Ánh sáng sáng rực phủ xuống, đem bóng của Hạ Cảnh Tây kéo dài thật dài, thân hình anh mạnh mẽ kiên cường, thế nhưng có một cỗ cầu xin không nói được cũng không thể diễn tả được tuỳ ý tràn ra, giống như tự hạ thấp bản thân.
Tang Nhược lặng lẽ nhìn anh.
Hạ Cảnh Tây cũng vậy.
Đôi mắt đen nhánh và sâu thẳm của anh không chớp mà nhìn chăm chú vào Tang Nhược, trong đôi mắt ấy phản chiếu duy nhất bóng dáng cô, chỉ có mình cô. Tình cảm sâu sắc, chân thành bao phủ toàn bộ ánh mắt ấy, chợt làm cho người ta có ảo giác như bản thân đang nhận được tình yêu đẹp nhất thế gian.
Một lúc sau, môi Tang Nhược khẽ hé mở.
“Mọi người lên trên trước đi.” Tang Nhược không để ý nói, cô vẫn nhìn Hạ Cảnh Tây, dường như ánh mắt cô cũng chưa từng rời khỏi anh, nhưng lời cô nói ra lại là dành cho Đào Đào và Dương Bình.
Khi giọng nói cất lên, có một tia sáng yếu ớt lóe lên trong mắt Hạ Cảnh Tây, anh không chớp mắt chăm chú nhìn Tang Nhược.
Nhưng Tang Nhược không hề hay biết.
Đào Đào nhớ lại lời dặn dò của Mộ Đình Chu, trong đầu chỉ toàn là sự thất trách của mình vào đêm hôm đó, cô không nhúc nhích, chỉ cau mày nói: “Tang tiểu thư, tôi ở lại bảo vệ cô.”
Dương Bình càng không thể nào rời đi.
Tang Nhược không quá để ý nói, giọng nói mặc dù lạnh nhạt, nhưng mang theo đó là quyền uy mạnh mẽ, không cho phép chen vào: “Không sao, đi lên đi.”
Đào Đào và Dương Bình đưa mắt nhìn nhau.
“Vâng.” Mặc dù hai người còn nghi ngờ và lo lắng, nhưng cuối cùng cũng không làm trái lời cô.
Cửa thang máy khép lại một lần nữa.
Sự yên tĩnh bao phủ xung quanh, chỉ còn Tang Nhược và Hạ Cảnh Tây đứng đối diện nhau, mặc dù hai người chỉ cách nhau vài bước chân.
Chỉ cần anh chủ động, là có thể bước lên ôm cô vào lòng.
Nhưng Hạ Cảnh Tây không làm thế.
Ánh mắt nặng nề khóa chặt khuôn mặt trắng nõn của cô, cổ họng dâng lên một chút khó chịu, anh kiềm chế, nhỏ giọng nói: “Em quay phim có mệt không?”
Giọng nói bỗng nhiên dừng lại hai giây.
Rốt cuộc anh không nhịn được nữa, ánh mắt không tiếng động di chuyển xuống, quét qua phần bụng vẫn phẳng lì của cô, chỉ nhìn thoáng qua một cái, đôi mắt anh càng lúc càng u ám, bàn tay bên hông nắm chặt thành quyền.
Trán khẽ giãn, anh lặng lẽ buông tay ra.
“Em còn….” Yết hầu khó khăn lên xuống, giọng anh khàn khàn: “Khó chịu…”
“Tôi không cần anh chờ tôi.”
Giọng nói đột ngột dừng lại.
Đôi môi mỏng của Hạ Cảnh Tây mím chặt, trong nháy mắt tia sáng cực kì nhạt nơi đáy mắt kia biến mất sạch sẽ.
Tang Nhược nhếch môi, nụ cười mang theo một chút lạnh nhạt cùng khinh thường, giọng điệu của cô vẫn như cũ bao phủ một tầng giễu cợt mỏng manh: “Anh gửi tin nhắn thì tôi phải trả lời sao?”
Một cảm giác bất lực không thể diễn tả thành lời dâng trào.
Ánh mắt Hạ Cảnh Tây nặng nề nhìn cô.
“Không phải.” Anh giải thích.
Ngập ngừng một chút, anh cố gắng bình tĩnh nói: “Chỉ là anh muốn cùng em ăn một bữa cơm, không có yêu cầu gì khác, chỉ cần thế thôi.”
Bốn chữ cuối cùng, như là mang theo một chút cầu xin từ sâu bên trong cổ họng phát ra.
