Bạch Nhu Uyển ngồi xuống bên cạnh Sở Hàn.
Khoảng cách gần như vậy khiến nàng nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt của hắn. Nàng không khỏi nuốt lấy một ngụm nước bọt.
Đẹp trai quá!
Không thể nghi ngờ được nữa, lâu nay nàng chính là thèm Sở Hàn thân mình. Từ
lần đầu tiên gặp hắn, nàng đã cực thích khuôn mặt này.
Bạch Nhu Uyển là một nhan khống chính hiệu!
“Làm đi.” Sở Hàn đưa cho nàng một tờ đề.
Bạch Nhu Uyển cầm lấy, lúc này ánh mắt mới thôi nóng rực nhìn Sở Hàn.
Nàng lấy bút, bắt đầu ngồi.. cắn.
Bạch Nhu Uyển không biết làm!
Cuộc đời của nàng mọi thứ đều suôn sẻ, thuận lợi. Nhưng đó chỉ là đến khi nàng gặp môn lí.
Kết quả luôn là một lời không thể nói hết. Thậm chí nàng còn cảm thấy, nhờ
môn vật lí này mà nàng đã nếm trải đủ mọi đắng cay của cuộc đời.
“Không được cắn bút” Sở Hàn giật lấy cái bút đang bị hành hạ bởi cái miệng của Bạch Nhu Uyển, nhíu mày phê bình.
Thói quen nhỏ này của nàng thật sự không tốt, cứ mỗi lần gặp khó cái gì thì cái miệng lại cắn bậy bạ.
Nếu nàng muốn cắn.. hắn sẽ cho nàng chỗ cắn khác. Nhìn cái miệng nhỏ xinh
đẹp bởi vị tức giận mà dẩu lên, Sở hàn không khỏi âm u mà nghĩ.
Nhưng bên ngoài hắn vẫn một bộ lạnh lùng, cao không thể chạm tới.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Bạch Nhu Uyển dù bất bình, nhưng cũng chỉ có thể lấy một cái bút khác ra,
tiếp tục ngẩn người. Nàng lật đi lật lại tờ đề, than ngắn thở dài. Mấy
kí tự này nàng thật không hiểu một chút nào hết.
“Thật sự không làm được một câu nào sao?” Sở Hàn hỏi.
“.. Không làm” Bạch Nhu Uyển cắn răng nói. Việc thừa nhận bản thân không làm được quả thực quá hổ thẹn.
“Đây là đề cơ bản trung học” Sở Hàn mở miệng.
Nhưng có lẽ cũng vì vậy mà hắn biết cần phải giúp Bạch Nhu Uyển bổ túc từ đâu, à không, có lẽ là học lại từ đầu mới đúng.
Bạch Nhu Uyển không khỏi quẫn bách, hai bên má nàng đỏ ửng. Lúc này, Sở Hàn thật sự chỉ muốn cắn lấy khuôn mắt nhỏ của nàng.
Đáng yêu quá..
Nhưng Bạch Nhu Uyển thì thật sự chỉ muốn kiếm một cái lỗ để chui xuống.
Sở Hàn nói lại từ những kiến thức cơ sở. Giọng nói của hắn trầm ấm và dễ
nghe đến mức khiến Bạch Nhu Uyển có chút trầm mê. Nàng lén nhìn hắn.
“Nhìn xuống đề.”
Lén nhìn bị bắt gặp, Bạch Nhu Uyển vội cúi gằm xuống. Nàng kịp thấy được ý cười trong mắt của hắn.
Với môn vật lí, có lẽ Bạch Nhu Uyển có năng khiếu bẩm sinh, bởi dù Sở hàn
có nói lại nhiều lần thì nàng vẫn thật sự mơ hồ, cái hiểu cái không,
cuối cùng lại chẳng hiểu gì.
“Nhìn một lần nữa đề vừa nãy.” Sở Hàn đặt cây bút vào tay Bạch Nhu Uyển nói.
Nàng nắm lấy cây bút, một lần nữa nhìn vào đề bài.
Lần này, nàng có vẻ hiểu hơn một chút. Nhưng đó cũng chỉ là một chút. Bởi nàng vẫn không thể làm.
Bạch Nhu Uyển đáng thương nhìn Sở Hàn. Đại tiểu thư kiêu ngạo thường ngày đã biến đi đâu mất, lúc này nàng quả thực giống như một con thú nhỏ, mỏng
manh lại yếu ớt, chỉ có thể giương mắt to nhìn hắn.
Sở Hàn chỉ có thể thở dài, vuốt ve cái đầu nhỏ của nàng.
Bạch Nhu Uyển cũng thật sự quên mất hình tượng xây dựng lí tưởng thường
ngày. Nếu như bình thường, ai dám sờ vào đầu của nàng, nàng đã sẵn sàng
đứng dậy đấu tay đôi. Nhưng lúc này, trái tim nhỏ bé, yếu ớt của nàng đã bị môn lí tổn thương đến cùng cực.
“Không làm, không làm.” Bạch Nhu Uyển giận dỗi.
Nàng nhìn chằm chằm vào Sở Hàn. Ánh mắt cố tỏ ra hung dữ như muốn nói hắn mà bắt nàng học tiếp thù nàng sẽ nhảy ra đấu tay đôi với hắn.
Nhưng Bạch Nhu Uyển không biết rằng, trong mắt người ngoài, nàng lúc này không khác gì một con thú nhỏ đang làm nũng.
Đôi mắt nàng vì giận dỗi mà nhuốm hơi nước, ủy khuất, đáng thương đến không được. Môi nhỏ hơi nhếch lên. Hai má đỏ hổng như một trái táo đỏ, chín
mọng.
Tay của Sở Hàn ngứa đến không được, hắn muốn chạm vào khuôn mặt nhỏ kia. Và gắn cũng đã làm như thế.
Sở Hàn chính là tùy tâm sở dục như vậy. Nếu không phải kiêng kị, sợ sẽ dọa chạy cô gái nhỏ thì hắn còn muốn làm nhiều hơn. Làm những việc mà người trưởng thành làm.
Đè nàng lên chiếc bàn này, duỗi ta vào áo nàng. Làm nàng phải khóc lóc xin tha, cầu hắn yêu thương..
Bạch Nhu Uyển ngẩn người, cảm giác trên khuôn mặt đánh tan mọi cảm xúc của nàng. Nàng vậy mà ngơ ngác nhìn hắn.
Sở Hàn làm gì vậy?
Cảm giác mềm mại trên tay, lại thêm khuôn mặt nhỏ ngơ ngác của nàng khiến tâm trạng Sở Hàn thật vui vẻ.
Hắn bật cười, khóe mắt cong cong, lại có chút tà mị.
Bạch Nhu Uyển đúng là lần đầu tiên thấy hắn cười đẹp như vậy. Nàng trong
phút chốc đã bị mê hoặc mà mặc cho bàn tay xấu xa kia tung hoành trên
mặt mình.
Sở Hàn lúc này thật sự xấu xa mà muốn cắn khuôn mặt đáng yêu này. Chỉ là vẫn sợ dọa chạy nàng.
Hắn phải kiên nhẫn.. Sở Hàn thở dài. Còn phải nhẫn lâu thêm nữa, chắc hắn sẽ hỏng mất.