Mạt Thế Tiến Hóa
Chương 16: Quân đội xuất hiện và bắt đầu chạy trốn
Trong không gian u ám, mờ mịt hơi nước bởi mưa phùn, bỗng một bông hoa to lớn như chậu rửa mặt mọc ra từ thân đoạn dây leo khổng lồ rồi nở rộ. Nó có hình dáng na ná một loại hoa hồng nào đó, nhưng lại có màu đỏ tươi như máu, rực rỡ đến yêu dị và hết sức bắt mắt.
Nó rất đẹp, mới nhìn thôi Tân đã muốn hái nó ngay về thưởng thức.
Ý nghĩ này vừa nảy sinh trong đầu, hắn liền rùng mình sợ hãi. Bông hoa kia chắc chắn không phải là thứ tốt lành gì, có lẽ nó là công cụ để dụ dỗ con mồi kéo đến để ăn thịt, hắn tới đó hái chẳng phải là muốn tìm chết sao. Hắn không ngờ được, thực vật mà cũng có thể đáng sợ đến như này nên tập trung quan sát thêm một lúc nữa.
Mất khoảng gần chục phút, khu vực xung quanh bông hoa không có gì thay đổi, hắn liền mặc kệ nó tiếp tục tìm kiếm tung tích con quái vật “Nấm đầu người” biến dị. Đây mới là mối uy hiếp hàng đầu đối với hắn bây giờ, còn chỗ có bông hoa yêu dị kia, không tìm đến nó thì chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm.
“Ục! Ọc! Ọc!”
Đang mải mê tìm kiếm, bỗng bụng hắn sôi lên sùng sục. Sau đó, cảm giác đói bụng cồn cào bùng lên khiến hắn không thể không dừng lại tìm cách lấp đầy cái bụng. Ở bên cạnh, Con Lu nghe thấy âm thanh này liền cuống lên vẫy đuôi vui mừng. Nó biết rằng mình sắp được ăn rồi.
Tạm thời buông ống nhòm xuống, Tân xoa nhẹ đầu con Lu mấy cái rồi quay lại lục trong ba lô lấy đồ ăn ra. Cả hai chia sẻ cùng nhau rồi lặng lẽ ăn vội trên gác thượng. Trong lúc ăn, hắn cũng không quên nhìn chăm chú xuống bên dưới tìm kiếm. Áp lực vô hình từ con quái vật biến dị rất lớn, nó khiến hắn ăn không ngon, và cũng chả có tâm trạng gì để ăn, chỉ mong miễn sao lấp đầy cái bụng là được. Ăn hết năm gói mì tôm sống, uống hết hai bịch sữa, uống thêm lưng chai nước suối, hắn mới cảm thấy lưng lửng bụng. Như vậy là đủ rồi, hắn không ăn nữa mà bất giác ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Trên cao, mây đen kéo đến ngày một âm trầm và thấp, cơn mưa phùn thì lại chuyển dần sang dày đặc. Nhiệt độ hạ thấp xuống khá nhanh, không khí bắt đầu se se lạnh, giá buốt chân tay. Nhìn trời nhá nhem tối, hắn giơ đồng hồ trên tay lên xem thì thấy vậy mà đã hơn bốn giờ. Hắn mải tập trung tìm kiếm con quái vật biến dị quá mà quên hết cả thời gian. Bây giờ, trời đã nhá nhem tối, mà hắn vẫn không biết nó ở chỗ nào nên càng cảm thấy lo lắng sợ hãi. Trong lúc hoảng loạn, hắn sực nhớ ra một điều đáng sợ. Hôm nay đã gần đến cuối ngày rồi, vậy mà hắn không nhìn thấy bất cứ một ai cũng như lực lượng vũ trang như hôm qua.
