Mẫu Thân Xấu Xa Là Thần Y

Chương 125: Chương 125:

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 125: Chương 125:

CHƯƠNG 125: TÂM TƯ CỦA QUÁCH TIỆN NGUYỆT
Edit: Lan Anh
Sao cái tên gia hỏa kia lại đưa cho nàng vật này?
Làm sao? Ghét bỏ nàng nhỏ sao?
Hắn làm sao biết nàng…
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Uyển ý thức được gì đó, đầu tiên nhìn một chút đôi giày dưới chân, lại nhìn vạt áo của bản thân một chút.
Không phải hắn cũng ‘đo’ chỗ này luôn đó chứ?
Dùng cái gì đo? Mắt hay là…
Du Uyển nắm chặt bàn tay kêu khanh khách.
…Tên lưu manh này!
Lại nói đến Quách Tiện Nguyệt sau khi cầm chỉ màu quay lại lão trạch, đụng phải Đỗ Kim Hoa vừa mới đi ra từ phòng bếp.
Đỗ Kim Hoa thật chất là một người tham ăn, sau khi được nếm đồ ăn ở Du gia, bà ta càng không thể thu liễm được, không có việc gì liền xuống bếp đi dạo.

Lúc này bà ta đang cầm một cái bánh nướng và một chén dưa muối.
“Ăn không?” Đỗ Kim Hoa gặm bánh nướng trong tay, đưa cái bát tới trước mặt Quách Tiện Nguyệt.
Quách Tiện Nguyệt nhìn Đỗ KIm Hoa không có chút hình tượng nào, bất đắc dĩ nói: “Nương, không phải người vừa mới ăn cơm tối xong sao?”
“Ta lại đói không được sao?” Đỗ Kim Hoa sẽ không bao giờ thừa nhận là do đồ ăn ở Du gia quá ngon, nhà ở của họ sửa xong liền phải rời đi, trước khi đi bà không thể ăn đủ vốn được sao?
“Nương, người thế này…” Quách Tiện Nguyệt muốn nói lại thôi.
“Ta thế này là thế nào?” Đỗ Kim Hoa không vui nhìn nàng.
Quách Tiện Nguyệt đảo mắt: “Không có gì, con về phòng trước.”
Nàng đi ngang qua Đỗ Kim Hoa, bà ta liền gọi nàng lại: “Chờ chút, trong tay con đang cầm cái gì?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chỉ màu Uyển biểu tỷ đưa.” Quách Tiện Nguyệt mở lòng bàn tay ra nói.
Đỗ Kim Hoa cầm lấy nhìn, nhất thời cả kinh nói: “Chỉ tốt như vậy, sử dụng xong đừng trả, cầm tới cho nương đi!”
Sao có thể không trả được? Nàng còn muốn đi tìm Uyển biểu tỷ đây, huống chi làm như vậy cũng không tốt.

Quách Tiện Nguyệt ngữ điệu nghiêm túc nói: “Nương, người quên tính khí của Uyển biểu tỷ rồi sao? Người cầm đồ của tỷ ấy, không sợ tỷ ấy đánh người sao?”
“Nó dám?”
Tuy nói mạnh miệng như vậy, nhưng nghĩ đến cái mặt heo của Quách Tiện Xảo, cuối cùng bà ta cũng không nhắc đến chuyện chỉ màu nữa, “Con khoan hãy đi, nương có chuyện muốn nói với con.”
“Còn có chuyện gì ạ?” Quách Tiện Nguyệt hỏi.
Đỗ Kim Hoa nói: “Ta với cha con đã thương lượng qua, chờ đến lúc thời tiết ấm hơn, sẽ đến La gia, định việc hôn nhân của con với biểu ca.”
“Nương!” Quách Tiện Nguyệt hoa dung thất sắc.
Đỗ Kim cắn bánh một cái: “Đại biểu ca hay nhị biểu ca tùy con chọn, nhưng đại biểu ca là trưởng tử, tương lai sẽ kế thừa gia nghiệp, so với nhị biểu ca ngươi sẽ có tiền đồ hơn, nhưng nhị biểu ca lại đọc sách vô cùng tốt, tương lai thi cử hẳn cũng sẽ có tiền đồ, con cũng có thể trở thành phu nhân quan gia.”
Cái gì cùng cái gì?
La gia kia toàn người lỗ mãng, ngay cả tú tài còn không thi đậu, còn đòi làm quan?
Đại biểu ca càng không phải là người tốt, nhiều lần tới nhà hắn, hắn đều dùng ánh mắt dâm tà nhìn nàng, không phải nhờ nàng lẩn nhanh, không chừng cũng bị hắn….

