Dịch giả: Luna Wong
“Hắn có hen suyễn!”
“Cười. . . Cái gì?” Triệu Thành còn chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Dương Thanh Già đột nhiên chạy tới, hắn ngăn cản nói: “Nguy hiểm! Ngươi đừng qua đó!”
(Luna: chữ hen đồng âm dị nghĩa với chữ cười nên TT hiểu lầm)
Dương Thanh Già không để ý tới cảnh cáo của Triệu Thành, nàng tiến lên đỡ Lưu Phương chậm rãi ngồi dưới đất, tháo đái hông của hắn ra, trầm giọng nói: “Ngươi có bệnh hen suyễn rồi, có nghe ta nói chuyện không? Nếu nghe được thì gật đầu.”
Lưu Phương co giật gật đầu nhẹ đến không thể phát hiện.
“Rất tốt, ” Có thể nghe được mình nói chuyện, đại biểu ý thức còn tỉnh, còn có cứu, nàng nhẹ nhàng dò xét tham ống tay áo và phụ cận túi của đối phương, không có phát hiện mang theo bình thuốc các loại trên người. Dương Thanh Già chỉ có thể giúp hắn thuận lưng, nhẹ giọng nói: “Hiện tại ngươi phải cùng ta điều chỉnh tiết tấu hô hấp, hít—— thở —— hít —— thở —— hít—— thở. . .”
Nàng chậm rãi dẫn đạo tần suất hô hấp của đối phương, ước chừng qua một nén nhang, hô hấp của Lưu Phương mới từ từ bình ổn lại.
Triệu Thành thấy cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức một tay kéo Dương Thanh Già dậy kéo sang một bên, cả giận nói: “Nếu ngươi xảy ra chuyện, ta làm sao ăn nói với cấp trên?”
“Cấp trên. . . ?” Dương Thanh Già suy nghĩ một chút, mới phản ứng được đối phương nói là Đoàn Duy, nàng không giải thích được: “Không phải hắn đang đi công tác bên ngoài sao? Mắc mớ gì tới hắn?”
“Cấp trên nói bảo ta trông tốt cái mạng nhỏ của ngươi!” Triệu Thành tức giận mà nói.
Ngày hôm nay hừng đông hắn vào trong lao gặp Dương Thanh Già xong liền dùng bồ câu đưa tin cho Đoàn Duy nói án này, không nghĩ tới rất nhanh thì Đoàn Duy hồi âm cho hắn, trong thư nói muốn hắn chiếu khán tốt cho Dương Thanh Già, còn nói nhiệm vụ của mình kết thúc lập tức gấp trở về.
Như vậy vừa nhìn, Triệu Thành cảm giác mình không có làm sai, Dương Thanh Già cùng Đoàn Duy thật là có chút một giao tình, bất quá cô nương này thực sự không phải người bình thường, chống đối cẩm y vệ thiên hộ siết mạng nhỏ của nàng trong tay, không hề phòng bị đã tới nói giúp đỡ bọn họ lập tức bắt hung phạm, Triệu Thành cảm thấy chiếu khán nàng thật không phải một việc nhàn hạ.
Dương Thanh Già nghe Triệu Thành nói Đoàn Duy bảo hắn chiếu khán bản thân, trong lòng nhất thời nảy lên cổ tình cảm ấm áp, nàng nhìn dáng dấp vừa giận lại quý của đối phương, cười nói: “Để Triệu tổng kỳ lo lắng, bất quá ta cũng không phải là người tay trói gà không chặt, hơn nữa nhìn tình huống co giật của hắn, là không giả được.”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Lúc này Triệu Thành mới nhớ tới Dương Thanh Già đã từng một mình xuất thủ dạy dỗ hai gia đinh của Giang Mãnh, thật đúng là không phải một cây đèn cạn dầu.
“Muội muội ngươi cũng có hen suyễn đi?” Nàng hỏi người ngồi dưới đất vừa thở lại được bình thường.
Thanh âm của Lưu Phương thập phần khàn, ngẩng đầu hỏi: “Làm sao ngươi biết?”
