Sau khi đuổi được Phương Chu Minh đi, Mục Giác hả hê nói kháy Minh Nghi: “Vậy mà cũng gọi là tuấn tú, chứng tỏ mắt nàng không tốt chút nào.”
Minh Nghi mỉm cười đứng dậy đi tới trước mặt hắn, ngón tay sơn màu đỏ của đậu khấu nhẹ nhàng khoác lên vai hắn: “Ánh mắt người ta xưa nay rất kém, chỉ có một lần tinh mắt, chẳng phải là nhìn trúng chàng sao?”
Mục Giác ngẩng đầu nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Cảm ơn công chúa, cũng cảm ơn cha mẹ ta đã cho ta vẻ ngoài ưa nhìn.”
Hắn không phải là người trầm tính, chẳng qua lúc trước bực bội nên không thích nói chuyện, bây giờ tâm trạng vui vẻ, hắn rất sẵn lòng nói thêm vài câu.
Minh Nghi cười nói: “Đúng vậy, ta đây hám trai nhất mà.”
“Bẩm gia, ngựa đã được chuẩn bị xong ạ.” Tên hầu đi theo hắn bỗng quỳ ngoài cửa và nói.
Minh Nghi thắc mắc: “Chàng định ra ngoài à?”
“Ừ, đi đua ngựa. Đã hẹn trước rồi.” Mục Giác đứng dậy.
Minh Nghi liền đưa tay ôm cổ hắn: “Ta đi với, có được không?”
Hành động của nàng khiến Mục Giác sợ tới mức suýt nữa ngồi trở lại trên ghế, lập tức phải nắm lấy tay vịn ghế mới đứng vững được: “Nàng…”
Nàng vừa ôm cô vừa dán sát vào người hắn, vẻ mặt hắn vẫn tỏ ra nghiêm túc nhưng từ cổ đến trán đã đỏ ửng.
“Phò mã à.” Móng tay được cắt giũa cẩn thận của nàng gãi nhẹ vào gáy hắn, giọng nói rất êm ái: “Dẫn ta đi chơi cùng, được không?”
Mục Giác giật mình, ngã luôn trở lại ghế ngồi. Minh Nghi phải vịn vào bàn mới không nhào thẳng vào trước ngực hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn đỏ mặt không để đâu cho hết: “Có nàng đi theo, bọn ta chơi không đã.”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Sao có thể chứ?” Minh Nghi tiếp tục gãi gáy hắn: “Chẳng lẽ các chàng còn định làm chuyện xấu gì nữa sao?”
Cả người Mục Giác tê dại, hắn luống cuống đứng bật dậy, rồi thuận tay ấn nàng ngồi lên ghế, còn mình thì đứng chắp tay sau lưng ở bên cạnh với vẻ đường hoàng đĩnh đạc: “Nếu đi lấy tổ chim được tính là chuyện xấu thì đúng là như vậy đấy.”
Minh Nghi thở dài: “Ôi chao, không đưa ta đi cùng thì thôi. Thừa Lạc, lấy đồ đi, chúng ta đi chơi bài cửu(*) với lão thái quân.”
(*) Là một trò chơi đánh bạc của Trung Quốc, được chơi với một bộ gồm 32 quân domino Trung Quốc.
Bài cửu là một trò chơi mới của Đại Ngụy, Minh Nghi đã thắng được một nửa gia sản của Thư Quý phi bằng trò này. Nếu không, nàng ta đã chẳng căm hận nàng đến thế. Vì vậy, trong số của hồi môn của mình, Minh Nghi đã mang theo một bộ bài cửu bằng ngọc.
Trước khi cùng Thừa Lạc ra khỏi cửa, nàng đã hớn hở lên kế hoạch lát nữa sẽ thắng được bao nhiêu bạc, cho nên chỉ thoáng một cái đã vứt sạch chút thất vọng vừa rồi ra sau đầu, khiến Mục Giác nghẹn một cục tức trong cổ họng, nhổ ra không được, nuốt xuống cũng không xong.
Mặc dù thành Lộc Kinh không nhiều gia đình quyền quý như Thịnh Kinh, song cũng có không ít những nhà được tiếng là quyền quý. Bởi vì đã giao hẹn trước nên lúc này trong bãi săn nhỏ có rất đông người, không khí cực kỳ sôi động.
“Mục Nhị gia đến!”
Có người hô to một tiếng, lập tức thu hút đông đảo ánh mắt của mọi người. Mục Giác cưỡi ngựa phi tới, rồi kéo dây cương và thúc vào hông con ngựa để nó nhảy qua hàng rào gỗ, sau đó vững vàng đáp xuống đất, chiếc đuôi ngựa phất lên đầy khí thế.
Sau khi chắp tay chào hỏi người quen, hắn chờ tại chỗ chuẩn bị bắt đầu trận đua.
Đã có một vài chàng trai ngồi trong chòi hóng mát được công bằng vải bạt ở bên cạnh, một trong số họ mặc y phục màu đen, cũng trạc tuổi Mục Giác. Người này đang cầm roi ngựa và nghiêm túc ngồi uống trà.
“Trưởng Công chúa Minh Nghi quyến rũ lắm, dù Mục Giác có cứng rắn đến đâu đi chăng nữa, nhưng nếm mùi hai ngày thì chắc chắn cũng sẽ không chịu được đâu.”
“Hôm nay nhất định phải dạy cho hắn một bài học.”
Nghe hai chàng trai nhỏ giọng chuyện trò, chàng trai mặc y phục màu đen liền sầm mặt, quát: “Đừng bàn tán chuyện lôi thôi sau lưng người khác, huống hồ còn là về Trưởng Công chúa.”
“Tam ca.” Một chàng trai đi tới: “Hôm nay thi cưỡi ngựa bắn cung, chúng ta đều nhờ cả vào huynh đấy.”
Người được gọi là “Tam ca” không buồn ừ hử, chỉ uống cạn chén trà trong tay rồi đứng dậy đi ra ngoài và nhảy lên ngựa. Con ngựa của hắn cũng màu đen, và lạnh lùng y như chủ nhân của nó.
Khi Mục Giác đang nói chuyện với mấy chàng trai trẻ, có người đi đến nhắc hắn: “A Giác, Hoa Lăng tới rồi.”