47.2:Tôi tin cô ấy
Cho dù ông ta thấy, Đoàn Hồng Huyên nếu đã để Ngải Tử Lam tham dự vào kế hoạch này, đối với một đứa con gái không chút kiến thức về tài chính này vẫn là rất dễ để lừa gạt. Vừa nghĩ như vậy, trong lòng ông ta hơi yên tâm, thật sâu cảm thấy lúc trước cùng Hà Phương ngăn cản Ngải Tử Lam đăng ký học chuyên ngành tài chính là có dự kiến trước.
“Chuyện này không cần Ngải tổng phải nhọc lòng. Năng lực học tập của Tử Lam rất xuất chúng, tôi tin tưởng cô ấy.” Đoàn Hồng Huyên khoát khoát tay, kiên định nói, vô cùng chắc chắn và tán thành, hiển nhiên ý đã quyết, không cách nào thay đổi.
Vợ của Đoàn Hồng Huyên hắn đương nhiên các mặt đều xuất sắc rồi. Năng lực của Ngải Tử Lam hắn rất tin tưởng. Hơn nữa, cứ coi như gặp vấn đề gì đó đi, vẫn còn có hắn ở phía sau chống đỡ mà.
Chuyện đã đến nước này, Ngải Thành Quốc đành lấy chi phiếu, không buồn không vui rời đi, vốn nghĩ rằng ông ta đã vớ được món béo bở rồi, bây giờ xem ra chưa chắc.
“Đoàn thiếu gia, tôi lui xuống đây, để cho cậu và thiếu phu nhân từ từ hưởng thụ thế giới riêng của hai người.” Ngải Thành Quốc đã rời đi rồi, trên đầu hãy còn việc cần phải xử lý, lại thấy Ngải Tử Lam vẻ mặt một bộ muốn nói lại thôi, trợ lý Lý vốn giỏi xét đoán qua vẻ mặt liền vội tìm một cái cớ mà rút lui.
Trong văn phòng giờ đây chỉ còn lại Đoàn Hồng Huyên và Ngải Tử Lam hai người, bầu không khí có chút tĩnh mịch, trong không khí có thứ tình cảm đang âm thầm chảy.
“Hồng Huyên” Ngải Tử Lam khẽ kêu tên Đoàn Hồng Huyên, giọng hơi khàn khàn, nhu tình từ miệng tuôn ra, “Giao hạng mục như vậy cho em, anh thật sự tin tưởng sao?”
Trong giọng nói có phần không chắc chắn, không tự tin về mình.
“Tử Lam, anh rất yên tâm. Không ai có thể yên tâm bằng việc giao cho em.” Đoàn Hồng Huyên khẽ mím môi mỏng, trong đôi mắt thâm sâu không nhìn ra chút cảm xúc nào, vô cùng chắc chắn khi nói ra lời này.
Cám ơn anh. Ngải Tử Lam thầm nói trong lòng. Không chỉ là lần này, còn có rất nhiều rất nhiều nữa. Cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đến bên miệng, một chữ cũng không thốt ra được. Ngàn vạn lời nói đều biểu hiện bằng ánh mắt vô cùng xúc động và cảm kích.
Nếu có thể tham dự vào trong hạng mục năng lượng mặt trời của Ngải Thị, cho dù chỉ là một phần trong đó, Ngải Tử Lam cũng coi như là đã có thể quang minh chính đại bước vào trong tập đoàn Ngải Thị rồi, chạm được đến bên viền.
Quan trọng nhất là, chuyện này rất có ích cho việc Ngải Tử Lam đoạt lại Ngải Thị.
Ngoài việc này ra, năng lực của cô cũng có thể được nâng cao rất nhiều.
“Tử Lam, cứ từ từ, những việc em muốn làm trước sau gì cũng sẽ làm được thôi, anh nhất định sẽ ở phía sau ủng hộ em.”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Đoàn Hồng Huyên khẽ kéo tay Ngải Tử Lam, nhẹ nhàng nắm lấy, bàn tay to ấm áp bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại, mang đến cảm giác an toàn.
Lời của Đoàn Hồng Huyên như một trận cuồng phong quét đến nội tâm Ngải Tử Lam, lại như mãnh long quá giang, dấy lên những đợt sóng lớn, thật lâu cũng không bình tĩnh trở lại, nhiều năm sau vẫn còn rung động.
Editor: May
Lục lão gia tử trầm mặc suy nghĩ một lát, rồi sau đó nở nụ cười, “Ta thấy Tri Phi không tồi, ông xem tiệc đầy tháng hôm nay nhiều người như vậy cũng không khóc một lần, có thể thấy được là một người ổn trọng ở trường hợp lớn, hơn nữa đứa bé kia vừa sinh ra liền biết cười với ta, lớn lên khẳng định hiếu thuận, sẽ không giống ba nó chọc tức ta.”
Bác Lộ nghe xong lời này, cũng nở nụ cười theo Lục lão gia tử.
“Được, ngày mai tôi sẽ an bài luật sư.”
Lục lão gia tử gật gật đầu, bất trí một từ*. (* là thành ngữ tiếng Hán, là chỉ không tăng thêm khen ngợi hoặc phê bình.)
***
Sau khi đi ra phòng sách, Diệp Trăn lập tức đỡ Lục phu nhân trở về phòng, sau khi an ủi Lục phu nhân nôn nóng không thôi liền trở về phòng.
Cô không lo lắng cho Lục Bắc Xuyên, cánh chim Lâm Trạm chưa cứng, giờ phút này Lục Thiếu Ngôn lại là một người không đàng hoàng, Lục lão gia tử là người khôn khéo như vậy, sẽ chọn lựa như thế nào, trong lòng tự nhiên hiểu rõ, bởi vì một chuyện như vậy làm hai ông cháu cách lòng, cuộc mua bán này không đáng giá.
Mới vừa trở về phòng không bao lâu, liền có người hầu gõ cửa, đưa tới không ít quà vật nhận trên bữa tiệc lần này, đều là giá trị xa xỉ.
Diệp Trăn liếc mắt một cái liền thấy được cặp đồng hồ Lục Thiếu Ngôn tặng kia.
Cô tìm người hầu lấy một cái kìm sắc bén, không chút do dự bạo lực mở mặt sau của đồng hồ giá trị liên thành kia ra, nơi đó ngoại trừ linh kiện đồng hồ tinh tế phức tạp, Diệp Trăn còn tìm được một thứ.
Đó là một thiết bị truy tung định vị vô cùng tinh xảo.
Thật không lừa mình, tiểu thuyết nói không hề sai, tên khốn Lục Thiếu Ngôn này chính là lòng mang ý xấu, dã tâm bừng bừng mưu toan rất nhiều năm, nếu không phải bởi vì Lâm Trạm có hào quang vai chính, nói không chừng Lục Thiếu Ngôn thật đúng là sau khi có thể hố xong Lục Bắc Xuyên thuận tiện cũng hố Lâm Trạm.
Mặt ngoài cà lơ phất phơ, lòng dạ thâm trầm, thâm tàng bất lộ, loại người này còn khó đối phó hơn Lâm Trạm nhiều.
Ít nhất Lâm Trạm đối phó bạn đều là thẳng thắn mặt đối mặt, nhưng Lục Thiếu Ngôn là một con rắn độc muốn nấp ở chỗ tối, không biết khi nào sẽ nhảy ra cắn bạn một cái trở tay không kịp.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Điểm duy nhất làm Diệp Trăn nghĩ không rõ chính là, sao Lâm Trạm lại liên thủ với Lục Thiếu Ngôn.
Cửa phòng bị đẩy ra, Lục Bắc Xuyên đi vào từ ngoài cửa, vừa cởi áo khoác tùy tay ném ở trên sô pha, vừa lôi kéo cà vạt, sắc mặt cũng không quá tốt.
“Nói chuyện với ông nội thế nào?”
Lục Bắc Xuyên nhìn lại đây, nhìn thấy đồng hồ quý báu trên bàn bị phá thành mảnh nhỏ cũng không hỏi nhiều, “Ông nội vẫn là quyết định để Lâm Trạm nhận tổ quy tông, chỉ là ông ấy cũng đáp ứng, sẽ không để Lâm Trạm tiến vào Lục thị.”