Hàng lông mi dài của Tang Nhược khẽ chớp, nghe vậy liền lạnh lùng cười: “Ăn cơm cùng anh, sau đó bị chụp ảnh lại?”
Cô không nói đầy đủ, nhưng Hạ Cảnh Tây ngay lập tực liền hiểu ý cô——
Bị paparazzi “vô tình” chụp ảnh hoặc quay video, tên của cô và anh sẽ xuất hiện cùng nhau, kéo theo sau đó sẽ là một scandal lớn liên quan đến quan hệ bao nuôi.
Cô cho rằng anh đã có âm mưu từ trước.
Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt Hạ Cảnh Tây trở nên tĩnh mịch, cổ họng anh giống như đột nhiên có chiếc bông nhúng nước chặn ngang, đau đớn khiến anh không thở nổi.
Anh khẽ nhắm mắt.
Cô không tin anh.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Gần như trong cùng một lúc, trong đầu anh hiện lên hình ảnh đêm hôm đó cô và Qúy Hành Thời cùng nhau ăn tối không hề để ý đến hình tượng.
Anh cố gắng loại nó ra khỏi đầu nhưng không thể.
Hàm dưới đột nhiên siết chặt, đôi mắt trở nên tối tăm không thể nhìn thấu, anh nhìn cô, khàn giọng xin lỗi: “Là do anh suy nghĩ không chu đáo, anh cam đoan, tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.”
Tang Nhược cười nhạt, không chút để ý nói: “Thật không?”
Rất rõ ràng, cô không tin bất cứ điều gì anh nói.
Hạ Cảnh Tây im lặng.
Ánh mắt một lần nữa trầm xuống, anh cố gắng giải thích: “Anh không bao giờ làm như thế.”
Đáp lại anh chỉ là sự im lặng của Tang Nhược.
Cổ họng Hạ Cảnh Tây dường như bị nghẹn lại.
Một lúc lâu sau.
Anh gần như thỏa hiệp nói: “Anh sẽ chờ đến khi em tự nguyện.” Ánh mắt sâu thẳm từ đầu đến cuối chỉ chăm chú nhìn cô, anh cúi đầu thấp giọng nói: “Em vào đi, cố gắng nghỉ ngơi cho tốt.”
Mặc dù nói như thế, nhưng anh vẫn không nhúc nhích, không nỡ cũng không muốn rời đi.
Tang Nhược không hề che dấu sự giễu cợt nơi đáy mắt, cô lạnh lùng nói: “Nếu chỉ có thế, ăn xong bữa này, anh đi được rồi.”
Hô hấp Hạ Cảnh Tây đình trệ.
Anh biết rõ ý của cô, muốn cô đồng ý, điều đó đồng nghĩa với việc sau khi ăn xong anh sẽ không bao giờ… được phép xuất hiện trước mặt cô nữa.
Sự im lặng lan rộng giữa hai người kéo dài nửa phút.
“Hai tháng, tối nay cùng nhau ăn cơm, giảm đi một tuần.” Hạ Cảnh Tây thấy cô chủ động nói chuyện, kìm lòng không được mà nói ra một câu nói đầy lưu luyến: “Không gặp em, anh không làm được.”
Ánh mắt lướt qua giày cao gót trên chân cô, một luồng ứ nghẹn nơi lồng ngực kia lại lặng yên không một tiếng động mà cuộn trào, anh tạm thời kiềm chế sự căng thẳng nói: “Chỉ thế thôi, anh sẽ không làm gì em cả.”
Nụ cười nhạt vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt, vẻ mặt không thay đổi dù chỉ một chút, nghe vậy, Tang Nhược chỉ khẽ nhếch môi rồi xoay người.
“Tang Nhược.” Hạ Cảnh Tây trầm giọng gọi cô.
Anh gọi tên cô, tình cảm sâu đậm như có như không chứa đựng trong tiếng gọi đó.
Tang Nhược liếc nhìn anh.
Cảm xúc tùy ý dâng trào mãnh liệt, dư quan nơi khoé mắt không tiếng động quét qua bụng cô, yếu hầu lên xuống khó khăn.
Hạ Cảnh Tây cố gắng chịu đựng, anh khàn khàn nói: “Đi giày cao gót sẽ rất mệt, em đổi giày đi.”
Anh dừng lại một chút: “Anh chờ em.”
Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên một độ cong nhỏ ở hai bên, Tang Nhược không để ý, cũng không trả lời, trực tiếp xoay người chuẩn bị ấn thang máy.
