Ưng Đông Đại Đảo sắp đón Chúa đảo mới nên hàng hoá, cống phẩm được các quan thần khắp nơi gửi về mỗi ngày đều tấp nập những chuyến xe ngựa đưa đến tòa thành màu đỏ với những tòa tháp cao hình trụ, mái chóp. Chúa đảo tân nhiệm mỗi ngày đều phải đến phòng nghị sự gặp gỡ các quan đại thần giải quyết nhiều công việc. Hoàng tử Điển Hạn trở nên bận rộn, người tập trung vào chính sự như để quên đi việc sao khi trở thành Chúa đảo thì người sẽ phải cưới công chúa đồng thời cũng là chị gái của người. Theo truyền thống chị em hoặc anh em hoàng tộc cưới nhau của triều đình Ưng Đông Đại Đảo là do phải duy trì dòng máu thuần để giữ vẻ bề ngoài khác biệt của họ. Nếu người trong hoàng tộc cưới người không cùng huyết thống sẽ sinh ra những đứa trẻ không thuần huyết nghĩa là chúng sẽ có những màu tóc khác nhau chứ không phải màu đỏ, những người đó sẽ không được coi trọng trong hoàng tộc càng không được chọn cho vị trí Chúa đảo và con của Chúa đảo nhất định phải là những đứa trẻ thuần huyết. Hoàng tử Điển Hạn chỉ có một người chị gái nên họ sẽ cưới nhau theo truyền thống của đảo quốc.
Điển Hạn lúc mệt mỏi thường đến gặp công chúa để trò chuyện. Hai chị em lúc nhỏ rất thân thiết nhau, suốt ngày quấn quýt cho đến khi trưởng thành cả hai bị chi phối bởi nhiều việc khác nên không thường xuyên bên nhau như trước.
Hoàng tử Điển Hạn dẫn theo vài tuỳ tùng đến chỗ công chúa bàn về lễ Chuyển Quyền và đại hôn. Người đi đến gần cửa phòng lớn của công chúa trên lầu thì lệnh cho hộ vệ gác cổng vào báo cho công chúa biết. Tên hộ vệ nhận lệnh đi vào đến cửa lớn lớn tiếng báo cho người bên trong biết hoàng tử đến thì có tiếng nói của cô gái vọng ra.
– Cho hoàng tử vào!
Tên hộ vệ quay lại cửa chính mời hoàng tử đi vào. Điển Hạn lệnh tùy tùng đứng lại bên ngoài, một mình đi vào lối hành lang dẫn thẳng vào phòng ngủ của công chúa. Vừa bước chân đến cửa thì một cánh cửa mở, một tên hộ vệ bước ra, khi chạm mặt hoàng tử thì lúng túng hành lễ và xin phép rời đi. Điển Hạn liếc mắt nhìn hắn rồi phát tay cho đi, người đẩy hai cánh cửa mở toang rồi bước vào phòng. Công chúa nằm trên giường xoay người nhìn hoàng tử rồi mỉm cười. Điển Hạn vội đóng cửa lại khi nhìn thấy công chúa không có vận y phục trên người.
– Em trai đến giờ này có việc gì vậy? Nào, lại đây ngồi với ta.
Công chúa vừa nói vừa khẽ đập tay lên nệm ra hiệu cho Điển Hạn.
– Ta ngồi đây được rồi! Chị cũng bớt vui chơi lại sẽ tốt hơn đấy. Chị đừng bảo tên hộ vệ kia vào đây để lau sàn nhà cho chị nhé?
Điển Hạn đến ngồi bên chiếc bàn đá hình tròn đối diện giường ngủ của công chúa. Người nhìn tấm chăn nhàu nhỉ trên giường cũng đủ hiểu chuyện gì vừa diễn ra.
– Hoàng tử ghen sao? Thật ra hoàng tử đến đây lúc nào mà chẳng được? Chúng ta sớm muộn cũng sẽ cưới nhau, ta chỉ tranh thủ lúc này còn vui vẻ được thì vui vẻ, sau này ta lại phải sinh con cho hoàng tử mà hoàng tử chẳng bao giờ có hứng thú với ta cả. Hoàng tử nói xem, tại sao vậy? Ta thật nhớ cậu bé Điển Hạn mười lăm tuổi.