“Chúng ta hỏi qua Tam Bảo, hắn nói với chúng ta chuyện của muội muội ngươi. Loại bệnh này tỷ lệ di truyền rất cao, hơn nữa ta ở gian nhà của ngươi thấy một quyển sách duy nhất chính là sách thuốc, bên trên trang được lật nhiều nhất chính là chứng hen suyễn.”
Lưu Phương nói: “Đây là bệnh trong bụng mẹ đã có, ta và muội muội ta đều có, chỉ bất quá nàng nghiêm trọng hơn nhiều lắm.”
“Nữ hài nhi yếu, cũng là chuyện không có cách nào khác.” Giọng nói của Dương Thanh Già hòa hoãn, mang theo một cổ vị đạo trấn an.
Quả nhiên tình tự của Lưu Phương bắt đầu chậm rãi ổn định lại, hắn thấp giọng nói: “Cha nương đi sớm, hai chúng ta từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, năm ngoái đi tới kinh thành, ta hy vọng có thể tìm được đại phu tốt nhất cho nàng.”
“Cho nên chỉ có một mình ngươi gánh mấy công việc, muốn sớm một chút tích đủ dược phí cho muội muội ngươi.” Dương Thanh Già nói.
“Cũng là Tam Bảo nói cho các ngươi biết?” Lưu Phương hít mũi một cái, đè ý chua nảy lên trong mắt xuống.
“Tam Bảo không nói cái này, ” Dương Thanh Già nói cho hắn biết: “Ta ở trên giường trong phòng ngươi nhìn thấy đông phục áo bông của người gõ mõ cầm canh.”
Bookwaves.com.vn
Triệu Thành cảm thấy Dương Thanh Già nhất định là biết bấm độn, sao cái gì cũng biết thế.
Nàng nhẹ giọng nói: “Huynh trưởng như cha, ngươi là ca ca tốt, cũng tương đương với người cha tốt nhất.”
“Không, ta không phải, ” Lưu Phương lung tung lau mặt một cái, buồn nản nói: “Nếu như ta có thể thêm chút thời gian bồi nàng, nàng cũng sẽ không một mình chạy ra đường, cũng sẽ không đụng phải chuyện như vậy. . .”
“Ngươi cũng là bởi vì muội muội ngươi mới giết Giang Mãnh?” Triệu Thành hỏi.
Lưu Phương ngạnh nói: “Nguyên vốn ta không có dự định trả thù, hay giết người —— thế nhưng buổi sáng ngày hôm qua, ta đứng ở phía trước cửa sổ hậu trù nghỉ ngơi, dĩ nhiên nhìn thấy hỗn đản đùa giỡn qua muội muội ta !”
“Hắn ở đó làm cái gì?” Dương Thanh Già hỏi.
“Chó không sửa được tính ăn phân, hắn lại ở nơi yên lặng sau tửu lâu, đùa giỡn cô nương khác . . .”
“Cho nên ngươi anh hùng cứu mỹ nhân?” Triệu Thành châm chọc nói.
“Cô nương kia mặc một thân xiêm y lam sắc, tóc chải thành hai bím, ta thấy bóng lưng của nàng, thập phần tương tự muội muội ta.”
“Cho nên khi đó ngươi nghĩ, có phải lúc đó Giang Mãnh cũng đối xử với muội muội ngươi như vậy hay không. Ngươi nghĩ như vậy, trong lúc nhất thời bi thương và phẫn nộ không thể nào ngăn chặn, ngươi cầm lấy ngư đao bị hơ nóng hổi trên lò lửa, vọt xuống dưới lầu tìm hắn, lại phát hiện hắn đã từ sau tửu lâu đi tới trên con đường dòng người ầm ĩ trước cửa chính.” Dương Thanh Già như nhìn thấy giống tình cảnh lúc ấy, bình tĩnh tự thuật nói: “Ngươi cấp tốc trà trộn vào trong đám người, làm bộ trong lúc lơ đảng lướt qua sát bên người hắn bình thường đến cực kỳ, cầm ngư đao trong tay dùng sức đâm ra. Ngươi lại không chú ý mình đâm chỗ nào của đối phương, trong nháy mắt bí ẩn tập kích lại không để cho Giang Mãnh phát giác bất kỳ khác thường gì, hắn chỉ cảm thấy cổ mát lạnh, nhưng không biết mình đã chết đã đến nơi.”
