Phim trường.
Bởi vì cần phải quay phim, nên đối với việc ra vào phim trường rất nghiêm khắc, lúc này, một chiếc Bentley màu đen lẳng lặng đỗ ở bên cạnh gốc cây, hoàn toàn bị che khuất.
Trong xe, khí áp thấp đến nỗi không thể nào hình dung được.
Hạ Cảnh Tây không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe bảo mẫu cách đó không xa, đôi mắt vốn đã âm trầm lúc này càng tối thêm một phần, đậm đặc như mực, cho dù có làm gì cũng không tan ra được.
Trong ánh mắt của anh là hình ảnh Tang Nhược và Quý Hành Thời đang đứng bên cạnh xe bảo mẫu, đột nhiên cô khó chịu che miệng nghiêng người giống như muốn nôn ra, Quý Hành Thời đưa cho cô ly nước, lấy khăn ướt cho cô, vỗ nhẹ sau lưng giúp cô.
Cô thở hơi hổn hển.
Rõ ràng cách đấy một khoảng, nhưng thần kỳ là Hạ Cảnh Tây lại có thể thấy rõ mi tâm của cô khẽ nhíu lại dường như trông rất khó chịu, cô nói với Quý Hành Thời cái gì đấy, sau đó cầm ly nước lên uống một ngụm, ánh mắt Quý Hành Thời vẫn luôn dừng trên gương mặt cô.
Uống xong, cô đem ly nước trả lại cho Quý Hành Thời, tay hai người dường như chạm vào nhau.
Môi mỏng Hạ Cảnh Tây mím thành một đường thẳng, không chỉ có đường nét gương mặt cứng lại, mà cả cơ thể anh cũng vậy, tất cả dây thần kinh trong cơ thể và máu dường như cũng ngừng chảy.
Hai người quay người đi vào trong studio (Phim trường).
Áp suất không khí lại giảm xuống.
Giữa hàng lông mày ảm đạm thâm sâu không thể nhìn thấy, một cỗ đau nhức giống như dần dần len lỏi vào mọi ngóc ngách trong cơ thể anh, kéo dài không dứt, kéo mãi không biến mất.
Ngón tay anh kẹp điếu thuốc chưa châm lửa.
Nhưng mà, điếu thuốc lại bị gãy ngang ngay chỗ kẹp ấy, một nửa kia không biết từ lúc nào đã rơi xuống đôi giày da của anh, những sợi thuốc rơi vãi ra khắp nơi.
Trong cổ như bị cái gì đó chặn lại, hô hấp Hạ Cảnh Tây trở nên nặng nề.
Anh châm thuốc, anh giống như là chưa biết điếu thuốc đã bị gãy, tay vẫn theo thói quen châm cùng chỗ như mọi lần, nhưng lần này lại không giống mấy lần trước, châm mấy lần vẫn không đốt được, lần châm cuối cùng cũng đốt được điếu thuốc, anh hung hăng rít một hơi.
Nếu như nhìn kỹ, sẽ thấy được đầu ngón tay anh đang khẽ run.
Làn khói nhàn nhạt tràn ngập.
Tài xế nghiêm túc ngồi ở ghế lái, không dám thở mạnh, chỉ cảm thấy không khí trong xe ngột ngạt đến nổi khiến người khó có thể hô hấp, đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy sợ hãi cái loại yên tĩnh này.
Quá ngột ngạt, quả thực áp lực hơn so với lần gần nhất trước đây gấp trăm nghìn lần.
Một cử động nhỏ anh ta cũng không dám.
Không biết qua bao lâu ——
“Đi thôi.” Anh ta nghe được giọng nói của Hạ tổng, rất thấp rất thấp, thấp đến nỗi dường như nghe không thấy, giống như đang rất mệt mỏi, lại giống như là tâm đã ch.ết.
Tài xế muốn nói lại thôi.
