—-
Hơn nữa cô làm quần áo chậm và bản thân không phải là người cần cù, làm một chút việc đã dễ dàng mệt mỏi, trung bình khoảng hai tháng mới ra một thành phẩm.
Cho nên mặc dù cô ở đây hơn một năm, tiền gửi ngân hàng cũng chỉ có hơn 200 vừa bằng tiền lương một tháng của người ta.
Giang Thành nhìn vẻ mặt mất mát của cô, hỏi: “Cô thiếu tiền à?”
Khương Bảo thành thật trả lời “Ừ”.
“Thiếu bao nhiêu, tôi có thể cho cô mượn.
”
Khương Bảo vừa nghe vậy, lộ ra nụ cười mừng rỡ, rất không khách khí nói: “Hai ngàn.
”
Giang Thành lắp bắp kinh hãi: “Cô muốn nhiều tiền như vậy làm gì?”
“Mua nhà.
”
Giang Thành lắc đầu: “Không cho mượn.
”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Tại sao?!”
“Cứu lúc nguy cấp nhưng không phải cứu người nghèo.
Cô có nhà ở rồi, nhà mới có cũng được mà không có cũng không sao.
”
Việc gấp luôn có giới hạn, mà nghèo là động không đáy giống như đá lấp biển, tuyết lấp giếng, sàng cát.
Khương Bảo chán nản.
“Cô ngồi xe hay đi theo tôi?” Giang Thành quay lại câu hỏi ban đầu.
“Anh chở tôi đi.
” Khương Bảo ỉu xìu nói.
Giang Thành nghe vậy, cởi bao tải phía sau xe ra và buộc sang một bên để lại vị trí cho Khương Bảo.
Tốc độ đạp xe của Giang Thành nhanh hơn Kim Mỹ Hồng nhiều, chân đạp cũng có thể bị anh đạp đến bốc hỏa.
Khương Bảo ở phía sau ngồi không vững, chỉ có thể hai tay gắt gao bám sát mép ghế xe.
Một lát sau, cô thật sự nhịn không được, ở phía sau kéo kéo quần áo của anh, hỏi: “Anh có thể dừng lại nghỉ một lát không?”
Giang Thành buồn bực, cô đi đường mệt thì thôi, ngồi cũng ngại mệt sao? Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng cũng không mở miệng từ chối.
Sau khi anh dừng xe, Khương Bảo vội vàng nhảy xuống, lấy mu bàn tay xoa xoa mông.
Giang Thành nhìn động tác của cô, lập tức đoán ra nguyên nhân.
Là anh đạp xe quá nhanh, đường này lại không bằng phẳng thế cho nên mông cô bị xóc đau.
Khương Bảo xoa trong chốc lát, thấy Giang Thành vẫn vịn xe mà không đặt chân xuống chống đỡ như thể đang chờ cô, sẽ không lãng phí thời gian.
“Được rồi, đi thôi.
”
Cô kiên trì ngồi lên xe lần nữa, Giang Thành lại kéo cô ra, dừng xe dưới một thân cây ven đường, chủ động đề nghị: “Nghỉ một lát đi, ăn cơm trưa.
”
Khương Bảo sáng cả mắt: “Anh có đồ ăn sao?”
Buổi sáng cô không ăn, còn đi nửa ngày đường, đã sớm đói đến mức ngực dán vào lưng.
Giang Thành lấy từ trong giỏ ra một cái túi vải, vừa quay đầu, phát hiện Khương Bảo đã tìm một chỗ ngồi dưới tàng cây.
Anh đưa túi vải cho cô, Khương Bảo mở ra nhìn thấy bên trong là một chồng bánh vừng.
Khương Bảo cũng không khách sáo, cầm một cái nhét vào miệng.
Bởi vì ăn vội nên lập tức bị nghẹn.
“Cô chậm một chút.
” Giang Thành lấy bình nước buộc trên xe ra đưa cho cô, ánh mắt nhìn cô có chút bất đắc dĩ.