CHƯƠNG 61: SỦNG NỮ CUỒNG MA
Edit: Lan Anh
Cộc cộc cộc.
Sáng sớm canh bốn, Trương thẩm nghe thấy tiếng gõ cửa nhà mình.
“Ai vậy?” Trương thẩm mơ mơ màng màng hỏi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Là tôi, tiểu Khương.”
Thanh âm ôn nhu như nước, tựa như mưa phùn trên sông Giang Nam.
Trương thẩm vội đi ra mở cửa, chỉ thấy Khương thị đang mặc một cái áo choàng cũ, vóc người thon dài đứng trước cửa, vẫn là khuôn mặt không dính khói lửa trần gian, lúc Khương thị nhập thôn thì Trương thẩm cũng là cô vợ nhỏ mới về nhà chồng, mười tám năm trôi qua, Trương thẩm cũng không còn trẻ nữa, nhưng Khương thị vẫn giữ được bộ dáng ban đầu.
Trương thẩm ngoài ý muốn nói: “Tiểu Khương sao lại tới đây? Có chuyện gì sao?”
Khương thị nói khẽ: “Đại ca đại tẩu phải chuẩn bị đồ ăn cho mấy ngày tết, muội phải đi qua hỗ trợ, A Uyển với Thiết Đản vẫn còn đang ngủ, hôm qua hình như A Uyển bị nhiễm phong hàn, lúc lạnh lúc nóng, muội không yên lòng nên muốn nhờ tỷ qua nhìn giúp muội một chút, muội biết bây giờ còn quá sớm, cũng không muốn làm phiền Trương tỷ, nhưng muội không nghĩ ra ai có thể giúp nữa.”
Trương thị sảng khoái nói: “Chuyện này có gì đâu, tỷ đi qua xem tụi nhỏ giúp muội là được chứ gì!”
Khương thị ôn nhu cười một tiếng: “Đa tạ tỷ tỷ.”
…
“Không xong! Không xong! Xảy ra đại sự rồi!”
Lý Chính bị tiếng kêu của Bạch đại thẩm đánh thức.
Bạch đại thẩm ở trong thôn có danh tiếng là sư tử gầm, thanh quản của bà rất tốt, đi lên tới trên trấn mà vẫn còn nghe dư âm của bà.
Bà ở sát nhà Lý Chính, trượng phu của bà là biểu huynh đệ với Lý Chính, cũng không tính là biểu huynh đệ gần, nhưng chung quy ở gần lại thường xuyên lui tới, cũng có dáng vẻ của người thân.
Chuyện vừa xảy ra thì bà là người đầu tiên chạy qua nhà Lý Chính.
Nhưng trời lúc này còn quá sớm, người một nhà Lý Chính vẫn còn đang ngủ.
Lý Chính bất mãn nhíu mày, đẩy đẩy nương tử đang nằm bên cạnh nói: “Đi ra xem xem, có chuyện gì?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ta không đi.” Tiểu Trần thị bọc chăn trở mình.
Tẩu tẩu của Lý Chính cũng họ Trần, mọi người trong thôn đều gọi tẩu tẩu của ông là Đại Trần thị, nương tử của ông thì gọi là Tiểu Trần thị, một nhà đại ca hắn đã dọn đến thôn khác, nhưng xưng hô này vẫn không sửa được.
“Bà, cái đồ lười này!”
Lý Chính nói Tiểu Trần thị đang nằm bất động, cuối cùng đành phải khoác y phục đứng lên.
Tiếng thét như đang giết heo của Bạch đại thẩm vẫn đang tiếp tục, đồng thời bà cũng không quên gõ cửa, Lý Chính hoài nghi cửa nhà mình sắp bị cái người gọi là bà con xa này đập xuống tới nơi.
“Đến đây, đến đây, mới sáng sớm mà đã gào thét cái gì?” Lý Chính gỡ chốt chặn cửa lạnh như băng ra, ngón tay cũng bị đông cứng đến phát đau.
Bạch đại thẩm nghe thấy tiếng mở chốt cửa, cũng không đợi Lý Chính mở cửa mà tự bà phá cửa đi vào.
