Đừng Sợ, Ta Không Phải Là Ma Đầu

Chương 11 Đừng Sợ, Ta Không Phải Là Ma Đầu

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 11 Đừng Sợ, Ta Không Phải Là Ma Đầu

“Nói hay lắm!”

Trong Nguyệt Cung.

Lý Kỳ Hi nhìn đệ tử của mình, càng nhìn càng vui mừng.

“Dù ta không ngại cái nhìn của đám người tầm thường này, nhưng đệ tử có thể trượng nghĩa chấp lời thay ta, ta vẫn vui mừng. Bất quá ta và ngươi chính là chúa tể tiên giới, cũng không thể đem tâm tư đặt ở so đo với những phàm nhân này. Nhớ kỹ, về sau không nên làm như vậy.”

Lý Kỳ Hi nói.

Lúc này Quý Trường Sinh đã sớm rời khỏi giảng kinh đường, sau khi trở lại Nguyệt Cung không đợi hắn báo cáo cũng đã thấy được Lý Kỳ Hi.

Nghe Lý Kỳ Hi nói như vậy, Quý Trường Sinh nghiêm mặt nói: “Sư tôn, người chính là đại năng thời thượng cổ cũng đã thành đạo, tự nhiên không ngại cái nhìn của phàm nhân. Ta tu luyện thời gian còn ngắn, còn không làm được giống sư tôn không lấy vật làm vui, không lấy mình buồn như vậy. Nếu còn có người bất kính với sư tôn, ta vẫn muốn thay sư tôn ra mặt. Vũ nhục ta có thể, vũ nhục người tuyệt đối là không được!”

“Ai nha, ngươi cái này, không cần thiết, thật không cần thiết.” Lý Kỳ Hi liên tục xua tay.

Quý Trường Sinh không hề nhúc nhích, thái độ kiên quyết.

“Đàn ông có kinh nghiệm đều biết, khi phụ nữ nói không được, nhất định phải có lựa chọn lắng nghe. Nếu bạn thực sự không thể thì hoàn toàn không thể”. Ở điểm này thì Quý Trường Sinh rất giỏi.

“Thôi, tùy ngươi đi.” Lý Kỳ Hi tựa hồ là thấy mình không thuyết phục được đệ tử, rất dễ dàng liền buông tha thuyết phục.

“Chân Vương, xem ra ngươi tán thành phương thức tu luyện của ta?”

“Chắc chắn rồi.”

Quý Trường Sinh quá tán thành. Không hoàn toàn là bởi vì thân phận bối cảnh của Lý Kỳ Hi. Hắn cũng là thật cho rằng:

“Lý Kỳ Hi có thể ở cái tuổi này đã có loại thành tựu như thế cũng đã rất lợi hại rồi”.

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

“Không nói đến lai lịch của sư tôn, căn bản không cần quan tâm căn cơ có vững chắc hay không. Chỉ dùng phương thức tu luyện mà nói, ta chưa bao giờ cho rằng ở một cảnh giới nhất định nào đó phải làm hoàn mỹ vô khuyết mới được. Có lẽ tiến bộ nhanh chóng sẽ mang đến căn cơ bất ổn nhưng chỉ cần ta tấn chức đủ nhanh, hết thảy đều không thành vấn đề. Đối thủ Kim Đan cảnh ta đánh không lại, Nguyên Anh ta cũng có thể miểu sát hắn. Chờ Nguyên Anh hắn tìm ta báo thù, nói không chừng ta đã hóa thần”.

“Đệ tử cho rằng phương thức tu luyện này của sư tôn kỳ thật không phải là căn cơ bất ổn mà là rất nhiều người không có cách nào thăng cấp nhanh chóng. Trên lý thuyết chỉ cần có thể thăng cấp nhanh chóng thì vĩnh viễn sẽ đứng ở thế bất bại.”

“Nói hay lắm!”

Lý Kỳ Hi vỗ đùi mình, có một loại xúc động muốn song tu với Quý Trường Sinh.

“Nam nhân này dường như nói chuyện thật giống như là cố ý nhằm vào phương pháp tu luyện mà nàng tập luyện qua, từng câu từng chữ đều nói động đến sâu trong tâm khảm nàng, làm cho nàng tâm hoa nộ phóng”.