Nhưng nàng không dám nói, nói nương cũng không tin, hơn nữa nương cũng sẽ làm lớn chuyện với tiểu cô cô.
Quách Tiện Nguyệt bỗng dưng nghĩ đến thân ảnh tỏa sáng như ánh trăng kia, ngay cả vị thư hương công tử gặp ngay ao cá cũng nhịn không được mà nhìn nàng một cái, nhưng vị Vạn công tử kia, từ đầu đến cuối đều phi lễ chớ nhìn, thật sự đó mới là chính nhân quân tử, huống chi Uyển biểu tỷ còn nói hắn là người có học vấn không phải sao?
Nếu như ánh mắt của nàng không sai, Vạn công tử mới là người có mệnh cử nhân làm quan.
Nếu mình gả cho hắn…
Quách Tiện Nguyệt lại đỏ mặt, loại sự tình này chỉ nghĩ một chút thôi đã thấy xấu hổ, bất luận như thế nào, lấy dung mạo cùng nhân phẩm của mình, đều xứng với Vạn công tử.
Biết con gái không ai bằng nương, Đỗ Kim Hoa nhìn bộ dạng nữ nhi mình như thiếu nữ hoài xuân.
Đỗ Kim Hoa híp híp mắt: “Con có ý trung nhân?”
Tốt nhất không phải tên Du Phong nghèo kiết kia, nếu không bà sẽ cắt chân hắn.
Quách Tiện Nguyệt lôi kéo nương vào phòng mình, nhỏ giọng nói đến sự tình mình vô tình gặp Vạn công tử với Đỗ Kim Hoa.
“Con nói là cái người thư sinh mới chuyển đến kia?” Đỗ Kim Hoa đã nghe nói qua vị thư sinh này, không chỉ quen biết Huyện thái gia mà còn là người đọc sách, hơn nữa trong nhà còn có hạ nhân, giống như là người giàu có, “Không biết so với La gia thì như thế nào?”
Quách Tiện Nguyệt dõng dạc nói ra: “Huynh đệ nhà họ La làm sao có thể so sánh với Vạn công tử? Là do nương chưa gặp, nếu nương gặp rồi thì huynh đệ nhà họ La không là gì cả.”
Ánh mắt của nữ nhi luôn rất tốt, huống chi mọi người trong thôn đến Du gia làm công, cũng không ngừng tâng bốc vị Vạn công tử kia, mở miệng đóng miệng một tiếng ‘Chuẩn trạng nguyên’, tất nhiên Vạn công tử có thể sẽ thi đỗ trạng nguyên, nếu nữ nhi gả cho hắn, há không phải sẽ trở thành phu nhân của trạng nguyên sao?
“Nhưng mà…” Đỗ Kim Hoa bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, “Hình như Vạn công tử đã có hài tử.”
Đỗ Kim Hoa nhàn rỗi không có chuyện gì làm, đi dạo lòng vòng trong thôn, một lần trùng hợp liền thấy ba đứa con nít đi ra từ trong nhà Vạn công tử: “Ta không có nghe người khác đề cập qua, có khi nào là hài tử nhà khác.”
Ba tiểu bánh bao cũng không thường đi lại trong thôn, cũng do Đỗ Kim Hoa vô tình bắt gặp, chứ mọi người trong thôn cũng không biết đến.