“Đẹp cả đôi đàng.”
“Xem như vậy đi.” Ánh mắt Lục Bắc Xuyên hơi lóe, cực kỳ đột ngột hỏi: “Nếu có một ngày……”
“Nếu có một ngày anh chết, anh yên tâm, em sẽ kế thừa di sản kếch xù của anh, tiêu xài tiền tài của anh, cô độc nuôi nấng Chúc Chúc lớn lên,” Diệp Trăn vô cùng xúc động, cô ngửa đầu nhìn Lục Bắc Xuyên, tình cảm chân thật, “Em sẽ nhớ anh.”
Một câu này của Diệp Trăn làm Lục Bắc Xuyên cười bất đắc dĩ, thu hồi lời chân chính muốn hỏi của mình.
Anh vô cùng ôn nhu nhìn Diệp Trăn, “Vậy hiện tại anh phải nỗ lực kiếm tiền, tranh thủ để lại nhiều di sản một chút để em tiêu xài.”
Editor: May
“Mami, người đừng ý đồ nói sang chuyện khác. Người cho con là đứa bé ba tuổi ư. Nhanh chóng, thẳng thắn được khoan dung, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, nếu không người nghẹn khó chịu, con ăn kem ly cũng sợ nghẹn.” Điền Bảo Bảo nói đáng thương hề hề, nhưng trên mặt phúc hắc kia lại không có một chút áy náy và không tốt, thực dũng cảm mà múc một ngụm kem đưa vào trong miệng, còn không quên cho ra đánh giá, “Vẫn là kem chú Lâm Dật cho ăn tương đối ngon.”
Đứa nhỏ này là con ruột cô sao! Cô quả thực muốn hoài nghi là lúc trước ở bệnh viện bị ôm nhầm rồi. Còn nhỏ tuổi lại học được quanh co lòng vòng uy hiếp cô. Nhưng cô có thể nói cái gì? Nói Lâm Dật phát sốt cô chiếu cố anh, sau đó hai người đều trần như nhộng một hồi, thiếu chút nữa lại lặp lại sai lầm sao?
“Kỳ Kỳ, Bảo Bảo, sao hai người cũng ở chỗ này. Bảo Bảo, có nhớ chú không.” Dịch Thần đột nhiên xuất hiện làm Điền Kỳ Kỳ như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô quả thực phải cảm động với Dịch Thần đến rơi nước mắt, không nghĩ tới anh lại xuất hiện đúng lúc như vậy.
“Chú Dịch Thần, sao chú lại đến đây?” Điền Bảo Bảo kinh ngạc nhìn Dịch Thần soái khí bức người. Tuy nhìn thấy chú Dịch Thần thật cao hứng, nhưng bé đang muốn hỏi mami một vài vấn đề rất quan trọng nha. Chú Dịch Thần tới thật không đúng lúc, thật là biết phá hỏng chuyện tốt. Điền Bảo Bảo chu miệng nhỏ, hơi có chút bất mãn.
“Bảo Bảo, cháu nhìn thấy chú không cao hứng sao?” Điền Bảo Bảo tựa hồ không có dính anh như bình thường, làm Dịch Thần cảm giác hơi mất mát.
“Không có a, nhưng chú Dịch Thần lập tức xuất hiện, cháu không có phản ứng kịp.” Điền Bảo Bảo thực biết làm nũng bổ nhào vào trong lòng ngực Dịch Thần. Đối với Dịch Thần, vốn Điền Bảo Bảo vẫn là rất xem trọng anh và mami. Nhưng sau khi biết daddy ruột thịt của mình, bé liền một lòng muốn thúc đẩy chuyện tốt của Điền Kỳ Kỳ và Lâm Dật. Dùng một câu thực văn nghệ để giải thích chính là, “Nếu trên thế giới đã từng có người kia xuất hiện qua, những người khác đều sẽ biến thành tạm chấp nhận, mà tôi không muốn tạm chấp nhận.” Nếu bé đã biết daddy là ai, mà daddy bé lại ưu tú như vậy, vì sao bé phải đi tạm chấp nhận người khác. Nhưng cũng bởi vì như thế, Trong lòng Điền Bảo Bảo cũng cảm thấy có chút áy náy với Dịch Thần. Bởi vì áy náy, mà có vẻ xa cách. Nhưng bỏ những nhân tố này qua một bên, bé vẫn là thực thích thực thích chú Dịch Thần, khi còn nhỏ anh sủng ái mình nhất, những thời gian lâu dài đó, cho dù là daddy bé, cũng không thể làm ra bồi thường.
Thực ra hầu hết mọi người trong giới thượng lưu ở thành phố Ngân, đều biết hai người đã đăng ký kết hôn.
Nhưng bình thường khi đi làm hai người lại chia ra hai ngả, một người ở Quý Thị còn một người ở Giang Thị, thời gian ở bên nhau khá ít.
Như vậy không chỉ dập tắt lòng hiếu kỳ của những người ở hai bên công ty muốn tìm hiểu nội tình, cũng kịp thời ngăn chặn các loại tin đồn lớn nhỏ.
– –ĐỌC FULL TẠI —
Suy cho cùng, bình thường cũng khó nghe ngóng được tin tức trong giới hào môn.
Đến giờ mới được coi là nghe ngóng được tin tức sốt dẻo ở khoảng cách gần, mọi người ai nấy đều muốn đào bới thông tin về cuộc sống của sếp tổng một chút.
Có điều, muốn hay không muốn và có thể hay không thể, có sự khác biệt rất lớn.
Liên Đường cũng suốt ngày gửi tin nhắn hỏi này hỏi nọ, nhưng theo như lời giải thích và suy nghĩ của Quý Minh Châu là, đằng sau hai người có nhiều thời gian ở bên nhau như vậy, lẽ nào đều phải livestream cho người khác xem toàn bộ sao?
Lúc đó Liên Đường đã câm nín một hồi, giọng nói toát ra vẻ đã hiểu như thể đã nghe thấy chuyện không thể miêu tả gì đó.
Sau đó Quý Minh Châu nghĩ lại, cứ cảm thấy hình như lời của mình có hơi lạc đề.
Nhưng vẫn phải khẳng định câu nói cũ, đóng cửa lại thì cuộc sống luôn là của riêng mình, vẫn phải sống sao cho có tiếng có miếng chứ.
Đợi đến khi đi hưởng tuần trăng mật về rồi chờ đợi thêm mấy tháng nữa, căn nhà mang diện mạo mới ở Bách Duyệt sẽ hoàn tất xây dựng.
– –ĐỌC FULL TẠI —
Kể ra họ cũng không có vướng bận gì, trong khi Lâm Man Hề mời khách quý đến thiết đãi bù thì Giang Tịch và Quý Minh Châu đã lên máy bay tư nhân bay thẳng đến hòn đảo tư nhân kia, bắt đầu kỳ nghỉ tuần trăng mật của hai người.
Bóng dừa lả lơi, biển xanh cát trắng.
Giang Tịch đã đặt hai căn biệt thự tư nhân lần lượt được xây dựng trên bờ cát và trên mặt nước ở hòn đảo tư nhân kia.
Buổi tối đầu tiên khi đến đây, hai người ngồi thủy phi cơ đến ở biệt thự trên mặt nước trước tiên.
Bởi vì đây là đảo tư nhân nên xung quanh chẳng nhìn thấy bóng người nào, chỉ có ánh nắng trôi nổi trên những gợn sóng lăn lăn trên biển.
Quản gia cũng chỉ là người phụ trách việc liên lạc.
Chỉ khi nào phục vụ bữa trưa và cung cấp hàng loạt dịch vụ đi kèm khác, mới dẫn đội nhân viên xuất hiện ở đây.
Nhưng ban đầu Giang Tịch đã trực tiếp gạch bỏ phân đoạn này, anh muốn hai người tự làm tự ăn.
Nếu không phải họ đang ở nước ngoài với bầu trời trong xanh tuyệt đẹp như này, Quý Minh Châu còn cho rằng mình đã đi vào núi.
Đây là một thế giới hoàn toàn không có người nào khác, trong cơn gió biển thoang thoảng mùi muối, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lần này Quý Minh Châu đã mang theo thiết bị ghi hình, nhưng chỉ hạn chế quay trong lúc nào thuận tiện.