“Thiên hạ tiên pháp, duy nhanh bất phá. Chỉ cần ta tu luyện đủ nhanh, cái gì căn cơ bất ổn, cái gì đồng giai yếu nhất, đều là mây bay. Những người chỉ trích tu luyện công đức quá yếu, đều là phế vật không nắm chắc nhanh chóng tấn thăng. Tám đồ đệ ta thu nhận lúc trước, cũng đều không hiểu được khổ tâm của ta. Chỉ có Chân Vương ngươi, mới xứng ngồi mà luận đạo với ta, mới có thể lý giải khát vọng và tài năng chân chính của ta. Nào, Chân Vương, mời ngồi lên.”

Quý Trường Sinh thản nhiên ngồi xuống.

“Tuy rằng Lý Kỳ Hi là một bệnh nhân tâm thần không sai nhưng hắn thật cảm thấy lời nói của Lý Kỳ Hi trên lý thuyết không có bệnh nặng”.

“Duy nhất có trăm triệu điểm nho nhỏ tai họa ngầm chính là công đức rất khó làm”.

Bất quá Quý Trường Sinh trước đó phát hiện huyễn cảnh có thể làm tăng công đức.

Lý Kỳ Hi có thể ở cái tuổi này có loại thực lực này, khẳng định là có biện pháp.

Hắn khiêm tốn thỉnh giáo.

Lý Kỳ Hi cũng không giấu diếm.

“Chúng ta Dao Quang nhất mạch tu vi tiến bộ một bước lên mây chỉ có một cách đó là tích lũy công đức, công đức! công đức! vẫn là công đức! nhưng là cùng Truyền Kinh trưởng lão suy nghĩ lại bất đồng, không cùng quan điểm, ta cho rằng công đức rất dễ dàng tích góp từng tí một.”

“Xin sư tôn chỉ điểm”.

Lý Kỳ Hi khoát tay áo, từ bệnh nhân tâm thần trở thành người biết chăm lo cho nước cho dân: “Chân Vương, ngươi không rõ, thế gian này có quá nhiều chuyện bất bình, có vô số công đức đang chờ chúng ta nhận lấy. Ngươi đi hồng trần một chuyến, chỉ cần có thể hành hiệp trượng nghĩa, chân chính giúp đỡ những kẻ yếu thế, giúp họ vượt qua hoạn nạn, tỏ rõ thái độ đối với những kẻ cường đạo thì khi trở về chính là công đức đầy người. Đáng tiếc, chỉ có ta có thể làm được, những người khác tình nguyện lừa mình dối người, nhắm mắt lại ca ngợi thái bình thịnh thế, cũng không muốn hành hiệp trượng nghĩa, nhặt không công đức”.

Quý Trường Sinh trừng mắt nhìn.

Một chút hiểu.

“Thế gian này có quá nhiều người không thể dây dưa vào”.

“Những người khác đều không dám trêu chọc vào họ”.

“”Nhưng đằng sau Lý Kỳ Hi có một đương thế đệ nhất nhân làm hậu trường ủng hộ, chính mình lại là một bệnh nhân tâm thần, đương nhiên những người đó đều là rác rưởi”.

“Cho nên Lý Kỳ Hi dũng cảm đi lên sau đó dựa vào Linh Lung tiên tử để sống sót”.

“Những người khác cũng chưa chắc không có dũng khí nhưng bọn họ thiếu một đương thời đệ nhất nhân ủng hộ, cũng thiếu một cái tinh thần trí não không bình thường “.

“Sự thật có lẽ là như vậy”.

Quý Trường Sinh chải chuốt xong cũng không có thất vọng bởi vì hắn cảm thấy con đường Lý Kỳ Hi đã chọn này, hắn cũng có thể đi.

“Dù sao đương thời đệ nhất nhân tuy rằng không phải hắn mẹ ruột, nhưng là có thể làm hắn mẹ vợ a”.

“Sư tôn, kỳ thật ta hiểu được”. Quý Trường Sinh nghiêm túc nói.

Lý Kỳ Hi lắc đầu: “Ngươi vừa mới thức tỉnh Chân Linh, đối với thế giới này còn chưa đủ hiểu rõ, rất nhiều chuyện ngươi không hiểu rõ ràng lắm”.