“Vạn nhất chính là con của hắn, nhưng hắn không có vợ a.” Đỗ Kim Hoa nói.
Một nam nhân mang theo hài tử, vợ của hắn một là bỏ đi, hai là đã chết.
Quách Tiện Nguyệt nhỏ giọng nói: “Con không quan tâm.”
Có thể gả cho Vạn công tử, một nam nhân như thế, cho dù có nuôi hài tử giùm hắn cũng không thành vấn đề.
Đỗ Kim Hoa cũng không để ba đứa nhỏ kia vào mắt, đừng nói bọn chúng không có khả năng là cốt nhục của Vạn công tử, mà phải thì sao? Nữ nhi bà thông minh như vậy, còn không chỉnh ba tiểu tử kia được sao? Chờ đến lúc nữ nhi của bà có cốt nhục, sẽ tìm một cái lý do đuổi ba tiểu tử kia đi, vấn đề đó có gì mà khó?
Đỗ Kim Hoa chẳng qua cảm thấy mỹ mạo của nữ nhi mình như vậy, chỉ tiếc phải làm vợ cho một người có con nhưng không có vợ, nhưng nếu đối phương có thể thi đậu trạng nguyên, chút ủy khuất ấy cũng không là gì.
“Thế nhưng nương, chúng ta không quen biết chàng.” Nói thế nào đây? Cũng không thể để một nữ nhân như nàng, mặt dày mày dạn đến nhà trai cầu thân a.
Đỗ Kim Hoa chậc chậc nói: “Nữ nhi khờ khạo của ta, con không nhìn lại gương mặt của mình sao? Mười dặm tám thôn, có thiên kim nhà giàu nào có thể so được với con? Hắn là người đọc sách, không cưới con, chẳng lẽ đi cưới một thôn cô làm nông về sao?

Quách Tiện Nguyệt đỏ mặt cúi đầu: “Uyển biểu tỷ… Uyển biểu tỷ cũng xinh đẹp mà.”
Đỗ Kim Hoa liếc mắt: “Hừ, một người bị người ta lui hôn sự, còn bị đồn là đã thất thân, xinh đẹp thì để làm gì? Nam nhân nào muốn nàng? Huống chi danh tiếng của nàng ta cũng không còn sạch sẽ, làm sao có thể thanh bạch như khuê nữ của ta? Con cứ đi gặp Vạn công tử, chắc chắn hắn sẽ vừa ý con.”
 
 

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!
Trò ĐùA Uyên Ương

Chương 125: Chương 125

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 125: Chương 125

( Nhắc : Nội dung chương này có chứa lời thoại thô và từ ngữ gây phản cảm, phiền cân nhắc trước khi đọc, tác giả sẽ không chịu bất cứ mọi trách nhiệm nào )
…—————-…
Lửa nóng của Tần Liệt từ khi nhìn thấy cô bước vào đây đã lên tới đỉnh điểm, hôm nay cô không giải thích rõ ràng với hắn..hắn quyết không bỏ qua cho cô, sau đó bất ngờ dùng tay siết chặt cổ cô, hung hăng nói : “Cô đang thách sự thức kiên nhẫn của tôi sao ? Nếu còn không chịu nói, tôi sẽ chôn cô luôn tại đây !”
“Vậy thì anh làm luôn đi, dù anh có giết chết tôi…tôi cũng không có gì để nói với anh.”
“Trần Nhược Quân hôm nay cô ăn gan hùm mật gấu rồi phải không ? Ai cho cho nói chuyện với tôi như vậy ?”
“Thế anh muốn tôi nói gì ?”
“Cô đã làm chuyện gì còn muốn tôi thay cô nói ra nữa à ? Trưa hôm nay cô cùng với cái tên Lăng Thiên Phàm đó mắt đối mắt hôn nhau ngay giữa thanh thiên bạch nhật, lúc đó rốt cuộc cô để tôi ở đâu ? Cô có biết xấu hổ hay không vậy, HẢ ?”
Hắn biết ? Phải rồi, chỉ cần là những chuyện có liên quan tới cô hắn đều biết hết, cô đi đâu làm gì đều nằm trong sự kiểm soát của hắn.

