Không Thể Quay Lại

Chương 78: Ngoại Truyện 1

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 78: Ngoại Truyện 1
Tôi là Đinh Tiểu Nhu, là thiên kim duy nhất của Đinh thị, ba và mẹ vô cùng yêu thương tôi, tôi muốn gì họ đều cho tôi, cho nên tôi cảm thấy mình là người may mắn nhất trên đời này.

Nhưng chuyện đó đã kết thúc khi em gái của tôi có mặt trên đời này!

Em gái của tôi, tên Đinh Tiểu Mẫn!

Vô cùng xinh đẹp, lại hoạt bát đáng yêu, nên rất được lòng mọi người, đương nhiên trong đó có tôi.

Tôi rất thích đứa em gái này, khi ở trường nếu A Mẫn bị bắt nạt, tôi nhất định sẽ đánh cho kẻ đó không thấy đường về.

A Mẫn rất hay làm nũng với tôi, cả ngày đều bám riết lấy tôi, tôi cảm thấy như vậy cũng không sao, vì là chị em gái, nên có lẽ nó rất thích tôi, tôi cũng rất thích nó.

Cho đến khi vào một ngày tuyết rơi đầy trời, ba lặn lội bay đến Pháp, chỉ vì muốn mua một con búp bê có một không hai, tặng sinh nhật năm bảy tuổi của tôi.

Lúc đó A Mẫn năm tuổi!

Vì đó là muốn quà mà ba đặc biệt tặng tôi, tôi lại yêu ba hơn mẹ, nên tôi vô cùng yêu quý nó, nhưng A Mẫn vừa nhìn đã rất thích nó, liền đòi cho bằng được, đương nhiên tôi không đồng ý.

Nhưng A Mẫn cứ khóc lóc ỉ ôi, mẹ tôi thấy thế, nên bảo tôi nhường cho nó, tôi còn chưa kịp từ chối, đã thấy ba từ trên lầu đi xuống, lúc đó A Mẫn chạy ào về phía ba, chỉ vào con búp bê của tôi, nói “A Mẫn thích con búp bê đó” rồi nước mắt rơi lả chả.

Ba tôi thấy thế, cũng bảo tôi nhường cho A Mẫn, nhưng tôi lắc đầu nói “Đây là của ba cho con, con sẽ không cho A Mẫn!”

A Mẫn nghe thế, khóc càng lớn hơn, cho nên ba đã tức giận mắng tôi “A Nhu, là chị thì phải nhường em, ba dạy con như thế nào?”

Tôi ấm ức nhìn ba, đây là lần đầu tiên ba mắng tôi, chỉ vì A Mẫn thích đồ của tôi!

Tôi tức giận ném con búp bê về phía A Mẫn, giận dỗi bỏ lên lầu!

Bắt đầu từ ngày đó, chỉ cần thứ gì A Mẫn thích, ba đều bắt tôi nhường cho nó!

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

Cũng vào một ngày tuyết rơi đầy trời, sinh nhật năm mười tuổi của A Mẫn, đó là một cảnh tượng tôi không thể nào quên.

Mẹ tôi toàn thân đầy máu, ôm chặt bánh sinh nhật trong tay, khó khăn nói với A Mẫn “Chúc A Mẫn của mẹ sinh nhật vui vẻ!”

Mười hai lần sinh nhật của tôi, mẹ chưa một lần mua một cái bánh sinh nhật nào cho tôi, từ ngày có A Mẫn, bà ít quan tâm tôi hơn, khi đi làm về, người bà gọi là A Mẫn!

Buổi sáng thức dậy, người bà gọi là A Mẫn!

Khi đi ngủ, người bà chúc ngủ ngon đầu tiên, cũng là A Mẫn!

Có lẽ từ giây phút A Mẫn chào đời, thì trong mắt bà cũng chỉ có A Mẫn!

Đến giây phút cuối cùng, bà cũng không nói với tôi câu nào, mà cứ như vậy ra đi!

Cũng bắt đầu từ ngày đó, ba tôi cũng nghiêm khắc với tôi hơn!

Học môn gì, theo ngành gì, đi đâu, làm gì, ba tôi đều tự mình sắp xếp, không cho tôi phản kháng, chỉ có thể nghe theo.

Còn A Mẫn? Nó có thể làm điều nó thích, làm điều nó muốn!

Nhưng điều buồn cười là, chỉ vì A Mẫn giống mẹ hơn tôi, nên ba chuyển tất cả tình thương của ba đối với tôi, lên người A Mẫn.

Khi tôi mười tám tuổi, tôi có một mối tình đầu, hắn tên Tấn Phi, là đại ca xã hội đen, nhưng rất tốt với tôi, nên chúng tôi quen nhau rất vui vẻ.

Trong một lần Tấn Phi đến trường đón tôi, đã bị A Mẫn nhìn thấy, nó vậy mà lại dám điều tra lý lịch của Tấn Phi.

Và kết quả ba tôi biết được, đã ép Tấn Phi chia tay tôi, hằn vì sợ thế lực nhà tôi, nên đã bỏ rơi tôi.

Lúc đó tôi rất giận A Mẫn, tại sao lại làm vậy?

