Nhìn thấy nụ cười của Giang Sở Dung, trái tim của Văn Lăng khẽ run lên một cách vô cớ, không hiểu sao hắn muốn đưa tay lên để giúp Giang Sở Dung vén tóc mái dính bên sườn mặt ra.
Ngay khi hắn vừa có ý nghĩ này, một luồng ma khí màu tím đột nhiên từ trong biển khơi cuộn trào dữ dội, phóng thẳng lên trời, uy thế hùng hổ tập kích về phía bên này!
Sắc mặt Văn Lăng chợt lạnh, hắn ôm chặt Giang Sở Dung trong vòng tay, nghiêng người né tránh công kích của ma khí, hắn bước thêm một bước, vội vàng lui về mặt biển phía xa không có đài sen——
Nhìn thấy Văn Lăng chạy về hướng kia, ma khí trong không trung dừng lại một lát, không đuổi theo mà hiện ra thân hình, quay đầu lại tiếp tục gia nhập vào cuộc chiến tranh đoạt đài sen.
Mặt biển lại bùng lên ánh sáng chói lọi, sóng biển dâng trào.
Văn Lăng và Giang Sở Dung ở xa xa nhìn cảnh này.
Văn Lăng chợt nói: “Ngươi nhìn ra được gì rồi?”
Giang Sở Dung giật mình, cẩn thận nhìn một hồi, sau đó không khỏi cảnh giác nói: “Tại sao sức mạnh của cảnh giới Thiên Hầu ở đây lại cao như vậy?” Cậu cảm thấy nó còn ở cấp độ cao hơn cả khi cậu ở dưới đáy biển cảm nhận được khi ở cự ly gần, có thể thấy bây giờ mới là lúc mọi người dốc hết toàn lực.
Lúc trước đại náo Thần Tàng Lâu, cũng có không ít công tử ma tu cảnh giới Thiên Hầu đánh lén Văn Lăng và cậu, mặc dù Văn Lăng không chiến đấu trực tiếp với bọn họ mà chỉ mượn gió bẻ măng nhưng hắn vẫn thắng khá là dễ dàng.
Tuy Giang Sở Dung biết đám công tử ma tu đó kiêng kỵ ở trong Thần Tàng Lâu nên không dám xuất ra toàn lực, nhưng so với các cao thủ Thiên Hầu khai hỏa toàn bộ sức mạnh ngay lúc này thì những công tử ma tu đó chỉ như một trò đùa.
Thậm chí có rất nhiều người không kém hơn hoặc thậm chí mạnh hơn cả Phạn Thần Âm, đúng vậy, là có rất nhiều, chứ không phải chỉ có một. Giang Sở Dung cứ nghĩ Phạm Thần Âm đã vô địch trong số những người cùng cảnh giới rồi.
Văn Lăng cảm nhận được suy nghĩ của Giang Sở Dung, thản nhiên nói: “Ngươi xem ở đây có bao nhiêu người ngươi đã gặp ở Thần Tàng Lâu?”
Giang Sở Dung nhìn kỹ hơn, sau đó liền sửng sốt —— không có ai cả.
Giang Sở Dung nhìn Văn Lăng, chờ đợi một lời giải thích.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Văn Lăng liếc nhìn Giang Sở Dung, nói: “Chỉ có những đứa con ngoại lai của các vị Thần Vương mới cần đến Thần Tàng Lâu, bình thường họ không ở kinh đô nên không được Ma Tôn ban thưởng. Ngươi thấy Phạn Thần Âm có đến đó không?”
Giang Sở Dung trong lòng khẽ động, liền hiểu ra: “Thảo nào.”
Cậu cứ tưởng là Phạn Thần Âm thanh cao nên không đi, không ngờ lại còn có khúc mắc này.
Thật vậy, nếu là thân tín của Ma Tôn thì đương nhiên có thể tùy tiện đến Thần Tàng Lâu rồi.
“Hơn nữa, đám công tử trước mặt ngươi hiện tại đều đang sử dụng công pháp cấp Thiên, đa phần bọn họ đều đã tu luyện được bảo tượng, không hề kém cạnh Phạn Thần Âm.”
Nghe thấy điều này, Giang Sở Dung cảm thấy kinh hãi.
Ở thế giới này, công pháp thực sự rất quan trọng, cảnh giới chỉ là cái thứ hai.