Công chúa rời giường, đưa tay lấy chiếc áo khoác màu đỏ mặc lên người rồi thắt đai lưng lại, bước đến ôm lấy vai Điển Hạn thì thầm.
– Chị không cần chọc giận ta như thế, ta không muốn công chúa của Ưng Đông ngủ với toàn bộ hộ vệ trong cung, nếu hoàng gia phải giết hết bọn chúng thì chẳng còn kẻ nào canh giữ Hồng Thành.
Điển Hạn liếc mắt nhìn công chúa, vẻ mặt bực dọc rồi bước đến bên khung cửa lớn nối với ban công bên ngoài hướng ra biển, đưa tay kéo rèm cho ánh sáng chiếu vào. Người chẳng bao giờ thích nghe chuyện đã xảy ra năm người mười lăm tuổi, nhưng có vẻ công chúa lại thích dùng nó để trêu chọc người.
– Sao chứ? Hoàng tử năm đó mới đúng là hoàng tử ta yêu, suốt ngày lẽo đẽo theo ta dù ngày hay đêm.
Công chúa cười giòn, rót một ly rượu đầy và ngồi bắt chéo chân, vạt áo trễ xuống để lộ đôi chân thon dài.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
– Ta đến nói chuyện với chị về lễ Chuyển quyền và… đại hôn của chúng ta. Nếu chị bỡn cợt như thế thì khi khác chúng ta nói tiếp. Ta đang rất bận không có thời gian đôi co với chị.
Điển Hạn bước đến gần cửa ra vào, định mở cửa đi ra.
– Hoàng tử bớt giận! Ta chỉ đang trêu hoàng tử thôi. Thôi được rồi! Giờ chúng ta nói chuyện nghiêm túc nào.
Công chúa đảo mắt chịu thua sự nóng giận của hoàng tử. Điển Hạn xoay người đi lại ngồi bên bàn, rót một ly rượu cho mình rồi bắt đầu bàn bạc về những đại lễ sắp diễn ra trên đảo.
Khi bóng chiều khuất xuống phía tây Hồng Thành, Điển Hạn và công chúa cũng ngà say sau khi vừa trò chuyện vừa uống rượu. Hoàng tử đứng dậy lảo đảo đi về phía cửa ra vào. Công chúa đi theo sau, vòng tay ôm lấy Điển Hạn và tựa đầu lên lưng người.
– Đêm nay hoàng tử ở lại đây với ta có được không?
Công chúa tha thiết.
– Không được! Ta còn nhiều việc phải giải quyết, chị say rồi hãy nghỉ ngơi, hôm khác ta sẽ đến thăm.
Điển Hạn gỡ tay công chúa ra nhưng nàng vẫn cố chấp không buông.
– Ta nhớ hoàng tử nhiều lắm. Chúng ta ngoài là chị em còn là vợ chồng, tình cảm sâu sắc như vậy thì tại sao hoàng tử cứ phải trốn tránh ta?
Công chúa tỳ cằm lên sau vai Điển Hạn, nói bên tai người. Điển Hạn như run lên khi công chúa lần tay vào trong ngực áo người, mùi rượu phả ra từ hơi thở nàng, cả sự mềm mại của những đường cong cơ thể của nàng đang áp sát vào lưng người. Điển Hạn nhắm mắt rồi mở mắt như để trấn tỉnh bản thân, người dùng sức đẩy công chúa ra khiến nàng ngã xuống sàn. Công chúa ngồi đó gục mặt khóc, đôi vai nàng run lên. Điển Hạn biết mình đã hơi mạnh tay liền chạy lại đỡ công chúa và bế nàng lên giường. Công chúa dụi đầu khóc bên ngực hoàng tử. Đặt công chúa nằm ngay ngắn trên giường, Điển Hạn nhoài người kéo chăn đắp cho nàng khi chiếc áo choàng màu đỏ đã xộc xệch. Công chúa choàng tay ôm lấy cổ hoàng tử kéo sát lại gần nàng. Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, công chúa rướn người hôn lên môi hoàng tử. Điển Hạn vội ngồi dậy, hai tay giữ lấy vai công chúa rồi ấn nàng nằm xuống giường.