Nhưng nó chỉ trả lời gắn gọn rằng “Em chỉ muốn tốt cho chị!”

Tốt cho tôi sao? Từ nhỏ tới lớn, chuyện gì có nó, tôi đều không tốt!

Năm tôi hai mươi hai tuổi, có một người con trai theo đuổi tôi!

Hắn là đối tác làm ăn của ba tôi, tên Vũ Thần!

Ngoại hình hắn rất đẹp, cộng thêm tính cách nho nhã, lại lịch sự, đối đãi với mọi người rất tốt, dùng những cách lãng mạng nhất để theo đuổi tôi, khiến tôi cảm động mà yêu hắn.

Lúc đó tôi cảm thấy, ít ra vẫn còn có người biết trân trọng tôi, nhưng kết quả, hắn lại nói với tôi, ngày 10 tháng 2 hắn thấy tôi ở trường đại học, điệu múa của tôi khiến hắn say mê, khiến hắn yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng ngày đó, là ngày tôi tới tháng, nên đã nhờ A Mẫn múa giúp tôi!

Thì ra hắn nhận nhầm người!

Thật buồn cười, tại sao tất cả mọi người đều thích A Mẫn?

Tôi có gì không tốt? Những thứ A Mẫn có, tôi điều có, nhưng tại sao, trong mắt mọi người chỉ có một mình A Mẫn?

Ba!

Mẹ!

Người tôi yêu!

Những người xung quanh!

Trái tim họ điều hướng về A Mẫn!

Có một khắc tôi đã từng ước, tôi ước gì mình là A Mẫn, để tôi có thể cảm nhận được tình yêu của mọi người đối với tôi.

Nhưng đáng tiếc, chuyện đó không thể nào xảy ra, cho nên vì thế, tôi ghét nó, ghét đứa em duy nhất của chính mình!

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!
Nàng Không Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 78: Ngoại Truyện 1

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 78: Ngoại Truyện 1

Edit: Khả Khả

Trường An là nơi phồn hoa bậc nhất thiên hạ.

Kỳ trân dị bảo khắp bốn phương đều tập trung ở đây. Ngước mắt lên là các biển hiệu của toà lâu, rèm châu của các hộ gia đình. Ngựa xe tấp nập trên đường, tơ lụa toả hương thoang thoảng, đâu đó có thể nghe được tiếng đàn sáo từ quán rượu truyền ra.

Quả nhiên là dáng vẻ của một triều đại thái bình và hưng thịnh.

“Hoá ra kinh thành là thế này,” nàng dắt dây cương của con ngựa màu đỏ mình yêu thích, ngó đông ngó tây, chốc chốc lại bị cửa hàng bên đường thu hút, đưa mắt nhìn sang. Qua một lúc lâu, mới đuổi theo kịp Nguyên Anh đằng trước, nàng thắc mắc: “Nguyên di, người nói xem, vì sao mẹ của con lại không muốn quay về đây?”

Từ nhỏ, Nhạn Thư sinh ra ở Tây Cảnh, nàng chỉ nghe Trường An phồn thịnh từ miệng người khác.

Đôi lúc, mẫu thân sẽ lấy danh nghĩa đi buôn bán, đưa nàng đi ngao du sơn thuỷ, nhưng mỗi lần đều tránh né không đến Trường An.

Lúc nhỏ, cha mẹ không yên tâm để nàng xa nhà một mình, cho đến đầu năm nay, nàng đã qua cập kê, cuối cùng mới có được sự cho phép của hai người. Nàng đi theo đoàn thương nhân quen biết của cha mẹ, đi vào kinh thành để thu thập kiến thức.

Nguyên Anh nhận được thư của Vân Kiều, sau đó tự mình đến cổng thành đón Nhạn Thư, Nguyên Anh dẫn nàng vào thành đi đến nhà mình.

Đối mặt với ánh mắt đầy nghi hoặc của Nhạn Thư, Nguyên Anh thản nhiên nói: “Cái này….đương nhiên là vì kinh thành không tốt như những gì chúng ta thấy!”

Nhạn Thư bị câu trả lời mơ hồ này làm khựng lại, nàng đang suy nghĩ để hỏi tiếp thì bị hương thơm của cửa hàng bên đường thu hút.

Nàng vừa mới đặt chân đến đây, nhìn cái gì cũng đều cảm thấy mới lạ.

Khi đến Nguyên gia, túi đựng đồ trên lưng con ngựa đỏ rực của nàng đã chất đầy.

“Ta đã cho người thu xếp chỗ ở cho con, cả đường đi…” Nguyên Anh nói một nửa, nàng nhìn thấy ánh mắt như sao sáng của Nhạn Thư thì lắc đầu cười: “Xem ra không mệt lắm!”

“Từ nhỏ con đã học cưỡi ngựa, xét về kỹ thuật, những thân vệ dưới trướng cha đều không bì kịp con đâu!” Nét mặt Nhạn Thư bất giác hiện lên chút đắc ý: “Đoàn thương nhân lại đi chậm, cả đường đi giống đi chơi hơn…”

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

Nguyên Anh mỉm cười.

Diện mạo nàng giống Vân Kiều, đặc biệt là đôi mắt đào hoa, khi cười rộ lên trông thật lanh lợi.