Quý Trường Sinh thở dài một hơi, cũng bắt đầu lo nước lo dân: “Ta dù sao cũng là Nam Cực Trường Sinh Đại Đế, ở Tiên giới xem qua vô số vương triều hưng suy, tự nhiên có thể hiểu được ý tứ của sư tôn. Hưng, bách tính khổ; vong, bách tính càng khổ!”

Lý Kỳ Hi nhìn Quý Trường Sinh một cái, sau đó chậm rãi gật đầu.

“Chân Vương không hổ là Chân Vương, khắp thiên hạ cũng chỉ có ta và ngươi mới ở vào cùng một cảnh giới”.

“Sư tôn khen sai rồi”.

Lý Kỳ Hi nói: “Không có sai, có vài lời, cũng chỉ có nói với ngươi mới có tác dụng. Lúc trước tám đồ đệ của ta lĩnh ngộ hồng trần thế tục quá thấp. Chỉ có ngươi mới hiểu ta, cũng chỉ có ta mới hiểu ngươi. Chân Vương, may mắn có ngươi”.

Quý Trường Sinh có cảm giác tiến thêm một bước trong việc lấy lòng Lý Kỳ Hi.

“Nếu Chân Vương ngươi tất cả đều hiểu, có một số việc cũng không cần ta dặn dò nhiều hơn nữa. Bất quá chuyện công đức, ở Huyền Đô quan tích góp không được bao nhiêu. Về sau đừng đi Truyền Kinh đường, ta dốc lòng dạy dỗ ngươi ba ngày, sau đó Chân Vương ngươi liền xuống núi tích góp công đức đi.”

Lý Kỳ Hi nói.

Quý Trường Sinh: “Sư tôn, huyễn cảnh trong Dao Quang La Huyễn không thể nhặt công đức sao?”

“Có thể, nhưng không nhanh bằng xuống núi. Dù sao cũng là huyễn cảnh, không nhiều bằng thế giới thực”.

“Sư tôn, ta không hiểu, vì cái gì huyễn cảnh có thể giúp ta góp nhặt ra công đức?”

Lý Kỳ Hi nghiêm mặt nói: “Đệ tử, ngươi tin không? Kỳ thật đó không chỉ là huyễn cảnh, cũng là thế giới chân thật tồn tại. Ta là Thái Âm Tinh Quân, một khi ngã xuống, chư giới đã từng trấn áp qua đều sẽ nghênh đón tai họa tận thế. Cứu vớt tận thế, là có thể đạt được công đức”.

Quý Trường Sinh: “……”

“Đùa với ngươi thôi, ha ha, Trường Sinh, ngươi sẽ không tin là thật chứ?”

Quý Trường Sinh không muốn nói chuyện.

“Bởi vì hắn thật sự có chút tin tưởng”.

“Nếu như một huyễn cảnh vừa có thể luyện công, lại có thể góp nhặt công đức, vậy huyễn cảnh cùng thế giới chân thật có cái gì khác nhau?”

“Nhìn vào suy nghĩ của Truyền kinh trưởng lão và những người khác, họ đều rất khó đánh công đức”.

“Cho nên khẳng định không có loại này huyễn cảnh xoát công đức biện pháp”.

“Căn cứ vào đó, đây thật sự có thể là bí mật nhỏ riêng tư của Lý Kỳ Hi?”

“Chỉ là trạng thái tinh thần của Lý Kỳ Hi bày ở chỗ này… Làm không tốt chính nàng cũng không đáng tin lắm”.

Quý Trường Sinh đem nghi vấn đặt ở đáy lòng, lần nữa hỏi: “Sư tôn, ta dễ dàng xuống núi như vậy sao?”

Lý Kỳ Hi đương nhiên gật đầu: “Ta và ngươi đều là đại năng tiên giới, chỉ điểm học tập trong Huyền Đô quan kỳ thật không có ý nghĩa gì, tranh thủ thời gian đi hành hiệp trượng nghĩa tích góp từng tí công đức mới là vương đạo”.

Quý Trường Sinh hoàn toàn không còn gì để nói đối phó với Lý Kỳ Hi.

“Hắn biết tám vị sư huynh nhập môn trước hắn là như thế nào không còn”.

“Lý Kỳ Hi dạy dỗ đệ tử phương thức chủ yếu chính là tự mình tu luyện trong nguy hiểm”.

“Ngoại trừ loại Nam Cực Trường Sinh Đại Đế như hắn chuyển thế ra, người bình thường quả thật không chịu nổi”.

