Lương Khâu Mộc cùng nhau đưa Trịnh Thiên Huyền và Âu Dương Nghị đến nhà Triệu Vũ, một cô gái cao gầy mở cửa cho họ.
Trịnh Thiên Huyền hai mắt sáng lên, vừa định lên tiếng chào hỏi, cô gái liền nhìn chằm chằm Lương Khâu Mộc: “Bác sĩ Lương, anh đến rồi!”. Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Lương Khâu Mộc, cô ta vội vàng nói: “Tôi là Kim Tấn, bạn tốt của Tiểu Vũ, mọi người thường gọi tôi là Kim Tam Tấn.”
Lương Khâu Mộc chưa bao giờ nghe Triệu Vũ đề cập đến cô gái này, vì vậy anh chỉ trả lời một cách qua loa và không nhiều lời với cô ta. Kim Tam Tấn không quan tâm, cô ta thậm chí còn không nhìn Trịnh Thiên Huyền và Âu Dương Nghị, quay đầu báo cáo tình hình cho Lý Ngọc Đồng.
Bất ngờ, trước khi cô ta kịp nói gì, Lý Ngọc Đồng đã nhìn về hướng cửa nói: “Ôi Maggie, mấy người này là ai vậy?”
Kim Tam Tấn nói: “Có vẻ như đó là bạn của bạn trai Triệu Vũ.”
Lý Ngọc Đồng nhìn ba người bên kia, trầm tư một lúc rồi nói với Kim Tam Tấn: “Cô đi dụ hai người đàn ông kia đi, tôi đi gặp anh chàng bác sĩ kia một lát, xem Triệu Vũ có giở trò gì hay không.”
Kim Tam Tấn ngay lập tức dẫn những người theo Lý Ngọc Đồng hành động, chia thành hai nhóm, một nhóm để lôi kéo Trịnh Thiên Huyền, nhóm còn lại để đối phó với Âu Dương Nghị.
Nhìn thấy một nhóm mỹ nữ tiến đến, Âu Dương Nghị cả kinh, chỉ kịp kêu lên “Lão Trịnh cứu nguy”. Quay người lại thì thấy Trịnh Thiên Huyền cũng được bao quanh bởi một số mỹ nhân, mỉm cười sáng như hoa mẫu đơn.
Trịnh Thiên Huyền lần đầu tiên được nhiều người đẹp nổi tiếng trên mạng tán tỉnh như vậy, làm sao có thể quan tâm đến em trai mình, anh ta lập tức ưỡn ngực hóp bụng giao lưu cùng người đẹp say đắm. Tuy nhiên, bọn họ chỉ quan tâm hỏi anh chuyện phiếm và bí quyết giảm cân, Không hề quan tâm đến chuyện cá nhân anh ấy—
“Anh cũng là bác sĩ à? Anh có biết metformin có thể giúp anh giảm cân không? Gần đây nổi tiếng lắm đấy.” Một người nổi tiếng trên mạng hỏi.
“Uh, nếu cô không bị bệnh thì đừng uống thuốc bừa bãi.” Trịnh Thiên Huyền nói.
Lời vừa dứt, một nhân vật nổi tiếng khác trên mạng lại hỏi: “Vậy làm thế nào anh có thể gây nôn mà không làm tổn thương răng và cổ họng?”
“Đừng nôn ra, rất đau thân thể.”
“Bác sĩ, anh thật hài hước, sao có thể không nôn ra được?”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Cái này……”
“Nhân tiện, bác sĩ, có người nổi tiếng nào đã phẫu thuật trĩ ở chỗ của anh chưa?” (Chả hiểu hỏi kiểu gì:>>?)
“Đây là bệnh riêng tư, tôi không tiện nói.” Trịnh Thiên Huyền lau mồ hôi.
“Yên tâm, chúng tôi miệng ngậm chặt, sẽ không nói nhảm.”
