Cùng lúc đó, Lục Trường Sinh đã về tới Thanh Vân Phong, sau khi dò xét một lượt, hắn đi tới một chỗ yên tĩnh, xếp bằng ngồi xuống.
Từng đống linh thạch bóng loáng chất đống trước mặt, tại lúc hắn kết ấn, hóa thành từng tầng tro tàn rơi xuống.
Bàng bạc linh lực tụ hợp vào ấn bên trong, như thôn tính biển hút, linh thạch phi tốc biến mất, tại huyết mạch gân cốt bên trong du tẩu, cuối cùng hóa thành từng sợi pháp lực lắng đọng xuống.
Từng dòng linh lực bàng bạc tụ hợp vào bên trong ấn, du tẩu bên trong huyết mạch gân cốt, cuối cùng hóa thành từng sợi pháp lực lắng đọng xuống.
Cảm thụ được pháp lực tăng trưởng, khí tức đang không ngừng mạnh lên, thân thể sinh ra biến hóa, mỗi một tấc máu thịt đều đang run rẩy, một loại đau đớn khó nói nên lời đánh tới, truyền khắp mỗi một chỗ, lặp đi lặp lại.
Trên trán Lục Trường Sinh hiện lên từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu, không ngừng lăn xuống, lông mày hắn nhíu chặt, thân thể không kìm được run rẩy.
Đây chính là Vạn Kiếp Tiên Thể, có được lực lượng hơn xa cùng giai, nhưng cũng cần lượng linh khí gấp mười mấy lần, thậm chí mấy chục lần so với cùng giai.
Mỗi một lần tu luyện, hắn phải vắt óc suy nghĩ để tìm trăm phương ngàn kế tích góp linh thạch, lại còn phải thừa nhận thống khổ mỗi khi đột phá, không ít lần hắn không thể chịu đựng, muốn cứ như thế từ bỏ.
Nhục thể của hắn tại dưới loại tra tấn này cũng được tôi rèn, cho dù không tận lực đi tu luyện, cũng không yếu hơn so với tu sĩ thể tu.
Ông!
Rất nhanh, thân thể của hắn phát ra tiếng kêu khẽ, hao hết tám vạn linh thạch, rốt cục bước vào Kết Đan tầng chín .
Nhưng ngay sau đó, từng tấc thịt trên người hắn như bị xé rách không ngừng. Hắn lê thân thể tàn tạ xuống Thanh Vân Phong, nằm yên dưới gốc cây tùng già.
Cái này một nằm chính là mấy ngày thời gian, trong lúc đó đều chẳng muốn động một cái.
Hắn nằm ở đó mấy ngày liền, không buồn nhúc nhích.
Bất quá hắn cũng không có nhàn rỗi, vừa củng cố cảnh giới, vừa làm quen với cảnh giới mới.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Hắn hiện tại chính là vừa đau nhức lại vừa khoái hoạt, chỉ muốn nhanh chóng góp đủ linh thạch, bước vào Nguyên Anh.
Mặc dù sau khi bước vào Nguyên Anh, mỗi lần đột phá đều phải trải qua lôi kiếp, nhưng lại không cần phải chịu đựng thống khổ trong lúc tu luyện, có thể chuyên tâm tu hành.
Chỉ bất quá càng về sau lượng linh khí cần để đột phá sẽ càng kinh khủng, trong lúc nhất thời, hắn chỉ cảm thấy nhân sinh không dễ, con đường tu luyện càng ngày càng gian nan.
“Ai!”
Cuối cùng, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một tiếng thở dài, tiêu tán trong gió.
. . .
Mấy ngày yên ắng trôi qua.
Lục Trường Sinh nằm dưới tàng cây tùng già, âm thầm tiêu hóa những cơn đau dai dẳng.
Nguyên bản còn quan sát khi nào thì đám người Huyền Thiên tông rời đi, kết quả bọn hắn lại trực tiếp ở lại, hoàn toàn không có ý tứ rời khỏi Thương Vân thành.
Chu Thanh Vũ vẫn tu luyện như thường lệ, bất chấp mưa gió, Diệp Thiên Dịch nhớ tới chuyện lúc trước, kém chút hại tiểu sư đệ, cho nên mấy ngày nay cũng không có đi quấy rầy hắn, mà là tự mình tu luyện.
Dù sao Thương Vân bí cảnh đã sắp mở ra, vẫn cần chuẩn bị một chút.
Ngược lại là Ninh Vũ Hinh mấy ngày liên tiếp đều đến, nhưng cũng không quấy rầy hắn, trên mặt còn mang theo vài phần ngượng ngùng.
Mãi đến khi Lục Trường Sinh hoàn toàn hồi phục, từ dưới gốc cây tùng già trở lại Thanh Vân Phong, Ninh Vũ Hinh mới đến gần.
“Lục sư huynh, ngươi hiện tại có rảnh không?” Ninh Vũ Hinh dò hỏi.
“Có chuyện gì sao?” Lục Trường Sinh nhìn lại.
Chỉ thấy nàng đi tới trước mặt, ngồi xuống.
Trải qua đoạn thời gian này ở chung, nàng cũng đã quen thuộc với Lục Trường Sinh, không còn quá câu nệ như trước.
“Là kiếm ý không tăng trưởng, hay là Đại sư huynh không để ý đến muội?”
“Không có, kiếm ý của muội vẫn luôn tăng trưởng, hơn nữa còn rất nhanh. Chu sư huynh cũng luôn quan tâm đến muội, thường xuyên đến cùng muội nghiên cứu thảo luận về kiếm đạo!”
Lục Trường Sinh nghi ngờ nói: “Vậy ngươi đây là. . .”
Chần chừ một lúc, Ninh Vũ Hinh mới nói: “Từ khi bắt đầu tu luyện kiếm đạo, ta cảm giác xuất hiện chút vấn đề!”
“Vấn đề gì?”
Nghe đến đây, tinh thần của hắn lập tức tỉnh táo, mình là người bán hàng có lương tâm, vấn đề hậu mãi phải được nghiêm túc đối đãi, xảy ra vấn đề thì nhất định phải giải quyết, không thể làm hỏng thanh danh.
Ninh Vũ Hinh có chút ngượng ngùng nói: “Là…thân thể có chút biến đổi…”
“Là không đều? Hay là ngừng lại? Hay là Đại sư huynh đã cùng với muội…?”
Chưa nói hết câu, Ninh Vũ Hinh đã đỏ mặt, cau mày nói: “Sư huynh, ngươi đang nói bậy bạ gì đó, ta chỉ là, chỉ là…”
“Thì ra là không tiện nói ra à!” Lục Trường Sinh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Nếu không ta bắt mạch cho muội xem sao.”
“Huynh còn biết bắt mạch?”
“Biết một chút!”
Ninh Vũ Hinh đưa tay ra, nàng không muốn nói ra, nếu đối phương bắt mạch có thể biết, cũng đỡ xấu hổ.
Kết quả là ngay khi Lục Trường Sinh bắt mạch, như có điều suy nghĩ, gật đầu nói: “À, thì ra là ngực phiền muộn, kèm theo đau đớn, có cảm giác căng tức như muốn nứt ra!”
“Huynh…”
Gương mặt xinh đẹp của Ninh Vũ Hinh đỏ bừng đến tận mang tai, trừng mắt nhìn hắn, thực sự quá xấu hổ.
Không nói ra chẳng phải là vì không tiện nói sao? Huynh cũng hiểu nên mới bắt mạch, kết quả bắt xong lại nói ra, vậy còn bắt mạch làm gì?