“Vóc dáng của ngươi không cao, vì không để người phát hiện mờ ám của ngươi, ngươi lựa chọn góc bí mật, lại trời xui đất khiến đâm rách động mạch cổ của hắn. Ôn độ sốt cao trong nháy mắt phong tỏa vết thương, chỉ có trong nháy mắt ngư đao sắc bén rút ra mang ra theo vài giọt máu, rơi trên mặt đất trước cửa tửu lâu, mà vài giọt máu kia bị chúng ta tìm được, do đó làm chứng cớ, chỉ hướng tửu lâu ngươi ở . . . Hoặc là ngươi lúc đó chỉ là tức giận công tâm, hoặc là ngươi cho rằng tùy tiện đâm bắp đùi của hắn một chút cũng sẽ không sao, nhưng hắn đích xác đã chết, ” Dương Thanh Già nhìn hắn nói: “Một khắc đồng hồ sau, khi hắn đi tới sau hẻm, hắn rốt cục ngã xuống giữa một đám khất cái, bởi vì động mạch cổ vỡ tan xuất huyết bên trong. Mà đám khất cái này, hiện tại thành sơn dương thế tội ngươi.”
“Trước khi hắn chết. . . có thống khổ không?” Lưu Phương cúi đầu hỏi.
“Hậu tri hậu giác kịch liệt đau đớn, chẳng biết nguyên do đột như kỳ lai tử vong ám ảnh, ” nàng thành thật nói: “Giang Mãnh ngọ ngoạy thật lâu, sau cùng chỉ có thể tuyệt vọng té trên mặt đất, từng chút từng chút đình chỉ hô hấp, như ngươi cầu, là đối phương thống khổ, ngươi như nguyện.”
Lưu Phương nghe vậy đầu tiên là lộ ra một tia khoái ý, theo sau chính là một loại mờ mịt chẳng biết gì, hắn nhìn tay hơi rung động của mình, lẩm bẩm nói: “Cho nên là ta giết hắn.”
“Phải, ” Dương Thanh Già than thở: “Ngươi đích thân giết hắn.”
“Ta báo thù cho muội muội ta.”
Nàng lắc đầu, thương hại nói: “Muội muội ngươi sẽ không hy vọng ngươi làm như vậy, nàng sẽ không hy vọng ca ca của nàng, bởi vì mình, mà biến thành một người mang tội giết người, vì người như Giang Mãnh vậy, liên lụy tánh mạng của mình, đó cũng không đáng.”
Dương Thanh Già nói như đột nhiên đâm đến chỗ đau của Lưu Phương, phút chốc hắn đứng lên, liếc mắt quát: “Không đáng? Mạng của muội muội ta quá tiện! Nàng bị khi dễ, đến chết hung thủ cũng không chịu qua nhận sai, hắn căn bản không nhớ tới chuyện ác mình từng làm, cho dù đã biết, cũng không thèm quan tâm!” Hắn kích động vẫy tay, có vài cái đều thiếu chút nữa đánh vào trên người của Dương Thanh Già: “Ta ngồi ở bên giường của nàng, nhìn nàng chậm rãi nhắm mắt lại, nàng đã chết, tựa như một con sâu tùy tiện gì đó, vừa nhắm mắt, liền —— cái gì cũng không còn nữa. . .”
Bookwaves.com.vn
Ngữ khí của hắn bắt đầu trở nên cụt hứng lại trào phúng: “Giang Mãnh là một đại nhân vật, thân thích của đại quan, hoành hành ngang ngược lâu như vậy không ai dám nói với hắn một chữ ‘Không’, đến đại lão gia của Thuận Thiên phủ cũng không dám làm gì hắn, ta và muội muội ta hai tiện mệnh này cộng lại đều so ra kém quý giá của hắn, làm sao có thể nói không đáng được? Đây là chuyện có lời nhát trong cuộc đời này của ta. . .”
Lời nói này của đối phương dường như cái tát tai, Dương Thanh Già cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, nàng á khẩu không trả lời được.
