“Tào đại nhân, hai tên đã chết kia không cần tính làm gì, về phần Chu Sinh Mạc, Đường Hiển và La Thần tư chất cũng không tệ. Bọn họ vừa chết làm cho chúng ta rất khó khai báo với bề trên.” Chấp sự Cổ Lôi thấp giọng nói.
Sắc mặt Tào Dịch vẫn còn đang xanh mét. Ở trong phạm vi vùng biển Hằng Hải này có rất nhiều đảo tương tự Thanh Yểm Ma đảo, tất cả đảo chung quanh đây hoàn toàn phong bế với bên ngoài. Dựa theo quy định của Yểm Ma cung, mỗi đảo sẽ tổ chức một đợt thi tuyển khắc nghiệt.
Những thành viên có tiềm lực tốt nhất sẽ được đưa đến Yểm Ma cung làm việc, vì thế ngay cả đầu mục trên đảo và đám chấp sự đều có được chỗ tốt tương ứng, từ tài phú, quyền lực, ban thưởng …v…v là xuất phát từ những mầm tốt bọn họ đào tạo được.
Có thể nói đám chấp sự tìm kiếm ích lợi trên thân xác và tính mạng những Hồn sủng sư thiếu niên này. Tào Dịch vốn cảm thấy lần này trên đảo của hắn có thể xuất ra một nhóm Hồn sủng sư chất lượng rất tốt, chỉ cần qua thêm vài ngày nữa sẽ nhận được không ít chỗ tốt, ai ngờ đâu cuối cùng lại phát sinh loại sự tình bi đát này.
“Các ngươi thật to gan, cho rằng ba tháng này chúng ta không tiến hành quản thúc là các ngươi được tự do tuyệt đối hả?” Tào Dịch hét lên dữ tợn, ánh mắt long sòng sọc quét qua nhóm Hồn sủng sư trẻ tuổi, hàn khí từ đó tỏa ra bức người, ai nấy đều rét lạnh chạy dọc sống lưng. Mặc dù hắn không triệu hồi ra bất kỳ Hồn sủng nào vẫn làm cho mọi người ở đây vô cùng sợ hãi.
“Đêm qua có năm người chết ở trong rừng Mậu Lâm, trong đó bao gồm Chu Sinh Mạc, Đường Hiển và La Thần. Hừ hừ, mạng của các ngươi hoàn toàn do chúng ta khống chế, ở đây chỉ cóc chúng ta mới có quyền giết người. Nhưng mà có người không biết nghe lời, cả gan làm trái với ý nguyện của chúng ta.”
Nghe thấy Tào Dịch nói như thế, tất cả Hồn sủng sư trẻ tuổi đều lộ vẻ kinh hãi.
Năm người bị giết chết khẳng định là do người nào đó trong đám bọn họ xuất thủ, không nói đến hai tên bất nhập lưu kia, chỉ riêng Chu Sinh Mạc đã là người mạnh nhất trong đám, hắn tại sao lại chết chứ? Huống chi trong chuyện này còn có hai người Đường Hiển và La Thần vốn rất mạnh được công nhận xếp hạng trước mười.
Thực lực của ba người này biểu hiện quá rõ ràng, nhưng trong một đêm lại bị giết chết toàn bộ ở nội đảo, đúng là không thể nào tin tưởng nổi.
Đám chấp sự có thực lực giết chết ba người này, nhưng mà bọn họ căn bản không cần phải làm như vậy. Hơn nữa, nếu đã giết chết thì thôi, tại sao lại triệu tập mọi người hưng sư vấn tội?
Trong lúc nhất thời nhóm Hồn sủng sư trẻ tuổi ngơ ngác nhìn nhau, muốn biết đến tột cùng người nào có khả năng lớn như thế.
Đinh Vũ vừa biết được tin tức kia phản ứng đầu tiên chính là kinh ngạc nhìn sang Sở Mộ.
Đinh Vũ nhớ là ngày hôm qua Sở Mộ nói muốn đi vào Mậu Lâm, buổi sáng hôm nay mới trở về thì tin tức kinh khủng kia liền truyền ra, hình như chuyện này quá mức trùng hợp thì phải?
