Hạ Thường Hi cảm giác như đầu sắp nổ tung.
Sở Lập Thành dìu cô lên nhà, để cô ngồi tựa người lên sofa rồi mới xoay người làm trà giải rượu.
Vốn dĩ bữa tiệc này chỉ có bia, nhưng sau cùng vì quá phấn khích mà đám Nhiếp Tiểu Nguyệt gọi thêm cả rượu, hai thứ đồ uống hòa trộn với nhau khiến Hạ Thường Hi không thể đỡ nổi, cuối cùng đành “rút binh” trước trở về Phượng Hoàng Đỏ.
Sở Lập Thành mang trà đến đưa cho cô. Hạ Thường Hi đưa tay nhận ấy, uống từng ngụm một.
Vị đắng nhẹ hòa với vị chua ngọt của chanh và mật ong làm đầu óc cô giãn ra thoải mái, bụng đang cồn cào khó chịu cũng trở nên dịu đi hẳn.
Cô đặt ly trà lên bàn, dựa vào lưng sofa, nhắm mắt tĩnh dưỡng.
“Tiểu thư nhớ nghỉ ngơi sớm. Tôi xin phép về trước.” Sở Lập Thành cúi đầu.
Anh quay gót, tiến về phía cửa. Bàn tay đặt trên tay nắm cửa định mở cửa thì phía sau truyền đến giọng nói không cảm xúc của Hạ Thường Hi: “Anh thật sự có tình cảm với tôi sao?”
Sở Lập Thành giống như bị điểm huyệt, đứng bất động tại chỗ, tay vẫn giữ nguyên trên tay nắm cửa.
Không có câu trả lời, Hạ Thường Hi mở mắt, nhìn về phía cửa nơi anh đang đứng. Trong giọng nói hiện ra thêm một chút cảm xúc khó nói: “Đó là lí do anh né tránh tôi đúng không?” Ánh mắt cô kiên định nhìn anh, giống như muốn xuyên qua lớp giáp kiên cố, nhìn thẳng vào tâm can của anh. “Vì anh không muốn tôi ở bên cạnh Trịnh Minh Thành.”
Tấm lưng thẳng tắp của Sở Lập Thành khẽ run. Anh xoay người, từng bước tiến lại gần đến trước mặt cô.
Hạ Thường Hi nhìn anh đến gần, cũng đứng dậy đối diện với anh.
Bốn mắt nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng.
“Anh có tình cảm với tôi, đúng không?”
Hạ Thường Hi vô cùng kiên nhẫn lặp lại câu hỏi.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Ánh mắt Sở Lập Thành gợn sóng, vừa bi thương vừa dịu dàng nhìn cô.
“Đúng.” Anh buông ra một chữ.
Cô không đoán trước được anh sẽ thành thật trả lời ngay lập tức như thế này, đáy mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên, sau đó bình tĩnh thu lại.
“Anh không nên có tình cảm với tôi.”
“Tình cảm không phải muốn không có liền không có.” Anh lạnh lùng đáp lại. “Tiểu thư, tôi thừa biết bản thân không được phép nảy sinh tình cảm với cô, nhưng nếu như tình cảm có thể bị điều khiển như vậy, thì thế giới này làm gì có thứ gọi là tình yêu chứ?”
Từng câu từng chữ của anh rơi vào tai cô không biết vì sao lại đau thương như vậy. Ánh mắt anh vô cùng điềm tĩnh như nước lặng, nhưng cô nhìn ra được nỗi thống khổ hằn sâu trong đôi mắt đó.
“Tiểu thư, tôi yêu cô.”
Đồng hồ nhích thêm một phút.
Lời nói của Sở Lập Thành khiến không gian giống như dừng lại. Ánh mắt anh điềm tĩnh đối diện với đôi mắt mở to ngạc nhiên của cô. Xung quanh không một tiếng động, chỉ có hơi thở nhẹ nhàng của hai người lờ mờ vang lên trong không khí.
Hạ Thường Hi sững người, rồi quay lưng lại.
“Thành… Tôi không phải là người xứng đáng được anh yêu đâu.”
Bởi vì, anh quá tốt.
Tốt đến mức cô cảm thấy hổ thẹn với bản thân.
“Cô đang nói gì vậy?” Anh nhíu mày.
“Tôi không xứng đáng để anh yêu đâu.” Cô nói lại một lần nữa, bàn tay đưa lên áo thoăn thoắt cởi hết nút áo.
Áo sơ mi rơi xuống, Hạ Thường Hi xoay người lại đối diện với anh.
Trước mắt Sở Lập Thành là nửa người trên của Hạ Thường Hi. Mặc dù đã có áo lót che chắn nhưng khuôn ngực đầy đặn vẫn phập phồng quyến rũ nhức mắt. Da thịt cô trắng mịn, giống như làn da của trẻ sơ sinh.
