Lục Diễn Châu và Trác Thịnh hẹn khách hàng đi ăn cùng nhau, anh ngồi ở ghế lái, đã nổ máy rồi đang định lái xe đi thì tin nhắn của cô được gửi đến.
Gửi tin nhắn thoại xong, đang định đặt điện thoại xuống thì nhìn thấy phía trên hiển thị “Đối phương đang soạn tin nhắn…” nên đợi một lúc. Trác Thịnh ngồi ở ghế phụ nghe thấy câu nói đó thì kinh ngạc liếc nhìn màn hình điện thoại của anh, nhìn không rõ chữ, chỉ có thể nhìn thấy ảnh đại diện, ảnh đại diện dễ thương như vậy rõ ràng là con gái. Anh ta nhiều chuyện: “Cậu báo cáo lịch trình với ai vậy?”
“Không có.”
Đây không được coi là báo cáo lịch trình đâu nhỉ?
Lục Diễn Châu thấy khung chat lại xuất hiện thêm một tin nhắn, ba giây sau, lại bị đối phương thu hồi.
“…”
Muộn rồi, anh đã nhìn thấy rồi.
L: [Chậm tay rồi.]
“…”
Cô đã nhanh như vậy rồi mà vẫn bị người ta nhìn thấy.
Đã bị nhìn thấy rồi, Vu Hạ cũng rất hào phóng: [Lần sau cố gắng, tranh thủ nhanh hơn một giây.]
Đúng là không giả tạo một chút nào.
Lục Diễn Châu cười, đặt điện thoại xuống, lái xe ra ngoài.
Lại còn cười nữa?
Trực giác mách bảo Trác Thịnh chắc chắn có biến, không nhịn được hỏi: “Nói đi mà, chuyện gì cũng giấu trong lòng sẽ khiến cậu ngạt thở đấy.”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Lục Diễn Châu thản nhiên nhìn về phía trước, cười nói: “Tôi thì có chuyện gì?”
Trác Thịnh thấy màn hình điện thoại của anh lại sáng lên, vô thức liếc nhìn, đoán: “Cô gái ôm cậu lần trước? Ôm nhầm, sau đó bám lấy cậu?”
Vậy mà lại đoán không sai một li.
Lục Diễn Châu cũng không biết Vu Hạ có bám lấy anh hay không, tuy trưa hôm qua cô không phủ nhận mình thích anh, nhưng anh cũng không thấy trong mắt cô có bao nhiêu sự thích.
“Không.” Anh nhìn thẳng về phía trước, hờ hững nói, “Chỉ là hàng xóm mới thôi.”
“Nữ hàng xóm?” Trác Thịnh lại nghĩ tới nguyên nhân anh chuyển nhà.
Lục Diễn Châu “ừm” một tiếng.
Trác Thịnh không thể tin được: “…Vậy cậu báo cáo lịch trình cho cô ấy à?”
Chủ nhà trước của Lục Diễn Châu nhất quyết muốn giới thiệu cháu gái của mình cho anh, nói rằng cháu gái của bà ấy vừa đi du học về, rất xinh đẹp và rất hợp với anh. Lục Diễn Châu từ chối mấy lần, chủ nhà không còn cách nào khác, đành phải dẫn cháu gái xuống lầu chặn anh lại.
Cháu gái của chủ nhà yêu Lục Diễn Châu ngay từ cái nhìn đầu tiên, mặc dù anh thẳng thừng từ chối nhưng cô ta vẫn bám riết lấy anh. Trác Thịnh quen biết Lục Diễn Châu nhiều năm như vậy, cũng không phải chưa từng thấy một cô gái sống chết theo đuổi anh, nhưng theo đuổi một cách cởi mở như cháu gái bà chủ nhà là người đầu tiên.
Cô ta nói trừ khi Lục Diễn Châu ngủ với cô ta một lần, nếu không cô ta sẽ tiếp tục quấy rầy anh. Sau đó, lương tâm chủ nhà trỗi dậy, báo cho bố mẹ cô ta biết để họ ra mặt giải quyết, rồi Lục Diễn Châu chuyển đi thì chuyện này mới gọi là kết thúc.