Màu đỏ rất kén người mặc, nhưng lại vô cùng phù hợp với nàng, mái tóc dài không hề được búi, chỉ lấy dây cột lên, toàn thân không có hoa tai hay trang sức gì nhưng vẫn khiến người khác không thể rời mắt.

Thứ xuất sắc của Nhạn Thư không phải là tướng mạo mà là khí chất của Tây Cảnh đã nuôi dưỡng nàng, nếu đặt nàng đứng chung với những khuê tú được dạy dỗ thi thư lễ nghĩa ở kinh thành thì liếc mắt có thể nhận ra ngay.

“A đúng rồi!” Đang nói, đột nhiên Nhạn Thư đưa tay vỗ lên trán mình, bộ dạng giống như vừa sực nhớ ra điều gì, vội lục lọi hành lý.

Nguyên Anh quan tâm hỏi: “Sao vậy?”

“Cha kêu con thuận đường mang đồ đến đưa cho Trần gia…” Bên trong hầu bao, Nhạn thư lấy ra một chiếc bình sứ trắng, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm: “Đây là loại cổ trùng hiếm, nghe nói có thể làm thuốc dẫn!”

Nghe nàng nói vậy, Nguyên Anh liền hiểu ra, đây là thuốc đưa cho Trần Thái Phó.

Những năm gần đây, Trần Cảnh là phụ tá đắc lực của Thánh Thượng, cũng có thể nói là trụ cột của triều đình. Nào ngờ, năm trước “trụ cột” này xin nghỉ bệnh, đến giờ vẫn chưa quay lại triều chính.

Thân thể hắn ngày càng sa sút, các thái y hội chẩn cũng không làm được gì.

Lúc trước, Nhạn Thư nghĩ, sau khi vào kinh, nàng sẽ đưa thuốc cho Trần gia trước, kết quả nàng bị khung cảnh của kinh thành mê hoặc, lúc này mới nhớ ra.

Nhưng nàng không hoảng loạn, vì nếu đây là thuốc cần dùng gấp thì cha nàng đã cho người thúc ngựa đưa tới, sao phải kêu nàng mang đi theo đoàn thương nhân làm gì?

Nhạn Thư vuốt lông mao của tiểu mã, nàng nhớ đến tình hình lúc ở nhà, trầm tư hỏi: “Có phải mẹ con có xích mích với vị Trần Thái Phó kia không?”

Nguyên Anh ngơ ngác hỏi: “Sao con lại hỏi như vậy?”

Nhạn Thư ngượng ngùng cười.

Mẫu thân của nàng trời sinh tính tình hiền lành, đối xử tốt với mọi người, nhưng sau khi biết tin Trần Thái Phó bệnh nặng, người lại ẩn ý nói: “Người như hắn cuối cùng cũng có ngày này!”

Tuy không rõ vì sao mẫu thân nàng nói những lời này, nhưng dường như nó không giống lời tốt đẹp lắm.

Nhạn Thư không chậm trễ, nàng hỏi nơi ở của Trần gia, rồi xoay người lên ngựa một cách thuần thục, đi theo đường Nguyên di chỉ.

Vốn nàng có hơi lo lắng, sợ phủ của Trần gia khó tìm. Lúc sau mới phát hiện, phủ đệ này lại chiếm hơn nửa con phố, cực kỳ dễ tìm. Bề thế của thế gia trăm năm thật sự một tiểu cô nương lớn lên ở biên cương không thể tưởng tượng được.

Khi Nhạn Thư đến, nàng chỉ định đưa thuốc rồi đi ngay.

Nào biết, sau khi người gác cổng đi vào truyền lời xong, thì một người trông giống quản gia đi ra, cung kính mời nàng vào.

Đi hết hành lang vòng vèo khúc khuỷu, cuối cùng tới một biệt viện yên ắng, trong ngoài đều trồng trúc, gió thổi qua nghe âm thanh xào xạc.

Ở đây, Nhạn Thư nhìn thấy một nam nhân tóc hoa râm, hắn yếu ớt dựa vào ghế, nhưng thần sắc hắn lại không ủ rũ giống như những người bệnh nặng. Ánh mắt của hắn nhìn nàng có thể nói là bình thản, thậm chí còn mang theo ý cười.

Tựa như nếu không bị đe doạ tính mạng thì mấy loại như phong hàn chỉ là bệnh vặt.

“Thái Phó đại nhân,” Nhạn Thư không quen hành lễ nên động tác có hơi cứng nhắc, sau đó hai tay dân bình sứ lên: “Đây là thuốc dẫn cha bảo ta mang đến!”

Trần Cảnh không hề lộ vẻ vui mừng, hắn chỉ gật đầu nói: “Thay ta cảm tạ Phó tướng quân!”

Nhạn Thư quan sát phản ứng của hắn, không hiểu sao lại có chút bối rối, thậm chí trong lòng nàng đang nghi ngờ, cha nàng ngàn dặm xa xôi đưa đến thứ đồ vô dụng.

Bằng không, sao vị Trần Thái Phó này không hề có phản ứng nào vậy?