Lúc nãy cô còn không biết tại sao hắn lại đánh cô, giờ thì cô đã hiểu rồi.
“Nói đi, mau trả lời tôi đi !” Hắn gầm lên điên loạn.
“Tôi không có gì để nói cũng không có gì để giải thích với anh hết.”
“Được.

Trần Nhược Quân đây là do cô ép tôi !” Chẳng mấy chốc, Tần Liệt đã phát điên xé tan chiếc váy màu đen huyền bí của cô thành những mảnh vụn rơi xuống khắp mặt đất.
“Ahh !” Trần Nhược Quân hét lên, nhưng không kịp, cô không kịp phản ứng, cơ thể bây giờ chỉ còn lại hai chiếc nội y, cô không còn sức để phản kháng, muốn che đậy lại không được.

“Tần Liệt.

Anh là đồ khốn !”
“Phải.

Tôi là đồ khốn, tôi hèn hạ, cô mắng tôi tiếp đi !”
Hắn tức giận vứt luôn chiếc áo ngực của cô, rồi cúi đầu xuống cắn lấy nh.ũ hoa, một tay từ lâu đã siết chặt hai tay của cô, tay còn lại bóp mạnh b.ầu ng.ực bên kia, dùng răng cắn phá nh.ũ hoa đến chảy máu.
“Ưm…aaa…”
Hắn ngước lên nhìn cô, nhạo báng.

“Đúng là một con điếm.

Cô r*n rỉ đi.

Tôi muốn xem thử cô d.â..m đ.ã..n.g tới mức nào.”
Tần Liệt lại làm nhục cô, đây đã là lần thứ mấy rồi cô cũng không còn nhớ nữa, ngoài đau đớn tủi nhục ra thì vẫn không có gì thay đổi.
Đắm đuối một hồi hắn bất ngờ hôn lên môi của cô, không giống hôn mà giống như đang làm sạch môi cho cô hơn.

Hắn yêu cô, hắn muốn cơ thể của cô là của riêng hắn, chỗ nào của cô cũng phải thuộc về hắn, cái tên Lăng Thiên Phàm đó chán sống rồi, đụng ai không đụng lại cả gan dám đụng vào người phụ nữ của hắn.

Còn không phải nể mặt Dịch Thừa Phong thì hắn sớm đã cho Lăng Thiên Phàm lên tây thiên rồi.
“Anh buông tôi ra.

Buông tôi ra !”
Hắn nhìn cô bất lực, muốn vùng vẫy không được, muốn giãy giụa không xong, trong lòng có một chút thỏa mãn.

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

“Cô đang ra lệnh cho tôi sao ? Hay là cô chê tôi không bằng cái tên đã hôn cô hồi trưa này ?”
“Đúng vậy ! Tôi đang chê anh đó, tên súc sinh như anh mãi mãi không bao giờ so sánh được với Lăng Thiên Phàm, anh ta tử tế hơn anh, dịu dàng hơn anh gấp trăm ngàn lần.”
Chátt !!!
Cô nói vừa dứt câu hắn đã không do dự tát cho cô một cái không hề nương tay.

“Tốt.

Vậy thì đêm nay tôi sẽ súc sinh một lần cho cô khỏi thất vọng.”
Tần Liệt cởi chiếc quần lót của cô ra, lấy nó buộc chặt hai tay cô lại, dang rộng hai chân cô rồi cho một đốt ngón tay vào trong hoa huy.ệt tàn nhẫn dùng móng tay phá nát bên trong.
“Ahh !…” Trần Nhược Quân vừa đau vừa thốn dùng hết sức vùng vẫy nhưng lại bị người đàn ông kia ghìm chặt hoàn toàn bất lực, hắn tiếp tục cho đốt thứ hai vào, đau đớn từ từ tăng lên, nước mắt cô chậm rãi rơi xuống.

Sau khi thủy d*ch chảy ra ngoài hắn mới cởi bỏ chiếc áo sát thủ của mình, tháo luôn chiếc mặt nạ hình số 8 xuống, kéo kh/óa quần đ.âm mạnh vào bên trong.
“Aaa…hự…ưm…” Trần Nhược Quân đau đớn buộc miệng phải r*n rỉ, hắn bắt đầu ra vào mạnh mẽ, cô cắn chặt răng chịu đựng sự thô bạo của hắn.