Trong thời gian bị quấy rầy, Trác Thịnh cảm thấy Lục Diễn Châu sắp bị ám ảnh đến nơi, không ngờ mới đó lại vướng vào hàng xóm mới rồi.
“Đã bảo là không báo cáo lịch trình mà.” Lục Diễn Châu vừa nghe đã biết anh ta hiểu lầm, im lặng vài giây, sau đó kể lại chuyện mấy ngày nay một cách ngắn gọn.
Trác Thịnh nghe xong thì sửng sốt, suy nghĩ một lát rồi cân nhắc: “Cho nên, là cậu chọc người ta trước?” Nói xong lại lắc đầu, “Cũng không đúng, phải nói là chính sự chủ động và rảnh rỗi của cậu mới thành ra như vậy.”
“…”
Lục Diễn Châu im lặng, không thể phản bác.
Trác Thịnh vô cùng hiếu kỳ đối với người nữ hàng xóm này, bắt đầu bày kế: “Đợi công tác về, tôi sẽ tìm thời gian rủ mọi người đến ăn mừng cậu chuyển nhà mới.”
Lục Diễn Châu lạnh lùng từ chối: “Không cần, cảm ơn.”
Bên này, sau khi ăn xong phần cơm lươn của mình, Vu Hạ mới nhận được câu trả lời từ Lục Diễn Châu, chỉ có một chữ “Ừm”. Cô đáp lại bằng một biểu tượng cảm xúc rồi đi vào phòng sách, cầm iPad lên tiếp tục vẽ truyện tranh.
Tối hôm đó, cô cập nhật luôn chương đầu tiên, nội dung vừa khéo vẽ đến cảnh hai người gặp nhau trong thang máy.
Khu vực bình luận rất sôi động, có người hối chương mới, có người suy đoán cốt truyện…
[Ôm nhầm bạn trai à? Cốt truyện này k1ch thích quá! Em thích! Tiếp theo là gì? Tiếp theo là gì? Mau cập nhật đi! Đừng bắt em phải quỳ xuống xin chị! ]
[Hối chương! Vợ ơi! Anh muốn xem chương tiếp theo! Tại sao nam chính lại xuất hiện trong thang máy? Để anh đoán thử nhé, liệu có phải nữ chính đưa nam chính về nhà để trả thù bạn trai cũ không?]
[Dẫn về nhà làm này làm kia hả? Rất thích mấy nội dung người lớn này.]
[Tôi có một suy nghĩ táo bạo…]
……
Dẫn về nhà làm này làm kia…
Suy nghĩ táo bạo gì mà không thể nói ra?
Fan hâm mộ 2D đều rất thông minh và giàu trí tưởng tượng, chuyện gì họ cũng có thể nghĩ ra được hết.
Vu Hạ đọc bình luận mà mặt đỏ bừng tim đập nhanh, vốn dĩ chẳng có gì, hư là hư ở chỗ câu chuyện này dựa trên nguyên mẫu, đọc bình luận của họ mà trong đầu tự động xuất hiện cơ thể và khuôn mặt của Lục Diễn Châu, có cảm giác xấu hổ như đang âm thầm tự sướng với anh.
Ôi xấu hổ quá đi mất!
Cô rời khu vực bình luận, quyết định nhắm mắt làm ngơ.
Phải tranh thủ cập nhật chương tiếp theo với nội dung “Một phần đồ ăn dẫn đến hiểu lầm”, cốt truyện “drama” nhất định sẽ đổi hướng những bình luận.
Tuần tiếp theo, Vu Hạ vừa vẽ truyện tranh vừa trò chuyện trong nhóm làm việc, giáo viên vẽ màu nhắc đến cô trong nhóm hỏi cô có cần vẽ màu giúp không, thực ra là muốn xem trước cốt truyện.
Phụ trách biên tập đột nhiên hỏi trong nhóm: [Làm việc riêng vui lắm đúng không? @Sống Trong Mùa Hè, cô đã tích trữ bản thảo chưa?]
Vu Hạ hoảng sợ: [Đừng có vừa vào đã hỏi câu đáng sợ như vậy chứ!]
Giáo viên vẽ màu: [Thật đáng sợ… Tôi đi trước đây.]
Phụ trách biên tập: [Cười]
Sau đó quăng cho một chiếc ảnh chụp màn hình.