“Làm phiến Phó tướng quân phải lo lắng, nhưng bệnh của ta không còn cách nào để xoay chuyển nữa rồi,” Trần Cảnh dừng lại một chút, rồi nói: “Nhưng nhờ có thuốc dẫn này có thể kéo dài được chút thời gian, vậy cũng tốt!”

Nhạn Thư vô cùng kinh ngạc nhìn hắn.

Rõ nàng nàng chỉ nghĩ trong lòng, chưa hề nói gì, nhưng đối phương giống như có thuật đọc tâm, dễ dàng nhìn ra suy nghĩ của nàng.

Tiểu cô nương kinh ngạc hiện rõ trên mặt khi bị đoán trúng tâm tư, chỉ cần liếc mắt là có thể thấy. Trần Cảnh nhìn gương mặt trẻ con của Nhạn Thư, liền nhớ đến Vân Kiều của nhiều năm về trước.

Có lẽ vì tuổi đã cao, hoặc có lẽ hắn dần già đi, trong khoảng thời gian này, Trần Cảnh thường xuyên nhớ cố nhân.

Hắn trải qua hai triều, lúc trẻ thì thận trọng bảo vệ Trần gia chu toàn, lúc sau lại trở thành nhân vật lỗi lạc, tranh đấu với Thánh Thượng suốt 20 năm….Thời gian trôi quá nhanh, giờ nhìn lại có rất ít chuyện đáng để hồi tưởng.

Hắn vẫn luôn nhớ rõ gương mặt của Vân Kiều năm đó nói “vạn sự như ý” khi ở trên sông.

Nhạn Thư thấy hắn sững người tại chỗ, không biết là đang nghĩ đến điều gì, nàng cẩn trọng gọi thử: “Thái Phó đại nhân?”

Trần Cảnh khôi phục tinh thần, lắc đầu cười nhạt, hỏi: “Tây Cảnh có vui không?”

“Rất vui, nhưng không lớn giống như kinh thành…”

Nhạn Thư không sợ người lạ, nàng có thể trò chuyện với những người nàng tình cờ gặp gỡ. Trần Cảnh cố ý dẫn dắt, nàng vô thức nói rất nhiều điều. Cho đến khi phát hiện hắn ngày càng yếu hơn mới vội dừng lại, chần chờ nói: “Có phải ta quấy rầy ngài không?”

“Những chuyện ngươi kể rất thú vị,” Trần Cảnh lắc đầu cười: “Nghe một chút cũng vui, vừa hay có thể giải sầu!”

“Ngươi đi đi!” Hắn chống cằm, sắc mặt ủ rũ khó giấu, hắn dặn dò thêm: “Kinh thành không thể so với Tây Cảnh, nó nằm ngoài tầm tay của phụ thân ngươi, nếu gặp chuyện gì phiền phức, cứ đến tìm ta bất cứ lúc nào!”

Nhạn Thư cảm tạ, đứng dậy hành lễ, sau đó rời khỏi Trần phủ.

Nàng đã nghe người ta nhắc đến chợ đêm náo nhiệt ở thành Trường An từ lâu. Sau khi ăn cơm chiều với Nguyên Anh ở Nguyên Gia, nàng muốn ra ngoài đi xem.

“Mẹ con năm đó đến kinh thành cũng là ta dẫn đi chợ đêm đó…” Gió đêm thổi tóc mai nàng bay tán loạn, ngẫm nghĩ một lúc, Nguyên Anh đưa Nhạn Thư đến chợ đêm ngoài cổng Đông Hoa.

Từ hơn hai mươi năm về trước, Thánh Thượng cho khôi phục chợ đêm bị Huệ Đế cấm trước đó, dần dần nơi đó trở thành nơi náo nhiệt nhất Trường An về đêm.

Người bên ngoài vào kinh nhất định sẽ đến đó.

Nhạn Thư ở tuổi này sức lực tràn đầy, Nguyên Anh dắt đi dạo nửa con phố, liền dừng ở quán trà bên đường, vẫy tay với nàng: “Con tự đi dạo đi, nhớ kỹ đường đi, đi xong rồi đến tìm ta, chúng ta cùng về!”

Nhạn Thư ngoan ngoãn đồng ý, sau đó nàng hòa lẫn vào đám đông.

Đèn đuốc đủ loại sáng trưng cả con đường, Nhạn Thư nhìn các sạp vẽ tranh kẹo bên đường lập tức bị thu hút bởi tay nghề tinh xảo, nên đến gần để xem.

Người bán hàng rong tay cầm muỗng nước đường đã nấu chảy, cười hỏi: “Cô nương muốn vẽ hình gì?”

Nhạn Thư ngẫm nghĩ: “Mây và Nhạn!”

Hai mẫu này không thường thấy, người bán hàng rong cân nhắc một hồi, rồi nâng tay vẽ lưu loát như con rồng uốn lượn.

Tiếp đó, hắn dùng que gỗ cẩn thận dính lên đường.

Nhạn Thư lấy mấy đồng tiền ra, sau đó nhẹ nhàng nhận kẹo đường, nàng nhìn chăm chú đến mức không để ý đến con đường phía trước, nàng đi vài bước đã đụng phải một người.

