Tội danh như vậy, làm Đồng Tích không nói gì.
Câu dẫn Hoắc Thiên Kình, cô nào dám? Huống hồ…
Kêu’Chú ba’ nhiều năm như vậy, tự mình coi anh là chú ruột. Bọn họ là quan hệ trưởng bối và vãn bối, chỉ tưởng tượng thôi liền cảm thấy rất lúng túng mà! Thiệt thòi Hoắc Hâm nghĩ ra được.
“Cô đi méc đi, tôi có thể đi cùng với cô.” Đồng Tích không sợ chút nào, ngược lại là nhướng mày, “Vừa vặn, tôi cũng có thể nói với ông nội bà nội, có người không hiểu luân lý đạo thường, lại thầm mến cậu ruột của mình.”
Vừa nghe lời này của cô, sắc mặt Hoắc Hâm nhất thời đỏ, lại ức đến trắng bệch, tức giận trừng cô, “Cô nói hưu nói vượn! Tôi thầm mến cậu ba tôi lúc nào?”
Đồng Tích cười, “Hoắc tiểu thư, cô đây là không đánh đã khai, tôi vừa rồi không nói là cô. Có điều, Đình Xuyên cô năm đó hình như còn lặng lẽ viết thư tình nha, cô muốn nhìn không, tôi có thể bảo chú ấy chụp hình gửi qua đây cho tôi.”
“Cô…” Hoắc Hâm thẹn quá thành giận, tức giận chỉ vào cô. Nhưng bất đắc dĩ bị tóm bím tóc, lại là giận mà không dám nói gì.
Đồng Tích thoải mái. Không nói nhảm với cô ta nữa, ôm bánh bích quy về phòng khách.
Chỉ là, một đường, còn không nhịn được nghĩ…
Hoắc Thiên Kình vừa rồi sao lại thế… Ngậm ngón tay của mình? Thậm chí, là… Mút…
Cô nghĩ, mặt lại đỏ. Tim đập, gia tốc. Không hiểu sao, có loại cảm giác dị dạng ở đáy lòng không nói ra được không ngừng kéo lên…
Là lạ.
Một giây sau, lại vừa lắc đầu, vừa vỗ mặt.
Đồng Tích, không cho phép nghĩ nữa!
Chuyện tối nay, chỉ là cái bất ngờ, có thể là cái dây thần kinh nào của Hoắc Thiên Kình gắn sai rồi. Phải, nhất định là như vậy!
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Cô khẳng định, tự mình an ủi, không có chút nào dám suy nghĩ lung tung.
Đồng Tích mới đi vào, liền nghe đến giọng Hoắc Thiên Kình:
“Chuyện Đính hôn, không cần bàn lại. Bọn họ còn nhỏ, con không đồng ý.”
Thay cô từ chối, giọng điệu bình thản, nhưng là không được xía vào.
Mọi người hai mặt nhìn nhau. Vừa thảo luận chuyện đính hôn đang tán gẫu cao hứng, bây giờ trực tiếp bị giội một gáo nước lạnh.
Bà nói: “Bọn họ kết hôn là chuyện sớm hay muộn, sớm làm cũng có thể cho hai bọn họ đều an tâm.”
“Không có an tâm không an lòng gì hết, Đồng Tích sớm muộn đều là người Hoắc gia.”
Hoắc Thiên Kình như chém đinh chặt sắt, lời nói mang thâm ý.
“Anh ba này kỳ thực là không nỡ sao?” Một buổi tối không hé răng, Hoắc Viêm Chi tìm đúng cơ hội mở miệng, vừa nói chuyện, liền không khác nào giống như cái bom. Anh miễn cưỡng ngồi vào trên ghế salông, nhìn Đồng Tích và Hoắc Thiên Kình, cười đến có thâm ý khác, “Đối với con bé Tích Tích này, anh ba quý trọng lắm. Bây giờ mãi mới chờ đến lúc con bé thành niên, anh ấy nào cam lòng cứ như thế đưa con bé cho Đình Xuyên, cái kia thiệt thòi biết bao nhiêu. Anh ba, anh nói em nói đúng không?”
Anh lại quay đầu đưa mắt tìm đến phía Hoắc Bắc Thành, “Anh hai, cũng đừng trách em không nhắc nhở anh, cô dâu nhỏ này của anh thật sự đến thay Đình Xuyên xem chừng, bằng không, ngày nào đó bị người trong nhà đào góc tường đều…”
Hoắc Thiên Kình tầng tầng đập cái chén trong tay xuống, ‘Ầm ——’ một tiếng, cắt ngang lời Hoắc Viêm Chi.
Anh nhấc mắt, không giận mà uy, lập tức làm cho tất cả mọi người tâm trạng cả kinh. Sắc mặt Hoắc Viêm Chi cũng hơi đổi một chút.
“Lão tứ, con câm miệng cho ba!” Ông vỗ tay vịn sô pha một cái, gầm lên, “Nói cái gì nên nói hay không nên nói, ước lượng rõ ràng lại mở miệng! Ai cho con lá gan ở chỗ này gây xích mích ly gián?”