Lục Trường Sinh có chút giật mình, khôi lỗi đại khái phân hai loại, một loại là lấy Sinh Linh Khu Thể luyện chế, đơn giản thuận tiện nhất, thế nhưng một khi luyện chế, nhất định sẽ hao tổn tu vi của bản thân.
Hao phí tài nguyên rất kinh người, không thua gì bồi dưỡng một cường giả.
Đồng dạng, khôi lỗi cũng có thể làm được rất nhiều việc mà tu sĩ không làm được, ví dụ như hiện tại, làm tử sĩ, mang theo tiểu tháp đến ám sát Chu Thanh Vũ, coi như bị phát hiện, cũng có thể thoát khỏi hiềm nghi.
Một loại khác chính là lấy các loại kỳ trân dị bảo, tài liệu quý giá để luyện chế, mà nếu tìm được một vài tài liệu quý hiếm, khôi lỗi thậm chí có thể một mực trưởng thành.
“Vì giết Đại sư huynh, Huyền Thiên tông thật đúng là bỏ hết vốn liếng a!”
Lục Trường Sinh suy đoán một chút, thế nhân đều biết Thiên La Tháp chính là pháp khí trấn tông của Thiên La Môn, bọn hắn coi như muốn ám sát cũng sẽ không dùng nó.
Như vậy thì chỉ có thể là Huyền Thiên tông.
Nếu như thất bại, cũng có thể phủi sạch quan hệ, đem mâu thuẫn ném cho Thiên La Môn.
Chỉ bất quá ai cũng không phải kẻ ngu, động tác rõ ràng như vậy, mọi người đều đoán được, nhưng cho dù Thương Vân tông đoán ra được, cũng sẽ đối với Thiên La tông có chỗ phòng bị, ai cũng không dám nói tuyệt đối.
Hơn nữa còn có một loại tình huống khác , nếu như Thiên La Môn biết pháp khí của mình bị trộm mất, theo cảm ứng tìm tới nơi này, vậy Thương Vân Tông nên ứng đối như thế nào?
Nói có người phí hết tâm tư đi trộm pháp khí của Thiên La Môn, đến giết Chu Thanh Vũ?
Chuyện hoang đường như vậy, Thiên La Môn có tin hay không?
Coi như không trực tiếp động thủ, cũng sẽ đối với Thương Vân có chỗ cố kỵ.
Nếu có người châm ngòi thổi gió, không biết chuyện này còn diễn biến tới mức nào?
Lục Trường Sinh trầm ngâm, mặc kệ loại nào kết quả, Huyền Thiên tông đều có lợi.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Nếu như có thể giết Chu Thanh Vũ là tốt nhất, giết không được, song phương tông môn kiểu gì cũng sẽ xuất hiện ma sát, tương hỗ nghi kỵ, đối với người nào cũng không phải là chuyện tốt.
“Tâm tư của Huyền Thiên tông thật sự là quá ác độc?”
Lục Trường Sinh hơi nhíu mày, cho dù làm như thế nào cũng không thể thoát khỏi kế hoạch này.
Thiên La Tháp trải qua Thiên La Môn tế luyện mấy ngàn năm, lạc ấn rất mạnh, trong thời gian ngắn không có cách nào xóa đi, Thiên La Môn rất nhanh liền có thể dựa vào cảm ứng tìm tới nơi này.
Lục Trường Sinh nhìn tiểu tháp trong tay cùng với khôi lỗi trước mặt, không khỏi thở dài, lại nhìn thoáng qua chiến trường nơi xa.
“Đến tột cùng là cái thù oán gì, lại để cho bọn hắn phải trăm phương ngàn kế nhằm vào Thương Vân như vậy, nghe nói tông chủ của Huyền Thiên tông hình như là một nữ tử, chẳng lẽ tông chủ lại làm ra cái sự tình gì không muốn người biết?”
Trong lúc nhất thời, suy nghĩ của Lục Trường Sinh không biết trôi dạt đến nơi nào, qua thật lâu mới xoay người lại.
Sau khi trở về cần phải hỏi thăm một chút, không thể cứ như thế này mãi được, thực sự khiến người ta đau đầu.
Bất quá lần này đối phương là hướng về phía Chu Thanh Vũ tới, chẳng lẽ đơn thuần là ghen ghét thiên phú của hắn quá cao, sợ hắn trưởng thành, có chỗ kiêng kị?
Hay là lần trước Đại sư huynh đi tham gia Thương Châu thăng tiên đại hội đã làm ra sự tình gì mà mình không biết?
Trong lúc nhất thời, hắn đột nhiên nhớ tới lần trước Đại sư huynh đi tham gia thăng tiên đại hội, lúc ấy nghe nói Huyền Thiên Tông chủ đối với Chu Thanh Vũ rất là tán thưởng, vào ban đêm mình liền không tìm được hắn.
“Chẳng lẽ Đại sư huynh…”
…
Một lát sau, Lục Trường Sinh về tới chiến trường.
Đưa mắt nhìn lại, biển lửa đã bị dập tắt, rất nhiều người biết nơi này có biến cố liền chạy tới.
Bọn hắn cũng đã điều tra ra nguyên nhân, may mà hỏa diễm xuất hiện kịp thời, thiêu rụi toàn bộ Huyễn Thần Hoa, nếu không hậu quả khó mà tượng nổi.
Nhưng lại không biết đến tột cùng là ai xuất thủ, chỉ thấy một tòa tháp mang theo sát khí mà đến, sau đó lại biến mất không dấu vết, khiến cho mọi người hoang mang.
Lục Trường Sinh từ trong rừng nhô đầu ra, nhưng những trưởng lão kia cũng không quá để ý.
Chỉ có hai vị sư huynh của hắn thấy hắn không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Tiêm Linh vừa nghe tin đã vội vàng chạy đến, nhưng mãi mà không tìm thấy Lục Trường Sinh, lòng như lửa đốt, kém chút khóc lên.
Vừa nhìn thấy hắn không việc gì, nàng liền trực tiếp nhào tới, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
“Trường Sinh sư huynh, ngươi đi đâu vậy? Nghe nói nơi này xảy ra chuyện, làm ta sợ muốn chết!”
“Có sư huynh cùng với các trưởng lão ở đây, ta có thể có vấn đề gì!”
“Vẫn là làm cho người ta lo lắng, sau này huynh đừng đến những nơi như thế này nữa!”
Lạc Tiêm Linh chỉ cảm thấy một trận hoảng sợ.
Mấy vị trưởng lão đứng ở gần đó chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, cũng không tiện nói cái gì, thiên vị quá rõ ràng, hoàn toàn không xem mọi người là ngoại nhân.
Người của Huyền Thiên tông cũng chạy tới nơi này.
Tên lão giả kia nhìn thoáng qua, trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào.
Lý Trường Phong cũng không nói một lời, hắn tại thời điểm chống cự yêu thú thậm chí còn bị một chút tổn thương.
Chỉ có Thạch Phong nhìn thấy tất cả mọi người đều bình yên vô sự, nhịn không được hơi nhíu mày.
Cũng may hết thảy đều được xử lý thỏa đáng, sau ba ngày, Thương Vân Tông triệt để đánh lui thú triều, bắt đầu trở về.