Ngay lúc Văn Vũ không biết sống chết nhặt lợi.
Cửa hông của công viên Giang Tân.
“Anh Đào, đại bộ phận zombie đều bị con sư tử kia dẫn đi rồi. Chúng ta có phải đi vào không?”
Một thanh niên thô tục lặng lẽ nói với người vạm vỡ bên cạnh.
“Chậc chậc, vừa nãy con sư tử kia thật là khủng bố. Tận thế vừa đến, con sư tử này đã thành tinh. Đúng rồi, cậu vừa nói cái gì?”
Người vạm vỡ còn chưa tỉnh táo lại từ chấn động của Simba, phản ứng rõ ràng chậm nửa nhịp.
Phía sau họ còn có hai anh em sinh đôi rất giống nhau, khoảng hai ba hai tư tuổi. Một người cầm nỏ lò xo, người kia cầm súng săn tự chế. Nghe thấy lời của đại ca nhà mình, một người trong số họ không khỏi xoa trán, “Anh Đào, bọn em hỏi lại có phải anh hành động như kế hoạch không.”
“Ờ ờ, ai da, không tốt, không tốt, nhỡ may bên trong công viên còn có con to thì làm sao đây, thật sự không tốt.”
Thanh niên thô tục và cặp song sinh thở dài thật mạnh. Tuy rằng bọn họ biết đại ca nhà mình làm người trượng nghĩa, hơn nữa rất nặng cảm tình, nhưng tính cách này thật đúng là…… làm người ta đau đầu.
Người thanh niên cầm nỏ trong cặp song sinh phớt lờ lời tự nói của đại ca, bước nhanh về phía trước. Chiếc nỏ trong tay anh ta bắn ra ba mũi tên với tốc độ cực nhanh, trúng chính xác vào trán ba con zombie. Kỹ năng cấp F của Xạ thủ: Tinh chuẩn. Khiến mũi tên nỏ đạt được cú bắn hoàn hảo ở khoảng cách này.
Hai người khác kẹp lấy cánh tay của người đàn ông vạm vỡ, nhanh chóng theo đi. Người thanh niên thô tục trong đó vừa đi vừa mắng: “Tôi biết ngay mà, không nên hỏi anh, sớm biết thế thì đã trực tiếp để Vạn Bình làm đại ca rồi.”
Người vạm vỡ nghe thấy câu nói này, trực tiếp hắt cánh tay hai người ra, nhanh chóng vọt tới trước đội ngũ, dao bằng thép trong tay được vung ra với tốc độ cực nhanh.
Ngay cả những zombie cấp một còn lại ở phía trước cũng không thể chống chọi lại được với độ sắc bén và sức mạnh khổng lồ của con dao thép.
Các chướng ngại vật trước mặt bốn người nhanh chóng bị xé toạc.
Nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ vừa đi đầu giết chết zombie, còn vừa quay đầu lại cười mắng: “Ông đây còn không biết đám nhãi ranh các cậu nghĩ cái gì sao? Chẳng qua là thấy cơ thể của đại ca các cậu cường tráng, tinh lực dư thừa, mới để tôi ở phía trước làm lá chắn thịt, còn không biết xấu hổ chuyện chọn đội trưởng?”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Ba người còn lại giống như không nghe thấy lời mắng mỏ của đội trưởng nhà mình. Vạn Bình cầm nỏ, liên tục bắn vào những zombie đang tiến tới, trong khi Vạn An đang cầm súng ngắn, thân thủ linh hoạt thu thập nỏ tiễn trên người zombie gần đó. Còn người thanh niên thô tục kia thì co cổ lại, cẩn thận quan sát xung quanh, theo sát đội trưởng Quan Đào.
Tiểu đội nhìn có vẻ như bất hòa này đã quét sạch lũ zombie với tốc độ cực nhanh, nhanh chóng mở một lối đi dẫn vào bên trong công viên.
Bên trong công viên vô cùng yên tĩnh, thấy công viên chết chóc, bốn người Quan Đào giết chết zombie xông lên, không khỏi chen thành một đám.
“Đại ca, nơi này có thể có quỷ hay không?”
Lâm Lập rụt rụt cổ, dùng sức túm góc áo Quan Đào.
“Quỷ cái đầu cậu, con quỷ gì đáng sợ bằng con sư tử to kia. Chúng ta tiến vào là muốn lấy đồ ăn từ miệng sư tử. Ngay cả chết chúng ta còn không sợ, thì sợ cái quỷ gì?”
Quan Đào hung dữ nói, đồng thời còn không quên nắm chặt cổ áo, hiển nhiên cũng không phải không không sợ hãi giống như lời nói.
“Anh Đào, anh còn chưa nói chúng ta tới công viên làm gì đâu?”
Vạn Bình vừa chán ghét đá bay một cánh tay của zombie, vừa hỏi.
Bốn người thích ứng được với hoàn cảnh thâm trầm, bọn họ chậm rãi đi vào trong công viên.
“Lần này chúng ta tới vì bảo tàng!!”
Quan Đào híp đôi mắt to, nhỏ giọng nói với đồng đội bên cạnh.
Ba người còn lại lập tức lạnh sống lưng.
Chỉ có thể nói biểu cảm của Quan Đào quá đáng ghét. Có thể tưởng tượng một người đàn ông cao một mét chín, nặng một trăm cân, dùng giọng điệu “Tôi cho cậu một bí mật nhỏ, đừng nói với ai khác” để nói chuyện, có thể biết cảm giác của ba người họ như thế nào.