Tần Liệt kéo cô ngồi dậy, hai người cùng ở tư thế ngồi, hắn để cô ngồi lên vật n*m tính của hắn, làm cô liên tục nhấp nhô lên xuống.
Hắn biết cô đang rất mệt, hắn biết làm tư thế này cô sẽ rất chóng mặt, nhưng hắn vẫn làm, hắn muốn trừng phạt cô vì đã hôn người đàn ông khác, hắn yêu cô nhiều như vậy, cô lại hết lần này đến lần khác làm tổn thương hắn.

Hắn muốn hành hạ cô, muốn để cho cô biết hắn yêu cô điên loạn đến nhường nào.

Trần Nhược Quân không chịu nổi sự tra tấn này, sau một hồi lâu không chịu nổi liền kiệt sức ngã người về sau, tuy nhiên vẫn chưa ngất.
Sofa vốn hẹp hơn giường ngủ nên khi làm chuyện này ở đây cảm giác không được thoải mái, cứ hạn hẹp thế nào đó.

Hắn thử tư thế vác hai chân cô lên vai rồi ép hai chân cô thành chữ M, với tư thế này hắn có thể tha hồ bạo kích cô.

Nhớ lại nụ hôn của cô và Lăng Thiên Phàm lại làm hắn tức giận, phừng phực lửa nóng trong lòng bốc lên, khiến hắn mất hết ý thức, điên cuồng liên tục đâm cô thật mạnh, giống như một con mãnh thú đói khát đã lâu chưa được ăn thịt.
“Aaaaaa…ưm…hức hức…”
Tần Liệt biết cô rất đau, thứ hắn đang chờ đợi chính là lời cầu xin của cô, tại sao cô đau như vậy mà vẫn không chịu cầu xin hắn ? Tại sao lại bắt hắn đối xử với cô như vậy ? Hắn chỉ cần một lời dễ nghe thốt ra từ miệng cô, chỉ cần như vậy thôi.

Trần Nhược Quân vừa chóng mặt vừa đau vừa mệt vừa run rẩy, cô sắp kiệt sức thật rồi, cô muốn chết, muốn thoát khỏi số phận đau thương tủi nhục này.

Tần Liệt rất yêu cô, hắn từng nói rất yêu cô, nhưng có lẽ bây giờ hắn đối với cô chỉ còn hận mà thôi.
Chẳng lẽ vì trước kia cô thờ ơ phớt lờ tình cảm của hắn cho nên bây giờ mới bị quả báo như vậy ? Có phải trước kia hắn rất đau khổ không ? Cô đột nhiên thấy rất nhớ hắn của trước kia khi theo đuổi cô.

Lúc nào cũng vô cùng dịu dàng, lúc nào cũng ôn nhu gọi cô một tiếng Quân Nhi, lúc nào cũng bảo vệ cô một cách chu đáo, nhưng cô lại luôn vô tình làm tổn thương trái tim hắn.
Nếu bây giờ cô nói yêu hắn, hắn có thể tốt lại với cô giống như trước kia không ? Cô nhớ sự dịu dàng của hắn, nhớ ánh mắt ấm áp của hắn khi nhìn cô, nhớ nụ cười đơn phương trên khóe môi năm đó của hắn, cô thật sự rất nhớ hắn của trước kia.

Trần Nhược Quân mất sức cơ hồ ngất đi, Tần Liệt cũng miễn cưỡng dừng lại, hắn kéo cô ngồi dậy một lần nữa, lần này ôm chặt cô vào lòng, nâng niu cô như đang dỗ dành một đứa trẻ, nơi ánh đèn sáng chói có hai con người tr*n trụi dính chặt nhau.
Quân Nhi của hắn, hắn yêu cô.

Vì yêu mà chiếm đoạt, vì yêu mà hóa điên hóa dại, hắn hận trái tim của chính mình, không ngừng hờn trách vì sao lại đem lòng yêu cô, vì sao lại rơi vào biển tình đau khổ này.