Tại sao lại như vậy? Trong đầu hắn hoang mang suy nghĩ tự hỏi. Để có câu trả lời, hắn bắt đầu tưởng tượng, tự biện lí do để trấn an tâm linh đang rất yếu ớt của mình. “Liệu có phải mọi người bị bọn quái vật biến dị giết hết rồi không… Không… Chắc là họ được cứu hết rồi lên không ra bên ngoài nữa… Nhưng nhiều người vậy, làm sao cứu nhanh thế được… Chẳng lẽ còn những con quái đáng sợ khác nữa… Ừ… Những con như đám rễ cây kinh khủng kia chẳng hạn… Có thể có nhiều cái thứ ghê gớm nữa lắm… Chẳng lẽ thành phố bây giờ chỉ còn mỗi mình thôi… Bị giết thật rồi chăng….” Nhưng càng nghĩ, hắn không ngờ được là những điều tiêu cực ngày nổi lên một nhiều.
“Gâu! Gâu!”
Đang rơi vào trong hỗn loạn, bỗng con Lu sủa lên hai tiếng khiến hắn giật mình tỉnh lại. Nuốt một ngụm nước bọt, nhắm mắt lắc lắc đầu, hắn nhíu mày cố gắng loại bỏ những suy nghĩ không may ra khỏi đầu, nhưng mãi mà không được. Cuối cùng, hắn đành mặc kệ nó, nghĩ xem tiếp theo mình nên làm gì vì bây giờ trời sẽ tối ngày một nhanh.
Trời tối, việc quan sát cũng không còn ý nghĩa nữa, hắn phân vân không biết có lên đi xuống về phòng trọ nấu ăn, hay là cố thủ trên đây để nghỉ ngơi qua đêm. Con quái vật biến dị đã biết được tung tích của hắn, có thể lúc này nó đang ở trong bóng tối quan sát. Việc hắn đi xuống về phòng trọ rất không an toàn, vì cái cổng ngăn cách với ngoài đường của xóm trọ rất thấp, con quái có thể dễ dàng đột nhập rồi phá tan cái cửa phòng lỏng lẻo của nhà trọ. Thêm nữa, nếu quái vật tấn công thật thì không gian chật hẹp trong xóm trọ cũng khiến cho việc chống trả và chạy trốn của hắn hết sức khó khăn.
Ngẫm nghĩ một tí, hắn quyết định sẽ cố thủ trên đây, vì tòa nhà này khá cao, cái cổng ngoài sân không dễ trèo, cửa chính thì rất kiên cố còn là loại cửa cuốn chống trộm nữa. Con quái biến dị sẽ không có khả năng phá vỡ được cửa chính mà trèo lên đây. Mà nếu nó có vào được thì hắn và con Lu cũng có dư dả thời gian để chuẩn bị ứng phó. Nhưng trước hết, hắn phải xuống bên dưới đóng cái cửa nhà vào đã.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Trong lúc Tân cau mày suy nghĩ, thời gian vụt trôi, bên ngoài trời tối đi ngày một nhanh. Làm ra quyết định trong đầu, hắn móc đèn pin ra chuẩn bị dẫn con Lu đi xuống bên dưới đóng cửa tòa nhà thì bất ngờ từ đằng xa có tiếng động lạ vọng tới.
“Brừm… Brừm…”
“Graooo!”
“Kình! Kình! Kình!”
Vội đưa ống nhòm lên nhìn, hắn thấy, cách khoảng hơn năm trăm mét ngoài kia, trên đường lớn có một đoàn xe đang chạy thẳng về đây. Tất cả có ba xe, hai xe bán tải cỡ lớn bọc trước và sau, ở giữa là xe tải cỡ trung. Trên xe có rất nhiều người lính mặc quân phục cầm súng trường, tiểu liên đang điên cuồng xả súng vào những con quái vật “Nấm đầu người” chạy đuổi theo đoàn xe.
“Tốt!”
Nhìn thấy người sống, hắn hưng phấn quá không nhịn được mà bật thốt lên một câu, bao nhiêu ý nghĩ đen tối đáng sợ trong đầu bị xua tan đi nhanh chóng. Hi vọng lóe lên, hắn cảm thấy, mình chỉ cần xác nhập với nhóm người kia thì sẽ được an toàn, không phải nơm nớp lo sợ nữa.