– Chị đừng như vậy nữa có được không?
Điển Hạn cáu gắt, người tỏ vẻ bất lực vì không thể chiều theo công chúa được, dù biết chị gái sẽ buồn nhưng người không thể làm gì khác hơn.
– Tất cả là vì gã ngư phu kia đúng không? Hoàng tử cẩn thận, bà mà biết chuyện của ngài thì nhất định sẽ không để hắn sống được lâu đâu.
Công chúa thôi không miễn cưỡng hoàng tử nữa nhưng lại có ý đe doạ người.
– Ta và Tông Ka là bạn từ nhỏ, bà đã cho phép điều đó, chị cũng biết rõ mà.
Điển Hạn có chút chột dạ nhưng cố tảng lờ ý của công chúa.
– Bạn bè? Hoàng tử nghĩ rằng không ai có thể nhìn ra tâm ý của ngài dành cho hắn sao? Nếu ta nhìn ra được thì bà cũng có thể nhìn ra. Và nếu chuyện này đến tai của tướng Lãng Trạch thì hậu quả sẽ thế nào? Ngài không giải quyết ổn thỏa thì chỉ có hại cho chính ngài mà thôi.
– Chị mặc kệ ta!
Điển Hạn chực khóc, hét vào mặt công chúa. Người đứng dậy bước ra cửa, định đi thật nhanh ra khỏi đó thì lại cúi đầu do dự.
– Cám ơn chị đã nhắc nhở!
Điển Hạn lẩm bẩm rồi mở cửa, đi vội qua hành lang tối có nhiều cột tròn cao nối dài đến chỗ có ngã rẽ ở phía cuối. Đám tùy tùng vội vã đi phía sau cho kịp theo hoàng tử. Ánh trăng lên cao, nghiêng chếch một góc trời, phản chiếu ánh sáng lên mặt biển lung linh. Hồng Thành vào buổi tối cũng nhuốm một màu đen dày đặc, những tòa tháp cao thấp xen kẽ nhau với toàn bộ cửa sổ, cửa hành lang đều hướng về phía đông, hướng mặt trời mọc.
*
Điển Hạn khẩn trương ra ngoài cung đi đến căn nhà ven biển nơi hẹn hò của người và Tông Ka. Đám hộ vệ đông đúc kéo theo sau người đi ngang qua hành lang rộng dẫn lối qua vườn Hải Viên, ở đây có lối đi ra biển dành riêng cho hoàng tộc. Tông Ka sau chuyến đi biển trở về liền đến gặp Điển Hạn. Đã có hẹn sẽ uống rượu cùng nhau nên hoàng tử Điển Hạn cho mang theo một bình rượu lớn. Ngày lễ Chuyển Quyền sắp đến nên những lúc hiếm hoi được gặp Tông Ka như trước đối với Điển Hạn rất quý giá.
Tông Ka đang ngồi bên lan can ngoài ban công phía trước của ngôi nhà nhỏ chờ hoàng tử Điển Hạn đến. Bên trong nhà đã được thắp nến sáng, Tông Ka ngồi trước nhà hướng mắt nhìn ra biển đêm. Hắn chưa thể quên được biến cố ngoài biển xa ngày trước, mỗi lần lên thuyền ra khơi là hắn lại muốn dong buồm đến Biển Bóng Tối để tìm lại ký ức ngày đó, muốn tìm hiểu xem đó là mơ hay là thật. Nhưng rồi hắn lại chẳng có đủ can đảm thực hiện điều ấy, lại theo chuyến hải trình bình thường và quay về đất liền. Tông Ka còn đang suy tư thì hoàng tử cùng nhiều hộ vệ đi đến. Gặp Tông Ka ngồi trước nhà chờ người thì hoàng tử rất vui, bước nhanh lại.
