một lúc sau tóc vàng vỗ đầu người bên cạnh “Thất thần làm gì, đánh nó.”
…
Bốn người thanh niên cao gầy bị đánh ngã xuống đất, bất lực nhìn thanh niên trông có vẻ vô hại tỏa nắng kia từ trong ba lô lấy ra một bó dây gai—
mẹ kiếp, một học sinh không có sách mà lại có dây gai trong ba lô, đúng
là có bệnh.
“Học thuộc lòng mệt lắm.” Thẩm Dịch nói “Tao vốn tưởng không có chỗ dùng, nhưng vẫn dùng tốt…”
Không hiểu sao bọn họ nghe được ẩn ý trong câu này — thật tốt là bọn họ đến, không làm người ta thất vọng.
“Thấy bọn mày tự tin như vậy, tao còn tưởng rằng bọn mày rất giỏi đánh nhau.” Thẩm Dịch trói hai người lại với nhau, “Bọn mày biết Hứa Phàm Siêu à?”
Tóc vàng nghe nửa câu đầu tiên của hắn, thầm nguyền rủa một từ bẩn thỉu,
nghe nửa câu sau lại thở một hơi nói: “Tôi không biết.” Thẩm Dịch gật
đầu tỏ ra rằng hắn đã hiểu, lấy điện thoại gọi cho Từ Phàm Siêu, lát sau có tiếng trả lời, âm thanh “Xin chào” rất tệ.
“Người cậu tìm đang ở trong tay tôi.” Thẩm Dịch ngồi dưới khung bóng rổ.
Từ Phàm Siêu: “Ai? Cậu đang làm gì vậy?”
Thẩm Dịch bước tới đá và tóc vàng, “Mày tên gì?”
Tóc vàng đang chửi rủa, Từ Phàm Siêu bên kia rõ ràng nghe thấy giọng nói, trầm mặc vài giây.
“Tôi mẹ nó không quen biết người nào, đừng đổ nước bẩn lên người tôi, ai biết cậu chọc giận ai!”
Từ Phàm Siêu “bụp” một tiếng cúp điện thoại.
Thẩm Dịch cầm ba lô đứng lên, nhìn bốn người đang bị trói cùng một chỗ “Chủ nhân của bọn mày không định quản bọn mày nữa a.”
Hắn cất điện thoại vào túi đột nhiên quay đầu lại nhìn sang bên phải, dưới
gốc cây có một người đang đứng với chiếc cặp sách trên tay sững sờ nhìn
Thẩm Dịch nhưng Thẩm Dịch đã bắt được anh ta ngay.
Thẩm Dịch sửng sốt một chút: “Phó Trừng?”
Phó Trừng đứng đó mấy phút, sau đó đi tới.
Thẩm Dịch: “Sao cậu lại ở đây?”
Phó Trừng: “Theo tới, tôi nhìn thấy cậu ra khỏi cổng trường, bọn họ cũng đi theo cậu, cho nên tôi… bắt một chiếc taxi.”
Sau đó cậu thấy một Thẩm Dịch khác so với người bạn tốt dịu dàng tỏa nắng
thường ngày dường như không có khuyết điểm nào, Phó Trừng cảm giác cậu
vừa nhìn thấy một Thẩm Dịch ngang tàng.
Thẩm Dịch: “…”
Hắn nhất thời không nghĩ ra cái cớ nào, bạn nhỏ ngốc nghếch thật sự rất nghiêm túc không dễ lừa dối.
Bốn mắt nhìn nhau không nói nên lời.
“Chúng ta về trước đi.” Thẩm Dịch nói.
Phó Trừng: “…Ừ.”
“Này! Tên tiểu tử nhà ngươi cởi trói cho bọn tao! Đệt, mày con mẹ nó…”
Tiếng mắng chửi đều bị bọn họ ném ra phía sau không để ý tới, Phó Trừng còn đang ngây người còn
Thẩm Dịch tự hỏi liệu có điều gì đó mà hắn đã làm quá không khiến Phó Trừng bực mình.
Đến cửa nhà họ Phó, Thẩm Dịch đi theo Phó Trừng vào cửa một cách tự nhiên
theo thói quen, đi đến cửa Phó Trừng đột nhiên nói: “Thẩm Dịch.”
“Hả?” Thẩm Dịch lấy lại tinh thần.
Phó Trừng: “Cậu…”
Thẩm Dịch: “Làm cậu sợ?”
Phó Trừng: “Cậu có phải đã từng luyện tập trước đây không, cái kia túm vai quăng ngã, tuyệt vời!”
Thẩm Dịch sửng sốt: “Cậu vừa đi vừa nghĩ về cái này?”
Phó Trừng gãi đầu cười nói: “Tôi có chút kinh ngạc.”
