Bạch Tùng Trạch suy nghĩ thật lâu, cũng nghĩ rất nhiều.
Quỷ hồn trong phòng khách tự xưng là Tô Duy Hi đã ngủ rồi, Bạch Tùng Trạch mở to mắt ngó trần nhà, trong đầu như nước sôi quay cuồng.
Đã gần một tháng không cách nào ngủ được, một khi nhắm mắt lại chính là khuôn mặt mỉm cười đầm đìa máu tươi, người kia kêu tên hắn, một tiếng lại một tiếng, giống như đang cầu một đáp án.
Mạnh Bạch Tình không phải đầu sỏ gây nên, hắn mới phải. Bạch Tùng Trạch nghĩ đến điều này, ánh mắt ảm đạm xuống, hắn dùng cánh tay che khuất mắt, muốn hút một điếu thuốc, thế nhưng khi vừa nhìn thấy người trong phòng khách cuộn thành một đoàn, dục vọng hút thuốc cũng không còn.
So với tra tấn thân thể càng thống khổ hơn, Bạch Tùng Trạch cảm giác thứ phán đoán trước mắt chính là trừng phạt với hắn, nếu nói một người sau khi tử vong sẽ chậm rãi bị phai nhạt, cuối cùng tại thời gian hung thủ tử vong cũng đem áy náy cọ rửa vùi lấp đi, như vậy ảo giác trước mắt giống Tô Duy Hi như đúc này, đại khái chính là nhắc nhở tốt nhất để hắn không thể quên được hành vi phạm tội của mình.
Là tự tay hắn hại chết người yêu của mình, là hắn làm cho Tô Duy Hi chết. Nghĩ đến đây, Bạch Tùng Trạch lộ ra một nụ cười chua sót đến cực điểm.
Tang lễ của Tô Duy Hi là hắn trộm đi, nếu dựa theo tính tình bình thường, hắn nhất định muốn gióng trống khua chiêng đi, thậm chí có khả năng từ trên tay cha mẹ Tô Duy Hi đoạt lấy quyền lo liệu tang lễ cho Tô Duy Hi.
Thế nhưng hắn không làm, Bạch Tùng Trạch cũng không biết mình rốt cuộc là làm sao, hắn chẳng những không cứng rắn đoạt lấy thân thể Tô Duy Hi, thậm chí ngay cả lúc hạ táng y cũng là lén lút đi, khi nhìn hủ tro cốt bị để vào địa hạ, tiếng khóc thê lương của bằng hữu từng chút bị bùn đất vùi lấp là lúc, Bạch Tùng Trạch mới triệt triệt để để ý thức được, người yêu của hắn, vĩnh viễn sẽ không trở về.
Phán đoán trong nhà luôn luôn ăn một hộp bánh quy không biết đâu tới, phán đoán cùng Tô Duy Hi hoàn toàn giống nhau, từ tướng mạo đến tính cách, thậm chí một ít động tác nhỏ, đều là Tô Duy Hi trong trí nhớ hắn.
Nhưng Bạch Tùng Trạch tuyệt đối sẽ không tin tưởng trên thế giới tồn tại quỷ hồn, bởi vì nếu Tô Duy Hi thật sự biến thành quỷ, vậy nhất định là một lệ quỷ, dù sao chết oan khuất như vậy, Bạch Tùng Trạch đặt mình vào một chút, nếu chính bản thân hắn gặp phải đối đãi như vậy, hắn nhất định sẽ không chút lưu tình tự tay giết chết người khởi xướng.
Bất quá Bạch Tùng Trạch lại quên một sự thật quan trọng, Tô Duy Hi không phải hắn.
Thời điểm Tô Duy Hi đề xuất yêu cầu muốn Bạch Tùng Trạch chết đi, Bạch Tùng Trạch thực nghiêm túc, chăm chú lo lắng một thời gian, hắn nhìn nam tử khoanh chân cuộn mình trên ghế sô pha, không biết như thế nào lại có chút đau lòng, nếu trước mắt đích thực là linh hồn của Tô Duy Hi, như vậy là bởi vì hắn y mới không có biện pháp đi đầu thai đi?