Không hiểu sao, anh ta cảm thấy Hạ tổng rất đáng thương, khiến cho người ta không đành lòng.
“Vâng” Anh ta trả lời.
Rất nhanh, Bentley khởi động, lúc đến không tiếng động, lúc đi cũng không gây ra tiếng động, không ai biết được, ngoại trừ để lại những mảnh tàn thuốc chứng minh từng có người đến nơi này.
“Em có muốn đến bệnh viện để kiểm tr.a hay không?”
Đột nhiên có giọng nói vang lên, đầu óc đang suy nghĩ của Tang Nược còn chưa kịp trở về, nhất thời không có nghe rõ, quay đầu nhìn về phía Quý Hành Thời hỏi: “Anh vừa nói cái gì?”
Quý Thịnh Hành nhìn cô thật sâu một cái: “Dạ dày của em không thoải mái, có muốn đi đến bệnh viện không?”
Tang Nhược cuối cùng cũng hoàn hồn.
“Em không sao.” Bàn tay đang nắm chặt buông ra đặt nhẹ lên thái dương, cô lắc đầu: “Chỉ là do tối hôm qua uống quá nhiều rượu thôi, uống thuốc là được rồi.”
Cô ngừng một chút, không để ý lắm: “Không cần đi bệnh viện.”
Bước chân Quý Hành Thời dừng lại.
“Nhược Nhược.” Anh gọi cô là Nhược Nhược, giọng điệu mặc dù lạnh nhạt nhưng trong đấy lại ẩn chứa sự quan tâm trong đó.
“Hả?”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Ánh mắt Quý Hành Thời đối diện với cô, đưa tay sờ đầu cô: “Khi quay phim rất ít khi em vì lí do cá nhân mà NG, nhưng sáng hôm nay, em đã phạm sai lầm 3 lần.”
Mí mắt Tang Nhược run lên.
“Em……” Cô giật giật môi, hai giây sau cụp mắt xuống, giọng nói nhỏ đi, các ngón tay lại xiết lại lần nữa, giống như đang nhận sai: “Sau này em sẽ không uống rượu nữa.”
Quý Hành Thời nhìn cô ngoan ngoãn qua mái tóc kia.
Tay nắm thành quyền lại buông ra, anh đưa tay lên, cuối cùng vẫn là sờ đầu cô, giọng điệu như trước: “Nếu em có việc gì thì hãy nói với tôi.”
Tang Nhược ngẩng mặt lên.
“Được, ” Khoé môi cô khẽ mím lại, cô khẽ thở phào thoải mái mà nói: “Trạng thái em đã điều chỉnh tốt, vẫn có thể diễn được.”
“Ừ.”
*
Tài xế lái Bentley rời khỏi studio, sự im lặng bao trùm khắp cả quãng đường cho đến lúc tới tập đoàn Hạ thị. Chủ nhật, nhân viên nghỉ hết, Hạ Cảnh Tây một mình lên lầu đến phòng làm việc của mình để xử lý công việc còn tồn đọng.
Nhận được tin tức thư ký Tạ chạy nhanh đến công ty, lúc gõ cửa tiến vào đã nhạy bén cảm nhận được Hạ tổng có chút không đúng, đó là một loại kiểu như bên ngoài rất bình thường nhưng bên trong lại dậy sóng.
“Hạ tổng?” Thư ký Tạ lo lắng, mở miệng thăm dò.
Hạ Cảnh Tây ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, chỉ trầm giọng nói: “Không cần tăng ca.”
Thư ký Tạ dường như đã đoán được gì đó, có thể khiến cho Hạ tổng như thế này, ngoại trừ Tang tiểu thư ra thì không có khả năng khác nữa, lời muốn nói ra lại thôi, anh ta vẫn cả gan hỏi một câu: “Hạ tổng, anh không sao chứ?”
“Không có việc gì.”
“……”
Bầu không khí trong văn phòng thật quỷ dị, cuối cùng, thư ký Tạ mang tâm trạng lo lắng rời đi.