  ……

“Lý Kỳ Hi đã nói là làm. Nói muốn chỉ đạo Quý Trường Sinh tu luyện ba ngày thì thật sự bắt đầu chỉ đạo. Hiệu suất cực cao.

“Ngọc hoàng, Ngọc hoàng, Ngọc hoàng, Ngọc hoàng khi trước cũng không có ý tốt với ta.”

Lý Kỳ Hi nói xong một câu, tiếp tục nói: “Bất quá không có việc gì, chỉ cần ngươi tấn thăng tới Trúc Cơ trung kỳ, Trúc Cơ sơ kỳ căn cơ vững chắc hay không cũng không quan trọng”.

Quý Trường Sinh: “… Sư tôn, người nói rất có đạo lý”.

“Tám vị sư huynh khi trước chết không oan”.

Hắn xem như nhìn ra, phương thức tu luyện của Lý Kỳ Hi chủ yếu là tự mình chiến đấu tiến lên trong nguy hiểm.

“Lấy lai lịch Chân Vương ngươi mà nói, không cần để ý cái gì căn cơ vững chắc, đi đột phá đi.”

Quý Trường Sinh nhân sinh có chút tê dại: “Sư tôn, đệ tử vừa tấn chức Trúc Cơ kỳ mới có một ngày”.

Lý Kỳ Hi khoát tay áo: “Tu vi chân thật của ta và ngươi đều là Đại La, ý tứ tu luyện trong huyễn cảnh là được rồi, chẳng lẽ thật sự làm lại từ đầu sao? Chân Vương, ta tới giúp ngươi tu luyện”.

Quý Trường Sinh rất nhanh liền thấy được phương thức tu luyện của Lý Kỳ Hi.

Nàng trực tiếp móc ra một túi linh thạch. Tất cả đều là cực phẩm.

“Một túi cực phẩm linh thạch này, đặt ở bên ngoài rất có thể chính là cả một đời thu nhập của một tán tu”.

Dưới cái nhìn chăm chú của Quý Trường Sinh, Lý Kỳ Hi trực tiếp đem tất cả cực phẩm linh thạch bóp nát thành phấn giải phóng ra linh khí, đem Quý Trường Sinh bao phủ ở bên trong.

Sau đó Quý Trường Sinh liền nghe được Lý Kỳ Hi nói: “Ngươi là đệ tử nội môn khảo hạch đệ nhất, mỗi tháng ngươi được lĩnh là mười cực phẩm linh thạch để tu luyện. Bất quá Dao Quang nhất mạch hiện tại chỉ có ta và ngươi, toàn bộ Dao Quang huyễn cảnh linh khí đều có thể tùy ngươi lấy. Linh khí cùng với linh thạch dùng để đột phá đều có, còn lại phải dựa vào công đức. Trường Sinh, công đức tích góp từng tí một của ngươi còn chưa dùng hết đi”.

(dù chỉ một ngày thôi) trên thế giới này không có sự dối trá.

“Quả thật không dùng hết”.

Thời điểm Dẫn Khí đại trận, Quý Trường Sinh rõ ràng còn có thể tiếp tục đột phá lên trên nhưng Quan chủ lo lắng hắn tùy tiện đột phá căn cơ bất ổn cho nên mạnh mẽ mang hắn ra khỏi Dẫn Khí đại trận.

Đáng tiếc hiện tại Quý Trường Sinh nhập môn làm môn hạ của Lý Kỳ Hi.

Lý Kỳ Hi một chút cũng không lo lắng chuyện căn cơ. “Dùng đi”.

Lý Kỳ Hi quả quyết nói:” Công đức loại này, cũ không đi mới không đến, không cần phải che giấu. Trường Sinh, dùng tốc độ tu luyện như bay của ngươi làm khiếp sợ đám người tầm thường Huyền Đô Quan đi”.

Đón lấy cái nhìn chăm chú của Lý Kỳ Hi, Quý Trường Sinh rất khó cự tuyệt.

“Sư tôn đã thiết lập thứ này thì ta phải kiên trì diễn tiếp thôi”.

“Nếu không một khi sư tôn huỷ bỏ thì hậu quả bị cắn trả hắn càng không chịu nổi”.

“Muốn đối phó với loại bệnh tâm thần này của Lý Kỳ Hi, hắn nhất định phải làm cho Lý Kỳ Hi tin tưởng hắn thật sự là Nam Cực Trường Sinh Đại Đế chuyển thế”.