Hầu hết thời gian, cô đều biếng nhác ở chỗ này chỗ kia trong biệt thự, chỗ nào có thể nằm được thì ngả lưng xuống ngay, cực kỳ sung sướng.
Kỳ nghỉ lần này họ được người lớn hai nhà cho phép nghỉ những mười bốn ngày, có thể nói là rất hào phóng và chu đáo.
Trong hai ngày đầu ở đây, Quý Minh Châu ngủ một giấc đã đời, sau đó đi thăm thú đảo ngoài đảo trong một vòng, lúc này mới cảm thấy hơi nhàm chán.
Hầu hết thời gian cô và Giang Tịch chỉ quanh quẩn ở bên nhau.
Họ không nói quá nhiều, chỉ nằm trên tấm lưới đan bằng dây thừng bên ngoài.
Bên dưới sóng biển khẽ vỗ bờ, bên trên cô gối đầu trên đùi Giang Tịch, thảnh thơi xem tạp chí.
“Giang Tịch, chúng ta như thế này có giống người già không?” Quý Minh Châu ngẩng đầu nhìn bầu trời trong vắt vô tận trên đầu, đột nhiên hỏi anh.
“Sao lại nói vậy?” Giang Tịch nhắm mắt lim dim, tựa lưng vào cánh cửa kính, “Là vì chúng ta cứ nằm không mãi à?”
“Đúng thế, em cảm thấy giữa anh và em không còn gì là kí ch tình nữa rồi.” Quý Minh Châu vẫn còn đang xem tạp chí, sau khi xuýt xoa khen ngợi nam người mẫu Âu Mỹ một hồi, cô mới tiếp tục nói về chủ đề kia: “Anh xem chúng ta cũng chẳng nói chuyện với nhau, đã nằm thì nằm suốt một ngày.
Tinh thần tràn trề rồi, người cũng sảng khoái rồi, cơ mà…!khoảng cách giữa hai trái tim thì đã xa rồi.”
Cô chỉ thuận miệng nói vậy chứ không để vào trong lòng, kết quả Giang Tịch chậm rãi mở mắt ra, giữ đầu cô không cho động đậy lung tung.
“Hết kí ch tình, không nói chuyện, sảng khoái rồi, cách lòng rồi?” Giang Tịch lặp lại từng chữ một, sau đó xốc cô dậy, “Hai ngày nay châm chước cho em nên không động vào em, em thật sự coi anh ăn chay hử?”
Lúc chuyên cơ đến, vì muốn có một kỳ nghỉ trăng mật trọn vẹn nên Quý Minh Châu đã bận rộn không ngừng khi còn làm việc ở Quý Thị, hoàn thành một số công việc trước thời hạn.
Lúc đó, từ Thụy Sĩ bay về nước, cô đã thoát khỏi danh hiệu nhân viên đại diện thực tập, trực tiếp đảm nhận trọng trách làm tổng giám đốc tập đoàn Quý Thị.
Cho đến hiện tại, cô vừa hỗ trợ Quý Thiếu Ngôn vừa phải đào tạo nhân viên của mình.
Vì thế sau khi làm xong một chuỗi công việc, cô thực sự mệt lả người, sang đến nơi này đặt mình liền ngủ say.
Sau khi cân bằng lại, hai người mới đi thăm thú quanh đảo.
Cứ thế, lấy đâu ra thời gian để làm chuyện ấy.
Quý Minh Châu cũng đã gặp nhiều nhân vật có máu mặt, vào lúc này, cô đã biết đối phó thành thạo với người đàn ông đang nổi quạu kia.
“Sếp Giang bé nhỏ à, mặc kệ anh khai trai hay ăn chay, bỏ tay của anh ra giùm, em không xem tạp chí được đây này!” Ban nãy Quý Minh Châu chỉ đơn thuần muốn đùa giỡn anh, ai ngờ Giang Tịch lại không biết đùa là gì thế này.
“Bé nhỏ?” Giang Tịch nhướng mày lên, hỏi lại cô.
“…”
Anh nắm trọng tâm kiểu gì thế!
Ủa khoan…!những chuyện này mà là trọng tâm được ư?
Quý Minh Châu giơ quyển tạp chí lên, dứ trang tạp chí đang mở vào khuôn cằm mượt mà của anh.
“Xem ra trước đó dẫn em đi lòng vòng trên đảo đều là do anh đã nghĩ sai.” Giang Tịch trực tiếp gạt quyển tạp chí trong tay cô ra, sau khi rút nó khỏi tay cô liền ném sang một bên, “Còn khen người mẫu nam?”
Coi anh chết rồi à?!
Quý Minh Châu còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh miết cằm, ép cô ngẩng mặt lên.
Trong tầm mắt của cô, khuôn mặt của Giang Tịch đảo ngược, cứ thế cúi xuống hôn thẳng vào môi cô.
Khóe mắt cô nhác thấy đàn hải âu bay là là trên mặt nước, gợn sóng bắn tung tóe, đột ngột lăn tăn rồi từ từ biến mất ra.
Đã gần đến chạng vạng tối, cách đó không xa là những đám mây rực rỡ như ngọn lửa dồn đống vào một chỗ, ánh nắng còn sót lại lan ra cả một vùng như được ai đó rắc lên một nắm lúa mùa thu.
Trong lúc hơi thở giao triền, Giang Tịch nghiến môi cô một cách tàn nhẫn, “Chỉ mới nằm mà em đã cảm thấy sảng khoái rồi à, vẫn còn có chuyện sảng khoái hơn đấy, muốn thử không?”
…
Chập tối, Giang Tịch chuẩn bị đi nấu cơm, Quý Minh Châu mân mê đôi môi sưng thành xúc xích của mình, tức tối vô cùng.
Anh cứ ngấu nghiến mãi chẳng buông, khiến môi cô tê rần như bị kiến cắn vậy.
Cũng không biết đã chọc phải chỗ nào của anh, quyển tạp chí kia bị anh ném bừa một cái, bay thẳng đi chỗ nào.
Sau khi xong chuyện, Quý Minh Châu còn đặc biệt đi tìm một phen nhưng chẳng thể tìm thấy dù chỉ là chút tăm hơi của nó.
Cô bực mình lên, lúc ăn cơm ra sức chọc tức anh.
Nhưng Giang Tịch cũng không phải người dễ bắt nạt như vậy, chỉ dăm ba câu nói bằng giọng điệu bình thản đã khiến Quý Minh Châu phải nghẹn họng.
Cô giở ra hết chiêu trò làm nũng của mình ra, còn Giang Tịch, từ đầu đến cuối chỉ nở nụ cười nhàn nhạt.
Cái tên cờ hó thuần chủng này…!Tên! Cờ! Hó!
Sau khi dùng bữa đơn giản xong, Quý Minh Châu cũng chẳng màng đến tăm hơi của quyển tạp chí nữa.
Cô đến một gian phòng bên nằm gần biển, tìm được một chiếc gương rồi ngắm nghía môi mình một cách kỹ càng.
Mặt sau của chiếc gương hướng ra khu vực bờ biển nông, căn phòng được thiết kế chạm rỗng để kết nối với mặt biển.
Quý Minh Châu mặc chiếc váy hai dây ngắn cũn cỡn, chỉ hơi khom người xuống thôi là trong gương đã phản chiếu một vùng tuyết trắng phập phồng, nửa kín nửa hở.
Cô bôi kem dưỡng môi lên môi, lúc này cơn bực dọc trong lòng cũng tiêu tan.
Quý Minh Châu nhìn cảnh đẹp trong gương, không cầm lòng được mà xuýt xoa.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Bây giờ đã gần đến tối rồi, trong biệt thự chỉ bật một số đèn, mờ mờ ảo ảo, chỉ có quanh khu vực chiếc gương được thắp nến.
Cô soi gương chụp ảnh tự sướng một hồi, còn cố tình chọn mấy tấm ảnh ăn gian góc chụp, gửi hết cho Giang Tịch.
Còn kèm thêm những từ ngữ đầy sắc thái biểu cảm.
