Đừng Sợ, Ta Không Phải Là Ma Đầu

Chương 10 Đừng Sợ, Ta Không Phải Là Ma Đầu

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 10 Đừng Sợ, Ta Không Phải Là Ma Đầu

Dưới ánh trăng, Quý Trường Sinh nhanh chóng nhận ra rằng cả hai đang thu hút sự chú ý của mọi người. Hắn và Lý Đạo Ngạn trở thành đối tượng quan sát của đám đông.

Trong tình huống này, Quý Trường Sinh tự tin vượt qua. Dù sao, gương mặt điển trai của hắn không cho phép hắn khiêm tốn.

Tuy nhiên, ánh mắt của mọi người đối với Lý Đạo Ngạn không kém phần chú ý. Điều này khiến hắn cảm thấy hơi kỳ quái.

“Vì sao họ lại nhìn chúng ta như vậy?” Quý Trường Sinh hỏi.

Lý Đạo Ngạn suy đoán: “Chắc là họ thấy chúng ta đều là những ngọc thụ lâm phong. Nữ đệ tử thấy lòng yêu mến, còn nam đệ tử cảm thấy kém tự tin khi đứng bên cạnh chúng ta.”

“Phốc!”

Một nữ đệ tử bên cạnh không giấu được sự vui vẻ.

Nhận ra Quý Trường Sinh đang nhìn mình, nàng giải thích: “Quý sư huynh đừng hiểu lầm, tôi không cười bạn, tôi đang cười Lý Đạo Ngạn.”

Quý Trường Sinh không thể không chú ý đến sự kỳ quái trong ánh mắt của người ngoài. Hai đệ tử nam đứng cùng nhau, đúng là một cảnh tượng hấp dẫn.

Dù lý thuyết không phù hợp với thân phận của hắn trong Thiên Ma giáo, nhưng hắn vẫn kiên định ở lại. Lý Đạo Ngạn không chỉ là đệ tử, mà còn là cháu trai lớn của hắn.

“Doanh Hồng Diệp, ngươi có ý gì?” Lý Đạo Ngạn không hài lòng.

Doanh Hồng Diệp không nói gì, chỉ dùng pháp lực tạo ra một tấm gương nước trước mặt Lý Đạo Ngạn. Ý nghĩa của nó không cần phải diễn giải.

Quý Trường Sinh nhìn chằm chằm: “Các ngươi quen biết nhau?”

Doanh Hồng Diệp giải thích: “Hắn là người Lý gia, ta là người Doanh gia. Chúng ta đã từng gặp nhau. Nhưng không quan trọng…”

Dưới ánh trăng, Doanh Hồng Diệp ngồi xuống và thấp giọng truyền âm với Quý Trường Sinh:

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

“Truyền Kinh trưởng lão từng là Yên Hà mạch chủ đời trước. Hai mươi năm trước, hắn và Dư lão ma đạo Thiên Ma giáo đã giao thủ với nhau. Tuy không địch lại Dư lão ma nhưng hắn bị Dư lão ma chém đứt một cánh tay. Vì vậy, hắn mất đi hy vọng thăng chức nên từ chức Yên Hà mạch chủ, trở thành Truyền Kinh trưởng lão. Nàng ghét nhất chính là người khác nhìn cánh tay cụt của nàng. Quý sư huynh, ngàn vạn lần chú ý.”

Quý Trường Sinh nội tâm rùng mình. Yên Hà nhất mạch là một trong Huyền Đô bát mạch và hắn cảm thấy bối phận của Yên Hà mạch chủ đời trước có vẻ cao hơn cả Lý Kỳ Hi.

Bị Dư lão ma chém đứt một cánh tay, giáo chủ Thiên Ma giáo quả nhiên là đại ma đầu với ma diễm ngập trời. Quý Trường Sinh cảm thấy áp lực rất lớn.

Cùng lúc đó, hắn cảm giác Truyền kinh trưởng lão ánh mắt rơi xuống trên người mình, không khỏi càng thêm lẫm liệt.