Kẹo mới ra lò vì vậy dính lên thanh y của người nọ, để lại dấu vết vô cùng sinh động.

Nhạn Thư lảo đảo lui về phía sau vài bước, lúc đứng vững, nàng liên tục cúi đầu xin lỗi.

Người nọ chỉ nhìn nàng, không nói một lời.

Nhạn Thư nâng mắt nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân cao gầy đứng dưới ánh đèn, thoạt nhìn hắn đã qua tuổi tứ tuần, tướng mạo đường hoàng xuất chúng.

Sau khi chạm ánh mắt hắn, lời xin lỗi mắc kẹt trong miệng. Nàng không rõ vì sao người kia lại dùng ánh mắt phức tạp để nhìn mình?

Nàng không hiểu nỗi cảm xúc của nam nhân trước mặt, nhưng dường như nàng cảm thấy hắn đang đau khổ.

“Ngài ổn không?” Nhạn Thư quơ tay trước mặt hắn, cảm thấy khó hiểu.

Người nọ giống như giật mình tỉnh giấc, lấy lại tinh thần, hắn nắm tay để trên môi thấp giọng ho khan.

“Thật xin lỗi, vừa rồi ta không cẩn thận!” Nhạn Thư liếc mắt nhìn kẹo đường dính trên chiếc áo xanh, nàng móc túi tiền ra muốn bồi thường xiêm y cho hắn.

“Không cần đâu!” Nam nhân kia vất vả lắm mới ngừng ho, ánh mắt lại dừng trên người nàng, bất giác ngẩn ngơ.

“Ngài….” Nhạn Thư dè dặt hỏi: “Ngài biết ta sao?”

Nam nhân kia thấp giọng nói: “Tướng mạo của ngươi giống một vị cố nhân của ta!”

Cố nhân?

Tuy Nhạn Thư có hơi tò mò, nhưng nhìn thấy sắc mặt hắn u buồn, nàng nghĩ tám phần là chuyện thương tâm, cho nên không hỏi tới nữa.

Tuy người ta nói “không cần”, nhưng nàng vẫn lấy khối bạc từ trong túi ra, đưa cho hắn xem như bồi thường. Rồi sau đó cũng không ở lại lâu, tiếp tục đi dạo phố.

Nàng chưa từng quay đầu lại, cũng không chú ý tới, người nọ ở phía sau đứng bất động nhìn theo bóng dáng nàng một hồi lâu.

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!
Phò Mã Gian Manh

Chương 78: Ngoại Truyện 1

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 78: Ngoại Truyện 1

Edit: -BG- (Hằng Đoàn)

Beta: Legi (Giang Phong)

Có tiếng khóc nỉ non truyền ra từ trong ngôi nhà xa hoa và thoang thoảng mùi hoa đào.

Chu Phú vùi đầu, sắc mặt nặng nề ngồi trong sân, khi nghe thấy tiếng khóc thì đột nhiên ngẩng đầu lên. Bách Lý Thừa tướng và Chu lão gia luôn túc trực ở bên cạnh cũng đồng thời đứng lên, nhao nhao kích động muốn xông vào bên trong, nhưng chẳng ai chịu nhường ai, xô đẩy lẫn nhau để đối phương vấp ngã.

Quý Hỉ ma ma canh giữ ở ngoài cửa phòng, ngăn cản già trẻ ba người vào bên trong gây nhốn nháo. Qua một lúc lâu, tiếng trẻ con khóc càng lúc càng lớn, ma ma quản gia mở cửa phòng, để đám nha hoàn mang nước bẩn đi đổ.

Chu Phú chui qua chỗ trống, muốn chui vào trong nhưng bị ma ma quản gia chắn lại ở ngoài cửa, nói: “Chúc mừng phò mã gia, là một bé trai, trắng trẻo mập mạp, rất đáng yêu.”

“Có thật không?” Chu Phú vui vẻ ra mặt: “Nương tử ta sao rồi? Nàng có khỏe không?”

“Phò mã yên tâm, công chúa hoàn toàn khỏe mạnh! Chỉ là sau khi sinh sẽ mệt mỏi nên đã ngủ rồi.” Ma ma quản gia nhìn dáng vẻ lo lắng của hắn, không khỏi buồn cười, nói: “Nô tỳ ẵm tiểu thiếu gia đi tắm rửa, một lát sau sẽ ôm qua cho phò mã xem mặt.”

“Được được được, ma ma mau đi, mau đi đi.” Chu Phú biết nương tử không sao, mẹ con bình an, nên cuối cùng trái tim thấp thỏm cũng hạ xuống.

Lúc ma ma quản gia đặt một một đứa bé phấn điêu ngọc trác vào trong tay Chu Phú, hắn không biết rằng mình sẽ cảm động đến như thế, sinh mệnh bé nhỏ này đã chào đời, khuôn mặt nho nhỏ, bàn tay cũng nhỏ tí. Chu Phú cẩn thận dùng một ngón tay vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn kia, đứa nhỏ lập tức vặn vẹo không yên khiến Chu Phú sợ đến mức phải vội vàng thu ngón tay về. Hắn ngắm nhìn đứa bé đã an tĩnh trở lại liền xúc động mà bật cười.