May mà Lý Chính né qua một bên, nếu không thì khuôn mặt này của ông cũng không còn nguyên vẹn.
Lý Chính trừng bà một cái: “Nhìn ngươi có ra thể thống gì không?!”
Bạch đại thẩm thần sắc hốt hoảng nói: “Không phải không phải… Đây là chuyện chính sự, mẫu thân của Triệu Hằng… xảy ra chuyện!”
“Mẫu thân của hắn như thế nào?” Nghe thấy tên Triệu Hằng, thần sắc của Lý Chính ân cần hơn mấy phần.
Bạch đại thẩm nói: “Bà… bà ta nhảy giếng! Ngươi mau đi xem một chút đi!”
Cuối năm lại có người nhảy giếng?
Lý Chính lập tức không để ý tới việc Bạch đại thẩm phàn nàn, cùng bà đi ra chỗ giếng cổ ở cổng thôn.
Miệng giếng này được làm từ nhiều năm trước, nhưng nước bên trong chưa bao giờ cạn, người trong thôn thường xuyên đến đây múc nước, Bạch đại thẩm sáng sớm đến đây múc nước, bà quăng thùng nước xuống thì nghe thấy tiếng bang bang, giống như đập trúng cái gì đó, cúi người nhìn xuống thì thấy một người nửa nổi nửa chìm nằm trong nước.
Bà tưởng mình gặp quỷ, bị dọa đến nổi té xuống đất.
Nghĩ lại lại thấy không đúng, trời sáng tinh mơ như vậy làm sao có quỷ?
Bà cẩn thận nhìn lại, thì nhận ra đó là Triệu thị.
Lúc Lý Chính chạy tới chỗ giếng cổ thì Triệu thị đã được cha Xuyên Tử cùng với mấy người đàn ông trong thôn vớt lên.
Toàn thân Triệu thị đông cứng, khuôn mặt trắng bệch giống như người chết, trên đỉnh đầu cũng còn đóng băng, nếu như không phải bà vẫn còn run rẩy thì mọi người đều cho rằng bà đã chết.
“Chân bà ấy hình như gãy rồi.” Một thợ săn trong thôn nói.
“Cánh tay hình như cũng gãy.” Cha Xuyên Tử nhỏ giọng nói.
“Làm sao nhảy xuống giếng còn nhảy không chính xác, lại bị va đập đến gãy tay gãy chân như vậy?” Xuyên Tử phàn nàn, nếu là hắn nhảy giếng… Phi phi phi! Cái gì mà hắn nhảy giếng?!
Mọi người ai cũng nghĩ rằng do Triệu thị nhảy giếng không trót lọt nên bị đụng gãy, bằng không thì như thế nào? Chẳng lẽ bị người khác bẻ tay bẻ chân? Ai có khả năng này?
Hơn phân nửa người trong thôn đều bị giọng của Bạch đại thẩm làm cho kinh hãi, ai cũng không ngờ mới sáng sớm sẽ thấy cảnh này.
“Nghiệp chướng a.” Bạch đại thẩm chậc chậc nói.
“Nương!”
Triệu Hằng hoang mang lo sợ chạy tới, theo sát phía sau hắn là Triệu Bảo Muội, cái áo bông của nàng ta cũng bị mặc ngược.
Triệu Bảo Muội vừa nhìn thấy bộ dạng như người chết của Triệu thị liền oa một tiếng khóc lên!
Triệu Hằng chân tay luống cuống ngồi xổm xuống: “Nương! Nương…nương!”
Bạch đại thẩm lo lắng nói: “Ai nha, người đừng ngồi ngốc ở đó! Mau cới áo bông trùm cho bà ấy, trở về đun chút nước cho bà ấy ngâm nước nóng!”
Triệu Hằng nghe lời làm theo, cởi áo bông bao lấy Triệu thị.
Cha Xuyên Tử với mấy nam nhân trong thôn tìm được một cánh cửa bỏ, đặt Triệu thị đang hấp hối nằm lên, sau đó nhấc bà về Triệu gia.