“Ngươi là Quý Trường Sinh?” Thanh âm của Truyền kinh trưởng lão vang lên, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Quý Trường Sinh.

Quý Trường Sinh đứng dậy, hành lễ trước sau đó kính cẩn trả lời: “Đệ tử là Quý Trường Sinh.”

Truyền Kinh trưởng lão trên mặt hiện ra nụ cười: “Nghe nói ngươi là đệ tử nội môn khảo hạch đệ nhất, không sai. Nếu có cái gì không hiểu, sau này có thể tự mình thỉnh giáo ta.”

Nói xong, một đạo ngọc phù mây khói lượn lờ xuất hiện trước mặt Quý Trường Sinh. “Đây là tín vật của ta, ngươi cầm vật này có thể ra vào tự nhiên ở Truyền Kinh Đường và Yên Hà Phong”.

Quý Trường Sinh ngẩn ra, lập tức nói cám ơn: “Đa tạ trưởng lão.”

Truyền kinh trưởng lão đã biết về việc Quý Trường Sinh tố cáo Dư lão ma con riêng và vì thế mới có ánh mắt khác biệt đối với hắn. Điều này chắc chắn rồi.

Sau khi nhận ngọc phù, Truyền kinh trưởng lão tiếp tục nói: “Tiểu tử kia không cần suy nghĩ nhiều. Ta và Dư lão ma có mối thù cụt tay. Chuyện của ngươi ta biết, nhưng ta đã phát ra lời thề thiên đạo sẽ không đem chuyện này truyền ra ngoài.”

Quý Trường Sinh tiếp tục hành lễ với Truyền kinh trưởng lão sau đó ngồi xuống trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.

Truyền kinh trưởng lão không nói chuyện riêng với Quý Trường Sinh nữa, cao giọng nói: “Các ngươi không cần hâm mộ Quý Trường Sinh. Đệ nhất danh vĩnh viễn có đãi ngộ đặc thù. Nếu các ngươi lần sau thi đấu nội môn đoạt được đệ nhất, tự nhiên cũng có tạo hóa của các ngươi.”

Những đệ tử khác đồng ý với truyền kinh trưởng lão.

Dù trong lòng có suy nghĩ gì, ở trước mặt Truyền kinh trưởng lão, chỉ kẻ ngu mới không phục.

Truyền kinh trưởng lão tiếp tục: “Quý Trường Sinh mặc dù là đệ nhất khảo hạch nội môn lần này nhưng hắn bái nhập Dao Quang nhất mạch. Lần sau, hắn có thể không thể tiếp tục đoạt giải nhất trong nội môn đệ tử. Huống chi hắn đã bái nhập Dao Quang nhất mạch, tự nhiên tính mạng không còn lâu nữa. Đệ tử Huyền Đô quan không nhiều lắm, ta hy vọng mọi người có thể nâng đỡ lẫn nhau mà không phải sinh lòng ghen tị với một người sắp chết.”

Quý Trường Sinh bối rối: “Tại sao? Vì sao đệ tử bái nhập Dao Quang nhất mạch, tính mạng lại không còn lâu? Và tại sao lần sau đệ tử không thể đoạt giải nhất trong cuộc thi đệ tử nội môn?”

“Ý của trưởng lão là gì?”

Không chờ hắn suy nghĩ kỹ, đã thấy ánh mắt của những người khác đều đồng tình với anh. Ngay cả Lý Đạo Ngạn và Doanh Hồng Diệp cũng có chút thương hại khi nhìn về phía hắn. Tất cả họ đều đồng lòng với lời của Truyền kinh trưởng lão .

Quý Trường Sinh không kìm được sự bối rối, liền tự mở miệng hỏi: “Đệ tử cả gan, xin hỏi trưởng lão lời này có ý gì?”