“Tiểu thư…” “Anh có biết bao nhiêu người đàn ông đã chạm vào tôi không?”
Lần này, Sở Lập Thành là người ngạc nhiên.
Anh không nghĩ đến cô sẽ nói lời này. Quả thực, nếu không phải bởi vì anh đã cùng cô trải qua những chuyện xấu xa kia, anh chắc chắn sẽ nghĩ cô là “băng thanh ngọc khiết”. Cơ thể của cô trắng nõn, không hề có bất cứ dấu vết nào cho thấy cô đã bị vấy bẩn. Nếu nói cô chưa mất đi lần đầu dù là ai cũng sẽ tin như thế.
Nhưng sự thật lại không phải vậy…
Thấy Sở Lập Thành im lặng một hồi lâu, Hạ Thường Hi lại tiếp tục nói thêm:
“Tôi không phải là một tiểu thư danh giá, quyền quý như anh luôn nhìn thấy. Wonderland được cả nước biết đến không phải vì tôi tài giỏi, mà chính là vì cơ thể này trước mắt anh.” Lời nói của cô sắc bén như muốn đâm xuyên qua tâm can của anh. “Tôi đã từng rên rỉ ở dưới thân một đám đàn ông mà tôi còn chưa thấy mặt, sau đó đem cơ thể này cho một người khác để đổi lấy tên tuổi Wonderland. Như thế có phải là một người trong sạch, đáng để anh dành tình cảm cho hay không?”
Cô từng bước tiến lại gần anh, trong ánh mắt ngoài lạnh lẽo còn có từng đợt sóng bi thương chực trào. Bàn tay nhỏ nhắn đặt lên bên má anh. “Khi anh ngủ với tôi, chẳng phải đã cảm nhận rõ được rằng tôi đã không còn sạch sẽ sao?”
Lời cô nói ra vô cùng bình thản, nhưng lọt vào tai Sở Lập Thành lại chói tai vô cùng. Anh chụp lấy tai cô kéo cô vào lồng ngực, bàn tay còn lại siết chặt vòng eo thanh mảnh.
“Tôi không quan tâm.” Anh hạ giọng, thấp đến run người. “Tôi yêu em, thì chính là yêu em. Ngoài tôi ra không có ai được phép phủ nhận, kể cả em cũng vậy.”
Dứt lời, Sở Lập Thành ghì khuôn mặt của cô trong tay mà hôn. Nụ hôn vừa mạnh bạo, thô lỗ vừa tình cảm. Anh chính là muốn dồn hết tình yêu và ghen tuông tích tụ bấy lâu này vào nụ hôn này. Môi lưỡi hòa hợp, cuồng nhiệt đến mức Hạ Thường Hi cảm thấy bản thân không thể thở được nữa.
Cô kháng cự một lúc, Sở Lập Thành mới buông cô ra.
“Đừng…” Cô cự tuyệt nụ hôn của anh. Mọi lạnh lùng và mạnh mẽ đều tiêu tan đi mất.
Trái tim Sở Lập Thành xẹt qua một tia đau đớn:
“Vì Lục Minh Viễn, đúng không?” Anh hỏi, trong mắt chứa đầy ghen tuông cùng buồn bã. “Hay là, em đã yêu Trịnh Minh Thành rồi?”
“Thành, chúng ta không thể cứbình thường được hay sao?” Cô vuốt nhẹ tay anh muốn anh bình tĩnh lại.
“Bình thường?” Anh cười lạnh, khiến cô cảm thấy cả xương sống mình lạnh toát. “Em muốn chúng ta bình thường sao? Vậy thì tại sao lại yêu cầu tôi ngủ với em?”
Anh tức giận gầm lên. Hạ Thường Hi chưa bao giờ nhìn thấy Sở Lập Thành đáng sợ như lúc này, cả người rụt lại không dám lên tiếng.
Bàn tay anh siết chặt eo cô kéo sát cơ thể cô lại gần. “Tôi đã có thể kiềm nén cảm xúc của mình. Nếu như em đừng yêu cầu tôi ngủ với em, nếu như em đừng cố chấp muốn lên giường của Trịnh Minh Thành, nếu như em đừng đồng ý qua lại với hắn sau khi tặng thứ gì đó cho tôi. Em có biết cảm giác vui sướng vì được người mình yêu quan tâm, hồn bay lên trời cao sau đó rơi xuống địa ngục vì người đó trở thành người phụ nữ của một người đàn ông khác không?” Nụ cười của anh ngày càng lạnh hơn:
“Hạ Thường Hi, từ trước đến giờ tôi luôn nhẫn nhịn dưới thân phận quản gia của em, nhưng đêm nay, tôi muốn em xem tôi là một người đàn ông, một người thật lòng dùng cả trái tim yêu em.”
