Lý Bối Nhĩ theo địa chỉ Âu Dương San San đưa cho mà tìm đến nơi ở của Dã Tốt. Cô cũng không biết mình sẽ nói gì với anh, chỉ là cô muốn gặp anh thôi. Khi cô rời bỏ anh, cô cũng từng gửi cho anh rất nhiều tin nhắn nhưng đều không được trả lời lại. Cô biết anh không hề đổi số điện thoại, chỉ là anh không muốn nói chuyện với cô nữa. Dù cô có thừa nhận hay không thì đúng là cô đã làm tổn thương anh. Cô đã gửi cho anh tin nhắn cuối cùng nói rằng: “Sau này, em sẽ không làm nghề diễn nữa. Đây là sự trừng phạt mà em đáng phải nhận. Em biết anh hận em. Nếu anh không muốn để ý đến em thì sau này em sẽ không gửi tin nhắn cho anh nữa.” Anh vẫn không trả lời, điều đó khiến cô thật sự thất vọng nhưng cô không trách anh vì cô đã từng lợi dụng tình yêu của anh dành cho để anh từ bỏ cuộc thi. Đó đúng là một thủ đoạn đáng khinh bỉ. Ban đầu, cô cho rằng anh chỉ từ bỏ một cuộc thi, nhưng không thể ngờ rằng cô đã hủy hoại cả cuộc đời anh.
Nơi Dã Tốt sống là một tầng hầm đơn sơ, cả năm không nhìn mấy ánh mặt trời, bức tường bong tróc nham nhở. Nếu tận mắt nhìn thấy thì Bối Nhĩ sẽ không tin rằng, trong thành phố phồn hoa này lại có một nơi hẹp và cũ nát như vậy. Cô càng không thể tin rằng, diễn viên chính bẩm sinh mà cô Tần từng nói năm đó, bây giờ lại có thể sống ở một nơi như thế này.
Cô đứng phía sau cánh cửa gỗ và trên cánh cửa đó có mấy chữ lớn được viết bằng mực đen: “Xin hãy để cho tôi yên tĩnh một lát.” Cô nhận ra nét chữ đó. Từng câu từng chữ trong bức thư tạm biệt cứ hàng đêm hiện ra trong giấc mơ của cô. Đó là nét chữ của Dã Tốt. Chúng thật mạnh mẽ nhưng cũng pha chút tuyệt vọng. Xung quanh tay nắm cửa và những chữ viết đều bị vòng tròn đen bôi nhem nhuốc. Bức tường bên trái gần cửa còn bị người ta đề lên đó một bài thơ:
Tôi không muốn biết tình cảm của em sẽ hướng về phương nào.
Tôi phát cuồng vì em.
Tôi nguyện chết vì em..
Em là người tôi yêu.
Vì em tôi cam tâm tình nguyện chịu đựng mọi nỗi khổ của tình yêu.
…
Có lẽ vì tường ẩm ướt nên nửa cuối bài thơ đã rơi xuống theo lớp sơn tường. Lý Bối Nhĩ đoán, đây chắc là dấu tích của một chàng trai yêu văn thơ nào đó để lại, rằng nó không phải là “kiệt tác” của Dã Tốt.
Cảnh cửa được khoá bằng một chiếc khóa rất chắc, giống như trái tim anh đã phủ kín bụi từ lâu rồi. Ngoài anh ra, không ai có thể mở được nó. Bối Nhĩ đứng đợi ở hành lang ẩm ướt và chật hẹp suốt nửa tiếng đồng hồ mà Dã Tốt vẫn chưa về. Cô buồn bã bỏ đi. Trước khi đi, cô còn dán lên cửa nhà anh một mảnh giấy “Em đã đến.” Cô không hề để lại tên, nhưng cô biết nhất định anh sẽ biết đó là cô.
Trời chạng vạng tối, Dã Tốt lê tấm thân mệt mỏi bước vào tầng hầm. Chả là gần đây anh tìm được một công việc mới là bán hàng khuyến mại. Hằng ngày, anh phải chạy hết các phố lớn ngõ nhỏ, có lúc còn đến tận nhà người ta để giới thiệu hàng khuyến mại nhưng thường bị người ta đuổi ra ngoài. Chẳng hạn như hôm nay, một người phụ nữ trung niên đã nhìn anh với ánh mắt coi thường khi anh đem sản phẩm khuyến mại đến nhà bà ta giới thiệu, không những thế, bà ta còn hung hãn đuổi anh ra khỏi nhà. Anh quyết không bỏ cuộc mà vẫn cố gắng tiếp tục giải thích nên người phụ nữ đó đã thả chó ra khiến anh phải ba chân bốn cẳng chạy thẳng xuống nhà. Không ngờ, con chó đó rất khỏe, đuổi theo anh mãi, đến tận khi anh chạy ra khỏi ngõ, nó mới chịu bỏ cuộc.
