“A, cái này phải xem ý kiến của đương sự, nếu hắn đồng ý thì cậu có thể kêu hắn là anh.” Tiêu Liêu chỉ chỉ Vân Hòa.
Vân Hòa nhướng mày, nói: “Tôi vẫn thích cậu gọi tôi là chú, Thái Thái.”
“Đã biết, chú Vân Hòa.” Hổ nhỏ nuốt nước miếng, rất ngoan ngoãn gọi một câu chú, bởi vì cậu cảm thấy nếu không gọi như vậy, trong lòng cậu sẽ luôn cảm thấy sởn tóc gáy.
Vì thế hổ nhỏ hiểu được xu lợi tị hại* nghe lời gọi chú. Còn phần ai oán, ngượng ngùng trong mắt anh trai cậu, thứ lỗi, cậu nhìn không hiểu.
Xu lợi tị hại: thấy việc lợi thì hăm hở chạy tới, thấy việc hại thì tránh ra chỗ khác.
Vân Hòa vừa lòng gật gật đầu, “ Chúng tôi về ăn cơm trước, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại, anh Tiêu, Thái Thái phải về ăn cơm rồi.” Hổ nhỏ vẫy móng vuốt nhỏ, nhìn Tiêu Liêu trong lòng ấm áp.
“Được, hẹn gặp lại.” Tiêu Liêu cười vẫy tay lại với lão hổ.
Những người khác cũng sôi nổi tạm biệt Tiêu Liêu trở về ăn cơm, bọn Tiêu Liêu cũng lần lượt trở về.
Đúng lúc này, Để đi tới, ôm Lan Loan lên từ phía sau, Lan Loan hoảng sợ, sau khi thấy rõ người phía sau mới đánh hắn một cái cười nói, “Làm gì vậy, làm tôi sợ hết hồn.”
“Về ăn cơm thôi.” Để ôm Lan Loan bước đi, Tiêu Liêu và Cụ gật đầu, nhanh chóng đuổi theo.
Buổi chiều, Tiêu Liêu vừa đến nơi, bốn đứa nhóc ngay lập tức xông tới, nhìn thấy Tiêu Liêu thật vui mừng, không ngừng líu ríu.
“Ta đi trước.” Cụ chỉ phía địa phương đã có thú nhân làm việc.
“Được, chú ý an toàn.” Tiêu Liêu khom lưng để đám nhóc kéo tay mình, tranh thủ dặn dò Cụ một câu.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Đợi Cụ đi xa, Tiêu Liêu làm bốn đứa nhóc an tĩnh lại, cậu móc ra một quyển sách cũ từ trong ngực, lắc lắc với đám nhóc.
“Chúng ta học chút kiến thức có ích nha?” Tiêu Liêu sau khi nói chuyện với Cụ mới biết được, nhận thức của thú nhân thực sự có hạn, chỉ khi có việc cần thiết mới chịu học, thông thường là học từ người lớn tuổi, nếu trưởng bối trong nhà không biết sẽ đi hỏi thầy thuốc trong tộc, tế ti, hoặc là hỏi những người hỗ trợ tộc trưởng.
Tiện nói một chút, nơi này là thế giới theo thuyết vô thần, nói cách khác bọn họ không thờ Thần Thú gì đó, chỉ có tổ tiên của thú nhân là thật sự tồn tại, lập lên văn bia, cũng không đưa ra lời giải thích phóng đại nào.
Cho nên địa vị tế ti ở đây cũng không quá khoa trương, đơn giản mà nói thì hắn là một người quản lý văn hóa trong bộ lạc, phụ trách ghi chép một số sự kiện và tổ chức một số hoạt động trong bộ lạc, chẳng hạn lễ kết hợp của các cặp đôi, gần đây còn vừa tổ chức một cái cho A Cách với Vân Hòa.