Mấy đại thẩm thì hỗ trợ nấu nước nóng.
Triệu Bảo Muội khóc sướt mướt, chuyện gì cũng không giúp được.
Tiểu Trần thị đuổi tới Triệu gia, cùng với mấy đại thẩm khác giúp Triệu thị thay một thân y phục khô mát.
Lý Chính lúc này mới hỏi thăm huynh muội Triệu gia, vì sao Triệu thị lại nghĩ quẩn mà đi nhảy giếng?
Triệu Hằng không hiểu nói: “Đêm qua nương vẫn còn tốt…”
Triệu thị mặc dù bị tức nhưng nhi tử đã quay về, bà liền nhảy nhót tưng bừng, một bên tố khổ, một bên lên tinh thần, tình trạng như vậy có sống thêm một trăm tám mươi năm cũng còn được!
Làm sao lại nghĩ quẩn… rồi nhảy giếng?
Triệu Hằng còn nghi hoặc hơn Lý Chính.
Chỉ có mình Triệu Bảo Muội là hiểu rõ tình hình nhất.
Triệu Bảo Muội cùng với Triệu thị sau khi biết tin Du Uyển đã từng vào kỹ viện, thì Triệu thị biểu thị muốn đem chuyện bê bối của Du Uyển nói cho mọi người trong thôn biết, bà muốn nhét con tiểu tiện nhân kia vào lồng heo rồi dìm xuống nước! Muốn con tiện nhân đó phải chết!
Cho nên sáng sớm bà đi đến cổng thôn không phải để nhảy giếng, mà là đi gõ chuông.
Nhưng… làm sao lại rơi xuống giếng?
Nương của nàng sẽ không bất cẩn như vậy…
Triệu Bảo Muội có trăm mối nghi hoặc nhưng không có lời giải, Khương thị với Du Uyển vừa đi tới cửa.
Hai mẹ con nhà này lúc trước sống những ngày gian nan, da mặt lúc nào cũng xanh xao vàng vọt, thời gian này đã tốt hơn rồi, khí sắc cũng hồng nhuận, nhìn một cái là khiến người khác không thể nào rời mắt.
Đương nhiên Khương thị nhìn vẫn còn chút ốm yếu.
Du Uyển nâng cánh tay của bà, sợ bà không cẩn thận lại ngã xuống…
“Nghe nói Triệu tỷ tỷ đã xảy ra chuyện, thật là tội nghiệp!” Khương thị nắm khăn, một mặt đau lòng nói.
Lý Chính thở dài: “Làm khó cho ngươi lúc trước có hiềm khích với bà ấy, bây giờ lại chịu chạy tới nhìn bà ấy một cái.”
“Nên như vậy.” Khương thị vô tội nói.
Lý Chính nhức đầu nói: “Nghe Triệu Bảo Muội nói, trời chưa sáng là mẫu thân của nó đã đi ra ngoài… Ai da, đang yên đang lành, làm sao lại nhảy giếng?”
Đúng vậy, người tham sống sợ chết như bà ta, làm sao lại nhảy giếng?
Du Uyển mang theo nghi hoặc mà nhìn mọi người trong phòng, trùng hợp lúc này Triệu Bảo Muội đang bưng một cái thau đựng y phục ướt đi ra, đụng thẳng với ánh mắt của Du Uyển.
Trong đầu Triệu Bảo Muội giống như có tiếng nổ, giơ tay chỉ thẳng Du Uyển nói: “Là nàng! Là nàng hại nương của ta! Là nàng ta đẩy nương xuống giếng!”
Lâm Tiểu Nhu toan tính cái gì đó trong đầu, liền trả lời lại tin nhắn của Sở Diệu Linh, xong thì xóa sạch sẽ mọi thứ, đặt điện thoại về lại vị trí cũ như không có chuyện gì xảy ra!
Sau khi ra ngoài, Lâm Tiểu Nhu gọi điện cho ai đó, sau đó đến ngay chỗ đã hẹn với Sở Diệu Linh!.