– Đúng là thời xã hội suy thoái, con người không bằng con chó. – Anh nằm trên chiếc giường đơn bẩn thỉu thở dài.
Thực ra, không phải anh chưa từng đi tìm những công việc giữ thể diện hơn. Còn nhớ mấy ngày trước, khi anh bị chủ nhà trọ đuổi ra ngoài, anh đã đến xin việc ở một công ty quảng cáo. Người phóng vấn anh là một phụ nữ trung niên. Bà ta hỏi anh:
– Cậu học chuyên ngành gì?
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
– Diễn xuất ạ. – Anh nói.
– Vậy tại sao anh không đi làm diễn viên.
– Tôi nghĩ nghề người mẫu thích hợp với tôi hơn.
Bà cười nhìn anh, một khuôn mặt to lù béo múp ra vẻ mập mờ:
– Năm nay, cậu bao nhiêu tuổi? – Bà “mặt bự” hỏi anh.
– Hai mươi hai ạ.
– Cậu có bạn gái chưa?
– Việc này có liên quan đến công việc tôi xin làm không?
– Tất nhiên là có chứ. – Bà “mặt bự” cười vẻ mập mờ và tham lam. – Nếu cậu chưa có bạn gái thì cậu có thể đi làm ngay lập tức.
– Tôi xin lỗi đã làm phiền bà. – Anh thản nhiên đứng lên. – Tôi nghĩ rằng công việc này không phù hợp với tôi.
Bà “mặt bự” lẩm bẩm một dãy số Ả Rập sau lưng anh rồi gọi với theo:
– Cậu có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.
– Tìm cái đầu của bà ấy. – Trong nháy mắt, anh đáp lại và bước ra khỏi văn phòng của bà “mặt bự” đó.
Kể từ đó, anh không đến những tòa nhà đầy bê tông cốt thép như thế để tìm việc nữa. Dù anh biết không phải tất cả những người giám đốc đều giống bà “mặt bự” đó nhưng anh thật sự cảm thấy mệt mỏi. Sau khi phải trải qua nỗi đau ly biệt, anh đã nhìn thấu sự đời và sự bó buộc của công việc văn phòng. Anh muốn có khoảng trời tự do cho riêng mình.
Lý Bối Nhĩ lê bước một mình trên phố lớn, đèn hoa vừa sáng lên, dưới ánh đèn nê ông những chiếc ô tô sang trọng lao vụt qua cô. Thành phố phồn hoa này khác hoàn toàn so với tầng hầm ẩm ướt mà Dã Tốt đang sống. Thực sự, cô không thể nào nói rõ tâm trạng của mình khi đứng trước căn phòng nhỏ của Dã Tốt khi ấy, hình như chỉ thấy khó thở mà thôi. Cô cho rằng việc mình bỏ nghề diễn năm đó có thể coi là một sự trừng phạt đối với bản thân. Nhưng trong giây phút đó cô bỗng phát hiện ra rằng, thực ra tất cả những gì cô làm chẳng là gì cả. Mặc dù cô đã từ bỏ ước mơ của mình nhưng cô vẫn có một cuộc sống thoải mái, còn anh thì sao? Ngoài căn hầm chật hẹp đó, anh chẳng có thứ gì khác.
Năm đó anh đã hy sinh tình yêu và tượng lai rạng rỡ của mình vì cô và việc đó vô tình trở thành lời nguyền để trói buộc đối phương và cũng để trói buộc chính bản thân mình. Cô bỗng ngồi xuống dưới chân một chiếc đèn đường, những khuôn mặt quen thuộc lần lượt hiện về trong những hồi ức tốt đẹp ngày xưa, trở thành giọt nước mắt nặng trĩu.