Mọi người ở bên ngoài sảnh đợi gần hai canh giờ, Trì Nam mới tỉnh lại từ giấc ngủ mê man, Chu Phú vọt vào đầu tiên. Hắn thấy sắc mặt nương tử nhợt nhạt, đau lòng đến nỗi không thể nói rõ hắn vô cùng thương yêu nương tử.

Ngồi ở mép giường, Chu Phú dịu dàng gẩy vài sợi tóc dính bết trên trán do mồ hôi cho Trì Nam, sau đó hắn nắm lấy bàn tay yếu ớt của nàng, đặt dưới môi khẽ hôn: “Nàng vất vả rồi.”

Trì Nam có vẻ hơi mỏi mệt lắc đầu, sự xúc động khi lần đầu tiên được làm cha mẹ tràn ngập mọi suy nghĩ của phu thê hai người.

— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —-

Năm tháng sau

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

Mấy ngày nay Chu Phú có chút buồn bực. Tuy nói nhìn thấy con trai khỏe mạnh lớn lên từng ngày khiến người làm cha như hắn cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc, nhưng cùng với vui vẻ và hạnh phúc là những lần âm thầm oán giận trong lòng.

Bởi vì nương tử là người gánh vác chức vụ “nhiếp chính” nên hằng ngày nàng đều phải vào triều xử lý quốc sự. Mặc dù hai người không thể ở cùng nhau cả ngày, nhưng dù sao đến tối vẫn có một chút thời gian nghỉ ngơi. Từ sau khi nương tử mang thai, liền từ bỏ chức vụ nhiếp chính, chỉ chuyên tâm ở nhà dưỡng thai. Nàng mang thai mười tháng, hắn ở một bên nhìn thấy được, sờ được, lại không ăn được, nhưng vì sinh mệnh bé nhỏ trong bụng mà hắn cố gắng nhẫn nại cho đến bây giờ… Nhưng hiện tại thì thế nào?

Nương tử sinh con trai xong, bản thân cũng không phải gánh vác trách nhiệm nhiếp chính vương nữa, giao lại tất cả mọi việc cho Hoàng đế, không cần phải vào triều mỗi ngày, cũng không cần xử lý quốc sự đến đêm khuya…. Nhưng vì sao hắn vẫn không được đụng vào nương tử nhà hắn vậy??

Nguyên nhân là do… Con trai!

Kể từ sau khi nương tử có con trai, liền hoàn toàn, quẳng hắn – người có công đầu trong việc tạo ra xú tiểu tử đó ra sau đầu. Mỗi ngày nhìn thấy hắn, câu hỏi nhiều nhất chính là: Con đâu? Con có đói bụng không? Con đã tỉnh chưa?

Mặc dù Chu Phú biết ý nghĩ của mình bây giờ rất kỳ quái, nhưng hắn không nhịn được mà âm thầm ăn dấm chua của chính con trai mình.

Không được, không thể tiếp tục như vậy được!

Chu Phú âm thầm tính toán ở trong lòng, nếu như nương tử không bao giờ để ý tới hắn nữa, vậy sau này hắn phải làm sao?

Kết quả là, sáng sớm một ngày nào đó, thừa dịp lúc nương tử còn chưa tỉnh ngủ, Chu Phú lén lút ôm con trai bên cạnh nương tử đi ra ngoài, giao cho Bách Lý Thừa tướng đang canh giữ ở ngoài cửa. Trời còn chưa sáng, hai người đã thực hiện cuộc giao nhận lén lút này ngay trước cửa phủ công chúa.

Sau khi Chu Phú giao con trai cho ông nội hắn xong, hắn lại rón ra rón rén trở lại phòng.

Nhưng vừa nằm xuống, nương tử hắn liền tỉnh lại, chuyện đầu tiên là nhìn xem con trai đã dậy chưa, nhưng bên cạnh trống không đâu còn đứa con trai bé xíu mũm mĩm của nàng nữa?

Trì Nam sợ hãi ngồi bật dậy, kinh hô: “Con đâu rồi?”

Chu Phú nhìn khuôn mặt lo lắng của nương tử nên bỏ luôn ý định giấu giếm, thành thật khai báo: “À, ông nội nói muốn để con trai đến phủ thừa tướng ở vài ngày.”

Trì Nam nhìn vẻ mặt có chút khẩn trương của Chu Phú, nhất thời đã đoán được là do hắn làm. Nàng bất đắc dĩ vén chăn lên, bước xuống giường, nói: “Con còn nhỏ, thừa tướng là một đại nam nhân sao có thể chăm sóc trẻ con được? Ta đi đón con về.”

Trì Nam nói xong liền muốn mặc quần áo rời giường, nhưng lại bị Chu Phú lập tức kéo ngã. Hắn đè lên hông của Trì Nam, nắm chặt hai cổ tay nàng trong tay, nói một cách gấp gáp: “Nương tử, đừng quan tâm tới con nữa. Nàng hãy quan tâm đến ta đi.”

Trì Nam không giải thích được động tác này của Chu Phú, nàng không hiểu hỏi: “Ta phải quan tâm chàng như thế nào? Chàng bao nhiêu tuổi rồi, đừng làm loạn nữa, ta đi đón con trai về, nó còn quá nhỏ.”