Truyền Kinh trưởng lão nhìn về phía anh, ánh mắt tràn ngập thương hại: “Quý Trường Sinh, ngươi thiên tư hơn người, ta vốn rất coi trọng đối với ngươi. Tuy nhiên, ngươi lại bái nhập Dao Quang nhất mạch. Dao Quang… Ai, tất cả mọi người đều biết, Dao Quang nhất mạch là nỗi nhục của Huyền Đô Quan. Nếu Lý Kỳ Hi không chiêu thu được đệ tử, Dao Quang nhất mạch vốn sẽ bị Huyền Đô quan xóa tên.

Quý Trường Sinh hoảng hốt. Điều này không giống với những gì Lý Kỳ Hi từng nói. Sư tôn của ta đã nói rằng “Trong Huyền Đô bát mạch, Dao Quang là đệ nhất mạch”.

Quý Trường Sinh vừa nói xong, không ít người đều cười ra tiếng, ánh mắt đồng tình đổ về phía anh.

Truyền Kinh trưởng lão cân nhắc nói: “Lời của sư tôn ngươi, ngươi phải cân nhắc kỹ. Nàng… nói chuyện không đáng tin lắm”.

Trước mặt chúng đệ tử, nàng không nói quá rõ ràng vẫn giữ lại mặt mũi cho Lý Kỳ Hi. Nhưng khi nhìn thấy Quý Trường Sinh hoảng hốt như thế, Truyền kinh trưởng lão không thể nhịn nổi:

“Các ngươi đã bái nhập Huyền Đô quan nội môn, tu hành tự nhiên là việc quan trọng nhất. Để tránh mọi người lầm đường lạc lối, hôm nay ta liền cùng mọi người giảng một chút tu hành chi đạo, trong đó cũng ẩn chứa nguyên nhân Dao Quang nhất mạch xuống dốc. Chính thống tu hành chi đạo, căn cơ cực kỳ trọng yếu. Doanh Quốc có một câu tục ngữ – Vạn trượng cao ốc bằng phẳng khởi, một gạch một ngói giai căn cơ.”

Quý Trường Sinh trong lòng khẽ động, nhìn Doanh Hồng Diệp bên cạnh.

Doanh Quốc?

Đây là lần đầu tiên hắn nghe nói đến đất nước này.

Quả nhiên, nhất định phải nhanh chóng làm sâu sắc thêm hiểu biết đối với thế giới này.

Bất quá lúc này vẫn là Truyền kinh trưởng lão giảng giải tu hành chi đạo trọng yếu nhất.

“Các ngươi đã vào Huyền Đô quan, Huyền Đô bát mạch đều có truyền thừa, các ngươi tuyệt đối sẽ không thiếu công pháp tu luyện. Nhưng Huyền Đô quan chúng ta cùng các Tiên môn khác khác biệt lớn nhất chính là – Huyền Đô quan chúng ta có phương pháp tu luyện rút ngắn thời gian, chúng ta có thể thông qua phương thức này nhanh chóng đề thăng cảnh giới của mình.”

Quý Trường Sinh lập tức nghĩ tới hai chữ: Công đức!

Hắn đoán đúng rồi.

Trưởng lão Truyền Kinh cũng không giấu diếm, tiếp tục nói: “Tất cả mọi người đều biết, Huyền Đô Quan là tông môn coi trọng công đức nhất. Ở Huyền Đô Quan chúng ta, công đức đệ nhất cùng thực lực đệ nhất so sánh, công đức đệ nhất người kia sẽ càng thêm đạt được tôn trọng.

“Mà công đức diệu dụng vô cùng, có thể che chở chúng ta khỏi vực ngoại thiên ma quấy nhiễu, có thể giúp cho chúng ta ở thời điểm độ thiên kiếp gia tăng thêm ba thành thậm chí tới năm thành khả năng thành công cũng sẽ giúp cho chúng ta đạo tâm thanh minh, dũng cảm tiến tới.”

“Công đức còn có một tác dụng rất trọng yếu — khi chúng ta tu luyện đến ngưỡng cửa cần đột phá cảnh giới, nhất định sẽ tiêu hao rất nhiều công đức, chúng ta dùng bí pháp đặc thù của Huyền Đô Quan có thể trực tiếp đột phá cảnh giới.”

Quý Trường Sinh vừa mừng vừa sợ.