Về phần nguyên nhân, Tiêu Liêu tìm được đáp án trong cuốn sách cậu cầm, vậy mà lại do một vị nhân sĩ xuyên qua từ hiện đại thu phục mấy thư sinh xuyên qua từ cổ đại, cùng lập nên trật tự, hơn nữa thời điểm bọn họ xuyên qua, thú nhân nơi này còn đang ở thời kỳ hoang dã ăn tươi nuốt sống.
Cái này làm cho Tiêu Liêu đặc biệt kính nể, nếu cậu gặp chuyện như vậy, đừng nói thu phục tiểu đệ thành lập trật tự, chỉ sợ việc cậu có sống được hay không cũng là vấn đề.
Cho nên, cũng không phải nói nơi này hạn chế dạy dỗ thú nhân, mà là bọn họ cơ bản không có ý thức chủ động có tổ chức dạy dỗ thú nhân, đều là do một thế hệ bên trên thủ lĩnh, thầy thuốc và tế ti bọn họ còn chủ động có ý thức chọn một ít người có chuyên môn giảng dạy, đến học tập.
Tiêu Liêu không đồng ý loại chuyện này, cho nên cậu quyết định chính mình chọn một số người trước, để bọn họ nhận thức được chỗ tốt của giáo dục, cho nên cậu mới tìm sách từ chỗ tộc trưởng, chuẩn bị xuống tay với mấy đứa nhỏ trước.
Về phần cha mẹ của đám nhỏ? Bọn họ sớm kiến thức qua thủ đoạn lôi kéo đám nhỏ của Tiêu Liêu, cộng thêm dưới sự vận động của Lan Loan và tâm tình muốn nghiên cứu cách thắt nút, bọn họ mới yên tâm giao con cho Tiêu Liêu chăm sóc, dù sao đều ở trong bộ lạc, bên cạnh còn có rất nhiều người quen, không lạc mất được.
Cho nên bọn họ đã lẻn đi khi đám nhóc nhào về phía Tiêu Liêu, ngoại trừ Huỳnh và đám ấu tể chưa biến thân được nhà nàng.
Đám nhóc lần đầu tiên thấy sách vở, cho nên đối với lời nói của Tiêu Liêu cực kỳ hứng thú, cùng nhau gật đầu nói, “Dạ.”
Đám nhỏ đặc thù trong trại mồ côi đều do cậu dạy vỡ lòng, cho nên có thể nói ở phương diện này cậu xem như có kinh nghiệm.
Đánh vần và toán học là nền tảng, cậu chuẩn bị kết hợp cuốn sách này để dạy đám nhóc, sau đó dạy chúng một số phép tính cơ bản trong cuộc sống hàng ngày.
Đám nhỏ theo yêu cầu ngồi bên cạnh Tiêu Liêu, Tiêu Liêu mở sách ra, chỉ vào một chữ, “Mấy đứa biết chữ này đọc thế nào không?”
Đám nhỏ đồng loạt lắc đầu, “Không biết.”
“Vậy anh dạy các em nhé?”
“Được!” Đám nhỏ cao giọng vui vẻ hô.
“Tới, đọc theo anh, a.”
“A!” Đám nhỏ há to miệng, bắt chước học theo.
Tiêu Liêu sờ đầu từng đứa nhỏ, khen ngợi, “Các em giỏi quá!”
Đám nhỏ cười toe, cực kỳ vui vẻ.
“Các em tới học viết một chút, được không?”
“Dạ!” Bốn đứa nhỏ cùng nhau dùng sức gật đầu.
Sau đó Tiêu Liêu cho mỗi đứa một nhánh cây ngắn ngủi, năm bàn tay một lớn bốn nhỏ cầm nhánh cây ngắn ngủi, vẽ lung tung trên mặt đất.
Tiêu Liêu viết một nét rồi để đám nhỏ viết theo, đầu tiên là dọc, sau đó là ngang, Tiêu Liêu vừa viết vừa sửa lỗi cho đám nhỏ vừa mới học, không đứa nhóc nào thiếu kiên nhẫn, tất cả đều hết sức chăm chú học theo Tiêu Liêu, việc này khiến Tiêu Liêu hết sức khen ngợi.