Ngón tay thon dài nhanh hơn cô một bước.
Hạ Cảnh Tây đứng ở bên cạnh Tang Nhược, chỉ cách nửa bước chân, mùi nước hoa nhàn nhạt thuộc về cô quanh quẩn nơi đầu mũi anh, anh nghiêng người nhìn cô chăm chú, bàn tay để bên hông muốn đưa lên chạm vào cô.
“Đing—-” Cửa thang máy mở ra.
Tang Nhược nhấc chân bước vào trước.
Bàn tay lặng lẽ thu về, Hạ Cảnh Tây đi vào theo, vẫn như cũ muốn đứng bên cạnh cô.
Tang Nhược nhướng mi liếc anh một cái, khóe môi giương lên một độ cong nhỏ, cười như không cười.
Bước chân Hạ Cảnh Tây hơi khựng lại, cuối cùng vẫn là giữ khoảng cách với Tang Nhược, không có đến gần cô, trong không gian chật hẹp chỉ có anh và cô, anh giống như tự tr.a tấn bản thân, lại giống như tự nguyện làm vậy.
Thang máy nhanh chóng dừng lại ở hầm gửi xe.
“Xe ở bên kia.” Hạ Cảnh Tây chỉ vào chiếc Bentley cách đó không xa, nhìn cô như muốn nhận ý kiến từ cô: “Đi xe của anh nhé?”
Ánh mắt anh cực kỳ nặng nề.
Tang Nhược bình tĩnh nhìn anh, không nói lời nào, tiếp tục đi về phía trước.
Hạ Cảnh Tây nhìn cô một cái, rồi sải chân đuổi theo, sau đó bước nhanh hơn một bước, mở cửa ghế phó lái cho cô.
Tang Nhược nhìn thấy.
Nhưng chỉ liếc một cái, liền thu hồi tầm mắt, cô đưa tay định mở cửa sau.
Nhiệt độ nóng bỏng từ bàn tay anh chạm vào làn da cô, trong nháy mắt xâm ngập vào lỗ chân lông rồi lan nhanh đi khắp cơ thể.
Khóe môi Tang Nhược hơi thu lại, vừa muốn quay đầu, thì độ ấm trên tay ngay lập tức biến mất.
“Trừ em ra, chưa từng có ai ngồi ở ghế phó lái.” Hạ Cảnh Tây nhìn cô, âm thanh theo cổ họng tràn ra ngoài.
Trước đây khi hai người còn ở bên nhau, cũng có nhiều lần anh tự mình lái xe, mỗi lúc như thế cô đều thích ngồi ở ghế phó lái, nửa uy hϊế͙p͙ nửa làm nũng nói vị trí này về sau chỉ có thể thuộc về cô. Cô nói về sau, nhưng chưa bao giờ hỏi về lúc trước.
Hạ Cảnh Tây không chớp mắt, chăm chú nhìn cô: “Chỉ có mình em.”
Anh đứng ngay bên cạnh, chỉ cách một khoảng nhỏ, khi nói hơi thở theo đó mà phủ xuống.
Sắc mặt Tang Nhược không thay đổi.
“Vậy sao?” Cô đáp lại qua loa, hoàn toàn không đặt lời nói của anh trong lòng.
Đôi mắt Hạ Cảnh Tây tối sầm lại.
“Để anh.” Anh mở cửa hộ cô, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Cửa mở, Tang Nhược không thèm liếc nhìn anh một cái, cúi người bước vào xe, không chút để ý quay đầu ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Ngón tay dài thoáng xiết chặt rồi lại thả ra, Hạ Cảnh Tây đóng cửa lại, đi vòng qua đầu xe, rồi ngồi vào ghế lái.
Chẳng bao lâu, Bentley xuất phát.
Hai tay nắm vô lăng, mắt Hạ Cảnh Tây hướng về phía trước, nhưng lại không nhịn được nhìn vào gương chiếu hậu mấy lần, quan sát cô, mặc dù không thể nhìn thấy vẻ mặt.
Nhưng như thế này là đủ rồi.
Giống như trái tim đang bị trói chặt trên không trung rốt cuộc cũng có cơ hội để được hô hấp, chỉ như thế thôi cũng đã khiến anh cảm thấy thỏa mãn rồi.
Cho dù là cô không nhìn, cũng không nói gì với anh một chữ.
