Doãn Tắc ngẩn người, anh tắt máy xe ô tô rồi từ từ quay sang nhìn Cao Ngữ Lam, vài giây sau mới lên tiếng: “Anh biết”.
Cao Ngữ Lam đờ ra một lúc, cô nhìn thẳng vào anh, mãi mới thốt ra hai từ: “Là ai?”
Doãn Tăc gõ gõ ngón tay lên vô lăng, ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Chúng ta vào nhà rồi nói sau được không em?”
Cao Ngữ Lam mở miệng định nói điều gì đó nhưng cô lại thôi. Cô gật đầu, hai người xuống xe đi lên thang máy, Doãn Tắc cầm tay Cao Ngữ Lam, cô cũng không cự tuyệt.
Vào nhà, hai người ngồi xuống ghế sofa, Doãn Tắc vỗ nhẹ lên tay cô: “Em có muốn uống chút nước nóng không?”
Cao Ngữ Lam lắc đầu, Doãn Tắc lại hỏi: “Sao hôm nay em đột nhiên nhắc đến chuyện này?”
“Tại sao trước đây anh không nói với em là anh biết?”
“Em có hỏi anh đâu”. Doãn Tắc nói: “Việc này không quan trọng, chỉ là em không hỏi anh, anh cảm thấy anh không nên chủ động nhắc đến thì hơn”.
“Tại sao?”
“Bởi vì điều đó liên quan đến chuyện riêng tư của một cô gái”.
Trong lòng Cao Ngữ Lam nhói đau, rõ ràng cô mới là người bị hại, vậy mà người cô yêu lại nói vì muốn bảo vệ chuyện riêng tư của người khác che dấu cô một việc rất quan trọng đối với cô.
Cao Ngữ Lam cúi đầu không lên tiếng, Doãn Tắc kéo cô vào lòng: “Em giận anh vì chuyện này?”
Cao Ngữ Lam lắc đầu, cô không hình dung nổi cảm xúc trong lòng cô ở thời điểm hiện tại. Thật ra dù cô biết bạn gái của Ôn Sa là ai thì cũng thay đổi được điều gì? Thậm chí trước đó cô cũng có quan tâm đến bạn gái Ôn Sa là ai đâu, mặc kệ cô ta là ai đều chẳng can hệ gì tới cô.
Nhưng không quan hệ gì đến cô và giấu giếm cô là chuyện hoàn toàn khác nhau, cô không thể nào khống chế tâm trạng buồn bã của mình, bạn trai cô coi trọng người con gái khác còn hơn cô. “Nếu em và người đó cùng bị rơi xuống sông, anh sẽ cứu ai trước?”
Doãn Tắc không trả lời Cao Ngữ Lam, chỉ thấy bờ ngực nơi cô tựa vào hơi rung lên, Cao Ngữ Lam cau mày ngẩng đầu nhìn, thì ra Doãn Tắc đang cười không ra tiếng.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Cao Ngữ Lam nghiến răng đánh anh một phát: “Buồn cười lắm sao?”
“Em hỏi câu vừa nhàm vừa chẳng mới mẻ, anh không buồn cười mới lạ”. Doãn Tắc véo mũi cô: “Tại sao một vấn đề nghiêm túc qua em lại trở nên biến điệu như vậy?”
Cao Ngữ Lam đấm mạnh anh: “Đừng đánh trống lảng, em thích hỏi câu này đấy. Anh quan tâm đến chuyện riêng tư của cô ấy, còn tâm trạng của em thì sao? Anh biết rõ Ôn Sa rất đáng ghét đúng không, là cô ta dùng thủ đoạn bỉ ổi hại em bị mất việc, hủy hoại thanh danh của em. Cô ta nói cô ta muốn bảo vệ người cô ta yêu, vậy thì em cũng có quyền được biết em bị tai vạ bởi người nào?”
“Được, anh trả lời câu hỏi của em. Trước khi em có cơ hội rơi xuống nước, anh sẽ dạy em biết bơi”.
“Đây là giả thiết khác rồi, giả thiết em biết bơi trước khi rơi xuống nước, nhưng không phải là câu anh cứu ai mà em hỏi”.