“Thật sự không thể nói…”
Tại đây, Trịnh Thiên Huyền đang gây chiến với những người nổi tiếng trên mạng, mặt khác, Lý Ngọc Đồng cũng phát động cuộc tấn công đối với Lương Khâu Mộc.
“Bác sĩ Lương, chúng ta lại gặp nhau.” Lý Ngọc Đồng xuất hiện trước mặt Lương Khâu Mộc với một ly rượu vang đỏ trong tay.
Lương Khâu Mộc bắt buộc phải đối mặt.
Lý Ngọc Đồng tự giới thiệu: “Tôi là Lý Ngọc Đồng, bạn tốt của Tiểu Vũ.”
Lương Khâu Mộc thầm nghĩ, có vẻ như căn phòng này chỉ toàn những người bạn tốt của Triệu Vũ.
Thấy anh mặt không biểu cảm, Lý Ngọc Đồng lại hỏi: “Triệu Vũ không có nhắt tôi với anh sao? Không thể nào”.
Lương Khâu Mộc nhớ rằng Triệu Vũ dường như đã nhắc đến tên của Lý Ngọc Đồng, suy nghĩ một lúc nói: “Cô ấy nói cô đến từ Thiên Tân.”
Lý Ngọc Đồng cười khan, uống một ngụm rượu đỏ, nói: “Bác sĩ bận công việc sao?”
Lương Khâu Mộc nói: “Tôi khá bận.”
“Có thời gian cho chuyện yêu đương không?”
Lương Khâu Mộc lảng tránh, không trả lời trực tiếp.
Lý Ngọc Đồng dựa vào bàn ăn, nâng cằm cười nhìn anh: “Nói đến, Lương bác sĩ, anh làm sao gặp được Triệu Vũ?”
Một số lựa chọn lóe lên trong đầu Lương Khâu Mộc, cuối cùng anh nói: “Tôi gặp cô ấy ở Starbucks, tôi đã bắt chuyện với cô ấy.”
Lý Ngọc Đồng cười nói: “Loại tuyên bố này về cơ bản phần mềm hẹn hò có thể hiểu được. Hơn nữa, anh lấy Starbucks ở Thông Châu ở đâu?” Trước khi Lương Khâu Mộc kịp trả lời, cô ta nói thêm: “Tôi chỉ đùa thôi, bác sĩ Lương, đừng tức giận.” ( chỗ này tui có chút ko hiểu, nhưng tác giả ghi sao tui dịch vậy:>>)
Lương Khâu Mộc không muốn nói chuyện với cô ta nữa.
Nhưng Lý Ngọc Đồng vẫn bám theo: “Bác sĩ Lương thích cô ấy ở điểm gì? Mối quan hệ xã hội của hai người khác nhau, tính cách của hai người cũng rất khác nhau. Hơn nữa,học vấn và kiến thức của cô ấy thấp hơn anh rất nhiều, căn bản không thể trò chuyện cùng nhau đúng không?”
Lương Khâu Mộc bình tĩnh nói: “Tôi nghĩ cô ấy khá thú vị, có ý tưởng.”
“Sao tôi không thấy.”
Lương Khâu Mộc vừa muốn nói chuyện, Triệu Vũ đột nhiên từ phía sau vỗ vai anh một cái: “Hai người bắt đầu nói chuyện với nhau từ khi nào vậy? Đang nói cái gì?”
Vừa rồi cô quay đầu lại, nhìn thấy Lý Ngọc Đồng đang nói chuyện phiếm với Lương Khâu Mộc, cô lập tức kinh ngạc, lo lắng Lương Khâu Mộc lỡ miệng lộ ra việc cô mượn đồ, lập tức hết tốc lực chạy tới.
May mắn thay, mọi thứ dường như không bị bại lộ, cô kéo Lương Khâu Mộc đi với nỗi sợ hãi trong lòng, lúc này mới thầm nhẹ nhõm.