“Còn có loại chuyện tốt này?”

“Đúng rồi, khó trách lúc trước hắn trực tiếp tấn thăng Trúc Cơ Cảnh trong Dẫn Khí đại trận”.

“Hắn có một đóa hoa sen vàng công đức”.

“Cho nên chỉ cần tích luỹ nhiều một chút công đức, hoàn toàn có hi vọng một năm Nguyên Anh, ba năm Đại Thừa, năm năm phi thăng”.

“Dư lão ma tính là cái rắm”.

“Cho ta thời gian năm năm, đừng nói giết con hắn, cướp vợ hắn hắn dám đánh rắm sao?”

Giờ khắc này, Quý Trường Sinh hùng tâm vạn trượng, thấy được tương lai tươi sáng của mình.

Bất quá Truyền Kinh trưởng lão hiển nhiên là muốn giội cho hắn gáo nước lạnh: “Bởi vì Huyền Đô quan chúng ta có loại phương pháp tu luyện này, cho nên tâm tính những đệ tử tu luyện một khi gặp phải bình cảnh, liền có thói quen xin giúp đỡ bằng công đức — khi những đệ tử này đi qua một lần đường tắt về sau bọn họ sẽ rất khó lại cố gắng tu luyện cũng sẽ mất đi viên đạo tâm chưa từng có kia từ nay về sau trở thành khách qua đường trên đại đạo dài đằng đẵng, không còn thành tựu gì nữa.”

“Huống hồ đại đạo là vô hạn, công đức là có hạn. Dựa vào tự thân tu luyện, có thể tu đến địa lão thiên hoang. Dựa vào công đức để tu luyện, công đức một khi dùng hết, người ỷ lại công đức liền không cách nào tiến thêm nữa, các ngươi có hiểu không?”

Các đệ tử gật đầu đồng ý.

Quý Trường Sinh lại không gật đầu. Hắn cảm thấy Truyền kinh trưởng lão kết luận chưa thật đúng.

“Công đức có giới hạn không?”

“Làm sao hắn có thể tin?. Hắn ở Nguyệt Cung ảo cảnh giết yêu thú đều có công đức. Chỉ cần tư tưởng không trượt dốc, biện pháp dù sao cũng khó khăn hơn nhiều”.

Truyền Kinh trưởng lão chú ý tới Quý Trường Sinh không gật đầu, lông mày nhíu lại, trầm giọng nói:

“Dùng công đức đột phá cảnh giới còn có một chỗ xấu cực lớn – thực lực rõ ràng sẽ yếu hơn người cùng cảnh giới tưmình tu tuyên mà không nhờ đến công đức chi khí. Lấy Dao Quang nhất mạch Lý mạch chủ mà nói, Lý mạch chủ từ Phá Kim Đan cảnh bắt đầu dùng công đức tu luyện từ đó về sau vẫn luôn là người có tu vi yếu nhất trong đám người có cùng cảnh giới. Đệ tử nàng dạy dỗ lúc trước cũng giống như nàng, một khi gặp phải nguy hiểm, sẽ thân tử đạo tiêu. Cho nên cho đến hôm nay, Dao Quang nhất mạch không người kế tục. Các ngươi nên coi đây là gương, không nên lầm đường lạc lối.”

Các đệ tử vẫn đồng loạt đồng ý như trước.

Mà chân mày Quý Trường Sinh cũng nhíu lại.

Cũng không phải khiếp sợ trước chuyện Truyền kinh trưởng lão nói.

Mà là hắn ngửi được mùi thơm trên người Lý Kỳ Hi. Tuy rằng Lý Kỳ Hi không hiện thân ở Truyền Kinh Đường, nhưng Quý Trường Sinh có thể cam đoan, Lý Kỳ Hi tuyệt đối ở chỗ này.

Về phần Quý Trường Sinh vì sao có thể ngửi được mùi thơm trên người Lý Kỳ Hi đồng thời xác nhận là Lý Kỳ Hi là do hắn có kinh nghiệm.