Bạch Tùng Trạch nghĩ như vậy, nhưng không chú ý tới mình đã muốn đi vào vòng tuần hoàn chết chóc.
Liên tục mất ngủ cùng cái chết của Tô Duy Hi, đối với tinh thần của Bạch Tùng Trạch tạo thành thương tổn không thể nghịch chuyển, hắn bắt đầu kén ăn, bắt đầu có ý đồ nói một chút về hậu sự sau này với người thân của mình.
Bạch Long Kỳ là đứa em trai thân cận nhất với Bạch Tùng Trạch, tự nhiên thấy được biến hóa này đó của ca ca cậu, cậu nhìn lớp áo giáp của Bạch Tùng Trạch nguyên bản không thể phá vỡ chậm rãi xói mòn, nhìn Bạch Tùng Trạch từng chút từng chút tiều tụy đi.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Ca, anh rốt cuộc làm sao vậy?” Bạch Long Kỳ đã hỏi vấn đề này vô số lần.
Bạch Tùng Trạch nghe như thế cũng không ngẩng đầu lên đáp lại hai chữ: “Không có việc gì.”
Không có việc gì? Thấy thế nào cũng không giống bộ dạng không có việc gì a, Bạch Long Kỳ trở nên có chút lo âu, cậu muốn để Bạch Tùng Trạch đến bệnh viện kiểm tra, nhưng lại sợ Bạch Tùng Trạch không đồng ý.
“Không cần kiểm tra.” Tại lần đầu tiên Bạch Long Kỳ đề xuất đến bệnh viện, Bạch Tùng Trạch dừng động tác tay, hắn trầm mặc liếc mắt nhìn Bạch Long Kỳ một cái, thật lâu sau đó, mới thản nhiên mở miệng: “Long Kỳ, anh không có khả năng bảo vệ em cả đời.”
“…” Bạch Long Kỳ nghẹn ngào, cậu từ trong những lời này nghe ra quyết ý của Bạch Tùng Trạch: “Ca, cái người kêu Tô Duy Hi kia, nặng đến vậy sao? So với em còn quan trọng hơn?”
“Anh nên nghe lời em khuyên nhủ.” Chân mày Bạch Tùng Trạch hơi nhíu lại, ánh mắt ôn nhu nhìn Bạch Long Kỳ: “Bây giờ có hối hận, cũng không còn kịp rồi, Long Kỳ, nếu về sau gặp được cho người khiến em động tậm, em ngàn vạn lần đừng học anh.”
“… Ca.” Bạch Long Kỳ tối nghĩa nói: “Anh ta đã chết, thế nhưng anh còn sống a, anh cái dạng này… Ca, anh nghe em một câu, đừng đối xử với mình như vậy được không?”
“Cậu ấy không có chết.” Bạch Tùng Trạch lại thở dài: “Nếu anh còn sống, cậu ấy ngay cả chết cũng không có biện pháp ngủ yên, huống hồ…”
“Anh không cần tự lừa gạt mình, anh ta chính là đã chết!!!!” Tính tình Bạch Long Kỳ rất tốt, rất ít khi nóng nảy như vậy, thế nhưng những lời này của Bạch Tùng Trạch đã hoàn toàn chạm vào mấu chốt trong cậu, cậu rõ ràng cảm giác được Bạch Tùng Trạch muốn đi làm một việc cậu tuyệt đối không muốn nghĩ tới.
“Long Kỳ, đừng bất thường thế.” Bạch Tùng Trạch nói xong câu này không để ý tới Bạch Long Kỳ nữa, hiện tại tinh lực hắn rất kém, rất khó mà phân tâm đi cãi nhau với Bạch Long Kỳ, việc hắn cần làm còn rất nhiều.
Tại ngày phát sinh cãi nhau với Bạch Long Kỳ đó, Bạch Tùng Trạch đáp ứng thỉnh cầu của Tô Duy Hi.
Hắn nhìn Tô Duy Hi vốn phải là phán đoán lộ ra nụ cười quen thuộc, sau đó nói với hắn: “Bạch Tùng Trạch, anh chết đi được không?”