Đó là lời thề mà Vu Hạ đã lập với nhóm trong kỳ nghỉ – Tháng này tôi nhất định sẽ hối cải sửa sai, ngủ sớm dậy sớm, một tuần tập thể dục ba lần, vẽ đủ ba chương, nếu không tôi sẽ đổi tên thành “Ba Mùa Đông”!
Gần đây đúng là có đi ngủ rất sớm nhưng không dậy sớm nên về cơ bản là giải quyết bữa sáng vừa bữa trưa chung một lượt. Một tuần tập thể dục ba lần lại càng không có, sau cơn sốt cao thì luôn cảm thấy ớn lạnh, thậm chí còn không muốn ra khỏi nhà. Còn về trữ bản thảo thì vẫn chưa bắt đầu…
Điên cuồng vả mặt…
Vu Hạ đau mặt, yếu ớt phản bác: [Mới có hơn một tuần… Tôi vẫn còn cứu được…]
Làm việc riêng đúng là rất vui, nhưng không thể cứ tiếp tục như vậy, nếu không đến hạn đăng bài sẽ mất mạng. Vu Hạ vẽ xong ô cuối cùng của chương hai thì bên ngoài trời đã tối hẳn.
Cô đặt bảng vẽ xuống, đứng dậy vươn vai, quyết định ra ngoài ăn tối.
Giải quyết bữa tối ở một quán mì gần tiểu khu rồi lại tản bộ đến siêu thị gần đó. Cô cầm hai hộp sữa chua đi đến quầy tính tiền, khi ngang qua khu hải sản, cô đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía bóng dáng có chút quen thuộc.
Người đàn ông hôm nay mặc một bộ vest màu đen, dáng người càng thêm cao ráo, Vu Hạ chưa thấy Lục Diễn Châu mặc vest bao giờ nên không dám nhận.
Cô ngập ngừng bước đến gần anh, định lén ngẩng đầu nhìn một cái, nếu nhận nhầm người thì sẽ chuồn lẹ.
Cô liếc nhìn ông chú đang làm cá trước, sau đó làm như không có chuyện gì ngẩng đầu lên, vừa ngước mắt lên liền bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
“…”
Có lẽ là do khí chất của Lục Diễn Châu trong bộ vest quá lạnh lùng và cao quý nên khi bốn mắt chạm nhau, tim của Vu Hạ bỗng nhiên lỡ nhịp, đột nhiên cô quên mất cách nói chuyện.
Lục Diễn Châu cũng không lên tiếng, nhìn cô vài giây rồi thản nhiên dời mắt đi.
Như thể không hề quen biết cô vậy.
Vu Hạ phát hiện mình đã có hơi quen với sự lạnh lùng của anh, tự nhiên sấn đến bên cạnh anh: “Anh về khi nào vậy?”
“Tối qua.”
“…”
Vu Hạ kinh ngạc: “Vậy sao anh không nói cho tôi biết? Đã hẹn trước là về sẽ mời anh đi ăn rồi mà.”
Cô đeo kính áp tròng, con ngươi màu hổ phách sáng lấp lánh dưới ánh đèn, mọi cảm xúc đều rõ ràng và vô tư trong mắt cô. Lục Diễn Châu đột nhiên không hiểu rốt cuộc cô muốn làm gì, người nói muốn mời cơm là cô, người nói để ý anh cũng là cô, nhưng lại không có bất cứ hành động gì.
Một tuần, ngay cả một tin nhắn cũng không có.
Wechat thì mỗi ngày ít nhất đăng một bài, Lục Diễn Châu thấy cô trả lời bình luận rất vui vẻ, tối hôm kia anh không nhịn được đã bấm “like”.
Vốn tưởng sau khi nhìn thấy, ít nhất cô sẽ hỏi một câu “Anh sắp về rồi hả?”, nhưng dường như cô không nhìn thấy. Hoặc là nhìn thấy nhưng không phản hồi.
Nếu là một cô gái khác, có lẽ anh sẽ nghĩ người ta đang chơi trò lạt mềm buộc chặt. Nhưng bây giờ xem ra, cô gái này đơn giản là quá vô tư.
Lục Diễn Châu cụp mắt nhìn cô, hờ hững nói: “Quên mất.”
“…”