Sở Mộ cảm giác Đinh Vũ nhìn mình chằm chằm nhưng chỉ im lặng lắc đầu, giả bộ mình cũng không biết chuyện gì cả.
“Bây giờ các ngươi đi tới bên cạnh ta, tất cả triệu hồi Hồn sủng ra cho ta xem.” Tào Dịch lạnh giọng nói, hiển nhiên là muốn làm rõ ràng chuyện này.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Một người có thể giết chết năm người cực mạnh trong một đêm, nếu như nằm trong nhóm Hồn sủng sư trẻ tuổi thì người này đã tạo thành lực uy hiếp nhất định đối với bọn họ. Vì thế đám chấp sự nhất định phải tìm cho ra người này.
Từng Hồn sủng sư trẻ tuổi bị gọi vào trong phòng tra hỏi, sắc mặt mỗi người tái nhợt không còn chút máu. Dù sao tất cả mọi người đã được chứng kiến đám chấp sự tàn nhẫn như thế nào rồi. Sau đó người nào đi ra lại âm thầm thở dài một hơi, giống như vừa tránh thoát một kiếp vậy.
Chốc lát sau đến phiên Sở Mộ vào phòng, hắn vẫn duy trì tư thái trấn định như cũ.
Ngồi ở vị trí chủ sự chính là đầu mục Tào Dịch, bên cạnh hắn là Cổ Lôi và Tằng Trạch tóc đỏ.
Tằng Trạch nhìn thấy Sở Mộ đi tới thì khẽ mỉm cười, nhỏ giọng nói với Cổ Lôi ở bên cạnh: “Tiểu tử này mạng đủ cứng nha, đến bây giờ vẫn chưa bị Bạch Yểm Ma thôn phệ linh hồn.”
“Quả thật rất kỳ quái, thế nhưng Hạ đại nhân đã có phân phó.”
Tào Dịch lạnh lùng nhìn lướt qua hai người kia, ý bảo bọn họ câm miệng. Ánh mắt nhìn chăm chú vào Sở Mộ, dùng khẩu khí hờ hững hỏi: “Tối hôm qua đi địa phương nào, triệu hoán Hồn sủng ra cho ta.”
“Hồn sủng của ta bị thương nặng rồi, bây giờ triệu hoán không ra nổi. Tối hôm qua ta chiến đấu với Hồn sủng hoang dã ở ngoài đảo.” Sở Mộ hồi đáp.
Tào Dịch lập tức nhíu mày. Bởi vì đối tượng hoài nghi trọng điểm tự nhiên là những người tối hôm qua không có ở trong doanh trại. Hơn nữa Hồn sủng bị mất đi lực chiến đấu hoặc là thân thể bị thương, trạng thái Sở Mộ hiện tại đúng là tương đối phù hợp.
“Tiểu tử, ngươi thật to gan, cho rằng ngươi làm chuyện gì cũng có thể tránh thoát chúng ta quản chế hay sao? Còn dám nói dối nửa câu, chúng ta lập tức ném ngươi ném xuống biển làm mồi cho cá mập.” Tào Dịch đột nhiên đứng dậy, trợn mắt hét lớn.
Trái tim Sở Mộ nhảy lên kịch liệt, thầm nghĩ chẳng lẽ mình sơ sót lưu lại chứng cứ nào đó trong Mậu Lâm.
Sau đó chợt phát hiện ánh mắt Tào Dịch hơi khác lạ, Sở Mộ bỗng nhiên hiểu được Tào Dịch rõ ràng là phô trương thanh thế mà thôi, hắn muốn làm cho hung thủ không đánh mà khai. Sở Mộ bối rối lui về phía sau mấy bước, mở miệng nói: “Ta… ta không làm gì cả. Đúng là tối hôm qua ta chiến đấu với một con Bách Mục Chưởng mới bị thương.”
Nhìn thấy Sở Mộ lộ ra phản ứng bối rối, bộ dạng hung thần ác sát trên mặt Tào Dịch lập tức biến mất, chậm rãi ngồi trở lại vị trí cũ.
