Cái này cũng coi như xong đi, tên hỗn đản kia vậy mà còn xui khiến nội môn đệ tử nối giáo cho giặc, đi Thương Vân thành thu linh thạch cho hắn?
Lâm Phá thấy thế trấn an nói: “Sư điệt đừng nóng, người từ từ sẽ quen thôi!”
“Hắn ngày bình thường cũng chỉ làm những chuyện này? ?” Diệp Thiên Dịch còn ôm một tia may mắn hỏi thăm.
Lâm Phá trầm ngâm một lát, chăm chú hồi đáp: “Cũng không hẳn, hắn ngẫu nhiên cũng sẽ làm một chút chuyện khác!”
“Chuyện gì?”
“Thí dụ như mỗi tháng thời điểm phát Linh Mễ cho ngoại môn đệ tử, hắn nhất định đến đúng giờ, sau đó gánh hai bao Linh Mễ. Thời điểm phát linh đan cho nội môn đệ tử cũng đến rất sớm, mang theo một sọt lớn liền rời đi, thời điểm cấp linh thạch cho thân truyền đệ tử , hắn cũng thay thế sư huynh ngươi đi nhận, mà lại cách mỗi nửa tháng, hắn khẳng định sẽ đi tìm trưởng lão nói sư huynh hắn tu luyện tới thời điểm quan trọng, cần thêm linh thạch. . .”
Lâm Phá giảng thuật lại lịch trình quen thuộc của Lục Trường Sinh trong mười năm qua, không sót một điểm..
Nghe những lời này, sắc mặt Diệp Thiên Dịch lập tức đen lại, nhịn không được nói: “Chẳng lẽ không ai ngăn cản? Sư huynh cũng mặc kệ?”
“Đúng là không có ai ngăn cản, bất quá hắn làm thân truyền đệ tử, khiêng hai túi Linh mễ cũng không tính là gì, ngoại môn trưởng lão không dám không nể mặt sư tôn của người, tông môn cũng không thiếu chút đan dược kia, về phần linh thạch, có lẽ là ngươi sư huynh của ngươi thực sự cần cũng không nhất định!”
Lâm Phá an ủi.
Diệp Thiên Dịch lại khóe mắt cuồng loạn, hắn làm người chính trực, lòng mang đại nghĩa, tự cao môn phong nghiêm cẩn, kết quả sơn phong nhà mình lại xuất ra một nhân tài như vậy. . .
“Thiên Dịch, chớ để ở trong lòng, sư phó ngươi không có ở đây, bọn hắn lại thường xuyên bế quan tu luyện, bỏ bê quản giáo nên mới thành ra như vậy, hiện tại ngươi đã trở về, sau này chậm rãi dạy bảo là được!” Lâm Phá an ủi.
Diệp Thiên Dịch gật đầu, quyết định nhất định phải hảo hảo quản giáo vị sư đệ này.
Lâm Phá thấy thế, lập tức gọi lớn: “Trường Sinh!”
Nghe thấy có người gọi, nhóm đệ tử dưới tán cây nhao nhao quay đầu.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Nhìn thấy người vừa lên tiếng là Lâm Phá, thân thể lập tức run lên, vội vàng đặt bao tải trên vai rồi chạy tán loạn lên núi.
Lục Trường Sinh ngược lại không chút sợ hãi, chậm rãi đứng lên, trên mặt mang theo vẻ tươi cười.
“Lâm sư thúc, hôm nay sao lại có thời gian đến Thanh Vân Phong? Cần tìm sư huynh ta có việc sao?”
Lục Trường Sinh nói xong, chậm rãi bước về phía Diệp Thiên Dịch.
Diệp Thiên Dịch chăm chú đánh giá Lục Trường Sinh, không khỏi có chút ngạc nhiên.
Thấy là một thanh niên mười bảy, mười tám tuổi, dung mạo của hắn tuấn mỹ, toàn thân áo trắng, lông mày như kiếm, mắt như sao trời, toát lên vẻ xuất trần.
Nhưng hắn thực sự nghĩ không ra, người có vẻ ngoài kinh diễm như thế, vậy mà lại là một cái. . . nhân tài.
Lâm Phá nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Thiên Dịch, không khỏi mỉm cười: ” Ta trên đường trở về tông môn gặp được Nhị sư huynh của ngươi, tiện đường tâm sự cùng với hắn một chút!”
“Nhị sư huynh?” Lục Trường Sinh lông mày nhíu lại, nhìn sang Diệp Thiên Dịch đang đứng ở bên cạnh.
Nói đến hắn cùng với vị nhị sư huynh này đến giờ mới có cơ hội gặp mặt.
“Còn không mau chào hỏi Nhị sư huynh của ngươi!”
Lâm Phá mở miệng, Diệp Thiên Dịch khoanh tay sau lưng, mang theo ngạo ý. Hắn không thèm nhìn Lục Trường Sinh, đang định lập uy để sau này dễ dàng dạy bảo.
Kết quả Lục Trường Sinh lại nhếch miệng cười, chậm rãi nói: “Nhị sư huynh, ngươi ăn cơm chưa?”
Trong nháy mắt, Diệp Thiên Dịch ngây ngẩn cả người, há to miệng, lại nửa ngày không thốt lên nổi một câu.
. . .
Dưới chân núi, ba người đứng đối diện nhau. Diệp Thiên Dịch mặt đen sì, lại không biết nói gì cho phải.
Lâm Phá cũng là bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Trường Sinh a, sư huynh của ngươi đi theo sư tôn ngươi dạo chơi mười năm, đến nay mới trở về, ngươi về sau phải nghe sư huynh ngươi dạy bảo!”
“Yên tâm đi sư thúc!”
Lục Trường Sinh tay nhỏ vung lên, hăng hái đáp lại.
Diệp Thiên Dịch trong lúc nhất thời không biết nói cái gì.
Nhìn thái độ này, cũng không phải là không có thuốc nào cứu được, sắc mặt thoáng hoà hoãn lại.
Trầm ngâm một lát, cũng chuẩn bị kỹ để lát nữa cùng với sư đệ tâm sự thật tốt.
Kết quả chưa đợi hắn kịp mở miệng, một tiếng chuông đã vang vọng khắp tông môn.
Keng. . .
Tiếng chuông trầm đục quanh quẩn tứ phương, Lục Trường Sinh nghe xong liền thay đổi hoàn toàn thái độ.
Không nói hai lời, thuận tay nhặt lên một cái bao tải rồi lao thẳng xuống núi.
“Sư huynh, ta còn có chút việc , đợi lát nữa sẽ tiếp tục trò chuyện với người!”
Nói xong, Lục Trường Sinh đã biến mất không còn dấu vết.
Diệp Thiên Dịch cau mày nói: “Hắn định đi làm cái gì?”
Lâm Phá có chút nghẹn lời, thở dài nói: “Hôm nay là ngày tông môn phát linh thảo cho nội môn đệ tử. . .”
“Ta. . .”
Trong lúc nhất thời, bốn phía yên lặng, Diệp Thiên Dịch nhớ tới vừa rồi trên tay Lục Trường Sinh mang theo một cái bao tải, triệt để rơi vào trầm tư.
“Thiên Dịch a, ta biết ngươi rất gấp, nhưng ngươi cũng không nên vội!”