Cho dù là……
Trong đầu bất chợt nghĩ đến chiếc bụng bằng phẳng của cô, đường cong trên gương mặt Hạ Cảnh Tây lại trở nên căng cứng lần nữa.
Chiếc Bentley chạy với tốc độ ổn định tiến về phía trước.
Căn hộ vốn nằm ở trung tâm thành phố, chỉ chốc lát sau Bentley rẽ vào đường Giang Nam, cuối cùng dừng ở bãi đỗ xe cách cửa hàng kia không xa.
“Chính là phía trước.” Đậu xe xong, Hạ Cảnh Tây nói, đồng thời lấy ra một chiếc mũ lưỡi trai rồi xoay người đưa cho cô.
Tang Nhược thu hồi tầm mắt đang nhìn ở ngoài cửa xe, khi thấy vậy cũng chỉ nhìn thoáng qua, nhưng không nhận, tự lấy khẩu trang trong túi mình ra đeo vào.
Cô đẩy cửa bước xuống xe.
Bàn tay có chút cứng nhắc thu lại, Hạ Cảnh Tây ngăn cản cô: “Để anh.”
Anh nhanh chóng xuống xe, thay cô mở cửa.
“Cẩn thận.” Anh hạ giọng nhắc nhở, lúc nào cũng chú ý dưới chân cô.
Anh muốn đưa tay đỡ cô, nhưng nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng vẫn là áp chế ý niệm xa xỉ này lại.
Tang Nhược xuống xe, chân mang giày cao gót, lưng thẳng tắp đứng xuống đất.
Ánh mắt Hạ Cảnh Tây dừng ở đôi giày cao gót trên chân cô, hơi thở không thể không chế được trở nên nặng nề, giọng nói của anh khàn hơn: “Trong cốp xe có đôi giày đế bằng dành cho em.”
Anh nói xong, liền đi về phía sau.
Nhưng ngay sau đó tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất vang lên, động tác của Hạ Cảnh Tây khựng lại, cuối cùng xoay lưng đuổi theo cô.
Ra khỏi bãi đỗ xe, sự hối hả và nhộn nhịp chỉ thuộc về màn đêm ngay lập tức đánh thẳng vào giác quan.
Tang Nhược đứng đối diện quán bún ốc cho đến khi Hạ Cảnh Tây đi đến bên cạnh cô, cô ngước mắt nhìn về phía anh.
Cô chưa nói lời nào, nhưng Hạ Cảnh Tây vẫn biết cô muốn gì.
“Đi thôi.” Anh bước về phía trước, dùng hành động để chứng minh mình không phải là người sẽ không đến những nơi như thế này.
Càng đến gần, sự náo nhiệt càng rõ ràng.
Cho dù Hạ Cảnh Tây mặc quần áo giản dị thoải mái, nhưng vẫn không thể che mất khí chất cao quý lạnh lùng toát ra từ người anh, hoàn toàn không phù hợp với nơi này, có những ánh mắt đánh giá nhìn về phía anh, nhưng anh không bận tâm, đi thẳng về phía chiếc bàn đang trống.
Có lẽ là do bận rộn buôn bán, mặc dù bàn trống không ai ngồi, nhưng trên bàn vẫn còn đồ ăn thừa chưa kịp thu dọn, trong tô tản ra hương vị đặc trưng thuộc về bún ốc, nồng đậm đến mức không cách nào bỏ qua.
Chiếc đũa rơi bừa bãi, thậm chí giấy ăn còn không ném vào thùng rác.
Một đống hỗn độn.
Bước chân và động tác đều dừng lại, Hạ Cảnh Tây khẽ nhíu mày.
“Nhìn thấy chưa, đây không phải là nơi mà một người như anh có thể đến.” Dường như có một chút cười nhạt ẩn sâu bên trong câu nói.
Âm thanh từ bên cạnh vang lên: “Anh ngồi xuống ăn được không?”
Hạ Cảnh Tây nghiêng đầu nhìn cô.
Khóe môi Tang Nhược khẽ cong lên, cô nhìn anh cười nhạt: “Cần gì phải miễn cưỡng mình như thế.”
Xung quanh, ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau, khuôn mặt dưới mái tóc ngắn của Hạ Cảnh Tây u ám khó nhìn rõ, chỉ có ánh mắt anh nhìn cô là chưa bao giờ thay đổi.
“Không có miễn cưỡng.” Anh nói.
Vừa dứt lời, đúng lúc có người phục vụ đến dọn dẹp, Hạ Cảnh Tây đứng yên tại chỗ, chờ đến khi người đó thu thập xong, anh bước tới thay Tang Nhược kéo ghế: “Em ngồi đi.”
