Nàng thà rằng chậm mấy năm, góp đủ tiền mới mua.
Nhưng đợi nàng mua được rồi, còn chưa kịp dọn vào nhà mới thì đã xuyên sách…
Thế sự vô thường mà.
Nội tâm Giản Hoan lệ chảy thành sông, đi về phía trước dưới cái nhìn của Cung Phi Hồng.
Lúc đi tới đầu hàng, một vị nữ tu bạch y ngăn nàng lại, công bằng liêm chính nói: “kiểm tra linh căn ra sau xếp hàng, không được chen ngang.”
Giản Hoan hơi chớp mắt, nhẹ nhàng lên tiếng: “Nhưng mà tu sĩ tỷ tỷ, ta tới tìm người.”
Nữ tu bạch y nghi ngờ: “Tìm người? Tìm ai?”
Giản Hoan lấy ngọc bội đồng tâm trong ngực ra cho đối phương xem: “Ta tìm Thẩm Tịch Chi, ta là vị hôn thê của hắn. Đây là ngọc bội đồng tâm gia truyền của Thẩm gia, trên người Thẩm Tịch Chi ắt có nửa còn lại. Tu sĩ tỷ tỷ biết hắn không?”
Nữ tu bạch y sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Thẩm sư huynh?”
Thẩm Tịch Chi, từ trên xuống dưới phái Ngọc Thanh, không ai không biết không người không hay.
Các đệ tử phái Ngọc Thanh phụ trách kiểm tra linh căn ngồi đây đều là người tai thính mắt tinh, ai cũng nghe thấy lời Giản Hoan nói.
Mấy người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sau đó đều cùng nhìn về một hướng.
Giản Hoan nhìn theo, liền phát hiện trước hàng ngũ dài nhất, nhiều nữ tử nhất, có một bóng người chậm rãi đứng lên.
Trước sơn môn có mấy cây cổ thụ ngàn năm cành lá sum suê, tầng tầng lớp lớp phiến lá cản nắng chiều lại, nhưng vẫn có một tia sáng lọt qua kẽ hở, nhỏ vụn bao trùm lên người thiếu niên.
Hắn mặc y phục màu trắng của đệ tử phái Ngọc Thanh, trên đầu cài chiếc trâm gỗ bình thường, nhưng ngũ quan được chạm khắc tinh xảo, làm tôn lên vẻ đẹp xuất sắc của y, ngay cả trâm gỗ cũng trở nên cao quý.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Sắc mặt thiếu niên lộ vẻ tái nhợt không mấy khỏe mạnh, đôi đồng tử sâu thẳm màu nâu đậm gợn sóng, như là hổ phách.
Chàng nhìn Giản Hoan, trên mặt không có biểu cảm gì: “Ta là Thẩm Tịch Chi.”
Dưới gốc cây bạch quả, Giản Hoan đứng đối diện Thẩm Tịch Chi.
Mọi người vươn cổ nhìn sang, màu xanh dày đặc của mùa hè nóng nực bao trùm lấy hai người họ, áo bào trắng trong cảnh sắc mênh mông vô bờ, như là hai chấm đỏ trong trời băng đất tuyết, tươi đẹp lại rực rỡ.
Người của phái Ngọc Thanh ngồi ở trên ghế đều nghiêm mặt, vừa nghiêm túc kiểm tra linh căn cho đệ tử mới, vừa nhỏ giọng bàn tán.
“Vừa nãy các người có nghe thấy không! Vậy mà Thẩm sư huynh lại có vị hôn thê!”
“Ta thật sự kinh ngạc, không phải lúc 6 tuổi Thẩm sư huynh đã bị Cố phong chủ đưa về phái Ngọc Thanh sao, nhận làm đệ tử thân truyền sao? Người nhà Thẩm sư huynh cũng đã chết trong cuộc bạo loạn của ác yêu, tại sao vẫn có thể có vị hôn thê tìm đến tận cửa?”
“Chắc chắn là do phụ mẫu đính ước từ bé.”
“Đáng tiếc, cô nương kia cũng vô cùng xinh đẹp, nhưng chắc chắn Thẩm sư huynh sẽ từ chối.”
“…”
Còn ở nơi cách xa đám người.
Thẩm Tịch Chi cụp mắt, đọc từng chữ từng câu trong tờ hôn thú, lông mi dày rậm che mất một mảng.
Giản Hoan ngẩng đầu, vô cùng mong đợi nhìn về phía hắn.
Một lúc sau, Thẩm Tịch Chi gấp tờ hôn thú lại theo nếp gấp cũ, nhìn về phía Giản Hoan: “ông của ngươi đâu?”