Doãn Tắc lại cười cười rồi thơm lên mặt cô: “Cô bé này thông minh thật đấy”.
Cao Ngữ Lam hừ một tiếng: “Anh hãy trả lời em một lần nữa đi, để em xem suy nghĩ của anh như thế nào”.
“Anh vẫn là đáp án cũ, anh sẽ dạy em biết bơi trước em rơi xuống nước”.
“Nếu em vẫn không biết bơi thì sao?”
“Thế thì em không đáng để anh yêu”. Câu trả lời của Doãn Tắc rất nhẹ, nhưng lại là một cú đánh mạnh vào tim Cao Ngữ Lam. Cô trừng mắt với anh, còn anh thì mỉm cười nhìn cô.
“Một người chỉ thỏa mãn với hiện trạng không biết bơi mà không chịu cố gắng học hỏi, trong khi đó cứ băn khoăn chuyện người khác có đi cứu mình hay không. Em thử nói xem, loại người này có đáng được yêu hay không?”
Cao Ngữ Lam trừng mắt nhìn Doãn Tắc một hồi, cô đột nhiên đấm anh: “Anh là kẻ đáng ghét nhất, đáng ghét nhất”.
“Ừ, anh đáng ghét nhất”. Doãn Tắc ôm cô vào lòng: “Tâm trạng em đỡ hơn chút nào chưa?”
“Chưa”. Cao Ngữ Lam giở thói con nít.
“Vậy anh hát cho em nghe nhé”.
“Không cần”.
“Nhảy múa thì sao?”
“Cũng không cần”.
“Vậy em muốn anh làm gì?”
“Là Doãn Thù đúng không?”. Cao Ngữ Lam hỏi thẳng: “Cô ấy và Ôn Sa là một đôi đúng không?”
Doãn Tắc nghiêm nghị: “Thảo nào trong bữa cơm tối nay anh thấy em rất lạ”.
“Doãn Tắc, em biết cả rồi, vì vậy anh hãy chiếu cố đến tâm trạng muốn tìm hiểu chân tướng sự việc của em đi, điều này hoàn toàn không đi ngược lại tâm ý bảo vệ chuyện riêng tư của cô ấy”.
Doãn Tắc ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Thật ra anh cũng vô tình phát hiện, lúc bố anh qua đời, con bé mới học năm đầu cấp hai. Mẹ con bé vô cùng phẫn nộ khi biết tin bố anh đưa mẹ anh đi hóng gió nên mới gặp tai nạn và qua đời, bà ta quản lý Doãn Thù rất chặt. Anh nghĩ Doãn Thù cô độc và thiếu tình yêu thương của mọi người, con bé lại có tính cách hướng nội, hay thẹn thùng, chẳng bao giờ tiếp xúc với người khác giới nên mới thành ra như vậy”.
Doãn Tắc xua tay: “Đây cũng chỉ là suy đoán của anh, không phải trọng điểm. Tóm lại, một lần anh vô tình bắt gặp con bé có hành động thân mật với một cô gái ở quán bar, anh mới biết chuyện này. Doãn Thù lúc đó cũng thấy anh, con bé cầu xin anh giữ bí mật giúp nó. Tuy Doãn Thù và anh không phải cùng một mẹ sinh ra nhưng con bé rất ngoan ngoãn hiểu biết, bố qua đời từ khi còn nhỏ nên anh rất thương con bé, anh đã giữ bí mật giúp Doãn Thù. Thế là con bé cảm thấy anh là người có thể tâm sự, thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm tình hình, con bé đều kể chuyện tình yêu với anh. Một lần, Doãn Thù nói con bé gặp được người yêu nhất trên đời này, người đó tên là Ôn Sa, làm việc ở tập đoàn Hằng Viễn”.
Kể đến đây, Doãn Tắc dừng lại. Thấy vẻ mặt không vui của Cao Ngữ Lam, Doãn Tắc véo má cô rồi nói tiếp: “Sau đó một buổi tối anh gặp lại cô gái say rượu đáng yêu mà anh luôn nhớ đến. Ngày hôm sau, cô ấy nước mắt ngắn nước mắt dài lôi ra hai tấm danh thiếp, cho biết một người phụ nữ tên Ôn Sa đã hại cô ấy. Anh cầm lên xem, chính là tập đoàn Hằng Viễn. Vì vậy anh mới đi tìm Ôn Sa, hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”.