Sắc mặt Hạ Cảnh Tây không thay đổi, anh vẫn chuyên chú xử lý công việc, một chút nghỉ ngơi cũng không có, lúc xế chiều thì rời đi, lên xe anh nhắm nghiền hai mắt không nói một lời.
Tài xế cầm tay lái nơm nớp lo sợ, trong lòng lại im lặng thở dài.
Áp suất thấp khiến người ta sợ hãi vẫn luôn bao trùm.
“Dừng xe.” Đột nhiên một tiếng nói khàn đặc từ sâu trong cổ họng Hạ Cảnh Tây phát ra.
Tài xế giật mình, dừng xe lại.
Không đợi anh ta quay đầu hỏi cái gì, cửa xe đã mở ra, Hạ tổng xuống xe, đôi chân thẳng tắp bước nhanh về phía trung tâm mua sắm.
Tài xế nghi hoặc.
Đợi chừng nửa tiếng, ngay lúc tài xế càng ngày càng trở trên nên lo lắng, thì bóng dáng của Hạ tổng lại xuất hiện, chỉ thấy trong tay anh lúc này đang xách theo một túi đi tới.
Tài xế vội xuống xe giúp anh mở cửa.
Hạ Cảnh Tây xoay người tiến vào, giọng nói vẫn trầm thấp, lời ít mà ý nhiều: “Chung cư.”
Tài xế vâng một tiếng.
Hạ Cảnh Tây lấy chiếc điện thoại với sim mới mua ra, tay ấn mở giao diện tin nhắn, thuần thục như nước chảy nhập một chuỗi tin vào số điện thoại, anh gửi đi: 【Tối nay cùng nhau ăn cơm, anh chờ em.
Không có hồi âm.
Cho đến khi màn hình tắt, mấy lần chạm vào màn hình không cho nó tắt đi nhưng cuối cùng cô vẫn chưa trả lời.
Đáy mắt chảy qua một dòng u ám, Hạ Cảnh Tây thu mắt, bình tĩnh cất điện thoại đi, chỉ là tay vô thức thoáng dùng lực một chút.
Hơn 10p” sau, anh trở lại căn hộ.
Đi vào phòng bếp mới tinh chưa sử dụng lần nào, đảo mắt một vòng, Hạ Cảnh Tây tìm ra nồi và chén rồi rửa chúng mặc dù không thuần thục lắm, tiếp theo lấy bơ ớt và những nguyên liệu khác từ trong túi ra.
Ấn mở những video mà thư ký Tạ đã tìm cho, anh nhìn một lượt, đem cách sơ chế và các bước chế biến nhớ lại, sau đó bắt đầu tự mình động thủ.
Sáng nay là lần đầu tiên, bây giờ là lần thứ hai anh xuống bếp.
Động tác của Hạ Cảnh Tây không tránh khỏi có chút vụng về.
Lần thứ nhất, lúc cắt đồ vô tình cắt vào tay, từng giọt máu tranh nhau chen ra, nhưng mà anh không hề để trong lòng, chỉ cọ rửa đơn giản dọn dẹp sau đó liền tiếp tục làm.
Lần thứ hai, lúc đập quả ớt thì vô tình bị bay vào trong mắt, cảm giác cay rát lan tràn khắp tất cả các giác quan, kích thích anh.
Lần thứ ba……
Sau mấy lần sai lầm, các nguyên liệu nấu lẩu cay cũng được sơ chế xong, Hạ cảnh Tây lại xử lý mấy nguyên liệu nấu ăn mới mua về, cuối cùng đem tất cả mọi thứ bưng lên bàn ăn, rồi gọi bảo người ta đưa tới một bó hoa tươi.
Tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ cô.