Bên này sau khi xem tin nhắn của Hàn Hạo Dương, Sở Diệu Linh liền đứng dậy tính tiền, sau đó lên xe đến địa điểm trong tin nhắn!
Đến nơi cô khá bất ngờ khi nơi này lại vô cùng vắng vẻ, xung quanh là vách đá cao, phía dưới nước biển không ngừng vỗ mạnh vào tạo nên tiếng xạc xào!
Sở Diệu Linh không hiểu tại sao anh lại hẹn cô đến đây, đang mải mê suy nghĩ thì phía sau vang lên tiếng nói của người phụ nữ!
_Cô đến sớm hơn tôi tưởng đấy.
.
!
Lâm Tiểu Nhu chống nạn đi phía trước, mấy tên vệ sĩ cao lực lưỡng đi theo phía sau.
.
Sở Diệu Linh bất ngờ khi Lâm Tiểu Nhu xuất hiện ở đây, nhanh chóng lên tiếng hỏi!
_Hàn Hạo Dương đâu, tại sao anh ta hẹn tôi ra đây bây giờ lại không đến.
.
!!
_Hạo Dương bảo tôi, thay anh ấy đến đây để gặp cô, anh ấy nói loại phụ nữ như cô không đáng để gặp mặt anh ấy.
.
!
_Anh ấy còn bảo tôi đưa cái này cho cô, bảo cô phải kí tên vào, nếu không đừng trách anh ấy độc ác.
.
!
Lâm Tiểu Nhu cười đắc ý bảo tên vệ sĩ đưa đến cho cô tờ giấy!
Sở Diệu Linh nhìn thấy đơn ly hôn thì vô cùng bắt ngờ, lần trước cô đưa thì không chịu kí, lần này lại ép cô phải kí, rốt cuộc anh ấy muốn sao đây!.
_À mà quên nói với cô rằng, sau khi chân tôi tháo bột, chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ, mong cô tác thành cho chúng tôi.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
.
!
_Tôi đồng ý kí tên vào đây, nhưng tôi có một điều kiện, các người không được gây khó dễ cho Lãnh Phong, nếu được tôi sẽ kí.
.
!!
Sở Diệu Linh không ngờ Hàn Hạo Dương lại thay lòng nhanh đến như vậy, nếu anh đã muốn kết thúc như vậy cô cũng không miễn cưỡng thêm làm gì.
.
_Được, tôi sẽ giúp cô chuyển lời với anh ấy.
.
!
Sở Diệu Linh sau khi kí tên mình vào đơn ly hôn xong định rời đi thì bị mấy tên vệ sĩ đứng phía sau của Tiểu Nhu giữ lại.
.
Cô đang mang thai nên không thể chống trả lại nổi với sức mạnh của những tên đàn ông này, cố gắng vùng vẫy mà lên tiếng.
.
_Tôi đã kí tên rồi, các người còn muốn gì nữa, mau buông tôi ra.
.
!!
_À mà hình như còn một chuyện tôi quên nói với cô thì phải, Hạo Dương anh ấy bảo những kẻ phản bội như cô thì không đáng sống trên đời này nữa.
.
!
Sau đó ả liền cười lớn đầy đắc ý, ra hiệu cho đám vệ sĩ kéo Sở Diệu Linh ra ngoài vách đá, mặc kệ lời vang xin từ cô, họ chẳng chút quan tâm đến, thẳng tay đẩy mạnh cô xuống biển!
Khoảnh khắc rơi từ trên cao xuống, Sở Diệu Linh vô cùng căm hận Hàn Hạo Dương, không ngờ anh lại tàn nhẫn đến vậy!
Theo bản năng của người mẹ Sở Diệu Linh ôm chặt lấy phần bụng, như thể cố gắng bảo vệ đứa con chưa chào đời của mình!.
Về phía Tiểu Nhu sau khi nhìn thấy cô thật sự đã rơi xuống biển thì ả mới yên tâm mà quay trở về, sau đó cho người xử lý đám thuộc hạ của Lãnh Phong!