Ở đằng kia, Kim Tam Tấn cùng với những người khác cũng chơi chán trở về, nhìn thấy Triệu Vũ và Lương Khâu Mộc cư xử thân mật, cố ý hỏi: “Tiểu Vũ, khi nào cô sẽ kết hôn?”
Triệu Vũ bối rối: “Kết hôn? Tôi sẽ kết hôn với ai?”
Khi Maggie ở một bên nghe thấy điều này, cô ấy nhanh chóng nháy mắt với Triệu Vũ.
Sau đó, Triệu Vũ mới nhận ra ý đồ của bọn họ, liếc nhìn Lương Khâu Mộc, cô cười nói: “Chúng tôi không sao, tại sao lại phải hối? Cứ từ từ thôi”
Lý Ngọc Đồng đảo mắt sau lưng cô.
Lương Khâu Mộc đứng một bên không nói lời nào.
Một lúc sau, Âu Dương Nghị từ đâu nhảy ra, nắm lấy cánh tay anh: “Anh, Lương, Lương đại đế, làm ơn, làm ơn đưa em đi. Em vừa sửa điện thoại di động cho một người, dán phim cho hai người, và một người phụ nữ nhờ em giúp cô ấy phá mật khẩu điện thoại di động của bạn trai cũ. Nếu anh không đưa em đi một, chỉ sợ em sẽ mở một sạp sửa điện thoại ở đây quá.”
Lương Khâu Mộc nói “OK”, đi gọi Trịnh Thiên Huyền, ba người họ cùng nhau về nhà.
Đêm nay, Lương Khâu Mộc tiễn bạn bè đã hơn mười giờ, lại thu dọn phòng khách, cũng đã mười một giờ.
Anh đang định đi vào phòng tắm thì chuông cửa đột nhiên vang lên. Không phải nghĩ, nhất định là Triệu Vũ. Anh muốn mặc kệ cô, nhưng người phụ nữ này bấm chuông cửa năm phút đồng hồ vẫn không chịu bỏ cuộc. Anh sợ làm phiền hàng xóm nên chỉ có thể mở cửa cho cô.
Ngoài cửa, Triệu Vũ dựa vào khung cửa cười với anh, đá giày cao gót xuống, cô ưu nhã đi về phía anh, vòng tay qua cổ anh, ngẩng mặt lên nhìn anh bằng ánh mắt lơ mơ.
Lương Khâu Mộc đẩy cô ra lạnh lùng nói: “Cô có thể đừng mỗi lần say là đến nhà tôi không, tôi sẽ không ngủ với cô nữa.”
Loại chuyện này, một lần sẽ có lần thứ hai, anh cũng không muốn tiếp tục buông thả chính mình. Nam nữ quấn quýt lâu ngày, đa số sẽ nảy sinh tình cảm, nhưng Triệu Vũ hiển nhiên không muốn thất tình, và anh còn lâu mới sẵn sàng bắt đầu một mối quan hệ mới, đặc biệt là với người phụ nữ này.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, người phụ nữ này liên tục chạy đến nhà anh, vì anh cảm thấy lương tâm cắn rứt nên ngày nào cũng cho cô qua, bây giờ cuối tuần nhà anh lại ồn ào, náo nhiệt, người muốn đến thì đến muốn đi thì đi. Đây chắc chắn là một cực hình đối với một người có tính cách trầm lặng.
Nhưng Triệu Vũ hiển nhiên còn chưa sẵn sàng từ bỏ ý định: “Bác sĩ Lương anh có chắc không?”
Trong khi nói chuyện, cô đi vòng qua anh đến phòng khách, bước lên bậc nhảy, vặn người sang một bên ghế sô pha, trèo lên đèn sàn bên cạnh, xoay người một vòng, xé áo khoác ném xuống đất.
Lương Khâu Mộc mặt không cảm xúc nhìn cô: “Chiếc đèn đó là của chị tôi, giá 30.000 tệ.”