Dã Tốt nằm trên giường, thẫn thờ nhìn tấm bản đồ thế giới trên đỉnh đầu. Mắt anh cứ nhìn chăn chú vào một vị trí – Hàn Quốc. Hoá ra, năm năm trước, anh đã có cơ hội đến đó. Khi ấy, anh đã từ bỏ bộ phim có cảnh quay ở Hàn Quốc, bởi lúc đầu anh không có hứng thú với đất nước đó, nhưng cũng chính việc từ bỏ vào năm năm trước và những việc anh đã lỡ làng trước đây đã khiến tình cảm anh dành cho thành phố này cũng như đất nước đó rất chân thành. Năm đó, khi anh bị chủ nhà đuổi ra khỏi phòng trọ, anh đã không kịp thu dọn tất cả đồ đạc, nhưng anh vẫn không quên mang theo tấm bản đồ thế giới. Vì trên đó có ước mơ mãi mãi không thể thành hiện thực của anh. Sau này, anh phát hiện ra rằng, anh đang ngày càng rời xa ước mơ của mình và sự lựa chọn dũng cảm năm đó cũng luôn trở thành vết thương mãi không bao giờ lành trong lòng anh. Khi bình tĩnh nghĩ lại, anh đã không ngừng tự hỏi bản thân, nếu có một lần nữa, liệu anh có lựa chọn như vậy không? Câu trả lời là có, vì trước sau anh không thể cùng một lúc vừa làm cho mình hạnh phúc lại vừa làm tổn thương người khác. Huống hồ, đó vẫn luôn là người con gái anh yêu.
Bàn chân anh vừa chạm phải nền xi măng, bỗng nghe thấy tiếng gì đó. Anh vội ngồi dậy xem, đó là một mẩu giấy nhắn màu hồng nhạt. Một cảm giác sắp có điều gì đó bỗng ùa đến, anh run rẩy mở mảnh giấy đó ra, mấy chữ thanh thoát hiện lên bên trên “Em đã đến”. Giống như có một luồng điện chạy qua người anh làm anh bất giác giật lùi lại ngồi phịch xuống giường. Bởi anh nhận ra nét chữ đó nhưng anh không dám tin là cô đã đến đây. Năm năm rồi, cô giống như một cơn gió thoảng qua và nó đã sớm xa rời theo năm tháng. Cũng lâu lắm rồi anh không nhớ đến cô, nhưng có lẽ không phải là không nhớ mà thực sự anh không dám. Anh sợ rằng một lúc nào đó nhớ đến nó, anh sẽ chạm phải dây thần kinh mẫn cảm nào đó của mình. Chỉ trong giấc mơ, tất cả những gì liên quan đến cô mới hiện ra trong đầu anh.
Vội vã xách giày, chạy như điên lao ra khỏi phòng. Anh nhìn thấy cô ngồi dưới cột đèn, vóc dáng nhỏ bé của cô ngồi thu mình giống như một đứa trẻ bị lạc đường. Một cảm giác chua xót dâng trào trong lòng anh. Anh ngỡ rằng, việc từ bỏ giấc mơ hồi đó là sẽ tác thành cho tình yêu của cô, anh cũng cho rằng, có tình yêu đó thì cuộc sống của cô sẽ tốt hơn, hạnh phúc hơn, nhưng kết quả hoàn toàn không như anh dự tính.
Năm đó, khi anh làm thuê ở nhà hàng đồ ăn Tây và quen Lý Bối Lỗi, nhờ một chuyện nhỏ mà anh và anh ấy đã trở thành bạn tốt của nhau. Anh đã nhiều lần nghe Lý Bối Lỗi nhắc đến em gái của anh ấy. Anh biết mọi chuyện liên quan đến cô ngay từ hồi còn nhỏ. Sau này, khi họ trở thành bạn học của nhau, anh lại càng hiếu kỳ với cô hơn. Vì thế, ngày nào anh cũng quan sát cô thật kỹ. Anh có cảm giác cô như một chú cừu nhỏ kiêu ngạo. Mỗi lần mọi người nô đùa, tụ tập trên sân khấu thì cô lại chỉ ngồi một góc ngẩng đầu kiêu sa. Nhưng khi bước lên sân khấu thì cô lại hóa thành một con người hoàn toàn khác. Càng ngày anh càng hiểu rõ cô, càng muốn được chăm sóc cô hơn. Anh không biết đây có phải là tình yêu không? Cho đến một ngày, anh phát hiện ra cô và anh chàng Tỉnh Điền đi bên nhau, lòng anh xót xa và cũng từ giây phút đó anh bỗng hiểu rằng đó chính là tình yêu.
Anh bước đến chỗ cột đèn đó, nhẹ nhàng gọi cô:
– Bối Nhĩ…
Cô ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên không thốt nên lời. Trong chớp mắt, những chuyện quá khứ bỗng hiện về trước mắt, họ đứng nhìn nhau, chẳng ai nói câu nào. Năm năm qua, mọi chuyện đều trở thành ký ức nhạt nhòa.
