Máu tươi đỏ sẫm nhuộm ướt bãi cỏ dưới chân hắn, một mùi tanh nồng lập tức theo gió lan tràn ra xa, tràn ngập khắp khu rừng.
Mạc Tà vững vàng cắm chặt móng vuốt xuống đất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai cỗ thi thể, sau đó liếm liếm đơn giản vài cái làm sạch móng vuốt của mình.
Sở Mộ từ xa đi tới, ánh mắt mờ mịt nhìn đầu Nham Quái.
Hồn sủng sư tử vong thì hồn ước với yêu thú sẽ được giải trừ, bây giờ Nham Quái đã thoát khỏi hồn ước của Mã Chí khống chế, lúc trước Mã Chí hạ chỉ lệnh tự nhiên không còn hiệu quả.
“…”
Nham Quái đứng ngơ ngác ở tại chỗ, đưa tay vuốt đầu mình có vẻ ngây thơ chất phác, một hồi lâu ánh mắt mới rơi vào trên người Mạc Tà. Nhưng lại bị Mạc Tà nhìn chằm chằm nên Nham Quái lập tức lộ vẻ khủng hoảng, sải bước chạy trốn vào trong Mậu Lâm.
Hồn sủng và Hồn sủng sư có hồn ước ước thúc nên Hồn sủng sư có thể mệnh lệnh cho Hồn sủng làm bất cứ chuyện gì. Một khi hồn ước bị giải trừ thì Hồn sủng sẽ khôi phục tự do, không còn tâm linh cảm ứng với Hồn sủng sư như trước nữa, đồng thời cũng mất đi cảm giác thân thiết đặc thù.
Thế nhưng, theo lẽ thường Hồn sủng và Hồn sủng Sư ở chung với nhau một đoạn thời gian dài sẽ sinh ra tình cảm hoặc nhiều hoặc ít. Nếu Hồn sủng sư bị giết chết, Hồn sủng vô chủ rất có thể chuyển thù hận sang hung thủ đã giết chủ nhân của mình. Đầu Nham Quái này trực tiếp chạy trốn cho thấy giữa nó và Mã Chí không hề có tình cảm trụ cột.
“Không tiêu hao bao nhiêu thể lực chứ?” Sở Mộ đi tới bên cạnh Mạc Tà hỏi.
“Ô ô ~~~” Ánh mắt Mạc Tà khôi phục lại vẻ nhu hòa, nhưng mà bộ dạng vẫn tỏa ra ý chí chiến đấu sục sôi trong người.
“Ngươi trước tiên vào trong không gian nghỉ ngơi một chút, nếu có chiến đấu ta sẽ triệu hoán ngươi ra.” Sở Mộ nhẹ giọng nói.
Thể lực Mạc Tà đã tiêu hao chừng hai thành, mặc dù ảnh hưởng không lớn nhưng mà sắp sửa đối mặt cường địch, giữ vững trạng thái đỉnh phong mới là tốt nhất.
Sở Mộ thu hồi Mạc Tà vào không gian Hồn sủng, sau đó mang con sâu nhỏ từ trên cây xuống, lấy lương khô đưa cho nó ăn, cười nói: “Lần này ngươi cũng lập công.”
“Sa sa sa ~~~~!” Tiểu Thanh Trùng khoan khoái lắc lư thân thể, rất chịu khó gặm lấy gặm để lương khô Sở Mộ vừa cho.
Sở Mộ mang theo tiểu Thanh Trùng đặc biệt này tiếp tục tiến vào trong rừng sâu. Càng đi sâu vào trong Mậu Lâm cây cối lại càng dày đặc, Sở Mộ đoán chừng lúc này mình đã tiến vào phạm vi nội đảo.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Bây giờ Sở Mộ đang ở khu trung tâm Mậu Lâm, bước chân dẫm lên mặt đất phát ra thanh âm vô cùng rõ ràng, đó là do khu vực này quá yên tĩnh rồi.
Sở Mộ không dám đi quá nhanh, dù sao đối phương cũng có Hồn sủng, lỡ may những con Hồn sủng kia có cảm giác hoặc khứu giác mạnh mẽ sẽ dễ dàng phát hiện ra hắn.
“Ngươi đi tới phía trước xem tình hình thế nào, hình như ta nghe thấy thanh âm gì đó.” Sở Mộ bỗng nhiên dừng bước, giương mắt nhìn xuyên qua cành lá rậm rạp, nói khẽ với tiểu Thanh Trùng nằm trên bả vai.
Tiểu Thanh Trùng có linh tính rất cao, hoàn toàn có thể nghe hiểu được Sở Mộ nói chuyện. Thân thể nó cong lại bò lên trên cây, sau đó theo các cành cây nhanh chóng biến mất ở phía xa. Bạn đang đọc truyện tại – www.Truyện FULL
Sở Mộ chậm rãi đi tới khoảng chừng một trăm thước, núp sau một thân cây đại thụ len lén nhìn tới. Lúc này hắn nhìn thấy thân ảnh La Thần mặc y phục màu trắng.
Chỉ chốc lát sau, điều tra viên của Sở Mộ đã quay trở lại, dùng cách thức vô cùng thú vị nói cho Sở Mộ biết phía trước tổng cộng có ba người và bốn đầu Hồn sủng. Hai người trong đó đang khống chế hai con Hồn sủng chiến đấu với một đầu Hồn sủng tự do, một người khác và Hồn sủng của hắn đứng ở bên cạnh quan sát tình hình.
“Xem ra hẳn là Chu Sinh Mạc và một người khác liên thủ đối phó Hồn sủng chín giai. Cái tên không tham gia chiến đấu hẳn là La Thần, phải nghĩ biện pháp giết chết La Thần trước tiên.” Sở Mộ thầm nghĩ trong lòng.