Chu Phú nghe nương tử nói như vậy, càng thêm nóng nảy, làm nũng như một đứa con nít nói: “Không không không, ta không đứng lên! Con… Con nhỏ, nhưng có nhiều người chăm sóc, ta…ta, ta…… Ta lại không có ai quan tâm, cực kỳ đáng thương.”

Trì Nam bị hắn nói cho dở khóc dở cười: “Chàng bao nhiêu tuổi rồi, còn cần phải có người chăm sóc gì nữa chứ?”

Chu Phú nhìn nương tử mỉm cười yểu điệu, tim đập càng nhanh, hô hấp cũng dần dần dồn dập, chậm rãi lại gần nương tử, ấn xuống đôi môi mềm mại của nàng một nụ hôn dài.

Hắn vốn chỉ muốn hôn nhẹ nhàng, nhưng khi môi lưỡi hắn tiếp xúc với mỹ vị ngọt ngào, hắn như thể là nếm phải chất gây nghiện của cây anh túc (thuốc phiện), không thể ngừng lại được.

Chu Phú đưa đầu lưỡi ra cạy mở đôi môi có chút kháng cự của Trì Nam, liếm nhẹ hàm răng nàng. Không chịu nổi cảm giác tê dại chỗ khớp hàm, Trì Nam khẽ hé môi, hắn liền gấp rút đưa chiếc lưỡi linh hoạt vào trong miệng Trì Nam, khuấy đảo lật chuyển hút lấy mật ngọt trong miệng. Trì Nam chịu áp lực từ phía trên, muốn khép miệng lại, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được khoái cảm “hít thở không thông” đã lâu không được nếm này.

Nước bọt dâm mị từ từ chảy xuống theo cằm, lạnh lẽo nhỏ xuống phía trong vạt áo hơi mở rộng của Trì Nam.

“Chu Phú… chờ… chờ một chút.”

Hai tay Trì Nam vùng ra, chống lên bả vai Chu Phú, muốn để hắn tỉnh táo lại, nhưng Chu Phú đã động tình thì làm sao có thể bỏ qua thời khắc tươi đẹp mà hắn đã mong chờ bấy lâu, môi lại phủ lên môi Trì Nam lần nữa, tìm mọi cách để dây dưa.

Trì Nam bị hắn hôn đến choáng vàng thở hổn hển, từ bỏ giãy dụa.

Chu Phú đè chặt hai cổ tay Trì Nam qua đỉnh đầu, một tay tới cởi vạt áo trước của Trì Nam, sau khi kéo nốt cái yếm che chắn ra, hai ngọn đồi trắng như tuyết bỗng nhiên đập vào mắt.

“Nương tử, dường như chỗ này thay đổi rồi.”

Giọng Chu Phú khàn khàn thì thầm bên tai Trì Nam. Bàn tay cũng không hề nhàn rỗi, cầm một bên mềm mại vừa nắm, vừa vuốt ve, thỉnh thoảng lại liếm liếm.

Trì Nam bị hắn làm cho điên đảo, mặc dù biết bây giờ không phải là lúc làm chuyện này, nhưng không có hơi sức cự tuyệt được, chỉ đành phải không ngừng lắc đầu, nói: “Đừng bóp, sẽ có… ra ngoài.”

Dường như Chu Phú không hề nghe rõ nương tử nói gì, khóe miệng nhếch lên, tà ác hỏi “Sẽ có cái gì ra ngoài?”

Nói xong hắn liền như thể cố ý, ngậm chặt quả thù du (*) trên ngực Trì Nam, hơi dùng sức hút, sữa không ngừng bị hắn hút vào trong miệng. Cảm giác này khiến hắn mê muội, giống như chưa từng có điều này.

(*) Quả thù du nó thế này http://goo.gl/zCd4ez, ai tưởng tượng nó trong câu văn trên ra cái gì thì ra.:v

Thì ra đây chính là sữa mà hằng ngày tiểu tử kia uống, không có hương vị gì, nhưng lại khiến hắn khó có thể tự kềm chế, vừa hút, vừa bắt đầu lấy tay đè ép bên kia. Trì Nam vừa cảm thấy e lệ, lại vừa cảm thấy một loại sung mãn không có gì sánh kịp, đây là chuyện mà nàng chưa bao giờ gặp khi cho con trai bú sữa mỗi ngày.

Trì Nam ôm đầu Chu Phú, ấn xuống trước ngực mình, dường như nàng đang không tiếng động yêu cầu hắn hút nhiều hơn. Hai chân nàng chủ động quàng lấy hông hắn, cảm thụ kích thích và ma sát đến từ hắn. Nàng chỉ cảm thấy một luồng nhiệt từ trong bụng vọt lên, lan tỏa khắp cơ thể.

Chu Phú liếm bầu ngực của nương tử đủ rồi, liền hôn một đường xuống phía dưới, từng lớp quần áo dần dần bị bắt lột bỏ. Chỉ chốc lát sau, nương tử của hắn đã bị hắn cởi sạch đồ, trần như nhộng nằm dưới thân hắn.