Chứng nghiện thuốc lại tái phát, Hạ Cảnh Tây châm điếu thuốc, chậm rãi hút, làn khói khiến mặt anh trở nên mơ hồ, chỉ có mỗi đôi mắt sâu không thấy đáy kia là vẫn sáng rực.
Anh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm về phía cửa, hút hết một điếu rồi lại đến điếu thứ hai, anh bất tri bất giác như ý thức được cái gì, cúi đầu nhìn cái điện thoại trong tay.
Nhưng, màn hình điện thoại từ đầu đến cuối vẫn tối đen.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hút từng ngụm khói, hút đến bây giờ không biết đã là điếu thứ mấy, điện thoại đột nhiên rung lên, màn hình phát sáng.
Nhịp tim Hạ Cảnh Tây như ngừng lại một nhịp.
Anh hạ tầm mắt xuống, khi thấy màn hình hiện ra tên của thư ký Tạ, đáy mắt vừa sáng lại không chút dấu vết nhanh chóng trở về ảm đạm.
Anh khép hờ mắt.
“Chuyện gì?” Anh mở miệng nói, bị thuốc lá kích thích giọng nói càng thêm khàn khàn.
Thư ký Tạ nghe thấy giọng nói anh phát ra, thái dương không nhịn dược giật giật, miệng há to, lời muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là do dự hiếm thấy: “Hạ tổng……”
Trong căn hộ đèn sáng rực rỡ.
Tia sáng trút xuống, hai con ngươi Hạ Cảnh Tây lại sâu thẳm như cũ, ánh mắt với vẻ mặt đều là nhìn không thấu.
“Nói.” Môi mỏng kéo lên, anh theo thói quen đem điếu thuốc để bên khoé môi, lấy cái bật lửa chuẩn bị châm.
“Ở một nhà hàng riêng tôi nhìn thấy Tang tiểu thư.”
Động tác châm điếu thuốc chợt dừng lại.
Dưới sự chiếu sáng của màu vàng ấm áp từ ánh đèn, có một cỗ cô đơn khó có thể diễn tả bằng lời ẩn ẩn phát ra quanh thân Hạ Cảnh Tây, trong nháy mắt dưới đáy mắt có luồng u ám cuồn cuộn, toàn bộ gương mặt trở nên căng cứng khác thường, anh buông điếu thuốc đang cầm xuống.
Hầu kết lăn lăn, giọng nói anh khàn khàn mà căng cứng, lại cực kì tỉnh táo: “Một người?”
Hô hấp thư ký Tạ đình trệ.
Anh ta cảm thấy Hạ tổng rõ ràng là đang cực lực khắc chế cái gì đó, giống như là biết rõ còn cố hỏi, lại không hiểu sao cảm thấy mình dường như có chút tàn nhẫn.
Anh ta nhìn chằm chằm gian phòng kia: “Không phải, hình như Tang tiểu thư đang ăn cơm với người đại diện của cô ấy.” Anh dừng một chút, cuối cùng vẫn nói chi tiết quan trọng: “Có vẻ như là Tang tiểu thư đang ăn sinh nhật của người đại diện……”
Ngay khi âm thanh truyền qua điện thoại vừa dứt, trong nháy mắt thư ký Tạ bỗng dưng cảm thấy không khí chợt hạ xuống, mặc dù chỉ cách qua điện thoại.
Loại cảm giác kia không cách nào hình dung được.
Anh lo lắng: “Hạ tổng……”
“Tút tút tút ——” Trò chuyện bị ngắt mất.
Thư ký Tạ cầm điện thoại, sửng sốt hai giây sau đoá trong lòng không ngăn được thở dài, cậu nhịn không được lại nhìn về phía phòng bao kia.
Tang tiểu thư cùng Hạ Tổng cuối cùng không thể có cơ hội sao?
Hạ tổng…… Sẽ ch.ết tâm sao?
Thư ký Tạ càng nghĩ, mày càng nhíu chặt lại, nhớ đến Hạ Tổng bắt anh phải tìm giáo trình chế biến nấu món lẩu cay, anh ta không khỏi lại thở dài.