Cho nên Văn Lăng mới chỉ là Thiên Ma Tu La hậu kỳ đã có thể khiêu chiến người hầu Phạn Côn cảnh giới Thiên Hầu, và cũng có thể đánh bại đám công tử cảnh giới Thiên Hầu ở Thần Tàng Lâu, bởi vì lĩnh ngộ Thiên Ma của Văn Lăng ngang ngửa với công pháp cấp Thiên.
Nhưng nếu đối đầu với đám công tử cảnh giới Thiên Hầu cũng sử dụng công pháp cấp Thiên, ngay cả Văn Lăng cũng chỉ có thể tạm tránh đi đầu sóng ngọn gió.
Lúc này Văn Lăng lại nói: “Còn có một chuyện có thể ngươi không biết.”
Giang Sở Dung: “Là chuyện gì?”
Văn Lăng: “Chỉ có cao thủ Thiên Hầu tu luyện công pháp cấp Thiên mới có thể đột phá cảnh giới Thần Vương, đây cũng là lý do tại sao những tán tu bình thường biết họ chỉ là hòn đá lót đường cho đám công tử này cũng phải liều mạng xông vào.”
“Mà đây cũng là nguyên nhân chủ yếu ta muốn công pháp cấp Thiên của Ma tôn.”
Giang Sở Dung:!
Hóa ra vấn đề chủ chốt là nằm ở đây! Ma Tôn đã độc quyền chiếm công pháp sao?
Thằng cha này quá khốn nạn rồi!
Nhưng Giang Sở Dung lại cảm thấy có điều gì đó không đúng: “Bao nhiêu năm qua trong số tán tu không có ai thông minh sao? Không thể tự mình lĩnh ngộ công pháp cấp Thiên sao?”
Văn Lăng lắc đầu: “Không thể lĩnh ngộ, bởi vì hai cảnh giới Thần Vương và Chí Tôn là do Tổ Thần sau khi đến đây mới mở ra, khi đó tu sĩ Ma tộc vốn chỉ có bốn cảnh giới. Bản chất của công pháp cấp Thiên chính là công pháp của Tổ Thần.”
“Bởi vì cảnh giới Tổ Thần mở ra có ẩn chứa đại đạo của Thượng giới, tại một nơi như Tu Chân giới không có cách nào lĩnh ngộ được, đương kim Ma Tôn mới nghĩ ra thủ đoạn độc chiếm công pháp, mới khiến cho các vị Thần Vương phải phục tùng ông ta.”
“Bằng không ông ta đã bị Kiếm Thần đánh trọng thương nhiều năm như vậy, đám Thần Vương đã tạo phản từ lâu rồi.”
Giang Sở Dung:……………
Hay thật, thì ra người tiên phong của các nhà tư bản ở thời cổ đại chính là Ma tộc!
Lúc này, Văn Lăng giương mắt nhìn bầu trời ngũ sắc cách đó không xa, đã bước vào vòng chiến ác liệt rồi, hắn lại lấy ra một chiếc đồng hồ cát: “Sắp hết thời gian rồi.”
Tim Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp, cậu định thần lại, liếc nhìn đồng hồ cát trong tay Văn Lăng, nhận ra quả thật chỉ còn thời gian không đến một nén hương.
Văn Lăng hiếm khi cong môi cười, “Đánh một trận không?”
Giang Sở Dung hơi do dự: “Ta sợ—”
“Sợ cái gì? Ngươi có ta, lại còn có rất nhiều ca ca thích ngươi cơ mà.”
Giang Sở Dung câm nín.
Nhưng lúc này cậu lại nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ cát sắp chảy hết trong tay Văn Lăng, mím môi một cái, rốt cục cũng hạ quyết tâm, cậu nói: “Đánh một trận đi!”
Cùng lắm thì hy sinh một chút nhan sắc, dù gì cũng đã đến cửa ải này rồi! Dù thế nào cậu cũng muốn lấy một quyển công pháp cấp Thiên về chơi!
Vòng tay của Văn Lăng đang ôm eo Giang Sở Dung siết chặt thêm một chút, hắn đột nhiên ôm chặt Giang Sở Dung lao ra như một mũi tên sắc bén bắn thẳng vào vòng chiến sóng cuộn ngập trời——
Hai người một đường đạp gió rẽ sóng, trong vô tình lại đánh văng mấy ma tu vẫn đang ẩn núp dưới đáy biển.
Gần đến trước vòng chiến, Văn Lăng đột nhiên dừng lại, ôm Giang Sở Dung nói với đám công tử ở xa: “Công tử nhà ta muốn một chỗ ngồi, vị Điện hạ hay công tử nào sẵn lòng giúp đỡ?”
