Giang Dư vừa đến quán ăn liền nhận được tin nhắn của Nhậm Chí Cương, trong lòng không thấy kinh ngạc cho lắm.
Trang Liễm trước nay vốn không ưa gì người nhà họ Trang, bảo hắn về thật mới
bất thường ấy chứ. Giang Dư nhủ thầm, cúi đầu gửi sang cho Nhậm Chí
Cương một bao lì xì màu đỏ, sau đó cất di động đi, nghe theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ tiến vào phòng ăn.
Gần 2 giờ chiều, Giang Dư
và Đới Tử Minh ngồi ké xe Tần Thịnh về lại trường học, suốt quãng đường
vẫn lén lút nhìn nhìn di động. Di động của Giang Dư tựa như một thẳng
nam khó hiểu phong tình, lòng chắc như đinh đóng cột, chờ mãi vẫn chưa
chịu sáng.
Đới Tử Minh đưa mắt nhìn chằm chằm Giang Dư tận mấy
lần, không nhịn được nói, “Tôi quan sát ông cả nửa ngày rồi á, Tiểu Ngư
nè, sao cứ nhìn điện thoại suốt thế?”
“Không có gì.” Giang Dư
cười hì hì, lú đầu ra khỏi cửa kính ô tô, vội vàng tháo dây đai an toàn, cửa xe vừa mở là lủi đi luôn, “Tới rồi nà, xuống xe xuống xe.”
Đới Tử Minh xoa xoa gáy, nghi hoặc nhìn về ghế phụ lái của Tần Thịnh một
cái, Tần Thịnh im lặng nhìn chặp vào hắn, mở miệng nói theo khẩu hình:
“Ngu xuẩn.”
Đới Tử Minh: “???? Ông dám công kích anh em tốt của ông luôn á?”
Giang Dư dẫn đầu xuống xe, đứng dưới bóng râm mát mẻ lặng lẽ bấm mở khung chat với Trang Liễm.
Cả khung chat rỗng tuếch, chỉ có một hàng chữ nhỏ màu xám mặc định ở dòng
trên cùng: Bạn đã thêm Z, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện!
Trang Liễm xuống xe sao không báo với cậu một tiếng?
Giang Dư do dự một lúc, đợi đến khi Đới Tử Minh và Tần Thịnh xuống xe giục
mới gửi đại qua một biểu tượng cảm xúc, mặc kệ là gửi cái gì liền đút
điện thoại vào túi đồng phục, bước nhanh đến chỗ Tần Thịnh và Đới Tử
Minh.
“Tiểu Ngư hồn vía bay đi đâu ấy, đang chờ tin nhắn của ai
đấy hử?” Đới Tử Minh vừa nói vừa khoác tay lên vai Giang Dư, kết quả là
Đới Tử Minh vừa kịp khoác lên, Tần Thịnh đã vươn tay kéo cậu lại bên
người hắn.
Giang Dư bị túm đến lảo đảo, sờ máy trợ thính nhe răng trợn mắt với Tần Thịnh, “Làm gì đó, Tiểu Ngư sắp điếc luôn rồi!”
Tần Thịnh liếc mắt nhìn thứ đồ nhỏ nhắn được thiết kế tinh xảo giấu trong
tai của Giang Dư, khịt khịt mũi, đột nhiên hỏi cậu, “Chiều nay Trang
Liễm có đi học không?”
“Không biết.” Giang Dư cũng có chút không xác định được, “Chân cậu ấy bị bó
bột rồi, tôi nhờ chú Nhậm đưa về nhà, chú Nhậm nói mới đi được nửa đường thì đòi xuống xe. Sao vậy?”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Không có gì.” Tần Thịnh nói, cứ như máu nóng dồn lên não nên tùy hứng hỏi bừa một chút.
Giang Dư nhìn chằm chằm hắn hai giây, không phát hiện được Tần Thịnh có cái gì khác thường vì thế liền nhanh chóng từ bỏ.
Sau khi vào phòng học, Giang Dư bất ngờ nhìn thấy chỗ ngồi đáng lẽ đã bị bỏ trống ở cuối lớp lại xuất hiện người ngồi, trên bàn hắn còn đặt thêm
một cây nạng.
—— Trang Liễm không trở về, trực tiếp phi thẳng đến lớp.
Trang Liễm đang nằm trên bàn chợp mắt, chân phải bó bột duỗi thẳng ra giữa lối đi nhỏ.