Khuôn mặt Hạ Thường Hi bị anh nhìn đến phát run, sự lạnh lùng bay đi để lại nỗi sợ hãi hiện rõ trên từng nét mặt. Phần vì khí giận dọa người của Sở Lập Thành, phần vì ngón tay anh đang cắm sâu vào da thịt trên eo của cô.
“Thành… Tôi thực sự không xứng đáng… Tôi…” “Im miệng!” Anh gầm lên.
Mắt Sở Lập Thành hằn lên tia máu, lạnh lẽo nhìn Hạ Thường Hi. Mà Hạ Thường Hi trong lòng anh như hóa đá, trợn tròn mắt nhìn Sở Lập Thành.
Đây là lần đầu tiên anh lớn tiếng với cô. Từ trước đến nay Sở Lập Thành luôn là người nho nhã, có chừng mực. Dù cho anh có bất mãn điều gì cũng sẽ không bao giờ dùng thái độ này để nói chuyện với cô. Trước mắt Hạ Thường Hi bây giờ anh giống như người xa lạ, đáng sợ hơn cả quỷ dữ hiện ra từ địa ngục.
“Hạ Thường Hi, chính là em bức tôi điên.”
Anh vừa nói xong, liền cúi người vác cô lên vai tiến về phòng ngủ.
Hạ Thường Hi chỉ cảm thấy cơ thể đột nhiên bị nâng lên, rất nhanh sau đó rơi xuống giường lớn mềm mại, vẫn còn chưa kịp hoàn hồn thì thân thể to cao của Sở Lập Thành đã áp xuống, một tay giữ chặt hai cổ tay cô trên đỉnh đầu. Bàn tay còn lại thô bạo xé rách quần tây của cô, còn lại mỗi áo lót và quần lót làm vật che đậy cơ thể.
“A… Thành…” Hạ Thường Hi giật mình kêu tên anh.
Nhưng Sở Lập Thành không trả lời, ánh mắt sắc bén đi cùng bàn tay trượt dài trên cơ thể cô, sâu trong đáy mắt là dục vọng đang ngấm ngầm muốn phun trào.
Cô gọi một chữ “Thành”, là gọi anh, hay gọi Trịnh Minh Thành?
Lúc cô ở trên giường hắn, cũng yêu kiều mị hoặc như thế này sao?
Càng nghĩ, Sở Lập Thành càng nảy sinh cảm giác muốn giết người, anh đưa tay giật phăng áo lót của cô, kéo quần lót cô xuống, lộ ra cơ thể tinh khiết khiến đàn ông thần hồn điên đảo.
Hạ Thường Hi vốn theo bản năng muốn che lại, nhưng tay còn đang bị anh kiềm chặt, chỉ có thể vô lực phơi bày cơ thể dưới mắt Sở Lập Thành.
Mà ánh mắt Sở Lập Thành giống như lửa cháy, nhìn cô đến mức hai má cô đỏ ửng, không chịu được mà thủ thỉ: “Thành… Đừng nhìn nữa…”
Dáng dấp e lệ của cô khiến hỏa dục trong người anh càng sôi sục. Bàn tay to nâng niu khuôn mặt cô, lạnh lùng nói:
“Tôi thật hận không thể trói em bên cạnh.”
Anh thả lỏng hai tay cô, sau đó cúi người, đầu lưỡi liếm một đường từ bắp đùi đến nơi tư mật ẩm ướt.
Lưỡi của anh mềm mại, trơn trượt như rắn, lướt trên da thịt mẫn cảm khiến Hạ Thường Hi nhanh chóng cảm giác được đầu óc mình trở nên lâng lâng như say rượu. Cô bấu chặt ga giường, ngửa đầu rên lên thành tiếng.
“A… Ưm…”
Nghe được tiếng rên của cô, Sở Lập Thành càng thêm hưng phấn, đầu lưỡi trở nên linh hoạt hơn, bất ngờ xoáy sâu vào điểm nhạy cảm của cô.
Bị tấn công bất ngờ, Hạ Thường Hi giật nảy người, nhanh chóng bị hai tay Sở Lập Thành giữ hông lại, cô không còn cách nào khác ngoài nằm yên mặc cho anh tiếp tục tấn công mạnh mẽ. Từng trận kích thích cứ công lên đầu não, bàn tay nhỏ bé vò lấy tóc anh muốn đẩy khuôn mặt anh ra nhưng vô hiệu.
“Thành… A… Dừng lại… Khoan đã…”
Cô chết mất! Anh là đang muốn cô lên đỉnh chỉ bằng lưỡi của anh sao?!