[Ảnh HD không che, kiểm tra bạn có thật sự vui vẻ online, vui một mình không bằng hai người vui, dịch vụ online ở thành phố Ngân, đảm bảo khiến bạn hài lòng, chỉ cần một triệu, lựa chọn theo yêu cầu, sở hữu trọn vẹn.]
Giang Tịch nhìn chằm chằm vào nội dung trong điện thoại.
Khi anh từ cầu thang gỗ đi xuống đến khúc ngoặt, liền nhìn thấy Quý Minh Châu đang khom người trước gương.
Bởi vì khom người ngả về phía trước nên mép váy dây của cô cộc đeo lên, lộ ra nửa đường cong trắng muốt.
Chiếc váy dây có màu đen tuyền, nhưng lại thấp thoáng lộ ra khoảng da thịt trắng bóc ở mép váy.
Quý Minh Châu nghe thấy động tĩnh, còn chưa quay đầu lại thì chớp mắt đã nghe thấy thông báo Wechat kêu “ting” một tiếng.
Là tin nhắn trả lời của Giang Tịch.
Gì cũng được?
Cô cúi đầu, ngón tay nhanh chóng gõ vào màn hình.
Gì cũng được…!mới là lạ ấy!
Sau khi trả lời xong, cô miễn cưỡng xoay người lại, nhìn thẳng về phía anh, “Giang Tịch, anh tưởng trên đời này có nhiều chiếc bánh có nhân từ trên trời rơi xuống như vậy thật à?”
Cô khoanh hai tay lại, “Hễ lúc nào anh ảo tưởng là em cũng muốn ghi hình lại, cho người khác xem xem, đường đường là thiếu gia của Giang Thị…!sao có nhiều lúc da mặt lại dày đến vậy!”
Ánh mắt của Giang Tịch lơ đãng, anh đủng đỉnh đi qua chỗ cô, chẳng tỏ ý kiến ý cò gì, “Anh đã nói gì gì mà khiến em giận đùng đùng như này?”
Anh bước từng bước lại gần cô, “Vả lại theo lý mà nói, hai chúng ta làm chuyện gì cũng chẳng vi phạm pháp luật.
Em phải rõ một điều là, mối quan hệ của chúng ta là mối quan hệ được ràng buộc bởi pháp luật.”
Thế cho nên cô chỉ thuận miệng khen nam người mẫu một câu, quyển tạp chí kia lập tức không cánh mà bay sao?!
Quý Minh Châu không thể nhịn được nữa, cô giơ chân lên định đạp anh.
Cuối cùng…!lại lặng lẽ giảm lực độ đi, cọ vào chân anh một cái.
“Nếu đúng như những gì anh nói thì với quan hệ này, em đánh anh một lần cũng không quá đáng đâu nhỉ?”
“Không quá đáng, em hiểu là tốt rồi.” Giang Tịch chống hai tay lên hai bên chiếc gương, vây Quý Minh Châu vào trong lồng ngực mình, “Hiểu chưa bà xã?”
Bà xã…
Bà! Xã!
Cách xưng hô này nghe có vẻ khá bùi tai.
Nhưng Giang Tịch không cho cô quá nhiều thời gian để nghiền ngẫm, vừa dứt lời anh liền kéo tay cô, dẫn cô đi ra sau tấm gương.
Mặt sau tấm gương kề với biển…
Hai người lại đi ra bờ biển…
Khi Quý Minh Châu phản ứng trở lại, giọng cô đầy vẻ khó tin: “Không phải chứ Giang Tịch, em mới đá nhẹ vào chân anh như vậy mà anh đã muốn vứt em xuống biển rồi ư? Anh có tin em liều chết với anh không!”
“Em đang nghĩ linh tinh gì vậy?” Giang Tịch dứt khoát ôm eo Quý Minh Châu, dẫn cô nàng đang vung vẩy loạn xạ về phía cửa sổ.
Sau khi đi qua sẽ thấy hành lang gỗ kéo dài ra giữa biển.
Chỉ cần đi mấy bước nữa là nhìn thấy hồ bơi được khảm vào mặt tường.
Bên ngoài song song với hàng gạch ốp tường trơn nhẵn chính là mặt biển thoang thoảng mùi muối.
Trong bể bơi được lắp đèn, cả một bể nước nóng có những cánh hoa hồng được rải đầy trên mặt nước.
Trước đó Quý Minh Châu không quan sát kỹ thiết kế phía sau tấm gương, lúc này khi cô nhìn thấy, cô vội vàng quay lại nhìn Giang Tịch.
“Anh đặc biệt chuẩn bị ư?” Nói đoạn, Quý Minh Châu nhìn anh bằng ánh mắt như ma nữ háo sắc.
“Không, cái này có sẵn.” Giang Tịch lập tức phủ nhận, sau đó anh nhếch mày nhìn cô, đáp lại ánh mắt không thể tin nổi của cô vào ban nãy, “Trái lại là em, vừa rồi còn v e vãn anh trong Wechat, giờ lại chối đây đẩy rồi hả?”
“Em viết bừa vậy ấy mà, anh còn coi là thật đấy à?” Quý Minh Châu hầm hừ hai tiếng, “Nhìn bộ dạng này của anh, xem ra em đúng là thiên tài viết truyện.”
Giang Tịch ôm cô, hai người cùng chìm vào trong bể bơi lộ thiên hoàn toàn, ba mặt giáp biển này.
Nước ấm nổi ùng ục, chiếc váy dây của Quý Minh Châu bị thấm nước, sau đó nổi lềnh phềnh trên mặt nước.
Để không bị lộ hàng, cô vội vàng duỗi tay che chắn, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống.
Đợi đến khi hoàn toàn rảnh rỗi, Giang Tịch ra hiệu cho cô xem điện thoại.
“Em mang điện thoại qua đây rồi à?”
“Mang rồi, may mà điện thoại của em chống nước, nếu không bị anh bế vào bể đột ngột như này, chắc nó đi đời thật luôn.”
“Vậy em mở ra xem xem.”
Quý Minh Châu ù ù cạc cạc, nhưng vẫn mở điện thoại lên theo lời Giang Tịch.
Đập vào mắt chính là thông báo chuyển khoản của ngân hàng.
Thẻ làm việc Quý Thị với số đuôi xxxx của bạn vừa được chuyển vào 1000000 NDT, số dư –
Quý Minh Châu nhìn màn hình một hồi, ngay sau đó lập tức phì cười, “Anh còn chuyển khoản cho em thật luôn hả Giang thiếu gia hào phóng?”
“Ừm.” Đến bây giờ, cuối cùng Giang Tịch cũng để lộ mặt đáng sợ chỉ có ở nhà tư bản: “Tiền đã vào tài khoản, tiền vốn cũng nắm trong tay rồi, có phải anh cũng nên lấy chút lợi tức không?”
Quý Minh Châu: “?”
Giang Tịch khẽ cười một tiếng, “Cuối cùng cũng đến lượt anh sung sướng rồi.”.
Đường Huệ đã bị thương khi quay phim nên cô đã về sớm. Trương Nhất Linh và Tống Liu đã dành thời gian để đưa cô vào bệnh viện. Trương Nhất Linh cũng đã gặp Tiêu Ái Liên trong bệnh viện, nhìn nhau từ xa, mỉm cười ẩn ý.
Tống Liu vẫn sống trong nhà của Trương gia, hai người sống trong hai căn phòng trên tầng 3. Vào ban đêm, phòng của Tống Liu hầu như trống rỗng.
Dung Nhã Thi và Trương Minh tình cờ thấy Trương Nhất Linh đang đi xuống cầu thang trong bộ đồ ngủ của Tống Liu, cô nhìn vào quần áo của mình chợt nhận ra.
Oh……
Trương Nhất Linh đỏ mặt.
Trương Minh, người cuối cùng cũng nhận ra, hóa ra con gái ông cũng giống với con trai ông.
Trương Minh vô cùng tức giận, nhưng cả gia đình đều không xem trọng ý kiến
của ông, Dung Nhã Thi lạnh lùng nói với chồng: “Nếu ông muốn làm gì hai đứa nhỏ, gia đình chúng ta sẽ không có người để thừa kế.”