Nhất thời, xọet xoẹt xoẹt vài đạo ánh mắt bắn qua!
Giang Sở Dung im lặng rũ hàng mi dài, quay đi nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Văn Lăng.
Người đẹp sũng nước, vừa thấy liền xót lòng. Có mấy công tử ma tu do dự một chút liền nhón chân, bay về phía Văn Lăng, đồng thanh nói: “Để Lâu nhi/ Nguyệt nhi xuống!”
Tần Lâu Nguyệt nghe theo lệnh của Văn Lăng trốn dưới đáy biển không lộ mặt nghe thấy những xưng hô buồn nôn này, tức đến òng ọc nhả vài bọt khí:…
Lập tức liền có ma tu hét lên: “Ở đây có người!”
Tần Lâu Nguyệt:???
Không thể trốn nữa, Tần Lâu Nguyệt từ dưới đáy nước trồi lên, âm thầm mắng mỏ Văn Lăng và Giang Sở Dung đã hủy hoại thanh danh của mình.
Trong nhất thời, ai cướp người thì cướp người, ai đánh người thì đánh người, đám công tử ma tu triệt để loạn thành một đoàn!
Văn Lăng cõng Giang Sở Dung trên vai, dễ dàng di chuyển chiến đấu với đám công tử.
Còn Tần Lâu Nguyệt thì bi phẫn bị một đám công tử ma tu đánh.
Bất chợt, Văn Lăng một tay ném Giang Sở Dung lên đài sen, Giang Sở Dung ngồi trên đài sen nhanh chóng di chuyển đài sen bay ra khỏi vòng chiến.
Ngay lập tức, một ma tu nhắm vào đài sen của Giang Sở Dung, nhảy ra khỏi mặt nước muốn cướp đài sen!
Nhưng ngay khi bọn chúng vừa lộ ra hành tung, Văn Lăng đột nhiên dẫn đầu một đám ma tu hung hăng đánh về phía đài sen của Giang Sở Dung!
Cứ như vậy, kẻ đánh lén và kẻ cướp người đâm vào nhau, ma khí bay tứ tung, ầm ầm nổ vang!
Cuối cùng, kẻ đánh lén công lực không đủ, đều bị quét sạch, nhưng bọn cướp người cũng không bình an vô sự — dù sao nội bộ của chúng cũng có tranh giành, có mấy ma tu trong lúc hỗn chiến thừa nước đục thả câu ra tay với đồng bọn.
Lúc này, mọi người tách ra xa, nhìn vết tích Ma Hồn Binh của đồng bọn lưu lại trên người mình, bọn họ không khỏi cười lạnh một tiếng.
Không lâu sau, Tần Lâu Nguyệt bị đánh lại kéo theo một bầy ma tu ở sau lưng.
Gã mặt mũi xanh tím, bộ dạng chật vật lao về phía Giang Sở Dung đang bình yên vô sự ngồi trên đài sen, nháy mắt một cái.
Thấy vậy, Giang Sở Dung bất lực thở dài, đứng dậy hành lễ với đám công tử ma tu: “Các vị ca ca, hộ pháp của ta đối với ta rất trung thành, xin hãy cứu hắn một mạng.”
Đám công tử ma tu liếc mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn bầy ma tu phía sau Tần Lâu Nguyệt, không ai di chuyển.
Lo cho Giang Sở Dung đã là cực hạn của bọn họ rồi, mạng của một tên hộ pháp không lọt vào mắt họ.
Văn Lăng không có biểu cảm gì, dẫn đầu lao ra, hóa thành một luồng ma khí đỏ đen đánh ngã một ma tu phía sau Tần Lâu Nguyệt trước.
Tần Lâu Nguyệt cảm động đến muốn rơi lệ.
Nhưng dù sao Văn Lăng cũng chỉ có một mình, cho nên mặc dù đánh lén thành công, nhưng rất nhanh sẽ gặp bất lợi trong vòng vây của mấy ma tu này.
Vào lúc này, ánh mắt của Giang Sở Dung nhẹ nhàng quét qua toàn bộ hiện trường, cậu không nhanh không chậm nhẹ giọng nhắc nhở: “Chúng ta và bọn họ cộng lại có tới hai mươi lăm người.”
Ý tại ngôn ngoại, không cần nói cũng biết.