Vài phút trước khi xảy ra chuyện, đám vệ sĩ của Lãnh Phong vẫn âm thầm theo sau bảo vệ cho Sở Diệu Linh, không ngờ lại để Tiểu Nhu phát hiện!
Lâm Tiểu Nhu liền cho người đánh ngất đám vệ sĩ kia, sau đó nhốt họ lại, để kế hoạch của ả được thực hiện thành công!
Sau khi xong việc Tiểu Nhu quay trở về bên cạnh Hàn Hạo Dương như chưa có chuyện gì xảy ra, Hàn Hạo Dương quay trở về phòng làm việc bình thường cũng không nghi ngờ gì!
__________________
Biệt thự Lãnh gia!.
Lãnh Phong hôm nay tan làm về nhà sớm hơn mọi khi, cậu sợ vì chuyện tập đoàn sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Sở Diệu Linh, nên hôm nay cậu quyết định tan làm sớm về nhà với cô!
Về đến nhà lại không nhìn thấy bóng dáng Sở Diệu Linh ở đâu cả, đến phòng cũng không nhìn thấy, gọi cũng không được, tìm kiếm khắp nơi trong biệt thự cũng chẳng thấy đâu!
Trong lòng liền trào dâng cảm giác bất an, sau đó Lãnh Phong liền tìm bác quản gia hỏi.
.
_Sở tiểu thư sáng nay đã ra ngoài rồi ạ, đến giờ vẫn chưa thấy quay về, tôi cũng không biết cô ấy đã đi đâu, nhưng lúc đi có vệ sĩ theo sau bảo vệ.
.
!
Lãnh Phong nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho vệ sĩ nhưng lại không liên lạc được, khiến cậu càn thêm lo lắng cho cô và đứa bé!
Lập tức điều động người đi tìm Sở Diệu Linh ngay, còn cậu lái xe đến Hàn Thị tìm gặp Hàn Hạo Dương, chắc chắn việc cô mất tích có liên quan đến Hàn Hạo Dương và ả đàn bà bên cạnh.
.
Tập đoàn Hàn Thị!.
Lãnh Phong lái xe đến nơi, liền tức giận đi thẳng vào trong tìm Hàn Hạo Dương đòi người, nhưng lại bị bảo vệ trước cửa cản lại không cho vào!
Lãnh Phong ngay lập tức chống trả lại, đánh mấy tên bảo vệ kia nằm bẹp ra đất, xông thẳng vào trong!.
Dùng lực thật mạnh đạp vào cánh cửa, khiến nó mở ra tạo nên một tiếng động lớn.
.
Rầm!.
“Cái tôi cần không phải bảo hộ, mà là….”
Cô ấy còn chưa nói xong, thì tiếng điện thoại phiền phức lại vang lên.
Tôi ôm chặt cô ấy, cô ấy lại tránh ra, cầm điện thoại cau mày.
Giống như đang muốn tránh tôi vậy, mang dép vào đi lên lầu.
Tôi cũng nhíu mày, cứ cảm giác sắp có chuyện xảy ra, thực không ổn.
Sự thật đã chứng minh, dự cảm của tôi chính xác cỡ nào.
Khi chúng tôi tham gia bữa tiệc ký kết hợp đồng của Trác Tuyệt và Bắc Thịnh, nhìn Joan đắc ý ôm Phoebe nhảy, ánh mắt ghen ghét và nụ cười chán ghét khi nhìn tôi, trong lòng tôi đã hiểu tất cả.
Đúng vậy, anh ta yêu Phoebe còn lâu hơn tình yêu tôi dành cho cô ấy, yêu cực đoan hơn tôi nhiều.
Sự căm ghét của anh ta đối với tôi là từ bữa tối hôm đó, anh ta đứng lặng yên một góc nghe từng câu từng chữ Phoebe nói.
Ngày hôm sau, anh ta thảnh thơi xuất hiện trong văn phòng tôi.
“Joan tổng, có chuyện gì.”
“Vưu, tôi chỉ muốn hỏi rõ một việc.”
“Anh hỏi đi.”
“Phoebe và cô….”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, tôi hiểu anh ta muốn biết cái gì.
