Trên bầu trời Thương Châu, những ngọn núi nối tiếp nhau nhấp nhô, ẩn hiện trong mây mù, tỏa ra linh khí dồi dào. Giữa chốn bồng lai tiên cảnh ấy, sừng sững một tòa tông môn cổ xưa đã tồn tại nơi đây hàng ngàn năm.
Có hai thân ảnh đang bước đi trên con đường dẫn đến đỉnh núi, hướng phía trước mặt sơn phong đi đến. Một người là thanh niên tuấn tú, vóc dáng cao ráo, khí chất phi phàm. Bên cạnh hắn là một nam nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mặc áo gấm, gương mặt điềm đạm, khóe miệng nở nụ cười hiền hậu..
“Thiên Dịch, đã nhiều năm không gặp, không ngờ con đã đạt đến cảnh giới Ngưng Nguyên tầng sáu!” Nam nhân trung niên lên tiếng.
Thanh niên tên là Diệp Thiên Dịch, đệ tử thân truyền của Thanh Vân Tông. Tông môn này có bảy ngọn núi chính, mỗi ngọn núi do một vị phong chủ tọa trấn.
Nơi hai người đang đi đến là Thanh Vân Phong, một trong bảy ngọn núi chính. Diệp Thiên Dịch chính là một trong những đệ tử ưu tú nhất của Thanh Vân Phong.
Nghe lời khen ngợi của sư thúc, Diệp Thiên Dịch lắc đầu khiêm tốn: “Sư thúc quá khen rồi, cảnh giới này của ta vẫn chưa tính là gì!”
“Ngươi cũng không cần phải quá khiêm tốn. Những đệ tử thân truyền khác so với ngươi mà nói, thật sự là không đủ nhìn! Ta cũng có chút hâm mộ với sư phụ của ngươi! Thu được những đệ tử tốt như vậy, Thanh Vân Phong ngàn năm không lo!”
Lâm Phá nói với ngữ khí cực kỳ hâm mộ, không hề khoa trương.
Diệp Thiên Dịch nghe vậy không khỏi hỏi: “Đúng rồi sư thúc, mười năm trước lúc sư phụ trở về tông môn từng thu qua một người đệ tử, hắn có nói qua với ta vị tiểu sư đệ này thiên tư thông minh, thiên tài bình thường căn bản là không có cách so sánh với hắn, toàn bộ Thương Châu trăm năm cũng không có một, vị tiểu sư đệ này thật sự kinh diễm như lời sư phụ nói sao?”
“Ai? Lục Trường Sinh?”
“Đúng!”
Vừa nhắc đến cái tên này, Lâm Phá theo bản năng nhíu mày, trong lúc nhất thời lại không biết nên trả lời thế nào.
Trầm ngâm nửa ngày, hắn mới chậm rãi mở miệng.
“Cái này ta khó mà nói rõ được, ngươi vẫn nên là tự mình đi tiếp xúc đi, bất quá có một câu nói rất đúng!”
“Lời gì?”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Thương Châu đừng nói một trăm năm, coi như năm trăm năm cũng không ra được một người như vậy!”
Nghe xong lời này, Diệp Thiên Dịch lộ ra hiếu kỳ nói: “Xem ra vị tiểu sư đệ này của ta không đơn giản a!”
“Thật sự không đơn giản. . .”
“Hắn bây giờ đang ở tông môn sao?” Diệp Thiên Dịch hỏi thăm.
“Ngay tại kia!”
Lâm Phá đưa tay ra hiệu, chỉ về một gốc cây tùng già ở phía xa.
Dưới gốc cây, một thanh niên mặc áo trắng đang nằm thư giãn trên ghế, tay cầm quạt xếp phe phẩy, đang bưng lấy một chén trà tinh tế phẩm vị.
Một bộ dáng ung dung tự tại.
Trước mặt hắn là một nhóm người đang đứng nghiêm chỉnh, trước mặt mỗi người đều đặt một bao tải. Dưới ánh mặt trời, những viên linh thạch lấp lánh phát sáng.
“Trường Sinh sư huynh, đây là phần linh thạch mà Thương Vân thành thu được trong tháng này. Xin sư huynh kiểm tra!”
Một người trong nhóm cúi đầu nịnh nọt nói.
Lục Trường Sinh nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm đáp: “Không cần kiểm tra, các ngươi làm việc ta rất yên tâm!”
Mấy người nghe vậy, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
Lục Trường Sinh nói tiếp: “Bất quá có chuyện cần các sư đệ chú ý một chút!”
“Là chuyện gì?”
“Có một số cửa hàng dường như đã tìm được chỗ dựa mới, hai tháng nay không nộp linh thạch. Việc này giao cho các sư đệ xử lý!”
“Bọn hắn thật là chán sống, linh thạch của Lục sư huynh cũng dám thiếu!”
“Lũ vương bát đản, ngày mai ta liền đi đốt cửa hàng của bọn hắn!”
Từng cái lòng đầy căm phẫn, vì Lục Trường Sinh mà tỏ vẻ bất mãn,
Lục Trường Sinh khoát tay nói: “Cũng không cần phải làm lớn chuyện như vậy. Con người ta vốn mềm lòng, không thích dùng bạo lực, để bọn hắn trong vòng ba ngày đem linh thạch giao lên là được!”
“Nếu bọn hắn không chịu giao linh thạch thì sao?”
“Bọn hắn không giao, các ngươi không biết tự mình lấy sao? Đã tu luyện đến trình độ này mà còn không biết kiếm tiền ư? Còn cần ta dạy?” Lục Trường Sinh nhíu mày.
Đám người lập tức bừng tỉnh đại ngộ, đúng vậy, người khác không cho, mình lại không thể đoạt sao? Cái này cũng không làm được, một thân tu vi này chẳng phải là đặt trên thân chó sao?
Nhưng những lời này lại rơi vào trong tai Diệp Thiên Dịch cùng với Lâm Phá.
Lâm Phá ngược lại là tập mãi thành quen, cũng không cảm thấy ngạc nhiên, nhưng trên trán của Diệp Thiên Dịch lại nổi lên từng đạo hắc tuyến.
“Sư thúc, hắn thật sự là vị tiểu sư đệ kia của ta?”
“Yên tâm, khẳng định là hắn!”
“Yên tâm. . .” Diệp Thiên Dịch khóe miệng giật một cái, hắn vừa rồi mới nghe được cái gì.
Đây là thiên tài hiếm có, trăm năm mới xuất hiện ư?
Người khác miệt mài tu luyện ngày đêm, mất ăn mất ngủ, ngay cả Đại sư huynh, trụ cột của Thương Vân tông cũng không ngoại lệ.
Kết quả vị tiểu sư đệ này của hắn lại giống như đang dưỡng lão, đi ngủ đi dạo uống trà, không nhìn điển tịch thuật pháp, không tu luyện, là một con cá ướp muối hợp cách.