Trương Minh có chút buồn bực, quyết định mang theo Dung Nhã Thi đi nước ngoài chơi, hoàn toàn buông tha cho hai người.
Trương Nhất Linh vẫn làm việc ở Linh Long, cô đi làm cả ngày nhưng cũng thường gọi điện cho Tống Liu. Cô thư ký rất khó hiểu, tại sao sếp của cô luôn cười rất ngọt ngào?
Có phải là đang yêu?
Cô thư ký thật không thể tin được, đóng vai trò hiệu quả nhất trong công việc của phòng thư ký, đồng thời truyền tải tin tức đến từng đồng nghiệp ở Linh Long.
Nhưng không đúng, không ai thân thiết với Trương Nhất Linh ngoại trừ Tống Liu, người vừa quay phim trở về gần đây.
Tống Liu và sếp là một đôi?
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Làm sao có chuyện như vậy? Tống Liu được nuôi dưỡng trong Trương gia từ khi còn nhỏ, sếp coi nàng như em gái của mình, đương nhiên thân thiết là chuyện bình thường.
… Thực ra không phải là không thể.
Tống Liu, một trong nhân vật chính trong câu chuyện phiếm của họ, gần đây đã theo đoàn làm phim để chạy quảng bá phim ở các thành phố lớn. Ban đầu nàng không muốn đi, nhưng Trương Nhất Linh nói nàng đang làm phiền cô mỗi ngày.
Nói đến đây, Trương Nhất Linh không thừa nhận đã tha thứ cho Tống Liu chút nào, cô chỉ nói đêm đó chỉ là một tai nạn do nhầm lẫn.
Tống Liu nằm trên giường nghĩ, đã rất nhiều lần phát sinh quan hệ, nàng chưa bao giờ thấy cô không vui.
Khi đối tượng lại giận dỗi, phải dỗ dành.
Tống Liu cẩn thận nhớ lại sự kiện của đêm đó, hình như Trương Nhất Linh đã không nói tha thứ cho nàng.
Tống Liu: “…”
Trương Nhất Linh tỏ vẻ không thương tiếc: “Vậy nên, đi quảng bá đi, đừng cứ lẩng quẩng trước mắt mà ngáng đường.”
Ồ, đây là lần đầu tiên Tống Liu nghe ai đó nói nàng như vậy.
Tuy nhiên, nàng vẫn nghe theo lời của Trương Nhất Linh đi quảng bá với đoàn phim, Dung Phỉ đi theo nàng để sắp xếp lịch trình, cô như bị chọc mù mỗi khi thấy Tống Liu và Trương Nhất Linh gọi điện.
Cuối cùng cô không thể không hỏi Tống Liu “Em không bị bệnh gì cả, em rõ ràng có thể kiểm soát bản thân hoàn toàn mà”.
Một trò đùa, Tống Liu đã không làm bất cứ điều gì trong quá trình thôi miên ý thức sâu cấp cao. Làm thế nào nàng vẫn có thể bị bệnh tương tư Trương Nhất Linh?
Tống Liu không nói tới, xua tay:”Tôi sẽ về nhà ăn tối”.
Dung Phỉ: “…”
Em đang ở thành phố A, giờ định bỏ cả đoàn về thành phố B ăn tối??
Tống Liu thực sự vội vã trở về từ Thành phố A đến Thành phố B trước bữa tối, nhưng tiếc là Trương Nhất Linh không đợi ở nhà như nhân vật nữ quyến rũ của Romance, nhìn thấy người yêu về nhà liền chủ động thân mật
Trương Nhất Linh không hề ở nhà.
Tống Liu hỏi Dung Nhã Thi cô đã đi đâu.
Dung Nhã Thi suy nghĩ một hồi, bà nói cô đã cùng một người bạn đi ăn tối.
Trương Nhất Linh có thể hẹn ăn tối với người bạn nào?
Lộ Tín? Đường Huệ? Tề Cảnh?
Đó thực sự là Tề Cảnh.
Trương Nhất Linh và Tề Cảnh ngồi đối mặt nhau, lúc đó Tề Cảnh bày ra kế hoạch với cô nên có hơi xấu hổ không dám gặp cô.
Nhưng không dám gặp thì phải gặp.
Trương Nhất Linh ngồi ở trước mặt, Tề Cảnh đã gần nửa năm không gặp cô, thoạt nhìn cô có chút sững sờ.
Tề Cảnh cười nói: “Nhìn em thật tốt”.
Thực sự là do tình yêu bảo dưỡng.
Trương Nhất Linh nói: “Tôi xin lỗi vì vấn đề này.”
Tề Cảnh nói: “Là do tôi lừa em, tại sao em lại nói xin lỗi tôi?”
Trương Nhất Linh nói: “Tôi chưa bao giờ nói với anh về Tống Liu và tôi. Bởi vì tôi nghĩ tôi có thể quên em ấy.”
“Thật ra, tôi cùng anh lâu như vậy, tôi chưa bao giờ quên em ấy.”
“Cho nên, tôi nghĩ tôi rất có lỗi với anh.”
Tề Cảnh sững sờ, đột nhiên bật cười: “Nhất Linh a Nhất Linh, sao em lại… đáng yêu như vậy.”
Ban đầu nghĩ Trương Nhất Linh sẽ đổ lỗi cho anh và Tống Liu đã thông đồng để lừa dối cô.
Trương Nhất Linh không biết tại sao: “… Hả?”
Tề Cảnh vẫy vẫy tay, trên mặt nở nụ cười không thể che lấp: “Quên đi, nếu không phải bản thân hiểu rõ, tôi biết mình sẽ không thể giật lấy em từ tay Tống Liu, nếu không tôi nhất định sẽ theo đuổi em.”
Trương Nhất Linh chớp mắt.
Tề Cảnh hỏi, “Em không trách Tống Liu chút nào sao?”
“Có chứ.” Trương Nhất Linh mỉm cười, “Nhưng tôi không thể sống thiếu em ấy”.
Tề Cảnh sửng sốt, nở nụ cười: “Được rồi, không nói chuyện này nữa.”
Anh chân thành nói: “Tôi chúc em hạnh phúc”.
·
Trương Nhất Linh và Tề Cảnh ăn tối xong, sau đó cô quay trở lại Linh Long tiếp tục làm thêm giờ, trở về nhà vào khoảng mười giờ.
Dung Nhã Thi cười với cô trong phòng khách mà không nói lời nào, cô nghĩ như vậy có chút kỳ quái, nhưng không nghĩ tới điều gì khác, bước lên cầu thang.
Trương Nhất Linh định lên lầu để thay quần áo, nhưng vừa bước chân xuống sàn lầu ba thì bị ôm từ phía sau.
Cô bị che mắt bằng một tấm vải đen, hai tay vòng ra sau buộc bằng khăn quàng cổ.
Trương Nhất Linh: “…”
Tại sao Tống Liu lại phát điên rồi?
Cô không thể nhìn thấy, tay cô bị trói, chân không ổn định gần như vấp ngã.
Trương Nhất Linh tức giận nói: “Tống Liu, em muốn làm gì?!”
Từ khi hai người làm hòa, tính tình cô càng ngày càng tệ.
Chuyện này không thể trách cô, người đã biến Tống Liu trở lại một con quỷ ngày nào!
Nếu người ngoài biết, ai có thể tin được nữ thần quốc dân của họ, người được biết đến với vẻ ngoài lạnh lùng lại thực sự như thế này?!
Tống Liu ôm cô, Trương Nhất Linh vùng vẫy trong vòng tay nàng, nàng chỉ đơn giản là cõng cô trên vai như mang bao tải.
Tống Liu bế cô lên, thậm chí còn đánh vào mông cô hai cái!
Nàng trực tiếp bế cô vào phòng, giống như bọn cướp bắt cóc người vậy, ném thẳng cô xuống giường.
Trương Nhất Linh gần như sắp bị nàng làm cho mất bình tĩnh.
Tống Liu ném cô xuống giường, đưa tay vén tấm vải đen che mắt cô.
Cô thất thần nằm trên giường, nhìn thẳng vào nàng.
Hai tay cô vẫn bị trói, vùng vẫy hai lần, không thể đứng dậy khỏi giường.
Trương Nhất Linh: “…”
Tống Liu giả vờ đau khổ: “Em đã đợi chị từ sáu giờ tối đến giờ.”