“Vì vậy anh không phải vì em mới đi tìm Ôn Sa, anh là vì Doãn Thù?”. Cao Ngữ Lam cất cao giọng: “Anh giả làm bạn trai của em để bao che cho cô ấy?”
“Nói bậy, anh vì cả hai người mới đi tìm Ôn Sa”. Doãn Tắc xoa đầu Cao Ngữ Lam: “Sau đó anh nói cho Doãn Thù biết, anh yêu cô gái bị Ôn Sa hại đến mất việc, Doãn Thù cảm thấy rất có lỗi với em. Nhưng con bé cho rằng tình cảm kiểu này người bình thường khó có thể chấp nhận, con bé đã chịu không ít sự kỳ thị của mọi người, Doãn Thù sợ em coi thường con bé, vì vậy con bé yêu cầu anh giữ kín miệng. Anh định từ từ sẽ nói cho em biết sau, vì dù sao sau này chúng ta kết hôn, em và Doãn Thù sẽ thường xuyên qua lại, chuyện của con bé chắc chắn không dấu nổi em. Anh tính đợi Doãn Thù đồng ý rồi sẽ nói cho em biết”.
Lời giải thích của Doãn Tắc hoàn toàn hợp tình hợp lý, Cao Ngữ Lam không thể phản bác điều gì, nhưng cô vẫn cảm thấy buồn bực trong lòng. Sao có thể trùng hợp như vậy, tất mọi chuyện xoay một vòng rồi lại quay về quỹ đạo của nó. Cô bị bạn gái của Doãn Thù vu khống và bị mất việc làm, đúng buổi tối hôm đó, cô đánh anh trai Doãn Thù, còn khiến người ta mò đến tận nhà.
Lẽ nào đây chính là duyên phận? Nhưng nhiều rắc rối như vậy, liệu có vấn đề gì không?
Đúng lúc này Doãn Tắc hỏi: “Sao em biết là Doãn Thù?” Đến Doãn Ninh anh còn dấu, làm sao Cao Ngữ Lam biết được?
“Bóng lưng của cô ấy rất giống người ở trên tấm ảnh. Hơn nữa hôm nay em tình cờ nhìn thấy Ôn Sa và một cô gái đứng ở trên đường. Cô gái đó mặc đồ giống Doãn Thù, bóng lưng cũng rất giống”.
Doãn Tắc thở dài: “Em đã biết rồi thì xin em hãy coi như không có gì xảy ra trước mặt Doãn Thù. Con bé rất để tâm đến chuyện này, anh không muốn con bé bị tổn thương”.
Cao Ngữ Lam cụp mi mắt, trong lòng vô cùng không vui.
Suốt buổi tối Cao Ngữ Lam như người mất hồn, Doãn Tắc vừa ôm cô vừa dỗ cô đi ngủ. Anh cắn tai cô nói nếu cô vì chuyện Doãn Thù mà giận anh thì anh cũng sẽ tức giận.
Sáng hôm sau, Doãn Tắc đi họp ở nông trường. Lúc anh đi, Cao Ngữ Lam mải mê viết bản đề án kinh doanh. Doãn Tắc muốn đưa cô đi nông trường thăm quan nhưng Cao Ngữ Lam từ chối, cô nói hiện trong đầu cô có một số ý tưởng, cô muốn ghi chép lại. Doãn Tắc không ép cô, chỉ ôm hôn cô rồi ra khỏi nhà.
Đến buổi chiều, Doãn Tắc giải quyết xong công việc ở nông trường, anh định gọi điện thoại cho Cao Ngữ Lam hỏi xem cô muốn ăn rau quả gì để anh hái ở nông trường thì vừa vặn nhận được điện thoại của Cao Ngữ Lam, cô nói cô đang ở trên xe buýt về thành phố C.
Doãn Tắc đớ người, hỏi cô: “Ở nhà xảy ra chuyện gì à?”