– Ngươi chờ ta có lâu không? Chuyến đi vừa rồi có thu hoạch gì không? Ta có mang rượu đến để hai ta cùng uống đây.
Điển Hạn đến bên cạnh Tông Ka, vui vẻ ra mặt. Đám hộ vệ như lệ thường chia nhau canh gác xung quanh căn nhà gỗ, một người mang bình rượu vào nhà đặt lên bàn cùng và vài món nhấm để trong tráp rồi lui ra đứng ngoài cửa chính ngay dưới bậc thang gỗ dẫn lối lên cửa nhà.
– Không sao, ngài bận việc trong triều còn ta thì rảnh rỗi nên ngồi đây ngắm biển nên không cảm thấy lâu. Chúng ta vào nhà thôi, bên ngoài gió lạnh rồi.
Tông Ka cởi áo khoác của hắn choàng qua vai cho Điển Hạn, hắn vẫn thường làm thế từ lúc còn nhỏ. Hai người đi vào nhà và ngồi lại bên bàn, Tông Ka rót rượu vào chén cho cả hai. Họ lại cười nói bên nhau, kể nhau nghe những chuyện xung quanh họ khi hai người không gặp mặt. Khi rượu hết hơn một nữa bình thì Tông Ka có vẻ đã say, hắn gục xuống bàn lim dim mắt.
– Ta đi biển vừa về vẫn còn mệt nên nhanh say, để hoàng tử phải uống một mình rồi.
– Ngươi mệt rồi thì đừng uống nữa, để ta uống.
Điển Hạn cười dịu dàng và đứng dậy đi đến ngồi cạnh Tông Ka.
– Ngài không buồn ta chứ?
Tông Ka mắt nhắm mắt mở nhìn Điển Hạn.
– Không buồn! Sau này khi ngươi lấy vợ rồi thì lúc ấy không còn ai uống rượu cùng ta, khi đó mới thật buồn.
Điển Hạn có vẻ cũng đã thấm hơi rượu nên nói những điều mà bình thường người chỉ nghĩ trong đầu mà thôi.
– Còn ngài… thì sao? Chẳng phải cũng sẽ đến ngày đại hôn à?
Tông Ka nói chuyện ngắt quãng vì tiếng nấc.
– Ngươi hiểu rõ hôn nhân của hoàng tộc là gì rồi mà. Hơn nữa, lúc đó ta đã là Chúa đảo, đâu ai cấm được được ta ra ngoài uống rượu cùng bạn bè chứ!
– Ta không lấy vợ đâu… nếu ta lấy vợ rồi… thì ai… ai sẽ uống rượu cùng ngài chứ?
Tông Ka đã nhắm mắt hẳn, giọng nói như người mơ ngủ. Điển Hạn nhẹ đưa bàn tay vuốt tóc Tông Ka. Hoàng tử ngồi đó ngắm nhìn người mình yêu say ngủ, đôi mắt long lanh. Tông Ka trở người, nghiêng mặt hướng về phía Điển Hạn, hắn vẫn đang ngủ say. Điển Hạn cũng ngả đầu lên bàn, đối diện Tông Ka, bàn tay vẫn đang vuốt tóc hắn. Lúc này, nước mắt đã chảy ra từ khoé mắt hoàng tử, rơi xuống mặt gỗ từng giọt. Điển Hạn ngồi sát lại Tông Ka và nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, rồi như chợt tỉnh ra, người vội vàng ngồi dậy, đưa tay lau mắt. Người đứng dậy lấy áo khoác của Tông Ka phủ lên cho hắn rồi quay lưng đi ra cửa, nặng nề bước xuống từng bậc thang gỗ. Điển Hạn đứng lại trước sân nhà, nhìn lên phía cửa ra vào nơi có ánh sáng hắt ra một lúc.
– Cho hai hộ vệ ở lại canh chừng cho hắn, ta phải về cung thôi.