Mãi sau, cô mới mở miệng nói:
– Chào anh!
Anh nói:
– Chào em!
Cô mỉm cười gật đầu.
– Sao em lại đến đây? – Anh hỏi cô.
– Chỉ là bỗng nhiên em muốn đến thăm anh thôi.
– Ừ! – Anh không biết nên trả lời thế nào. Bởi đứng trước mặt người mình yêu, lúc nào các chàng trai cũng trở nên ngốc nghếch.
– Cuộc sống của anh vẫn ổn chứ? – Cô hỏi anh. Thực ra không cần hỏi cũng biết, cô đã sớm nhìn thấy mọi thứ rồi mà.
– Cũng được. – Anh nói.
– Vậy thì tốt quá! – Rõ ràng biết anh đang nói dối nhưng cô không nỡ vạch ra điều đó.
– Anh mời em đi uống cà phê nhé. – Dã Tốt đề nghị.
– Được ạ. – Cô cúi đầu đi theo anh. Vóc dáng của anh cao lớn, trông anh có vẻ giống người lớn rồi, cô thầm nghĩ. Vốn dĩ, cô rất muốn nói với anh một câu: – Hay là em mời anh nhé.
Nhưng cô nhanh chóng bỏ qua ý nghĩ đó, vì cô biết anh không muốn để người khác thấy tình cảnh của mình lúc này, đặc biệt là cô.
– Em còn nhớ cái quán nhỏ ở góc đường Hồng Kỳ không? – Anh bỗng quay lại hỏi cô.
Cô thẫn thờ. Anh vừa cười vừa bước đến bên cạnh rồi nhẹ nhàng đẩy cô vào phía trong còn anh thì đi ra phía ngoài, song song với cô.
– Em nhớ ra rồi. – Cô bỗng nói, – Hồi trước, đó là một quán sữa đậu nành.
– Bây giờ, quán đó bán cà phê Ý cũng được lắm đấy.
Cô ngạc nhiên nhìn anh:
– Chủ quán là người khác rồi sao?
– Không, vẫn là anh béo đó.
Cô cười, anh cũng cười. Trong giây phút đó, dường như họ đã tìm lại được quãng thời gian của mấy năm về trước. Cô chưa bao giờ quên quán sữa đậu nành của anh béo hồi đó. Khi ấy, Dã Tốt đã từng đánh nhau với anh nhưng ngay sau đó, họ đã trở thành những người bạn tốt của nhau.
– Trước đây, anh béo nhận mình là vua sữa đậu nành. – Khi Bối Nhĩ ngồi trong quán cà phê Chanson, cô bỗng nói.
– Không ngờ em vẫn còn nhớ – Dã Tốt mỉm cười nhìn cô. Bao nhiêu năm qua, cô chẳng hề thay đổi chút nào. Thời gian dường như không để lại bất cứ dấu tích gì trên khuôn mặt thơ ngây, thanh tú của cô.
– Em cứ tưởng anh ấy vẫn còn bán sữa đậu nành cơ. – Cô nói.
– Có rất nhiều việc chúng ta không thể ngờ được.
– Cũng phải. – Cô cúi đầu nhâm nhi một ngụm cà phê. Thời gian như lắng đọng làm dung hòa nhiều thứ trong đầu cô. Dã Tốt nói đúng, năm đó khi cô và anh uống sữa đậu nành ở đây, và chắc chắn họ cũng không thể ngờ sẽ có một ngày nào đó của nhiều năn sau, họ vẫn ngồi cùng nhau tại đây.
– Tấm biển này cũng đã thay rồi. Nói thế nào nhỉ? Chỉ có con người là không thay đổi. – Anh bỗng nói.
– Quán cà phê Chanson… – Cô ngẩng đầu đọc dòng chữ màu vàng ánh phía trước quầy rồi hỏi anh, – Sao nó lại có tên như vậy?
– Chuyện này nói ra dài lắm.
– Lại là một chuyện tình lãng mạn ư?
– Chẳng gì có thể giấu được em.
Cô cười:
– Anh kể đi.
Anh nhấp một ngụm cà phê và kể câu chuyện đó cho cô nghe.
