***
Tạ Ninh cầm tuýp kem ở trên bàn lên, bên cạnh có những dòng chữ tiếng Nga rậm rạp mà cậu nhìn không hiểu mô tê gì.
Nhìn trái nhìn phải, đôi mắt hạnh đen nhánh của Tạ Ninh nhìn những chữ tiếng Nga xem đến nghiêm túc.
Ánh mắt chợt loé,
Đem tuýp kem đến gần mình hơn.
Không nghĩ tới nước Nga là dân tộc chuyên chiến đấu lại có thể đóng gói kem đánh răng xinh đẹp như thế…
Hồng phấn—
Tạ Ninh xoay đầu bốn hướng nhìn thử, trong phòng học trừ cậu thì không có ai cả.
Cũng không biết ai đặt nó trên bàn cậu.
Hoàn toàn không coi đồ vật trên tay là món quà.
Rốt cuộc…
Ai lại tặng quà là kem đánh răng?
Ngày hôm qua Tạ Ninh tan học sớm, chỗ ngồi của cậu lại là bàn đầu, nếu từ dưới đi ra cửa thì chắc chắn sẽ đi ngang qua vị trí của cậu, không chừng là có bạn học nào hôm qua đùa giỡn để trên bàn cậu.
Tuy là kem đánh răng nhưng xem đóng gói thì thấy không rẻ. Lớp mười hai đều là con nhà giàu, lại đặt trên bàn cậu, quy mô quá rộng chưa thể khoanh vùng.
Dựa theo nguyên tắc đồ không phải của mình thì không cầm. Tạ Ninh đem kem đánh răng có dòng chữ tiếng Nga để trên bục giảng.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Chờ bạn học tới, họ tự nhận về.
Hôm nay tiết một là lớp tiếng Anh của Lưu lão sư. Tan học Tạ Ninh cố ý đi theo Lưu lão sư đến văn phòng.
Sau đó nói đại khái tình huống của lớp vật lý, Lưu lão sư nghe xong đẩy đẩy mắt kính nói, “Việc này thầy sẽ nhanh chóng phản hồi với tổ vật lý cùng hiệu trưởng sớm nhất có thể.”
Lý lão sư ngồi không ở lớp mười hai không phải một hai lần. Lưu lão sư cũng từng nói chuyện riêng với Lý lão sư. Không nghĩ tới cô ấy ngoài miệng thì đáp ứng, kết quả vẫn là ăn không ngồi rồi trên lớp.
Theo đó vỗ vỗ vai Tạ Ninh, “Chuyện này là trách nhiệm của giáo viên, em không cần bị ảnh hưởng, chăm chỉ học tập.”
Từ khi Tạ Ninh tới lớp 12, bầu không khí học tập tốt lên không ít, số lượng học sinh nghe giảng cũng tăng lên. Lưu lão sư cũng rất xem trọng cậu.
“Cảm ơn thầy ạ.” Nhìn thấy tiết tiếp theo sắp đến, liền lễ phép chào Lưu lão sư trở về đi học.
Lưu lão sư nhìn chằm chằm bóng lưng Tạ Ninh, trong miệng chậm rì rì nói: “Thật sự không giống nhau.”
Chủ nhiệm lớp mười một nghe nói hỏi: “Cái gì không giống?”
Theo sau nhìn ấm trà của Lưu lão sư: “Trà dở hơn?”
Lưu lão sư lắc đầu nhìn Tạ Ninh đi về phía trước. Khó có được chia cho chủ nhiệm lớp 11 một ít, ý vị thâm trầm nói: “Trà thơm hơn.”
Chủ nhiệm ban 11 chưa bao giờ uống trà: “…” Trà già hoá quỷ à!
Lúc kết thúc tiết, Tạ Ninh cùng Hạ Dương đi mua sữa bò như bình thường.
Nhưng mà lớp 12 đang trình diễn bảng đen đại sát chiến.
“Con trai, ba tới đây!”
“Cậu mẹ nó dám ném phấn lên mặt tôi, tôi hôm nay đem đốt cậu thành tro.”
“Hôm nay muốn sống à – nghĩ cũng đừng nghĩ!”
“Đều phải chết!”
Tình hình chiến đấu thập phần kịch liệt. Người tham chiến lên tới 15 người, chia làm hai phe, một phe chiếm lĩnh bục giảng cầm phấn viết bảng đen tiến công, phe còn lại là sự chiến đấu từ những người mượn khăn tay nhỏ của Omega phòng thủ.
Chờ đến khi phấn không còn, liền tìm đồ trên bục giảng ném.
“Này là quỷ gì? Vẽ đống bùa ngải gì trên mặt thế này.”
Một Alpha ở không trung tiếp được tuýp kem dưỡng da tay, lúc này chiến tranh cũng không sai biệt kết thúc.
“Nào để tôi nhìn xem?”
“Này của ai?”
“Không biết, là chiến lợi phẩm của trận chiến anh dũng vừa rồi.”
Một bạn học duỗi tay lấy, cũng không biết là thứ gì, lớn tiếng hỏi: “Đồ vật của ai, có người nhận không?”