Lúc hai nhà đính hôn, hắn mới ba tuổi, không nhớ được rất nhiều chuyện, bao gồm cả hôn sự này.
Nhưng nghe Giản Hoan nói, vị gia gia cho hắn kẹo ăn từ trong kí ức sâu thẳm, lại từ từ hiện ra.
Giản Hoan dùng giày dẫm hòn đá dưới chân: “Ông nội đã mất từ ba tháng trước rồi.”
Thẩm Tịch Chi mím môi dưới, ánh mắt chuyển từ trên người nàng đến người xếp hàng dài bên ngoài.
Bởi vì hắn rời khỏi, hàng ngũ kia rất lâu đã không có tiếng động.
Hắn thu ánh mắt lại, cố nén cơn buồn bực trong lòng xuống, nói thẳng: “Giản cô nương, đối với hôn sự này, ta một lòng hướng đạo, sợ là bất lực.”
Giản Hoan hơi nín thở: “Cho nên?”
Thẩm Tịch Chi: “Ngươi muốn ta làm thế nào, mới có thể đồng ý hủy bỏ hôn sự này?”
A, Rất thẳng thắn.
Nếu đối phương đã không vòng vo, vậy nàng cũng đi thẳng vào vấn đề.
“mười vạn linh thạch.” Giản Hoan giơ mười ngón tay ra: “Chỉ cần ngươi bỏ ra mười vạn linh thạch, hôn sự của chúng ta sẽ được hủy bỏ, thế nào?”
“…”
Vẻ mặt của Thẩm Tịch Chi lạnh đi rõ ràng, đôi đồng tử màu nâu ánh lên tia âm u, nhìn chằm chằm Giản Hoan không chớp mắt.
Giản Hoan bị nhìn đến có hơi rụt rè.
Làm sao? Mức giá không thích hợp sao?
Nhưng mức giá này, là hắn tự đề ra trong sách mà, nàng cũng không tăng giá.
Thẩm Tịch Chi nhắm mắt: “Giản cô nương không có chuyện gì khác muốn ta làm sao?”
Giản Hoan nghĩ ngợi, lắc đầu: “Không có.”
Bây giờ vấn đề khó khăn nhất của nàng chính là thiếu tiền, chỉ cần có tiền tất cả mọi thứ đều giải quyết được.
Thẩm Tịch Chi xác nhận nói: “Giản cô nương chỉ có thể chấp nhận điều kiện này.”
Giản Hoan không do dự: “Đúng.”
Nghe vậy, Thẩm Tịch Chi rũ mắt không mở miệng.
Giản Hoan cũng không làm phiền hắn, mười vạn linh thạch không phải con số nhỏ, người ta cũng cần cân nhắc chút.
Nàng vô cùng buồn chán nhìn ngang nhìn dọc, vẫn có lòng thảnh thơi cúi người nhặt lá bạch quả màu xanh.
Một lúc sau, Thẩm Tịch Chi hơi khép mắt lại, rồi lại mở ra, giống như đã đưa ra quyết định, giọng nói cứng nhắc: “Vậy thì không hủy.”
Động tác của Giản Hoan dừng lại, lá bạch quả trên đầu ngón tay nàng trượt xuống từ khe bàn tay, lượn vòng trong không trung, sau đó run rẩy rơi xuống đất lần nữa.
Nàng giống như không tìm thấy giọng nói của mình: “Ngươi, ngươi vừa nói cái gì??”
Thẩm Tịch Chi nhìn nàng: “Không hủy hôn nữa, Giản cô nương muốn thành hôn lúc nào cũng được, chỉ cần nói trước với ta một tiếng.”
Hắn cáo biệt: “Ta vẫn có chuyện, đi đây.”
Mí mắt Giản Hoan giật giật, vội vàng ngăn hắn lại: “Này, ngươi đợi chút—”
Bây giờ nàng vô cùng kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi.
Thứ gì vậy, không phải trong sách hắn thà chết cũng muốn hủy hôn sao!
Rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu.
Suy nghĩ của Giản Hoan bay nhanh.
Đúng rồi, bây giờ Giang Xảo Xảo còn chưa vào phía Ngọc Thanh, nàng ấy nhập môn vào ngày cuối cùng.
Như vậy bây giờ, Thẩm Tịch Chi vẫn chưa quen biết nữ chính, nguyện vọng hủy hôn của hăn không mạnh như vậy, dĩ nhiên sẽ không bỏ ra mười vạn linh thạch.
Giản Hoan nhắm mắt, cam chịu nói: “Vậy ngươi cảm thấy bao nhiêu linh thạch mới thích hợp?”