Ba năm trước, khi nơi đây vẫn còn là quán sữa đậu nành, anh chủ quán béo đã tình cờ gặp được cô gái của đời mình. Đó là một cô gái lai giữa ba dòng máu Anh – Pháp – Nhật. Nghe nói, bà nội cô ấy là một phụ nữ người Pháp vô cùng xinh đẹp. Sau này, khi bà đến Anh chơi, tình cờ đã gặp ông hội cô ấy và tình yêu của hai người nhanh chóng nảy nở rồi họ đã sinh ra bố cô. Sau đó, bố cô lại lấy một phụ nữ người Nhật và sinh ra cô. Ban đầu, khi đến đây uống sữa đậu nành, “cô gái lai” đó đeo cặp kính râm trên sống mũi, dùng mấy câu tiếng Trung bập bõm hỏi anh:
– Ở đây có thể nghe nhạc không?
– Cô thích nghe nhạc gì? – Anh béo cười khì khì hỏi cô.
Cô tháo chiếc kính râm xuống nhìn anh, nói từng từ một:
– Muốn… ngủ…
– Cô muốn gì cơ? – Anh béo ngượng ngùng hỏi cô.
Cô ấy cố gắng nhắc lại:
– Muốn… ngủ.
Anh béo căng thẳng đến toát cả mồ hôi, anh cân nhắc:
– Tư tưởng của người nước ngoài thật là phóng khoáng nhỉ. Vừa gặp mặt đã muốn…
Sau này, anh mới biết, khi đó ý cô ấy nói là bài “Chanson” – một bài hát rất thịnh hành ở Pháp.
Suýt nữa thì Bối Nhĩ phun cả cà phê trong miệng ra chiếc khăn trải bàn trước mặt.
– Sau đó thì sao? – Cô hỏi anh.
– Sau đó, mấy ngày liền cô ấy không đến quán sữa đậu nành của anh béo nữa và một cảm giác trống trải chợt dậy lên trong lòng anh. Bất ngờ một hôm, cô gái đó uống rượu say xỉn và ngã trước cửa quán sữa. Khi đóng cửa hàng, anh mới phát hiện ra, bèn dìu cô vào quán. Cô ấy mơ mơ màng màng hỏi một câu.
– Làm ơn cho tôi xin một tách cà phê.
Anh rầu rĩ nói với cô rằng quán của anh chỉ có sữa đậu nành.
– Anh béo đáng thương, anh yêu cô gái đó mất rồi. – Bối Nhĩ buồn bã thở dài.
– Đúng vậy. Khi một người yêu một người khác, anh ta sẵn sàng vì cô ấy mà giành lấy cả thế giới, vì cô ấy mà hy sinh mọi thứ. – Anh nói.
Cô cười đau khổ:
– Sau đó thì sao ạ?
– Sau đó, cô gái đó cũng không quay lại quán sữa đậu nành của anh ấy nữa.
– Có phải vì thế anh béo mới đổi quán sữa đậu nành thành quán cà phê?
Dã Tốt lặng lẽ gặt đầu:
– Anh ấy không chắc là cô gái đó có còn ở thành phố này hay không, thậm chí anh cũng không biết cô ấy có còn ở đất nước này hay không? Anh chuyển quán sữa đậu nành thành quán cà phê và đặt tên cho nó là Chanson với hy vọng ngày nào đó, cô ấy sẽ quay lại.
– Nhưng rất có thể cô gái đó đã sớm quên anh ấy. – Lý Bối Nhĩ bỗng trở nên đầy thương cảm.
– Cho dù thế nào, trong lòng có thứ để chờ đợi vẫn hơn. – Anh nói.
Cô cúi đầu nhấp một ngụm cà phê. Bao nhiêu năm nay cô vẫn luôn chờ đợi điều gì? Rất nhiều ký ức đều đã phai mờ theo năm tháng, nhưng đến lúc gặp nhau thì chúng lại hiện về. Thời gian làm phai nhạt những chuyện không vui trong quá khứ, nhưng nó không thể làm phai nhạt những lưu luyến và tình cảm mãi ẩn chứa trong tim. Cô bỗng hỏi anh:
– Nếu đổi lại là anh, anh có chờ đợi giống anh béo không?
– Anh nghĩ anh cũng sẽ đợi. – Anh trả lời dứt khoát.
Nước mắt cô cứ thế trào ra. Cô không biết là mình cảm động vì tấm chân tình của anh béo hay vì câu nói của Dã Tốt nữa.
Năm năm qua, rốt cuộc bên cạnh Dã Tốt đã xảy ra bao chuyện khiến trái tim anh tan nát? Những chuyện đó dù lớn hay nhỏ cũng đều không có cô bên cạnh. Cô từ bỏ nghề diễn vì khi diễn trước mặt người khác cô không được làm chính mình. Còn Dã Tốt, dù từ bỏ nghề diễn nhưng anh vẫn luôn diễn tốt vai diễn của bản thân bằng chính trái tim mình.