Nghe thấy câu này, một vài công tử ma tu cau mày, sau đó cười lạnh một tiếng, tự mình ra tay.
Lại một trận chiến oanh tạc khác.
Trong vòng thời gian nửa nén hương cuối cùng, làn sóng ma tu bị Tần Lâu Nguyệt dẫn tới cũng đã bị đánh bại dưới sự vây công toàn lực của đám công tử ma tu và Văn Lăng, sau đó bị truyền tống ra ngoài.
Vào giây phút cuối cùng, trong số hai mươi đài sen, Giang Sở Dung, Văn Lăng và Tần Lâu Nguyệt đều có một chỗ ngồi.
Đám công tử ma tu cùng ở lại với họ nhìn thấy cảnh này không khỏi mặt mày lạnh lùng —— đến lúc này bọn họ mới nhận ra mình đã bị Giang Sở Dung lợi dụng.
Ban đầu, bọn họ cho rằng mang theo Giang Sở Dung cùng vượt ải không có vấn đề gì, nhưng bọn họ không ngờ Giang Sở Dung lại lợi dụng sự tiện lợi này để người hầu và hộ pháp lên đài sen.
Nhưng lúc này vị trí trên đài sen đã xác định, nếu lại ra tay sẽ để lộ sơ hở cho đối thủ.
Vì vậy, ngay cả khi bọn họ không hài lòng thì cũng không có thêm bất kỳ động thái nào.
Ba người Giang Sở Dung hữu kinh vô hiểm vượt qua vòng thi thứ hai.
•
Hai mươi ma tu vượt qua cửa ải thứ hai được truyền tống ra ngoài.
Khi họ xuất hiện, xung quanh đã có một tràng tiếng reo hò, dồn dập vang lên những lời tâng bốc khen ngợi — mọi người đều biết những người thành công vượt qua vòng thứ hai ngay cả khi không được Ma Tôn thu làm đồ đệ thì vẫn có quyền được nhận một món bảo bối trong kho tàng của Ma Tôn, còn nhận được phần thưởng lệnh bài dũng sĩ của Ma Tôn, có thể tùy ý ra vào Ma Cung.
Đây chính là vinh quang tối cao.
Ban đầu Tần Lâu Nguyệt còn giữ một bụng oán khí với Giang Sở Dung và Văn Lăng, nhưng sau khi nghe tiếng reo hò của mọi người, gã nhận ra mình đã vượt qua vòng thi thứ hai một cách thuận lợi, gã vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Hơn nữa, vừa rồi Văn Lăng đã liều mạng cứu gã, điều này khiến gã có chút cảm kích. Không khỏi ở xa xa gật đầu với Văn Lăng để bày tỏ lòng biết ơn.
Văn Lăng khẽ gật đầu, biểu thị đã biết.
Thấy vậy, Giang Sở Dung không khỏi thấp giọng phàn nàn: “Nếu không có ta lên tiếng, đám công tử đó đã không cứu cháu trai rồi, nhưng cháu trai chỉ biết ơn một mình chàng. Thật không công bằng.”
Văn Lăng chỉ cười không nói gì.
Lúc này, Ma Tướng mặc giáp đỏ lại đi ra, ý cười trên mặt gã càng đậm hơn, ánh mắt quét qua hai mươi ma tu đã vượt qua ải, nhìn thấy Giang Sở Dung, Văn Lăng và Tần Lâu Nguyệt gã có hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó đã lấy lại bình tĩnh.
Tiếp đó gã giơ tay chỉ vào cung điện trên đỉnh núi cao chót vót nói với hai mươi ma tu: “Tôn Thượng đang đợi các dũng sĩ ở Ma Thần Điện, mời các dũng sĩ leo lên núi.”
Hai mươi ma tu nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc —— hiển nhiên bọn họ cũng đã biết trước bài thi từ lâu, nhưng lần này lại không giống như những gì họ đã biết.
Giang Sở Dung cũng hơi ngạc nhiên —kết thúc dễ dàng như vậy sao? Cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Có một công tử ma tu hỏi: “Ma Tướng đại nhân, chúng ta còn chưa vượt qua vòng thi thứ ba mà? Chúng ta có thể trực tiếp đi bái kiến Tôn Thượng sao?”
Ma Tướng khẽ mỉm cười: “Đây chính là vòng thi thứ ba.”
Đám công tử ma tu nhìn nhau, trong lòng họ sáng tỏ, nhưng rất nhanh đã chuyển thành vẻ mặt cực kỳ thận trọng.