Đây không phải là lần đầu tiên Tô Duy Hi đề xuất yêu cầu này, thế nhưng Bạch Tùng Trạch lại ngoài ý muốn cảm thấy bản thân dao động, có lẽ do ngữ khí ôn nhu của Tô Duy Hi, có lẽ do nụ cười quen thuộc đó, có lẽ do tinh thần rốt cuộc chịu không nổi tra tấn nữa, Bạch Tùng Trạch đáp ứng yêu cầu của Tô Duy Hi —chết đi.
“Cho tôi thời gian một năm.” Lúc hạ quyết định Bạch Tùng Trạch vẫn rất lạnh nhạt, hắn nói: “Cho tôi thời gian một năm, sau đó tôi sẽ chết.”
Trong biểu tình không có bao nhiêu kinh ngạc, Tô Duy Hi gật gật đầu, sau đó tiếp tục ăn bánh quy giống như vĩnh viễn ăn không xong của y.
Nếu tính mạng của ngươi còn có một năm, ngươi sẽ làm những gì? Bạch Tùng Trạch chưa từng nghĩ qua vấn đề đạo đức giả như vậy, bởi vì trên vị trí của hắn, thật sự có thể sống một ngày là một ngày, tương lai xa xôi, không phải hắn có thể ảo tưởng.
Thế nhưng khi sinh mệnh thật sự có kì hạn, Bạch Tùng Trạch cũng không có hứng thú giống người thường cam chịu hoặc hưởng thụ cuộc sống, hắn còn có rất nhiều chuyện cần phải làm, thời gian một năm, thật sự không tính là dài.
Người ngoài đều nói Bạch Tùng Trạch điên rồi, xử lý đối thủ đến mức hoàn toàn không muốn sống, ngày thường còn nghĩ hơi để ý một chút sẽ tự được an toàn lúc này biến thành chân trời mây bay, Bạch Tùng Trạch điên rồi, cho nên hắc đạo dấy lên một hồi gió tanh mưa máu.
Bạch Long Kỳ rốt cục cũng không có ý định đi khuyên nhủ Bạch Tùng Trạch nữa, cậu nhìn thấu quyết tâm của ca ca mình, cũng hiểu được vô luận chính mình có nói bao nhiêu cũng không thay đổi được ý nghĩ Bạch Tùng Trạch, nếu không thể thay đổi, vậy thì thích ứng đi.
Bạch Long Kỳ bắt đầu tiếp thu công việc Bạch gia, bắt đầu nếm thử việc đứng trên vị trí của Bạch Tùng Trạch.
Chỉ có đứng trên cái vị trí kia, mới chính thức có thể cảm nhận được ngày Bạch Tùng Trạch trải qua là thế nào, vốn là bác sĩ Bạch Long Kỳ cảm thấy hết thảy này quả thực chính là ác mộng, cậu có ý định rút lại quyết định của Bạch Tùng Trạch.
“Long Kỳ.” Bạch Tùng Trạch không trực tiếp nói suy nghĩ cho Bạch Long Kỳ, hắn nở nụ cười thờ ơ, lần thứ hai lặp lại câu nói kia: “Anh không thể bảo vệ em cả đời.”
“Anh có thể mà ca, anh nhất định có thể.” Bạch Long Kỳ gần như nghẹn ngào.
“Anh không thể.” Bạch Tùng Trạch rũ mắt xuống, gương mặt vốn xinh đẹp của hắn bởi vì mất ngủ cùng kén ăn trở nên gầy yếu nghiêm trọng, thế nhưng nhìn qua lại có vài phần mị khí: “Anh còn có chuyện anh phải làm, Long Kỳ, em không thể ích kỷ như vậy, anh đã dùng thời gian nửa đời người tạo dựng ô dù cho em rồi, hiện tại đến phiên chính em.”