Cho nên Quý Trường Sinh cắn răng một cái, tâm tàn nhẫn, trực tiếp ở nội tâm đối với mình nói: “Công đức mau chóng giúp ta tăng lên tu vi!”

Quý Trường Sinh buông ra áp chế của mình đối với công đức chi khí.

Nhưng sau khi công đức chi khí không khống chế được, chuyện khiến Quý Trường Sinh bất ngờ đã xảy ra.

Huyết Sát chi khí trong nháy mắt cũng mất khống chế.

Sau đó…

Dị tượng Huyết Hà quét qua Nguyệt Cung.

Quý Trường Sinh trong nháy mắt liền trợn tròn mắt.

“Chết tiệt”.

“Cái này phải làm như thế nào?”

“Bỉnh Tử Bình lúc trước chỉ bởi vì ngưng tụ ra Huyết Sát chi khí đã bị Lý Kỳ Hi trực tiếp đánh chết”.

“Vấn đề của hắn bây giờ đã không phải là khí Huyết Sát mà khí Huyết Sát đã trực tiếp tụ khí thành sông, sông máu chảy ngược”.

Quý Trường Sinh trăm triệu lần không nghĩ tới, mình sẽ bại lộ thân phận nội ứng nằm vùng vào lúc này.

“Làm sao bây giờ?”

Quý Trường Sinh nhìn về phía Lý Kỳ Hi.

Sau đó trong lòng khẽ động.

“Trong ánh mắt Lý Kỳ Hi tựa hồ chỉ có nghi hoặc?”

“Hả?”

“Huyết hà đảo quyển?”

Lý Kỳ Hi đích xác có chút nghi hoặc.

“Huyết Sát chi khí ngưng tụ thành sông, đại biểu Trường Sinh ngươi chí ít ra tay giết hơn vạn sinh linh. A, cũng đúng, ngươi dù sao cũng là Nam Cực Trường Sinh Đại Đế, chủ sinh giết Khô Vinh, thiện ác thưởng phạt, trảm yêu phục ma, hiệu lệnh lôi đình, trong tay giết vô số oan hồn, cái này rất hợp lý.”

Logic của Lý Kỳ Hi khép kín, thuận lợi thuyết phục chính mình.

Sau đó mở miệng nói: “Ngươi không cần kinh hoảng, ngươi chính là Nam Cực Trường Sinh Đại Đế, tự nhiên sinh ra trên lưng mang theo vô số nợ máu, đây là hiện tượng bình thường.”

Quý Trường Sinh: “… Sư tôn người thật sự là mắt sáng như đuốc nhìn rõ mọi việc, nếu đổi lại là những người khác trong Huyền Đô quan chỉ sợ sẽ hiểu lầm ta là nội ứng nằm vùng của Ma giáo”.

Lý Kỳ Hi nở nụ cười: “Đệ tử, ngươi thật biết nói giỡn, bất quá đám người tầm thường đích xác thiếu ánh mắt, đích xác có thể sẽ hiểu lầm. Quên đi, không nói bọn họ nữa. Trương Sinh, ngươi tranh thủ thời gian đột phá đi”.

Quý Trường Sinh thấy Lý Kỳ Hi đem dị tượng Huyết Hà của mình áp chế ở trong Nguyệt cung, hơn nữa đã thuận lợi thuyết phục chính nàng, rốt cục yên lòng bắt đầu chuyên tâm đột phá.

Sau đó hắn liền ý thức được, dùng công đức để đột phá cảnh giới thật là vô cùng thuận lợi.

Hắn nhận ra mình đã bước vào gia đoạn Trúc cơ trung kỳ.

“Bình thường mà nói, cảnh giới này hẳn là rất khó vượt qua, giống như một cánh cửa chặt chẽ, cho dù đem hết toàn lực cũng không cách nào đẩy ra”.

“Nhưng đối với hắn mà nói, đây giống như là một lớp màng mỏng manh”.

“Hắn chỉ đẩy mạnh về phía trước một chút. Ngay sau đó, hắn đã đã bước vào giai đoạn Trúc cơ trung kỳ”.

“Dị tượng và khí công đức của Huyết Hà rốt cục cũng bị hắn khống chế lần nữa, điều này làm cho Quý Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm”.