Mừng quá, hắn lập tức gom đồ, đứng dậy định dẫn con Lu chạy xuống kia tới chỗ quân đội để được cứu giúp. Nhưng đi được vài bước, hắn chợt khựng người lại, không dám đi tiếp. Bởi trong đầu hắn lúc này nghĩ đến con quái vật biến dị. Nó đang ẩn nấp trong bóng tối ngoài kia, chỉ chờ một cơ hội như thế này để cắn xé hắn ra từng mảnh.
Tạm thời chưa đi vội, Tân lấy ống nhòm nhìn xem đoàn xe đi đến đâu, mục đích là gì để hắn có thể tiếp cận một cách nhanh và an toàn nhất. Trong tầm mắt của hắn, đoàn xe đang đi thẳng đến gần khu dân cư xóm trọ, nhưng đột nhiên họ rẽ phải đi sang hướng khác, không tới đây nữa. Họ đi đâu thế này, hắn lập tức nóng ruột cuống lên. Đang không biết làm gì cho phải thì đoàn xe đột ngột lao vào cổng doanh trại rồi dừng lại trong đó. Thấy vậy, hắn thở phào một hơi, chỉ cần họ không đi tiếp là được, vì khu doanh trại cách chỗ này vẫn tương đối gần. Trước kia hắn đi xe đạp từ xóm trọ đến đó chỉ mất ba phút, đi bộ mất khoảng mười phút. Bây giờ để chạy đến đó, hắn vẫn còn cơ hội rất lớn để thành công.
Chăm chú quan sát, hắn thấy những người lính dừng xe lại liền lập tức đi xuống. Sau đó, họ triển khai thành những nhóm nhỏ hai người, rồi chạy phân tán xung quanh lao vào những tòa nhà thấp làm nhiệm vụ, chỉ để lại một nhóm người nhỏ đứng cảnh giới trên xe. Họ chắc là đi lấy vũ khí, quân tư trang hay cái gì đó quan trọng. Việc này chắc chắn sẽ phải mất một khoảng thời gian, nếu hắn có thể tận dụng cơ hội quý báu này thì việc được giải cứu là rất khả thi.
Nghĩ vậy, hắn sốt ruột vô cùng, phân vân mình không biết có nên đi hay không nữa. Bên dưới đang có một con quái vật vô cùng đáng sợ đang dình dập hắn đây. Đi thì gặp nguy hiểm rất cao, không đi thì phải tìm cách vật lộn một mình đối phó với con quái vật biến dị còn cô độc và nguy hiểm hơn nữa.
Giữa lúc hắn Tân đang vô cùng rối loạn đấy, bỗng hắn nhìn thấy bên dưới có rất nhiều bóng đen từ khắp nơi có khoảng cách không xa chỗ hắn lao tới bủa vây lấy cổng doanh trại. Hắn giật mình sợ hãi nhủ thầm “Chẳng lẽ là lũ quái vật “Nấm đầu người” bị thu hút ùa tới tấn công quân đội… Không… Không phải…” Nheo mắt nhìn kĩ, hắn lờ mờ nhận ra những người kia cũng là những người sống xót cố thủ trong các tòa nhà giống hắn. Họ đang liều mình chạy tới chỗ của quân đội để hi vọng được cứu giúp.
“Áaaaaa!” – Một người xấu số nào đó không may bị con quái vật “Nấm đầu người” vồ lấy. Âm thanh kêu gào đau đớn, tuyệt vọng trong bóng tối nhập nhoạng lạnh giá khiến hắn thấy nhói lên trong lòng.
“Graooo!” – Động tĩnh lớn, lũ quái vật bị đánh thức nhao nhao rượt đuổi những người sống xót.
Tân nhắm mắt lại hít sâu từng hơi hơi rồi thở nhẹ. Đây là, phương pháp tập trung suy nghĩ để đưa quyết định lớn mà bố hắn dạy lúc còn sống. Mỗi khi phải đối mặt với những lựa chọn khó khăn, hắn đều dùng cách này để giải quyết. Nhắm mắt lại, hắn cảm nhận xem trong tâm mình muốn cái gì nhất. Vài giây sau, mở mắt ra, hắn dứt khoát bật đèn pin dẫn con Lu chạy xuống khỏi toàn nhà.
Hắn lựa chọn liều mình để có được sự an toàn và không cô độc.
– ——OoO——-
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
…………………………………………………….