Nàng vừa trở lại.
Trương Nhất Linh: “Hôm nay em không ở thành phố A…”
Không cần hỏi cũng biết chắc là Tống Liu đã bỏ cả đoàn bay về trước.
Tống Liu đè đầu cô xuống, dụi đầu vào vai cô rồi nhàn nhạt nói: “Ừ, em vội vàng về ăn cơm với chị, không ngờ chị lại lén hẹn hò với người khác.”
Trương Nhất Linh: “…”
Tống Liu, xin em đừng có như vậy, được không??
Bây giờ cô nhớ Tống Liu cư xử tốt, dịu dàng khi nàng mới vào Trương gia. Làm thế nào khi lớn lên nàng có thể trở nên vô lại như vậy?
Trương Nhất Linh tức giận nói: “Đứng lên, em thật nặng!”
Tống Liu đơn giản ngồi sang bên giường, đau lòng nói: “Chị cùng Tề Cảnh đi ăn cơm sao?”
Rõ ràng là nàng và Tề Cảnh đang cùng nhau lừa cô, cô làm sai cái gì?
Trương Nhất Linh cảm thấy bối rối trước cơn gió sấm sét của nàng, nên cô im lặng.
Tống Liu miễn cưỡng hỏi: “Có phải không?”
Trương Nhất Linh chỉ có thể đồng ý: “Đúng, đúng, tôi đi ăn tối với Tề Cảnh.”
Lúc hai người nói chuyện yêu đương đã từng hành hạ thân thể, nhưng hiện tại là làm trời làm đất, Trương Nhất Linh chỉ cảm thấy mệt mỏi trong lòng, nếu chọn đối tượng do chính mình lựa chọn, dù thích diễn xuất thế nào, cô cũng phải chịu.
“Ừm, tôi không nên ăn tối với Tề Cảnh, được rồi, lần sau em về sớm, đi công ty đón tôi đi làm về, không được cùng người khác ăn cơm.”
Tống Liu xoa xoa bả vai của cô, ngẩng đầu hôn môi cô, xoa hai lần, hỏi: “Vậy chị hiện tại tha thứ cho em?”
Trương Nhất Linh: “…”
Cô thực sự không nói một lời tha thứ cho Tống Liu.
Rốt cuộc thì hiện tại bọn họ đã như vậy rồi, dù sao nói ra hai chữ này cũng không thành vấn đề, dù sao kiếp này bọn họ đã cùng nhau ràng buộc.
Cô mím môi không nói gì, chỉ là có chút ích kỷ không nói ra được.
Cô muốn Tống Liu luôn nhớ nàng đã mắc nợ cô, đã từng làm tổn thương cô, cho dù cô ích kỷ hay sợ bị tổn thương.
Cô muốn Tống Liu nợ cô cả đời.
Thì cuộc đời này nàng sẽ không bao giờ rời bỏ cô.
Trương Nhất Linh không nói chuyện, Tống Liu giơ tay cởϊ qυầи áo của cô, hai tay vẫn bị trói, không thể nỗ lực phối hợp, ban đầu Trương Nhất Linh nghĩ nàng muốn vui vẻ. Dù sao từ trước đến nay bọn họ đều không có giở trò gì, thật sự rất khó ép, trói tay không thành vấn đề.
Nhưng Tống Liu lặng lẽ gỡ tay cô ra, sau đó lật người nằm xuống bên cạnh cô.
Không làm chuyện đó?
Tống Liu nhắm mắt không nói gì.
Trương Nhất Linh đẩy nàng: “Sao vậy?”
Tống Liu vẫn không nói.
Tại sao người này lại có tính khí như một đứa trẻ vậy?
Trái tim của Trương Nhất Linh chợt dịu lại, Tống Liu thích làm nũng trước mặt cô, tất nhiên biết cô sẽ có thể mềm lòng trước nàng. Sau tất cả, có những người yêu nhau, những người sẽ luôn bộc lộ bản chất thật của họ trước mặt nhau.
“Được rồi.” Tống Liu suy nghĩ một chút, nói: “Một tháng nữa sẽ đến giải thưởng Kim Mã, nếu như em có thể lấy được ngôi vị ảnh hậu, tôi sẽ tha thứ cho em.”
Tác giả có chuyện muốn nói: Ngày mai chương cuối cùng.
“Ồ…” Đối phương rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lại đột nhiên sắc bén nhìn về phía mình “Vết thương trên trán… Cô nói với người khác rồi?”
Giản Đường chỉ cảm thấy mệt, rất mệt.
Cô chán ghét vì Tần Mộc Mộc dò xét, tra hỏi cô.
Rốt cuộc sự tra hỏi và dò xét như vậy còn muốn tiếp tục đến lúc nào.
Nhắm mắt một cái, lần nữa mở ra, nhìn Tần Mộc Mộc “Cô là sinh viên xuất sắc trường đại học S, tôi chỉ là một nhân viên đệ sinh chỉ tốt nghiệp cấp 2. Chúng ta là người của hai thế giới, chỉ bởi vì công việc nên mới cùng ở một nhà trọ với nhau.
Chúng ta là hai người khác nhau hoàn toàn, đã như vậy, sau này mỗi người một bên không liên quan đến nhau đi”
“Giản Đường, cô sao lại nói những lời này, thật quá đáng…” rồi…
Lời còn chưa dứt, Tần Mộc Mộc liền trợn mắt há mồm nhìn người đàn bà trong mắt mình mềm yếu Thẩm mắc, lướt qua người cô đi thẳng vào phòng ngủ.
Nhất thời, mặt đẹp hết đỏ lại xanh, đủ màu sắc hiện lên, quá là xuất sắc.
Nhìn cửa đóng chặt lại, trong lòng Tần Mộc Mộc bốc lên một cỗ lửa giận.
Ý của ả đàn bà kia nói không phải là Tần Mộc Mộc cô rảnh rỗi gây sự, bảo cô yên tĩnh một chút sao?
“Được, được, được, Giản Đường, cô giỏi lắm, vào bộ phận pr rồi nói chuyện cũng ghê gớm hơn hẳn. Cô khí phách như thế thì cũng đừng làm ở Đông Hoàng nữa” Tần Mộc Mộc giận, chạy đến cửa phòng Giản Đường, lớn tiếng phẫn nộ quát, xoay người thở phì phò tiến vào phòng ngủ của mình.
Giản Đường dựa vào cánh cửa, chậm rãi trượt xuống… Rốt cuộc cũng an tĩnh.
Cũng không biết, đến cùng là bản thân chọc phải vị sinh viên này ở chỗ nào, nói ra rồi, cô đổi không được sao?
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Mệt mỏi.
Đến lúc này, mâu thuẫn giữa cô và Tần Mộc Mộc lại thêm một tầng.
Mà Tần Mộc Mộc cũng không keo kiệt mà lộ ra sự không thích cùng chán ghét cô, thời điểm đi làm ngày thứ hai, vị sinh viên này nhìn mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, Giản Đường vẫn trước sau như một yên lặng chống đỡ.
…
Đông Hoàng.
Trên hành lang, Giản Đường cùng Tần Mộc Mộc đối diện nhau, cũng không biết là do tự Giản Đường đứng không vững, hay là Tần Mộc Mộc cố ý đụng mạnh vào Giản Đường, mà Giản Đường té ngã trên sàn.
Tần Mộc Mộc đứng ở trước người Giản Đường, há miệng muốn nói gì đó, đột nhiên ánh mắt sáng lên, chủ động đi lên khom người đỡ Giản Đường dậy “Cô không sao chứ, tôi không cố ý, cô đừng tức giận được không?”
Trong mắt vẫn luôn lắng đọng của Giản Đường cũng phải nổi lên một tia nghi hoặc, quái dị nhìn Tần Mộc Mộc, không rõ nội tình, sao mà Tần Mộc Mộc đột nhiên biểu hiện kỳ lạ như vậy?