Hắn muốn thoát ra nhưng càng muốn thoát lại càng chìm sâu hơn, lòng luôn mong muốn có ai đó sẽ tới cứu hắn, giúp hắn thoát khỏi biển hận tình si.

Thật ra chỉ cần cô có thể dịu dàng với hắn một chút, nói với hắn một lời dễ nghe thì dù cô có nói muốn mặt trăng ở trên trời hắn cũng sẽ hái xuống cho cô.
Trôi qua một lúc hắn mới bế cô lên lầu đi vào phòng tắm, sau khi tắm rửa mặt đồ cho cô xong thì đưa cô lên giường ôm cô cùng ngủ.

Phương Tử Cầm cũng được, Tần Liệt cũng chẳng sao, vì đâu cũng là hắn.

Đời này mạng của hắn đã nằm trong tay người khác, thân là sát thủ, là kẻ thù không đội trời chung trong mắt của biết bao nhiêu người, sống nay chết mai, sinh tử đối với hắn từ lâu đã không còn quan trọng nữa.
Hắn nằm trên giường chống một tay lên đầu, tay còn lại vuốt ve má đào của Trần Nhược Quân, trong con ngươi đen láy đẹp tựa ngọc trai ấy nhìn cô như đang hiện hữu một nổi thâm tình khó nói.

Nếu một ngày hắn chết, thì trước khi đến ngày đó hắn nhất định sẽ bắn cho cô một phát, dù cho hắn có chết hắn cũng phải mang cô đi cùng, trần gian hay địa ngục hắn cũng phải có cô bên cạnh, tuyệt đối không để cô sống vui vẻ hạnh phúc bên cạnh người đàn ông khác.

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!
Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 125: Chương 125

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 125: Chương 125

Trong bữa tiệc, Soso vẫn luôn bế Khuynh Phàm, sống chết đòi Phoebe đính ước cho 2 đứa nhỏ, tôi bất đắc dĩ nhìn Phoebe và Soso.

Phoebe cười nói.
“Em thật là cởi mở, còn chơi tình chị em, Khuynh Phàm so với con nhà em còn lớn hơn mà.”
Soso nhún vai.
“Đương nhiên phải cởi mở, huống chi Khuynh Phàm là khoai phỏng tay, không sớm đính ước thì chỉ có xếp hàng bốc số, em sợ sau này về ôm con trai mà khóc.”
Tôi cầm chiếc đũa đánh Soso.
“Khoe khoang, lại khoe khoang, ăn cơm đi.

Con mới có bao lớn, muốn đính ước cho hai đứa nhỏ cũng được, cần phải có thành ý, cậu hiểu chưa.”
Tôi xoa xoa hai ngón tay trước mặt Soso, Soso thế mà làm lơ tôi.
“Nhà mình là nhà bình dân, nhiều lắm cho cậu chút gió để hít, cậu nhìn lại câu đi, làm gì có phần cho Vương Phi Phàm cậu chứ, để lại hết cho Khuynh Phàm.”
Tôi mở to mắt, Phoebe cười rất vui vẻ.

Lúc này, Phi Tuấn lại la hét bảo mọi người yên tĩnh chút đi.

Mấy con mắt chúng tôi đều nhìn về anh ấy và Tố Duy.

Tố Duy cầm cái muỗng gõ vào ly rượu vang.
“Các chàng trai, cái cô gái, vào cái ngày vui vẻ này, tôi muốn tuyên bố một chuyện lớn, niềm vui nhân đôi.”
“Này không phải là kết hôn sao, thời gian, địa điểm, phong bì bao nhiêu.”
Phi Tuấn giơ tay múa chân, Tố Duy lay vai Phi Tuấn, cô ấy lắc đầu.
“Oh, các tình yêu à, nghĩ đơn giản quá rồi.”
“Thế chuyện lớn là chuyện gì.”
“Tôi có.”
“Cái gì???”
Vẻ mặt Tố Duy rất bình tĩnh, Phi Tuấn cũng chỉ nhướng mày cười, giống như điều này là chuyện hiển nhiên.

