Nghe nàng nói vậy, Mục Giác mặt mày bí xị đi ra ngoài, lúc đi ngang qua một ma ma, hắn cũng chẳng thèm quan tâm, nhưng lại thính tại nghe thấy bà ta nói: “Công tử nhà họ Phương tới, nói là đến thăm công chúa.”
“Sao hắn lại tới đây?” Thừa Lạc cố ý liếc nìn Mục Giác một cái rồi đi vào phòng bẩm báo với Minh Nghi.
Mục Giác nheo mắt lại, không đi nữa mà đứng chờ trong sân viện.
Quả nhiên, Minh Nghi nhanh chóng đi ra. Nàng vẫn mặc bộ y phục mỏng đó, tà váy tung bay, cánh tay như ẩn như hiện sau lớp vải, hai cây trâm cài trên tóc rung rinh lay động theo từng bước chân của nàng, nhìn thế nào cũng thấy thật yêu kiều quyến rũ.
Lúc đi nàng đi qua trước mặt hắn, hắn khoanh tay hỏi một câu phảng phất mùi ghen tuông: “Công tử nhà họ Phương là ai? Sáng ngày ra đã tới đây là sao?”
“Một vị công tử rất tuấn tú.” Minh Nghi đáp, còn cố tình nói lập lờ, sau đó vịn vào Thừa Lạc đi ra ngoài.
Mục Giác buồn bực theo sau.
Phủ Công chúa đương nhiên là có sảnh chính để tiếp khách. Minh Nghi vừa tới nơi thì Mục Giác đã vượt lên, bước vào trong sảnh trước, quả nhiên trong thấy một người đàn ông chừng hai mươi tuổi, mặc y phục màu nâu, tướng mạo sáng sủa nhưng không được tính là đẹp trai đang đợi ở đây.
“Sao Phương công từ sáng sớm đã đến đây vậy?” Minh Nghi cất tiếng hỏi rồi ngồi xuống. Mục Giác chẳng nói chẳng rằng mà ngồi bên cạnh nàng như thể một con chó sói đang bảo vệ thức ăn của mình.
Vị khách ngó lơ Mục Giác, từ tốn nói: “Phương Chu Minh tham kiến công chúa. Ta mới trở về ngày hôm qua và biết tin công chúa vậy mà đã xuất giá, vì thế sáng sớm đã đến đây.” Giọng hắn đầy tiếc nuối: “Tiêu Tiêu, ta đã về muộn mất rồi.”
Tiêu Tiêu là nhũ danh của Minh Nghi.
Mục Giác liền gõ bàn: “Nhìn sang đây!”
Tên này bị mù, không nhìn thấy hắn sao?
Minh Nghi và Thừa Lạc lặng lẽ liếc nhìn nhau. Phương Chu Minh là anh họ của Thư Quý phi. Bởi vì Hoàng đế Thần Tông và các vị vương gia ngang hàng đều rất kính trọng chị gái Minh Nghi của mình, cho nên nhà mẹ đẻ của Thư Quý phi nảy ra ý định “không để nước phù sa chảy sang ruộng người ngoài”, bọn họ quyết một lòng mai mối Phương Chu Minh cho Minh Nghi, để hắn làm một phò mã hiển hách.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Cũng may mà đôi mắt của Hoàng đế Thần Tông chưa mù hắn, hắn chướng mắt Phương Chu Minh, do đó dù Thư Quý phi có cầu xin thế nào hắn cũng không đồng ý. Phương Chu Minh Tuấn lấy Minh Nghi đã một, hai năm, còn nghiễm nhiên cho rằng vị trí phò mã đã nằm trong lòng bàn tay, kết quả là xảy ra chuyện này, khiến hắn ta giận không có chỗ trút, vì thế lại càng ngứa mắt với Mục Giác.
Sau khi Mục Giác gõ lên bàn, hắn ta mới đưa mắt nhìn sang: “Vị tiểu công tử này chính là phò mã sao?” “Ừ. Phò mã chính thức.” Mục Giác ngồi vắt tréo chân, ung dung nhìn hắn ta và thủng thẳng đáp.
Phương Chu Minh âm thầm nghiến răng, lại chắp tay tiếp tục nịnh nọt Minh Nghi: “Cớ sao Tiêu Tiêu lại vội vàng xuất giá như vậy? Nàng đã phải chịu ấm ức gì à? Nói cho ta biết, ta sẽ làm chủ cho nàng.”
Hắn ta gần như duỗi đầu đến trước mặt Minh Nghi, vừa nhìn nàng vừa nuốt xuống mấy cân nước bọt.
Mùi thơm ngọt ngào trên người nàng khiến hắn ta rất thèm khát. Nếu là người khác thì hắn ta đã “táy máy” từ lâu, nhưng sau khi bị nàng đánh gãy tay hai lần, hắn ta đã nhận thức rõ rằng mình phải đàng hoàng nghiêm túc, bằng không có ngày tàn phế ngay.
Minh Nghi cười nhẹ, đáp: “Phò mã là người mà ta đã chọn lựa kỹ càng, đương nhiên là ta rất ưng ý nên mới gả cho chàng, sao có thể là chịu ấm ức được? Vải lại, công tử nhìn phò mã của ta xem, thật anh tuấn vô song, thậm chí đang trong thời gian tân hôn ngọt ngào mà lúc đi tiếp khách, chàng cũng muốn đi cùng ta này.”
Được nàng tâng bốc, Mục Giác hơi sững người. Hắn nhìn nàng trong thoáng chốc rồi hờ hững quay mặt sang chỗ khác, có điều lại rung chân ra chiều đắc ý.
Phương Chu Minh nhìn lướt qua Mục Giác, ánh mắt đầy buồn bã: “Ta và nàng quen biết đã mấy năm, những tình cảm đó không là gì sao?”
“Công tử và ta vẫn có tình nghĩa quân thần đấy thôi.”
Lời thoại khiến người ta hiểu lầm kiểu này có đầy trong các vở kịch. Khích bác ly gián mà cũng chẳng biết chơi chiêu mới, cho rằng phò mã của nàng bị mù, không nhìn ra được sao?