Tang Nhược nhìn anh một cái, lạnh nhạt ngồi xuống.
Vẻ mặt Hạ Cảnh Tây không chút thay đổi, ngồi xuống phía đối diện.
Rất nhanh, người phục vụ quay trở lại, lịch sự hỏi hai người muốn dùng gì.
Đầu ngón tay Tang Nhược lơ đãng gõ lên mặt bàn, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, cô tủm tỉm cười: “Một phần đặc biệt, cay một chút, cảm ơn.”
Người phục vụ ghi chép xong, quay đầu nhìn Hạ Cảnh Tây, bất ngờ nhìn rõ khuôn mặt anh, tim đập hụt mất một nhịp, hai gò má có chút ửng hồng: “Tiên…Tiên sinh, ngài muốn gọi món gì?”
Hạ Cảnh Tây nhìn về phía Tang Nhược, giọng nói bình tĩnh: ” Giống cô ấy.”
“À, vâng…” Người phục vụ chợt nhận ra, hai người có lẽ là một cặp tình nhân, không còn ý nghĩ ngắm soái ca nữa, ngay lập tức đỏ mặt bỏ chạy.
Tang Nhược nhìn thấy vậy, chỉ ngoắc ngoắc khoé môi, cũng không mở miệng.
Ánh mắt Hạ Cảnh Tây sâu thẳm, cũng không nói gì.
Chỉ một lúc sau, hai phần bún ốc đặc biệt được bưng lên.
Mùi chua chua đặc trưng xông vào mũi, màu đỏ của ớt bao phủ hầu như toàn bộ bề mặt, vị cay ngay lập tức đánh vào thị giác.
Hạ Cảnh Tây khẽ cau mày, sự khó chịu mà nồi lẩu trước kia mang đến lại một lần nữa dâng lên, kích thích dạ dày anh.
Thế mà theo tầm mắt nhìn sang, Tang Nhược đã cầm đũa tự mình ăn.
Lông mày khẽ giãn, Hạ Cảnh Tây không chút do dự, cũng tách đôi đũa dùng một lần ra, gắp bún ốc lên.
Nhưng ngay khi chạm đầu lưỡi, vị cay nồng xuất hiện như muốn thiêu đốt toàn bộ giác quan của anh, đồng thời, cái cảm giác khó chịu co rút lúc trước lại một lần nữa từng cơn từng cơn dâng trào mãnh liệt, giống như là thuỷ triều đem anh nhấn chìm.
Dù thế, Hạ Cảnh Tây vận nhịn xuống.
Vẻ mặt vẫn như thường, anh gian nan nuốt xuống, ăn chậm rãi từng chút từng chút một, cho dù là anh thật sự không thích mùi vị này.
Tuy nhiên, anh đã đánh giá thấp độ cay của nó.
Từng ngụm nuốt xuống, càng ngày càng cay, giống như cả người bị nhấn chìm trong biển lửa, cảm giác co rút cũng không ngừng, chỉ chốc lát sau, mồ hôi con toát ra dày đặc.
Hạ Cảnh Tây nhắm mắt lại, rồi mở ra, liền chạm vào ánh mắt cười như không cười của Tang Nhược.
“Ăn ngon lắm.” Yết hầu anh nhấp nhô, anh khàn giọng nói.
“Thật không?” Tang Nhược tùy ý hỏi.
“Thật.” Hạ Cảnh Tây gật đầu.
Anh không nói thêm gì nữa, lại cúi đầu chuẩn bị tiếp tục ăn bún ốc, thế nhưng vừa mới cúi đầu, nhưng giây phút ấy mùi vị chua nồng đậm xông vào mũi, ngay lập tức khiến anh buồn nôn.
Nhưng anh vẫn nhịn được.
Cho đến khi ăn hết một bát, anh vẫn không thể hiện ra một chút khó chịu nào, thậm chí còn bình tĩnh rút hai tờ giấy ăn đưa cho Tang Nhược ngay khi cô vừa buông đũa xuống.
Tang Nhược không nhận.
Cô nhìn mồ hôi lạnh trên trán Hạ Cảnh Tây, lạnh nhạt hỏi: “Rõ ràng là không thích nhưng anh vẫn ăn hết, làm những việc trước đây anh chưa từng làm, có phải anh nghĩ mình làm vậy sẽ khiến tôi rất cảm động?”