Lý Kỳ Hi vô cùng bình tĩnh, rất tự nhiên gật đầu nói: “Phán đoán của ta không sai, ngươi và ta chính là Chuẩn Thánh cấp Đại La, đột phá cảnh giới phàm tục đơn giản như ăn cơm uống nước. Nếu đã bước vào Trúc Cơ trung kỳ, ngươi nghỉ ngơi một chút, lát nữa ta giúp ngươi đột phá Trúc Cơ hậu kỳ”.

Thân thể Quý Trường Sinh có chút cứng ngắc.

“Sư tôn, công đức của ta có thể không đủ dùng”.

“Công đức dùng để đột phá cảnh giới thật sự là tốt”.

“Nhưng sử dụng cũng rất nhanh”.

Quý Trường Sinh có thể cảm giác được công đức của mình còn chưa dùng hết nhưng hẳn là không đủ hắn lại đột phá một tiểu cảnh giới mới.

Lý Kỳ Hi ngạo nghễ nói: “Ngươi, công đức là thứ người bình thường không thể ban tặng, chỉ có thể dựa vào chính mình tu luyện mới có. Nhưng ta là Thái Âm tinh quân chuyển thế, tự nhiên là có thể ban tặng cho nên ta nghiên cứu ra phương pháp chuyển tặng công đức. Quan hệ càng thân mật, có thể chuyển tặng lại càng nhiều. Ngươi đã nhận ta là sư tôn, sư tôn tự nhiên cũng muốn giúp ngươi tu luyện. Đồ đệ, ngươi tạm thời nghỉ ngơi một lát. Sau đó thả lỏng thân thể ra, ta tới trợ ngươi tu luyện”.

Quý Trường Sinh: “……”

Một lát sau.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của Quý Trường Sinh, Lý Kỳ Hi đem công đức của mình chuyển vào trong cơ thể của hắn.

“Cái này tương đương với việc truyền nội công, Lý Kỳ Hi nếu chính mình không cẩn thận đều có thể gặp nguy hiểm bị trọng thương phản phệ”.

Nàng thật sự đang nghiêm túc giúp Quý Trường Sinh tu luyện.

Nhưng Quý Trường Sinh một chút cũng không có cảm động, chỉ có tuyệt vọng. Bởi vì Lý Kỳ Hi vì trợ giúp hắn tăng lên tu vi, hết sức chăm chú tập trung tinh lực vào truyền đạt công đức, cho nên không có cố ý áp chế dị tượng Huyết Hà của hắn.

Sau đó, công pháp Thiên Ma giáo chết tiệt kia, tự động vận chuyển, lại một lần nữa tỏa sáng dị sắc.

Hơn nữa lần này dưới sự áp chế của Lý Kỳ Hi, Quý Trường Sinh cũng mất đi khống chế đối với thân thể.

Nguyệt cung không che giấu được dị tượng trên người Quý Trường Sinh.

Vì vậy…

Huyết Hà dị tượng.

Oán hồn gào thét.

Sát khí ngất trời.

Chính đạo khôi thủ Huyền Đô quan, trăm năm qua lần đầu tiên ma khí tung hoành.

Huyền Đô Quan đệ nhất chí bảo Huyền Hoàng Công Đức Tháp phát ra run rẩy.

Vô số Thái Thượng trưởng lão đang bế quan tu luyện bị kinh động, hất thời dồn ánh mắt nhìn về phía Nguyệt Cung.

“Huyết Hà dị tượng? Có người ở Huyền Đô quan tu luyện ma công, thật can đảm”.

“Tựa hồ Dao Quang huyễn cảnh truyền đến Huyết Sát chi khí”.

“Là Lý Kỳ Hi? Không, không có khả năng”.

“Chẳng lẽ là…”

Quý Trường Sinh cảm thụ được tu vi của mình tại đột nhiên tăng mạnh, một trận da đầu tê dại.

“Thân phận nội ứng nằm vùng của Ma giáo bị bại lộ thì làm sao bây giờ? Chờ người bên trên cứu mạng, không kịp rồi, tình thế rất nguy cấp”.

Đầu óc Quý Trường Sinh suy nghĩ rất nhanh: “Cơ bản sẽ không áp chế việc tăng cảnh giới, chủ động một cái có thể đột phá liền đột phá, không thể đột phá liền nghĩ ra biện pháp để đột phá”.

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!