Thanh âm ầm ầm bên kia cho thấy Chu Sinh Mạc còn đang hăng hái chiến đấu, thực lực Sở Mộ hiện tại không cao nên chỉ có thể tìm cách đánh bại từng người may ra mới có phần thắng.
Sở Mộ tiếp cận thêm một chút quả nhiên nhìn thấy cảnh tượng đúng như hắn đoán, Lão Lang của Chu Sinh Mạc đang dốc sức đối phó một con chín giai Diễm Vĩ.
Chiến đấu cùng với Chu Sinh Mạc chính là Đường Hiển và tám giai Cương Nha, thực lực của hắn xem như xếp hạng trước năm.
“Không ngờ lại là Đường Hiển, xem ra lần chiến đấu này cực kỳ khó khăn. Thế nhưng thực lực con Diễm Vĩ cũng rất mạnh.” Sở Mộ tự nhủ trong lòng.
Diễm Vĩ là Hồn sủng Yêu Thú giới – Yêu Linh hệ – Diễm Vĩ tộc, chủng tộc cao đẳng. Thân thể giống như một con chó săn hung hãn, cái đuôi lại có một đám hỏa diễm bốc cháy hừng hực, từ màu sắc và độ nóng của hỏa diễm là có thể đoán được thực lực Diễm Vĩ đang ở giai đoạn nào.
Cấp bậc Diễm Vĩ không hề thua kém Lão Lang, nếu như Lão Lang của Chu Sinh Mạc chỉ có tám giai đối phó nó nhất định sẽ rất mệt nhọc, khó trách hắn muốn phải gọi thêm tám giai Cương Nha của Đường Hiển liên thủ.
Tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, Diễm Vĩ chín giai có thực lực cực kỳ cường hãn. Cho dù là tốc độ, lực lượng, phòng ngự đều cao hơn Cương Nha và Lão Lang một chút. Hơn nữa Diễm Vĩ còn có thể thi triển ma pháp hỏa diễm, Chu Sinh Mạc – Lão Lang và Đường Hiển – Cương Nha khẳng định không có cách nào đánh bại nó trong khoảng thời gian ngắn.
Hồn sủng của La Thần là một con Ác Quỷ Mộc Yêu, coi như là hắn hiểu biết một chút thường thức, không có tham gia vào trong trận chiến kia. Sinh vật Hỏa thuộc tính chính là khắc tinh của chủng loài thực vật, một khi Ác Quỷ Mộc Yêu lây dính ngọn lửa của Diễm Vĩ sẽ mất đi lực chiến đấu rất nhanh.
“Thanh âm gì nhỉ?” Chu Sinh Mạc hừ lạnh một tiếng, hắn là bảy niệm Hồn sủng sư hiển nhiên có năng lực cảm giác rõ ràng hơn những người khác.
“Có tiếng gì đâu? Là ảo giác của ngươi hả?” Đường Hiển tập trung lực chú ý đặt ở trên người Diễm Vĩ nên không có chú ý chỗ khác.
“Ta nghe thấy tiếng bước chân.” Chu Sinh Mạc nói.
“Gừ ~~~! “
Diễm Vĩ há miệng gầm to, cái đuôi quét ra một đường cong đỏ rực hoa mỹ, ngọn lửa nhanh chóng thiêu đốt đám thực vật ở chung quanh tạo thành một bức tường lửa ngăn cách nó và Lão Lang, Cương Nha.
“Đừng để cho nó có cơ hội chạy trốn.” Chu Sinh Mạc lập tức quát lớn. Hắn lập tức nhìn thoáng qua La Thần ở bên cạnh, nói: “Ngươi chú ý động tĩnh ở chung quanh, nhất định là có thứ gì đó không bình thường.”
“Xịch … xịch …”
Tiếng bước chân nhẹ nhàng đạp lên trên mảnh lá cây khô héo, sau đó là một thân ảnh xuyên qua rừng cây.
Mạc Tà đột ngột xuất hiện ở bên cạnh La Thần, móng vuốt lóe lên hàn quang lạnh lẽo xẹt ngang.
“Hừ, muốn đánh lén ta?” La Thần cười lạnh, nhỏ giọng hạ đạt chỉ lệnh.
Ngay khi La Thần mở miệng, Ác Quỷ Mộc Yêu ở bên cạnh hắn vươn dài cành cây ra tạo thành một bức tường phòng hộ bao phủ hắn vào trong.
“Xẹt!”
Móng vuốt quét qua lập tức lưu lại một dấu vết khá sâu, bàn tay từ cành lá kia suýt chút nữa bị nó cắt đứt.
La Thần đứng ở trong ngẩn người ngạc nhiên, trợn mắt nhìn thoáng qua dấu vết in trên cành cây sần sùi, nhất thời mồ hôi lạnh chảy xuống ướt đẫm người hắn. Một trảo này chỉ cần sâu hơn một chút là có thể trực tiếp phá vỡ cổ họng hắn rồi.
“Người nào?” La Thần nổi giận hét lớn, mặc dù đã dự liệu trước có người đánh lén nhưng không ngờ rằng bản thân mình xém chút nữa bỏ mạng một cách hồ đồ rồi.
Sở Mộ không tiếp tục ẩn núp nữa, từ phía sau cây chậm rãi bước ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào La Thần đang tức giận đỏ cả mặt.
Còn Mạc Tà tốc độ cực nhanh đã quay trở lại bên cạnh hắn, một người một hồ yên lặng đứng dưới tàng cây lộ vẻ vô cùng tà dị.