Ba người cố nén xúc động muốn đánh tơi bời Quan Đào một trận.
Khóe miệng Vạn Bình giật giật: “Bảo tàng gì?”
“Ha ha ha, các anh em, các cậu có thể không biết cái này rồi.”
Quan Đào vừa đắc ý cười to, vừa lấy một bao thuốc lá thơm nhăn nhúm ở túi quần ra, phát cho mỗi người bên cạnh một cây. Ánh mắt Lâm Lập sắc bén, lập tức lấy bật lửa ra, lần lượt châm cho đồng đội.
Phù.
Quan Đào thỏa mãn thở ra một ngụm khói, nhìn ba người đang háo hức nhìn mình, anh ta đắc thắng nói: “Dù sao xung quanh cũng không có những thứ khác, đại ca sẽ nói cho các cậu biết.”
“Nào nào nào, lại gần đây chút, nhìn xem đây là cái gì?”
Quan Đào rút một sợ dây chuyền từ trên cổ ra. Ba người lập tức đi lên nhìn, cẩn thận nhìn kỹ vật thần kỳ nhỏ bé này.
Nhìn kỹ hơn, treo trên dây chuyền rõ ràng là một thứ nhỏ như la bàn, kim chỉ nam đang chỉ về phía trước không xa mấy người.
Quan đào nói: “Đây là đại ca tôi tìm được ở bên trong xoáy nước màu bạc trước khi hội họp với các cậu. Lúc ấy các cậu không ở hiện trường. Bên trong xoáy nước này có mấy chục con động vật to như mèo, chó, chuột, thỏ, còn có một con hổ to. Rất dọa người.”
“Nhìn đại ca, tôi, của các cậu.” Giọng điệu của Quan Đào nhấn mạnh chữ “tôi”.
“Một con dao bằng thép kín không kẽ hở, một giọt nước không lọt, đó hoàn toàn là võ thần tái thế, muôn người không chống lại được. Chỉ thấy ông đây một cái đá bay……”
Ba người Vạn Bình càng nghe càng thấy kỳ quái. Đây là khoác lác rồi, đây căn bản là đang khoác lác.
“Dừng, dừng, dừng.” Vạn Bình vội vàng kêu lên: “Mấy anh em ta đã quen biết bao nhiêu năm, anh như thế nào anh còn không biết, chúng em còn có thể không biết sao? Nói trọng điểm!”
“Trọng điểm chính là dao bằng thép của tôi……”
Nhìn ánh mắt muốn giết người của ba người trước mặt, Quan Đào sáng suốt lựa chọn câm miệng.
“Được thôi, thật ra là tôi đi vào một vòng xoáy màu bạc, sau đó tôi nhìn thấy một cái rương bị vỡ, trong đó có một cái la bàn bị hỏng, sau đó tôi mang qua đây cho các cậu xem.”
Quan Đào vừa vươn tay cầm la bàn ra, vừa tủi thân nói.
Mắt Vạn Bình sáng ngời, anh ta cướp lấy la bàn trên tay Quan Đào, cẩn thận quan sát.
“Ừm, đối diện nơi này. Nếu anh Đào nói không sai thì có thể thật đúng là bảo bối.”
Mấy người đi về phía trước chưa đến mười mét. Vạn Bình nhìn la bàn bắt đầu lung lay nói.
“Thật sao? Thực sự có bảo bối sao? Nhanh cho tôi xem.”
Vừa nghe thấy hai chữ bảo bối, Lâm Lập lập tức tiến lên, đoạt lấy la bàn.
“Nếu anh Đào không khoác lác.” Nói xong còn khinh bỉ nhìn Quan Đào.
Quan Đào co rụt cổ lại, quay đầu đi, lẩm nhẩm lầm nhầm không biết nói cái gì đó.
“Thứ này có thể là vật phẩm xuất hiện sau mạt thế, giống như cột đá. Bên trong là phúc hay họa còn chưa cũng biết. Nói không chừng, bảo bối không phải dễ lấy như vậy.”
Sắc mặt Vạn Bình bình tĩnh, nhìn thấy dáng vẻ tham tiền của Lâm Lập, lập tức dội cho anh ta chậu nước lạnh.
“Tôi biết ngay mà.”
Lâm Lập nhét la bàn vào trong tay Vạn Bình, một mặt không nỡ, quay đầu lại. Từ nhỏ đến lớn, Vạn Bình vẫn đảm đương lĩnh vực tình báo, Lâm Lập vẫn rất tin tưởng phán đoán của anh ta.
“Cũng không thể bỏ đấy rồi mặc kệ, đúng không anh. Hơn nữa, đây là thứ anh Đào đoạt lại từ trong tay vô số quái vật.” Vạn An nhìn Quan Đào, chế nhạo nói.
Quan Đào tức giận trừng mắt nhìn Vạn An một cái.
“Tôi cũng chưa nói mặc kệ, vẫn là phải cẩn thận một chút.”
Sắc mặt Vạn Bình bình tĩnh, cẩn thận sờ soạng la bàn trong tay.
“Không phải, các cậu cứ vui vẻ như vậy mà quyết định sao? Không phải đã nói tôi là đội trưởng sao?”
Quan Đào tức giận nói.
Vạn Bình nghiêm túc nhìn Quan Đào, dùng miệng lưỡi vô cùng nghiêm túc, nói: “Cái gọi là đội trưởng, chỉ cần xung phong đi đầu là đủ rồi.”