“Giản Đường, cô đứng lên trước đi, ngồi dưới đất coi chừng bị lạnh, thân thể cô lại mới vừa xuất viện” Vừa nói, tay đồng loạt dùng sức đỡ Giản Đường “Con gái phải tự biết chăm sóc tốt cho bản thân, như chuyện cô tự làm nhục bản thân trước đây đừng có làm tiếp nữa”
“…”
“Mấy ngày trước may là tôi để quên đồ ở nhà trọ, nên chạy trở về mới phát hiện cô hôn mê ở dưới đất, vội vàng đưa cô đến bệnh viện, bây giờ tôi cũng không dám tưởng tượng, nếu như ngày đó tôi không quay trở lại khu trọ, không biết mọi chuyện sẽ tồi tệ đến mức nào”
Giản Đường càng nghe, mi tâm càng nhăn lại, những lời này của Tần Mộc Mộc là đang tự nói với chính bản thân?
Tần Mộc Mộc nói những cái này, trái lại giống như là cố ý nói cho người nào nghe… Đợi chút, cố gắng nói cho ai nghe?
CHƯƠNG 93
Bước vài bước anh đã đến trước mặt Bảo Ngọc, anh cũng không quan tâm đến sự có mặt của những người khác, nở nụ cười tươi như hoa xuân chào cô, bờ môi như hoa hồng của anh nhẹ nhàng đặt lên má cô nụ hôn nhẹ.
Trước khi rời khỏi, anh còn cố tình để môi mình lướt hờ qua bờ môi của cô, rất nhanh, nhanh đến mức người khác sẽ nghĩ đó chỉ là vô tình. Nhưng duy chỉ có Bảo Ngọc biết…
Anh chàng này là cố ý đây!
Viễn cảnh này làm những người có mặt khẽ giật mình.
Kiều Nhã giật mình nhìn Tiêu Mặc Ngôn rồi lại xoay qua nhìn Bảo Ngọc. Bà thắc mắc không hiểu cô gái này đã làm gì mà có thể khiến cho đứa con riêng của Tiêu Chính Thịnh vốn dĩ chỉ biết có Tom và Jerry này lại có hành động như vậy!
Trực giác của phụ nữ vốn rất nhạy, bà thậm chí có thể cảm nhận được Tiêu Mặc Ngôn hết lòng hết dạ vì cô gái này, giống như cả con tim anh đều chỉ có mỗi mình cô gái trước mặt này thôi!
Dương Châu Kiệt cũng bất ngờ với cảnh tượng trước mặt, tin đồn công tử nhà họ Tiêu trạng thái tinh thần không tốt, nhưng với những gì anh vừa nhìn thấy thì anh ta rất bình thường, vậy thì rốt cuộc độ chính xác của tin đồn là bao nhiêu phần trăm?
Thím Vương nhìn có vẻ vui vẻ, từ lúc cậu chủ quen biết cô Chương đây thì có vẻ như càng ngày càng trở nên bình thường hơn.
Tiêu Mặc Ngôn nhìn gương mặt ửng đỏ của Bảo Ngọc mà không giấu được nụ cười, anh kéo tay cô ngồi xuống, trong mắt anh chỉ nhìn thấy cô.
“Em ăn sáng chưa?” Anh lên tiếng hỏi.
“Em ăn rồi.”
Bảo Ngọc ngại ngùng gật đầu, cô đang cố gắng làm quen với sự coi trọng của anh dành cho mình, nhưng vì anh quá coi trọng và tập trung sự chú ý vào cô nhiều quá khiến cho cô có chút không thích ứng kịp.
Những người khác trong phòng khách như trở thành vật trang trí. Toàn bộ những việc vừa xảy ra Kiều Nhã đều không bỏ sót, bà lên tiếng nói với thím Vương: “Chị Vương, Tiêu Mặc Ngôn đến giờ uống thuốc rồi phải ko?”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Thím Vương liền vội nói: “Ôi, suýt chút quên mất, để tôi đi lấy thuốc cho cậu chủ.”
Bảo Ngọc khẽ chớp mắt, ánh mắt cô khẽ sắc lại. Tiêu Mặc Ngôn nhìn cô, nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của cô, anh nhíu mày đưa tay nhéo nhẹ vào má cô.
Bảo Ngọc giật mình xoay nhìn anh, ánh mắt của anh dịu dàng nhìn cô, rồi kề sát tai cô nói nhỏ: “Anh thích em vô tư vô lo, những chuyện phiền não em đừng bận tâm tới.”
Nghe xong Bảo Ngọc lại giật mình lần nữa, cô trợn tròn mắt nhìn anh: rốt cục anh nhìn hiểu được những điều gì? Hay hiểu toàn bộ? Nụ cười bình thản và dáng vẻ điềm tĩnh của anh lại khiến cho cô cảm thấy yên tâm hơn.
Cô cười cười gật đầu.
Tiêu Mặc Ngôn chắc đã nhận ra từ sớm rồi.
Nhìn hai người nhỏ to nói chuyện với nhau như chốn không người, Kiều Nhã cảm thấy bực tức trong lòng, nhưng bà không thể để lộ cảm xúc để phá vỡ đi hình ảnh khí chất độ lượng của mình.
Dương Châu Kiệt ở bên cạnh cũng có vẻ không được tự nhiên, tuy rằng anh chỉ là người vô danh tiểu tốt, nhưng mà bị coi như vô hình như vậy thì ít nhiều lòng tự trọng của anh cũng cảm thấy bị tổn thương!
Cũng may Bảo Ngọc kịp thời nhận ra, cô xoay người rồi giới thiệu anh với Tiêu Mặc Ngôn: “Tiêu Mặc Ngôn, đây là Dương Châu Kiệt.”
“Ừm?”Diệp Vân ánh mắt híp lại, nhìn Đan cùng Huyễn Linh Đại Đế chỗ đứng, hắn đại khái hiểu, Đan tựa hồ là bảo định Huyễn Linh Đại Đế.”Đan tiên sinh, ngươi cái này là ý gì?” Tuy nhiên lòng dạ biết rõ, nhưng Diệp Vân vẫn là hỏi thăm một chút.Tiên lễ hậu binh.”Làm càn! Gọi Đan đại nhân! Đan đại nhân thế nhưng là Vạn Vật cảnh cao thủ, ngươi là thứ đồ gì!” Huyễn Linh Đại Đế lập tức lên tiếng quát lớn.”Ồ?” Diệp Vân nắm thật chặt trường thương trong tay, ánh mắt bên trong sát ý càng nặng!”Huyễn Linh.” Đan lúc này cũng là nhíu mày, nhắc nhở một tiếng Huyễn Linh Đại Đế.”Không cần nói, ta đến cùng Diệp Vân giao lưu.””Đúng, Đan đại nhân.” Huyễn Linh Đại Đế lập tức lên tiếng, không dám nói thêm gì nữa.”Diệp Vân.” Đan lúc này mới bay đến Diệp Vân trước người.”Huyễn Linh sự tình, ta đã biết, thực sự xin lỗi.Đằng sau cha mẹ ngươi vào ở bệnh viện, ta cũng xin nhờ Lâm Thiên Chi, để hắn giúp đỡ thăm hỏi qua.Ngươi nhìn, ta cho ngươi điểm bồi thường, coi như xong đi.””Ồ?” Diệp Vân Biểu tình nghiêm túc.”Chúng ta Nhân tộc sớm đã nghiêm lệnh, cấm đoán võ giả tại căn cứ thành phố bên trong chém giết!