“Ca…” Bạch Long Kỳ không dám tin nói: “Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“Đây không phải là chuyện em nên hỏi.” Nếu như là trước kia Bạch Tùng Trạch phỏng chừng đã trực tiếp đứng lên chạy lấy người, thế nhưng trải qua những việc trong khoảng thời gian này, tính nhẫn nại của hắn hiển nhiên đã khá hơn nhiều, Bạch Tùng Trạch không liếc Long Kỳ mà trực tiếp nói: “Hiện tại việc em cần làm chỉ có một — học cách xử lý mấy việc này, em là người của Bạch gia, trong người em chính là lưu dòng máu như vậy.”
Vô luận Bạch Long Kỳ nguyện ý hay không, Bạch Tùng Trạch cũng đã hạ quyết tâm.
Bạch Tùng Trạch bắt đầu vì tương lai đệ đệ mình trải ra con đường, đối với người nhìn chằm chằm Bạch gia, hắn đều bắt đầu bắt tay vào tẩy sạch.
Muốn tẩy sạch như vậy cần trả cái giá lớn, thời điểm Bạch Tùng Trạch bị một viên đạn lạc bay trúng bụng, hắn thậm chí cho là mình sẽ cứ như vậy chết đi, thế nhưng vừa nghĩ tới Tô Duy Hi trong nhà lui trên ghế sô pha yên lặng ăn bánh quy, Bạch Tùng Trạch lại kiên cường sống sót, hắn nghĩ, trước khi hắn chết nhất định phải nói một tiếng với cái tên ngu ngốc kia, tuy rằng hắn vẫn nghĩ đó là ảo tưởng của mình, thế nhưng vạn nhất kia thật sự là linh hồn Tô Duy Hi thì sao, mình cứ như vậy chết đi… Tô Duy Hi có thể thực không cam lòng hay không?
Bạch Tùng Trạch không muốn sống thật đáng sợ, hắn vốn sẽ không để mạng sống người khác vào mắt, hiện tại ngay cả mạng mình cũng không, một kẻ điên không muốn sống, ai dám đi chọc?
Đoạn thời gian kia trị an ở C thị kém dị thường, thường thường phát sinh tình huống hắc bang sống mái với nhau, Bạch Tùng Trạch thường xuyên một mình mang theo kiếm ngồi ở trên nóc Thủy Mộc Niên Hoa, nhìn chằm chằm dưới tầng Tô Duy Hi đã từng nhảy xuống.
Không ai biết hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, cũng không ai biết hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Một năm nói dài cũng không dài, nhưng đủ để Bạch Long Kỳ lớn dần, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng Bạch Tùng Trạch vẫn đợi cho đến cái ngày bản thân thực hiện ước định kia.
“Tô Duy Hi.” Bạch Tùng Trạch nhìn ảo giác bồi mình đều đều một năm, trên khuôn mặt gầy yếu lộ ra nụ cười chào đón năm mới: “Tôi nên thực hiện lời hứa của tôi.”
“A…” Tô Duy Hi cả năm đều đều ăn bánh quy, y cũng bất giác phiền chán, thế nhưng lại phát hiện bánh trên bàn càng ngày càng ít: “Một năm nhanh như vậy sao?”
“Là rất nhanh đấy.” Bạch Tùng Trạch đưa tay muốn sờ mặt Tô Duy Hi, nhưng thân thể hắn vẫn xuyên qua y như trước, hắn hít một hơi nói: “Đi thôi, chúng ta đi thực hiện hứa hẹn của tôi với em.”
“Thật sao?” Tô Duy Hi nghiêng đầu, y còn tưởng rằng Bạch Tùng Trạch đã sớm quên.
“Thật sự.” Bạch Tùng Trạch nét mặt tươi cười như hoa, tâm tình hắn thật lâu không tốt đến vậy, tốt như lần đầu tiên hắn thấy Tô Duy Hi mỉm cười với hắn, sáng sủa đến vậy, giống như bầu trời mùa xuân tươi sáng.
——o0o——
Hớ hớ nốt chương sau là hết cuộc tình u ám giữa 2 anh rồi OvO Tiếp tục, mọi người đoán kết cục đi ~ Đoán đúng có thưởng ♥ Chú ý, HE nha ~~