Bạn học trong lớp nhìn nhau, đều không phải của họ, tự nhiên không ai nhận.
Thấy không ai nhận, hai tên Alpha kia tò mò mở cái nắp ra.
Nặn ra một chút, bừng tĩnh ngộ: “Là kem dưỡng da tay.”
Đã nặn ra rồi, Alpha kia làm bộ dán chà chà lên tay.
Một alpha thấy ghét bỏ nói, “Cậu thế nào mà nữ tính thế?”
Alpha kia không để bụng, còn giơ tay ngửi ngửi, có mùi hương lạ, một mùi hương của hoa tử thanh.
Đem kem dưỡng da tay quơ quơ, “Rất thơm.”
“…” Alpha kia dường như đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng nói: “Đưa tôi, tôi cũngthử một chút.”
“…”
Tiết vật lý hôm nay Lý lão sư không đến. Tạ Ninh không biết có phải Lý lão sư bị lãnh đạo gọi đi nói chuyện hay là căn bản không muốn đến lớp mười hai.
Hạ Dương thấy Tạ Ninh rối rắm, an ủi nói: “Thậm chí cô ta có đến thì chúng ta cũng không học được cái gì, không bằng tự học.”
“Ừm.” Tạ Ninh gật đầu.
Hạ Dương không muốn đề cập đến Lý lão sư, muốn quăng cái người làm tâm tình mình không tốt ra khỏi đâu, nói sang chuyện khác: “Hôm nay phải đi nhà ăn nhanh lên, hôm nay có cá kho.”
Tiếng chuông vang báo nghỉ trưa, Hạ Dương tính toán dựa vào sự linh hoạt của cậu ta cùng Tạ Ninh thì sẽ có thể chạy như điên đến nhà ăn, nhưng ai ngờ lão sư Ngữ văn tình cảm mãnh liệt giảng bài kéo dài.
Tới nhà ăn thì số người đang xếp hàng ở khu cá kho rất đông rồi.
“Cố ca, kia có phải Tạ Ninh không?”
Cố Hành Chu nhìn theo hướng Vu Chu chỉ, thấy Omega đứng cách đó không xa giống như chú cún nhỏ đôi mắt trông mong nhìn cửa sổ nơi bán cá kho.
Bởi vì bên cá kho quá nhiều người, Tạ Ninh cùng Hạ Dương chỉ có thể đi chỗ ít người mua mì thịt bò ăn.
Theo đó tìm vị trí ngồi ăn cơm.
Cố Hành Chu chia cá kho thành ba phần, đưa cho Vu Chu hai phần.
Vu Chu sửng sốt tiếp nhận, cảm động nói: “Cố ca…”
Cố Hành Chu mặt không có biểu tình: “Đưa qua đi.”
Nói rồi dùng ánh mắt hướng chỗ Tạ Ninh đang ngồi.
Vu Chu: “…”
Cố Hành Chu: “Thuận tiện hỏi một chút, đồ vật tôi đưa cho cậu ấy dùng tốt không?”
Nhận mệnh phục vụ, Vu Chu vẻ mặt chết lặng bưng cá kho đi đến chỗ Tạ Ninh.
Tạ Ninh đang nghiêm túc ăn mì thịt bò, ngay sau đó trước mặt đột nhiên xuất hiện hai đĩa cá kho.
Ngẩng đầu nhìn thì thấy Alpha kỳ lạ lần trước đưa thư tình cho mình.
Không đợi Tạ Ninh mở miệng, Vu Chu giành trước một bước nói: “Cố ca vừa rồi thấy cậu dường như rất muốn ăn cá kho nên kêu tôi đưa lại đây.”
Tạ Ninh chớp chớp đôi mắt: “Cố Hành Chu?”
Vu Chu: “Đúng vậy, chính là Cố ca.”
Trái tim Tạ Ninh nhảy lên một cái, nhớ tới lúc hai người nắm tay, khuôn mặt trắng nõn cũng hồng vài phần. “Giúp tôi cảm ơn cậu ấy.”
“Không thành vấn đề,” Vu Chu vỗ vỗ ngực mình, “Cố ca còn nhờ tôi hỏi, đồ vật cậu ấy đưa cậu dùng được không?”
Đồ vật cho cậu?
Tạ Ninh có chút nghi hoặc, đồ vật trong miệng đối phương không phải hỏi cá kho trước mặt.
Chẳng lẽ là ngày hôm qua giảng đề, giao cho cậu tri thức?
Ngay sau đó, âm thanh trong trẻo của Tạ Ninh vang lên: “Dùng thức tốt, có thể thường xuyên dùng đến.”
Vu Chu đi rồi Tạ Ninh đẩy một phần cá kho cho Hạ Dương.
Hạ Dương có chút ngượng ngùng, dù sao cũng là Cố giáo thảo mua cho Tạ Ninh.
Tạ Ninh: “Ăn đi, tớ ăn không hết hai dĩa.”
Hạ Dương nghe xong lúc này mới lấy ăn.