Huyễn Linh Đại Đế xuất thủ đả thương người, theo lý mà nói có thể là tử tội! Làm sao? Đan tiên sinh ngươi muốn bao che hắn sao?””Tiểu tử này!” Huyễn Linh Đại Đế ở một bên nhìn nhe răng.Chỉ là một cái Tiên Thiên, Vạn Vật cảnh nguyện ý cho ngươi bồi thường đã không tệ, lại còn dám càn rỡ như vậy!Thật sự là không biết tốt xấu!Đan cũng là nhíu mày, không nghĩ tới chính mình Vạn Vật cảnh ra mặt nói hộ, người ta còn không đồng ý!”Huyễn Linh tiềm lực của hắn không tệ, có cơ hội đột phá đến Vạn Vật cảnh, đối ta Nhân tộc cũng là một sự giúp đỡ lớn!””Ít cầm Nhân tộc áp ta!” Diệp Vân trực tiếp giơ lên trường thương, chỉ hướng hai người.”Thì Huyễn Linh loại kia ti tiện tính cách, hắn thành vì Nhân tộc cao tầng cũng là tai nạn, không ngại ở chỗ này giết hắn!Tránh ra! Đan, không muốn lại bao che hắn.””Đã Diệp Vân ngươi khăng khăng muốn xuất thủ, vậy liền. . . Tới đi.” Đan hít sâu một hơi.Hắn dù sao cũng là Vạn Vật cảnh đại cao thủ, cũng có chính mình ngạo khí.Đã nói bất động, thì động thủ đi.”Người trẻ tuổi, ta muốn dạy dỗ ngươi, rất nhiều chuyện. . . Là ngươi truy cứu không nổi!””Ha ha ha, tốt tốt tốt! Vậy thì tới đi!” Diệp Vân trực tiếp vung thương, phóng tới Đan!”Để ta xem một chút, ta cùng Vạn Vật cảnh chênh lệch! Ha ha ha ha!”
“Thật ngông cuồng!” Huyễn Linh Đại Đế đều nhìn không được.”Cái này Diệp Vân, quả thực là muốn chết! Tiên Thiên võ giả tại Vạn Vật cảnh trước mặt, cũng dám lớn lối như vậy.””Người trẻ tuổi, cuồng một chút rất bình thường, nhận rõ hiện thực liền tốt.” Đan cũng không cần phải nhiều lời nữa, chỉ là một tay vỗ!Ầm ầm!To lớn thanh thế hướng về Diệp Vân vọt tới.”Phá!” Diệp Vân đâm ra một thương!Đan cự chưởng cùng Diệp Vân trường thương đụng vào nhau, cơ hồ chỉ là 0.1 giây!Oanh!Trường thương trực tiếp đâm rách Đan to lớn chưởng ảnh!”Cái gì?” Đan biểu lộ giật mình, không nghĩ tới chính mình một chưởng, lại bị kích phá.
“Cái gì?” Huyễn Linh Đại Đế cũng là cả kinh.Hắn biết Diệp Vân tại Tiên Thiên bên trong, là rất mạnh, nhưng không nghĩ tới. . . Vạn Vật cảnh chưởng ảnh đều không làm gì được hắn? !Đây có phải hay không là quá khoa trương?Bạch!Tại hai người kinh ngạc thời điểm, Diệp Vân trường thương đã đâm tới!”Hừ!” Đan lập tức nhẹ hừ một tiếng, cũng không dám khinh thường!Bạch!Đan lật tay một cái, to lớn pháp trượng xuất hiện tại trong tay, sau đó đối với Diệp Vân một chút!Oanh!Một đoàn năng lượng vọt thẳng hướng Diệp Vân, Diệp Vân tiếp tục một thương đâm tới!Lần này, năng lượng cùng trường thương va chạm, trực tiếp bộc phát ra năng lượng to lớn!Ông!Từng đoàn từng đoàn đáng sợ năng lượng ba động, tại nơi hai người giao thủ, bạo phát đi ra!”Lực lượng thật mạnh!” Huyễn Linh Đại Đế lập tức phóng xuất ra năng lượng hộ thuẫn, muốn ngăn trở những thứ này dư âm.Kết quả. . .Oanh!Huyễn Linh Đại Đế vừa đụng phải hai người giao thủ dư âm, trực tiếp thì bị bắn ra ngoài!”Không có khả năng! Diệp Vân thương pháp dư âm, ta đều không chịu nổi! ?”Thân thể mất khống chế trên không trung đến bay, Huyễn Linh Đại Đế trong lòng tràn đầy hoảng sợ!Hai người chênh lệch, đã lớn như vậy sao?Đồng dạng, hai người giao thủ cách đó không xa, có một số 0 phía dưới căn cứ thành phố.Căn cứ thành phố bên trong võ giả, tại cảm ứng được cỗ này đáng sợ năng lượng ba động về sau, ào ào quá sợ hãi.”Âu mai gót! Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Tận thế hàng lâm sao?””Oh my God! Nhìn một cái cái này hỏng bét uy thế, thế giới của chúng ta đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?””Thật là đáng sợ. . .”Đám võ giả đều tránh tại căn cứ thành phố bên trong, không dám đi qua dò xét!Đến là có một ít không sợ chết ký giả, kích động mang theo nhiếp ảnh gia.”Nhanh nhanh nhanh! Đại tin tức a! Là Thú tộc xuất hiện mới Thú Hoàng rồi? Vẫn là Đan đại nhân xuất thủ?Cỗ này uy thế, tuyệt đối không phải phổ thông Tiên Thiên tứ trọng cảnh có thể phát ra tới!”Bởi vì khoảng cách không xa, lại thêm Cameras độ chính xác rất cao, những nhiếp ảnh gia này rất nhanh liền đập tới trận chiến đấu này.”Nhanh nhanh nhanh! Khóa chặt, hình ảnh cho ta Cao Thanh hóa phân biệt!”Bước đầu khóa chặt, chỉ có thể nhìn thấy tam đoàn bóng người.Mà đi qua phân biệt về sau. . .”Tê! Là Đan đại nhân cùng một cái cầm thương nhân loại giao thủ! ? Một cái khác nhân loại xem cuộc chiến, là Huyễn Linh Đại Đế! ?”Tất cả nhiếp ảnh gia đều sợ ngây người!Bọn họ tây phương mạnh nhất võ giả Đan, cùng mạnh nhất Tiên Thiên Huyễn Linh Đại Đế, vậy mà đều tại!Cái kia. . .”Một cái khác cùng Đan đại nhân giao thủ nhân loại, là ai? ! Chẳng lẽ là chúng ta Nhân tộc một vị khác Vạn Vật cảnh cao thủ, Lâm Thiên Chi? !””Có khả năng! Dù sao ngoại trừ Lâm Thiên Chi, trong nhân loại, còn có cái kia có thể cùng Đan đại nhân giao thủ? !””Không! Ta cảm thấy không phải Lâm Thiên Chi! Bởi vì ta xem qua tài liệu, Lâm Thiên Chi là dùng đao! Mà nam nhân này, là dùng thương!””Đúng, các ngươi nhìn kỹ, hình dạng cũng không giống, so sánh một chút thì đi ra.””Cái kia. . . Không phải Lâm Thiên Chi, lại có thể là ai? ! Chúng ta Nhân tộc cái thứ ba Vạn Vật cảnh đại cao thủ sao?””Cái này. . .”Mọi người cũng đều có chút ngạc nhiên!Đúng vậy a, cùng Đan giao thủ người, là ai cái kia? Không hiểu rõ! Thật không hiểu rõ!”Mọi người nhường một chút, ta có trình tự.” Lúc này, một vị làn da màu đen đại thúc đi tới.”Mặt người phân biệt trình tự, chỉ cần trước đây chúng ta Nhân tộc có ghi chép tin tức của hắn, hẳn là có thể phân biệt ra thân phận của hắn!””Tốt! Nhanh nhanh nhanh! Nhìn xem cái này cao thủ thần bí là ai! Vậy mà có thể cùng Vạn Vật cảnh giao thủ!””Ừm.” Người da đen nhẹ gật đầu, sau đó mở ra phân biệt trình tự.Rất nhanh, cái chương trình này thì biết đừng đi ra.Đông phương người! Nam Hạ căn cứ thành phố, Tinh Hà võ quán phân quán trưởng! Diệp Vân! Thương pháp Đại Tông Sư!”Cái gì! ? Là Diệp Vân! Cái kia biến mất năm tháng Diệp Vân? !”Tất cả mọi người ở đây, tất cả giật mình!Bởi vì bọn hắn biết Diệp Vân tên tuổi, năm nay gần hai mươi tuổi, sáng tạo ra lớn nhất sắp trở thành Hậu Thiên cực hạn ghi chép!Về sau, càng là bước vào Tiên Thiên, mấy ngày ngắn ngủi thời gian thành vi Tiên Thiên đại cao thủ, trở thành Tinh Hà võ quán phân quán trưởng!Cực kỳ chói mắt thiên tài, rất nhiều người đều cảm thấy Diệp Vân tất nhiên tiến vào Vạn Vật cảnh!Chỉ là. . .