– Cô Tần mắt rồi. – Cô khóc nói với anh.
– Anh biết. – Anh muốn giơ tay ra gạt những giọt nước mắt còn đọng lại trên má cô, nhưng tay anh giơ ra được nửa chừng thì lại hạ xuống. Anh bỗng nhớ đến ngày họ chia tay nhau, anh đã hỏi cô:
– Nếu anh bỏ cuộc thì em có vui không? – Cô buồn bã nhìn anh lắc đầu, rồi lại buồn bã gật đầu. Anh nhìn hai dòng nước mắt của cô mà chỉ muốn giơ tay ra vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ bé đó, nhưng cuối cùng anh không làm gì cả mà chỉ từ từ quay người rồi chạy nhanh như bay về phía trước.
– Cô ấy là một giáo viên tuyệt vời. – Cô nói.
– Nhưng từ sau khi ra trường, anh đã không còn gặp lại cô nữa. – Anh chán nản khuấy tách cà phê trước mặt.
– Nếu năm đó không phải vì em, anh cũng sẽ không trở nên thế này. – Cô nhìn anh, ngoài cảm giác tội lỗi có còn có sự đồng cảm vô hạn.
– Mọi chuyện đều đã qua rồi. – Anh nhún vai như chẳng hề quan tâm.
– Anh không thấy tiếc vì mất đi cơ hội lần đó sao?
– Có gì đáng tiếc đâu? Trong đời người, ngoài nghề diễn vẫn còn rất nhiều việc có ý nghĩa cho chúng ta làm mà.
Anh lại một lần nữa nhún vai, cúi đầu nhấp một hớp cà phê.
Anh không nói thật với cô là anh đã từng ghen tị với Tỉnh Điền như thế nào, và cô cũng chẳng thể biết được rằng sau khi bộ phim năm đó được công chiếu, anh đã thay hết những bức ảnh có mặt Tỉnh Điền trong bộ phim. Hằng đêm trái tim anh từng thổn thức, đáng lẽ cơ hội đó thuộc về anh.
Mỗi lần bước đi trên phố lớn, anh cố ý không nhìn những tấm áp phích đầy màu sắc trên đường, bởi anh sợ sẽ có một cảnh nào đó khiến anh sụp đổ hoàn toàn. Có lúc, anh cảm giác rằng mình đã bước tới bờ vực của sự suy sụp. Tất nhiên, anh sẽ không nói cho Bối Nhĩ biết những điều này. Anh cố gắng tỏ vẻ chẳng hề quan tâm. Như vậy, ít nhất anh cũng có thể giữ được một chút tự hào và tôn nghiêm cuối cùng trước mặt cô.
Từ quán cà phê đi ra, họ bước trên con phố lớn. Ánh đèn đường rực rỡ chiếu trên khuộn mặt trầm tư của họ giống như họ đang quay một cảnh phim buồn.
– Cảm ơn anh đã mời em uống cà phê. – Cô nói.
Anh cười lắc đầu:
– Có gì đâu.
– Vậy… em đi trước nhé. – Cô đứng bên đường tạm biệt anh.
– Em có cần anh tiễn không?
– Không cần đâu. Em tự bắt xe về được mà.
– Vậy thì… tạm biệt em nhé. – Anh giơ tay phải lên gượng gạo vẫy chào cô.
– Vâng, tạm biệt anh. – Cô xoay người đi về hướng khác.
– Bối Nhĩ… – Anh bỗng gọi cô thật lớn.
Cô xoay người nhìn anh tràn đầy chờ đợi, hỏi anh:
– Có chuyện gì vậy?
– Cái đó…Cám ơn em đã đến thăm anh – Dường như anh bỗng quay trở về thời đại học. Mỗi lần đối mặt với cô, lòng anh luôn có hàng trăm con nai tơ cứ chạy lung tung.
– Hãy hứa với em, anh phải sống thật hạnh phúc đấy. – Cô giơ hai tay lên miệng tạo thành chiếc loa hét thật lớn về phía anh.