Tạ Ninh nhìn cá kho trước mặt khoé miệng không tự giác câu lên một cái.
“Cậu ấy nói vậy thật à?”
“Ừm.” Vu Chu gật đầu, “Cậu ấy nói dùng tốt, có thể thường sử dụng.”
Cố Hành Chu nghe xong khuôn mặt tuấn tú xuất hiện một tia vui sướng, quả nhiên không mua sai.
Chờ về nhà hỏi nữ sĩ Phương Uyển, lại mua thêm mấy mùi hương khác cho Tạ Ninh dùng.
Vu Chu thấy Cố Hành Chu tâm tình tốt thử hỏi: “Cố ca, buổi chiều chơi bóng không?”
Hắn chơi bóng dở nhưng lại thích chơi. Nếu hắn chơi thường không có ai muốn chung đội, trừa khi có Cố Hành Chu đi thì hắn mới có thể chủ động tham gia.
Cố Hành Chu tâm tình tốt liền đồng ý.
Buổi chiều Vu Chu theo Cố Hành Chu đến sân bóng rổ chơi.
Cố Hành Chu vừa xuất hiện thì sân bóng rổ bốn phía Omega vây quanh.
Cố Hành Chu đánh vị trí tiên phong, bên ngoài có rất đông người cổ vũ, khí thế liền đè ép đối phương.
Những Alpha ngoài sân nhìn thấy không khỏi líu lưỡi.
“Cậu nói coi vì cái gì mà Cố ca được hoan nghênh như thế?”
Người bạn học nghe xong nói: “Có tiền, lớn lên soái, còn là học bá. Nếu cậu là Omega thì có thích không?”
Alpha kia ngẫm lại cũng thấy học lý. “Trước đừng nói gia thế cùng học tập, nếu lớn lên có thể soái như Cố ca, bạn gái mỗi ngày đổi một người.”
Nghe thấy phản hồi của đối phương, bạn học trợn trắng mắt, “Đây là lý do tại sao cậu lớn xấu.”
Ngay sau đó chỉ thấy Cố Hành Chu giơ tay một cái ném vào cú ba điểm, nháy mắt vang lên một mảnh chói tai.
“…”
Đánh bóng rổ xong, Cố Hành Chu đi đến bồn rửa tay lộ thiên gần đó rửa tay.
Dòng nước mát mẻ chảy ra, đánh vào lòng bàn tay.
Ở bên cạnh có hai tên Alpha đang rửa tay, không kiêng nể giơ tay lên không trung lắc lắc.
“Kem dưỡng da tay đâu? Lấy ra đây bôi.”
“Buổi sáng cậu không phải nói nữ tính à?”
“Không, không cần nói thế.”
Tên Alpha kia từ trong túi lấy tuýp kem dưỡng ra, Cố Hành Chu ở bên cạnh nói, sắc mặt cơ hồ láy nhíu lại trong chốc lát.
Chỉ thấy hai người kia trong tay cầm kem dưỡng da tay mình đưa cho Tạ Ninh, đưa qua đưa lại nặn một đống bôi.
“Cậu nói lớp chúng ta…” Một Alpha cầm kem dưỡng da tay định hỏi người bên cạnh kem dưỡng da tay rốt cuộc của ai.
Phía sau truyền đến âm thanh lạnh lùng, “Mấy người ở lớp 12?”
Trên mặt đất xuất hiện một bóng đen cao lớn bao phủ, Alpha kia nháy mắt cảm thấy sau cổ lạnh, cứng đờ quay đầu.
Chỉ thấy Cố Hành Chu đen mặt đứng phía sau hắn.
Đối phương dáng người thẳng tắp, chỉ đứng cũng khiến người ta áp lực.
Thấy người đang nhìn kem dưỡng da tay mình cầm, Alpha thử nói: “Muốn dùng… dùng sao?”
Chỉ thấy mặt Cố Hành Chu càng đen hơn, rũ mắt.
Alpha kia sợ đến mức run lên, vội đem kem dưỡng da nhét vào tay Cố Hành Chu, “Vậy đều cho cậu… không… không cần cảm ơn!”
Nói rồi theo chân bạn học chạy biến.
Chỉ còn vài phút liền vào lớp, Tạ Ninh đang đi về phía khu dạy học.
Ai ngờ sau đó liền thấy Cố Hành Chu xụ mặt bước tới.
Tạ Ninh nhìn thấy muốn nói cảm ơn món cá kho trưa nay. Còn chưa kịp mở miệng liền nghe đối phương âm thanh lạnh băng nói: “Kem dưỡng da tay tôi đưa cậu, cậu còn đưa người khác?”
Tạ Ninh bị hỏi sửng sốt, khuôn mặt nhỏ đầy mờ mịt, một đôi mắt hạnh chớp chớp.
Kem dưỡng da tay gì?
Thấy người không trả lời, hơi thở xung quanh Cố Hành Chu càng lúc càng thấp.
“Kem dưỡng da tay tôi đưa cậu, cậu thật sự đưa người khác?”