“Dừng lại…”
Lời nói của cô hoàn toàn không lọt vào tai Sở Lập Thành, ngược lại càng khiến anh liếm mút nơi tư mật của cô mạnh mẽ hơn. Chỉ trong vài giây, Hạ Thường Hi liền cảm giác như có một luồng điện chạy qua người, đầu ngửa cao hét lên, tuôn ra dòng nước dâm dục thấm ướt cả một mảng ga giường.
Cô đã lên đỉnh… chỉ bằng lưỡi của anh…
Sở Lập Thành hài lòng thẳng người, từ phía trên nhìn cô thở hổn hển còn chưa dứt khỏi dư vị cao trào. Anh vừa đưa tay mở thắt lưng vừa lãnh đạm nói:
“Tôi sẽ tận tình phục vụ em, Hạ Thường Hi.”
Anh nắm lấy chân cô dang rộng thành hình chữ M, sau đó nhấn người vào giữa, thậm chí còn không thèm cởi quần ra hẳn hoi, chỉ lôi cự vật bên trong ra, cứ thế dứt khoát tiến sâu vào bên trong Hạ Thường Hi.
Dư âm của trận kích thích còn chưa vơi, Hạ Thường Hi đã bị vật nóng bỏng to lớn của Sở Lập Thành cắm vào, lấp đầy bên trong cơ thể. Cô “a” lên một tiếng, vô lực đón nhận phân thân của anh.
Trải qua nhiều chuyện nam nữ, nhưng bên trong cô vẫn chặt hẹp vô cùng, Sở Lập Thành bắt đầu di chuyển, mỗi lần cắm vào đều bị cô bóp chặt vô cùng thoải mái, một tay anh vươn tới xoa bóp một bên bầu ngực của cô, cảm giác mềm mại cùng cảm giác được thỏa mãn khiến Sở Lập Thành dường như trở thành con nghiện.
Anh luận động càng lúc càng nhanh, mỗi lần đều ra vào một cách mạnh mẽ khiến Hạ Thường Hi không còn biết rõ mình đang làm gì, chỉ mơ hồ phát ra tiếng rên rỉ mời gọi đàn ông.
“Thành… A…”
“Nhẹ thôi…”
“Thành… Đau quá…”
“Xin anh… Dừng lại…”
Mà lúc này cơ thể cô lại trần truồng không một mảnh vải, hoàn toàn trái ngược với Sở Lập Thành một thân tây trang vô cùng lịch lãm. Giờ khắc này trông cô không hề giống một tiểu thư, mà anh cũng chẳng phải một quản gia. Vị thế của hai người dường như đã thay đổi.
Sở Lập Thành thực sự trở thành người đàn ông 28 tuổi tràn trề tinh lực, mê luyến thân thể ngọt ngào như thuốc phiện của Hạ Thường Hi. Anh mặc tây trang mạnh mẽ ra vào bên trong cô càng khiến anh thêm trưởng thành, uy quyền.
Anh nâng một chân của cô gác lên vai mình, chân còn lại vòng qua vòng eo rắn chắc của anh. Tư thế này càng khiến nơi giao hợp của hai người càng khít hơn, Sở Lập Thành thêm thỏa mãn, Hạ Thường Hi thêm mụ mị, choáng váng.
“Mở mắt ra nhìn tôi.”
Anh không muốn cô tưởng tượng anh trở thành người đàn ông khác.
Như bị thôi miên, Hạ Thường Hi lờ mờ mở mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khuôn mặt anh đầy dục vọng chiếm hữu, ánh mắt sâu hoắm nhìn cô. Cô biết anh rất đẹp, nhưng những lúc bình thường anh mang vẻ đẹp thư sinh lạnh lùng, còn lúc này, anh giống như sư tử, vừa mạnh mẽ vừa đáng sợ.
“Nhớ kĩ.” Anh cúi đầu chạm trán với cô. “Tôi yêu em.”
Sau đó, anh nhấn người thật sâu, phun ra tinh dịch nóng bỏng vào nơi sâu nhất trong cơ thể Hạ Thường Hi.
Sở Lập Thành rút người ra khỏi cơ thể cô, sau đó từ tốn cởi áo quần, một lần nữa áp cơ thể phía trên cô, lật người cô lại, từ phía sau xoay đầu cô hôn lên môi cô một cách mạnh bạo: “Đêm nay còn dài, hãy chỉ nghĩ đến tôi thôi, xin em.”
Sau đó anh cắm vào nơi ẩm ướt vẫn còn chảy ra tinh dịch, tiếp tục luận động mạnh mẽ.
Căn phòng rộng lớn thật nóng, suốt đêm chỉ toàn là tiếng rên rỉ quyến rũ của phụ nữ và âm thanh tình dục xấu hổ. Đến khi ngoài đường không còn một bóng người, Sở Lập Thành mới buông tha Hạ Thường Hi, ôm cô vào lòng, nhắm mắt.