– Em cũng vậy nhé. – Tiếng của anh chìm vào trong dòng người đang đi lại tấp nập. Năm năm qua, anh cho rằng né tránh cô tức là sẽ tránh được hình bóng cô trong trái tim anh nhưng vừa rồi, chính vào lúc cô xoay người bước đi, bỗng anh phát hiện ra mình còn yêu cô nhiều hơn cả trước kia. Tình yêu này đã ẩn sâu trong huyết quản của anh. Mỗi lần cô quay lại đều khiến dòng máu chảy trong huyết quản anh sôi lên. Anh vẫn không thể nào gạt bỏ cô ra khỏi cuộc đời anh.
Lý Bối Nhĩ bước một mình trên con phố lớn. Những cơn gió lạnh thổi qua mặt, dù chưa muốn về nhà nhưng cô cũng không biết mình muốn đi đâu. Cô cứ tiến bước đi rồi bỗng dừng chân trước một quán mỳ. Cô còn nhớ, anh Bối Lỗi từng đưa cô đến đây. Lúc đó, anh còn vui mừng nói cho cô biết:
– Quán này có món mỳ giống với hương vị món mỳ mà bà nội nấu năm đó. – Nhưng anh hoàn toàn không biết rằng, cô đã sớm quên những gì bà nội dành cho cô, hay cũng có thể nói rằng trước đây, cô đã sớm né tránh những điều đó và hương vị đó cũng không quay lại nữa.
Cô bước vào quán mỳ. Quán đó rất đông khách vì thế những người phục vụ không ngơi tay. Trong quán không còn chỗ trống, một người phục vụ đội mũ đầu bếp trắng hỏi cô:
– Cô có ngại ngồi ghép không?
Cô xua tay:
– Không sao.
– Cô đi theo tôi. – Người phục vụ dẫn cô đến một chiếc bàn vuông ở trong góc rồi chỉ chỗ cho cô ngồi. Cô ngẩng đầu nhìn, trước mặt cô là một chàng trai trẻ. Anh ấy vừa ăn mỳ vừa cầm bút cúi xuống hí hoáy viết gì đó trên giấy.
– Làm ơn cho tôi nhiều rau thơm một chút. – Cô dặn người phục vụ.
– Được ạ.
– Thêm một chút canh nữa.
Cô vẫn giữ thói quen này từ hồi còn nhỏ. Lúc đó, mỗi lần bà nội nấu mỳ xong đều cho vào bát mỳ của anh Bối Lỗi thật nhiều canh và rau thơm rồi bê đến cho anh. Còn cô thì chưa từng được quan tâm như vậy. Vì thế, từ đó về sau, mỗi lần ăn mỳ cô đều muốn bát mỳ của mình có thêm nhiều rau thơm và nước canh. Cô muốn như vậy không phải vì cô thích hương vị đó mà chỉ muốn thể hiện rằng mình hoàn toàn bình đẳng như anh Bối Lỗi.
– Cô có cho ớt không? – Người phục vụ hỏi cô.
– Có. Anh cho nhiều một chút. – Cô trả lời.
– Vâng. Cô đợi một lát.
Cô cười gật đầu với người phục vụ. Chàng trai trước mặt bỗng ngẩng đầu lên nhìn cô, dường như anh không thể ngờ rằng việc ăn một bát mỳ đối với cô lại cầu kỳ như vậy.
– Con gái ăn nhiều ớt sẽ không tốt cho da đâu – Chàng trai trước mặt nói.
– Liên quan gì tới anh… Đặng Bành! – Cô ngoái đầu kinh ngạc.
-Thật trùng hợp! BốiNhĩ!
– Đúng vậy. Sao anh lại ở đây?
– Sao tôi lại không thể đến đây chứ? – Anh cười hỏi cô.
– À không, tôi chỉ nghĩ là anh không thích những nơi rẻ tiền như thế này thôi. – Cô giải thích.
– Hoàn toàn ngược lại. Tôi thường xuyên đến đây. Nhưng cô thì khác, tôi chưa bao giờ thấy cô đến đây cả.
Cô cười:
– Tôi rất ít khi đến đây.
– Vậy mà cô còn nói tôi. – Anh vẫn mỉm cười. Tuy cô và anh ta cũng chỉ gặp nhau có vài lần nhưng trong ký ức của cô, nụ cười đó luôn rất tươi. Cô cũng không hiểu được tại sao, chỉ là cô cảm giác nụ cười đó có năng lượng sưởi ấm lòng người. Lần này gặp anh, dường như anh vui hơn hôm ở quán cà phê, và anh đã thoát ra khỏi khói mù của cuộc ly hôn rồi thì phải.
Cô cười cúi đầu, chỉ tay vào mấy tờ giấy nháp, hỏi anh:
– Anh đang làm gì thế?
