Người máy không hề giấu giếm Hạ Tư Mộ, nói ra toàn bộ thông tin của nó với cô.
“Năm 3xxx, dịch bệnh Zombie bùng nổ. Người bậc Gen càng cao nhiễm bệnh sẽ trở thành những loài Zomibe nguy hiểm. Bởi không còn cách nào khác, chính phủ thực hiện chính sách di dân khỏi địa cầu. Sau đó một năm, tất cả nhân loại còn sống đều được đón đi, 2000 năm qua chưa từng quay trở lại nơi này.”
Nói đến đó, ánh sáng trong đôi mắt màu đen của người máy trở nên lấp lóe ảm đạm.
“Tên của tôi là AI, tôi là một người máy hỗ trợ phân loại và tái chế rác thải. Bởi vì tôi không phải người máy cao cấp có tính ứng dụng trong vũ trụ nên đã bị đào thải bỏ lại nơi này.”
AI đã ở lại trái đất bỏ hoang suốt 2000 năm.
Nó nhìn thấy hành tinh này trở thành một hành tinh chết, Zombie không còn thức ăn là máu thịt nhân loại thì cắn xé lẫn nhau, sau đó con Zombie hoàng đế mạnh mẽ nhất cũng bởi vì không có thức ăn mà ngã xuống, bệnh dịch kết thúc.
Người máy duy nhất còn sót lại cứ thế chờ đợi thật lâu. Nó chờ đợi những con người đã tạo ra rồi bỏ rơi nó trở về, nhưng 2000 năm qua không hề có một ai tới nơi này. Có lẽ nhân loại đã hoàn toàn lãng quên đi hành tinh mẹ của bọn họ, định cư an tường trên vùng đất hứa mới mẻ.
Tuy nhiên ngày hôm đó nó đã nhìn thấy một cô gái nhân loại, nhân loại đầu tiên trở về sau 2000 năm!
Hạ Tư Mộ bị câu chuyện của AI khiến cho không thốt nên lời. Ngày đó bệnh dịch bùng phát khiến cho nhà tù Thời Không bắt buộc phải bị hủy diệt, nhưng cô cứ cho rằng Liên Bang địa cầu có thể áp chế và tiêu trừ bệnh độc đó.
Nhưng hóa ra bọn họ lại lựa chọn bỏ đi quê hương, thay vì cố gắng cứu rỗi ngôi nhà này.
Đáng thương cho người máy AI, luôn luôn chờ đợi nhân loại quay trở lại Trái Đất, một cái chớp mắt đã cô đơn chờ đợi suốt 2000 năm.
“Vậy bãi rác khổng lồ này là như thế nào? Sau tận thế nơi này hẳn phải trở thành bình địa không có dấu vết con người tồn tại chứ?”
Hạ Tư Mộ đem thắc mắc lớn nhất ra hỏi.
Người máy AI rung lên một chút, sau đó nó trả lời:
“Sau 20 năm kể từ khi con người rời khỏi địa cầu thì tận thế bệnh độc kết thúc. Ngay lúc đó vở địa cầu xảy ra chấn động, thiên tai sóng thần càn quét tất cả tàn tích còn lại của văn minh nhân loại, như cô đã nói, mọi nơi trên địa cầu trở thành bình địa.”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Nó dừng lại một chút, sau đó đi tới một kệ sách kim loại, lấy xuống một chiếc máy ghi hình thô ráp cũ kỹ, khó khăn lắm mới khởi động được nguồn, sáng lập lòe như sắp tắt phụt.
Hạ Tư Mộ nhận lấy máy ghi hình từ AI, trầm ngâm nhìn chằm chằm vào hình ảnh được ghi lại kia.
Đó là một thứ giống như một cánh cổng không gian kỳ ảo trong game thực tế ảo ngày xưa Hạ Tư Mộ từng chơi, thường ví von như cánh cổng kết nối tới không gian khác. Xung quanh cánh cổng này chất đống đủ mọi thứ rác thải, trong hình ảnh được ghi lại này, cứ cách vài giờ sẽ có một đống rác thải bị cánh cổng thải ra bên ngoài, văng tứ tung.
“Những cánh cổng này đột ngột xuất hiện, sau đó liên tục tống khứ rác thải từ nhiều không gian khác nhau ra ngoài môi trường. Có tổng cộng 10 cánh cổng trên khắp địa cầu, mỗi cánh cổng sẽ thải ra một dạng rác thải không giống nhau.”
Người máy AI quét mở thêm nhiều hình ảnh về các cánh cổng, hình dạng đều khá tương đồng nhau, chỉ khác biệt một chút về màu sắc, kích cỡ và các loại rác thải bên ngoài cánh cổng.
Hạ Tư Mộ giật mình nhận ra có cánh cổng sẽ thải ra rác thải liên quan tới máy móc, cơ giáp, thậm chí mảnh vỡ chiến hạm vũ trụ sặc mùi hắc khoa kỹ, lại có cánh cổng giống như thải ra toàn đồ bỏ đi cũ kỹ, nhìn giống như từ một thế giới nào đó còn chưa phát triển.
“Những cánh cổng này liên thông với các không gian khác nhau.”
Cô híp mắt.
Ngàn vạn thế giới, ngàn vạn loại rác thải, tất cả tập trung lại ở địa cầu. Nơi này không chỉ là một hành tinh bỏ hoang nữa, càng giống một mỏ rác ẩn giấu kim cương.
Hạ Tư Mộ trước khi là trưởng quản ngục trẻ nhất, cô còn là học sinh xuất sắc tốt nghiệp khoa kỹ thuật cơ giới của học viện quân đội Liên Bang. Nhìn mảnh vỡ chiến hạm và con cơ giáp hình thú bị vứt bỏ bên cạnh cánh cổng kia khiến cho trái tim cô đập lên từng nhịp ầm ầm.
Một mảnh vỡ chiến hạm có lẽ là phế liệu, nhưng chỉ cần nó vào tay cô…
Hạ Tư Mộ nhìn Người máy Ai ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh mình, cảm thấy tương lai kế tiếp cũng không mờ mịt như cô tưởng.
Sắp tới mới chỉ là khởi đầu!