“…” Giang Dư giật giật khóe môi, về chỗ ngồi mở di động lên.
Sau đó nhìn thấy biểu tượng cảm xúc mình vừa gửi qua cho Trang Liễm: Tui mẹ nó trực tiếp tự tin chào hỏi! Chồng ơi!.jpg
Phía dưới còn có một cái khác, xem chừng là lúc nãy trong lúc hoảng loạn
khóa màn hình lỡ tay chọc trúng: Tay trái nhét rắm vào miệng cậu.jpg
Giang Dư: “…”
Đã quá hai phút, không thể thu hồi.
Còn có một vấn đề mới phát sinh: Giang Dư không hề hay biết gói biểu tượng
cảm xúc đầu tiên lọt vào danh sách yêu thích của cậu từ khi nào.
Giang Dư tê dại quay đầu nhìn Trang Liễm ở phía sau, đã nghỉ trưa tận mấy phút rồi mà Trang Liễm vẫn chưa tỉnh dậy.
Gói biểu tượng cảm xúc này hẳn là được lưu từ chỗ Đới Tử Minh.
Đứa ngốc! Giang Dư mặt mày vô cảm, đang có ý định bày mưu tính kế xúc Đới Tử Minh.
Đới Tử Minh quay đầu thấy Giang Dư hướng ánh mắt bén nhọn như đao trừng hắn, mờ mịt hỏi: “??? Tôi chọc gì ông hả??”
Giang Dư thở ra một hơi, yên tâm nhét điện thoại vào hộc bàn, liếc mắt nhìn
thời khóa biểu, rút ra một quyển sách giáo khoa cho tiết kế tiếp đặt lên mặt bàn.
Thời gian tính từ lúc nghỉ trưa kết thúc cho đến tiết
học đầu tiên của buổi chiều chỉ vỏn vẹn mười phút, các bạn học trong lớp chợp mắt ngủ trưa lần lượt tỉnh dậy, mắt thấy ba người nhóm Giang Dư đã quay lại liền vây lại buôn dưa ríu ra ríu rít.
Tiết Nhiên chen vào ném ra một tin siêu hot, “Người nhà ơi, con vừa nghe bảo tháng này sơ trung sang Anh du học!”
Âm lượng của hắn không nhỏ, lập tức gây nên một đợt sóng lớn trong lớp: “VL, thiệt hay giả đó?!”
“Giả đi giả đi! Tôi đếch tin đâu! Dựa vào cái gì mà chỉ cho mỗi sơ trung thôi thế? Không được!!”
Một số người trước đó không học ở sơ trung Sùng Anh ghen tị nói, “Chết
tiệt, Sùng Anh cho du học thật sao? Hơn nữa còn là du học quốc tế á?”
“Tận Quốc Khánh (*) mới quay lại, sướng vãi nhái.”
(*) Kỷ niệm vào 1/10 hằng năm.
“Còn tụi mình thì sao? Đừng nói là không có nha? Qua một năm rồi mà trường vẫn chưa sắp xếp cho tụi mình đi đó!”
Điều kiện du học của Sùng Anh thường loại trừ năm ba sơ trung và năm ba cao
trung ra, bọn họ vừa mới lên năm ba sơ trung nên cả năm rồi chưa được
nếm thử mùi vị xuất ngoại du học.
Thật ra tiền thì không thiếu
nhưng hiện tại đã hoàn tất khai giảng nên học sinh không được phép đi
nữa, còn nếu chọn những thời điểm được nghỉ để đi thì sẽ giảm đi rất
nhiều lạc thú.
Tóm lại là rất đỗi thần kỳ.
Đới Tử Minh “ĐM” một tiếng, nhỏ giọng: “Tôi cũng muốn đi.”
Hắn sốt sắng nhìn hai anh em tốt trước mắt, “Ba đứa mình còn chưa đi nước ngoài chung lần nào đâu.”
Giang Dư suy nghĩ một chút liền nói, “Hộ chiếu của tôi chắc vẫn sử dụng được, nếu ông muốn thì Quốc Khánh này triển luôn. Anh Tần đi không?”
Tần Thịnh tùy ý “Ừm” một tiếng, “Chưa hết hạn, khi nào cũng được.”
“Ha!” Đới Tử Minh vô cùng cảm động, “Mấy ông, không hổ là anh em tốt của tôi!”
Tiếng ồn vang vọng cả phòng học cuối cùng cũng đánh thức Trang Liễm đang say giấc ở cuối lớp.