Điển Hạn xoay người ra lệnh cho người hộ vệ đứng canh gần đó rồi đi thẳng.
*
– Ngươi thật sự đã nhìn thấy việc như thế sao?
Chúa đảo tại nhiệm quắc mắt khi nghe một hộ vệ trình báo chuyện mà hắn thấy khi hộ tống hoàng tử Điển Hạn ra ngoài gặp Tông Ka.
– Thần nhận lệnh Chúa đảo quan sát hoàng tử và Tông Ka đã lâu, bây giờ thì hoàng tử có vẻ đã không kiềm chế được mình nữa rồi.
Tên hộ vệ được Chúa đảo sắp xếp làm việc bên cạnh hoàng tử có trách nhiệm thông báo tin tức về cho người biết, đặc biệt là những bất thường xung quanh mối quan hệ bạn bè với Tông Ka.
– Ta biết rồi! Ngươi về lại bên hoàng tử, nhớ báo tin cho ta biết ngay nếu có việc gì xảy ra tiếp theo.
Chúa đảo phát tay cho phép tên hộ vệ lui ra ngoài. Người đang rất lo lắng sau khi nghe hắn trình báo. Tên hộ vệ hành lễ rồi rời đi. Lúc này trong điện chỉ còn Chúa đảo và một nữ quan hầu cạnh.
– Chuyện ta lo lắng cũng đã đến rồi! Lâu nay nhiều quan thần cũng đã không phục tùng hoàng tử hoàn toàn đặc biệt là tướng Lãng Trạch. Nếu bây giờ hắn nắm được tin này và tìm cách phơi bày ra thì vị trí Chúa đảo của Điển Hạn sẽ không được đảm bảo. Giờ chúng ta nên làm thế nào cho thoả đáng đây chứ?
Chúa đảo lo lắng ra mặt, hỏi ý kiến nữ quan hầu.
– Thưa Chúa đảo! Vẫn chỉ nên làm theo cách cũ đó là diệt trừ hậu hoạn trước, không thể để lâu được. Người đã chiều theo ý của hoàng tử nhiều năm rồi, nay đứng trước việc quan trọng thì không thể nương tay được. Bây giờ chỉ cần một sai lầm thì việc mất ngôi đổi chủ có thể sẽ xảy ra.
Nữ quan hầu đã theo làm việc cho Chúa đảo từ lúc cả hai còn trẻ nên không ngại thẳng thắn nói ra ý kiến của mình. Chúa đảo đã lớn tuổi, việc truyền ngôi cho hoàng tử Điển Hạn trong nay mai là để đảm bảo gia tộc của bà vẫn là người nắm quyền, sự ủng hộ của các phe phái trong triều dành cho hoàng tử không thật sự vững chắc nên người luôn cẩn trọng nghe ngóng tin tức và cố gắng ngăn chặn mọi nguy cơ có thể ảnh hưởng đến việc lên ngôi của hoàng tử.
– Đành vậy! Hãy chọn lúc thích hợp thì ra tay, tay mắt của hoàng tử không ít nên làm gì cũng phải cẩn thận. Hoàng tử sẽ không dễ dàng từ bỏ tên ngư phu kia nên chỉ có cách dứt khoát thực hiện. Về sau, hoàng tử sẽ hiểu vì sao ta phải làm như thế. Khi Điển Hạn đã là Chúa đảo, nắm mọi quyền hành thì có muốn bao nhiêu chàng trai cũng không khó, nhưng lúc này thì không thể được.
Chúa đảo dặn dò người nữ quan, nhiệm vụ lần này người không thể tin tưởng bất cứ người nào khác.
– Xin Chúa đảo yên tâm! Thần sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giao!
Người nữ quan cúi người nhận lệnh. Chúa đảo thở dài, đưa tay xoa trán.
– Tốt! Nếu ngươi cần ta hỗ trợ cứ báo ta biết. Đặc biệt cẩn thận không thể để tin tức này lọt ra ngoài, Lãng Trạch mà biết thì nguy. Việc đầu tiên phải làm gì thì ngươi rõ rồi đấy!