Cuối cùng rốt cuộc viết xong, bốn đứa nhóc nhìn chữ “A” trước mặt mình, trong mắt là ngạc nhiên, trên mặt vui vẻ, dường như khó tin đây là do mình viết ra, tuy rằng chữ viết rất xiêu vẹo, không thể so được với Tiêu Liêu, nhưng đám nhỏ vẫn như cũ cảm thấy kiêu ngạo, bởi đây là do chính đám nhóc tự mình viết được!
“Mấy đứa đều có thể viết được, tuyệt lắm! Các em thật lợi hại!” Tiêu Liêu giơ ngón tay cái với đám nhóc, khen tới đám nhón đều thấy xấu hổ, tuy rằng bọn nó cũng cho rằng chính mình rất lợi hại, nhưng mà phải khiêm tốn, phải khiêm tốn nha.
“Mấy đứa đều biết viết thế nào rồi chứ?”
“Biết!” Hươu sao nhỏ, hổ nhỏ, chim ưng và thỏ con đều kiêu ngạo gật đầu.
Tiêu Liêu dáng vẻ đã có dự tính trước nhìn mà cười thầm trong lòng, thất vọng sẽ chỉ khiến đám nhỏ có ấn tượng sâu sắc hơn, hơn nữa bản thân đối với người mới học cũng không phải thực thân thiết.
“Chúng ta xóa nó đi, tự mình viết viết một lần được không?”
“Dạ!” Đám nhóc tự tin đáp, làm Tiêu Liêu cảm thấy bọn nhỏ rất đáng yêu.
Sau đó xóa chữ viết trước mặt, Tiêu Liêu cũng xóa luôn chữ mình viết, tay cầm nhỏ bé cầm nhánh cây ngắn ngủi, nghiêm túc viết viết vẽ vẽ trên mặt đất, chỉ là không được bao lâu liền dừng lại, cố gắng nhớ lại em lúc trước mình viết như nào.
Viết một chút lại dừng một chút, nhớ ra cái gì liền thêm cái đó, đám nhỏ đều viết chữ “a” viết đến lộn xộn, biến dạng hoàn toàn.
Hổ nhỏ chưa viết xong đã ngừng lại, thất vọng nhìn thứ mình viết ra như vẽ quỷ vẽ bùa, sao lại không giống như lúc trước nha?
Sau khi cậu dừng lại, chim ưng nhỏ và hươu sao nhỏ cũng dừng, chỉ có thỏ con còn đang nghiêm túc chậm rãi viết, ba đứa nhóc đều ngó đầu qua xem, Tiêu Liêu cũng chú ý nó..
Cuối cùng viết xong, thỏ con mới ý thức được mình bị mọi người nhìn, cậu kỳ quái hỏi: “Hả? Sao vậy? Mọi người đều nhìn ta làm gì?”
Tiêu Liêu dùng cái đầu nhỏ của mình chậm rãi trò chuyện, tuy chữ thỏ con viết không đúng, nhưng so với ba nhóc kia thì khá hơn nhiều, mơ hồ vẫn có thể nhìn ra chữ cái.
“Đó là bởi vì em viết tốt nhất nha.”
Thỏ con theo bản năng nhìn chữ người khác viết, sau đó vui lên,
Jiao dùng cái đầu nhỏ của mình chậm rãi trò chuyện, mặc dù nét chữ cậu ấy viết không chính xác nhưng so với ba người kia thì đẹp hơn rất nhiều, cậu ấy vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy nét chữ đó.
“Đó là bởi vì Duoduo viết là tốt nhất.”
Thỏ nhỏ Duoduo theo bản năng nhìn bài viết của người khác, sau đó vui lên, “Ta viết tốt nhất!”
Mặt khác những đứa nhóc khác có có chút không phục, nhưng cũng không nói gì thêm.
“Tuy rằng em viết tốt nhất, nhưng em có cảm thấy mình viết đúng không nha?”
Câu này khiến thỏ con do dự một chút, cậu không chắc chắn hỏi, “Không, không đúng sao?”