Lúc Giang Dư đang nói chuyện với mấy bạn học đến tìm thì tình cờ quay đầu
lại, vừa lúc nhìn thấy Trang Liễm ngồi dậy, hai bên tùy ý trao đổi ánh
mắt một lúc.
Giang Dư vừa nhìn thấy hắn liền nghĩ tới hai cái biểu tượng cảm xúc kia, không khỏi có chút chột dạ, lập tức ngoắt đầu đi.
Trang Liễm yên tĩnh vài giây, ánh mắt tối sầm lại, đưa tay mò dưới hộc bàn
một hồi mới lấy được di dộng ném lung tung bên trong ra, ấn mở nút
nguồn, nhìn thấy biểu tượng cảm xúc do Giang Dư gửi đến.
“…” Vẻ u ám giữa hai mày Trang Liễm tiêu tán đi một chút, hắn nhướng mày nhìn
Giang Dư ngồi trước mặt mình một cái, vừa vặn bắt gặp ánh mắt chột dạ
lần hai của Giang Dư.
Trang Liễm vô thức dùng đầu ngón tay xoa
xoa đầu bức chân dung của Giang Dư, một lúc lâu sau mới cất điện thoại
đi, không phản hồi lại tin nhắn.
Giang Dư lặng lẽ chú ý phản ứng
của Trang Liễm, thấy hắn trực tiếp buông điện thoại xuống, cũng không
thèm phản hồi tin nhắn của cậu mới thở phào nhẹ nhõm, quay người viết
viết mấy chữ vào góc của cuốn sổ rồi xé đi, vo thành một quả bóng, một
giây trước khi vào lớp “biu——” ném quả bóng bằng giấy sang đến bàn của
Trang Liễm.
Đáng tiếc tính toán hơi trật, quả bóng rơi xuống, đáp ngay chân của Lâm Ngang.
Lâm Ngang ngẩng đầu nhìn Giang Dư, thấy Giang Dư chắp tay trước ngực liều
mạng khẩn cầu mới hừ một tiếng, khịt khịt mũi, nể mặt cậu nên miễn cưỡng nhặt quả bóng giấy lên ném cho Trang Liễm.
“Giang Dư!” Lão Thư
kẹp sách dưới nách, xách theo bình giữ nhiệt bước vào phòng học, nhìn
thấy động tác của Giang Dư liền nhướng mày, “Em đang làm gì vậy?”
Giang Dư quay người lại ngồi ngay ngắn, “Chào buổi chiều Lão Thư, Đới Tử Minh nói nửa ngày nay không được gặp thầy làm nó nhớ muốn chết đi sống lại
ấy ạ.”
Lão Thư vui vẻ nhìn Đới Tử Minh, “Thật sao?”
Chính Đới Tử Minh cũng không hề hay biết, hắn hít một hơi sâu, “Chết tiệt…”
Nói được nửa câu liền bắt gặp ánh mắt của Lão Thư, Đới Tử Minh yên lặng đem câu thô tục nuốt xuống, “Ha ha thật đấy thầy ơi, ha ha ha, khó bề vượt
qua thạc sĩ Cambridge Miss Trịnh mà, ha ha ha.”
(*) Ngàn cân
treo sợi tóc (比密斯郑挺过了剑桥硕士的头发还真): Đại loại như đang than tiết của cô
Trịnh khó quá nên thấy nhớ lão Thư ấy =)))) Cơ mà chỗ này tui cũng không chắc lắm, để raw câu đó ở trên, nếu sai mấy bồ góp ý lại nhé.
Trong phòng học lập tức xuất hiện một trận cười vang.
Trang Liễm mở quả bóng giấy ra.
Trên quả bóng giấy là một hàng chữ vô cùng xinh đẹp, thanh mảnh: Vô ý bấm
nhầm orz (*), thật sự không phải cố ý đâu, hay là cậu quên đi nhé? Làm
ơn làm ơn!
(*) Giống hình một người đang quỳ, chống hai tay xuống đất (chữ O là đầu người): Hối hận, bi phẫn, vô vọng, thất tình.
Ngoài ra còn tùy tay vẽ thêm một đôi mắt trứng chiên nhu nhược đáng thương.
Nhìn thoáng qua liền có thể thấy hình vẽ hoạt hình trên giấy và dòng chữ
được viết trên tấm bảng nhỏ treo trước vườn hoa ở sân trước căn biệt thự nhỏ của Giang Dư là sản phẩm của cùng một người.