– Thần đã rõ!
*
Giữa đêm khuya tĩnh mịch, Hồng Thành như chìm vào giấc ngủ sâu. Nhiều tốp binh lính đi tuần rải rác khắp các dãy hành lang. Giữa không gian rộng lớn với nhiều khoảng tối, một nhóm người vận y phục màu đen đeo khăn che mặt đang len lỏi tìm lối dẫn đến khu phòng ngủ của hộ vệ hoàng cung. Họ nhanh nhẹn không kém gì những hộ vệ tinh nhuệ được huấn luyện bởi tướng triều đình. Hộ vệ của hoàng tử sau khi hết phiên đều lui về khu nhà nghỉ này nghỉ ngơi, một nhóm hộ vệ khác sẽ tiếp nhận phiên trực kế tiếp. Đêm nay nhóm trực đêm cho hoàng tử được Chúa đảo đều động thêm người vì sắp đến lễ Chuyển quyền nên an toàn của hoàng tử cần được đảm bảo. Trong phòng nghỉ chỉ còn vài hộ vệ đang ngủ say khi nhóm người kia lẻn vào trong. Dưới ánh nến mập mờ, nhóm người mới vào nhanh nhẹn đến bên các giường ngủ đang có người nằm, một tay kéo chăn trùm lên mặt người đang ngủ, tay còn lại vung đao đâm thẳng xuống cắt đứt cổ nạn nhân. Những hộ vệ kia đang ngủ không kịp phản ứng gì, chỉ kịp ú ớ dưới lớp chăn dày rồi tắc thở, máu của họ chảy ra thấm đẫm tấm chăn. Nhóm sát thủ lại giở tấm chăn ra để nhìn mặt người họ vừa giết để đảm bảo trong số đó có người họ cần giết nhưng có vẻ người đó đã không có mặt ở đây. Nhóm sát thủ nhìn nhau có chút bối rối, nhưng không thể để mất thời gian, họ cầm nến đến chăm lửa đốt căn phòng, khi ngọn lửa bắt đầu bốc lên cao thì họ cũng rời đi.
Một lúc sau từ phía khu nhà nghỉ của hộ vệ có tiếng ồn ào của nhiều người hối hả cùng nhau đến dập lửa. Cả hoàng tộc trong Hồng Thành cũng bị đánh thức, lính trong thành hối hả bố trí canh gác theo lệnh thống lĩnh để bảo vệ gia đình hoàng gia. Chúa đảo nổi giận đến phòng nghị sự truyền các quan đến giữa đêm quở trách họ không canh gác cẩn thận lại để hoả hoạn xảy ra khiến các hộ vệ đang ngủ bên trong đều bị chết cháy.
– Thần thật có lỗi khi để chuyện này xảy ra, xin Chúa đảo bớt giận! Thần xin chịu bị trách phạt!
Thống lĩnh vệ quân trong cung biết không thể chối bỏ trách nhiệm nên cúi đầu xin tội.
– Ông thật là bất cẩn, huấn luyện bọn hộ vệ không được nhạy bén, mê ngủ đến nỗi lửa cháy đến đầu vẫn không dậy nổi mà thoát thân. Nếu có ai đến hãm hại hoàng tử mà chúng cứ ngủ say như thế thì ai bảo vệ được hoàng tử đây?
Tướng Lãng Trạch dè biểu thống lĩnh vệ quân. Lãng Trạch quay về phía Chúa đảo đang nóng giận, cúi đầu xin phép.
– Thưa Chúa đảo! Nếu người cần thần có thể chia quân vào Hồng Thành để bảo vệ hoàng tộc, sẽ không để chuyện như thế xảy ra lần nữa.
– Chuyện này xem ra cũng chỉ là tai nạn! Nếu phiền tướng quân phải cất quân đang đồn trú ngoài thành vào thì có vẻ ầm ĩ quá rồi! Lần này thống lĩnh vệ quân tắc trách nhưng không cố ý, ta sẽ phạt ông ấy để ông ấy tập trung hơn trong việc huấn luyện vệ quân là được
Vẻ mặt của Chúa đảo có chút lúng túng khi nghe Lãng Trạch muốn điều quân vào thành nhưng trấn tỉnh lại ngay sau đó.