Tiêu Liêu cười, không đáp, chỉ cầm lấy nhánh cây trên mặt đất viết ra chữ cái kia một lần nữa.
Bốn đứa nhỏ đều chăm chú nhìn Tiêu Liêu viết, khi cậu viết xong nét cuối cùng, bọn chúng mới chợt hiểu ra: “Thì ra là thế.”
“Vậy để anh hướng dẫn các em viết lại lần nữa, được không?”
“Được.” Đám nhóc trịnh trọng gật đầu.
Sau đó, Tiêu Liêu hướng dẫn đám nhóc viết lại từng nét một.
Khi đám nhóc viết xong hết, Tiêu Liêu mới mở miệng,”Các em biết tại sao sau khi các em đã viết chữ được, lúc anh cho các em viết lại thì bọn em không làm được không?”
Bốn đứa nhỏ nghiêm túc ngẩng đầu suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: “Không biết ạ.”
“Bởi vì bọn em đều chưa học được nha.”
Thấy đám nhóc vẫn chưa hiểu, Tiêu Liêu tiếp tục giải thích, “Bọn em chỉ mới học qua một lần, cơ bản là hoàn toàn không nhớ kỹ được cách viết chữ như thế nào, vì vậy nên lúc viết ra mới không thể nhớ được gì, mới viết không đúng nha.”
“Là như vậy sao?” Hươu sao nhỏ nghiêng đầu, tựa hồ đã hiểu.
“Đúng vậy, giống như lúc các em ăn cơm, không phải mất rất lâu mới học được cách để không làm rơi vãi cơm sao?” Tiêu Liêu làm động tác ăn cơm.
“Vâng!” Bốn đứa nhóc đồng loạt gật đầu, hai đứa nhỏ có lỗ tai còn run run theo, khiến Tiêu Liêu xem mà tim đập rộn ràng, đáng yêu quá đi.
“Chúng ta có phải mỗi ngày đều ăn cơm không?”
Đám nhóc gật đầu.
“Cho nên chúng ta phải làm động tác ăn cơm hàng ngày đúng không.” Tiêu Liêu từng bước dẫn dắt.
“Đó là bởi vì chúng ta mỗi ngày đều phải lặp lại hành động đó, cho nên chúng ta mới học được động tác ăn cơm.” Vẻ mặt Tiêu Liêu trở nên nghiêm túc, biểu cảm của đám nhóc cũng nghiêm túc theo, “Cũng như vậy, chúng ta phải lặp lại nhiều lần mới có thể nhớ kỹ cách viết chữ như thế nào, không phải vừa rồi các em đều thử qua sao?”
“Đúng, em thử qua rồi.”Chim ưng nhỏ đáp nhanh nhất.
“Vậy thì có ai viết đúng không?”
“Không có.” Đám nhỏ cúi đầu thấp giọng nói.
“Điều này có phải chứng minh rằng các em chưa thực sự nhớ kỹ nó không?”
“Đúng vậy.”
“Như vậy, các em biết làm gì để nhớ kỹ nó sao?”
“Phải lặp đi lặp lại! Giống như là ăn cơm vậy!” Hổ nhỏ lớn tiếng trả lời trước.
“Đúng rồi!” Tiêu Liêu ôm tiểu hổ vào trong lòng, cưng nựng khuôn mặt nhỏ mập mạp của cậu. “Thái Thái thật thông minh!”
“Ha ha ha.” Hổ nhỏ vui vẻ cười ra tiếng, nhận được ánh mắt ghen tị từ ba đứa nhóc kia.
Sau khi đặt hổ nhỏ lại vị trí ban đầu, Tiêu Liêu nói: “Vậy chúng ta hãy học đi học lại chữ này, ghi nhớ nó, sau đó viết cho bố mẹ xem có được không?”
Viết cho bố mẹ xem sao? Ánh mắt của bọn nhỏ lập tức sáng lấp lánh, lớn tiếng đáp: “Được!”