Trí nhớ của tôi lập tức tìm kiếm lại ngày bốn người chúng tôi tranh cãi, anh ta đứng ở đâu.
Kết quả không nhớ ra được, tôi cười gượng, lúc này tôi mới hiểu, tôi không thể nào dũng cảm như Phoebe mà nói ra.
Cho nên ngơ ngác nhìn Joan.
“Đoạn nói chuyện của Phoebe và Triệu tổng, tôi đều nghe hết.”
Nếu đã vậy, tôi cũng không có cách nào né tránh đề tài này, suy nghĩ thật lâu, tôi mới quanh co trả lời anh ta.
“À…!Phoebe nói thế nào thì chính là thế đó.”
Khi tôi vừa nói xong, Joan đập tay lên bàn trừng mắt nhìn tôi.
“Cô đến được bên Phoebe thì đã sao, cô chỉ là một cái thư ký mà thôi.
Cô có chỗ nào xứng với cô ấy?”
Người anh em à, tôi sẽ nói cho người anh em nghe, chúng tôi bắt đầu là tình một đêm, và rồi bắt đầu tình nhiều tuần đó.
Không biết người anh em có chết ngay tại chỗ không???? Khoé miệng tôi co giật.
Cảm xúc cực đoan của Joan khiến tôi hơi sợ.
Điều tôi sợ không phải anh ta sẽ làm gì với tôi, mà là anh ta sẽ gây khó dễ gì với Phoebe.
“Joan tổng, anh….”
“Tôi khuyên cô không nên thật lòng.
Phoebe và tôi từ lâu đã có hôn ước với nhau.”
Tiếng sét đang ngang tai đã là gì? Này là 5 cái lôi đánh trên đầu.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Tôi mở mắt to nhìn Joan.
Tôi không thể kìm được cảm xúc của mình.
“Hôn ước? Anh có hôn ước với ai?”
“Lam Phi Ý! Hôn ước giữa chúng tôi là do ông nội sắp đặt.
Cô không thể nào chia cắt chúng tôi, tôi nói cho cô biết, Tố Duy còn không thể cùng cô ấy, huống chi là cô, kẻ thay thế!”
“Khốn kiếp!”
Tôi giận dữ chỉ vào mũi Joan.
“Cho dù tôi là kẻ thay thế, cho dù là tiểu tam hay tiểu tứ, tôi sẽ không màng tất cả mà giữ Phoebe lại bên tôi, ai cũng đừng nghĩ đến việc cướp cô ấy.”
“Được, xem như cô có khí thế.
Thử xem đi.”
Joan cười lạnh rời khỏi văn phòng tôi.
Tôi nhìn bóng dáng tự phụ của anh ta.
Cầm lấy ly cà phê trên bàn đập mạnh vào cửa.
Trong giờ nghỉ trưa, Phoebe gọi điện và mời tôi đi ăn cùng nhau, tôi vẫn còn chưa thể chấp nhận cô ấy ở thực tại, tất cả đều là lừa dối.
Tôi đứng trước cửa sổ, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Cảm giác tuyệt vọng không thể diễn tả bằng lời của tôi lúc này, tôi đã nhốt mình trong văn phòng cả buổi chiều.
Mãi sau khi tan sở, cánh cửa văn phòng mới vang lên.
“Mời vào.”
Phoebe đứng ở cửa nhìn tôi trêu đùa.
“Cả phòng đầy khói thuốc.
Đây là muốn trừ lương.”
“Về nhà đi.
Chúng ta cùng nhau nói chuyện.”
Biểu hiện thờ ơ của tôi khiến Phoebe có chút hụt hẫng, cô ấy nhìn tôi đầy nghi hoặc.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này, cô ấy mới phát hiện có một đống mảnh thuỷ tinh ở trên sàn nhà.
Tôi không nhìn cô ấy, lấy điếu thuốc cuối cùng ra hút.
“Ngay từ đầu, chị đem mối quan hệ tình cảm của chúng ta trở thành một trò chơi phải không?”
“Em có ý gì?”.