“Không phải, sắp đến sinh nhật ba em rồi, em về chuẩn bị sinh nhật cho ba em”. Cao Ngữ Lam hơi khẩn trương: “Em đã làm xong bản đề án, gửi vào email của anh rồi. Em cũng đã gọi điện báo chị Doãn Ninh. Về hoạt động của tạp chí, những việc cần chuẩn bị em đã bàn xong với bọn họ rồi. Em sẽ không làm lỡ công việc đâu, em chỉ về nhà vài ngày thôi”.
Doãn Tắc cảm thấy hơi bực mình, anh tự nhận bản thân đối xử với cô không tồi, đủ sự nhẫn nại và độ lượng. Anh thích cô làm nũng hay hờn dỗi, chứ không thích cô có hành động đi vào bế tắc như thế này. Doãn Tắc chỉ nói ngắn gọn một câu: “Được, vậy thì em về đi”, rồi anh cúp máy ngay.
Cao Ngữ Lam nhìn đăm đăm vào máy di động, cô cảm thấy sống mũi cay cay. Chiếc xe buýt bon bon trên đường về thành phố C, nhưng trái tim cô ở lại thành phố A. Cô muốn gọi điện cho Doãn Tắc, nhưng thái độ của Doãn Tắc rõ ràng không vui, vì vậy cô không dám bấm điện thoại. Hơn nữa, cô cũng không biết nói chuyện gì với anh vào lúc này, cô chỉ là cảm thấy trong lòng ngột ngạt, cô cũng không biết bản thân bị làm sao, cô không muốn vô cớ gây chuyện, cô cũng không muốn Doãn Tắc thấy bộ dạng này của cô, vì vậy cô mới quyết định về nhà vài ngày để bình ổn tâm trạng.
Cao Ngữ Lam không muốn khiến Doãn Tắc ghét cô, cô muốn tự mình học “bơi”.
Nhưng bây giờ, hình như cô đã bị Doãn Tắc ghét rồi.
Đến buổi tối, Doãn Ninh hỏi Doãn Tắc có về nhà ngủ không, Doãn Tắc nói không cần. Tuy Cao Ngữ Lam không có ở đây, nhưng anh vẫn thích rúc trong cái tổ nhỏ của cô.
Cô gái ngốc nghếch đó, thật là tức chết đi được. Khi đến thành phố C, cô chỉ gửi mỗi một tin nhắn báo cô đã về đến nhà, sau đó chẳng thấy tăm hơi.
Doãn Tắc vừa tức giận vừa nhớ nhung, cuối cùng quyết định về nhà đón Man đầu sang ở cùng. Buổi tối anh ôm Man đầu xem tivi. Man đầu nằm trong lòng anh nhưng không yên phận, chốc lại lục túi của anh. Doãn Tắc đứng dậy lấy mấy chiếc bánh quy của chó cho nó ăn: “Không có thịt khô, bị mẹ ăn hết rồi. Mày ăn tạm bánh quy đi”.
Man đầu có đồ ăn là mừng rỡ, chẳng thèm để ý đó là bánh quy hay thịt khô. Doãn Tắc nhìn Man đầu rồi cầm điện thoại nhắn tin cho Cao Ngữ Lam: “Thịt bò khô bị Man đầu ăn hết rồi, không còn phần của em”.
Ở đầu bên kia Cao Ngữ Lam đọc tin nhắn, đang bần thần không biết tin nhắn này có ý gì, kết quả chục giây sau cô lại nhận được một tin nhắn khác: “Man đầu đang đi ị trên ghế sofa của em”.
Ở đầu bên này, Man đầu sau khi ăn no ngoan ngoãn nằm liếm mép trên đùi bố, không biết là mình đã bị bố đổ tội oan.
Cao Ngữ Lam nằm trên giường một lúc, cuối cùng mới nghĩ ra. Đồng chí Doãn Tắc à, đồng chí ấu trĩ quá đi!
Cô cuộn tấm chăn, coi đó là Doãn Tắc. Cô dùng sức đẩy mạnh, đấm mạnh vào chăn. Anh chàng này thường nói cô luôn biến mọi chuyện trở nên hài hước, thật ra là anh mới đúng.
Đồ đáng ghét ấu trĩ! Cô mới rời xa anh chưa đến một ngày, nhưng cô rất nhớ anh, nhớ anh vô cùng, phải làm thế nào bây giờ?