Pháp luật là công chính, tất cả người làm ác nhất định sẽ bị luật pháp thẩm lí và phán quyết, chính nghĩa có thể muộn, lại chưa bao giờ vắng họp. . . Những lời này ngay bên mép, nhưng nàng lại nói không nên lời.
Dối gạt mình còn không thể, làm sao dối gạt người?
Đồng thái phục thù, huyết thích báo phục (*), đây là không đúng.
Đồng dạng, tư pháp quyền nên vững vàng nắm giữ ở trong tay của cơ quan công quyền lực quốc gia, mặc kệ nguyên nhân gì, bất luận kẻ nào cũng không thể lén tùy ý cướp đoạt tính mạng con người, nàng cũng không hoài nghi điểm này chút nào.
Nhưng đồng thời Dương Thanh Già không thể không thừa nhận Lưu Phương nói có một chút là đúng, ở xã hội cường quyền này, nhân sinh mà bất bình đẳng, có người tự phụ không gì sánh được, có người mạng như cỏ rác.
Có người cho dù giết người cũng chỉ cần nói lời xin lỗi, có người lại nói sai câu nói đầu tiên cũng bị thiên đao vạn quả.
Để cho người cực sợ chính là, đây là văn bản《 Đại Minh luật 》quy định rõ ràng, pháp luật, tức ý chí của quốc gia.
Quốc gia này thừa nhận, thậm chí tuyên dương bất bình đẳng giữa người và người.
Lần đầu tiên Dương Thanh Già sinh ra hoài nghi với pháp luật chí thượng mà nàng đã từng cho rằng tín ngưỡng lý niệm.
Triệu Thành ở một bên nghe, nhưng trong lòng không cho là đúng.
Người vốn là phân ba bảy loại, nếu từ nhỏ chính là người hạ đẳng, lại có cái gì để oán trách?
Gặp phải loại sự tình này, chỉ có thể tự nhận không may. Bất quá hắn muốn nói với Lưu Phương, đến thân chất tử chỉ huy sứ cẩm y vệ mập mạp kia, Thuận Thiên phủ phủ doãn cũng không dám chọc, bị vị tỷ tỷ trước mắt ngươi hung hăng dạy dỗ một phen.
Nhưng mà Triệu Thành không có tâm tình tốn nhiều khẩu thiệt với Lưu Phương, hắn đi tới, một tay bắt được Lưu Phương, lưu loát xích tay hắn lại, chuẩn bị dẫn người trở về báo cáo kết quả công tác.
“Án tử phá rồi, sao ngươi lại bày bộ đức hạnh này?” Hắn xoay người, thấy Dương Thanh Già đang ở nơi đó ngây người, sắc mặt lại còn hôi bại hơn cả Lưu Phương sa lưới.
Dương Thanh Già lấy lại tinh thần, tiết khí một cái, chậm rãi lắc đầu: “Không có việc gì ——” nàng nhìn nấm mồ đơn sơ cũng không có mộ bia, như an ủi mình, nói: “Không có việc gì, chỉ là có chút mệt mỏi, đây hết thảy, hết thảy đều sẽ tốt. . .”
(Luna: Chớ nói cổ đại, thời đại này cũng thế, trộm vào nhà trộm đồ, đánh nó dù chết hay bị thương chủ nhà vẫn phải thường tiền và phạt theo luật, nếu bắt không được báo công an, tốn phí xong không nói, bắt được nó lập cái biên bảng cùng lắm thì ở tù một đoạn thời gian, còn tiền chớ mong được hoàn trả. Thử hỏi công bằng nơi nào???)
Tác giả có lời muốn nói:
* đồng thái phục cừu, huyết thân báo phục: Bộ phận khu và thời Trung cổ của thời đại Chiến quốc trước kia của Trung Quốc.
Âu Châu tồn tại một loại cơ chế ứng đối thương tổn bản thân ngang với trả thù, trong Babylon cổ《 Hán Mục Lạp Bỉ Pháp Điển 》và trong La Mã cổ《 Thập Nhị Đồng Biểu Pháp 》đều có quy định tương quan, nhưng làm như vậy vô cùng dã man, đã vứt bỏ những hình pháp đã học ở hiện đại.
Mọi người đọc truyện, thánh đản vui vẻ!