“Ngửi mùi phụ nữ, chẳng lẽ không phải là thao tác cơ bản của một người đàn ông tốt sao?”

“Nhận thức sai lầm thì có thể bị loạn đao phanh thây”.

“Nếu Lý Kỳ Hi ở đây, vậy tự nhiên không thể đồng ý với Truyền kinh trưởng lão. Hơn nữa nhất định phải giành lại khẩu khí này cho Lý Kỳ Hi. Hắn là đệ tử duy nhất của Dao Quang nhất mạch, đạo lữ tương lai của Lý Kỳ Hi, con rể dự tuyển duy nhất của Linh Lung tiên tử”.

“Biểu hiện của hắn hôm nay sẽ bị Lý Kỳ Hi nhìn thấy, cũng có thể truyền tới trong tai Linh Lung tiên tử, cho nên hắn quyết không thể đâm sau lưng Lý Kỳ Hi”.

Nghĩ tới đây, Quý Trường Sinh hít sâu một hơi, chủ động đứng lên, trầm giọng nói: “Lời nói ấy của Trưởng lão, đệ tử không dám gật bừa. Đệ tử nếu bái nhập Dao Quang nhất mạch, liền quyết không thể đối với những người khác vũ nhục sư tôn ngồi yên không để ý tới.”

Truyền Kinh trưởng lão lơ đễnh cười nói: “Trần thuật sự thật cũng không gọi là vũ nhục”.

Quý Trường Sinh một bước không lùi, cao giọng mở miệng: “Đệ tử cho rằng Lời nói ấy của Trưởng lão có chút bất công”.

Truyền kinh trưởng lão có chút hứng thú nhìn về phía Quý Trường Sinh: “Nói như thế nào?”

Quý Trường Sinh cảm giác được một ánh mắt thưởng thức khác cũng rơi xuống trên người mình.

Đại khái chính là Lý Kỳ Hi.

“Rất tốt, đây chính là cơ hội thu hoạch trái tim thiếu nữ của Lý Kỳ Hi, nhất định phải nắm chắc”.

“Đệ tử xin hỏi trưởng lão, sư tôn ta năm nay bao nhiêu tuổi ?”

Truyền kinh trưởng lão trầm mặc một lát, vẫn mở miệng nói: “Có lễ khoảng ba mươi tuổi”.

Quý Trường Sinh hơi có chút giật mình.

“Lý Kỳ Hi nhỏ tuổi hơn hắn tưởng. Không có gì lớn hơn anh ta. Thời điểm hắn xuyên không tới đây cũng sắp ba mươi tuổi”.

“Đệ tử lần nữa cả gan xin hỏi trưởng lão, bảy mạch chủ khác năm nay tuổi tác bao nhiêu?”

Truyền kinh trưởng lão lần này trầm mặc càng lâu, nhưng cuối cùng cũng đưa ra đáp án: “Mạch chủ đương nhiệm của Yên Hà nhất mạch trẻ tuổi nhất – – vừa qua trăm tuổi”.

Quý Trường Sinh nở nụ cười, trong tiếng cười tràn ngập sùng bái cùng ngưỡng mộ đối với sư tôn:

“Sư tôn ta tuổi nhỏ đã là một trong tám mạch chủ mạnh nhất đương thời của Tiên tông, cùng đứng ngang hàng với tuyệt thế đại năng thành danh trên trăm năm trở lên, đây rõ ràng là Huyền Đô quan đệ nhất thiên kiêu, thậm chí là đương thời đệ nhất thiên kiêu, tại sao lại bị sỉ nhục?”

Tất cả mọi người đều trầm mặc.

Chỉ có Quý Trường Sinh mang theo thanh âm sùng bái cùng ngưỡng mộ, dưới sự gia trì của Mạch chủ họ Lý không muốn tiết lộ tính danh, truyền khắp toàn bộ Huyền Đô Quan sau đó còn truyền khắp toàn bộ thiên hạ.

Dao Quang nhất mạch truyền đến tiếng cười thanh thúy của Lý Kỳ Hi, thật lâu không tiêu tan!

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!