Triệu Vũ lập tức buông cây đèn bàn, giơ tay kéo y phục lên vai, sau đó giật phăng dây buộc tóc sau đầu, hất tung mái tóc, những lọn tóc xoăn sóng to xõa tung trên vai, tất cả chỉ có quyến rũ và quyến rũ.
Trái tim của Lương Khâu Mộc lỡ một nhịp, anh vô thức nhìn sang chỗ khác.
Triệu Vũ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng bay đến bên cạnh anh, vòng tay ôm lấy cổ anh, nâng đùi cô vòng qua eo anh, ánh mắt tràn đầy mê hoặc: “Anh thật sự không cảm thấy sao?”
Lương Khâu Mộc có chút hoảng sợ, nhưng vẫn im lặng.
Triệu Vũ vòng tay phải ra phía sau, kéo khóa kéo xuống, chiếc váy tuột khỏi vai rơi xuống đất.
Lương Khâu Mộc lại muốn đẩy cô ra, nhưng cô lại ôm chặt lấy anh, dựa người vào ngực anh, nhón chân, cắn nhẹ vào vành tai anh, nhẹ giọng hỏi: “Lương tổng, anh còn cảm giác gì không?”
Đôi tai của Lương Khâu Mộc đột nhiên đỏ lên.
Triệu Vũ không nhịn được cười ra tiếng: “Anh thật là buồn cười a, có cần phải giữ danh dự đến thế không?”
Lương Khâu Mộc có chút bực bội, hai má nóng bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô cái đồ lưu manh.”
Triệu Vũ trong mắt tràn đầy ánh sáng: “Khỉ ca ca, tôi sợ quá.”
Lương Khâu Mộc ôm eo cô, sải bước đi vào phòng ngủ, ném cô lên giường đè cô xuống. Hai người hôn nhau say đắm một lúc, Triệu Vũ lật người cưỡi lên người anh, sốt ruột giật giật áo anh, muốn giúp anh cởi ra, lại nghe “xèo xèo” một tiếng, trên tay áo có một lỗ thủng.
Lương Khâu Mộc nhìn chiếc áo sơ mi, bất đắc dĩ nói: “Chị ơi, chị để lại cho em một chiếc áo sơ mi.”
Người phụ nữ này có vẻ hơi khác thường đối với anh. Một lần cả hai làm tình trong phòng tắm, cô cởi áo sơ mi của anh ném nó sang một bên, vô tình ném xuống bồn cầu vệ sinh. Một lần khác, cô muốn tạo không khí lãng mạn nên thắp một vòng nến trong phòng khách nhưng vô tình làm cháy áo anh. Bây giờ anh có rất ít áo để mặc.
“Vậy thì không mặc, tôi cảm thấy anh không mặc là đẹp nhất.” Triệu Vũ cười
“Thật sao?” Lương Khâu Mộc cởi áo sơ mi của mình, đè cô xuống hôn cô.
Sau khi kết thúc, cả hai lại tắm chung. Triệu Vũ nằm xuống giường, thấy rằng Lương Khâu Mộc thực sự đã thay chiếc gối, đó là chiếc gối rất giống với cái của cô.
Triệu Vũ cười nói: “Bác sĩ Lương, anh còn không thành thật.”
Lương Khâu Mộc có chút khó xử, phản bác: “Vừa vặn là cần phải thay gối.”
“Được, ngủ ngon.” Triệu Vũ hôn lên môi anh một cái, lật người lại.
Lương Khâu Mộc nhìn vào sau gáy cô, do dự một lúc lâu, giơ tay trái lên đặt trên eo cô. Triệu Vũ mím môi cười, kéo cánh tay phải của mình vòng qua cổ anh, đặt nó dưới cổ anh.
Lương Khâu Mộc nhắm mắt lại, trái tim anh cũng dần bình tĩnh, giống như một viên sỏi chìm xuống đáy nước, ổn định và rõ ràng.
Thế là tốt rồi, anh nghĩ.
Ngoài cửa sổ có tiếng côn trùng ríu rít, anh chìm vào giấc ngủ say.