– Nếu Chúa đảo nói vậy thì thần không dám nài, chỉ mong hoàng gia được an toàn, hoàng tử bình an lên ngôi thì dân chúng sẽ được hưởng hòa bình, bất cứ khi nào người cần tiếp viện thì quân ngoài thành của thần luôn sẵn sàng nhận lệnh.
Lãng Trạch cúi đầu đồng thuận. Chúa đảo gật đầu hài lòng, ra lệnh cắt bớt lương hưởng của thống lĩnh vệ quân rồi đứng dậy rời đi, các quan đứng lên cúi đầu tiễn Chúa đảo.
– Đám hộ vệ vô dụng đó chết không đáng tiếc chỉ là lại liên luỵ đến ta.
Thống lĩnh vệ quân tỏ vẻ bực dọc.
– Chúa đảo đã xử nhẹ cho ông rồi còn than thở mà làm gì?
Một hai viên quan khác đến gần khuyên nhủ viên thống lĩnh. Lãng Trạch ôn tồn, nhìn thống lĩnh vệ quân nói:
– Sau này luyện binh cho tốt một chút, an toàn của hoàng gia trong Hồng Thành đều nhờ vào ngươi đó.
– Thần đã rõ! Xin tướng quân an tâm!
Viên thống lĩnh rúm ró trước tướng Lãng Trạch. Các quan viên cúi chào tướng Lãng Trạch rồi lần lượt ra về. Viên thống lĩnh não nề đi sau, hắn nghĩ chuyện lần này chắc lại do công chúa mà ra chỉ là chẳng hiểu sao lại ra tay ầm ĩ như thế khiến người lãnh hậu quả sau cùng là hắn.
*
Chúa đảo đi về tẩm điện riêng ở toà tháp cao nhất của Hồng Thành. Người lo lắng ra mặt, đi tới lui trong điện, cố nghĩ ra cách giải quyết mọi chuyện khi giờ đây có vẻ đã rối ren hơn.
– Thưa Chúa đảo! Bây giờ khả năng cao tên hộ vệ đó đã bị ai đó bắt giữ vì tin tức ở chỗ hoàng tử. Chúng ta phải tìm cách đối phó ngay, tình hình cho thấy đã có người bắt đầu hành động gây bất lợi cho lễ Chuyển Quyền.
Người nữ quan phân tích tình hình trước mắt cho Chúa đảo hiểu. Chúa đảo nói có vẻ gấp gáp:
– Nếu thật là hắn thì hành động tiếp theo là bắt giữ Tông Ka và đợi đến lúc thích hợp sẽ lật đổ hoàng tử. Như vậy chúng ta không thể đợi được nữa, phải nhanh chóng ra tay, chuyện này càng để lâu càng khó che đậy. Ngươi mau cho người đi làm việc, Lãng Trạch sẽ không chờ lâu đâu.
– Tông Ka giờ lại đang ngoài khơi, có lẽ phải vài ngày nữa sẽ trở lại đảo. Lãng Trạch muốn ra tay cũng phải chờ đến đó, thần sẽ bố trí người ở bến cảng chỉ cần Tông Ka xuất hiện sẽ hạ sát ngay lập tức. Lúc đó tên hộ vệ hắn đang giữ trong tay sẽ không còn tác dụng gì nữa rồi thưa Chúa đảo!
– Tên hộ vệ đó do chúng ta không thể ra tay ngay trong tẩm điện này được vì là người của hoàng tử. Hắn chỉ mượn cớ mang quà của hoàng tử gửi cho ta mà đến đây đưa tin nên chúng ta phải đi đường vòng như thế, giờ lại sinh ra rắc rối. Lần hành động tới ngươi không được thất bại, Tông Ka không thể còn sống nếu không Lãng Trạch sẽ có cớ tạo phản.
– Thần xin nhận lệnh!