Còn phản ứng của chúng tôi không đơn giản như vậy.
Mấy cái miệng một lời nói, mọi người thật là ăn ý.

Phoebe ngơ ngác nhìn Tố Duy, tay tôi ở dưới bàn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy, cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi, tôi thấy trong mắt có ấy có chút lấp lánh.

Trong giây lát, cô ấy cười, cầm ly rượu đứng lên.
“Nào, chúng ta chúc mừng Tố Duy và Phi Tuấn đầu bạc răng long.”
Mọi người náo nhiệt cầm ly rượu lên chúc mừng.

Khuynh Phàm cũng ê ê a a gọi mẹ, khiến cho mọi người khen ngợi, bầu không khí vui vẻ cứ thế trôi qua.
Đến khuya, tiễn các bạn đi.

Tôi với Phoebe về phòng tắm rửa, eo đau nên cô ấy xoa xoa cái eo, còn nhìn tôi đầy oán giận, tôi cười kéo cô ấy vào trong ngực, cằm đặt lên trán cô ấy.
“Vợ à, để em mát xa cho chị.”

“Được tiện nghi khoe mẽ, tránh sang một bên.”
“Đi mà!”
Cô ấy thở dài bất đắc dĩ, quay về giường nằm xấp xuống, động tác nhỏ lại mang theo chút đáng yêu.

Tôi ngồi bên cạnh giơ tay lên xoa cho ấy, không chút suy nghĩ nào hỏi.
“Chuyện của Tố Duy, chị….”
“Em còn nghĩ chị còn chưa buông được cô ấy à?”
Có thể đừng nói thẳng ra như thế được không, thật là.

Tôi vội lắc đầu.
“Ý em không phải vậy.”
“Lạy ông tôi ở bụi này đi.”
“Được rồi, chị nói sao thì là cái đó.”
“Ngốc! Lần đầu tiên, Phi Tuấn nhìn thấy Tố Duy đã thích cô ấy, khi chị và Tố Duy ở trước mặt thừa nhận mối quan hệ, chỉ có Phi Tuấn thản nhiên nhất.

Bây giờ hai người đã trở thành người thân của nhau, chị vui còn chưa hết nữa là.”
“Ừm, bọn họ rất xứng đôi.”
“Phải rồi, tối nay nghỉ sớm đi, sáng mai bác sĩ sẽ đến.”
“Dạ, lão phật gia ~”
Đêm khuya tĩnh lặng, Phoebe nằm trong vòng tay tôi, mái tóc dài của cô ấy tuỳ ý bên mặt tôi, hít sâu, cái hương vị này thật tốt, khiến tôi ôm chặt cô ấy vào lòng, ở bên tai cô ấy thì thầm.

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

“Như thế này thật tốt.”
“Có chỗ nào tốt? Buông chị ra, ngạt chết đi được.”
“Em….”
Tôi buồn bực thả cô ấy ra, người phụ nữ này chả hiểu cái mẹ gì là phong tình! Tôi bất mãn hôn nhẹ lên môi cô ấy, cô ấy nheo mắt, nhẹ nhàng sờ mặt tôi.
“Ngủ đi nào.”
Trên mặt có hơi ấm của cô ấy, tôi yên tâm nhắm mắt lại.

Cảm giác ôm nhau ngủ thế này thật là tốt, cơn buồn ngủ kéo đến, cùng với mùi thơm trên cơ thể Phoebe làm tôi tiến vào giấc mộng.
….
Sáng sớm, tôi bị Phoebe đánh thức, cô ấy mặc áo tắm dài rộng, xương quai xanh ở trước mắt tôi lúc ẩn lúc hiện, ánh mắt trời chiếu lên người cô ấy, cho tôi một loại cảm giác hạnh phúc đã lâu chưa cô, cô ấy cúi người quét tóc lên mặt tôi.

Mặt tôi ngứa, cười duỗi tay kéo cô ấy vào trong lòng ngực.
“Vợ à, đến hôn một nụ hôn buổi sáng chưa đánh răng nào.”
“Tránh ra, dơ muốn chết.”.

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!