Trước đây Phó Trừng cũng cùng Thẩm Dịch đánh nhau nhưng lần đó Phó Trừng hoàn toàn đắm chìm ở chính mình động thủ cũng không quá để ý. Đối với trạng
thái của Thẩm Dịch trong trận chiến, lần này với tư cách là người ngoài
cuộc, cậu có thể thấy rõ rằng khí chất kia chắc chắn không tương thích
với sự dịu dàng.
“Nếu cậu muốn học, tôi có thể dạy cậu.” Thẩm Dịch nói.
Phó Trừng ôm lấy hắn để xua tan cảm giác xa cách “Chúng ta là anh em tốt.”
Thẩm Dịch hơi khom eo chớp mắt: “Đúng vậy.”
“Lần sau đừng đẩy tôi ra.” Phó Trừng buông hắn ra, không biết vì sao sau lưng đột nhiên có chút ớn lạnh.
Một bóng người đứng trên ban công lầu hai, nhấp một ngụm cà phê.
Hai người ở tầng dưới vừa vào cửa liền thấy trên tủ giày thiếu mất một đôi
dép lê thêm vào một đôi giày da, không lâu sau trên lầu truyền đến tiếng bước chân, thân ảnh Phó Dư Hạc xuất hiện ở cửa hành lang.
Anh
mặc một chiếc áo phông sẫm màu rộng rãi và một chiếc quần đen, ăn mặc
giản dị lười biếng như một con mèo đắt tiền, anh chậm rãi đi xuống cầu
thang bằng đôi dép màu xám.
Phó Trừng: “Anh, anh đã về.”
Phó Dư Hạc: “Ừ.”
Thẩm Dịch chào hỏi với một nụ cười như thường lệ: “Anh, buổi chiều tốt lành.”
Hai người một trước một sau đi vào cửa, Phó Dư Hạc lấy ra một chiếc túi đưa cho Phó Trừng nói đó là quà cho cậu, Phó Trừng mở ra thấy đó là một
chiếc đồng hồ, rất thích nó.
“Đánh nhau?” Lời nói của Phó Dư Hạc rõ ràng là đang hỏi Thẩm Dịch.
“Anh à, cái này không trách Thẩm Dịch.” Phó Trừng còn nhớ trước kia cậu đưa
Thẩm Dịch về nhà cũng là lúc Thẩm Dịch đánh nhau, cậu cho rằng chính vì
lần gặp mặt đầu tiên đó mà anh trai có bất mãn với Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch cúi đầu nhìn chính mình: “Anh nhìn thế nào mà biết?”
“Quần áo bẩn.” Phó Dư Hạc chỉ vào eo của mình.
Thẩm Dịch: “Mắt anh thật tốt.”
Phó Dư Hạc hỏi bọn họ có chuyện gì, Phó Trừng nói hai ngày nay có mấy người đi theo bọn họ, để tránh cho anh trai hiểu lầm Thẩm Dịch nên Phó Trừng
tự nhiên học nói dối mà không có thay đổi khuôn mặt, thêm dầu thêm giấm
nói rằng Thẩm Dịch đã một mình chiến đấu với họ vì cậu.
Phó Dư Hạc vẫn bình tĩnh, đôi mắt anh tối sầm “Thật sao?”
Phó Trừng gật đầu.
Phó Dư Hạc không nói gì nữa “Các em làm bài kiểm tra hôm nay thế nào?”
Phó Trừng: “Chắc không sao đâu.”
Thẩm Dịch: “Bình thường cũng vậy thôi.”
Phó Dư Hạc: “Nếu làm bài tốt sẽ đưa các em đi chơi.”
“Ba người chúng ta?” Phó Trừng mắt sáng lên.
Phó Dư Hạc: “Ừ.”
Thẩm Dịch hỏi: “Nếu không tốt thì sao?”
Khoảng thời gian này Phó Dư Hạc bận rộn như vậy, chỉ là cho trợ lý đi nghỉ vài ngày, anh nói: “Đây là phần thưởng cho các em nếu thì tốt, còn làm
không tốt thì coi như an ủi.”
Thẩm Dịch: “Được, cảm ơn anh.”
Phó Trừng cũng làm theo “Cảm ơn anh.”
Ngày mai không cần đi học, không cần dậy sớm, đêm nay Thẩm Dịch ở trong
phòng Phó Trừng đợi đến chín giờ, bên ngoài bắt đầu mưa phùn trên cửa sổ đều là mưa cùng sương mù.
Thẩm Dịch rời khỏi phòng của Phó Trừng, không quay lại, quay người không ngừng đi đến phòng của Phó Dư Hạc.