Thấy vậy, Ma Tướng lặp lại: “Đã đến giờ Thân rồi, mặt trời lặn vào giờ Dậu, Tôn Thượng không muốn đợi lâu, mời các dũng sĩ lên núi.”
Sau khi nghe những lời này, các ma tu lập tức hiểu ra lên núi cũng là một khảo nghiệm—trong vòng một canh giờ phải leo lên đỉnh núi gặp Ma Tôn mới có thể vượt qua vòng này.
Thế là mọi người không còn khúc mắc nữa, lần lượt lao tới trước ngọn núi lớn, bước lên những bậc thang dẫn đến Ma Cung trên đỉnh núi.
Giang Sở Dung và Văn Lăng liếc nhìn nhau, cũng đi theo.
Khoảnh khắc bước lên bậc thang, Giang Sở Dung cũng cực kỳ cẩn thận vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế.
Cậu cảm nhận được khí tức của Văn Lăng ở phía sau, cậu khẽ cười liếc nhìn Văn Lăng một cái, sau đó cùng Văn Lăng cùng nhau bước lên bậc thang.
Giang Sở Dung bước lên bậc thang ở phía trước rất dễ dàng, thậm chí còn nói chuyện cười đùa với Văn Lăng, điều này khiến cậu cảm thấy bước đi thật thoải mái.
Nhưng đi được nửa đường, Văn Lăng bên cạnh Giang Sở Dung đột nhiên dừng lại.
Giang Sở Dung giật mình, nhưng không phát hiện có gì khác thường, cũng dừng lại cười hỏi: “Làm sao vậy? Chàng phát hiện ra gì à?”
Văn Lăng ngẩng đầu, nhìn cậu một cách kỳ quái.
Chỉ một cái liếc mắt như vậy, Giang Sở Dung kinh hãi bay ngược ra sau!
Quả nhiên, giây tiếp theo, “Văn Lăng” đã biến thành một con quái vật đỏ rực như máu, gầm lên lao về phía cậu!
Giang Sở Dung biến ra một thanh trường kiếm màu xanh đậm, kiếm quang sắc bén đâm thẳng về trước. Sau khi đâm trúng con quái vật, Giang Sở Dung cũng không ham chiến, cậu quay đầu bỏ chạy!
Con quái vật gầm lên một tiếng dữ dội, âm thanh rung chuyển bậc thang, khiến màng nhĩ của Giang Sở Dung đau nhói vì chấn động.
Cậu không hề quay đầu lại, chỉ nắm chặt trường kiếm trong tay chạy lên bậc thang!
Giờ phút này Đồng Tâm Sinh Tử Khế điên cuồng xoay chuyển, nhưng Giang Sở Dung đã không còn cảm nhận được sự tồn tại của Văn Lăng.
Cậu có chút hoảng hốt, trong lòng bất tri bất giác trầm xuống, không biết Đồng Tâm Sinh Tử Khế ngay từ đầu đã xảy ra vấn đề hay bây giờ mới có vấn đề.
Nhưng nói chung… cậu lạc mất Văn Lăng rồi.
•
Cùng lúc đó, Văn Lăng cũng gặp phải tình huống tương tự Giang Sở Dung.
Hắn vốn đang thong thả bước lên bậc thang cùng Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung rất hiếm khi nói nhiều như vậy, huyên thuyên miết và rất hoạt bát.
Vốn dĩ Văn Lăng muốn nói cho Giang Sở Dung một chút tình huống của Ma Tôn, nhưng thấy Giang Sở Dung hiếm thấy nói nhiều như vậy, hắn lại im lặng, lẳng lặng nghe Giang Sở Dung nói.
Khi Giang Sở Dung nói chuyện vẻ mặt hào hứng, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp động lòng người, thỉnh thoảng sẽ quay lưng lại đi ngược lên trên, áo bào tím bay phất phới, để lộ bắp chân và mắt cá chân trắng nõn đeo vòng vàng.
Văn Lăng nhìn thoáng qua, chợt sững sờ, hắn vô thức thu hồi tầm mắt.
Đột nhiên, mũi chân xinh đẹp ấy khẽ đáp xuống đất, dừng lại trước mặt hắn.
Văn Lăng:?
Ngước mắt lên, Văn Lăng phát hiện Giang Sở Dung đang chắp tay sau lưng đứng ở trước mặt mình, cười híp mắt nhìn mình.