So sánh với lúc chưa sinh, nương tử đẫy đà lên không ít. Nếu ngày trước là “cốc u lan hoang vắng”, thì này đã trở thành “mẫu đơn nở rộ”, diễm lệ vô song.

“Nương tử, nàng thật sự rất đẹp.”

Hắn nói xong liền ôm lấy hai chân hơi kẹp chặt của nàng, đột nhiên tách ra, nhất cổ tác khí*, lấy lửa nóng đã sớm không kìm nén nổi đến khó chịu của mình nhanh chóng đi vào.

(*Nghĩa: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm. “Tả Truyện” Trang Công thập niên: “phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt”. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.)

Khoái cảm đã lâu không gặp khiến Chu Phú suýt nữa không kìm chế được muốn phát tiết ra ngoài, thật may là cuối cùng cũng mạnh mẽ áp chế được, nhờ vậy mới không rơi vào cảnh bị người chê cười.

Chu Phú thử động hai cái thì thấy nương tử nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, có thể là do đã lâu chưa trải qua chuyện này. Hắn không kịp suy nghĩ, bất ngờ tiến vào nên nàng cảm thấy quá đột ngột và không thoải mái. Hắn cố gắng đè nén dục vọng đang cuộn trào xuống, thả bàn tay đang giữ tay nàng lên đỉnh đầu xuống, nâng eo nàng lên, hai tay nắm lấy mông của nàng, vuốt ve hết lần này đến lần khác.

Vùng mẫn cảm trên thân thể Trì Nam bị Chu Phú tiến công liên tục, hóa thành một vũng “xuân thủy”. Nàng đã sớm không còn phân biệt được mọi chuyện, hai mắt mông lung, chỉ có thể dùng hơi thở dồn dập để chứng minh nàng còn tri giác.

Cảm thấy nương tử ở dưới người đã buông lỏng, rốt cuộc Chu Phú cũng không chịu nổi nữa, gầm nhẹ một tiếng, liền mở rộng đất đai, phóng ngựa dong ruổi.

Hai người triền miên liên tục, không biết đã trải qua bao lâu, Trì Nam chỉ cảm thấy bụng đói khó chịu, lúc này mới cố gắng ngăn trở Chu Phú vẫn dây dưa không chịu ngừng nghỉ.

Chu Phú ôm nàng vào trong ngực, không để cho nàng xuống giường, dùng môi di chuyển lên trên liếm vành tai Trì Nam, khiến sau tai nàng ướt nhẹp, chỉ nghe giọng Chu Phú khàn giọng nói như thế: “Nương tử, cảm giác này quá tuyệt vời, sau này không cho phép nàng không để ý tới ta một thời gian dài như vậy nữa.”

Trì Nam bất đắc dĩ nói: “Ta đâu có không để ý tới chàng?”

Chu Phú quấn lấy nàng không chịu buông, cứng mềm đều dùng: “Nàng có! Không cho ta đụng vào người trong khoảng thời gian dài như thế, nàng cũng biết rồi còn gì, ta sắp nghẹn chết rồi đó.”

Trì Nam nhìn khuôn mặt vừa đáng thương vừa đáng giận của hắn, cuối cùng không nói thêm gì nữa, bấm nhẹ một cái trên má hắn, lúc này mới gật đầu nói: “Biết rồi.”

Chu Phú nhận được sự đồng ý của nương tử, càng thêm hưng phấn, giơ tay lên dò tìm vào trong vạt áo của Trì Nam. Trong sáng nay Trì Nam đã trải qua mấy bận giày vò, sức cùng lực kiệt từ lâu, nàng bắt lấy bàn tay xấu xa của Chu Phú, thở dài nói: “Thôi. Hôm nay vậy là đủ rồi. Đi ăn một chút gì đã, sau đó đi đón con về.”

Tuy nói Bách Lý Thừa tướng sẽ không đối xử tệ với con trai của mình, thậm chí sẽ rất thương nó, nhưng Trì Nam thân là mẹ đẻ sao có thể yên tâm được.

Nhưng Chu Phú lại không cho là đúng: “Không đón! Để cho con ở bên đó hai ngày, chúng ta cũng chăm sóc an ủi nhau, hưởng thụ thế giới chỉ có hai người, không được sao?”

“Nhưng…”

Chu Phú lấy ngón tay đè cánh môi Trì Nam, không cho nàng nói tiếp. Hắn nói:

“Nương tử, mới vừa rồi nàng đã đồng ý với ta, sẽ không phớt lờ ta, sẽ không quan tâm con trai quá nhiều nữa… Bây giờ nàng lại đổi ý sao? Không được, ta muốn trừng phạt nàng!”

Nói xong lại một trận náo loạn khiến Trì Nam dở khóc dở cười: “Ta chỉ nói là sẽ không phớt lờ chàng, chứ nói không quan tâm chăm sóc con chúng ta bao giờ?”

“Nàng xem nàng xem, nàng chính là không muốn để ý tới ta, có đúng không?” Chu Phú không sờ được da thịt non mềm của nương tử, bắt đầu cố tình gây sự.

Trì Nam hất phăng ma chưởng của hắn ra, nói: “Chu Phú, chàng có chừng có mực một chút cho ta!”

“……”

.

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!