Hạ Tổng chưa bao giờ ăn đồ cay chứ đừng nói đến lẩu cay.
Vì ai, anh ta sao có thể không đoán ra được?
*
Điện thoại không có thông báo, Hạ Cảnh Tây ném điện thoại qua một bên, lại đưa một điếu thuốc nữa lên môi rồi châm lửa, trên gương mặt lạnh lẽo cứng rắn từ đầu đến cuối không hề có chút biểu cảm dư thừa nào.
Chỉ là u ám nơi đáy mắt càng thêm trầm, hơi thở cũng theo tiết tấu, mỗi nhịp vô cùng nặng nề.
Khói thuốc tràn ngập.
Chốc lát sau anh đứng dậy đi đến phòng ăn kéo cái ghế ra ngồi xuống, mở bếp ngồi chờ nước lẩu sôi lên, anh cho các thứ cô thích ăn vào nồi, đợi khi chín rồi vớt ra để vào trong chén.
Anh cầm đũa gắp một miếng lên, ăn thử.
Rất cay.
Hạ Cảnh Tây mặt không đổi sắc ăn hết, lại vớt tiếp đồ ăn ra.
Nước dùng vốn cay, gia vị trong chén cũng thế.
Không đến một lát sau, môi mỏng Hạ Cảnh Tây đã hơi sưng đỏ, cảm giác cay nồng kích thích tất cả giác quan và xâm nhập hết mọi ngóc ngách trong cơ thể anh, những giọt mồ hôi li ti cũng từ trán anh chảy ra lấm tấm dày đặt.
Anh không hề hay biết.
“Khục! Khụ khụ……” Rốt cuộc vẫn không chống cự nổi cái vị cay kia, anh sặc đến ho khan, nhìn có chút chật vật.
Nhưng anh chỉ là uống một ly nước sôi để nguội rồi tiếp tục ăn.
Ánh đèn sáng rực trên đỉnh đầu chiếu xuống, đối diện là một vị trí trống, căn phòng lớn thế này chỉ có mỗi mình anh, anh ăn thật chậm rãi ưu nhã, chỉ có nỗi cô đơn lạnh lẽo yên lặng làm bạn với anh.
*
Bóng đêm đang dần trở nên dày đặc hơn, Tang Nhược cùng với Đào Đào và Dương Bình đi về căn hộ.
Ngay khi giày cao gót đi trên mặt đất giẫm lên lát đá cẩm thạch chuẩn bị bước ra khỏi thang máy, đột nhiên chóp mũi cô quanh quẩn một mùi bạc hà quen thuộc, theo vô thức cô ngước mắt lên, thình lình đập vào trong tầm mắt là một gương mặt không thể quen thuộc hơn.
Dương Bình cũng phát hiện ra.
“Tang tiểu thư.” Anh ta phản ứng nhanh chắn trước mặt Tang Nhược.
Đào Đào cũng đề phòng nhìn Hạ Cảnh Tây.
Trong bốn người, chỉ có Hạ Cảnh Tây là bình tĩnh nhất, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, đôi mắt từ đầu đến cuối vẫn chăm chú nhìn về hướng Tang Nhược, chưa hề dời đi một chút.
“Anh có gửi tin nhắn cho em.” Hạ Cảnh Tây nói.
Tang Nhược không trả lời.
Hạ Cảnh Tây không để ý, giọng khàn khàn tiếp tục nói: ” Anh đang đợi em.”
Tang Nhược từ sau lưng Dương Bình đi ra, sống lưng thẳng tắp.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Hạ Cảnh Tây cực trầm: “Quán bún ốc trên đường Giang Nam kia, em có muốn cùng đi thử không?”
Giống như biết cô định nói cái gì, anh cướp lời trước khi cô kịp mở miệng: “Không thử một chút sao biết anh sẽ không ăn?”