“Tào đại nhân, tiểu tử này từ trước tới nay đều độc lai độc vãng, Hồn sủng của hắn là một con Nguyệt Quang Hồ làm sao giết nổi năm người kia?” Tằng Trạch nói khẽ với Tào đại nhân.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Cổ Lôi cũng nói chen vào. Đám chấp sự tâm địa ác độc này không có ý định giải vây cho Sở Mộ, thật sự là bọn họ cảm thấy ép hỏi loại người hèn kém như Sở Mộ quả thực là lãng phí thời gian. Một Hồn sủng sư mang theo trung đẳng Nguyệt Quang Hồ làm sao có khả năng giết Chu Sinh Mạc?
Trên thực tế, đám chấp sự không cho rằng chuyện này là do một người làm. Bọn họ cảm thấy rất có thể là một ít người hoặc một nhóm nào đó hợp lực lại ám sát năm người kia để gia tăng cơ hội sinh tồn. Đêm khuya hôm qua đúng là thời điểm xuất thủ rất tốt.
“Cút đi.” Tào Dịch hừ lạnh một tiếng, nói với Sở Mộ.
Sở Mộ lập tức thối lui, ngay lúc xoay người lại cặp mắt hắn liền âm trầm xuống, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, nói thầm trong lòng: “Chờ đến ngày thực lực ta đủ mạnh nhất định sẽ giết sạch các ngươi.”
Sở Mộ ẩn giấu thực lực của mình rất tốt, hắn không tiến hành xử lý thi thể mấy người Chu Sinh Mạc bởi vì nghĩ rằng đám chấp sự sẽ không hoài nghi trên đầu mình.
Tất cả mọi người đều được tra hỏi kết thúc rất nhanh, đám chấp sự hiển nhiên là không tìm được hung thủ. Hai người Đinh Vũ và Cát Thanh có thực lực bị hoài nghi thì tối hôm qua lại an phận ở trong nhà không ra.
Cuối cùng đám chấp sự chỉ có thể quy kết chuyện này cho những kẻ lạ bên ngoài Yểm Ma đảo gây nên. Một khi bị nhân tố không ổn định gia nhập làm cho đám chấp sự vội vã đề cao cảnh giác, đồng thời cho ra quyết định mới.
“Trong đảo có người không rõ thân phận lẻn vào, nhằm tránh tình hình càng thêm phức tạp, trận quyết chiến sinh tử của các ngươi sẽ bắt đầu vào ngày mai. Danh sách mười người đầu tiên sẽ theo chúng ta rời đảo, những người khác… hừ hừ ~!”
Tào Dịch kiểm tra xong xuôi nhưng không có kết quả, dẫn đám chấp sự từ trong phòng đi ra tuyên bố quyết định này.
“Mau quay trở về ổ chó của các ngươi nghỉ ngơi, ngày mai hoặc là sống, hoặc là chết, không có con đường nào khác đâu.” Tào Dịch lạnh lùng nói.
Nghe được tin tức kia, sắc mặt Sở Mộ lập tức biến đổi. Trận quyết chiến sinh tử diễn ra quá sớm, Mạc Tà căn bản không có đủ thời gian khôi phục lực chiến đấu.
Chỉ có thời gian một ngày, Mạc Tà nhiều nhất chỉ có thể khôi phục chừng bốn thành. Hơn nữa, vết thương trên người không thể nào khép lại, tham chiến dưới tình huống này rất khó lòng chiến thắng liên tục hai đối thủ, vị trí trước mười xem ra phiền toái rồi đây.
“Ha hả, làm thế nhà ngươi lại sống ít đi mấy ngày, đúng là bất hạnh mà, Sở Mộ.” Một thanh âm chế nhạo ở bên cạnh vang lên.
Sở Mộ cau mày nhìn lướt qua Cát Thanh, sắc mặt âm trầm như nhìn người chết.
Nếu như là trước kia, Sở Mộ rất hi vọng gặp phải Cát Thanh, đúng lúc triệt để giải quyết cái tên chán ghét này tránh khỏi nhìn thấy rồi phiền lòng, mệt óc.
Nhưng bây giờ Sở Mộ lại không hi vọng đụng phải người này, Cát Thanh có bảy giai Lân Xà không dễ đối phó, nhất là trạng thái hắn hiện tại còn chưa hồi phục tốt.