– À! Cái này hả? Đây là một dự án quảng cáo của Công ty JS. – Anh cười đáp.
– Không ngờ anh lại hết lòng vì công việc như vậy. – Cô nói.
Anh nhún vai:
– Tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Có quá nhiều việc mà. Tôi đâu được tự do như cô.
Cô cười, anh cũng cười. Họ thưởng thức bữa tối rẻ tiền trong không khí vui vẻ.
– Cô đi đâu để tôi đưa cô đi. – Từ quán mỳ bước ra, anh cười hỏi cô.
– Không cần đâu. Tôi tự về được mà. – Cô nói.
– Con gái đi một mình ngoài đường ban đêm sẽ nguy hiểm. Nào, cô lên xe đi. – Anh kéo tay ép cô lên xe.
Cô bất đắc đĩ phải làm theo ý anh. Vài tiếng trước nếu Dã Tốt cũng dùng cách đó để ép cô lên taxi đòi đưa cô về nhà thì có lẽ cô cũng không thể từ chối, nhưng Dã Tốt lại không làm thế. Trước mặt cô, anh luôn cảm thấy sợ hãi và bối rối. Năm năm trước là thế, năm năm sau vẫn như vậy.
Cô nhẹ nhàng mở của kính xe, ngả đầu tựa vào ghế nói với anh:
– Gió đêm thổi thật là dễ chịu.
Anh nắm chặt vô lăng, cười lớn!
– Anh cười cái gì? – Cô hỏi anh.
– Trông cô giống như một cô gái của nghệ thuật vậy. – Anh nói.
-Tôi vốn là thế mà.
Anh quay đầu nhìn cô, vào giây phút họ nhìn nhau đó, cô bỗng sững người, vội vàng nhìn ra ngoài cửa xe.
– Tôi biết một nơi gió đêm còn tuyệt hơn! Cô có muốn đi không? – Anh hỏi cô.
– Bây giờ ư?
– Phải. Bây giờ thì sao?
– Tôi không làm lỡ việc của anh chứ?
– Không đâu. Tôi cũng phải tìm cơ hội thư giãn chứ. Anh nói.
– Tôi đã tạo cho anh cơ hội này ư?
– Tất nhiên rồi.
Cô cười:
– Vậy anh đưa tôi đến đó đi, anh tài xế.
Họ lái xe đến bên bờ biển, gió biển thổi tới mang theo hương vị mằn mặn. Cô cao hứng nhảy xuống xe, ngồi trên lan can dang rộng cánh tay, nhắm mắt để tận hưởng giây phút yên bình trong tâm hồn.
– Cô thích chỗ này không? – Anh hỏi cô.
Cô gật đầu thật mạnh:
– Sao anh lại biết chỗ này?
– Trước đây, mỗi lần tâm trạng không vui, tôi thường đến đây. – Anh nói.
– Tâm trạng anh có thường xuyên không vui không?
– Thường là khi làm việc gì đó khiến mình phải ân hận mới như vậy. – Anh cười.
– Anh đã từng làm nhữg việc khiến mình phải ân hận rồi ư? – Cô hỏi anh như một phóng viên đang phỏng vấn.
– Nói thế nào nhỉ? – Anh nghĩ ngợi, rồi thật thà nói với cô. – Chia thành hai loại. Một loại là ân hận một chút thì có thể dễ dàng quên đi.
– Thế còn vô cùng ân hận thì sao? – Cô chen vào.
Anh cười.
– Là như thế này.
– Anh nói xem.
– Đến giờ, việc tôi đã làm khiến tôi ân hận nhất chính là yêu một người con gái nhưng lại lấy một người con gái khác làm vợ. – Ánh mắt cô nhìn ra mặt biển xa xăm, còn không rõ rốt cuộc anh đang nhìn gì nữa.
– Nói như vậy là lúc đầu anh…
Anh lặng lẽ gật đầu rồi bỗng anh quay lại nhìn cô. Ánh mắt anh thật sự dịu dàng! Tim cô bỗng đập dồn dập như linh cảm điều gì đó. Anh đang định nói thì cô ngăn lại:
– Muộn rồi. Anh đưa tôi về nhà nhé.
Anh cười buồn:
– Được rồi.
Đây là một đêm vui vẻ và đầy huyền bí. Lý Bối Nhĩ về nhà, nằm lên giường nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay. Cô linh cảm rằng, có chuyện gì đó sắp xảy ra. Linh cảm đó ngày càng dữ dội khiến cả đêm cô không tài nào chợp mắt được.