Phó Dư Hạc đợi một lúc lâu, ngồi trên ghế sofa một cách độc đoán “Cởi quần áo ra.”
Thẩm Dịch dừng lại khi hắn cúi xuống đặt cặp sách, “Không tốt đâu anh.”
“Liền trực tiếp tới như vậy sao” hắn ngượng ngùng cụp mắt xuống.
Giọng điệu của Phó Dư Hạc không tốt: “Em đang nghĩ gì vậy, nghĩ rằng tôi đang bán vịt ở đây? Cho tôi xem vết thương của em.”
Sự xấu hổ của Thẩm Dịch biến mất, hắn thở dài tiếc nuối.
Phó Dư Hạc nghe thấy nó: “…”
Có vẻ như anh đã dẫn Thẩm Dịch đi lạc đường.
Thẩm Dịch lần lượt cởi bỏ quần áo của mình, trên eo có một vết bầm tím là do trong lúc đánh nhau va vào khung bóng rổ, nhìn bề ngoài Thẩm Dịch có vẻ là một cậu bé yêu thích thể thao.
Dáng người không hề yếu ớt, cơ bắp trên người săn chắc đẹp đẽ, đường nét uyển chuyển rõ ràng, đường
nhân ngư trải dài đến tận gấu quần dụ người ta tiếp tục nhìn xuống.
“Anh.” Thẩm Dịch nghiêng người lại không tránh được ánh mắt Phó Dư Hạc”Đừng như vậy nhìn em, em sẽ thẹn thùng.”
Phó Dư Hạc trầm mặc, anh hoài nghi Thẩm Dịch không hiểu cái gì là xấu hổ “Đi tắm rửa đi, để tôi bôi thuốc cho em.”
“Ồ.” Thẩm Dịch nhặt quần áo lên.
Phó Dư Hạc đứng dậy tìm một bộ quần áo sạch ném chúng cho Thẩm Dịch: “Quăng quần áo vào giỏ quần áo bẩn, mặc bộ này.”
Sau khi Thẩm Dịch tắm xong, Phó Dư Hạc đã đem thuốc đặt trên bàn trà, Thẩm
Dịch tự giác đi tới ngồi xuống, Phó Dư Hạc thoa thuốc lên người hắn rồi
xoa đi.
Lòng bàn tay anh ấm áp, không thiếu sức lực, vết bầm tím ở eo của Thẩm Dịch lúc đầu anh xoa xoa có chút đau nhưng sau đó liền
thoải mái rên rỉ.
Phó Dư Hạc chậm rãi xoa xoa “Đừng phát ra tiếng động lạ.”
Thẩm Dịch: “Ồ.”
Sau đó hắn tiếp tục rên rỉ.
Phó Dư Hạc dừng lại.
“Anh?” Thẩm Dịch nghiêng đầu.
Phó Dư Hạc: “Được rồi, tôi đi rửa tay.”
Anh đứng dậy thu dọn thuốc, vào phòng tắm khoảng mười phút rồi mới ra. Thẩm Dịch đang nằm trên ghế sô pha chơi một trò chơi nhỏ trên điện thoại di
động của hắn, hiệu ứng âm thanh của trò chơi vang vọng trong phòng.
Phó Dư Hạc đứng bên cạnh hắn lau khô tay bằng khăn giấy.
“Tặng em.”
Một chiếc hộp nhỏ đưa cho Thẩm Dịch, Thẩm Dịch đem điện thoại dời đi ngồi
dậy nhận lấy, mở ra thì thấy là một chiếc đồng hồ đeo tay, hắn lấy ra
đeo thử vào cổ tay mình nói ra “Rất vừa vặn, cảm ơn anh.”
Đương nhiên là vừa vặn, Phó Dư Hạc có lẽ đã đo kích thước cổ tay của Thẩm Dịch “Thích không?”
“Em rất thích a, em cũng chuẩn bị một món quà cho anh.” Thẩm Dịch chợt nhớ ra đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Phó Dư Hạc nhìn hắn nhặt ba lô lên, móc ra một chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn
tay đặt nó lên bàn, mặt trên cực giống kẹo cao su đóng gói, liếc mắt
nhìn kĩ mới thấy trên đó viết [0.01/ siêu mỏng/ dùng cực sướng…]
Phó Dư Hạc “….”
Một món đồ khác được lấy ra từ ba lô của Thẩm Dịch, trên mặt cái hộp đóng
gói toàn là tiếng Anh, Phó Dư Hạc nhận ra từ khóa – chất bôi trơn.
Phó Dư Hạc: “…”
Tại sao trong cặp sách lại có những thứ này.
Em còn bao nhiêu thứ bất ngờ mà tôi không biết vậy.
Thật là một…món quà bất ngờ.