Văn Lăng khẽ nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Giang Sở Dung chỉ lên gò má trái trắng trẻo của mình, nghiêm túc nói: “Trên mặt của chàng có thứ gì đó.”
Văn Lăng vô thức chạm lên mặt, nhưng không sờ thấy gì.
Văn Lăng nhíu mày, vốn tưởng Giang Sở Dung đùa mình, nhưng sau đó, một bàn tay thon dài trắng nõn đột nhiên chạm vào mặt hắn, nhẹ giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Sự đụng chạm mềm mại mịn màng đến đột ngột, da mặt của Văn Lăng hơi cứng lại, khi hắn ngước mắt lên lần nữa, gương mặt tinh xảo không tỳ vết của Giang Sở Dung gần ngay trước mắt hắn.
Dường như hắn ngửi thấy hương thơm của hoa lan tử la —— giống như trường bào lụa tím mà Giang Sở Dung đang mặc vậy, tươi đẹp, thanh nhã…
Rõ ràng là một mùi thơm rất dễ ngửi, nhưng lúc này gương mặt vốn đang căng cứng của Văn Lăng lại đột nhiên thả lỏng một chút, khóe môi rũ xuống, vẻ mặt dần không có biểu cảm gì.
Giang Sở Dung không hề hay biết gì, đầu ngón tay khẽ di chuyển, cậu nhích lại gần một chút, bờ môi mỏng gần như chạm vào môi Văn Lăng, hơi thở ấm áp ẩm ướt vô cùng rõ ràng.
Đúng lúc này, Giang Sở Dung đột nhiên dừng lại, khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng ngời nhìn Văn Lăng gần trong gang tấc, trên mặt đuôi mắt cong cong ẩn chứa tình ý như tơ, cậu nhẹ giọng nói: “Thật ra là ta gạt chàng, trên mặt chàng không dính gì cả.”
Hầu kết của Văn Lăng bất giác trượt một cái.
Thấy vậy, nụ cười của Giang Sở Dung càng sâu hơn, lại dán lên lần nữa.
Mắt thấy môi của hai người sắp chạm vào nhau, thì đồng tử của Giang Sở Dung đột nhiên co rút lại! Trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ khiếp sợ.
Sau đó, trong cổ họng cậu phát ra một tiếng lẩm bẩm không rõ ràng, từng chút một, cúi đầu xuống một cách khó khăn.
Lúc này Văn Lăng mặt vô biểu tình, rút tay ra khỏi lồng ngực đã bị khoét thành một cái lỗ của “Giang Sở Dung”, đầu ngón tay thon dài trắng lạnh của hắn dính đầy máu tươi, nắm trong tay một hạt giống ma đỏ thẫm, lạnh nhạt nói: “Cậu ấy sẽ không dụ dỗ người khác như vậy, cút đi.”
“Giang Sở Dung” hét lên một tiếng thảm thiết, muốn bổ nhào vào Văn Lăng.
Nhưng đối mặt với ánh mắt bức người như tia điện của Văn Lăng, “Giang Sở Dung” rùng mình một cái, chỉ có thể hóa thành một vệt ma khí đỏ thẫm, vội vàng chui vào trong rừng bỏ chạy.
Thấy quái vật đã bỏ chạy, Văn Lăng bóp nát hạt giống ma của quái vật trong lòng bàn tay thành một vết máu, sau đó ngước mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy rừng rậm xanh um, thăm thẳm vô tận.
Văn Lăng cũng cố gắng vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế, nhưng không có bất kỳ phản hồi nào.
Rốt cuộc đôi mày kiếm của Văn Lăng cũng dần dần cau chặt lại.
Giang Sở Dung đi đâu mất rồi? Gan của cậu ấy nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, nếu như cậu ấy cũng gặp phải quỷ ảnh như vậy thì cậu ấy sẽ xử lý như thế nào?
Cậu ấy có thể đối phó được không?
Dù gì, lần này ngay cả Văn Lăng cũng suýt chút nữa bị gạt, nếu… bộ trường bào lụa tím của Giang Sở Dung không phải do chính tay hắn chọn, mùi thơm trên quần áo là hương hoa cúc họa mi chứ không phải mùi hoa lan tử la, thì rất có thể hắn đã bị lừa rồi.
—————-
Tác giả:
– Văn Lăng: Phải nắm bắt toàn diện, mới không bị lừa.
– Giang Sở Dung: Tại sao lại chọn hoa cúc họa mi?
– Văn Lăng: Giống ngươi.